Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45


Trong lúc ngây người, chỉ nghe cô gái kia nói: "Công tử, công tử, có phải hay không hôm trước chúng ta đã từng gặp qua?"

"Không tồi, tiểu thư trí nhớ quả nhiên tốt ~" Vương Tử Tiến run rẩy đáp. Chỉ thấy cô nương kia mặt mang xuân phong, một đôi mắt to tươi đẹp nhìn chằm chằm hắn, cùng với khuôn mặt người khác xem bộ cũng không khác lắm, nhưng thật ra diễm sắc vô song, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

Đang lúc xuất thần, chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một cái hành lang gấp khúc thật dài, trong bóng đêm hành lang gấp khúc ấy bị ánh trăng nhiễm màu thảm đạm trắng mờ mờ ảo ảo, Vương Tử Tiến thấy cảnh trí này, không khỏi trong lòng sợ hãi, hành lang này liếc mắt một cái dài đến mức không thấy điểm cuối, không biết thông đến nơi nào.

Vương Tử Tiến sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, bất đắc dĩ căng da đầu đi về phía trước, tuy rằng chưa bao giờ đến nơi này, hắn lại chỉ cảm thấy sợ hãi, không biết vì cái gì chỉ cảm giác phía cuối hành lang tựa hồ cất giấu hồng thủy mãnh thú, muốn đem hắn cắn nuốt.

Hắn đi từng bước một về phía trước, chỉ thấy dưới ánh trăng bóng của bản thân chiếu rọi ở trên khắp bệ cửa, cô độc mà quạnh quẽ, Vương Tử Tiến thở hổn hển đi trên hành lang không người, chỉ cảm thấy trong lòng một thanh âm theo tiếng tim đập của chính mình vang lên: Sắp tới rồi! Sắp tới rồi! Chính là hắn cũng không biết sắp tới nơi nào?

Lại đi đến phía trước, Vương Tử Tiến ở cuối hành lang gấp khúc gặp ngã rẽ, cuối ngã rẽ chỉ thấy một cánh cửa gỗ đóng chặt, trên cửa kia điêu khắc hoa văn phức tạp, dưới ánh trăng hiện ra thần sắc cổ xưa.

Phía sau cánh cửa này rốt cuộc có cái gì? Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy phía sau cánh cửa này sẽ cho hắn biết lí do hắn có mặt ở dây, vừa muốn duỗi tay đẩy cửa liền phát giác mặt sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh đó từ từ, thư thái, như là có người ở trên hành lang chậm rãi tản bộ. Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng cả kinh, vội nhảy vọt qua lan can trốn ở phía dưới dãy hành lang gấp khúc , một nữ tử vạc áo chạm đất trong chốc lát liền xuất hiện ở bên kia hành lang , một thân gấm vóc áo choàng thêu hoa, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng mỹ lệ, Vương Tử Tiến thậm chí có thể ngửi được từ trên người nữ nhân kia tản mát ra hương khí nồng đậm,hương vị son phấn nồng đến mức hắn sắp không thở được. Nàng từ từ đi tới, chỉ thấy phía dưới váy một đôi giày thêu hoa như ẩn như hiện, giày màu đỏ làm bằng tơ lụa thêu một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm.

Chẳng qua là một đôi giày mà thôi, Vương Tử Tiến lại giống như nhìn thấy sự việc đáng sợ gì, cảm xúc như tắc nghẽn trong cổ họng, nhìn đến đôi giày, hắn liền có cảm giác không kìm nén được xúc động, chính là hắn muốn nhìn một chút phía sau cửa kia rốt cuộc có cái gì, căng da đầu ghé vào hành lang gấp khúc phía dưới, buổi tối sương sớm dính tường, ẩm ướt lạnh lạnh, nếu tất cả chỉ là giấc mộng,thì giấc mộng này cũng quá mức chân thật đi. Chỉ nghe nữ tử kia ngừng ở trước cánh cửa khắc hoa, một thanh âm nhu mì kêu lên: "Tiểu Hà, mau mở cửa a!"

Cửa kia "Kẽo kẹt ~" một tiếng mở, Vương Tử Tiến vội quay đầu nhìn lại, hắn muốn nhìn, phía sau cửa kia rốt cuộc có cái gì.

Đột nhiên chỉ cảm thấy trên tay căng thẳng, không biết là nơi nào ra tới một ống tay áo màu trắng, chớp mắt một cái đã nắm được cổ tay hắn. "A ~" Vương Tử Tiến hoảng sợ kêu một tiếng, vừa quay đầu lại, lại là chính mình như cũ đứng ở giữa chợ đêm, Phi Tiêu đang đứng ở trước mặt, một bàn tay chặt chẽ nắm lấy hắn, vừa mới đó đã đem hắn kéo trở về.

"Phi Tiêu, ngươi đã tới, ta vừa rồi thiếu chút nữa đã bị hù chết!" Vương Tử Tiến nói lau lau mồ hôi đầy đầu, chỉ cảm thấy chính mình như là vừa mới từ trong nước vớt lên giống nhau.

Bên kia Phi Tiêu lại không đáp lời, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía bên cạnh hắn, Vương Tử Tiến vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nương cùng Phi Tiêu lớn lên cực giống nhau còn đứng ở bên cạnh chính mình, tay của hắn còn nắm chặt lấy tay nàng.

Cô nương kia gương mặt mới còn nhẹ nhàng biểu tình sau khi thấy Phi Tiêu liền kinh ngạc, trợn tròn đôi mắt nói: "Di, ngươi sao lại có khuôn mặt giống ta như vậy!"

Phi Tiêu thấy, vội một tay đem Vương Tử Tiến kéo trở về; "Tử Tiến, chớ có cùng nàng tiếp xúc bất luận vì cái gì!" Lại quay đầu lại nói với cô nương kia: "Ngươi nhanh trở về nhà của mình đi, ngươi cứ như vậy ra ngoài, chung quy có một ngày sẽ thật sự phải chết!"

"Chết?" Cô nương kia nghe xong vẻ mặt nghi hoặc biểu tình: "Ta nên đi nơi nào a? Ta chính mình cũng không biết,ngay cả tên mình gọi là gì cũng đều đã quên!"

Vương Tử Tiến nghe nàng như vậy vừa nói, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi chứng kiến, cẩm y nữ tử đẩy cửa phía trước tựa hồ có nhắc tới một cái tên, hình như là Tiểu Hà , chính là Tiểu Hà, vội nói: "Ngươi biết Tiểu Hà là ai không?"

"Tiểu Hà!" Cô nương kia nghe xong bộ dáng thật là vui sướng "Tên này nghe rất quen thuộc a, cảm giác rất thân thiết,đó có thể là tên ta a!"

Phi Tiêu nghe xong, nhìn Vương Tử Tiến liếc mắt một cái, trong mắt, tràn đầy nghi hoặc, liền nghe hắn nói với Tiểu Hà: "Tiểu Hà, ngươi mau mau về nhà đi, ngươi cứ như vậy lang thang, thật sự không phải biện pháp!"

Cô nương được gọi bằng Tiểu Hà nghe xong, trên mặt vẻ mặt nôn nóng biểu tình, lại có nước mắt từ đôi mắt to tròn chảy ra: "Ta thật sự không biết nhà ta ở nơi nào a? Tìm đã lâu cũng tìm không thấy, nhị vị công tử có thể tìm giúp ta không a?"

"Vậy ngươi như vậy ở bên ngoài đã bao lâu rồi?" Phi Tiêu hỏi.

"Bao lâu?" Kia Tiểu Hà nói: "Bao lâu đều có, đôi khi mấy ngày, đôi khi mấy canh giờ, đôi khi không biết gì liền mất đi ý thức lúc tỉnh lại, chính mình lại còn ở bên ngoài du ngoạn, chính là có khi rõ ràng ở chỗ này đùng một cái lại thay đổi, qua lâu như vậy ta cũng không biết bản thân từ nơi nào tới!"

Phi Tiêu cùng Tử Tiến liếc mắt nhìn nhau, việc này thật là khó giải quyết, không có cách nào, Phi Tiêu đành phải nói: "Ngươi trước cùng chúng ta trở về đi, sau đó mới tính tiếp, như vậy lang thang cũng không phải biện pháp!"

"Đa tạ công tử tương trợ!" Tiểu Hà nghe xong, vội đối hai người hành lễ, thoạt nhìn là bộ dạng gia đình có gia giáo rất tốt.

Vương Tử Tiến không khỏi buồn bực, nhỏ giọng với Phi Tiêu nói: "Đây là có chuyện gì?"

Phi Tiêu nhìn nhìn rồi cùng Tử Tiến đi theo phía sau Tiểu Hà nói: "Cô nương Tiểu Hà này sợ là một linh hồn, hiện tại thân thể nàng không biết ở nơi nào, hồn phách lại chạy tới nơi đây!"

"A, cái này dễ làm, chỉ cần tìm được thân thể nàng ở nơi nào không phải được rồi sao!" Vương Tử Tiến thấy nàng không phải quỷ quái, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nào biết Phi Tiêu lại lắc đầu nói: "Nếu là người bình thường, hồn phách như thế nào chạy tới đây?"

Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng lại là một nắm, "Chẳng lẽ? Chẳng lẽ ~"

Phi Tiêu bên kia ý vị thâm trường nhìn Vương Tử Tiến liếc mắt một cái nói: "Không tồi, sợ là nàng đã không còn ở nhân thế từ lâu!"

Vương Tử Tiến nghe xong lời này, trong lòng đau xót, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau Tiểu Hà, khuôn mặt mỹ lệ ở trong bóng đêm tựa hồ lóe sáng, trên mặt tràn ngập bừng bừng sinh cơ, đối nhân thế hướng tới, một cô nương như vậy, như thế nào lại muốn chết đi?

Vương Tử Tiến tựa hồ hạ một cái quyết tâm rất lớn, vội kéo tay Phi Tiêu nói: "Chúng ta nhất định phải cứu nàng, không thể để nàng cứ như vậy mà chết!"

Phi Tiêu thấy Tử Tiến trong mắt tràn ngập kiên quyết, không đành lòng phật ý hắn, đành phải gật gật đầu.

Vương Tử Tiến trong lòng khổ sở, dọc theo đường đi, thấy quá nhiều chuyện tử vong bi thương, chính mình lại không thể làm gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hà, sinh mệnh rõ ràng đang sống như vậy, cho dù có ảnh hưởng đến tính mạng của chính mình, cũng nhất định phải giúp nàng lưu lại trên đời, hắn không muốn nàng giống như Bảo Vân hay Trầm Tinh , không kịp nhìn xem sự phồn hoa của thế giới này liền đã phải rời đi.

Tất cả hết thảy còn kịp, Nhất định hết thảy còn kịp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro