Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47


Bên trong lại không có người lên tiếng, Vương Tử Tiến thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, ánh trăng chiếu vào phía sau hắn, trên mặt đất xuất hiện một bóng người thật dài. "Tiểu Hà, Tiểu Hà ngươi ở bên trong sao?"

Như cũ là không có người lên tiếng, Vương Tử Tiến đã thích ứng với bóng tối , lúc này mới thấy rõ bố trí bên trong căn phòng kia, các gia cụ trong phòng đều là gỗ thượng hạng, trên giường là tơ lụa rèm trướng, vừa thấy sự phô trương này,liền biết đây là khuê phòng của nhi nữ một gia đình giàu có.

Vương Tử Tiến thấy trên bàn có một khay đồ ăn, vội đi qua xem, xem đến rõ ràng, mới phát hiện bất quá là một ấm thuốc cùng một chén thuốc, xem ra nơi này tựa hồ có một người mắc bệnh nghiêm trọng, đang nghĩ ngợi tới, tay lại là không cẩn thận chạm vào cái ấm thuốc kia, "Ai da!" Vương Tử Tiến đau đến kêu lên tiếng, ấm thuốc lại là nóng đến lợi hại.

Nào biết vừa mới trấn an bản thân xong, phía dưới cái bàn kia thế nhưng vươn tới một bàn tay, một phen liền nắm vào góc áo Vương Tử Tiến , "A a ~" Vương Tử Tiến lần này sợ tới mức không nhẹ, nơi đây tại sao lại giống nhà ma như vậy, thật là không có mấy người chịu được kinh hãi như thế đâu .

Vương Tử Tiến hất bàn tay kia ra, liền hướng cửa trước chạy đi, lại nghe mặt sau truyền đến một giọng nữ tử non nớt: "Đại ca ca, không cần đi ra ngoài, ta không đáng sợ đâu, nàng trong chốc lát liền muốn tiến tới ~"

Vương Tử Tiến nghe xong thanh âm này, vội dừng bước chân, chỉ thấy phía dưới tấm khăn trãi bàn in hoa, một tiểu hài chậm rãi nhô đầu ra, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, một đôi mắt to thủy linh lung thật là động lòng người.

Vương Tử Tiến thấy nữ hài kia, vội lại đi vòng trở về, ngồi xổm xuống xem nàng: "Ngươi là Tiểu Hà sao?"

Nữ hài kia ghé vào phía dưới cái bàn, nghiêng đầu hỏi: "Ta kêu Liễu Nhi, Tiểu Hà người này, ta giống như có nghe qua, nhưng lại là nghĩ không ra!"

Vương Tử Tiến nghe nàng nói như vậy, không khỏi cao hứng, trong phòng này cuối cùng có người biết Tiểu Hà, vội lại tiếp tục hỏi: "Ngươi hảo hảo ngẫm lại, có thể hay không mang ta đi tìm Tiểu Hà kia?"

Nào biết cái tiểu nữ hài liền trưng ra dáng vẻ không vui, ôm đầu gối ngồi ở phía dưới cái bàn: "Ta có rất nhiều thứ ngay cả bản thân cũng không biết, như thế nào có thể dẫn ngươi đi tìm Tiểu Hà?"

"Tìm được Tiểu Hà, có rất nhiều sự tình liền sẽ có thể giải quyết dễ dàng, ngươi không chừng cũng sẽ biết được thứ ngươi muốn biết ~" đối với thái độ này của nàng, Vương Tử Tiến đành phải hết sức kiên nhẫn, chậm rãi dỗ dành nàng.

Nào biết nữ hài kia đột nhiên ngừng nói chuyện, đôi mắt to lóe lên ánh mắt hoảng sợ, dựng một bàn tay chỉ ở phía trước miệng, ý bảo hắn im tiếng, một lát sau, lặng lẽ nói: "Nàng tới, chúng ta mau tránh đi ~"

Vương Tử Tiến lúc này mới cẩn thận nghe qua, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ đang tiến lại đây, không giống ngày đó ở chỗ tiếng bước chân này dáng vẻ hơi khẩn trương, càng ngày càng gần, trên hành lang tiếng bước chân, phảng phất một chút một chút như đang dẫm trong lòng của Vương Tử Tiến , tim hắn cũng đập nhanh hơn.

Vương Tử Tiến vội vã ôm lấy nữ hài kia, xoay tay đóng cửa phòng lại, mắt thấy xung quanh không có chỗ có thể trốn, đành phải chui vào bên dưới chiếc giường gỗ điêu khắc.

Qua chốc lát, chỉ nghe cánh cửa kia lại bị người "Kẽo kẹt" một tiếng đẩy ra,có một cái bóng thật dài phóng trên mặt đất, Vương Tử Tiến nhìn không thấy được mặt người , nhưng xem góc áo kia, biết là một vị phu nhân.

Người nọ ở cửa đứng trong chốc lát, liền lặng lẽ đi vào, không hề phát ra tiếng bước chân, Vương Tử Tiến chỉ thấy một đôi giày tơ lụa thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm ở trước mắt hắn từng bước một đi đến cái bàn bên cạnh, lại là đôi giày này, Vương Tử Tiến thấy không khỏi sợ hãi, trong lòng nữ hài kia cũng dường như vô cùng sợ hãi, ở trong lòng ngực của hắn không ngừng phát run.

Chỉ thấy đôi giày kia ở phía trước cái bàn dừng lại một hồi, lại chậm rãi rời khỏi phòng, đóng cửa, đi ra ngoài.

Vương Tử Tiến vội mang theo nữ hài kia từ dưới giường bò ra, hai người phủi phủi bụi trên người, nữ nhân kia là ai? Tìm thấy nàng mới biết được vấn đề nơi, vì sao nội tâm Tiểu Hà luôn có một nữ nhân mang đôi giày thêu mẫu đơn.

Nghĩ tới đó Vương Tử Tiến vội đuổi theo nhưng chỉ thấy một hành lang gấp khúc không có bóng người.

Lại quay đầu nhìn lại, thuốc còn hảo hảo đặt trên bàn, không giống như có người động qua, nàng rốt cuộc đến đây làm cái gì? Đang lúc xuất thần, lại là một đợt tiếng bước chân tiến lại đây, Vương Tử Tiến vội lại ôm nữ hài kia núp vào.

Lần này thời gian hấp tấp, hai người đành phải trốn đến phía sau chỗ cánh cửa âm u, chỉ hy vọng không có người phát hiện ra, cánh cửa kia lại bị đẩy ra, bất quá lần này người tới bộ dạng hấp tấp, là một bộ y phục xanh biếc của nha hoàn, xem người này so với nữ hài tử đang ở trong lòng ngực của hắn có hơi lớn hơn một chút mà thôi, tiểu nha hoàn áo xanh kia chỉ bưng khay thuốc trên bàn chạy chậm đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng.

Vương Tử Tiến thấy nàng đi xa, đem Liễu Nhi bước ra ngòai, cả người thoát lực, ngồi ở trên mặt đất nghỉ ngơi, "Ngươi biết đó là ai không?" Vương Tử Tiến hỏi nữ hài.

"Người kia là dì,còn mới vừa rồi chính là Tiểu Hà ~" Liễu Nhi chỉ vào chỗ vừa rồi nha hoàn kia rời đi nói.

"Cái gì?" Vương Tử Tiến không thể tin được những thứ mình vừa nghe, vừa rồi chính là Tiểu Hà? Như thế nào người đó cùng người trong trí nhớ của hắn không có một chỗ nào tương tự?

Vương Tử Tiến nghe xong, vội muốn chạy ra ngoài, nào biết tiểu nữ hài bộ dạng cực kì sợ hãi, nắm tay hắn không buông: "Đại ca ca, ta sợ hãi,huynh có thể mang ta cùng đi không ~"

Vương Tử Tiến bất đắc dĩ, đành phải để nàng nắm tay mình cùng đi tìm Tiểu Hà, : "Ngươi biết thuốc kia là để cho ai uống không?"

"Không biết a ~" nữ hài nghiêng đầu nói.

Vương Tử Tiến thấy nàng phỏng chừng còn không quá mười tuổi, quá mức thiên chân, liền lại hỏi: "Liễu Nhi, trong nhà ngươi có ai bị bệnh sao?"

Lần này nàng là nghe hiểu, gật đầu nói: "Nương bị bệnh, bị bệnh đã lâu ~"

"Nương là chính thất sao?" Vương Tử Tiến hỏi.

"Không biết a, tất cả mọi người đều kêu phu nhân là nương, không có người nói qua nguyên nhân ~"

Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng thầm nghĩ: Không sai!

Vậy là vị phu nhân mang giày thêu hoa hiển nhiên không phải là nương của Liễu Nhi, bởi vì Liễu Nhi kêu nàng là dì, phỏng chừng chính là trắc thất, nàng đi đến phòng đó làm gì? Vương Tử Tiến nghĩ, phảng phất lại nhớ tới chân vị phu nhân kia, ngừng ở bên cạnh cái bàn. Tên bàn chỉ để thuốc, đây có lẽ là thuốc chữa bệnh cho Nương của Liễu Nhi, nếu không phải đến đây để lấy thuốc, thế vị phu nhân kia vì cái gì lại đến đây?

Vương Tử Tiến nghĩ, một loại điềm xấu dự cảm thản nhiên mà tăng lên, vội nói: "Liễu Nhi, chúng ta cùng đi tìm nương của ngươi đi, ngươi có biết đường không?" Ôm Liễu Nhi vội đi phía trước dẫn đường.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Nữ nhân kia không phải tới lấy thuốc, mà là ở trong bát thuốc kia đã thêm thứ gì? Thứ gì đó không tốt?

Dựa vào Liễu Nhi dẫn đường, Vương Tử Tiến một đường đi đến một gian phòng lớn, chỉ thấy trong căn phòng lớn tối tắm chỉ có duy nhất một ánh nến, xem ra vị phu nhân này ở trong lòng Tiểu Hà cực kỳ quan trọng.

Còn không có đi đến trước cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, Vương Tử Tiến vội đem Liễu Nhi dẫn đến một chỗ khuất: "Liễu Nhi ngoan, ngươi đừng đi đâu cả, ca ca trong chốc lát liền sẽ trở về!"

Nói xong, lặng lẽ đến bên dưới bệ cửa sổ, từ cửa sổ hướng nhìn lại. Chỉ thấy một vị phụ nhân cùng với tiểu nha hoàn mặc y phục xanh biếc chuẩn bị hầu hạ cho người ở trên giường uống thuốc.

Không cách nào nhìn rõ mặt vị phụ nhân kia, chỉ thấy một cái bóng dáng, dáng người yểu điệu, quần áo hoa mỹ, tóc đẹp như mây, phỏng chừng cũng là mỹ nhân, Tiểu Hà kia khuôn mặt cũng không rõ ràng lắm, chẳng lẽ  cô nươngTiểu Hà này ngay cả chính mình hình dáng thế nào đều quên mất hết sao?

Còn đang nghi hoặc, chỉ nghe tiểu nha hoàn kia nói: "Phu nhân mau uống chén thuốc này nhân lúc còn nóng đi,để nguội đi thì không tốt nữa!" Nói, từ trong khay thuốc rót ra một chén thuốc nhỏ, liền bưng cho người đang ở trên giường kia.

Vương Tử Tiến trong lòng chỉ cảm thấy việc này đại khái không ổn, thứ nước thuốc màu nâu đang bốc khói kia, trong mắt hắn, lại là tượng trưng cho nguy hiểm.

Ngàn lần không thể, ngàn lần không thể, Vương Tử Tiến trong lòng nghĩ đến tình thế cấp bách bên trong liền một tay đẩy cửa xông vào.

Trong phòng hai người thấy hắn đều là cả kinh, Vương Tử Tiến chỉ thấy vị phu nhân mặc cẩm y này thật là mỹ lệ, chính là so với đôi mắt của Phi Tiêu thì hắn thêm nhiều phần hồ ly chi sắc .

"Ngươi là ai?"Vị phu nhân kia hỏi. Vương Tử Tiến cũng không trả lời nàng, một phen đoạt lấy chén thuốc liền đổ nó trên mặt đất,.

Vị phu nhân mỹ mạo kia sắc mặt không khỏi biến đổi, kéo ống tay áo Vương Tử Tiến nói: "Ngươi không biết đây là nơi nào sao có dám tùy tiện lỗ mãng, Tiểu Hà, nhanh kêu người đem tên điên này đuổi ra ngoài đi!"

Kia Tiểu Hà sợ tới mức ngây người, nghe xong phân phó liền muốn đi ra ngoài, Vương Tử Tiến không dễ dàng gì mới tìm được Tiểu Hà,nào có thể dễ dàng để nàng đi, vội kéo ống tay áo nàng nói: "Tiểu Hà, Tiểu Hà, nhanh cùng ta rời đi, ta có việc muốn hỏi ngươi!"

Tiểu Hà vẻ mặt hoảng sợ, tuy rằng mặt mày không rõ ràng nhưng chính là mơ hồ có thể thấy được cùng với người trong trí nhớ của hắn không giống nhau lắm, chỉ nghe nàng kêu lên: "Ngươi này điên rồi, ta cũng không quen biết ngươi, ngươi muốn sao?"

"Ngươi ở chỗ này tất nhiên là không quen biết ta, nhưng ta thì biết người, chỉ có ngươi mới có thể cứu chính bản thân mình, mau nhanh cùng ta rời đi!" Nói, liền kéo Tiểu Hà muốn ra cửa.

Tiểu Hà kia thật là sợ hãi, đem Vương Tử Tiến dùng sức đẩy ra, thế nhưng lại vô tình đem hắn đẩy ngã lên trên giường, Vương Tử Tiến không nghĩ tới nàng lại có sức lực lớn như vậy, chỉ cảm thấy chính mình thân thể không thể khống chế, tùy tay bắt cái gì, tiếp theo nghe được bên tai "Roẹt ~" một tiếng, Rèm trướng trên giường lại là bị hắn kéo rách.

Vương Tử Tiến không khỏi sợ hãi, trên giường kia vốn chính là người bệnh, chính mình lại quấy nhiễu, sợ không khỏi gây ra lỗi. Vội đối người trên giường : "Tiểu sinh đường đột, thật sự xin lỗi!"

Lại nghe trên giường kia không có tiếng động, vội duỗi đầu nhìn lại vừa thấy, lại là đem chính hắn dọa một cái té ngã, chỉ thấy trên giường người đang nằm là một cái xác, vẻ mặt đã đen lại, hai mắt trợn lên, là không biết đã chết bao lâu.

Vương Tử Tiến sợ tới mức hô to một tiếng, tông cửa xông ra ngoài , trên giường như thế nào lại là một người chết, người cũng đã chết? Mọi người lại đối với cái xác này cung kính gọi phu nhân? Nơi này lại chính là nội tâm của Tiểu Hà sao? Nàng trong lòng như thế nào lại có hình ảnh như vậy, đột nhiên cảm thấy nguyên nhân đe dọa sinh mệnh Tiểu Hà kia tựa hồ không có đơn giản như vậy.

Vừa mới chạy đến trong đình viện, liền nghe Liễu Nhi kêu: "Đại ca ca, từ từ chờ ta a, ta rất sợ hãi a!"

Vương Tử Tiến tưởng nàng là nữ hài nho nhỏ, nương lại đã chết, thật là đáng thương, vội trở về một phen ôm lấy nàng, một đường chạy như điên, chạy ra khỏi cửa lớn.

Chỉ thấy bên ngoài bóng đêm mênh mông, một mảnh hắc ám, vẫn là con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, không biết thông hướng nơi nào, Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy phía sau hình như có thứ gì đó rất khủng bố đuổi theo, cũng mặc kệ phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, ôm Liễu Nhi xông vào khu vực bóng tối phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro