Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42


Lần biến cố này, thật là làm những người có mặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi. Vương Tử Tiến mất đi khống chế, vội vươn người từ trên đất bò lên, một tay đem người giấy trong tay Tử Dương cướp đi. Hướng Phi Tiêu bên kia chạy tới.

Chỉ thấy ngực phải của Phi Tiêu chỗ bị tay của Bảo Vân xuyên qua như một cái động lớn, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài. Vương Tử Tiến vội xé ống tay áo, giúp hắn lấp kín miệng vết thương,nhưng xem ra cũng không giúp được nhiều, máu vẫn chảy chỉ trong chốc lát nửa ống tay áo cũng liền ướt đẫm.

"Phi Tiêu, Phi Tiêu ngươi không được chết a!" Vương Tử Tiến khóc ròng nói.

Phi Tiêu nâng một cánh tay dính đầy đầy máu tươi xoa xoa đầu Vương Tử Tiến an ủi: "Đồ ngốc ta tất nhiên sẽ không chết như vậy, ta nếu chết rồi, ai sẽ bảo hộ ngươi a!"

"Hồ công tử, ngươi rất đau sao, đều là Bảo Vân hại người rồi!" Bảo Vân ở một bên khóc ròng nói.

"Không liên quan đến ngươi, ta cũng chém ngươi mất một cái cánh tay, ngươi sẽ không hận ta chứ?" Phi Tiêu nói cố gắng ngồi dậy, hắn vừa động máu trên ngực lại không ngừng trào ra.

"Không hận, Bảo Vân vốn đã chết rồi, cũng không có thực thể, đây cũng không có là gì ~"

"Hì hì, vậy là tốt rồi, ta đã đáp ứng sẽ mang ngươi đi, hiện nay Tử Dương cũng đã chết, ta sẽ nghĩ cách đem hồn phách của ngươi cùng đi!" Nói, đem Bảo Vân chỉ còn một cánh tay dùng sức kéo tới. Vương Tử Tiến thấy vậy lại vội giúp hắn băng bó lần nữa để tránh máu chảy càng lúc càng nhiều.

Bảo Vân nghe xong lời này, cực kỳ vui mừng, hướng Trương Khiêm Phú nói: "Cha, ta muốn cùng Hồ công tử rời đi, người có thể đáp ứng ta không?"

Bên kia Trương Khiêm Phú ngồi bệch bên cạnh xác Tử Dương , đã sợ tới mức ngây người, nghe nàng nói như vật, mới hồi phục tinh thần lại. Chỉ thấy cách đó không xa Bảo Vân bị chặt đứt một cánh tay, trên mặt đều là từng đạo vết trảo, thân thể nhỏ nhắn của nàng ngồi dưới đất, thật là đáng thương nhưng trên mặt lại là một bộ dạng hạnh phúc vui vẻ.

Trương Khiêm Phú nhìn, nước mắt lại mơ hồ, vội gật đầu nói: "Đi đi, không cần nhớ mong cha, cha thực xin lỗi ngươi ~" nói, lại khóc lên: "Đều là cha không tốt, quá tham tiền nên mới bị yêu đạo này lừa, nào biết lại lấy đi hạnh phúc của đời ngươi!"

Vương Tử Tiến nghe xong, vội hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"

Trương Khiêm Phú kia nghe xong, đột nhiên ném cương đao, ôm đầu khóc rống lên, thanh âm thật là thê thảm. Vương Tử Tiến thấy thế không khỏi sốt ruột, lại cũng không biết nên làm gì.

Trương Khiêm Phú khóc trong chốc lát, ngẩng đầu nói: "Ba năm trước đây, ba năm trước đây nơi này chỉ trong vòng mấy tháng liền trở thành một tòa quỷ thành, không thể sống tiếp ở đây nữa nhưng ta cũng đã già rồi không thể giống như trước đây rời xa quê hương bôn ba."

Nói lại chỉ vào Tử Dương: "Tên yêu đạo này liền chạy tới tìm ta, nói có biện pháp làm ta có thể trở nên giàu có bù lại ta sẽ xây cho hắn một tòa đạo quan!"

"Ngươi liền đáp ứng hắn?" Vương Tử Tiến mắt thấy sự thật như thế, nhưng vô luận như thế nào cũng không tin người làm cha sẽ để nữ nhi rõ ràng sống sờ sờ giết chết.

Trương Khiêm Phú nghe xong lại là khóc đến mức không nói thành lời. Ngừng lại một chút mới có thể nói tiếp: "Hắn gạt ta, hắn gạt ta, nói là sẽ vì ta tạo ra một Thánh Nữ, ta liền lừa Bảo Vân đi cùng hắn."

"Nào biết? Nào biết, Bảo Vân đi rồi liền không có trở về, tên Tử Dương kia đã gạt ta hắn để lại một hình nhân bằng gỗ hóa thành bộ dáng của Bảo Vân." Hắn nói, lại khóc một hồi sau đó mới nói tiếp: "Ta bắt đầu cũng là thập phần vui mừng, chính là, chính là Bảo Vân giả sẽ không lớn lên, qua hai năm vẫn là bộ dáng của tiểu hài tử!"

"Mãi đến một ngày, ta đi vào nơi này, ngày đó gió rất to, đêm rất tối !" Hắn nói, ánh mắt xuất thần, phảng phất lại về tới cái đêm tối kia, "Ta đi vào nơi này tìm hiểu sự tình, chỉ là lúc ta tìm thấy sự thật? Tìm thấy sự thật.. ~" nói thân thể mập mạp lung lay đứng lên, hướng đến nơi chôn chiếc thùng kia, "Ta tìm được chính là thân xác của Bảo Vân, Bảo Vân thực sự đã chết hai năm rồi. ~"

Vương Tử Tiến thấy bộ dáng của hắn, không khỏi sợ hãi, cũng không dám hỏi, vội chạy trở về.

Bên kia Bảo Vân thấy, từ từ nói: "Cha, ta chưa bao giờ hận ngươi, ngày ấy Tử Dương kéo tay của ta, nói muốn giúp ta đi tìm mẫu thân đã chết, ta đã biết chính mình sẽ không thể sống tiếp!" Nói, nước mắt lại chảy ra, "Là ta tự nguyện chui vào cái thùng kia, là vì ta muốn mình có thể nhìn thấy mẫu thân đã chết, là vì ta muốn có thể giúp người một lần nữa vui vẻ,hết thảy mọi việc, đều không liên quan đến người khác, thật sự không liên quan người khác ~"

Vương Tử Tiến đỡ Phi Tiêu nói: "Ngươi nói chuyện này chúng ta nên làm sao bây giờ?" Mắt thấy hai cha con này thần trí giống như đều không phải thực sự thanh tỉnh, thật là thập phần khó giải quyết.

"Ta muốn giữ lời hứa, tất nhiên là muốn giúp nàng rời khỏi nơi này ~"

Lời nói còn không có nói xong, chỉ nghe một thanh âm nói: "Đem nàng mang đi, nói dễ hơn làm ~"

Vương Tử Tiến nghe xong hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thì ra Tử Dương kia chưa chết, từ trên mặt đất chậm rãi bò lên.

"Ngươi tên yêu đạo này, như thế nào còn chưa chết!" Vương Tử Tiến thấy, liền muốn chạy đi lên liều mạng với hắn!

Tử Dương kia lại ngưỡng mặt hướng lên trời, cười to vài tiếng, "Ta là yêu đạo, ta là yêu đạo a ~, chính là không có tên yêu đạo như ta, thành Đều Phong kia có thể có ngày hôm nay sao?"

"Lời ngươi vừa nói là có ý tứ gì?" Phi Tiêu hỏi, "Chẳng lẽ là cho rằng ta không thể phá pháp thuật tà môn kia của ngươi?"

Tử Dương nghe xong, lại là bộ dáng của kẻ vui sướng khi người gặp họa: " Thùng giếng chi thuật kia dễ phá, chỉ cần ta đã chết pháp thuật kia cũng liền không còn hiệu lực, chính là lúc sau đấy?"

"Lúc sau lại như thế nào?" Vương Tử Tiến hỏi.

Tử Dương cười hai tiếng vội há mồm thở dốc, phỏng chừng là mất máu quá nhiều, cả người vô lực, "Ngươi nói đi? Sau đó sẽ thế nào?" Nói chậm rãi ngã xuống. "Ngôi thành này, oán quỷ sẽ lập tức hoành hành ~ ha ha, sẽ biến thành quỷ thành ~"

Vương Tử Tiến nghe hắn nói vài lời cuối cùng, cùng tiếng cười thật là thê thảm, trên người nổi một tầng da gà, chỉ thấy Tử Dương ngã vào một bên, trợn tròn mắt, lần này xem ra là chết thật. Tóc vừa mới còn đen thế nhưng liền biến thành tóc bạc, trên mặt cũng đầy nếp nhăn.

"Đây là có chuyện gì?" Vương Tử Tiến hỏi.

Phi Tiêu nhìn xác của Tử Dương nói: "Rất nhiều đạo gia theo đuổi thuật trường sinh bất lão, xem bộ dạng này của hắn cũng là đem toàn bộ pháo lực của chính mình đều dùng để bảo tồn dung nhan!" Nói, thở dài: "Chính là vĩnh viễn tuổi xuân thì thế nào? Kết quả là cuối cùng cũng chỉ còn một đống xương khô ~"

"Lời hắn vừa nói chính là sự thật?" Vương Tử Tiến hỏi, việc này đến bây giờ, lại là tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Phi Tiêu thở dài nói: "Cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi ~" lại đi qua đi đỡ Bảo Vân.

Ôn nhu nói: "Bảo Vân, chúng ta mang ngươi về nhà trước, sau đó ta lại tiếp tục nghĩ cách!"

Nào biết Bảo Vân đột nhiên khóc lên, "Hồ công tử, mới vừa rồi những lời đó ta đều nghe được, Bảo Vân có lẽ không cách nào có thể đi cùng người rồi!"

"Chớ có nghe tên Tử Dương kia nói, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách!"

Bảo Vân cười lắc lắc đầu: "Hồ công tử, ta đã chết nhiều năm như vậy, còn không biết không thể tưởng tượng được tình hình sao ~" nói, lại khóc lên: "Hồ công tử đối với ta như thế, ta đã thập phần thỏa mãn!"

"Vậy ngươi tính làm như thế nào?" Phi Tiêu hỏi.

Bảo Vân lại là không đáp lời, chậm rãi đi đến chiếc thùng có chứa thân xác của mình, cúi đầu nhìn lại, nơi đó có một thi thể nữ hài nho nhỏ, cuộn tròn ở bên trong, Bảo Vân nói: "Đây là ta sao? Vẫn luôn không có dũng khí xem một cái. Không kịp lớn lên đã thành bộ dáng như vậy ~"

Vương Tử Tiến nghe nàng nói, cũng không khỏi đau lòng, vội nói: "Chớ có nhìn, xem một cái lại thêm một phần thương tâm,chúng ta cùng nhau đi thôi!"

"Đi?" Bảo Vân quay đầu lại nhìn nhìn Phi Tiêu cùng Tử Tiến nói: "Đúng là tới lúc đi rồi! Chỉ là, không cách nào đi cùng với hai vị  rồi!"

"Ngươi không phải thích Phi Tiêu sao?Sao lại không theo chúng ta? Ngươi không đi? Lại muốn tới nơi nào?" Vương Tử Tiến thấy nàng , lại nghĩ tới Trầm Tinh, Bảo Vân đáng thương này chắc sẽ không như Trầm Tinh chọn cách bỏ bọn họ rời đi chứ?

"Vương công tử, Bảo Vân muốn đi đến một nơi rất xa, nếu là có duyên, chỉ có thể hẹn kiếp sau tái kiến ~, ta nếu không như vậy, cha ta phải làm sao đây? Ta hiện nay đã chết, chỉ hy vọng ông ấy có thể bình an sống sót!" Nói xong lại nhìn Trương Khiêm Phú đang ngồi trên mặt đất.

"Bảo Vân, ngươi chẳng lẽ là muốn siêu sinh đi?" Phi Tiêu nói.

"Ta không đơn thuần chỉ là một mình siêu thoát, còn muốn đem oán quỷ chết oan nơi nàycùng nhau rời đi ~" Bảo Vân nói, trên mặt lại là thần sắc hạnh phúc: "Bọn họ cũng đáng thương như ta,chỉ là không nghĩ đến nên sớm cùng nhau rời đi. Ta không muốn bọn họ ở lại nơi cánh đồng hoang vu này than khóc, điều ta có thể làm cho họ chỉ có như vậy thôi!" Nói ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập kiên quyết.

"Ngươi thật sự muốn như vậy?" Vương Tử Tiến nghe xong không khỏi đau lòng, nữ hài này, sợ là không có được mấy ngày thật sự hạnh phúc trên thế giới này a?

Bảo Vân nói: "Hồ công tử, có thể để ta cảm nhận chút hơi ấm từ ngươi lần nữa không?"

Phi Tiêu chầm chậm đưa bàn tay qua, Bảo Vân kéo tay hắn đặt ở một bên mặt, nhắm hai mắt nói: "Ngày ấy ngươi ở dưới nơi tiếp tú cầu của ta, ta thật sự rất là vui vẻ a, là ta khiến tú cầu bay đến chỗ người, ta rất thích rất thích ngươi a, chính là ngươi lại cố tình không cần ta ~ ta thích đến không được, liền nghĩ ra ý tưởng đoạt đi hồn phách của ngươi, ngươi sẽ không trách ta đi?" Trong giọng nói toàn là thê lương, trên mặt lại là một bộ dáng hạnh phúc, phảng phất lại trở về hôm mặt trời lên cao sau giờ ngọ, một bạch y thiếu niên đứng ở dưới lầu hướng về chính mình mà nhìn, đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời nàng.

"Không trách ~" Phi Tiêu chỉ cảm thấy chính mình trên tay chợt lạnh, là nước mắt của nàng.

Chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Hiện nay lại hại ngươi bị thương thành như vậy, ngươi không trách ta đi?"

"Không trách ~" Phi Tiêu đáp.

"Ta đây liền an tâm rồi ~" Bảo Vân nói buông tay hắn ra, "Kỳ thật ta vẫn luôn muốn cùng ngươi ở bên nhau, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, không cần nghĩ tới ngày mai, ta cũng sẽ rất cao hứng!" Nói, nước mắt lại chảy ra, "Chính là việc này đối với ta, chỉ là một cái mộng vô vọng mà thôi!"

Vương Tử Tiến thấy, biết nàng phải đi, trong lòng thật là chua xót. Chỉ thấy nàng một tay nhất chiêu, lại là vô số oan quỷ từ phía sau xuất hiện, thanh thế to lớn, cực kỳ dọa người.

Bảo Vân giơ tay cười nói: "Hồ công tử có thể hay không không đưa ta một đoạn đường?" Gương mặt tươi cười cùng nước mắt, lại thật là tươi đẹp.

Phi Tiêu gật đầu nói: "Hảo!" Nói đem trường đao rút ra, đối Vương Tử Tiến nói: "Đem hỏa chiết cho ta!"

Vương Tử Tiến tức thì minh bạch hai người muốn làm gì, đem hỏa chiết vứt qua đi, quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng xem.

Đột nhiên chỉ cảm thấy mặt sau một trận sóng nhiệt cuốn lại đây, nhiệt độ như thế , nóng đến khiến người ta khổ sở, khiến người ta muốn khóc, khiến người ta nghĩ đến người trong lòng. Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy muốn khóc, nước mắt lại nháy mắt liền bị sóng nhiệt kia làm khô.

Lại trợn mắt khi, chỉ thấy một mảnh đất hoang vu trống trải, cái gì cũng không có, chỉ có một mình Phi Tiêu, bạch y dính máu tươi,vạt áo theo gió phiêu diêu.

Vương Tử Tiến hỏi: "Nàng chính là đi rồi?"

Phi Tiêu cũng không trả lời, duỗi tay cho hắn xem, trong tay là một cái đầu gỗ tiểu nhân, tiểu nhân kia đã bị ngọn lửa nướng đến cháy đen, lại rõ ràng có thể thấy được thiếu đi một cánh tay.

Mắt thấy mặt trời sắp mọc, Phi Tiêu đối Vương Tử Tiến nói: "Chúng ta đi thôi!"

Vương Tử Tiến quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh đồng bát ngát, có lẽ sang năm mùa xuân, nơi này lại sẽ nở đầy hoa tươi, khi đó, có thể hay không có người nhớ tới một cô gái tên là Bảo Vân?

Phía sau một mình Trương Khiêm Phú, ngồi yên ở bên thùng, si ngốc, lại tựa hồ có vô tận tâm sự.

Hai người đi đến cạnh nhà tranh, chỉ nghe một tiếng cười già nua: "Ngươi đã tìm được bằng hữu của mình rồi sao?" Lại là như mực.

"Như mực, ngươi như thế nào không có bị mang đi?" Vương Tử Tiến vừa mừng vừa sợ.

"Ta vốn không có oán khí, ai lại có thể mang ta đi?" Như mực cười ha ha, thật là một bộ dáng vui vẻ, Vương Tử Tiến chỉ thấy trong nhà tranh đi ra một lão nhân, ăn mặc quần áo thủ vệ, đội một cái khăn trùm đầu màu đỏ.

"Tạm biệt, ngốc tử, tiếp tục lên đường đi!"

Vương Tử Tiến biết là không còn người trấn áp, hắn đã có năng lực hiện hình, không khỏi cao hứng.

"Tử Tiến, ta mệt mỏi quá ! Phụ ta đoạn đường!" Nói chưa dứt lời Phi Tiêu đã trở lại chân thân hồ ly, nằm trong lòng ngực hắn, Vương Tử Tiến thấy bộ lông tuyết trắng của y giờ loang lổ đầy huyết sắc, biết hắn đã đến cực hạn rồi.

Bạch hồ trong lòng ngực Tử Tiến vẫn là ôm con hình nhân cháy đen, Vương Tử Tiến thấy, không khỏi ùa tới một trận bi thương. Bảo Vân gương mặt thanh tú, đôi sáng ngời mắt, lại hiện lên ở trước mắt.

Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, một tấc tương tư một tấc hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro