Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

"Nhà cũ của chúng ta bây giờ vẫn còn sao?" Du Dao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, hỏi một câu như thế.

Giang Trọng Lâm tuy không biết sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn rất nhanh chóng trả lời cô, "Khu dân cư cũ một chút cũng đã biến mất rồi, những công trình khác vài chục năm sau gần như đều đã được phá bỏ và dời đi chỗ khác, bây giờ ở nơi đó có một công viên xanh hóa, còn có một cây phượng ở quảng trưởng nữa."

"Em muốn đi xem không?' Anh hỏi.

Sau khi Du Dao gật đầu, hai người nhanh chóng rời nhà. Ngôi nhà bây giờ thật ra cách ngôi nhà cũ bọn họ không xa, lái xe hơn hai mươi phút đã đến. Du Dao nhìn thấy một mảnh đất có lồng hành lá xanh ở phía xa, đợi đến khi đi vào, các loại cây cảnh được cắt tỉa có hình dáng đẹp mắt, tràn đầy cảm giác sạch sẽ sau khi được quy hoạch kỹ càng, giờ đây toàn bộ phố Hải cho mọi người cảm thấy giống nhau.

Buổi sáng là lúc làm việc, người ở đây không nhiều lắm, Du Dao nhìn lại, ngoại trừ người mẹ đẩy chiếc xe đẩy con nít, các cụ lớn tuổi rảnh ràng rèn luyện, đôi trai gái trẻ tuổi đi dạo ra, phần lớn là những học sinh chưa bắt đầu đi học.

Giang Trọng Lâm dường như đối với nơi này rất quen thuộc, dẫn theo cô đi đến một con đường nhỏ từ đá cuội xếp thành, trên con đường này ít người hơn, gần như chỉ có hai người họ. Du Dao đi xung quanh nhìn chút, phát hiện xung quanh trồng rất nhiều cây phượng, đáng tiếc lúc này, hoa đã tàn mất rồi.

Nhà bọn họ ngày trước ở trong khu dân cư đó, cũng có trồng hai cây phượng, ngắm loài cây này nở hoa đẹp lắm, đỏ rực một khúc, rực rỡ tươi đẹp dưới ánh mặt trời, đáng tiếc Du Dao chỉ ngắm được một năm.

Giang Trọng Lâm để ý đến ánh mắt của cô, nói: "Vì... ở nơi này trồng rất nhiều cây phượng ven đây, thế nên bên cạnh đó quảng trường còn được gọi là quảng trường Phượng, hàng năm đều có rất nhiều người đến chụp ảnh, từ xa nhìn thấy màu đỏ rực, năm nay hoa tàn rồi, nhưng mà sang năm có thể trở lại ngắm."

Hai người vừa nói vừa đi, đến một cái đình nhỏ để mọi người nghỉ chân trong công viên xanh hóa, xung quanh trồng khóm tre lớn dùng để ngắm.

"Chính là chỗ này." Giang Trọng Lâm chỉ chỉ đình, "Vị trí này chính là tòa nhà trước đây của chúng ta."

Anh ngồi vào trong đình, gọi Du Dao cũng đi đến ngồi. Lúc Du Dao đi đến, thấy phía ngoài đình có một bia đá nho nhỏ, mặt trên được đánh dấu chứng tỏ, chỗ ngồi này ở đình được quyên tặng bởi ngài Giang.

Ngài Giang...? Chẳng lẽ ngài Giang này chính là ngài Giang trước mặt cô bây giờ?

Du Dao không hỏi, cô ngồi bên Giang Trọng Lâm, cái đình nhỏ này bình thường không có gì kỳ lạ, cảnh vật xung quanh cũng giống nhau, không có phong cảnh đẹp mắt, cho nên ngoại trừ người qua đường đi mệt nghỉ chân một chút ra, hầu như không ai dừng lại nơi này.

Nhưng Du Dao lại có thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng Giang Trọng Lâm những năm nay đã thường một thân một mình ngồi trong đình nhỏ này. Người mất, nhà cũng mất, chỉ còn lại một cái địa chỉ cũ kỹ không còn như trước mà chỉ còn lại trong trí nhớ.

Vừa rồi nhìn anh đi qua con đường này, rõ ràng dáng vẻ rất quen thuộc, nhất định là thường đến đây.

Bọn họ ngồi đây một lúc lâu, có vài người đi qua con đường nhỏ trước mặt, đều không ai có hứng thú nhìn bọn họ, đi thẳng lên phía trước. Chỉ có một nhân viên công tác mang thẻ nhân viên bảo vệ môi trường công viên xanh hóa dừng bước, và lên tiếng chào Giang Trọng Lâm.

"Ông Giang ơi, gần hai tháng rồi không thấy ông đến thăm đó!" Người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ rất quen biết nói, phía sau là một cái máy vận chuyển nâng thùng rác.

Giang Trọng Lâm cười cười với ông, "Tôi có chút việc, nên gần đây không đến đây được nhiều."

"Ồ, ra là vậy." Người nọ nhìn Du Dao, ngạc nhiên nói: "Tôi lần đầu thấy ông Giang và người khác cùng đến đây đấy."

Du Dao cảm thấy hứng thú hỏi: "Ông Giang chúng ta thường đến đây sao? Chú ở đây làm việc bao lâu rồi ạ?"

Chú nở nụ cười, "Chú ở đây cũng đã nhiều năm rồi, thường hay thấy ông Giang đây đến đây, mỗi lần đều một mình, có đôi khi ông ấy còn giúp chú thu dọn chút rác rưởi ở xung quanh cái đình nhỏ này, chao ôi, mấy người này, hai bên có thùng rác tốt thế không ném, ném toàn xuống đất..." Ông ấy nói liên miên oán trách một lúc lâu.

Du Dao nhìn rồi cười khổ nhìn Giang Trọng Lâm, lại hỏi: "Mùa đông anh cũng đến à?"

Ông chú ăn ngay nói thẳng không giấu diếm gì: "Có đến, mùa đông có tuyết lớn cũng đến nữa!"

Chờ người chú nhiệt tích mang theo rác đi, Du Dao ôm cánh tay nghiêng người liếc Giang Trọng Lâm: "Trời rất lạnh, anh ở trong đình lạnh lẽo thế ăn gió à?" 

Giang Trọng Lâm ho khan một tiếng, "Lúc tuyết rơi, phong cảnh ở đây đẹp, rừng tre phủ tuyết."

Du Dao lắc đầu, không muốn nói với anh nữa, nắm kéo tay anh, lôi kéo anh đi xuống dưới bậc thanh, "Ở đây có gì đẹp để ngắm chứ, đi đến chỗ khác thôi."

Giang Trọng Lâm bị cô kéo phải đi về phía trước, nỗ lực kéo tay của mình ra.

Du Dao liếc anh, "Đi, không tự sót mình sẽ không kéo." Cô buông cho ông lão cả tấn gánh nặng tinh thần, sau đó ôm eo ông lão.

Thầy Giang: "..." Sao không nhớ dạy bảo chứ.

Anh bước về phía trước một cách cứng đờ giống như bị trói thành dạng này.

Và cảnh một cô gái trẻ ôm eo một ông lão này, thu hút sự chú ý của người đi đường. Mấu chốt là tư thế của hai người hoàn toàn là tư thế âu yếm của các cặp đôi. Thầy Giang thấy trước mặt có đôi tình nhân khác trẻ ánh mắt có chút kỳ lạ, không khỏi cúi đầu nhìn Du Dao.

Du Dao dường như không cảm thấy gì.

Giang Trọng Lâm trong lòng thở dài, cùng Du Dao trao đổi, "Em buông anh ra trước đi, chúng ta đi dạo bình thường có được không em?"

Giọng điệu của anh rất êm dịu, giọng của Du Dao rất cứng rắn, cô nói: "Ngày mai sẽ có một tin tức."

Giang Trọng Lâm sững người, tại sao đột nhiên chuyển sang chủ đề khác. "Tin tức gì vậy?" Anh hỏi.

Du Dao nghiêm túc nói: "Công viên xanh có cô gái trẻ tuổi cưỡng hôn người đàn ông hơn sáu mươi tuổi."

Giang Trọng Lâm không dám lên tiếng, sợ vợ mình thật sự muốn làm vậy. Du Dao không khỏi xử nghe được thầy Giang nói, tưởng chừng muốn cười chớt trong lòng. Đây rõ ràng là Giang vị thành niên còn trẻ mà, giống y như đúc không hề có chút sức mạnh để chống trả nào, giống như năm bốn mươi lăm tuổi dáng dấp bạc phơ.

Trước khi hai người ở bên ngoài, Giang Trọng Lâm cũng vậy, rất ngượng ngùng vì làm hành động thân mật, mỗi lần khi nắm tay đi trên đường lớn, anh đều đỏ mặt, hơn cô nhiều. Khi đó Du Dao nghĩ rằng là về vấn đề về tuổi tác, bây giờ xem ra, không phải là vấn đề về tuổi tác, hoàn toàn là do tính cách.

Cô đang suy nghĩ, phát hiện ra Giang Trọng Lâm nhẹ nhàng kéo tay ôm eo cô, ôm vào trong tay.

Du Dao không nói gì, mắt nhìn về phía trước, tay lại nắm chặt tay anh. Bàn tay không còn trẻ trung mịn màng nữa, như nhiều năm trước kia chàng trai ấy dù ngượng ngùng vẫn nắm tay cô thật chặt.

Hai người ở công viên xanh hóa một hồi, Giang Trọng Lâm đi vệ sinh, Du Dao ngồi ghế ở dưới bóng cây gần đó chờ anh, thuận tiện mở thiết bị đầu cuối cá nhân chơi client game nhẹ*. Trò chơi này là lúc trước cô mua trò chơi được giới thiệu bởi hai cậu sinh viên Đại học Hải gặp được, Du Dao còn rất thích, chơi đến của ải hai trăm ba mươi.

Ở cửa ải này, nhân vật phản diện làm sao cũng không bò lên vách đá được, lần lượt đi xuống hết. Du Dao thử nhiều lần vẫn không thành công, bắt đầu trò chơi lại lần nữa, Du Dao nghe được bên tai có một giọng nói: "em ở đây khi đó nhặt viên đá kia lên trước, đó là trứng chim đấy, em mang trứng chim lên người, chờ đến lúc em leo được phân nửa không chân vô chỗ đó, sẽ có một con chim bay đến tìm trứng chim trên người em đó, em có thể có một đoạn đường thuận gió* với con chim này."

Du Dao không ngẩng đầu, trước tiên qua cửa ải này đã, rồi mới giương mắt nhìn một chút nói: "Cám ơn bạn."

"Không có gì, rất ít cô gái thích chơi trò chơi này, em cũng đã chơi đến hơn hai trăm ải rồi sao?" Anh ta nháy mắt vài cái, "Tôi đã chơi hơn em mười ải rồi, sau này càng lúc càng khó, cần nhiều kỹ năng hơn chút, tôi dạy cho em nha."

Du Dao giật giật khóe miệng, "Không cần đâu, tôi tự mình làm."  Không phải chơi trò chơi này vì niềm vui trong quá trình tìm kiếm cách giải mã sao, nếu đều nói ra hết thì còn chơi cái rắm gì nữa, Du Dao nghĩ.

Người đàn ông có chút thất vọng, nhưng không tình nguyện buông tha, vẫn cố gắng kéo dài chủ đề câu truyện: "Không có gì đâu, dù sao bây giờ tôi cũng có thời gian mà, tôi có thể dạy em đánh nhanh hơn chút."

Du Dao nghe lời này, hiểu rồi, lý do là muốn đến gần chứ gì. Nói thật ra, dáng dấp cô không tệ đâu, bị bắt truyện rất nhiều lần khi đi về một mình ở ven đường, xe nhẹ chạy đường quen* đối phó với chuyện này.

Cô đứng lên, "Xin lỗi anh, tôi phải đi tìm bạn trai tôi, lâu vậy mà chưa về, nói không chừng té trong nhà vệ sinh rồi."

Cô một tay nhét túi quần, tay còn lại chơi trò chơi, đi cũng không ngoảnh lại, ai ngờ vừa rẽ vào thấy người kia đi vệ sinh thật lâu chưa về, không biết người đàn ông đã già té trong nhà vệ sinh này đứng ở đầu đường nhìn cái cây to chẳng biết đang nghĩ gì.

Lưng anh rất thẳng, đứng ở nơi đó cao ngất, thế nhưng tóc đã bạc phơ, không lí do gì khiến cho anh lộ ra sự trống vắng và thăng trầm.

Du Dan đi đến cạnh anh, vừa nghiêng đầu, phát hiện băng ghế cô đang ngồi có thể nhìn xuyên qua những bông hoa và cây cảnh thưa thớt.

Du Dao ngừng lại, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, lòng thầm mắng, ông cụ hồ đồ này thấy có người đàn ông trẻ khác đến gần vợ mình, vậy mà sao không nhanh nhanh đi qua chứ?

Giang Trọng Lâm thấy cô đến, hướng về phía cô cười cười, không nói gì, "Muộn rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi nào."

Về đến nhà, sau khi ăn cơm như thường lệ, Du Dao thấy anh một chút cũng không kỳ lạ, không kìm được hoài nghi anh thật ra vốn dĩ không thấy được cái màn kia.

Đến tối, cô khát nước xuống lầu để uống, nghe thấy Giang Trọng Lâm đang cùng người khác gọi điện thoại.

Anh than thở nói: "Nếu như con bé thật sự muốn ly hôn, vậy ly hôn thôi, tôn trọng ý muốn của con nó. Dù sao con bé còn trẻ, sau này còn rất nhiều sự lựa chọn mà, không cần phải... Miễn cưỡng sống chung với người không thích hợp, liên lụy đến nửa đời sau mất..."

Còn trẻ, rất nhiều sự lựa chọn, liên lụy đến nửa đời sau? Du Dao nghe vậy nổi trận lôi đình, cô nhớ lại bây giờ bọn họ ngủ riêng hai căn phòng, bình thường thân mật với ông lão một chút là không được tự nhiên. Được thôi, nguyên nhân là chờ cô nói ly hôn chứ gì?

Du Dao nổi lửa, sải bước đi đến, đá ngã cái bàn cái ầm, "Giang Trọng Lâm! Anh nói cái gì hả!"

"Con mẹ nó anh mới vừa nói mới vừa nói mới vừa nói cái gì cái gì! " Du Dao nổi đóa.

Giang Trọng Lâm ngẩn người, nói: "Anh có một ông bạn, con gái của ông ấy muốn ly hôn với chồng mình, ông ấy tìm anh tâm sự, hỏi anh thấy sao."

Du Dao trăm triệu lần cũng không nghĩ sự việc bên trọng là thế này, rõ ràng là, cô vừa nghĩ lầm rồi.

Chuyện này xấu hổ quá.

Sau tiếng động lớn đó, phòng khác yên tĩnh lạ thường.

Du Dao làm như không có chuyện gì xảy ra lật cái bàn mình đá ngã lăn ra lại, đi về phòng khách: "Em đi uống miếng nước, anh tiếp tục đi nha."

Mắt thấy Du Dao chạy nhanh lên lầu, Giang Trọng Lâm tiếp tục nghe điện thoại, người bạn cũ của anh bên đầu dây điện thoại bị tiếng động lớn đó dọa cho hoảng sợ, hỏi anh, "Ông Giang này, vừa này có chuyện gì vậy?"

Giang Trọng Lâm còn chưa lên tiếng, nhìn cái bàn xui xẻo bị Du Dao đá té lăn được đỡ dậy, bản thân bỗng nhiên không nhịn được cười, cười đưa tay đẩy đẩy mắt kính. Không dám cười quá lớn tiếng, sợ Du Dao trên lầu nghe được, thẹn quá hóa giận sẽ xuống đá bàn lần nữa.

"Không có gì đâu, vợ tôi cùng tôi nổi giận ấy mà." Thầy Giang buồn cười nói.

------------------------

Cạp: Vì đại từ nhân xưng tiếng  Trung cũng giống như I và You bên tiếng Anh nên Du Dao hiểu lầm đó mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro