Đồng căn sinh - Chương 8
Mặt trời nóng rát đã lên đến trên đỉnh đầu, Lý Ý Kỳ buông cái cuốc xuống, lau mồ hôi trên mặt, híp mắt kéo kéo quần áo trên người, sách, đều có thể vắt ra nước cả rồi...
"Hôm nay sao lại nóng như thế này a..." Nam nhân đi về phía bóng cây, lắc lắc đầu nói nhỏ.
Lấy từ trong túi ra một cái màn thầu, Lý Ý Kỳ lại hết muốn ăn, chỉ sững sờ nhìn nó chằm chằm. Hôm nay còn chưa có thấy qua đệ muội đâu, không biết nàng hiện tại đã ăn cơm trưa chưa? Không bằng... Trở về nhìn một cái?
Nghĩ như vậy, hắn tựa hồ đột nhiên lại có khí lực muốn ăn, hạ miệng ba cái nuốt hết cái màn thầu trên tay, bước chân nhanh chóng chạy về nhà.
"Ý Kỳ, về nhà ăn cơm sao?"
Lý Ý Kỳ nghe vậy chỉ gật đầu cười, "Đúng vậy Bạch đại ca, huynh đã ăn cơm chưa?"
Hán tử gọi là "Bạch đại ca" cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng, "Nương tử ta một chút nữa sẽ đem ra..."
"Ngô..." Lý Ý Kỳ như có như không đáp ứng một tiếng, cũng không nói nhiều lời, tiếp tục hướng về nhà đi tới.
Hắn chưa từng hâm mộ Bạch đại ca như vậy, lúc trước chỉ cảm thấy đối với hắn nữ nhân có cũng được mà không có cũng không sao, nhà hắn lại nghèo, nên cũng không muốn ủy khuất khuê nữ nhà ai, huống chi, thật tình hắn cũng không nhìn trúng cô nương nào. Hiện giờ, hết thảy đều thay đổi, hắn rất hy vọng cũng có một nữ nhân đưa cơm tới cho hắn như vậy, mà nữ nhân kia, phải là đệ muội mới tốt...
Lý Ý Kỳ ngơ ngác nghĩ, chỉ chốc lát đã đến nhà. Nhà bếp cùng phòng của nhị đệ đều giống y như lúc mình đi, đóng cửa kín mít. Hay là đệ muội sớm đã sớm ăn cơm xong, giờ đã ngủ trưa rồi?
Nam nhân không khỏi có chút mất mát, mệt nhọc mới vừa nãy thời điểm này liền triệt triệt để để quay lại. Hắn lê bước chân về phía phòng mình, nếu đã về đến nhà, liền nghỉ trưa một lát đi...
Lý Ý Kỳ vào bếp mới phát hiện không đúng, phần cơm nấu cho nha đầu kia ăn sáng vẫn còn nguyên trong nồi, cho nên, nàng không có ăn cơm, hoặc nói là nàng tham ngủ đến mức giữa trưa còn chưa chịu dậy?
Hắn như một trận gió bước đến trước cánh cửa bằng gỗ, do dự trong chốc lát, vẫn duỗi tay gõ gõ, "Đệ muội, đệ muội, muội có ở bên trong không?"
Đáp lại hắn chính là trầm mặc lâu dài.
Trong lòng Lý Ý Kỳ không khỏi hoảng hốt, theo bản năng cảm thấy tình huống không đúng, tiết tấu gõ cửa cùng thanh âm đều dồn dập lên, "Đệ muội, muội trả lời đại ca một tiếng đi. Bằng không, ta liền xông vào."
Lúc này bên trong lại truyền ra một chút động tĩnh rất nhỏ, nam nhân nghiêng tai cẩn thận nghe, tựa hồ là thanh âm nức nở trầm thấp của cô gái nhỏ. Hắn lập tức gấp đến mức không bận tâm cái gì cả, tay hơi dùng lực một chút, cửa gỗ liền mở ra.
"Đệ muội!" Lý Ý Kỳ vừa vào cửa liền thấy Lê Thu đôi tay ôm bụng nhỏ, thân thể cuộn tròn thành một đoàn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng đẫm lệ nửa khép nửa mở mà nhìn hắn.
Thoáng chốc Lý Ý Kỳ liền rối loạn trong lòng, bước mấy bước dài đến trước giường nàng, bàn tay to cầm lấy tay nhỏ lạnh lẽo, thanh âm có chút phát run: "Đệ muội, muội... Muội làm sao vậy? Đừng dọa đại ca a..."
Lê Thu nghe vậy khóc đến càng hung, đôi môi tái nhợt không ngừng run run.
Lúc này trái tim Lý Ý Kỳ giống như đang bị chiên trong chảo dầu, tiểu cô nương hắn đặt trên đầu quả tim đang khóc, hắn khó chịu, lại không biết phải làm sao để an ủi nàng.
"Đệ muội, nói cho đại ca biết, là chỗ nào không thoải mái hay sao vậy, đại ca mời lang trung đến xem cho muội được không?" Tuy là hỏi chuyện, hắn cũng không trông cậy nàng có thể đáp lại hắn, lời vừa dứt liền tông cửa xông ra, hướng đến nhà lão lang trung mà chạy.
...
"Ai u... Ý Kỳ à, chậm một chút, chậm một chút... bộ xương già này của ta đều bị ngươi làm cho muốn rã ra rồi..." Lão lang trung tóc hoa râm có chòm râu dê, cánh tay bị tiểu tử cường tráng phía trước lôi kéo, cơ hồ cả đoạn đường đều là bị hắn kéo đi.
"Lang trung, đệ muội nhà ta đã đau tới khóc, ta chờ không nổi, ngài nhanh lên một chút đi..."
Lão lang trung bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, chỉnh chỉnh hòm thuốc trên vai, nhận mệnh mà bị Lý Ý Kỳ kéo như bay về nhà hắn.
Hai người vừa vào cửa, Lê Thu đã đau đến quay cuồng trên giường, trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Lão lang trung từ xa xa liếc mắt một cái đã biết được đại khái, mí mắt nhăn dúm dó nhìn nam nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi kia, thầm nghĩ trong lòng: Cô nương gia nữ nhi bệnh mà thôi, hắn cái người anh chồng sao lại nhọc lòng thành bộ dáng này chứ?
Nhưng loại lời này không nên nói rõ, ông liền đuổi Lý Ý Kỳ ra ngoài, không nói đến chuyện cái người cao to kia ở trong phòng vướng tay vướng chân, bệnh phụ nữ cũng không tiện cho hắn không hề cố kỵ như vậy mà đứng nghe đâu.
Nam nhân cũng hết cách, đành từng bước lưu luyến mà đi ra cửa.
"Nha đầu, ngươi trước nhịn một chút, nghe ta hỏi mấy câu." Lão lang trung hạ thấp âm thanh, nhìn khuôn mặt Lê Thu nói.
"Lang trung, ngài nói đi..." Tiểu cô nương cắn môi miễn cưỡng mở miệng.
"Ngươi lần đầu tiên tới quỳ thủy là khi nào? Bình thường bao lâu một lần, có đều không?"
Nghe hỏi chuyện này, Lê Thu mặt đã tái nhợt nhất thời hiện lên một tia đỏ ửng, đôi tay che bụng nhỏ lúng ta lúng túng mở miệng: "Ước chừng một tháng một lần, cũng xem như đều đặn, mỗi lần đều có chút đau... Chỉ là lần này, gần hai tháng mới đến, liền vô cùng đau đớn..." Lê Thu biết, do thời gian trước chạy nạn, ăn uống sinh hoạt đều rối loạn, nguyệt sự mới chậm chạp chưa tới. Hiện giờ mỗi ngày an nhàn, khi tới liền hung mãnh như vậy.
Lão lang trung hiểu rõ gật gật đầu, tay phải đáp trên cổ tay trắng muốt của tiểu cô nương cảm mạch một phen, trong lòng liền so đo nói, "Nha đầu à, cô nương gia cũng cần chiếu cố bản thân cho tốt, bệnh căn không dứt, khổ chính là cả đời..."
Lê Thu rưng rưng nước mắt gật đầu, những lời này, mẫu thân cùng ma ma đã không ít lần nói qua với nàng, nhưng theo tình hình hiện tại, sao có thể cẩn thận tu dưỡng như ngày xưa được nữa.
Lão lang trung bận rộn thu dọn trên bàn một phen, mới cầm hòm thuốc đi ra ngoài.
"Lang trung, Thu... đệ muội ta như thế nào rồi?" Lý Ý Kỳ vẫn luôn canh giữ ở cửa thấy ông ra tới, liền nôn nóng lên tiếng hỏi.
Lão lang trung liền đem phương thuốc trong tay đưa qua, cười nói: "Ngươi chiếu theo phương thuốc này đi lên trấn bốc 7 thang về, lại mua một chút táo đỏ, đường đỏ..." Lão nhân do dự một lát, vẫn là nói ra, "Nếu có thêm a giao thì càng tốt..." Lão biết Lý gia nghèo, những cái khác còn đỡ, nhưng a giao này sợ là...
Lý Ý Kỳ nhất nhất đồng ý, cũng biết được rốt cuộc Lê Thu bị bệnh gì, không khỏi trầm giọng hỏi ra tiếng: "Lang trung, nàng hiện tại vô cùng đau đớn, có biện pháp nào có thể giúp nàng bớt thống khổ hay không?"
"Ta cũng đâu phải thần tiên," lang trung dở khóc dở cười, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò, "Dùng nước ấm chườm lên bụng nhỏ có chút tác dụng đấy... Vốn cũng không có gì nghiêm trọng đâu, đau mấy ngày, điều dưỡng cho tốt, liền khỏi hẳn thôi."
Lý Ý Kỳ nghe vậy không khỏi mấp máy khóe miệng, hắn sao có thể để nàng cứ đau mấy ngày như vậy được, lập tức cảm tạ lang trung, trả tiền khám bệnh, liền xoay người trở về phòng.
Lê Thu lúc này đã mơ mơ màng màng mà ngủ, chắc là nàng thật sự rất đau nên dù trong giấc mơ mày tú vẫn nhăn lại.
Lý Ý Kỳ chậm rãi đi qua, trong lòng vừa đau vừa thương, hắn thật sự không đành lòng nhìn tiểu cô nương của hắn chịu nửa phần đau khổ, bàn tay to không chịu khống chế khẽ run đặt lên trên bụng nhỏ của nàng, nhẹ nhàng xoa, cảm xúc trên tay dù cách một tầng vải dệt vẫn vô cùng mềm mại, hắn không dám dùng hơn nửa phần khí lực, cứ như vậy mà xoa.
Lê Thu tựa hồ cảm nhận được một nguồn nhiệt, bụng nhỏ ấm áp, thể nhưng anh hừ một tiếng liền hướng bàn tay nam nhân áp tới, dán đến sát sao.
Thân mình Lý Ý Kỳ cứng đờ, hạ thân kia theo mỗi tiếng anh hừ rên rỉ của tiểu cô nương liền trướng đau đứng thẳng lên, hắn hận không thể cho mình một cái tát, đệ muội bị bệnh, hắn lại ở thời điểm này sinh ra dâm niệm, thật sự là một tên súc sinh...
Nhưng mà, trong lòng thì nghĩ như vậy, thân mình hắn lại từng chút từng chút nhích lại gần nàng, thẳng đến khi đôi môi hơi mỏng của hắn đụng chạm đến khuôn mặt kiều nộn hắn không ngưng thiết tha mơ ước kia, liền lập tức chấn kinh rời đi.
"Đệ... đệ muội... đại ca đến thị trấn một chuyến, muội hảo hảo nghỉ ngơi nhé." Tuy biết Lê Thu vẫn còn đang trong mộng, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai nàng, lấy cớ đó che dấu sự chột dạ của bản thân.
Ai ngờ nam nhân mới vừa thu hồi tay lại tính toán rời đi, Lê Thu liền nắm lấy tay hắn, kiều kiều mà khóc lên, làm như tiểu hài tử hướng cha nương làm nũng vậy.
Tim Lý Ý Kỳ thoáng chốc mềm đi một mảng, thở dài một tiếng, nhìn mặt trời treo cao ngoài cửa sổ, nghĩ chờ nàng ngủ say rồi đi vậy...
Do dự một lát, nam nhân liền cởi giày leo lên giường đất, bàn tay to vẫn dán trên bụng nhỏ của nàng, nhìn mặt mày bất an của nàng dần dần giãn ra...
------------------------------------------------------------
Đại ca tuy rằng đã sớm thích Thu Nhi, nhưng tiểu cô nương người ta còn chưa có động tình, cho nên còn cần phải có thời gian a, thịt chân chính là phải chờ lưỡng tình tương duyệt ở phía sau kìa, bà con chớ có gấp (///ω///)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro