Lưu luyến chia ly(25)
Hồi lâu sau, Dận Tường mới vừa ngừng bắn. Cúi đầu liền nhìn thấy cả người Lê Thu không biết là mồ hôi hay là nước bọt của hắn, xuân thủy ở dưới mông lấp lánh dưới ánh nến như phát sáng, một đầu tóc đen nhánh đã sớm tán loạn, trải ra trên giường. Mà hoa kính lầy lội bất kham như trãi qua mưa rền gió dữ, giờ phút này phủ kín tinh tương của nam nhân, nũng nịu hàm chứa côn thịt của hắn, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền làm huyết mạch sôi trào.
"Dận Tường, chàng..... chàng sao lại....." Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Dận Tường, côn thịt mới nãy còn mềm nhũn thế nhưng giờ đây đang kiên quyết lớn lên trong cơ thể nàng, "Mau đi ra...... Thu Nhi thật là khó chịu....."
Dận Tường liếc mắt nhìn bụng nhỏ Lê Thu hơi hơi phồng lên, biết bên trong chứa đầy tinh dịch cùng mật dịch chưa kịp tiết ra,liền săn sóc gật gật đầu, đem côn thịt cực lớn rút ra.
Nam nhân theo bản năng nhìn về phía hạ thể cô gái nhỏ, hỗn hợp tinh dịch đặc sệt cùng dâm thủy sau cao trào của nàng, theo huyệt khẩu khẽ nhếch chậm rãi chảy ra ngoài, men theo khe mông chảy xuống dưới, chảy luôn đến trên đệm mềm mại, lập tức dính ướt mộ mảng lớn đặc sệt.
Dận Tường xem đến đỏ mắt, đây là tiểu chất nữ của hắn, hôm nay cuối cùng cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được nàng, còn ở trong tiểu huyệt của nàng rót tinh dịch...... Nghĩ đến đây, côn thịt đã bắn hai lần liền ngo ngoe ngóc đầu dậy, cực đại quy đầu trướng thành màu tím thẫm, giống như nhớ nhung sự ấm áp bao vậy bên trong động nhỏ kia, càng thêm nóng lòng muốn trở lại đó.
Tiểu cô nương thấy nam nhân chăm chú nhìn mình, mặt đẹp đỏ lên dùng hai tay bưng lấy che kín hoa huyệt.
Dận Tường sao mà chịu được, kiên định dời đi đôi tay đang che hạ thể của nàng, cuối đầu xuống, càng thêm không biết xấu hổ mà quan sát.
Hạ thể này vừa mới giao hợp xong, cánh hoa lớn phía trên sớm đã trương lên từ hồng phấn biến thành đỏ sậm, môi nhỏ âm hộ cũng bởi vì bị vật cứng đâm vào thời gian dài mà hơi hơi mở ra. Nếp gấp thịt non phấn hồng bên trong còn hàm chứa không ít tinh tương nồng đậm, theo hô hấp của Lê Thu mà như ẩn như hiện. Toàn bộ xung quanh cửa huyệt đều ướt dầm dề một mảng, thỉnh thoảng còn có một ít tinh dịch nhão nhão dính dính từ đại môi âm hộ của nàng chảy xuôi mà ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng dâm loạn này, Dận Tường nhịn không được mà dùng đầu ngón tay thô lệ nhẹ nhàng xoa xoa hạt đậu sưng đỏ, chỉ vừa mới chạm một chút, tiểu nha đầu mẫn cảm nhịn không được mãnh liệt co rút lại một chút, run giọng ngân nga một phen, cả người bắt đầu co rút lại. Theo đó, một lượng lớn tinh dịch lập tức từ hoa kính phấn nộn bị đè ép chảy ra tới khẩu huyệt.
"Thu Nhi, nàng lại đến đúng không?" Dận Tường nhỏ giọng thì thầm hỏi nàng.
Lê Thu nhẹ giọng khóc nức nở, không nghĩ trả lời hắn. Nào có người càn rỡ như vậy, nhìn chằm chằm hoa huyệt của nàng không rời...... Lại dùng tay đụng chạm viên thịt mẫn cảm kia như vậy, ai chịu nổi chứ.....
Dận Tường lại càng khó nhịn, một tay bưng lấy côn thịt đã sớm cứng rắn của chính mình, nhắm ngay cửa huyệt còn chảy ra bạch dịch kia, nặng nề đâm sâu vào.
"Dận Tường...... không được a..... A....." Lê Thu còn chưa kịp nói xong, liền bị nam nhân một lần nữa cắm sâu vào làm cho nàng duyên dáng kêu to lên.
"Cái gì không được?" Dận Tường thở hổn hển, càng thâm nhập sâu vài phần, bên trong còn lưu lại không ít tinh dịch, lúc này đây vô cùng ướt át, thoáng dùng sức, quy đầu liền thật sâu đâm vào hoa huyệt nàng, "Tiểu dâm huyệt này của nàng đã được đút ăn đến no, thế mà mới vừa rồi lại dám đem dương tinh của thập tam thúc nhổ ra, một chút cũng không ngoan. Hiện tại cái miệng nhỏ này nhất định là đói bụng rồi, thập tam thúc lại bắn vào một ít đi, được không?"
Không tốt! Trong lòng Lê Thu hung hăng nghĩ, nhưng nàng bị nam nhân thúc đến cả người bủn rủn, đầu ngón tay đều vô lực, chỉ có thể tùy theo hắn.
Dận Tường ở trên người Lê Thu dùng sức đưa đẩy, bởi vì tiểu nhân nhi đã thích ứng rồi, nên không còn gì cố kỵ. Tiểu cô nương vừa mới cao trào hoa kính càng thêm phần khít khao, thịt huyệt cũng kịch liệt co rút, như một cái miệng nhỏ hữu lực cắn chặt côn thịt, mỗi một lần cắm sâu vào, đều làm quy đầu tròn xoe ma sát mềm mịn co dãn mị thịt, mang lại sự vui vẻ nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.
Tiểu cô nương cũng dần dần nếm được mật ngọt, phối hợp nâng lên mông trắng nõn, làm côn thịt thô to được vào càng thêm sâu. Cứ như vậy, Dận Tường vào sâu ra cạn dùng sức mà làm, dương cụ thô đen đi hoàn toàn đi vào, động tác phong phú đều đặn xoát ra một lượng lớn dâm thủy bao trùm thịt huyệt.
Chỉ trong chốc lát sau, Dận Tường liền cảm nhận được hoa kính Lê Thu không ngừng mãnh liệt co rút, nàng lại đến cao trào. Nam nhân cũng không nghĩ nhiều việc khống chế chính mình, nam nữ giao hợp, cùng nhau lên đỉnh vui thích mới là tuyệt diệu nhất. Vì thế lại mạnh mẽ thọc vào rút ra vài cái, thân mình chấn động, cũng đem tinh dịch của mình đánh vào hoa tâm đang run rẩy kịch liệt của tiểu cô nương, liên tiếp bắn hơn mười phát, tinh dịch hữu lực cuồn cuộn không dứt mà phun ra.....
Dận Tường sảng khoái thở dài một tiếng, phủ phục ở trên người Lê Thu. Sau khi khoái cảm lâu dài rút đi hết, hai người chậm rãi thu hồi lý trí, song song trầm mặc xuống. Lần này liều chết triền miên chỉ là khúc dạo đầu cuồng nhiệt mà thôi, cái gì nên tới cũng phải tới.
Nam nhân cắn chặt răng, dương cụ trong hoa kính lại bắt đầu đưa đẩy, Lê Thu ôm chặt lưng ướt đầm đìa của hắn, câu chân đón ý hùa theo, không cần lời nói, hai người đều ăn ý tiếp tục đắm chìm trong nhục dục.
Tử cung tiểu cô nương nhận không không biết bao nhiêu lần tinh tương phun trào của nam nhân, nhất thời tưởng như muốn mang thai, Dận Tường cũng không cho tinh dịch chảy ra khỏi người nàng, lúc sắp đến thời điểm bạo trướng liền rút côn thịt ra, đem quy đầu cực đại nhét vào trong miệng nàng, Lê Thu hai mắt hàm chứa nước mắt, đem tinh dịch của nam nhân nuốt hết vào bụng, một giọt cũng không chừa.....
...
"Thu Nhi, lại gọi ta một tiếng thập tam thúc được không?" Dận Tường vỗ về khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của Lê Thu, giọng nói khàn khàn nhưng không mất đi ôn nhuận, mặt mày như họa.
Mặt trời đã ló dạng nơi chân trời, hắn, cần phải đi.
Lê Thu nghe vậy, không hiểu sao nước mắt liền rơi xuống, nam nhân trước mắt nghiễm nhiên là bộ dáng quen thuộc kia, con ngươi ngăm đen thương tiếc nhìn mình, phảng phất như tình sự triền miên mới vừa rồi chỉ là một hồi mộng xuân.
Nàng lo sợ không yên ôm chặt hắn, tuy rằng hai người gần trong gang tấc, bên trong hoa huyệt của nàng thậm chí còn đang hàm chứa một nửa nguyên căn của hắn, lại như đang cách muôn sông nghìn núi: "Không cần, thiếp không cần..." Nàng sợ, sợ sau khi mình gọi ra tiếng "thập tam thúc" này, hắn liền không còn gì vướng bận cùng hối tiếc.
"Nha đầu ngốc, ta cũng thế..." Dận Tường hôn lên đôi mắt đang rơi lệ của tiểu nhân nhi, hắn cũng sợ, sợ nàng nhìn đến sự thống khổ trong mắt hắn. Sợ chính mình, thật sự không có cách nào bình yên vô sự trở về được...
Dận Tường bứt người ra, kéo chăn gấm phủ lên người Lê Thu, thu liễm hết tất cả cảm xúc, thân mật nhéo nhéo khuôn mặt nàng: "Thu Nhi, ta phải đi rồi, nàng ngủ thêm một chút, nhé?"
Lê Thu theo bản năng nắm chặt tay áo màu bạch nguyệt của hắn, lại không thể không buông ra: "Thiếp không ngủ..." Nói xong liền run run rẩy rẩy mà đứng dậy, chân run đến lấy khăn, cẩn thận chà lau dấu vết hoan ái mới vừa rồi trên người Dận Tường, lại lấy quần áo ra, giúp hắn mặc vào chiến bào.
Giờ phút này hắn là tướng quân sắp xuất quân chinh chiến, còn nàng là thê tử của hắn. Lê Thu chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn nhưng không còn là của mình nữa, nhưng nàng cần thiết làm xong hết thảy. Dận Tường trầm mặc nhìn Lê Thu chống giường, bận rộn tới lui trên người hắn, cũng không ngăn cản, chỉ là ánh mắt như sơn đăm đăm nhìn nàng, nhìn thân ảnh nhỏ xinh này nhưng muốn khắc vào trong xương cốt.
Chỉ còn lại duy nhất một cái kết (giống như cúc áo), Lê Thu không sao cài được, bàn tay to của nam nhân nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, bước nhanh như bay, cuối cùng quay nhìn nàng một cái, rồi như một trận gió đi ra ngoài.
Lê Thu đau khóc không thành tiếng, hai chân run rẩy không thể khép lại đi theo phía sau hắn, cách chiến bào lạnh băng ôm lấy hắn: "Thập tam thúc, thập tam thúc, vì cái gì, vì cái gì mà chúng ta yêu đến khổ như vậy?" Tiểu cô nương khóc không thành tiếng, "Chúng ta vất vả lắm mới ở bên nhau được, chàng nói muốn mang thiếp rời khỏi kinh thành, chàng đều đã quên sao... Vì cái gì... Vì cái gì chúng ta lại phải tách ra..."
"Nha đầu ngốc, thập tam thúc thật sự xin lỗi nàng..." Thu Nhi ngốc của ta, trên đời nào có vì cái gì như vậy, bất quá chỉ là vận mệnh trêu ngươi, để ta và nàng cùng sinh ra trong hoàng gia, lại yêu thương lẫn nhau, "Nàng phải biết rằng, trên đời này không có ai yêu nàng sâu đậm như ta, trời xanh cũng ghen ghét..."
Tiểu cô nương tự biết lòng mình, không dung được người thứ hai; nam nhân cũng nhiều lần do dự, chung quy không qua được điểm mấu chốt trong lòng, lần lượt ngã vào trong lòng nàng, rồi lại cam tâm tình nguyện.
Dận Tường hơi tránh đôi tay bên hông, lời âu yếm nhất thời biến thành đả thương người: "Lê Thu, nếu như..." Hắn nghẹn ngào gọi tên nàng, "Nếu như ta không thể trở về... Nàng một mình quá vất vả, liền tìm một người tốt tái giá đi... Thập tam thúc xin lỗi nàng, vốn không nên đoạt đi trong sạch của nàng... Tứ ca chắc chắn có chủ trương, cũng không cần ta phải lo lắng, chỉ một chút thôi, nàng ngàn vạn lần phải nghe kỹ lời thập tam thúc nói..."
Lê Thu, nếu thực sự có ngày đó, ta chỉ mong nàng thật sự quên được ta, học được cách để người khác thân cận nàng, thập tam thúc sợ chính là soạn trên đời này người yêu nàng quá nhiều, mà nàng yêu người lại quá ít...
Nam nhân nói xong liền mở cửa rời đi, không liếc nhìn nàng một cái, cũng không dám nói thêm một lời.
Lê Thu nhìn cửa gỗ đóng kín, trong lòng tịch mịch không gợn sóng. Dận Tường, thiếp đã quên lời chàng nói, nếu chàng sợ thiếp một mình quá vất vả, liền phải sớm ngày sống sót trở về. Nếu chàng không trở lại, trên đời này cũng sẽ không có Lê Thu tồn tại nữa...
Nàng cảm giác được trên đùi ấm áp, từng luồng trượt xuống phía dưới, hẳn là đã đứng lâu lắm, tinh dịch bên trong chảy xuống dưới, tối nay hắn bắn thật sự quá nhiều, làm như muốn đem tất cả ẩn nhẫn đều phát tiết ra tới...
Lê Thu kéo thân thể mệt mỏi trở lại trên giường, lấy gối đầu bọc chăn lót xuống hạ thân, tay nhỏ hứng lấy tinh dịch trắng đục đẩy trở lại vào bên trong hoa huyệt, nàng muốn lưu lại hơi thở của hắn. Đồng thời, cũng ẩn ẩn chờ mong, nếu trời xanh rũ lòng thương, liền ban cho nàng một hài tử, lưu trữ lại một đứa bé mang dòng máu của hắn và nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro