Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39


Phi Tiêu, Phi Tiêu, ngươi cuối cùng đã trở lại rồi ~" Vương Tử Tiến mang theo tiếng khóc nức nở. "Đã nhiều ngày như vậy sắp gấp chết ta rồi, một mình ta cái gì đều làm không thành!"

Phi Tiêu thấy bộ dáng của hắn, cười cười nói: "Là ta chính mình không cẩn thận, mới bị người ta tính kế, ngươi chỉ là thân xác phàm phu tục tử, có thể đem ta từ bức họa kia cứu ra, đã là không dễ dàng gì rồi!"

"Phi Tiêu, hiện nay chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Vương Tử Tiến tuy rằng đã tìm được hồn phách của Phi Tiêu trở về, chính là việc này thật sự chỉ là hắn may mắn chứ không hề có bất kì manh mối nào.

Phi Tiêu cười nói: "Sẽ nhanh thôi liền biết, Bảo Vân kia xác thực không giống vẻ ngoài chúng ta đánh giá về nàng, thật không biết cuối cùng là có lai lịch gì!"

Nói liền cùng Vương Tử Tiến đi về phía trước, chỗ cánh đồng rộng lớn hoang vu, tuyệt nhiên nơi đó không có nửa bóng người nhưng lại phảng phất một cổ hơi thở tử vong.

Hai người đi ngang qua nhà tranh, Vương Tử Tiến nhớ tới như mực, vội hướng nơi đó kêu: "Như mực, như mực, ta đã đưa được Phi Tiêu trở lại rồi!" Trong thanh âm dấu không được cao hứng.

Nào biết trong phòng kia lại là không có nửa điểm tiếng động, nhà tranh cửa khép hờ, bên trong như cũ là tối om một mảnh, không giống bộ dáng có người.

"Kỳ quái, hắn đã chạy đi đâu? Chẳng lẽ lại bị tóm được rồi?" Vương Tử Tiến vò đầu nói.

Phi Tiêu nhìn nhìn nhà tranh: "Hắn đã đi rồi, sợ là cảm giác được nguy hiểm, chính mình đã trốn đến nơi an toàn!"

Vương Tử Tiến nghe xong không khỏi buồn bực: "Nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm?" Hắn cũng từng đến nơi này, không có phát sinh nửa điểm sự tình, nơi nào lại xuất hiện nguy hiểm?

"Chúng ta đi nhanh đi, nơi này yêu khí tận trời, không nên ở lâu!" Phi Tiêu nói, vội bước nhanh .

Yêu khí? Ở đâu có yêu khí? Vương Tử Tiến nửa tin nửa ngờ, đưa mũi ngửi ngửi chung quanh, chỉ có một cổ không khí mát lạnh có mùi cỏ khô, nơi nào có cái gì yêu khí? Đành phải nhún nhún vai, tiếp tục đi theo Phi Tiêu .

Bên kia chỉ nghe Phi Tiêu nói: "Tử Tiến, người có thấy ngôi thành này rất cổ quái không?"

"Cổ quái?" Vương Tử Tiến hỏi: "Điểm cổ quái lớn nhất đó là ngôi thành này lớn như vậy còn ở cạnh dịch trạm kia thế mà lại không có một con oán quỷ nào cả!"

"Không tồi, hiện nay xem ra tất cả đều không phải là do Tử Dương làm, ngươi cũng biết là vì cái gì?"

Vương Tử Tiến nghe hắn nói như vậy, sau lưng không khỏi lạnh đi, nơi này tựa hồ có cái gì huyền cơ, nhìn xem chung quanh đoạn bích tàn viên trong bóng đêm, không khỏi sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, nói không ra lời.

Chỉ nghe Phi Tiêu tiếp tục nói: "Nếu một rừng cây không có một con mồi nào, ngoài khả năng là do có một thợ săn giỏi ra thì chính là ~"

"Chính là bởi vì có một con thú dữ cực kì hung hãng!" Vương Tử Tiến nói tiếp, nói xong không khỏi sợ hãi lên. Chẳng lẽ trong thành này có một con quỷ cực kỳ lợi hại? Đem những cô hồ dã qủy đều trấn áp xuống, thế quỷ quái đó rốt cuộc là đang ở nơi nào?

Vừa mới nói xong lời này, Vương Tử Tiến liền cảm thấy có người kéo mắt cá chân của hắn, không khỏi hoảng sợ, cúi đầu vừa thấy có một bàn tay đứt rời đang nắm lấy mắt cá chân của hắn.

"A a a a ~" Vương Tử Tiến sợ tới mức hét thảm một tiếng. Vội muốn kêu Phi Tiêu cứu, trước mắt hắn không ngờ lại có một người đứng ở giữa hắn và Phi Tiêu , người đó quần áo rách nát đáng sợ hơn là hắn không có đầu.

"Phi Tiêu, Phi Tiêu! Đây là làm sao vậy?" Vương Tử Tiến sợ tới mức hai chân tê liệt ngã xuống mặt đất, lúc này mới phát hiện giữa cánh đồng rộng lớn hiu quạnh, lại xuất hiện thật nhiều cô hồn dã quỷ một số từ trên mặt đất bò lên, số khác lại từ sau tường đi ra, đều là tứ chi không được đầy đủ, vừa thấy liền biết bọn họ nhất định chết rất khó coi. Vương Tử Tiến sợ tới mức ngây người, mắt thấy đủ loại người chết càng ngày càng nhiều có khi đến mấy trăm đều đang chậm rãi hướng hướng về hai người bọ họ đi tới.

"Tử Tiến, chớ có sợ hãi, là con quỷ mạnh nhất chỗ này phát hiện ta chúng ta nên phái một ít lâu la ý định muốn cản đường thôi!" Nói xong một tay đem cánh tay đang nắm trên chân Vương Tử Tiến vứt xuống đánh tan đi.

"Ngươi, ngươi nói bọn họ mới chỉ là tiểu lâu la?" Vương Tử Tiến chỉ vào hơn cả trăm oán quỷ đang từng chút một vây chặt bọn họ nói. Trận thế như thế này cũng quá to lớn rồi như thế này mà mới chỉ là tiểu lâu la.

"Hì hì!" Phi Tiêu cười nói: "Có ta ở đây thì bọn họ chính là tiểu lâu la!"

Vương Tử Tiến không có tâm tình nghe hắn khoác lác, vội nói: "Ngươi có biện pháp nào liền nhanh dùng đi, bọn chúng sắp tới nơi rồi ~"

Phi Tiêu nhìn nhìn chung quanh oán quỷ nói: "Tử Tiến, mau đem hỏa chiết ra đốt lửa, ta không thể phí quá nhiều khí lực được!"

Vương Tử Tiến nghe xong, vội run run rẩy rẩy sờ đến hỏa chiết trong lòng ngực, lúc này, đã có một gã với cái chân bị gãy bò đến bên cạnh hắn túm góc áo hắn, Vương Tử Tiến vội một chút vùng thoát, run rẩy xuống tay, đánh rất nhiều lần, cuối cùng là đem hỏa chiết đánh ra lửa.

Phi Tiêu thấy, một tay cầm hỏa chiết, một tay giơ trường đao, đem đao với lửa cùng lúc vung lên, Vương Tử Tiến cảm giác một trận sóng nhiệt ập vào trước mặt, thiêu đến hắn phải nhắm nghiền mắt lại, chỉ thấy ánh lửa "Hô" một tiếng cháy cao đến 2-3 mét, như một con rồng lửa theo thế sắm sét bay về phía trước.

Vương Tử Tiến thấy trường hợp này, không khỏi choáng váng. Con hỏa long kia, uốn lượn mấy chục mét giữa không trung, trong chốc lát liền đem quỷ quái chung quanh thiêu đến sáng lạng, chung quanh một trận quỷ khóc lang gào. Phi Tiêu trong tay hỏa chiết, như cũ chỉ là ánh lửa lớn hơn nắm tay một chút.

"Đây là có chuyện gì?" Vương Tử Tiến nhìn những oán quỷ đó ở trong lửa lăn lộn nói: "Bọn họ cũng quá đáng thương!"

Phi Tiêu một ngụm thổi tắt hỏa chiết: "Không có gì đáng thương, bọn họ cũng không tan thành tro bụi, ta chỉ ép bọn họ phải rời đi thôi!"

Một lát sau, thế lửa đã tắt, Vương Tử Tiến thấy trên mặt đất thế nhưng cây cỏ không hề có dấu vết lửa cháy lớn, không khỏi tò mò, mặt đất chỉ có độc nhất một vết cháy đen,rộng hơn hai mét, như một con cự mãng khổng lồ, uốn lượn tiến về phía trước.

"Tử Tiến, chúng ta đi thôi!" Nói, Phi Tiêu liền dọc theo hắc tuyến kia đi về phía trước. Hai người đi độ mười lăm phút, hắc tuyến kia rốt cuộc tới điểm cuối.

Vương Tử Tiến vừa thấy, không khỏi cả kinh, điểm cuối của hắc xà thế nhưng chính là chỗ chôn cái thùng kia. Chung quanh vẫn là một vòng dây thừng, mặt trên phù chú ở trong gió phiêu diêu, dấu vết cháy đen dường như tiếp tục kéo dài đến cả bên trong cái thùng, trong bóng đêm thoạt nhìn như là toàn thân của con cự mãng lớn, mà chỗ chôn thùng chỗ kia đó là đầu của con mãng xà.

"Kế tiếp chúng ta nên làm sao đây?" Vương Tử Tiến hỏi.

"Còn có thể làm sao nữa? Tất nhiên là đem thùng kia mở ra, nhìn xem bên trong có cái gì?" Phi Tiêu nói xong cũng đã lách người vào trong kết giới.

Vương Tử Tiến thấy cũng đi theo chui vào, nhìn trên mặt đất vòng tròn màu đen, không khỏi thấy ghê người, "Phương diện này không phải thường có thứ gì không tốt sao?"

"Có thể có đồ tốt mới là lạ?" Phi Tiêu nói, đã động thủ đào lớp đất lên.

Vương Tử Tiến thấy, vội cũng tìm nhánh cây giúp hắn, thùng kia chôn cũng khá cạn, chỉ đào vài cái đã lộ ra nắp thùng.

Bên trong đêm tối nhìn lại, đó là một chiếc thùng gỗ tốt, ngay cả nắp thùng cũng được làm thủ công hết sức tinh tế, Vương Tử Tiến vội dùng tay áo quét lớp đất ở mặt trên, lúc này mới phát hiện chỗ đó dán một trương chú phù giấy niêm phong.

Thùng gỗ yên lặng một màu đen trong lòng đất nhìn khá dữ tợn, Vương Tử Tiến thấy không khỏi sợ hãi, rõ ràng chỉ là một cái thùng mà thôi, lại tản ra hơi thở tử vong.

"Phi Tiêu, chúng ta hay là đừng mở nắp chiếc thùng này ~, ta sợ ~" Vương Tử Tiến nói.

"Ngươi sợ cái gì?" Phi Tiêu hỏi.

"Ta sợ bên trong chôn chính là một khối thi thể!" Hắn thanh âm càng ngày càng nhỏ, như là sợ lớn tiếng sẽ đem chính mình dọa sợ.

Phi Tiêu nhìn nhìn hắn, nói: "Ngươi cùng ta suy nghĩ giống nhau, nơi này chỉ sợ chính là chôn một người ~"

"Chúng ta đây vẫn là đừng mở!" Vương Tử Tiến thật sự là sợ hãi.

"Không được, không mở này thùng, liền sẽ không biết mọi thứ có đúng như chúng ta nghĩ không!" Phi Tiêu nói, đã cầm đao chém đi nắp thùng kia, "Hết thảy bí mật, đều ở chiếc thùng này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro