Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Tống Thần Tông nguyên phong ba năm.

"Hiện tại quốc gia đang thời kì hưng thịnh, lại đúng thời điểm triều đình chiêu mộ hiền tài, ta cùng với các huynh đài đúng là gặp được thời điểm tốt vì quốc gia mà ra sức a".Một con thuyền nho nhỏ chở các thí sinh đang trên đường lên Kinh Thành ứng thí, chính giữa thuyền có một thư sinh đang cao giọng khoác lác, trong ánh mắt bừng sáng. Mặt khác một số ít thư sinh cũng cao giọng phụ họa, ở cái thời đại này, chỉ cần một khoa cử cao trung, liền có thể một bước lên mây, đi vào con đường làm quan như vậy liền có thể tạm biệt cuộc sống túng quẩn của một bách tính bình thường. Tên thư sinh đang nói kia nhận được hưởng ứng thì liền rất cao hứng, ánh mắt thoáng nhìn lại thấy một vị thư sinh thờ ơ trước hắn chỉ ngây ngốc dựa người trên mép thuyền.

"Đồng môn Vương Tử Tiến, ngươi đối với ta không có lời nào muốn nói sao?" Vị thư sinh được gọi là Vương Tử Tiến quay đầu lại, vẻ mặt uể oái đáp lời "Có, có a, tất nhiên ta cảm thất ngươi nói rất có đạo lí a, rất là chính xác a ".

Tên thư sinh đang cao giọng kia nghe xong quả nhiên rất hài lòng gật đầu một cái. Lại nghe Vương Tử Tiến nói tiếp "Ngươi giảng đạo lí ta đều rất hiểu, cái ta không hiểu chính là, nơi đây bên hồ Liễu xanh, hoa nở khắp nơi, lại ở gần kinh thành, như thế nào lại không thấy được bất kì cô nương xinh đẹp nào?".

Hắn vừa nói xong, cả thuyền liền vang vọng tiếng cười, tới cả tên chèo thuyền cũng nhịn không được mà lắc đầu. Vương Tử Tiến lại không cảm thấy gì, mở chiếc quạt dợm bước đi đến đầu thuyền, đứng thẳng mà nói "Xưa nay công danh toàn cặn bả, chỉ muốn gặp được người có tình". Lời vừa nói xong lại đổi lấy một trận cười vang.

Vốn là một vị công tử bình thường, lại còn không tự mình cầu tiến, người lái thuyền nghe xong chỉ biết lặng thinh nhìn hắn thở dài.

Mọi người vẫn còn đang cười, Vương Tử Tiến đột nhiên lại như một con rối, đầu lệch sang một bên, cứng lại rồi bất động, một lát sau, hai hàng mi hắn chớp chớp, đi thẳng về hướng đuôi thuyền. Mọi người cảm thấy kì quái tất cả đều ngừng cười, cùng nhau nhìn sang hướng bên kia.

Chỉ thấy bên bờ , chỗ hàng liễu xanh, một bóng người thân mang bạch y duyên dáng yêu kiều. Tóc đen như mây, da trắng như tuyết, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng cũng đoán được là một vị giai nhân.

"Uy, ngươi mau trở lại, phía trước đã không còn đường". Một người trông thấy chỉ một chốc Vương Tử Tiến đã đi đến đuôi thuyền, hơn nữa lại không có dấu hiệu dừng bước liền lên tiếng nhắc nhở. Chỉ là Vương Tử Tiến không hề nhận ra, hắn cảm thấy mình đang đi vào một bức tranh tuyệt đẹp, bên trong là vườn đào đang khoe sắc, cảnh trí mê người, còn lại cái gì đều không nghe thấy.

"Bùm" một tiếng, hắn rốt cuộc cũng rơi xuống nước, cuống quít uống liền hai ngụm nước, nhưng lại không quên kêu lên "quạt xếp, quạt xếp ta đâu?". Đợi lát nữa gặp được mỹ nhân, không có quạt xếp làm sao được. Tốt xấu cũng là một vị thư sinh, không thể đánh mất phong độ a.

Người trên thuyền thấy hắn vẫn là tự mình biết bơi, đều an tâm, ở trên thuyền bắt đầu ồn ào "Vương Tử Tiến, mau bơi đi, bơi tới chỗ mỹ nhân của ngươi đi!" "Mau a!, mau a! nói mỹ nhân cười đi a!".

Vương Tử Tiến ở dưới sông, nhận được sự ủng hộ, cũng không cảm thấy mình bị châm chọc, thật sự cố sức hướng bờ mà bơi tới. Lại cảm thấy áo ngoài dính nước, quá vướng chân, vướng tay liền dứt khoát cởi ra, một lòng một dạ hướng tới bóng dáng kia mà bơi tới.

Càng lúc càng gần, lại càng cảm thấy thật sự là một giai nhân xinh đẹp. Mày liễu, mắt to lại càng tỏ sáng. Lại giống như, giống như nhìn hắn mà cười. Vương Tử Tiến càng thêm tinh thần, chẳng mấy chốc đã bơi tới bờ.

Người nọ ở bên bờ như đang chờ hắn, thấy hắn đã tới liền đưa bàn tay ngọc ngà, muốn kéo hắn lên bờ.

Vương Tử Tiến nhìn thấy bàn tay thon dài trước mặt, trong lòng cũng có chút động tâm, Khổng lão phu tử đều nói, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn cho dù như thế nào cũng là người đọc qua sách thánh hiền, nào có thể như vậy mà mạo phạm cô nương xinh đẹp a! Trong lòng còn do dự, bàn tay kia lại ở trước mặt hắn vẫy vẫy, như cành liễu trong gió.

Mặc kệ! cái gì luân lí đạo đức, đều không bằng được vẻ đẹp mê người này! Hắn không nghĩ nữa liền đưa tay nắm lấy, người nọ rất nhẹ nhàng liền đem vị công tử si tình Vương Tử Tiến này kéo lên khỏi mặt nước.

Di?Cái này, tay của mỹ nhân hơi to với hơi lớn một chút a? Còn có cái sức mạnh này, so với chính hắn còn có vẻ lớn hơn? Nhưng thấy trước mắt một vẻ đẹp như hoa đào, tuy rằng có chút khí khái nam tử , nhưng ánh mắt lại quá mê hoặc lòng người.

Vương Tử Tiến cẩn thận chỉnh lại quần áo, xách theo chiếc quạt đã hỏng do bị ướt, nhẹ giọng "Đa tạ giai nhân đã cứu ta, tiểu sinh Giang Hoài Vương Tử Tiến, xin được hữu lễ". Chỉ thấy người được gọi là giai nhân kia đôi mắt sửng sốt, nhìn lại chính mình rồi nhìn chăm chú hắn, như không biết nên khóc hay nên cười, giống như với hắn đã từng gặp qua .

Vẫn còn ngây người, liền nghe giai nhân mở miệng, chỉ là không phải giọng nói mềm mại ngọt ngào như hắn tưởng tượng mà là một giọng nam trong trẻo "Tại hạ thôn dã chi phu hồ sinh đáp lễ, xin hỏi Vương huynh muốn làm gì sao?".

Vương Tử Tiến nghe xong lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, chân mềm nhũn, vốn là đứng trên bờ nhưng bỗng nhiên lại té xuống nước lần nữa. Lần này thực sự chìm, không chỉ có cơ thể mà còn tâm của hắn cũng đã chìm tới đáy hồ lạnh lẽo. Hắn như thấy ánh mắt của vị hồ sinh kia nhìn hắn kèm theo một tia vui vẻ, một chút ý vị giễu cợt. Nước tựa hồ thực sự sự rất lạnh, trước mắt hắn tối sầm, cứ như rất lâu rất lâu trước kia hắn cũng đã từng ở một nơi lạnh lẽo như thế này, cũng có một đôi mắt như vậy âm thầm nhìn hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro