Lưu luyến chia ly (1)
Vị diện 2: Lưu luyến chia ly (thập tam tử* x tiểu chất nữ ngây thơ)
(*): thập tam tử đây là vương tử thứ mười ba con vua Khang Hi - Dận Tường, huynh đệ thân thiết của hoàng đế Ung Chính - Dận Chân, Dận Tường là nhân vật có thật trong lịch sử TQ, gg để biết thêm chi tiết nhé các bạn.
————————
Lời tác giả: lại bắt đầu một chuyện xưa mới ~ Dận Tường là nhân vật ta đã muốn viết nhiều năm về trước, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, cũng không nghĩ được ý tưởng gì lớn lao, cho nên liền viết một truyện ngắn trong hệ này cũng thoả mãn rồi.
Vì để thuận lợi cho cốt truyện, lịch sử hư cấu một nửa. Nữ chính đời này là con gái của Dận Chân, cháu gái ruột của Dận Tường, à thì, không tiếp thu nổi mời bỏ qua vị diện này....ngoài ra còn cùng thể loại trâu già gặm cỏ non không khác gì mấy. Tình tiết thiên về chính kịch, xem chừng sẽ có chỗ ngược nhẹ trong tầng quan hệ ở nơi này, nhưng mà độc giả cứ yên tâm, tác giả là mẹ ruột các ngươi sợ gì chứ ~~~
Vừa rồi trơ mắt nhìn lượt lưu trữ vốn không nhiều lắm đã rớt mất hai lượt, đau lòng quá.... Đi ngủ, hừ!
————————
"Ung thân vương hoàng tứ tử Dận Chân, nhân phẩm cao quý, thâm tiếu trẫm cung, nhất định có thể khắc thừa đại thống, nay kế thừa trẫm đăng cơ hoàng vị. tức tuân quy chế pháp luật cầm phục. Hai mươi bảy ngày trang phục đỏ, bố cáo trong ngoài, hàm sử nghe biết."
Trời kinh thành hôm nay, bình minh phá lệ sáng lạng.
Từng tiếng "van tuế" như sóng trào, quanh quẩn ở Tử Cấm Thành to lớn. Văn võ bá quan quỳ đầy đất, cung cung kính kính phủ thân mình. Tân đế kế vị, bá tánh tầm thường nhìn một cái, nghe một chút tiền vào tai trái ra tai phải, người nên náo nhiệt thì náo nhiệt vui mừng, người đang lao khổ vẫn tiếp tục lao khổ không ngừng. Mà đối với bá quan kinh thành mà nói, lại có mấy nhà thật vui mừng, mấy nhà thật sầu muộn...
....
"Di Thân Vương------" Tô Bồi Thịnh từ xa xa chạy đến, giọng nói eo éo hô lớn với theo nam tử mặc áo xanh ngọc thêu rồng, đảo mắt đi đến bên cạnh hắn, cười làm lành, "Di Thân Vương dừng bước, Hoàng Thượng cho mời."
Ủng đen dừng một chút, nam nhân xoay người nhìn đại thái giám tất cung tất kính đối mình, khẽ nâng mày đẹp: "Sáng nay lâm triều không phải vừa mới gặp qua sao..." Đôi tay trắng nõn chắp phía sau, đốt ngón tay thon dài vô thức xoay xoay nhẫn ngọc bích đeo trên ngón tay cái, "Tô công công, Hoàng Thượng có từng phân phó qua chuyện gì không?" Vừa nói, vừa dạo bước trở về. Tô Bồi Thịnh đi theo bên cạnh Dận Tường, nhìn ngũ trảo (5 ngón) kim long sau lưng hắn, khom người nói: "Hồi Vương gia, chuyện này nô tài cũng không biết, ngài đi qua chẳng phải sẽ biết sao."
Trong lòng Dận Tường cân nhắc, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: "Vậy sao, đi thôi..."
Dọc theo đường đi, quan viên hạ triều con chưa tan hết, mấy vị quan văn là lắm mồm nhất, tốp năm tốp ba mà đi ra ngoài, thấy Di Thân Vương đang tiến đến đều thân thiết tiến lên chúc mừng một phen, trong lòng đều nghĩ phải hảo hảo nịnh bợ vị thiết mũ vương này, hoàng đế mới ở trên triều hạ chỉ, phong vị thập tam gia này tước vị Di Thân Vương, đời đời kế thừa...
Đám cáo già này nhìn chằm chằm thân ảnh cao quý thon dài trước mắt nghĩ, thập tam gia là người thông tuệ, theo đúng người, cuối cùng đã hết khổ, sinh ra tướng mạo ngọc thụ lâm phong như vậy, phú quý ngày lanh phía sau còn dài a.
Dận Tường nghe những lời chúc tụng không mặn không nhạt, chỉ vén mi cười khẽ, cũng kiên nhẫn mà trả lời: "Đa tạ các vị đại nhân."
"Vương gia khách khí rồi. Nếu Vương gia không chê, xin mời đến quý phủ một chuyến, hạ quan có một trản rượu tùng linh hảo hạn, đã có thể chờ Vương gia đến nếm thử đây..."
Nam nhân cười nhạt gật đầu, chưa có trả lời, một tay để phía sau lưng, một tay thưởng thức triều châu trước ngực, thanh âm ôn hòa: "Các vị đại nhân, hoàng huynh còn đang chờ ta ở ngự thư phòng, bổn vương xin lỗi không tiếp được."
Tô Bồi Thịnh một bên che miệng cười khẽ, hắn biết lúc này thập tam gia nhất định không còn kiên nhẫn, nhưng lời nói này lại khách khí có lễ nghĩa, mặc dù là ai cũng không thể tức giận được...
"Nga nga nga, Vương gia có chuyện quan trọng tự nhiên không thể trì hoãn, hạ quan cáo lui trước."
Dận Tường mắt nhìn thẳng đi về phía trước, bỗng nhiên mở miệng: "Tên nô tài ngươi, mệnh quan triều đình cũng dám cười nhạo?" Sau đó dừng lại bước chân, nâng mi nhìn về phía Tô Bồi Thịnh, "Chẳng lẽ là, ngươi cười bổn vương sao?"
Tô Bồi Thịnh bị dọa sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng muốn quỳ xuống giải thích. Đôi ủng đen phía trước ôm lấy đầu gối của mình: "Nói chơi thôi, không thú vị chút nào." Dận Tường liếc mắt nhìn hắn, "Đi thôi đi thôi, đừng để tứ ca chờ lâu!"
........
"Lý đại nhân, ngài nhìn Di Thân Vương này như thế nào?"
Lý Vệ liếc mắt nhìn người đối diện đang hỏi chuyện mình, cười nói: "Ôi trời, sao ta dám nghị luận lung tung...." Rồi sau đó lại thêm một câu, "Lại nói thập tam gia này cũng khó gặp, nuốt trôi khổ ải, nhẫn nhịn đến cuối cùng, giờ lại gánh vác nghiệp lớn, Di Thân Vương... không đơn giản, không đơn giản a..."
"Ha ha ha ha ----" hai người nhìn nhau cười, bước nhanh ra ngoài.
***
"Vương gia, mời----"
Dận Tường vén vạt áo triều phục lên, nhanh chóng đi vào. Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ cúi đầu phê duyệt tấu chương, sau khi đăng cơ, chuyện cần hắn xử lý nhiều vô kể, mà chuyện của đám người muốn nổi loạn đan xem phía trước, giang sơn này nếu muốn ngồi yên ổn, thì đám người kia phải từng bước từng bước loại trừ.
Dận Tường nhìn nam nhân một thân long bào kia vài lần, nhợt nhạt rũ mí mắt xuống, đôi tay nâng lên triều phục chậm rãi quỳ xuống, triều châu trên cổ đen như mực đánh vào trên mặt đất, phát ra một chuỗi âm thanh giòn vang: "Thần đệ bái kiến hoàng huynh, hoàng huynh vạn phúc."
Ung Chính nâng nâng con ngươi khô khốc, nhịn không được dùng tay đè xuống, trong âm thanh có chút mệt mỏi: "Lão thập tam, không phải trẫm sớm nói đệ gặp trẫm không cần quỳ xuống hay sao.... Mau đứng lên đi..."
Dận Tường thủ lễ thanh âm cung kính nói: "Tạ hoàng huynh." Rồi sau đó đứng dậy tiến lên một bước, "Không biết tứ ca gọi đệ tới, là vì chuyện gì?" Khi không có người, Dận Tường gọi một tiếng tứ ca, mặc dù hôm nay Dận Chân kế thừa ngôi vị hoàng đế, cứ gọi "hoàng huynh hoàng huynh" hắn có chút cảm giác xa lạ.
"Cũng không phải đại sự gì..." Vừa nói vừa phất phất tay, cung nữ thái giám hầu hạ hai bên vội vàng lui ra, thức thời nhẹ nhàng khép lại cửa cung. Dận Tường bất đắc dĩ cười: "Tứ ca, không phải chuyện quan trọng thì triệu kiến đệ tới ngự thư phòng làm cái gì? Người ban thưởng cho Di Thân Vương phủ thần đệ còn chưa kịp đi nhìn một cái, sợ là so với phủ đệ cũ của ta xa hoa hơn nhiều, cũng làm cho đệ hưởng thụ tiện nghi của thân vương a."
Hoàng đế dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt đứng đắn lại đang nói đùa của đệ đệ, quở trách nói: "Thân vương phủ tất nhiên là lớn, chỉ mình đệ ở một mình có chút.... Lão thập tam à, tuổi đệ cũng không còn nhỏ, nhanh chóng nạp một vị phúc tấn với là đúng đắn. Thế nào, có coi trọng ai chưa, chỉ cần nói với trẫm, trẫm tứ hôn cho đệ."
"Tứ ca, kêu đệ tới rốt cuộc có chuyện gì?" Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới một câu vô tình lại tự đào hố chôn mình, cau mày thay đổi đề tài. Ung Chính sao có thể không biết tính toán trong lòng đệ đệ mình, nhìn thân hình cao lớn của hắn, hai tròng mắt sắc bén có chút tối tăm không rõ, sau đó liền thu liễm lại, xoay người trầm giọng nói: "Trẫm mới vừa nghe nói, tiên đế có di chiếu chưa tuyên, lúc này vẫn còn đang giấu ở trên núi giả ở Ngự Hoa Viên..."
"Hả?" Dận Tường có vài phần hứng thú, trong lòng lại đoán được tám chín phần, sợ là vị a ca nào bày trò, tân đế vừa mới kế vị liền ra cái "di chiếu", tâm liền rõ như ban ngày: "Ý của tứ ca là..."
"Ý trẫm chính là như thế..." Dận Chân cầm lấy một quyển tấu chương, tùy ý lật xem, "Lão thập tam đệ tự mình đi mình đi tìm di chiếu này, xem một chút đến tột cùng bên trong viết cái gì, là thật hay giả."
"Thần đệ, tuân chỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro