Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28


Vương Tử Tiến vôi vàng vòng tay đem nàng ôm ở trong ngực, "Không phải, vừa rồi người kia không phải ngươi! đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi ~"

Chỉ cảm thấy người trong lòng ngực hắn không ngừng run rẫy. Một lát sau, chỉ cảm thấy Trầm Tinh đã không run nữa, sâu kín nói: "Vương công tử, chúng ta đây là đang ở nơi nào a?"

Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng chấn động, vội nâng đầu nhìn về phía Phi Tiêu, Phi Tiêu đang cầm mặt gương kia ở bên cạnh nghiên cứu, thấy ánh mắt Vương Tử Tiến, cũng là vẻ mặt mê mang.

Chỉ thấy trong lòng ngực hắn Trầm Tinh ngẩng đầu lên, một nhan sắc tươi đẹp ngang hoa, vẫn là bộ dạng ngày thường.

"Đây là có chuyện gì?" Trầm Tinh nhìn quanh bốn phía nói: "Ta như thế nào lại ở chỗ này?"

Vương Tử Tiến vội đỡ nàng lên, giúp nàng vỗ vỗ sạch bùn đất trên người, "Đây là phòng chất củi của mẫu đơn viên a? Là ngươi dẫn chúng ta tới, không lẽ hiện tại ngươi đã quên mất tất cả ?"

"Phải không?" Trầm Tinh vẫn là thực buồn bực; "Ta như thế nào lại dẫn các ngươi đến nơi đây?" Nói xong lại nhìn nhìn cửa sổ, "Bất quá, nơi này đúng là có chút cảm giác quen thuộc a, song cửa sổ này, giống như ta từng gặp qua ở nơi nào!"

"Mặc kệ nhiều như vậy, nếu đã tìm được đồ cần tìm chúng ta nhanh trở về khách điếm thôi ! Ngày mai liền khởi hành về nhà ta!" Vương Tử Tiến vội la lên.

Trầm Tinh tay giống như lúc nảy vuốt vẻ song cửa sổ nói: "Khởi hành, muốn đi đâu a?" Ngừng lại một chút lại nói: "Đồ vật, là tìm được đồ vật gì a?"

"Trầm Tinh cô nương, đồ ngươi muốn tìm không phải mặt gương này sao?" Phi Tiêu nói rồi cầm mặt gương kia đưa cho nàng xem.

Trầm Tinh rất là kinh ngạc, vội tiếp nhận: "Tiểu hồ ly, đây không phải đồ ta muốn tìm ,nhưng mà bất quá, nhìn đến cái gương ta này cũng có cảm giác quen thuộc a!"

Nghe xong lời này, Vương Tử Tiến cùng Phi Tiêu bất giác nhìn nhau, hai người đều là vẻ mặt mờ mịt, trong lòng liền như bao phủ một màn sương mù dày đặc, việc này từ đầu đến cuối đều làm người ta mơ mơ hồ hồ.

Phi Tiêu hướng Vương Tử Tiến đưa ra ánh mắt, Vương Tử Tiến biết ý, vội đi hỏi Trầm Tinh: "Ngươi sao biết đây không phải đồ vật ngươi muốn tìm ? Ngươi không phải thứ chính mình muốn tìm đều đã quên mất rồi sao?"

Trầm Tinh cầm mặt gương kia lẩm bẩm nói: "Ta chỉ biết ta thấy đồ vật này liền sinh ra một loại cảm giác thương tâm, nhưng không biết vì điều gì, nó khiến ta có một loại yêu quý cảm tình!"

Nói xong, lại cầm mặt gương kia soi chính mình, ánh trăng không sáng lắm, trong gương bóng dáng càng thêm mơ hồ, "Ta giống như cũng cũng từng ở nơi nào,đã soi qua mặt gương này," nói xong liền ngẩng người suy tư: "Chỉ là trong gương ta hình như khuôn mặt không phải như vầy."

Vương Tử Tiến nghe xong, càng thêm cảm thấy sợ hãi, vội nói: "Chúng ta đi nhanh đi, chắc gương này không phải thứ ngươi muốn tìm rồi, không phải cái này thì mai chúng ta lại đến tìm sau!"

Nói, túm Trầm Tinh liền rời khỏi phòng chất củi, Trầm Tinh hơi đắn đo, chỉ nghe "Đương" một tiếng,gương kia rơi xuống trên mặt đất,Trầm Tinh buột miệng thốt ra: "Gương dỗ đàn của ta!"

Vương Tử Tiến nghi ngờ nói: "Ngươi sao biết nó là gì?"

"Đúng vậy, ta làm sao lại biết gương này làm bằng gỗ đàn hương?" Trầm Tinh lẩm bẩm, lại xem gương kia, đã hủ bại đến không còn bộ dáng, nơi nào có thể nhìn ra là làm bằng chất liệu gì.

Bên kia Phi Tiêu thấy, đối Trầm Tinh nói: "Ngươi nghĩ lại, nơi này còn có cái gì khiến người cảm thấy quen thuộc?"

Trầm Tinh nghe xong, lại nhìn xem bốn phía, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa nói: "Ta nhớ rõ nơi này, mùa xuân phía trước là một mảnh rừng hoa đào." Chính là thật sự bên ngoài ngay cả một cây hoa đào cũng không có, huống hồ là có cánh rừng hoa đào. Trầm Tinh nói, đi ra khỏi nhà tranh, ánh mắt lại trở nên mê ly, phảng phất như rừng hoa đào thật sự đang ở trước mắt nàng.

Vương Tử Tiến cùng Phi Tiêu vội theo nàng đi ra ngoài, dưới ánh trăng, Trầm Tinh vừa hồi tưởng vừa ở phía trước dẫn đường, không ngừng nghe nàng đang nói: "Không phải như vậy, không phải như vậy!" "Thay đổi, như thế nào đã hoàn toàn thay đổi?"

Vương Tử Tiến thấy nàng vất vả, vội kéo tay áo nàng: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta trở về lại nghĩ cách!"

Trầm Tinh lại vung tay nói: "Chỉ thiếu chút nữa, Chỉ thiếu chút nữa liền biết đồ vật ta muốn tìm là đặt ở nơi nào!" Nói, hướng chỗ sâu nhất trong rừng đào mà đi, lại vòng mấy vòng, vòng qua mấy cái núi giả, ngừng ở bên cạnh một gốc cây đào.

Vương Tử Tiến thấy, thật là lo lắng: "Ta xem dáng vẻ kia của nàng, lấy được đồ vật cũng chưa chắc là chuyện tốt, chúng ta có nên để nàng lấy chúng không a?"

Phi Tiêu nhìn thân hình cô đơn của Trầm Tinh nói: "Để nàng lấy đi,thứ thuộc về chính mình, chung quy là muốn tìm trở về!"

Vương Tử Tiến nghe xong cả kinh: "Hay là ngươi đã biết là cái gì?"

"Tám chín phần mười đi ~" Phi Tiêu cũng không nhìn Tử Tiến, trong mắt chỉ là hướng đến Trầm Tinh bên kia, xem nàng tính đi nơi nào.

"Đó là cái gì? Có thể nói cho ta biết không?"

Nào biết Phi Tiêu cũng không trả lời, lại nói: "Trầm Tinh vẫy tay gọi chúng ta kìa, mau nhanh qua đó đi!"

Vương Tử Tiến vừa thấy, chỉ thấy Trầm Tinh ngừng ở cách bọn họ đại khái mười mét , tóc dài xõa trên vai, mặt sáng như ngọc, mắt như tinh tú, trên người khoác một thân nhàn nhạt ánh trăng, chân chính minh diễm không gì sánh được, Vương Tử Tiến thấy, đôi mắt không biết sao thế nhưng ẩm ướt lên, hắn cảm thấy Trầm Tinh như là tiên nữ sắp cưỡi hạc về trời, không biết khi nào liền sẽ bỏ hắn mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro