Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: TG1(16)

Chương 17 : Lãnh khốc ngạo kiều - Tung Đế (16)

Lâm Du Du ngẩng đầu ưỡn ngực, vung vạt áo lên tiêu sái quỳ thi lễ.

" Vi thần Lâm Du khấu kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! "

Sau một khắc, nam tử đang ngồi ngay ngắn trên Long ỷ đột nhiên đứng lên, kinh ngạc : " Ngươi--Ngươi---Ngẩng đầu lên cho trẫm ! " Người này.. giọng nói sao lại giống như nàng như vậy? Thật rất giống! Chẳng lẽ lại là ảo giác?!

Lâm Du Du ung dung bình tĩnh, trang nhã ngẩng đầu lên.

Viên Thiên Tung trừng to mắt, sững sờ nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tựa tranh vẽ sớm đã khắc sâu vào trong lòng hắn kia, nhất thời vừa mừng vừa sợ, cười đến xán lạn.

Lâm Du Du đem tất cả phản ứng của hắn thu vào trong mắt , khóe miệng khẽ nhếch lên tia cười nguy hiểm.

Viên Thiên Tung vội vàng đi xuống, bước chân nhanh chóng ---

Lam Du Du không để lại dấu vết chắp tay thi lễ: " Vi thần khấu tạ bệ hạ! "

Tay của nàng ngăn ở phía trước, giọng điệu lãnh đạm khiến Viên Thiên Tung bị ép dừng bước lại.

Viên Thiên Tung thu lại nụ cười, nhớ tới việc nàng không từ mà biệt , nhớ tới nửa năm nay mình chịu đủ dày vò thì hung hăng trừng nàng, phất ống tay áo

" Bình thân "

Sau khi Thi Đình kết thúc, Lâm Du Du cố ý đi bái kiến Dương Thái phó.

Lão nhân gia cười ha ha nói : " Đúng là phải nhìn ngươi với con mắt khác! Lúc trước lão phu chỉ cảm thấy ngươi có chút thông minh, không nghĩ tới ngươi lại tài văn chương bất phàm như thế! Thời điểm ngươi đi vào lão phu nhìn thấy ngươi đã có phần quen mắt rồi, làm sao lại hoa mắt nhìn không rõ ràng. Khó trách vừa rồi tại đại điện Hoàng thượng thất thố như vậy. Có lẽ do người nhận ra ngươi."

Dương Thái phó dường như nhớ ra điều gì đó, thấp giọng thở dài :" Lúc bệ hạ nghe nói ngươi rời đi, người tức giận vô cùng, chỉ thiếu điều lật tung toàn bộ kinh thành lên để tìm ngươi. Chắc người đã quen với việc ngươi hầu hạ nên mới như vậy. Chỉ là ngươi có tài hoa như vậy, nếu làm nội thị thì đúng là phí của trời. Hoàng thượng đối với ngươi hậu đãi như thế, ngươi về sau phải giúp Hoàng thượng phân ưu."

Lâm Du Du đáp một tiếng, lại cùng Dương Thái phó nói một chút về chuyện hậu cung.

Dương Thái phó lại liên tục thở dài, than : " Tuy là tuyển tú nữ nhưng bệ hạ tựa hồ cũng không hài lòng. Hơn nửa năm nay, không có vị nào được chính thức phong phi. "

"A..." Lâm Du Du cười cười. Hắn không thích nữ nhân, làm sao có thể hài lòng?

Lâm Du Du trở thành Trạng Nguyên, phong quang vô hạn. Xã giao ba ngày sau đó lập tức bắt đầu công việc.

" Lâm Trạng Nguyên xin dừng bước. Hoàng thượng có chỉ, tuyên Lâm Trạng Nguyên vào yết kiến."

Lâm Du Du vừa bước vào Ngự Thư Phòng, lập tức thi lễ.

" Không biết Hoàng thượng tuyên vi thần đến có gì phân phó? "

Viên Thiên Tung nhìn nàng một chút rồi ra lệnh : " Tất cả mọi người lui ra, đóng cửa, cửa sổ!"

Cửa lớn vừa khép lại , Viên Thiên Tung đã nhanh chóng vọt đến trước mặt nàng khiến nàng cảm thấy hoa mắt.

" Không biết Lâm Trạng Nguyên có còn nhớ tới trẫm không?"

Lâm Du Du lùi lại một bước nhỏ, mỉm cười lễ phép :" Vi thần tự nhiên nhớ kĩ"

"A? Vậy không biết ngươi có còn nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp chung giường, chung chăn gối với trẫm không?"

Hắn cười tà khí một tiếng, nhanh chân bước tới gần, tay nâng cằm của nàng, ép nàng đối mặt với hắn.

" Vi thần nhớ kĩ "

Viên Thiên Tung không nghĩ nàng sẽ đáp dứt khoát như vậy, ban đầu hắn cho rằng nàng sẽ tìm một đống lí do để viện cớ. Nhưng nàng đáp lại sảng khoái như thế, nhất thời khiến hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

Thật lâu sau hắn mới lên tiếng : " Ngươi nhớ kĩ ?! Vậy tại sao ngươi lại muốn rời đi ? Ngươi không từ mà biệt...Ngươi có biết trẫm tìm ngươi vất vả ra sao không?.....Ngươi nói đi! Tại sao lại rời đi ? "

Khuôn mặt Lâm Du Du hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói : " Bệ hạ không cần ta nữa, ta liền rời đi."

"Ngươi!!" Viên Thiên Tung cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp chặt lấy, tức giận rống :" Trẫm lúc nào thì không cần ngươi? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro