Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồng căn sinh - Chương 7

Lý Ý Kỳ ngơ ngác nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, trên trán đầy mồ hôi tinh mịn. Cảm giác ướt át trơn trượt trên tay phải nhắc nhở hắn, chính mình vừa mới làm cái chuyện súc sinh gì.

Nàng dâu của nhị đệ hôm nay mới vừa chính thức vào cửa, hắn liền nghĩ muốn đệ muội, ở trên giường nàng từng ngủ qua, không hề cố kỵ mà làm như vậy.

"Lý Ý Kỳ ơi Lý Ý Kỳ... ngươi phải làm sao để không làm nhị đệ thất vọng, lại như thế nào không làm đệ muội thất vọng..." Hai hàng lông mày nam nhân thống khổ nhăn thành một khối, lẩm bẩm nói nhỏ.

Hắn tay chân nhẹ nhàng xoay người đứng dậy, có tật giật mình nên không dám ra ngoài để rửa tay đầy tinh tương, chỉ dùng quần lót dính đầy bạch dịch lau lung tung một hồi, lại lau đi tinh dịch dính trên bụng, mới đỏ mặt đem quần lót vò thành một cục nhét ở góc giường, để ngày mai đem đi giặt...

"Kẽo kẹt--" trong lòng Lý Ý Kỳ run lên, không nghĩ tới mở ngăn tủ âm thanh lại lớn như vậy. Giờ phút này hắn không mặc quần, trần truồng thả rông đại gia hỏa vừa mới phát tiết, tìm trong ngăn tủ quần lót khác có thể mặc.

Cuối cùng sờ được một cái, nam nhân âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lúc chạng vạng hấp tấp dọn qua bên này, chỉ mang theo quần áo mặc ngoài qua thôi, vốn không biết được đêm nay sẽ phát sinh chuyện xấu hổ này, cho nên quần lót gì đó đều ở trong  tủ của phòng cách vách. May mắn may mắn, nơi này còn có một cái, nếu không sáng mai sợ sẽ xấu hổ chết mất.

Lý Ý Kỳ mặc xong quần, mới mệt mỏi xoay người lên giường nằm, một ngày mệt mỏi, lại tự "thư giãn" một phen, thực sự hết sức lực, không bao lâu liền ngủ rồi...

***

Một bên kia, trong phòng vẫn còn để đèn.

Lê Thu bọc chăn mỏng, tay nhỏ gắt gao nắm chặt góc chăn không rời, hai mí mắt run lên nhè nhẹ.

Lý Hoài Cảnh buông quyển sách trên tay xuống, có chút mệt mỏi xoa xoa đầu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tình cảnh này, tức khắc dở khóc dở cười, "Thu Nhi, muội ngủ chưa?"

Đáp lại hắn chính là trầm mặc lâu dài.

Nam nhân nhướng mày, bắt đầu cởi quần áo trên người.

Lê Thu nghe âm thanh sột sột soạt soạt bên tai, trong lòng hoảng đến không chịu được. Hắn.... hắn sẽ không thật sự muốn cùng mình trở thành phu thê thật sự chứ? Không được, tuyệt đối không được!

"Ta... ta ngủ..." Tiểu cô nương giấu đầu lòi đuôi giải thích, nói ra liền hối hận, nàng đúng là đồ ngốc...

Lý Hoài Cảnh nghe nàng nói khi đang khom người cởi giày, không khỏi cười khẽ ra tiếng, "Được được được, tiểu nương tử nhà ta đã ngủ rồi... ân, tướng công ta cũng nên đi ngủ..."

Lê Thu nghe ra trêu chọc trong giọng nói của nam nhân, xấu hổ buồn bực mở ra đôi mắt hạnh sương mù mênh mông, đối diện hai tròng mắt hàm chứa ý cười của hắn, "Huynh ngoài mặt nhìn như chính nhân quân tử, không ngờ bên trong lại một bụng gian tà!"

Lý Hoài Cảnh cũng không để bụng, tự nhiên xoay người ngồi lên giường, hai chân xếp bằng ngồi đó, vô tội nhìn tiểu cô nương quấn mình thành cái kén, "Ta như thế nào? Hôm nay thật muốn muội hảo hảo nói nghe một chút."

"Hừ..." Lê Thu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không muốn để ý tới hắn.

"Trời nóng như vậy, muội bọc người thành như vậy làm cái gì?" Lý Hoài Cảnh nhìn chăn trên người tiểu cô nương có chút bất đắc dĩ, duỗi tay nắm chặt một góc kéo, dẫn tới một trận kinh hô của nàng.

"Huynh... Lý Hoài Cảnh, huynh muốn làm gì!"

Lý Hoài Cảnh chậm rãi đen mặt, ngữ khí không tốt: "Muội nói đi? Đêm tân hôn, không nên làm chút sự tình gì sao?"

Lê Thu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, lần đầu tiên đối với hắn sinh ra sợ hãi, mặc dù là người đọc sách thanh nhã, lớn lên lại trắng nõn sạch sẽ, nhưng tới ngồi trên giường vẫn dọa người vô cùng, "Không cần... chúng ta... chúng ta mới nhận thức được một tháng, không thể qua loa như vậy, đối với ta và huynh đều không tốt..."

Lý Hoài Cảnh nghe tiểu nha đầu run run rẩy rẩy giải thích, cũng có chút không đành lòng, làm bộ như rộng lượng mà liếc nhìn nàng một cái, đưa lưng về phía nàng nằm xuống, không nói một lời.

Lê Thu vẫn ngồi như cũ, chờ động tác tiếp theo của nam nhân. Nhưng hắn giống như đã ngủ rồi, không nhúc nhích.

Thật lâu sau, lâu đến mức nàng sắp ngủ gục, bên cạnh liền truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân: "Thu Nhi, muội yên tâm, ta sẽ không chạm vào muội..."

Lê Thu cuối cùng mới yên tâm, cũng đỏ mặt nằm xuống, cùng Lý Hoài Cảnh cách một khoảng lớn, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.

Vốn là một cái đêm không bình thường cỡ nào, ba người lại ngủ đến phá lệ ngọt trầm...

***

"Đại ca, sao hôm nay ca sớm như vậy đã giặt quần áo trong sân? " Lý Hoài Cảnh xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn đến đại ca dậy sớm nhưng không đi ra bờ sông, lại ở trong viện nhà mình chà chà quần áo, rất là khó hiểu.

Lý Ý Kỳ nghe được giọng nhị đệ cả người cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục động tác trên tay: "Ừ... đúng rồi... trong nồi có bánh bao cùng cháo trắng, đệ tự lấy ăn đi. Ăn xong thì thừa dịp còn mát mẻ sớm chút đến chỗ tiên sinh đi, mấy hôm nữa thôi trời liền bắt đầu nóng rồi."

"Được." Lý Hoài Cảnh cũng không có nghĩ nhiều, vừa mới xoay người muốn đi, lại nghĩ đến cái gì, "Đại ca, ca ăn chưa?"

"Nga... còn chưa có đâu... chờ đệ muội dậy, lại cùng nhau ăn đi." Lý Ý Kỳ quay đầu lại, lại gọi hắn lại, "Nhị đệ, cơm trưa trong bếp, đừng quên mang đấy."

Lý Hoài Cảnh bước vào bên trong, trả lời lại: "Đã biết."

Đại ca này của hắn, là vừa làm cha vừa làm mẹ, việc vặt lớn lớn bé bé đều nhọc lòng quan tâm cho hắn.

Lý Ý Kỳ nhìn theo bóng dáng nhị đệ biến mất trong tầm mắt, mới vắt khô quần lót vừa giặt xong, phơi trên cây sào trúc trong sân. Lại cứ như vậy đứng phát ngốc một hồi, mới xoay người vào nhà.

Trong phòng cách vách nửa điểm động tĩnh cũng không có, bình thường lúc này đệ muội đã dậy rồi, có khi hắn còn không dậy sớm bằng nha đầu kia, khi thức dậy đã thấy nhà bếp khói bay lượn lờ.

Hôm nay rốt cuộc bị cái gì vậy...

Lý Ý Kỳ khó nhịn dạo bước ra cửa, nhìn nhìn cửa gỗ, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm --

Đêm qua là lần đầu của đệ muội, nhị đệ cũng mới nếm thử chuyện nam nữ, tất nhiên có chút tham luyến quá độ... Nàng, thân mình nàng như vậy, kiều kiều tinh tế, chắc là mệt muốn chết đi...

Nam nhân càng thêm khẳng định phỏng đoán của chính mình, đại gia hỏa dưới hạ thân không biết khi nào đã ngẩng cao đầu. Lý Ý Kỳ bực bội vỗ vỗ đầu, ở bên ngoài cửa đứng một hồi lâu, nhiệt căn kia mới chịu ngừng nghỉ mềm xuống.

Trời đã không còn sớm, còn chần chừ sẽ lỡ việc đồng án. Đánh thức nàng cũng không ổn lắm, vẫn là để nàng ngủ nhiều một lát đi, dưỡng tinh thần, mình tự ăn trước rồi ra đồng cũng được.

Nghĩ như vậy, Lý Ý Kỳ liền vào bếp, hai ba ngụm giải quyết hai cái bánh bao cùng một chén cháo trắng, lại đậy nắp nồi lại, miễn cho đến lúc đệ muội tỉnh đồ ăn liền lạnh. Làm tốt hết thảy, nam nhân mới khiêng cái cuốc ra cửa.

...

"U... đây không phải Lý gia đại ca sao?"

Lý Ý Kỳ nghe thấy giọng nữ nhân kiêu căng thì mắt chỉ nhìn thẳng, bước chân nhanh hơn, nhắm phía trước mà đi.

"Ai ai ai..." Tần quả phụ cười duyên chắn trước mặt nam nhân, vứt cho hắn cái mị nhãn, "Ý Kỳ huynh đệ gấp cái gì nha, một nữ tử chân yếu tay mềm như ta có thể đem huynh ra ăn sao?"

"Ngươi muốn cái gì?" Lý Ý Kỳ trói chặt hai hàng lông mày, không kiên nhẫn nhìn về phía nữ nhân trang điểm lòe loẹt trước mắt.

Tần quả phụ che miệng cười khẽ, "Ta có thể làm gì a... Bất quá là nghe nói con mọt sách nhị đệ nhà huynh kia, còn nhanh hơn cả ca ca  mà cưới nàng dâu rồi, đặc biệt tới chúc mừng huynh nha..."

"Cút!" Nam nhân có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn hận nhất là người khác mỉa mai xúc phạm đệ đệ hắn.

Tần quả phụ cũng thật hết cách, có lúc nào hắn thấy mình mà không phải thái độ này đâu. Nhưng ả chính là yêu cái tính nết này của hắn, có thể làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt liền bắt đầu mê ly là dừng trên cơ ngực căng phồng của nam nhân, mặc dù cách một tầng y phục màu nâu, vẫn làm người ta mê muội như vậy.

"Hảo ca ca..." Giọng Tần quả phụ như chứa đường, tay không tự giác hướng về phía thân hình cường tráng của nam nhân sờ soạng, "Đệ đệ chàng đều đã cưới nàng dâu, chàng thì sao? Chàng có nghĩ đến khi nào cưới ta qua cửa hay không?"

Lý Ý Kỳ như là trông thấy rắn độc tránh vọt sang một bên, hắn sao có thể để nữ nhân không biết xấu hổ này chạm vào người được chứ, trong lời nói như băng sương tuyết đậm uy rét: "Ngươi không cần nằm mơ đâu, với Lý Ý Kỳ ta đều vô dụng, sẽ không bao giờ cưới người như ngươi đâu!"

"Vì cái gì a?" Tần quả phụ chớp chớp mắt, nặn ra vài giọt nước mắt, đáng thương hề hề nhìn về phía nam nhân cao lớn lãnh ngạnh, "Ta đối với chàng nhiều năm tâm ý như vậy, Lý Ý Kỳ, chàng có tim hay không đây?"

"A..." Lý Ý Kỳ trào phúng cười, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét, "Ngươi muốn biết vì cái gì? Bởi vì a... ta chê ngươi bẩn..."

Một chữ "bẩn" xem như là cắn trúng chỗ đau của Tần quả phụ, ả liền lập tức khóc thảm thiết, "Chàng cho rằng ta muốn để cho những hán tử đó chiếm tiện nghi như vậy sao? Chàng đâu biết ta làm một quả phụ vất vả như thế nào... Huống chi, đệ muội mới vào cửa kia của chàng chưa chắc đã tốt đẹp hơn ta... Cũng không phải chỉ là một tiểu tiện nhân chui ra từ kỹ viện..."

"Bang" một tiếng vang lên, nam nhân vung cây cuốc trong tay đánh vào đùi Tần quả phụ, ả ta lập tức kêu thảm một tiếng quỳ rạp xuống đất.

"Ngươi nghe kỹ cho ta, sau này ta lại thấy ngươi đi nói chuyện lung tung với người khác, mặc dù ngươi là nữ nhân, nhưng ta thấy một lần sẽ đánh một lần. Đến lúc đó chớ có trách ta nông dân lực tay lớn, không biết nặng nhẹ!" Lý Ý Kỳ híp mắt buông những lời này, liền không quay đầu lại mà bước đi.

Kỳ thực hắn cũng không dùng bao nhiêu sức, Tần quả phụ kêu thảm thiết như vậy cũng chỉ để dọa hắn, giờ phút này ả tự mình đứng dậy vỗ vỗ bùn dính trên ống quần, nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, trong lòng thầm hận:

Từ kỷ viện ra chính là từ kỷ viện ra, còn giả bộ thanh cao, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ xé mặt nạ của tiểu tiện nhân ả, để xem đến tột cùng ả là cái loại mặt hàng gì. Còn phần ngươi Lý Ý Kỳ, sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải bò lên giường của lão nương thôi, chờ coi đi!

----------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro