Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mới tới nữ tôn

Kẽo kẹt —

Khi tiếng cửa gỗ vang lên, Trần Tâm đã có chút ý thức mơ hồ. Nàng nghĩ thầm bản thân hẳn là được cứu, người tốt vẫn là mệnh dài, tuy rằng nàng không phải người tốt gì.

Sau đó cô lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp chói mắt, làn gió thu khẽ thổi qua mái tóc dài rối tung của nam tử, lộ ra đen gương mặt u buồn. Một đôi mắt phượng to, khóe mắt hơi nhếch lên. Ánh mắt như vì sao trong đêm đen, đẹp đẽ rung động. Thân mình khoác chiếc áo xám.

Đôi tay đã được rửa sạch đang bưng chén thuốc. Chiếc bát cũ sứt mẻ mang sắc trắng như ngọc càng tôn lên bản tay khớp xương rõ ràng của hắn.

Nhìn bóng dáng đang nằm yên lặng trên giường, Phương Tử Ngư nhẹ nhàng bước chân tới. Khi đến bên mép giường, anh liếc nhìn Trần Tâm rồi lập tức cụp mắt xuống, đôi môi hồng mím chặt, giả vờ bình tĩnh nhưng trên mặt lại lặng lẽ ửng hồng.

Phương Tử Ngư Nhìn nhíu mày khi thấy người đó vẫn chưa thức dậy.

Nàng ta đã ngủ một ngày một đêm rồi. Cái gì cũng chưa ăn,  không uống được thuốc và phải thay băng cho miệng vết thương.

Tưởng tượng đến giúp nàng thay băng, trong lòng anh ta liền hoang mang rối loạn.

May mà còn dư ít tiền nên nhờ trưởng thôn hỗ trợ thỉnh đại phu. Hiện giờ anh chỉ còn biết chờ đợi.

Đặt thuốc lên bàn, giúp Trần Tâm vén chăn bông, anh lo lắng nhìn nữ tử trước mặt.

Đây là người con gái đẹp nhất mà anh từng thấy.

Ở Mạc Cổ Đại Lục, nam tử từ khi sinh ra đã luôn giữ 《 Nam Giới 》, hiện tại thu lưu một nữ tử là nàng ta chính là nhất điều hoang đường nhất anh từng làm, nhưng anh cũng không hối hận.

Anh khẽ thở dài, bưng thuốc ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không để ý mí mắt Trần Tâm chuyển động.

Đi vào phòng bếp, Phương Tử Ngư  cho một ít nước vào trong nồi, cho thuốc vào trong rồi đậy nắp ấm lại, tiếp tục đun, chờ Trần Tâm khi nào tỉnh lại uống. Sau đó anh xách giỏ tre bước ra ngoài.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vui đùa.

Khi Trần Tâm tỉnh lại đã là giữa trưa, nhìn mái nhà làm bằng gỗ và rơm, cô hơi sững sờ một lúc, tự hỏi đây là nơi nào.

Nhớ tới Hồng Bàn Sơn quanh năm sương trắng bao phủ, dễ dàng lạc đường, nàng từng đoán rằng đó là một mê cung tự nhiên. Quả nhiên không sai. Nghĩ đến lúc chân trượt khỏi vách núi khi tìm thuốc, đầu liền nhói lên đau. Nàng cố chịu đựng, vịn lấy đầu giường chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh.

Trong phòng có một chiếc bàn cũ, một chiếc giường dài, một chiếc giường nhỏ và một chiếc chăn bông màu trắng. Mặc dù chăn bông không phải chất liệu tốt nhưng vẫn sạch sẽ. Nàng có thể ngửi thấy dư vị của mặt trời lưu lại, sạch sẽ và thoải mái.

Editor: Nhiên An Nhạc (Wattpad)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro