Chương 7: TG1(6)
Chương 7 : Lãnh khốc ngạo kiều -Tung Đế (6)
Lâm Du Du không ở đây , toàn bộ Ngự Thư Phòng chìm trong luồng tử khí nặng nề. Viên Thiên Tung không nhịn được nhớ đến nụ cười ngọt ngào của nàng.
Đại thái giám cúi đầu, cung kính dâng lên một chén trà.
Viên Thiên Tung vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày, đem cái chén đặt mạnh xuống bàn, tiếp tục xem tấu chương.
Hơn nửa ngày, tấu chương vẫn là quyển tấu chương đó.
Rốt cục, trời gần tối, Viên Thiên Tung lạnh lùng mở miệng nói:
"Truyền Tiểu Du Tử tới hầu hạ"
Đại giám giật mình hoảng sợ -- Hắn ở bên Hoàng thượng hầu hạ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hoàng thượng chỉ điểm người tới hầu hạ. Hắn không dám sai ai,chỉ tự mình chạy tới phòng nhỏ của Lâm Du Du , lôi nàng từ trong chăn ra.
Lâm Du Du mặc dù bị đánh thức vô cùng buồn bực nhưng khi nghe được do Hoàng thượng chủ động mở miệng tuyên nàng đến hầu hạ liền vui vẻ đôi chút. Đây chính là thể hiện cho điều gì ta ? Chính là dấu hiệu tốt cho thấy tảng băng di động bắt đầu tan chảy a !
" Đại giám, cho nô tài hỏi chút. Tại sao bên người Hoàng thượng đều là nội thị, ngay cả bóng dáng một cung nữ cũng không có?"
Đại giám đối với nàng ấn tượng khá tốt, lại nghĩ tới việc Hoàng thượng hậu đãi với nàng như thế, sau này nàng hẳn là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng liền tỉ mỉ kể cho nàng nghe.
" Lúc đầu trong cung cũng có rất nhiều cung nữ và nội thị, nhưng có một cung nữ vụng trộm nổi lên ý đồ không an phận, tự tiện bò lên trên Long Sàng. Hoàng thượng khi ấy bị chọc tức, hạ lệnh đem cung nữ ấy đánh chết. Từ đó không tiếp tục để cung nữ tới gần hầu hạ. "
Lâm Du Du nghe xong, lập tức thấy khí lạnh sau lưng thổi tới từng cơn... Lập tức đánh chết...Qúa dọa người rồi! Xem ra hiện tại vẫn chưa phải thời cơ.
Lâm Du Du vừa đi tới Ngự Thư Phòng, Viên Thiên Tùng liền phân phó : " Pha trà nhài "
Lâm Du Du không nói gì, vội vàng ngâm rồi cung kính dâng lên.
Viên Thiên Tung một hơi uống cạn, sau đó liền tiếp tục phê duyệt tấu chương. Không hiểu sao, tấu chương lúc lại được duyệt rất nhanh, một quyển lại một quyển, hết sớm hơn so với bình thường một canh giờ.
Hắn đặt bút xuống, tâm tình thập phần vui vẻ, cầm một bản nhàn thư lên, tùy ý mở ra nhưng ánh mắt lại thi thoảng quét về phía dáng người vụng trộm ngủ gật tựa vào cây cột đỏ chót.
Gương mặt của nàng dán lên trên cột lớn, đỏ trắng tôn lẫn nhau, càng lộ ra làn ra trắng trẻo nõn nà của nàng. Cái miệng nhỏ đáng yêu, phấn nộn hồng hồng khiến người ta nhịn không được mà muốn mổ một cái.
Viên Thiên Tung cảm giác trong đầu có dòng nước nóng tuôn ra, liền nhìn qua nơi khác.
Đến khi tắm rửa, Viên Thiên Tung vẫn chỉ định mình nàng hầu hạ. Lần này Lâm Du Du không dám trêu chọc loạn xạ, y theo quy củ mà làm.
Viên Thiên Tung nhìn thấy dung nhan trắng trẻo trong làn sương mờ, luôn vụng trộm nuốt nước bọt. Thế là, hắn lại vội vàng đứng dậy, đứng sau tấm bình phong một lúc rất lâu mới đi ra.
Lâm Du Du nhíu mày, thầm nghĩ : Hôm nay bổn cô nương không có ăn đậu hũ của hắn, nhưng tại sao hắn vẫn có phản ứng?! Chẳng lẽ không phải do nàng trêu chọc ? .. Xem ra nàng lại phải tìm cách khác rồi.
Đêm hôm đó Viên Thiên Tung tiếp tục để nàng đếm cừu, nhưng nàng lại tự đề cử, nói cho hắn về một câu chuyện tình yêu.
Viên Thiên Tung nghe xong, trừng nàng một chút rồi xoay người, kéo chăn, đem hạ thân của mình mạnh mẽ che đi.
Hôm sau, khi tắm rửa Viên Thiên Tung mượn cớ để Lâm Du Du đi ra ngoài, tuyên Tiểu Trác Tử và một nội thị khác tới hầu hạ. Lần này, hắn không cần tránh sau tấm bình phong, y phục được mặc chỉnh tề liền lập tức đi ra ngoài.
Ban đêm, hắn luyện chữ đến khuya, lại chạy đi luyện kiếm một hồi. Sau khi tắm rửa một thân mồ hôi mới lên giường ngủ. Thật không ngờ thân thể rõ ràng là hơi mệt nhưng lăn qua lăn lại vẫn là không ngủ được.
Sau nửa canh giờ, Viên Thiên Tung bật dậy, giật màn lụa ra, sải bước tới góc hẻo lánh nọ,đem Lâm Du Du lay tỉnh.
" Không được ngủ ! Mau đếm cừu nhỏ cho trẫm ! "
Lâm Du Du mơ hồ tỉnh lại, hỏi : " Hay là ... vẫn nên nói tới câu chuyện tình yêu kia đi? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro