Chương 6
Ông ngoại Tần Kiền đã đến, trước đó có người mang theo mấy chiếc túi đi tới, Đường Tư cùng nhân viên đó đi đến trước mặt Chu Nặc: "Chu tiểu thư, giày ngài đã bẩn, tôi đã cho mang đồ tới, ngài muốn thử kích cỡ nào?"
Nhân viên mang tới năm số đo giày, Chu Nặc thực sự kinh ngạc, nói số đo của mình.
"Để tôi trả tiền cho cô."
Cô nhân viên cười tủm tỉm lắc đầu, "Là Đường tiên sinh liên hệ với chúng tôi, ngài ấy sẽ trả tiền."
Đường Tư tỏ vẻ: "Chu tiểu thư, đây là điều chúng tôi nên làm."
Chu Nặc không có giả vờ khách khí từ chối, thay giày mới tùy ý để lại giày cũ để vào trong hộp, an tĩnh chờ đợi ông ngoại Tần Kiền tới, Đường Tư âm thầm đánh giá cử chỉ của cô, trong lòng tràn ngập tò mò, một cô gái độc thân nhu nhược lại dám cứu người ở vùng ngoại ô, thật sự lương thiện, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ sợ phiền toái, mà thương thế Tần Kiền nếu chậm trễ không được cứu chữa thì chuyện gì xảy ra rất khó nói.
"Chu tiểu thư, Thạch lão tiên sinh sẽ đến đây nhanh thôi, ngài là ông ngoại Tần tổng, rất yêu thương Tần tổng, ngài tới vì muốn cảm ơn tiểu thư." Đường Tư nói lời uyển chuyển, Tần Kiền hiện tại còn nằm trong phòng phẫu thuật, nếu yêu cầu báo đáp, có thể đề cử với Thạch lão tiên sinh, như thế là tốt nhất.
Chu Nặc nghe rõ ràng, trong lòng cô tính kế một phen, mẹ Tần Kiền là vợ đầu Tần Chí Hào, anh cùng Tần phu nhân bây giờ quan hệ đối địch, Tần phu nhân khẳng định muốn duy trì con của mình, anh trai "song sinh" của Lương Gia Ý làm người thừa kế, sau này cô có liên hệ với Tần gia, nếu Tần Kiền cùng nhà anh ấy có thể nhớ rõ việc tốt này, ngày sau nếu Tần Đỗ hai nhà đánh nhau, cô có thể tìm Tần Kiền và Thạch lão tiên sinh giúp một chút, giúp cô xuất ngoại hoặc bình an rời khỏi nơi này không bị Tần gia Đỗ gia quấy rầy là tốt nhất, nếu đối phương không muốn có liên lụy gì, sơ gia cũng không tồi, đây cũng là lí do chủ yếu cô muốn ở lại đợi.
Thạch Thành An đã gần 70, 80 tuổi, từ hành lang đi đến, vô hình làm không khí khẩn trương trong phòng phẫu thuật càng thêm nghiêm túc, Đường Tư ở trong điện thoại đã nói qua tình huống, ông liếc Chu Nặc một cái chậm rãi lộ ra nụ cười ôn hòa, "Vị này là người cứu Tần Kiền Chu tiểu thư đúng không?"
"Đúng vậy, lão tiên sinh, ngài khỏe."
"Hôm nay thật cảm ơn cô, nếu không phải cô đi ngang qua kêu xe cứu thương, đứa cháu ngoại của ta chắc sẽ phải chịu khổ." Thạch Thành An trên đường tới đã biết bệnh tình Tần Kiền, thời tiết buổi chiều không tốt, sau cơn mua xe trên đường quốc lộ ở ngoại ô không nhiều lắm, nếu Tần Kiền nằm ở đó lâu không biết ngoài gãy xương chân còn có thể bị cái gì khác không.
"Ngài khách khí, cháu chỉ làm việc mà mỗi người sẽ làm thôi."
Thạch Thành An tươi cười càng thêm ấm áp, phía sau trợ lý đưa qua một trang giấy hình chữ nhật, đôi tay đầy nếp nhăn tiếp nhận đưa tới trước mặt Chu Nặc: "Đây là một chút tâm ý của ta, muốn Chu tiểu thư nhận cho, việc hôm nay tạm thời ta không muốn nói ra ngoài, Tần Kiều thân phận phức tạp, xin tiểu thư hiểu cho."
"Lão tiên sinh, không cần, ngài quá khách khí." Chu Nặc bên tai phiếm hồng, cô suy nghĩ nhưng nói trắng ra như vậy ở trước mặt rất làm người đỏ mặt, huống chi một lão nhân 80 tuổi bày ra tư thế thành khẩn như vậy, càng làm cho người cảm thấy bất an.
"Chu tiểu thư không cần bất an, chỉ là một phần nhỏ đền bù tổn thất cho tiểu thư thôi, hãy nhận đi, bằng không lão tiên sinh sẽ bất an." Đường Tư ở một bên khuyên nhủ.
"Đúng vậy, Chu tiểu thư cứ việc nhận lấy đi."
Chu Nặc do dự một lát nhận chi phiếu, con số viết hoa 200 vạn hiện trên mặt, làm cô thật sự thất thố, cũng may ngay sau đó, cửa phòng giải phẫu mở ra giảm bớt xấu hổ cho cô, bác sĩ phẫu thuật nói bệnh tình Tần Kiền với Thạch Thành An, "May mắn Tần tiên sinh được đưa đến kịp thời, giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, nhưng trong thời gian ngắn không thể đi lại được."
Thạch Thành An mặt không đổi sắc gật đầu, "Không sao, chỉ cần người tốt rồi là được."
Bác sĩ mời Thạch Thành An đến văn phòng nói chuyện, Chu Nặc nhân cơ hội tạm biệt, Đường Tư muốn đưa cô trở về nhưng bị cô cự tuyệt, cô một mình lái xe đến nhà hàng gần đó mới trở về Đỗ gia.
Đỗ gia biệt thự an tĩnh, tựa hồ không có ai ở nhà, cô về phòng mình ở bắt đầu dọn dẹp, ngày mai phải dọn đi, cô không kiềm được vui vẻ, đồ của cô từ khi trở về vẫn vậy, hai vali hành lí to, một cái bé, cũng không có gì phải thu thập nhiều.
Cô để lại áo ngủ và quần áo ngày mai, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, lại nghĩ đến Thạch lão tiên sinh đưa cho cô chi phiếu kia, lấy ra nhìn nhìn, 200 vạn đó, nhưng cô tính tạm thời không động tới số tiền này.
Ngày hôm sau dậy sớm, một nhà ba người Đỗ gia đều ở nhà, Chu Nặc cũng bọn họ ăn bữa sáng, nói việc muốn dọn đi, Đỗ Hạo Vũ xung phong nhận việc: "Nặc Nặc, anh giúp em chuyển nhà nhé?"
"Chỉ là mấy cái vali, em có thể tự mình lái xe." Chu Nặc không muốn cùng nam nữ chính dính dáng một điểm quan hệ, ngẫm lại những việc ngược luyến tình thâm trong nguyên tác, cô chỉ nghĩ cách bọn họ xa một chút thôi.
"Còn khách sáo với anh như vậy sao? Chờ lát nữa anh giúp em chuyển nhà, quyết định vậy đi!"
Tưởng Yên Nhiên phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà không cần khách khí như vậy, Năc Nặc, nhớ kỹ lời con nói, thường xuyên trở về thăm chúng ta."
"Dì con nhớ rồi." Chu Nặc nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn rất nghiêm túc, giáo viên lễ nghi nói với cô, vô luận ở chỗ nào cô không cần lộ ra cảm xúc chính mình, điểm này cô luôn luôn làm rất tốt.
Đỗ Hạo Vũ nhiệt tình giúp Chu Nặc xách vali, lái hai chiếc xe tới, anh ta tính đưa Chu Nặc đến tiểu khu, sau đó đem hành lý qua cùng.
Hai chiếc xe một trước một sau đi ra khỏi cổng biệt thự Đỗ gia, Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng không hẹn mà vẻ tươi cười ít đi, Tưởng Yên Nhiên ánh mắt đen tối khó hiểu, bà vuốt ve ly cà phê trong tay, thấp giọng hỏi: "Chưa bao lâu mà con bé đã đi rồi?"
"Bà có lý do hay gì có thể ngăn con bé lại? Không phải còn có Tần gia sao?" Đỗ Trọng nói.
Tưởng Yên Nhiên trầm mặc không nói, cha chồng vì trả thù Tần Chí Hào năm đó đối khinh bạc cô em chồng Đỗ Thanh Nguyệt mà hao tổn tâm huyết, một nữ nhi đã chết hai mươi năm còn tâm tâm niệm niệm, nếu như còn sống, ở Đỗ gia này như thế nào có vị trí của bà?
Chu Nặc cũng không biết ý của đôi vợ chồng này, tới tiểu khu, cô và Đỗ Hạo Vũ xách theo cái vali lên lầu, để vào trong phòng, Đỗ Hạo Vũ đánh giá một vòng, gật đầu nói: "Không tồi, phòng vẫn còn mới, tiểu khu cũng không tồi, em ở lại đây anh cũng yên tâm."
Anh ta tựa hồ có chuyện muốn nói, Chu Nặc ngắn gọn cảm ơn một câu, chờ anh ta nói tiếp.
"Nặc Nặc, việc lúc nhỏ em còn nhớ rõ không?"
Chu Nặc lắc đầu, thẳng tắp nhìn đôi mắt anh ta thành khẩn nói: "Anh, khi còn nhỏ là em không hiểu chuyện, em đã quên hết, em hiện tại chỉ xem là anh trai."
Đỗ Hạo Vũ thoải mái cười: "Khi còn nhỏ anh cũng không hiểu biết, hiện tại chúng ta đều nghĩ như vậy mọi người liền yên tâm, lời nói của mẹ anh không cần để ở trong lòng, Đỗ gia như cũ là nhà của em, có chuyện gì thì cùng anh nói."
"Cảm ơn." Chu Nặc rất vui vẻ, khi bọn họ có thể xác lập quan hệ anh em thuần khiết.
"Đừng khách khí." Đỗ Hạo Vũ sắp xếp tốt cho cô rồi xuống lầu rời đi, Chu Nặc đưa anh ta đến dưới lầu, hai người thực hữu hảo tạm biệt, không nghĩ tới trên lầu hai ban công có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người, sau khi nhìn rõ mặt Đỗ Hạo Vũ, thì gọi điện thoại cho Lương Gia Ý.
"Nhất Nhất, tớ nhìn thấy bạn trai cậu ở tiểu khu của tớ, anh ấy đưa một cô gái trẻ tuổi đến đây sống, hiện tại người kia đang đưa hắn rời đi, quan hệ hai người có vẻ khá tốt, cậu không phải nói hôm nay hai người ở bên nhau à, anh ấy như thế nào ở đây?"
Lương Gia Ý theo bản năng nắm chặt nắm tay: "Nữ nhân kia trông như thế nào?"
"Ngô, khá xinh đẹp, chiều cao không sai biệt lắm với cậu, tóc dài tớ cận thị không nhìn rõ lắm."
"Tớ đã biết, cảm ơn cậu Manh Manh." Lương Gia Ý rất nhanh cúp điện thoại, cô ta nhớ rõ kiếp trước cũng có hiểu lần như vậy, Đỗ Hạo Vũ nhắn tin cho cô, đi giúp Chu Nặc chuyển nhà, khi đó hắn giải thích là Chu Nặc muốn sống tự lập, nhưng thực tế sau khi đi còn thường xuyên về lại Đỗ gia, thân thiết với mẹ Đỗ Hạo Vũ, Tưởng Yên Nhiên còn tuyên bố ra bên ngoài Chu Nặc chính là con dâu bà nhìn trúng, những người khác đều kém.
Hay cho chiêu lấy lui vì tiến! Nhưng hiện tại Đỗ Hạo Vũ nghĩ như thế nào?
......
Chu Nặc chuyển nhà rất vội vàng, quyết định hẹn người giúp việc hôm nay đến quét dọn, thanh toán tiền cho người giúp việc, bắt đầu tự hỏi trang trí trong nhà, suy nghĩ muốn thiết kế giống nơi cô ở nước ngoài, tối hôm qua điên cuồng đặt đồ nội thất, giờ đã có người đưa tới gần hết, đợi tới lúc làm mấy thứ này xong xuôi đã tối rồi.
Cô gọi một phần cơm hộp phong phú, khi mở cửa đi lấy cơm hộp, nhìn thấy một cô gái tránh ở cửa cầu thang nhìn cô, nghi ngờ nhìn một cái, đối phương nhanh chóng đem đầu lùi về, Chu Nặc lấy cơm hộp về khóa trái cửa phòng, cũng để ý động tĩnh bên ngoài,dùng gậy bóng chày lúc trước đặt trong tầm tay.
Nhưng vẫn luôn không có động tĩnh gì, cô ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát lại rồi đi tắm, sau khi xong ra bên ngoài vẫn an tĩnh như cũ, cô khóa lại cửa phòng ngủ ngã lên trên giường chuẩn bị ngủ, chuyển nhà thật sự quá mệt mỏi.
Một đêm không có việc gì.
Ở bệnh viện, sau khi hiệu quả thuốc giảm đau hết, Tần Kiền khó chịu hai chân đau đớn, Thạch Thành An tới bệnh viện thăm anh, cực kỳ đau lòng, ông tính tuyên bố ở ẩn để cháu ngoại tiếp nhận công việc nhưng vì việc chân bị thương này, rất nhiều chuyện cần người xử lí, còn phải đối mặt với rất nhiều ánh mắt nghi ngờ.
"Ông ngoại, xin lỗi, là do con không cẩn thận."
Thạch Thành An như thế nào nhẫn tâm đối với con trai duy nhất của con gái ông: "Ta đau lòng còn không kịp, con đừng nghĩ nhiều, trước dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác chờ sau đó hẵng nói."
Tần Kiền nghe được lời nói ánh mắt tối lại, nhưng vẫn nhíu mày đáp ứng: "Được."
"Ông ngoại, ngày hôm qua ai đưa con tới bệnh viện?" Tần Kiền không xác định hỏi, anh nhớ rõ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ nhìn thấy một người, không xác định là thật hay ảo giác.
Đề cập tới Chu Nặc, Thạch Thành An nhíu mày, "Người cứu cháu, cháu hẳn là biết thân phận cô ấy, nhưng chưa bao giờ gặp qua."
"Ai?"
"Chính là người đưa đến Đỗ gia nuôi hơn hai mươi năm kia 'em gái' cháu."
Tần Kiền lặp lại một lần: "Em gái? Chu Nặc?"
Thạch Thành An ý vị thâm sâu gật đầu, Tần Kiền trầm mặc không nói, rồi sau đó hơi hơi khép lại đôi mắt, hầu kết không tự giác giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro