Ảnh hậu khí phách fan (2)
Edit: Kaikute sắp phải đi học
Beta: Kaikute chưa làm bài tập tết
Từ Tử Phàm sau khi cúp điện thoại, vứt sim vào thùng rác, nhìn về phía quán bar mà nhếch miệng.
Quán bar, Bạch Du cùng Adam gấp đến cuống cuồng cả lên, Bạch Du gọi cho Kiều Tử Hân thì phát hiện đối phương tắt máy, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi, loại sự việc đi ra khỏi tầm kiểm soát làm lòng người hoảng loạn.
"Adam anh có từng nhắc đến với người nào không? Tại sao lại có người biết đến chuyện này, chẳng những vậy còn có thể tìm đến đúng ghế lô?"
Adam dựa vào cửa, không kiên nhẫn nói: "Tôi không có nói cho ai cả, loại sự tình này ai ngu mới nói ra ngoài."
Hai người đang thương lượng, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh, "Cảnh sát kiểm tra, mở cửa!"
Adam rủa thầm một tiếng, thuận tay đem cửa mở ra, Bạch Du chưa kịp ngăn cản, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Là một người thường xuyên hút ma túy, sợ nhất chính là gặp cảnh sát, bất quá nghĩ lại, hôm nay cô ta cũng không có mang theo đồ vật không nên mang, miễn cưỡng trấn định tâm tình, nắm chặt túi tự nhủ không cần khẩn trương.
Cảnh sát kiểm tra chứng minh thư của họ, vừa thấy cô gái quả nhiên kêu Bạch Du, lập tức cho đồng sự một ánh mắt. Vài người cảnh sát nhanh chóng điều tra ghế lô, sau khi lực soát ghế sô pha liền cao giọng hô: "Đội trưởng, có phát hiện!"
Mấy người liền đi qua nhìn, chờ nhìn đến túi nhỏ ma túy cùng thanh hút, chân Bạch Du liền mềm nhũn cả ra, thiếu chút nữa liền ngã lăn ra , "Đây không phải của tôi! Tôi thật sự không biết tại sao nó lại có ở đây!"
Cảnh sát cho vật chứng vào túi, lạnh lùng nói: "Được rồi, có người tố cáo các người ở chỗ này giao dịch ma túy, hiện tại theo chúng tôi một chuyến, có vấn đề hay không nghiệm chứng liền biết âm tính hay dương tính với ma túy."
Adam lúc này mới hiểu họ có ý gì, lập tức giãy giụa kêu oan, nhưng điện thoại tố cáo hai người họ, bọn họ nhất thiết phải đi đến cục cảnh sát điều tra, kêu oan cũng vô dụng
Lúc này vài tên phóng viên đã hẹn trước đã đến quán bar, thấy cảnh sát không dám bước lên phía trước, tắt đèn flash chụp trộm không ít ảnh.Nhưng sao mọi chuyện lại khác như thế này?Không phải nói bôi đen Kiều Tử Hân sao? Tại sao lại thành bạn thân của Kiểu Tử Hân bị bắt rồi? Còn có một tên trai bao, căn bản không thấy bóng dáng của Kiều Tử Hân đâu.
Nghe được bọn họ kêu không hút ma túy, không giao dịch gì đó, các phóng viên liếc nhau, đem toàn bộ quá trình bọn họ bị bắt chụp hết. Cũng không thể lãng phí tiền đi lại, tốt xấu gì Bạch Du cũng có quan hệ với Kiều Tử Hân, tuôn ra cô ta hút ma túy nhất định mọi người sẽ liên tưởng đến Kiều Tử Hân, nhiệt này vẫn có thể cọ.
Các phóng viên trở về tăng ca, viết nội dung sao cho thật khoa trương, vốn dĩ bọn họ la tòa soạn báo vô lương do Bạch Du tìm, lúc này tự nhiên sẽ không nương tay.
Hết thảy đều giống như dự đoán của Từ Tử Phàm, hắn thuận lợi đưa Kiều Tử Hân về nhà. Hắn bế Kiều Tử Hân lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường của phòng ngủ phụ, Kiều Tử Hân phát ra vài tiếng nỉ non mơ hồ, mày nhíu lại, bộ dáng rất không thoải mái. Từ Tử Phàm không cởi áo khoác của cô ra, ngược lại kéo khóa kín mít, đắp chăn cho cô, ôn nhu nói: "Ngủ đi, không có chuyện gì đâu, đừng sợ."
Kiều Tử Hân không biết có phải bị âm thanh ôn nhu của hắn trấn an hay không, mày dần dần giãn ra, ngủ một cách an ổn.
Từ Tử Phàm tắm rửa một phát, thay bộ quần áo ở nhà, đến phòng bếp nấu canh giải rượu. Đây là hồi trước hắn phải đi xã giao, lăn lộn trong xã hội mà học được. Khi đó trong nhà nghèo, hắn không muốn mỗi lần xã giao đều bị nhức đầu, tự học nấu canh giải rượu, qua một thời gian, nấu được canh giải rượu chẳng những uống ngon lại có tác dụng tốt. May mắn những gì hắn đã học qua liền nhớ mãi không quên, ký ức học được vẫn còn mới mẻ, dù đã xuyên qua mấy đời cũng không quên.
Nửa giờ sau, Từ Tử Phàm nhẹ nhàng đút canh giải rượu cho Kiều Tử Hân, Kiều Tử Hân say mơ mơ màng màng, hắn là ai cũng không nhìn rõ mà vẫn uống canh. Từ Tử Phàm lắc đầu đóng cửa lại, trở về phòng mở ra máy tính xem sự hướng phát triển của thị trường chứng khoán. Muốn khắc phục khó khăn, không có tiền sao làm được?
Thời điểm làm việc nghiêm túc cũng là lúc thời gian trôi qua nhanh nhất. Từ Tử Phàm vừa mới chọn được mấy chỗ tốt, đã nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra. Hắn nhìn đồng hồ, đã là năm giờ sáng.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Kiều Tử Hân nghi ngờ nhìn hắn, "Anh là ai? Vì sao tôi lại ở đây? Bạch Du đâu?"
Theo bản năng, cô ôm người lùi về phía sau hai bước, nhìn bản thân vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, áo khoác lại còn mặc kín mít, thân thể mới thả lỏng một chút.
Từ Tử Phàm chỉ vào ngăn tủ để đồ dùng thường ngày, cười ôn hòa vô hại, "Đều là đồ mới mua, cô đi rửa mặt trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau."
Kiều Tử Hân đánh giá hắn vài lần, do dự một lát vẫn là đi rửa mặt. Cho tới khi cô đi ra, Từ Tử Phàm đã ốp xong trứng, rán xong thịt xông khói, nướng bánh mì và đun nóng sữa bò. Là bữa sáng mà cô thích nhất, điều này càng làm cho cô cảm thấy kì quái, nhịn không được hỏi tiếp: "Xin hỏi bạn thân của tôi đâu? Vì sao tôi lại ở đây?"
Từ Tử Phàm ngồi đối diện cô, nhìn cô nói: "Kiều tiểu thư, tôi kêu Từ Tử Phàm, đây là nhà tôi. Ngày hôm qua tôi ngẫu nhiên phát hiện ra Bạch Du muốn tính kế cô, liền đi tới Quán Bar Lam Điều giả mạo làm người hợp mưu với Bạch Du cứu cô ra. Lúc ấy cô say bất tỉnh nhân sự, tôi không biết bên cạnh cô có ai có thể tin được, chỉ có thể đem cô mang về nhà tôi trước. Có chỗ nào mạo phạm, hy vọng cô có thể thông cảm."
Kiều Tử Hân nhăn chặt mày, "Bạch Du tính kế tôi? Sao có thể? Tại sao cô ấy lại muốn tính kế tôi?"
"Đây là ghi âm cùng tin tức sáng nay." Từ Tử Phàm đưa điện thoại di động cho cô, nói nhiều đều không bằng sự thật, tốt nhất là để chính bản thân cô nghe thấy.
Kiều Tử Hân sau khi nhìn thấy hoạt động liền cứng nhắc, cô cùng Bạch Du là hàng xóm lớn lên từ nhỏ, mấy năm nay quan hệ càng ngày càng tốt, mặc dù ảnh chụp có hơi mơ hồ, nhưng cô liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là Bạch Du. Tin tức nói hẳn ra là Bạch Du hút ma túy bị bắt, chứng cứ vô cùng xác thực, nam nhân cùng giao dịch với cô ta cũng bị đào ra thân phận, là một trai bao có tiếng - Adam. Chẳng những vậy còn đá sang cô cùng bọn họ là cá mè một lứa, nếu không quan hệ sao có thể tốt như vậy?
Rất nhiều bình luận đều thổn thức giới giải trí thật hỗn loạn, nhưng nhiều hơn là đang mắng cô, giống như là tận mắt nhìn thấy cô hút thuốc phiện vậy.
Kiều Tử Hân nhìn ảnh chụp 102 ghế lô, trong lòng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Bạch Du thật sự tính kế cô? Hãm hại cô hút ma túy? Cô nhìn đến điện thoại bên cạnh, vội vàng click mở ghi âm.
"Anh là Adam? Sao đến nhanh thế......"
"Ba vạn đổi đêm đầu của cô ta......"
"Đến lúc đó anh một mực chắc chắn là bị cô ta uy hiếp, nói không chừng còn một đống người đồng tình với anh......"
Kiều Tử Hân không thể tin tưởng được mà nghe giọng nói của bạn tốt, từng câu nói ác độc khiến cô tức giận đến phát run! Câu đâu làm gì có lỗi với Bạch Du? Bạch Du tại sao lại hại cô? Thậm chí biết rõ cô bảo thủ từ trong xương lại muốn tìm một tên ất ơ nào đó hủy hoại cô! Lại xem trong tin tức bối cảnh ảnh mà phóng viên chụp, không khó mà tưởng tượng nếu không phải Từ Tử Phàm giúp, cô sẽ bị chụp ảnh bất nhã đến mức nào. Đến lúc đó người đầy vết nhơ như cô có tẩy trắng thế nào cũng không sạch!
Lúc bạn trai, công ty cùng người đại diện đều phản bội cô, ngay cả người bạn thân nhất cũng đâm cô một dao, Kiều Tử Hân vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường lập tức bị đánh sập. Cô chống đầu, ngăn cản ánh mắt của người đối diện, gắt gao nhìn mặt bàn, không muốn nước mắt rơi xuống, không muốn người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của bản thân, nhưng nước mắt không kìm được mà vẫn rơi từng giọt xuống mặt bàn.
Từ Tử Phàm đem hộp giấy đặt trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Cô không có sai, bọn họ mới là người sai."
Kiều Tử Hân liều mạng áp lại cảm xúc của bản thân, đầu óc trống rỗng, nghe hắn nói thế, nhịn không được phát tiết: "Tôi thất bại như vậy sao? Tại sao bọn họ đều phản bội tôi? Tôi không làm gì có lỗi cả, dựa vào cái gì mà mọi người đều mắng tôi? Tôi không làm tiểu tam, không đùa đại bài**, không khi dễ tân nhân, không tiềm quy tắc Lâm Viêm...... Tôi chưa từng làm những việc này! Rõ ràng là Lâm Viêm ngoại tình với Liễu Khiết, là bọn họ hắt nước bẩn lên tôi, vì sao không ai tin tôi?!"
(Chỗ này mình cũng không rõ lắm)
"Tôi tin cô."
Câu nói thật nhẹ nhàng, lại giống như sự cứu rỗi đối với Kiều Tử Hân, hai mắt cô đẫm lệ mà mông lung, ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Phàm, ánh mắt có chút mê mang, "Anh tin tôi?"
Từ Tử Phàm gật đầu, ánh mắt kiên định mà nhìn cô, "Tôi tin cô, ngay cả khi cả thế giới đều không tin cô, tôi vẫn sẽ luôn tin tưởng cô."
Cảm xúc bi thống của Kiều Tử Hân tựa như bị đánh vỡ một góc, không giống như trước kia giấu kín bản thân. Cô không dám xác định hỏi: "Anh thật sự tin tôi? Tin tôi không làm những việc đó?"
"Tôi tin. Thủy quân* trên mạng bôi đen cô không cần để ý, chân tướng sự thật sẽ luôn có một ngày bước ra ánh sáng. Đến cả những người phản bội cô, sẽ sớm có thể thấy nhân phẩm của họ, theo ý tôi mà nói, đây là chuyện tốt."
(*Kiểu người được thuê để comment những lời ác ý, dẫn hướng dư luận)
Kiều Tử Hân giật mình, tự giễu cười, bỗng nhiên nói, "Ngay cả ba mẹ cũng hông tin tôi, hoài nghi tôi nổi tiếng khiến cho tính tình cũng thay đổi, bằng không tại sao công ti lại từ bỏ tôi? Thảm hại hơn, tôi không thể tìm ra chứng cứ để rửa sạch những lời bịa đặt đó, không tìm thấy đường lui."
Cô tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, thanh âm trở nên thực nhẹ, "Lúc tôi nổi tiếng, xung quanh đều là những lời nịnh hót lấy lòng, chờ tôi xảy ra chuyện, ngay cả một người nhiệt tình đối đãi với tôi cũng không có, chỉ có một người không quen biết nói tin tưởng tôi, tôi thật là ngu ngốc...... Hiện tại tôi không có gì hết, cái gì cũng không có......"
Chúng bạn xa lánh, bạo lực internet, vô vọng xoay người, đây không phải là điều ai cũng trải qua được, đặc biệt là ngay cả cha mẹ ruột cũng nghi ngờ, Kiều Tử Hân kết cục là bị bệnh trầm cảm, thống khổ kiên trì, sau hai năm liền nhảy xuống từ tòa nhà, kết thúc sinh mệnh vào lúc hai mươi lăm tuổi.
Không phải là cô không kiên cường, ác mộng liên tục đả kích cô đến không thở nổi, nếu như có người nguyện ý giúp đỡ cô một tay, nhất định cô có thể đứng lên, mà không phải bị trầm cảm để rồi tự kết liễu bản thân.
Từ Tử Phàm nhìn đối tượng đời này phải bảo vệ, giọng nói lộ ra lực lượng khiến người tin tưởng, "Tôi sẽ giúp cô trở lại đỉnh cao, khiến tất cả những người đã phản bội cô hối hận vì đã tổn thương cô."
Kiều Tử Hân chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân dính ảo giác. Cô kinh ngạc nhìn về phía hắn, bị bộ dáng như thề độc của hắn chấn động, đồng thời cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, cảnh giác mà nheo lại mắt, "Hai ta không hề quen biết nhau, tại sao anh lại muốn giúp tôi? Rốt cuộc anh là ai?"
Từ Tử Phàm cong khóe miệng, chuyên chú nhìn cô, "Tôi là fan của cô, fan trung thành nhất của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro