Chương 43
Bóng đêm dần dần bao phủ thành Dương Châu, ánh đèn rực rỡ mới lên, dòng người đã chen chúc xô đẩy, tuy rằng đã là cuối mùa thu, nhưng chợ đêm mỗi ngày cũng không vì nhiệt độ không khí giảm mà tiêu điều đi xuống, ngược lại càng đông đúc nhộn nhịp. Có vài gánh xiếc giang hồ biểu diễn xiếc ảo thuật, có những gánh hàng đầy hàng thượng phẩm, một bộ dạng thái bình thịnh thế cảnh tượng.
Chính là có những nơi sự náo nhiệt không đến được,có một đình viện thật sâu nằm sau bức tường cao.Có vẻ là một gia đình giàu có, sắc trời tối đi hạ nhân trong phủ liền cầm đèn đi thắp sáng cả phủ.
Một tràng đèn được thắp sáng, trong viện chỉ chốc lát mà đèn đuốc đã sáng trưng. Chính là nơi này mặc dù được thắp rất nhiều đèn, nhưng không khí xung quanh lại khá ảm đạm,mỗi người một phòng, không khí trầm thấp, không ai nói chuyện với ai, ngoài bức tường chính là phồn hoa nhân gian thắng cảnh, phía trong lại là yên tĩnh như mộ phần. Một bức tường cao, ngăn cách thiên thượng nhân gian.
Trong phòng nội viện chỗ sâu nhất, một cảnh cửa bị đẩy ra, truyền đến "Kẽo kẹt ~" một tiếng, một tiểu tỳ nữ dẫn theo một trản hoa đăng bước vào. "Tiểu thư, Tiểu Hà đem đèn đến thắp sáng cho cô ~"
Trên giường treo đầy rèm trướng màu hồng phấn, dày nặng mà kỹ càng dài rũ đến trên mặt đất, người bên trong lại không đáp lời.
"Tiểu thư, hôm nay thân thể có khá hơn không, người có muốn Trương tiên sinh khám cho không?" Nữ tỳ kia nói, đã đem ngọn nến thắp lên, lại đem một cái chụp đèn có vẽ mẫu đơn đậy lên, trong phòng ánh đèn lúc sáng lúc tối, chiếu ra dung nhan của tỳ nữ Tiểu Hà một khuôn mặt thanh tú hết sức bình thường.
"Tiểu thư!" Tiểu Hà đi đến bên giường, dùng tay nhẹ nhàng kéo lại tấm màn, mười ngón tay kia khá dài, chỉ là hơi trắng một cách bất bình thường tựa như không hề có một tia huyết sắc. "Chờ cô hết bệnh rồi, đến lúc đó phỏng chừng cũng là xuân về hoa nở, ta liền cùng tiểu thư đi thả diều".
Người bên trong màn kia như cũ không có thanh âm trả lời.Tiểu Hà nói xong trong chốc lát liền đi ra ngoài, đóng cửa lại: "Một lát nửa, phu nhân sắc xong thuốc, ta sẽ lại mang qua cho tiểu thư." Cánh cửa kia lại được đóng chặt, ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, bên trong tấm màn hồng nhạt như là cất giấu tử vong.
Không cần,cứ bỏ mặc ta ở chỗ này, ta không cần uống thuốc, thuốc kia có uống cũng chẳng được gì, chỉ là càng uống càng nặng mà thôi.
Lúc này, hành lang trống trãi truyền đến tiếng bước chân, nàng phảng phất lại thấy được đôi giày mềm có thêu mẫu đơn kia, đập vào mắt hoa mẫu đơn đỏ rực.
Tâm của nàng đã lạnh từ lâu đang đối diện với đóa mẫu đơn yêu diễm mê hoặc nhưng xem ra cuộc đời của nàng chỉ có thể vô vọng chống chọi với tử vong đang ngày càng tới gần. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thẳng đến cửa, cửa kia lại "Kẽo kẹt ~" một tiếng bị đẩy ra. Một trận hương khí ập vào mặt.
Chỉ nghe một giọng nữ nhu nhu nói: "Liễu Nhi, uống thuốc đi ~"
Đối diện với thanh âm dường như đứt đoạn, nàng nhắm nghiền đôi mắt, chọn cách không phản hồi.
Có lẽ, có lẽ, cứ như vậy đã chết, còn tốt hơn cứ lay lất sống tiếp!
"Phi Tiêu! Ngươi xem chợ đêm này so với thành Đông Kinh như thế nào? Dương Châu phủ quả nhiên là thành phố lớn a!" Vương Tử Tiến cưỡi ngựa đi ở giữa đám người.
"Ngươi không có thấy qua thời kì Thịnh Đường nhất , nơi này so với lúc đó không được tính là náo nhiệt đâu!" Nói trưng ra một bộ dáng không hứng thú.
Vương Tử Tiến nghe xong, không khỏi lắc đầu, xem ra sống được rất lâu cũng không phải chuyện gì quá tốt đẹp, chí ích hiện tại niềm vui đều quá ích lại đối với cái gì cũng đều mất hứng thú.
"Chúng ta vẫn là mau mau tìm khách điếm để ngủ trọ mới là quan trọng, chờ một chút đi dạo cũng không muộn!" Phi Tiêu nói, phóng ngựa vòng qua đám người, đi về phía trước. Bên cạnh có một đám người người đang vây quanh một đoàn xiếc ảo thuật, người biểu diễn kia phỏng chừng là tới từ Thổ Phiên, biểu diễn thật là xuất sắc,xung quanh tiếng trầm trồ khen ngợi liên miên không dứt.
"Lại xem trong chốc lát sao ~" Vương Tử Tiến thật sự là không muốn bỏ qua trò hay, lại thấy bên kia Phi Tiêu xụ mặt, đã đi trước, ngay cả quay đầu lại liếc mắt về hướng bên này một cái đều không có, Vương Tử Tiến xem bộ dáng lạnh nhạt kia của hắn, thật là giống như hoa đào rơi, không thể nán lại chỉ đành vội vã đuổi theo hắn.
Hai người vừa mới an bài hảo ở một khách điếm, Vương Tử Tiến liền gấp không chờ nổi muốn ra cửa, kéo Phi Tiêu nói: "Cùng đi, cùng đi!"
"Tử Tiến, ngươi đi một mình đi! Ta có điểm mỏi mệt!" Phi Tiêu vào phòng liền oa ở trong chăn.
Vương Tử Tiến biết hắn là lần trước thương thế còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, cũng không hảo cưỡng cầu, liền nói: "Vậy ta một mình đi ra ngoài ~"
"Chậm đã, Tử Tiến!" Phi Tiêu nói, từ trong lòng ngực đem ra một cái lục lạc đưa cho Vương Tử Tiến nói: "Ngươi hãy đeo cái này theo!"
"Di? Đây là thứ gì? Muốn ta mang theo cái thứ phiền phức này sao?" Vương Tử Tiến cầm chiếc lục lạc kia tả hữu lung lay một chút nhưng nó lại không hề phát ra một chút âm thanh nào cả, xem ra là hư rồi.Đồ vật của Phi Tiêu , thật là không có mấy cái có thể dùng.
"Ngươi mang theo đi, sẽ tự đối với ngươi có chỗ lợi!" Phi Tiêu lười tranh cãi với hắn những lời vô nghĩa.
Vương Tử Tiến đành phải uể oải đem lục lạc đặt ở trong lòng ngực, lại quay đầu nói với Phi Tiêu: "Chẳng lẽ là đã quên một thứ so với lục lạc càng tốt hơn cho ta?"
"Cái gì?" Phi Tiêu thấy hắn vẻ mặt cười xấu xa, một loại điềm xấu dự cảm đột nhiên sinh ra.
"Đương nhiên là túi bạc kia của ngươi rồi ~" nói, liền sờ soạng vào trong quần áo.
Phi Tiêu nghe xong lại vừa tức vừa buồn cười, từ trong lòng ngực lại móc ra một thỏi bạc lớn vứt cho hắn, "Đủ cho ngươi dùng rồi đó?"
Vương Tử Tiến nhận được bạc hừ một tiếng liền đi ra ngoài,bộ dáng thật là vui mừng.
Đêm đó phố thị quả nhiên là phồn hoa, Vương Tử Tiến một đường chăm chú nhìn, chỉ cảm thấy đôi mắt không biết nên phóng đến hướng nào, đông tây nam bắc hướng nào cũng hàng hoá đầy đủ.
Nhìn đến phía trước có một khu phố chuyên đồ ăn vặt, vội chạy qua đi, mua một túi hạt dẻ thơm nứt mũi, vừa ăn vừa dạo phố,lúc bắt đầu còn cực kỳ hứng thú nhưng chỉ một chốc đã mất đi sự mới mẻ, dường như đã quen với việc có Phi Tiêu bên cạnh, ngược lại bây giờ chỉ có một mình thật là tịch mịch. Nếu giờ có Phi Tiêu đi cùng thì thật là tốt.
Nghĩ liền muốn đi nhanh trở về chợt nhìn đến phía trước có bán gà vịt, không khỏi cao hứng, xem vịt kia được nấu thành màu đỏ tía, phỏng chừng sẽ rất là ngon, Phi Tiêu nhất định sẽ thích.
Vội chạy qua đi, "Ông chủ, ta muốn mua một con vịt!" Đang nói, chỉ thấy ông chủ cửa hàng kia đối với lời của hắn dường như mắt điếc tai ngơ, một tay nắm lấy dao đặt trên thớt, đôi mắt chầm chầm đang nhìn cái gì đó ở phía trước.
"Ông chủ!" Vương Tử Tiến lại hô một tiếng, lại vẫn là không hồi đáp, vội cũng nhìn về hướng ánh mắt kia, chỉ thấy một bóng dáng thiếu nữ, thướt tha lả lướt đi qua trên tay thiếu nữ kia tựa hồ cũng ôm một túi vịt.
Vương Tử Tiến thấy không khỏi xuất thần, thiếu nữ kia xa xa nhìn như là được bao phủ ở trong một tầng sương mù, như tiên tử hạ phàm, bóng dáng của nàng đẹp không sao tả xiết.
Vương Tử Tiến cũng mặc kệ cái gì vịt, giống bị người dẫn mất hồn phách bất chấp tất cả liền đi theo. Chỉ thấy thiếu nữ kia một thân bạch y phía trên họa một cành liễu màu xanh lục, người cũng như nhược liễu phù phong, tư thái thật là tuyệt đẹp.
"Quay đầu lại a, quay đầu lại ~" Vương Tử Tiến ở trong lòng thầm kêu, chỉ tiếc là cô gái kia lại không hề quay đầu theo mong muốn của Vương Tử Tiến.
Đành phải chính mình bước đi qua lại làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn lại mắt vừa thấy, không khỏi sợ ngây người, gương mặt này, lại chính là gương mặt hắn quá quen thuộc, mắt đào hoa, mặt như xuân phong, nhìn sao cũng thấy cực kỳ giống Phi Tiêu.
Vương Tử Tiến cảm thấy trong lòng lại là vang lên một tiếng tiếng sấm: Xong rồi, xong rồi, Phi Tiêu đã biến thành một cô nương, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn không cùng ta ra ngoài là vì không muốn ta nhìn thấy bộ dáng này của hắn? Như thế nào như vậy? Như thế nào như vậy?
Tương lai phải làm sao bây giờ? Không biết hắn khi nào mới có thể biến trở về? Nghĩ tới trong lòng một trận khổ sở.
Vội chạy qua đi, kéo tay cô nương kia nói: "Phi Tiêu, ngươi sao lại không tin tưởng ta, sự tình quan trọng như vậy cũng không cùng ta nói một tiếng?"
Nào biết cô gái kia đáp: "Phi Tiêu? Là tên của ta sao? Tên này nhưng thật ra thật sự cũng dễ nghe!"
Vương Tử Tiến thấy nàng dáng vẻ này, cùng Phi Tiêu không khác nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt liền chảy ra, như thế nào chỉ là trong chốc lát, liền thành như vậy, đột nhiên nhớ tới chuyện ở thành Đều Phong, Phi Tiêu cũng là bị người hãm hại, chẳng lẽ ở Dương Châu này cũng có kẻ gian trong thành?
Nghĩ, vội kéo tay cô gái nói: "Phi Tiêu, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào ta đều sẽ cứu ngươi thoát khỏi!"
"Công tử lời nói là thật?" Cô nương kia nghe xong thật là cao hứng , "Ta đi theo công tử về nhà, công tử thật sự có thể giúp ta?"
Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng nhiệt huyết dâng lên: "Đừng nói là về nhà, cho dù bảo ta nhảy vào hố lửa sông băng ta cũng có thể giúp ngươi! Chúng ta mau trở lại khách điếm đi, ta nhớ đường đi!"
Nói, kéo tay người bên cạnh liền mất hút trong đám người, Vương Tử Tiến trong lòng xúc động phẫn nộ, cũng bất chấp đông nam tây bắc, một đường đi rồi đi ngay cả bản thân muốn đi đâu cũng không nhớ, chỉ cảm thấy càng đi dân cư càng thưa thớt, ngọn đèn dầu càng ít ỏi.
"Di? Đây là đi đến nơi nào?" Vương Tử Tiến mắt thấy chung quanh thật là hoang vắng, cùng cảnh tượng náo nhiệt mới vừa rồi, thế nhưng như là hai cái thế giới.
Vương Tử Tiến nắm tay cô nương nhà người ta nhưng lại không biết nên đi hướng nào. Vừa lúc nhìn đến nơi xa có một bóng người tập tễnh mà đi, trong lòng một trận cao hứng, rốt cuộc tìm được người hỏi đường rồi.
Vội quay đầu lại: "Chúng ta đi hỏi một chút người ở phía trước đi!" Nói, kéo tay cô gái bước nhanh về phía trước.
Trong bóng đêm đen nhánh, trước mắt bóng người kia dần dần nhìn rõ ràng, là một lão bà. Mắt thấy lão bà kia đi khá chậm nhưng mà bản thân hắn dù như thế nào cũng không đuổi kịp.
Không khỏi vội vàng chạy nhanh hai bước, khoảng cách cuối cùng đã ngắn lại, cô nương kia đi theo Vương Tử Tiến ở phía sau cũng chạy theo, tay vậy mà đã bắt đầu run.
"Di? Ngươi làm sao vậy?" Vương Tử Tiến thấy không khỏi kỳ quái, chạy hai bước không đến mức mệt thành cái dạng này đi? Bàn tay kia lại là run đến lợi hại.
Vương Tử Tiến vội quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy thân thể cô nương bên cạnh không ngừng phát run, mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng bắt đầu lo lắng. Cô gái kia vươn bàn tay run rẫy ra giữ chặt Vương Tử Tiến nói: "Công tử, công tử chớ có hỏi đường người đó!"
Vương Tử Tiến đã đi rất lâu mà vẫn không ra khỏi được khu vực hoang vắng này , lại thấy rõ ràng có một lão bà đầu bạc có thể hỏi đường, có thể nào cam tâm. Vội nói: "Vì cái gì? Chẳng lẽ lão bà bà kia sẽ ăn thịt người không bằng?"
"Ta không biết, không biết, chỉ cảm thấy một khi hỏi đường, thì sẽ không trở về được nữa~"
Vương tử mắt thấy chung quanh càng là hoang vắng, trước mắt chỉ có một cái đường nhỏ, không biết dẫn đến nơi nào, nếu không hỏi đường, thì nên như thế nào rời đi?
"Ngươi không cần lo lắng, ta hỏi xong liền trở về, sẽ không có việc gì!" Nói xong, liền vùng thoát khỏi tay cô nương kia, chạy mau hai bước, cuối cùng là đuổi theo kịp lão bà.
Lão bà kia đã lớn tuổi, một bộ quần áo rách nát trông rất là tiều tụy.
Vương Tử Tiến thấy vội cúc một cung nói: "Xin hỏi muốn đến chợ Dương Châu thành thì phải đi hướng nào ạ?"
Lão bà kia nói: "Chợ Dương Châu? Chợ Dương Châu? Ta chỉ biết có một đường , con đường này, mỗi ngày ta đều đi qua!"
Nói, quay đầu lại: "Ngươi chẳng lẽ là cũng muốn đi cùng ta?" Vương Tử Tiến chỉ thấy người trước mặt có một tia khô mục, không có một chút hơi thở của người sống, đôi mắt chỉ còn lại có hai cái hắc động trống trơn.
"Ngươi? Ngươi đây là?" Vương Tử Tiến không khỏi sợ tới mức cả người không còn sức lực, trên đường này như thế nào sẽ có người như vậy?
Lão bà kia chợt cầm tay Vương Tử Tiến nói: "Nào chúng ta cùng đi thôi ~"
Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy tay chính mình như là bị vòng sắt khóa lại, mảy may cũng là tránh không thoát, ngay giây phút tuyệt vọng nhất. Đột nhiên nghe được bên tai có thanh âm lục lạc "Leng keng ~", "Leng keng ~" thanh âm không lớn, lại nghe đến rõ ràng.
Chỉ thấy lão bà kia nghe xong âm thanh bộ dáng thật là khổ sở, vùng một cái vội buông tay Vương Tử Tiến hai tay ôm lấy đầu nói: "Ngươi như thế nào mang theo đồ vật như? Đầu ta, đau quá a ~"
Vương Tử Tiến thoát khỏi vòng tay, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, vội muốn kéo tay cố gái kia chạy trốn, lại thấy người bên cạnh cũng đang ôm đầu, vẻ mặt thống khổ. "Công tử, công tử, mau làm tiếng chuông kia ngừng lại đi ~"
Vương Tử Tiến đem lục lạc ra, chỉ cảm thấy thanh âm thanh thúy dễ nghe, "Leng keng", "Leng keng", như ngọc châu lạc bàn, thật là dễ chịu.Nhưng mà cho dù làm như thế nào cũng không ngừng lại được.
Mắt thấy trên trán cô nương kia mồ hôi không ngừng chảy xuống, Vương Tử Tiến không khỏi đau lòng, quát lớn: "Đừng vang nữa!"
Vừa dứt lời,lục lạc kia cũng không vang nữa, cô nương,lão bà chớp mắt cũng đã không thấy đâu thiên địa dường như biến ảo, hắn nhìn quanh mới thấy chính mình vẫn là đứng ở chợ đêm, bên cạnh người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo.
Vương Tử Tiến ngốc ngốc nhìn chung quanh đám người, không biết vừa mới nảy đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm thấy trên tay đau đớn, vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cổ tay rõ ràng có thể thấy được dấu ngón tay thâm tím, đúng là chỗ vừa rồi bị lão bà kia chạm qua.
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Mới vừa rồi con đường kia là dẫn đi đâu? Vương Tử Tiến không hiểu ra sao, tay nắm chặt lục lạc, mờ mịt đứng ở trong đám đông không biết nên đi về đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro