Chap 12 Nỗi nhớ nhà
Editor: Tịnh cheese
(ChuHuuTinh)
“Làm cho người ta thích có cơm ăn sao?” Hàn chấp nhất truy vấn.
An Nhiên chậm rãi thu hồi tay, nhìn trời:“Làm cho người ta thích không nhất định có, làm người khác ghét mình không nhất định không có.”
Hàn chán nản cúi đầu.
Nàng giống như đang khi dễ tiểu hài tử……
An Nhiên có chút mềm lòng:“Ta hứa hẹn quá ngươi sẽ quản nhiều. Chỉ cần ngươi về sau không phạm sai, ta sẽ tuân thủ lời hứa.”
Ở thời điểm An Nhiên không chú ý, khóe miệng Hàn mang theo nụ cười giảo hoạt khiến người ta không nói nên lời.
– – – – –
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, An Nhiên cười khanh khách xuất hiện trước mặt Đồng.
Nháy mắt gương mặt Đồng liền tái đi.
Nghĩ nghĩ, hắn quyết định bỏ ý đồ đồ bỏ trốn đi, lúng ta lúng túng hỏi:“Thủ lĩnh, trên người ta bị thương quả thực không tốt lắm. Ngài xem, có thể hay không đổi người làm giường cho ngài.”
Vừa mới dứt lời, hắn rất sợ An Nhiên hiểu lầm, lại bổ sung một câu, “Ta sợ có thương tích trong người, làm chậm trễ tiến độ, kéo chân sau liền không tốt cho lắm.”
“Nhưng ngươi thông minh nhất nha. Nghe ta nói một lần liền biết như thế nào làm, người khác sao có thể thay thế ngươi?” An Nhiên quyết đoán cự tuyệt, “Còn nữa, thương thế của ngươi rất nhẹ, không ảnh hưởng.”
Nơi nào rất nhẹ chứ??
Đồng nóng nảy, chỉ vào mặt của chính mình:“Không nói những chỗ khác, trên mặt đều tím tím xanh xanh, cần nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian cũng chưa chắc đã khỏi được đâu.”
An Nhiên bên môi ẩn hàm ý cười. Nàng nghiêm túc quan sát một hồi lâu, lại làm bộ nghi hoặc, “Nào có, thương tích đều không phải hết rồi sao?”
Đồng ngốc tại chỗ, trong lòng chỉ một ý niệm, người này là cố ý không nhìn thấy sao?
An Nhiên tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Đồng, ý cười càng thêm đậm:“Không tin thì cũng có thể hỏi huynh đệ của ngươi.”
Đồng chưa từ bỏ ý định, tùy tiện kéo huynh đệ lại:“Ngươi nói xem, trên mặt ta có phải hay không có thương tích? Có phải hay không trông vô cùng nghiêm trọng?”
Người nọ tỉ mỉ đánh giá Đồng, chần chờ nói:“Lão đại, từ trên mặt ngươi ta không nhìn ra ngươi có tí thương tích nào.”
(Các bạn đang đọc truyện ở wattad @tieumanthau67 chúc các bạn có trải nghiệm đọc vui vẻ. Hãy theo dõi truyện trên app wattad để có thể cập nhật chương mới nhanh nhất.)
Đồng khiếp sợ, chẳng lẽ trong thời điểm hắn không chú ý, tiểu đệ nhà hắn liền bị thu mua rồi sao? Hắn buổi sáng rõ ràng mới bị đánh một trận, toàn thân nơi nơi đều là thương tích, nơi nơi đều đau.
Người nọ nhấp nhấp môi, không biết nên như thế nào giải thích:“Lão đại nếu ngươi không tin có thể soi gương xem.”
“Không cần. Nếu ngươi cũng nói như vậy, ta phục, Nhiên thủ lĩnh nói cái gì ta nghe cái gì.” Đồng trong thanh âm ẩn ẩn tức giận. Tiểu đệ nhà mình làm phản, hắn không lời nào để nói.
Đánh thì đánh không lại, trốn thì trốn không thoát, Đồng tập trung tinh thần tiếp tục làm việc.
Chỉ một buổi chiều, hắn liền làm tốt các linh kiện. Sau đó đem đến lều cho thủ lĩnh rồi mới lắp ghép lại thành một cái giường.
Thấy thành phẩm, An Nhiên vô cùng cao hứng vỗ vỗ bả vai Đồng, khen hắn là một nhân tài.
Đồng tâm tình thập phần lẫn lộn, đã cảm thấy có chút an ủi.
Bởi vì Nhiên tựa hồ rất thưởng thức hắn. Cũng lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lúc trước hắn chính là lão đại của một thương đội. Như thế nào bây giờ hắn lại yên lặng trở thành một tiểu đệ làm việc nặng.
An Nhiên sờ sờ giường gỗ không bỏ được buông ra, trong lòng vui sướng, rốt cuộc không cần ngủ tiếp trên mặt đất.
Nghĩ nghĩ, nàng từ bên cạnh bồn gỗ cầm hai chiếc màn thầu ném cho đồng:“Ngươi làm giường rất hợp ý ta, khen thưởng.”
Đồng nhanh nhẹn nhận lấy màn thầu. Đột nhiên, hắn dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, cảm thấy công sức làm giường vô cùng đáng.
Chờ thời điểm phục hồi tinh thần, Đồng tự phỉ nhổ chính bản thân mình. Hắn rõ ràng đã gặp qua rất nhiều loại người, như thế nào cũng không thể ngờ bản thân lại bị mua chuộc bằng mấy chiếc màn thầu.
An Nhiên đem Đồng giao cho Hàn sau đó chạy như bay về lều, đem lông dê, thảm dê hết thảy đều lấy ra. Sau đó, lấy thảm dê sắp xếp lại một chút làm đệm, dùng lông dê làm chăn đắp.
Tiếp theo, nàng thuận thế nằm lên giường, thực mau đi vào giấc ngủ.
***
Vì tránh cho Hàn cướp, trên đường trở về, Đồng trực tiếp đem hai màn thầu ăn hết.
Vừa mới quay lại, liền gặp tên tiểu đệ làm phản - dị năng giả hệ không gian. Hắn giống như không để ý quan tâm hỏi:“Lão đại, lúc nãy cùng thủ lĩnh đi ra ngoài, không lại phạm sai lầm gì nữa chứ?”
Đồng hừ nhẹ một tiếng, nâng lên cằm, “Ta không cùng phản đồ nói chuyện.”
Không ngốc tại chỗ:“Cái gì phản đồ?”
Đồng ngăn chặn không được tức giận, nói thẳng:“Ta buổi sáng hôm nay vừa bị đánh một trận vô cùng đau, buổi chiều ngươi lại nói trên mặt ta không bị thương, không phải phản đồ là cái gì? Nói đi, ngươi muốn làm gì?” Hắn còn tưởng rằng, tất cả mọi người đều là huynh đệ.
Không ngây ngốc há to miệng, thật lâu sau thật cẩn thận hỏi: “Lão đại, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy được sao?”
“Ta là không nhận thấy được ngươi làm phản. Nếu là nhận thấy được, đã sớm vứt bỏ ngươi.” Đồng căm tức nhìn tiểu đệ.
“Ta là nói, lão đại không nhận thấy được chúng ta ăn đồ ăn có khôi phục hiệu quả sao?”
“Đồ ăn, khôi phục hiệu quả? Có ý tứ gì?” Đồng sửng sốt.
(Các bạn đang đọc truyện ở wattad @tieumanthau67 chúc các bạn có trải nghiệm đọc vui vẻ. Hãy theo dõi truyện trên app wattad để có thể cập nhật chương mới nhanh nhất.)
Không nhẫn nại giải thích cho Đồng:“Đêm qua, Hàn không phải đem chúng ta đóng băng một đêm một đêm? Băng sương cực lãnh, suốt đêm đều không thể nhúc nhích, thời điểm buổi sáng làm việc, ta eo đau, chô nào cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng ăn thời điểm cơm trưa , ta rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một trận dòng nước ấm lưu động. Buổi chiều lại khởi công, ta không những chân không đau, tinh thần vô cùng tốt, sức sống mười phần.”
“Ta đã đi hỏi thăm một phen, lập tức liền biết vấn đề nằm ở độ ăn mà thủ lĩnh cấp cho chúng ta.”
“Chỉ là không nghĩ tới, đồ ăn hiệu quả sẽ tốt như vậy. Lão đại buổi sáng bị thương rất nghiêm trọng, một bữa cơm ăn xong, mặt ngoài miệng vết thương cư nhiên đều biến mất.”
Đồng sờ sờ cằm, “Ngươi nhắc tới tới ta mới phát hiện, hình như là có có chuyện như vậy.” Thời điểm ăn màn thầu, đích xác cảm giác được một cổ dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
“Lão đại, ngươi hẳn phải cảm thấy rõ nhất mới đúng đi? Chẳng lẽ ngươi không có cảm thấy, toàn thân trên dưới không còn đau nữa sao?”
Đồng nhìn trời, “Ta cho rằng đau đau thành thói quen, cho nên mới cảm thụ không đến đau đớn……” Hiện tại nghĩ lại, hình như là không đúng lắm.
Không cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Đồng xấu hổ một chút, thoải mái hào phóng thừa nhận sai lầm, “Xin lỗi, là ta trách oan ngươi.”
“Không đáng ngại.” Không lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Lão đại, ngươi có hay không nghĩ tới ở lại An bộ lạc, về sau không đi nữa?”
Đồng ngẩn ra, khiếp sợ nói, “Không đi? Cho người ta coi mình là cu li cả đời? Ngươi điên rồi đi?”
Không nghiêm túc phản bác, “Nói là làm cu li nhưng kỳ thật Nhiên thủ lĩnh cũng thực tốt. Chẳng những cho chúng ta cuộc sống sung túc, thời gian nghỉ ngơi còn mỗi ngày cung cấp một đống thức ăn. Hàn thực lực siêu quần, địa vị đặc thù liền không nói, thích ăn nhiều thì ăn. Ta có hỏi qua nữ dị năng giả hệ hoả trong bộ lạc, nàng một bữa cơm có thể nhận bốn cái màn thầu, cũng đủ no một ngày. Có thể thấy được An bộ lạc đối đãi với dị năng giả quả thực không tồi.”
“Từ trước đến nay chúng ta vào Nam ra Bắc, nơi nơi đầu cơ trục lợi hàng hoá, không phải chỉ cần ăn cơm no sao? Nếu Nhiên thủ lĩnh có thể cho thủ hạ làm việc được ăn no, kia chúng ta làm gì muốn trốn chạy? Còn không bằng nghĩ cách mau chóng chuyển vào An bộ lạc làm thôn dân.”
“Hiện giờ biết Nhiên thủ lĩnh có dị năng trị liệu, ta liền càng không nghĩ đi rồi. Chúng ta đi qua không ít bộ lạc, gặp được bao nhiêu dị năng giả có năng lực trị liệu? Lớn lớn bé bé gần năm mươi bộ lạc, tổng cộng mới chỉ có một dị năng giả trị liệu! Nhiên thủ lĩnh là người thứ hai chúng ta gặp được. Những người khác khi bị thương, bị bệnh, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ chết. Trừ kẻ có dị năng trị liệu còn lại đều không có mặt khác biện pháp.”
“Nhiên thủ lĩnh làm được màn thầu lại thơm ngọt, lại no, lại có hiệu quả trị liệu, thật tốt nha. Nếu là bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta rời đi, sau này biết đi chỗ nào tìm bộ lạc như vậy?”
Trầm tư hồi lâu, Đồng chậm rãi mở miệng, “Ngươi phân tích rất đúng. Chỉ là……”
(Các bạn đang đọc truyện ở wattad @tieumanthau67 chúc các bạn có trải nghiệm đọc vui vẻ. Hãy theo dõi truyện trên app wattad để có thể cập nhật chương mới nhanh nhất.)
Đồng dừng một chút, mặt lộ vẻ do dự.
Không nỗ lực thuyết phục Đồng, “Lão đại có cái gì buồn rầu cứ việc nói, chúng ta là huynh đệ, nhiều người nhiều chủ ý sao. Có phải hay không bởi vì Nhiên thủ lĩnh chơi ngươi nên ngươi mới không mấy vui vẻ?”
“Ta không keo kiệt như vậy.” Đồng không cam lòng, nhỏ giọng oán giận nói, “Nhưng Nhiên đánh vào mặt ta, không nghĩ dễ dàng tha thứ cho nàng!”
Không trầm mặc, ở cùng nhau thời gian lâu rồi, hắn đương nhiên biết lão đại nhà mình chỉ có dùng gương mặt để kiếm miếng cơm.
Đáng tiếc, mục tiêu là rộng lớn, hiện thực là tàn khốc.
“Lão đại khí vũ hiên ngang, Nhiên tuy rằng là thủ lĩnh, nhưng rốt cuộc chỉ là một nha đầu, đương nhiên không thể lĩnh hội mị lực của ngươi. Nếu đổi là người khác, khẳng định luyến tiếc gương mặt của lão đại.” Không nói dối , đôi mắt đều không chớp lấy một cái, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“Nếu ta là lão đại, ta sẽ không cùng nàng chấp nhặt. Rộng lượng mà tha thứ cho tiểu cô nương thì mới kêu hán tử!”
Đồng trắng trẻo mập mạp trên mặt hiện lên một tia rối rắm, để ta suy nghĩ một chút.”
“Được.” Ngoài miệng như vậy trả lời, nhưng trên thực tế Không vô cùng lo lắng, lại không phải bọn họ muốn lưu lại, thì Nhiên thủ lĩnh liền sẽ đáp ứng làm cho bọn họ lưu lại. Nhưng bọn hắn cũng không biết nên làm cái gì mới được!
***
Lúc bận rộn thời gian luôn trôi qua vô cùng nhanh.
Hơn mười ngày qua đi, An Nhiên vui mừng phát hiện diện tích của hàng rào tre rất tốt. Hàng rào tre mới này chẳng những đem các thửa ruộng, lều trại đều ở bên trong mà còn thừa ra không ít bãi đất trống.
Hơn nữa dựa theo nàng thiết kế, lãnh địa cũng bị phân cách thành từng khối hình vuông. Mỗi hộ được phân đến một bãi đất hình vuông. Sau đó bốn hộ tương ứng với bốn hình vuông ghép lại thành một hình vuông lớn rồi dùng rào tre vây lại cứ như vậy là thành một cái sân độc lập.
Khi phân xong vẫn còn thừa đất trống tạm thời không người cư trú, cho nên thuộc về thủ lĩnh.
Hết thảy thoạt nhìn gọn gàng ngăn nắp.
An Nhiên tính toán, ai ở không quan trọng mà quan trọng không thể lãng phí. Chờ tới lúc gieo giống mùa, nàng mướn người khai khẩn đồng ruộng, đến lúc đó tùy tiện cấp thêm thù lao, thổ địa thu hoạch đều về nàng, là có thể hảo hảo phong phú hạ kho lúa.
Càng làm cho người vui sướng chính là, trước đó không lâu nàng lăn lộn thật lâu khoai lang đỏ rốt cuộc cũng có thể sống được! Mỗi củ khoai lang đỏ đều là tảng lớn cây non xanh mơn mởn, nhìn qua thập phần khả quan.
*15/1/2019*
Hãy VOTE cho mình có thêm động lực để edit tiếp nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro