Chương 3
Ba người Đỗ gia nhìn chăm chú vào Chu Nặc, chờ cô trả lời
Chu Nặc nhấp môi, bất an nói: " Ông nội, chú dì, anh Hạo Vũ đã có người yêu, việc trước kia con đã buông xuống, không muốn đính hôn với anh ấy, huống chi bọn con đã lâu không gặp, hiện tại trong đầu con rất hỗn loạn, con không quen thuộc với Tần gia, năm đó bọn họ đã đưa con sang, con cảm thấy họ từ đầu đã không thích con....."
Cô không nghĩ ra nên làm gì, rời khỏi Đỗ gia là tốt nhất, nhưng trước mắt phải làm rõ ràng mọi chuyện, không làm phiền đến Đỗ gia, Đỗ Hạo Vũ đã có người yêu, Chu Nặc càng không muốn dính một xu quan hệ với anh ta.
"Nặc Nặc, con đừng sợ, đây là trong nhà muốn bồi thường cho con, Hạo Vũ nhìn trúng cô gái kia không thích hợp, dì và bà nội của con đã dựa theo tiêu chuẩn các tiểu thư khuê các để bồi dưỡng con, đây cũng là tâm ý của chúng ta" Tưởng Yên Nhiên tận tình khuyên bảo.
Chu Nặc nhíu mày cắn môi, bộ dáng do dự, Đỗ Chấn Quốc cũng không muốn ép cô phải quyết định bây giờ.
Đỗ Trọng nhìn Tưởng Yên Nhiên, bà tiếp tục ôm lấy bả vai Chu Nặc, tiếp tục nói: "Nặc Nặc, con có thể từ từ suy nghĩ, con với Hạo Vũ còn trẻ, chúng ta không vội."
Binh đến tướng chặn, Chu Nặc lộ ra biểu tình cảm kích: "Cảm ơn dì."
Một lúc sau, bác sĩ tới kiểm tra Đỗ Chấn Quốc, Chu Nặc cùng Tưởng Yên Nhiên với Đỗ Trọng ra phòng khách ngồi, nhưng chưa kịp ngồi ấm thì có người gõ cửa, Chu Nặc ở gần cửa nhất nên cô đứng lên mở cửa, ở ngoài cửa là một đôi nam nữ, khi thấy cô rất kinh ngạc.
"Chu Nặc? Em đã trở lại?" Nam nhân mắt sáng mày kiếm kinh ngạc hỏi, cô gái mi thanh mục bên cạnh đưa ánh mắt đánh giá Chu Nặc, nhưng rất nhanh rũ mắt che giấu cảm xúc.
Chu Nặc rất mẫn cảm với cảm xúc của nữ giới, vừa mở cửa phòng bệnh cô liền cảm nhận được địch ý của cô gái kia, người nam nhân kia trầm mặc cúi đầu: "Đúng vậy, mới trở về hôm qua."
Đỗ Hạo Vũ gật đầu, nắm tay Lương Gia Ý vào cửa, nhìn thấy cha, mẹ trước mặt: "Cha, mẹ, thật trùng hợp, con mang Nhất Nhất tới xem ông, không ngờ hai người cũng ở đây."
Đối mặt với cô con dâu bà không hài lòng, Tưởng Yên Nhiên nhanh chóng chuyển thành trạng thái cao quý lãnh đạm, liếc mắt nhìn con trai một cái, làm như không nhìn thấy Lương Gia Ý, nhìn sang Chu Nặc vẫy vẫy tay, tươi cười từ ái tràn ngập yêu thích: "Nặc Nặc, tới đây, ngồi bên cạnh dì."
Tuy rằng tình huống như vậy kéo sẽ đến thù hận, nhưng Chu Nặc chỉ có thể thuận theo qua đó ngồi xuống, lại nghe được Tưởng Yên Nhiên oán trách: "Hạo Vũ, Nặc Nặc đã trở về, con như thế nào chỉ nói hai câu? Lúc còn nhỏ tình cảm rất tốt cơ mà!"
"Mẹ!" Đỗ Hạo Vũ không vừa lòng việc mẹ xem nhẹ bạn gái anh ta, đem Lương Gia Ý đứng bên cạnh: "Mẹ, con và Nặc Nặc vừa nói chuyện qua, đây là bạn gái con Lương Gia Ý, nhũ danh Nhất Nhất."
"Nhất Nhất, đây là cha mẹ anh, trước kia em cũng đã gặp rồi."
Lương Gia Ý dùng hết dũng khí, giọng nói nhu nhược ở trong phòng khách nhỏ xa hoa phá lệ êm tai, "Bác trai, bác gái, hai người khỏe, con là Lương Gia Ý."
Đỗ Trọng gật đầu, Tưởng Yên Nhiên làm như không nghe thấy, nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói sang chuyện khác.
Chu Nặc cẩn thận đánh giá hai người ngồi trước mặt cô, nhanh chóng rời tầm mắt trước khi bị phát hiện, nội tâm rống giận một tiếng thật lớn, nếu tình trạng như vậy, khéo khi có thể trực tiếp đánh lên trời phá tan chân trời! Dù là ai xuyên qua sau 6 năm phát hiện chính mình ở thế giới tiểu thuyết đều sẽ không nhịn được mắng chửi người, huống chi xuyên qua không làm nữ chính hoặc nhân vật chính, mà lại hứng ngay nhân vật phản diện!
Buổi tối trước khi xuyên qua, Chu Nặc tắm gội thay quần áo tâm trạng tốt đi xem vòng bạn bè trên wechat đề cử một quyển truyện, than thở khóc lóc tỏ vẻ đây là truyện ngọt ngào hay nhất mà nàng đọc từ lúc chào đời đến nay! Chu Nặc tin thật thức đêm đọc truyện, mở đầu câu truyện nhẹ nhàng hài hước, cô đọc xác thực vui vẻ, nhưng đọc đến một phần ba phát hiện ra tác giả bỗng nhiên viết ngược, nữ phụ ác độc trùng tên trùng họ với cô, phá đám tình cảm của nam nữ chính, làm hai người đó chia tay mấy năm, sau đó nữ chính mang con trở về trả thù, hại nữ chính suýt nữa bị cường bạo, nam nữ chính hiểu lầm phân phân hợp hợp, đến phiên ngoại mới chính thức ở bên nhau.
Chu Nặc xem xong, bị ngược hơn nửa đêm cũng không ngủ được, cô nhớ tới người bạn bè đầu sỏ gây tội kia nhắn tin hỏi thăm, người ta nhàn nhạt trả lời: Hôm nay là ngày cá tháng tư.
Lại thổ huyết..... Khó chịu làm Chu Nặc nhỡ rõ người bằng hữu suốt 6 năm này cùng tên họ nam nữ chính.
"Nặc Nặc, con đang suy nghĩ cái gì?" Tưởng Yên Nhiên gọi cô hai tiếng cô không đáp lại , duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay cô.
Chu Nặc hoàn hồn bừng tỉnh, xấu hổ giải thích: "Thực xin lỗi, dì, con, trong đầu con hơi loạn." Lúc này so với cháo bát bảo* còn loạn hơn!
Tưởng Yên Nhiên đem thần sắc của cô để trong mắt, cho rằng cô là vì nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ và Lương Gia Ý ở cùng nhau mới mất hồn mất vía, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh mỉm cười vừa lòng nói: "Có phải thân thể con không thoải mái hay không. dì bảo Hạo Vũ đưa con về nhà nhé?"
"Không cần, dì, con có thể tự về được." Chu Nặc hôm nay biết quá nhiều chuyện, tận chức tận trách làm một đóa hoa nhu nhược.
"Hạo Vũ, con đưa Nặc Nặc về đi." Đỗ Trọng lên tiếng.
Đỗ Hạo Vũ tuy rằng không vui, nhưng đã lâu không gặp Chu Nặc, nên đồng ý, Lương Gia Ý đành phải đứng lên cùng đi ra bên ngoài, vừa đi ra khỏi phòng bệnh, một vị nam nhân mặc tây trang màu đen đi tới, Đỗ Hạo Vũ lập tức chào hỏi: "Tần đại ca!"
Bị gọi "Tần đại ca", người đàn ông dáng người cao dài, tây trang cao cấp không một nếp gấp, cà vạt thắt gọn cùng cổ áo sơ mi che khuất hầu kết gợi cảm, Chu Nặc nhìn hầu kết anh ta giật giật, ngẩng lên lại nhìn thấy gương mặt lạnh như băng, môi mỏng hơi nhấp, đôi mắt phượng đạm mạc, nhìn thấy người phía trước hơi dừng lại bước chân, gật gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía trước thẳng đến phòng bệnh cuối hành lang.
Lương Gia Ý cũng không dám nhìn người này, cụp mi rũ mắt nhìn nắm tay cô ấy cùng Đỗ Hạo Vũ.
Chu Nặc thực sự được chiêm ngưỡng nhan sắc giá trị một lần, chủ động hỏi một câu: "Anh Hạo Vũ, đấy là ai vậy?"
Đỗ Hạo Vũ một mặt hâm mộ: " Là con cả Tần gia, Tần Kiền, khả năng em trước kia chưa thấy qua, bệnh viện này là của ông ngoại hắn."
"Em thật sự chưa thấy qua." Chu Nặc đem hai chữ này mặc niệm hai lần, niệm lần thứ ba thấy tên rất giống ai đó, đến lần thứ tư cô bỗng nhiên nhớ tới, Tần gia! Tần gia! Giây tiếp theo, kinh hô một tiếng nhìn về phía trước ——
Đang đi tới bậc thang ở phía trước, Đỗ Hạo Vũ phản xạ có điều kiện ôm lấy Chu Nặc, miễn làm cô ngã cúi đầu gặm bùn!
"Cảm ơn anh Hạo Vũ, vừa rồi thất thần, nếu không phải anh thì em đã ngã ra đấy rồi." Chu Nặc lòng còn sợ hãi, ngã từ bậc thang xuống, đó là muốn hủy dung đó!
Đỗ Hạo Vũ cảm thấy cô rất kỳ quái, buột miệng thốt ra hỏi: "Nặc Nặc, em làm sao vậy?"
Lương Gia Ý bên cạnh muốn rút ra khỏi nắm tay, nhưng sức lực anh lớn, cô ta căn bản không rút ra được, đành phải cáu giận nhìn Chu Nặc một cái.
"Em không có việc gì, anh Hạo Vũ, anh đi trước cùng Lương tiểu thư đi, em chưa muốn, định đi dạo xung quanh, mọi người không cần đi cùng."
Chu Nặc nỗ lực chứng minh mình kiên cường, nhưng Đỗ Hạo Vũ vẫn hơi không tin tưởng, "Em có mang tiền không? Nếu không anh chuyển cho em?"
Chu Nặc vội xua tay, "Không cần, em có, mọi người cứ đi đi."
Đỗ Hạo Vũ xác nhận cô không cần trợ giúp, đành cùng Lương Gia Ý rời đi, lên xe thật ngoan ngoãn giải thích về thanh mai trúc mã Chu Nặc.
Chu Nặc cũng không biết Đỗ Hạo Vũ nói chuyện với Lương Gia Ý tỏ lòng trung thành, cô chỉ nghĩ tìm tiệm cà phê thanh tịnh một chút, hòa hoãn việc hôm nay bị kinh sợ.
Đến cửa hàng gọi một ly cà phê không thêm đường thêm sữa, Chu Nặc hớp một ngụm, người phục vụ mang cho cô cái bánh kem nhỏ, thấy có vẻ cô vừa bị dọa, đặt bánh kem rồi nhanh chóng rời đi.
Tiệm cà phê an tĩnh, Chu Nặc nhẹ thở ra một hơi dựa vào ghế sô pha, cô vừa rồi nghe được tên Tần Kiền mới nhớ tới trong nguyên tác nữ chính và nữ phụ có quan hệ to lớn với Tần gia, nữ phụ nguyên tác sau này sửa tên thành Tần Nặc, cùng nam chính đính hôn là thiên kim Tần gia, nhưng cô ấy cũng không phải tiểu thư Tần gia, mà là con gái của đầu bếp đã từng làm việc ở Tần gia!
Người đầu bếp cùng Tần phu nhân cùng ngày sinh con, người đó nổi lên lòng xấu xa, đem tráo đổi hai nữ hài tử, muốn con gái mình hưởng thụ vinh hoa phú quý, đem nữ chính trở thành con gái của mình nuôi lớn, nhưng hai nhà gia cảnh khác biệt một trời một vực, nữ phụ không chấp nhận được hiện thực, sau này biến thành vai ác, cùng nữ chính đối nghịch, nhưng lúc này nam nữ chính môn đăng hộ đối cùng ý hợp tâm đầu, hạnh phúc ân ái, nhưng nữ phụ thân tại Tào doanh, tâm tại Hán*, vai ác trong lòng nhớ thương nam nhân khác, nhanh chóng đem anh ta đuổi ra khỏi nhà, nữ phụ hoàn toàn bị chê cười!
(*nghĩa là lòng ở một nơi, nhưng tâm lại hướng tới nơi khác)
Đương nhiên, đó là cốt truyện vài năm sau mới có thể xảy ra.
Chu Nặc vô ý thức ăn một miếng bánh kem, đau đầu muốn chết, trở về Tần gia tuyệt đối là đường chết..... Từ từ! Trong nguyên tác tác giả đã giải thích qua tại sao thiên kim Tần gia muốn hỏi thăm Đỗ gia, lý do không sai biệt mấy so với Đỗ gia, Tần gia lúc ấy thiếu hụt vốn, của hồi môn của cô nhỏ Đỗ gia Đỗ Thanh Nguyệt đều bị cầm đi để bổ sung thiếu hụt, thật sự không lấy được tiền ra mới hạ sách làm như vậy.
Nhưng tại sao đứa bé mang đến Đỗ gia bị đổi, mà nữ chính tuổi nhỏ bị đổi lại cùng mẹ ở Tần gia chung sống, tuy rằng không phải tiểu thư thiếu gia Tần gia nhưng được đãi ngộ không sai biệt mấy với Tần gia thiếu gia, cô nhớ rõ, khi mẹ con chân chính gặp lại nhau Tần phu nhân cảm khái nử chủ có duyên mẹ con với bà!
Chẳng lẽ, năm đó còn có ẩn tình gì khác?
Chu Nặc muốn uống thêm một ly cà phê, hảo hảo tính toán hồi tưởng nội dung năm đó, vẫn là quyển tiểu thuyết chi tiết nội dung nhưng cô nhớ được quá ít.
Trong nguyên tác, lần đầu tiên nam nữ chính chia tay do nguyên chủ du học trở về cầm chi phiếu Tưởng Yên Nhiên đưa ép nữ chính rời đi, nhưng 6 năm trước Đỗ gia đưa nguyên chủ xuất ngoại, bây giờ lại có ý tốt nói ra sự việc để cô quay về Tần gia là có ý gì? Bồi dưỡng con gái nuôi nhiều năm không lợi dụng liên hôn, lại thả hổ về rừng, Đỗ gia mà có lòng tốt như vậy, năm đó chỉ làm ra tiết mục chia lìa mẹ con?
Chu Nặc suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy Đỗ gia muốn lợi dụng nàng chia rẽ đôi uyên ương, nếu thuận lợi, còn có thể làm thiên kim Đỗ gia thật giả cấu xé lẫn nhau, theo nguyên tác trước kia Đỗ gia có ảnh hưởng lớn, Tần gia hiện tại khẳng định không dám nhận lại con gái, Đỗ gia cũng tâm tư ác ý.
Như vậy, Đỗ gia biết thân phận của Lương Gia Ý sao?
Chu Nặc xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, nhưng phương hướng đại khái cô còn nhớ rõ, tránh xa kết cục thảm hại tương lai, làm một hắc liên hoa an an tĩnh tĩnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro