Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


"Phi Tiêu, đó là quỷ quái phương nào sao lại không có mặt mũi?" Vương Tử Tiến hỏi.

"Hiện tại chưa có manh mối!"

"A a ~ vậy ngươi và ta phải đến nơi nào đi tìm a?" Mắt thấy đã là canh ba, xung quanh một mảnh yên tĩnh, các thí sinh phần lớn đã nghỉ ngơi, đi đâu mà tìm tên quỷ quái kia?

"Kia hẳn là một con oán quỷ, không có thực thể, bởi vậy chỉ có thể dùng tà thuật mê hoặc nhân tâm, cho nên phần lớn thí sinh đều là tự sát thân vong, chúng ta chỉ cần tìm ra hắn là ở nơi nào ra tới, đem nơi hắn đến phong ấn lại là được!"

"Trước hai ngày có một lão sinh nói trường thi này có quỷ, còn nói quỷ quái kia là thí sinh trước đây ở nơi này tự sát gây ra!"

"Nga, có người biết là rất tốt a! Tử Tiến ngươi tận lực nghĩ lại một chút giọng nói, dáng điệu và diện mạo của thí sinh kia, ta dùng pháp lực dẫn tưởng niệm thể ra tới, chúng ta lại nghĩ cách tìm hắn."

"A ~, còn muốn ta nghĩ tới hắn?" Vương Tử Tiến vừa nhớ tới khuôn mặt lão sinh kia, cùng tình cảnh lúc hắn bị kéo đi, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, con oán quỷ kia, đúng là sau khi tên lão sinh kia đi đã xuất hiện, hắn còn đang xuất thần, liền nghe Phi Tiêu nói: "Hảo!"

Chỉ thấy Phi Tiêu hai tay bao lấy khuôn mặt của hắn, chậm rãi rút ra bên ngoài, tựa hồ muốn đem thứ gì từ trong đầu hắn lấy ra,giữa hai bàn tay hắn xuất hiện một đoạn chỉ mảnh, tựa hồ như một đám sương mù chậm rãi hiện lên chỉ một chốc chúng đã tụ thành hình dáng một khuôn mặt người.

Vương Tử Tiến nhìn thấy trong lòng không ngăn được ngạc nhiên, nhịn không được kêu một tiếng "Hảo!", Lời còn chưa nói xong đã thấy sương mù kia thế nhưng "Hô" mà tan biến hết,trong lòng bàn tay của Phi Tiêu rỗng tuếch.

"Kỳ quái!" Phi Tiêu lẩm bẩm, "Thế nào lại dẫn không ra?"

"A, chẳng lẽ là ta vừa rồi chỉ lo trầm trồ khen ngợi nên bị phân tâm, không có tiếp tục nghĩ đến hắn, cho nên thất bại a? Tới tới tới ~ chúng ta làm lại một lần nữa a ~" Tử Tiến nói.

"Không liên quan đến ngươi, là không có ký ức nên không thể dẫn ra tới? Ngươi xác định người mình nhìn thấy là một người sống sao?"

"Vô cùng xác thực, hắn cuối cùng còn bị các nha dịch kéo ra ngoài mà, thời điểm hắn sắp bị lôi đi còn liều mạng kêu cái gì ~"

"Hắn đã nói gì?" Phi Tiêu hỏi?

"Nói phía dưới ván giường có người, còn có có quỷ gì đó, giống như còn có,...còn có..đột nhiên tại sao ta lại không nhớ được nữa ~" Tử Tiến nói, rõ ràng nhớ rõ là lão sinh kia có nói gì đó, nhưng hiện tại ký ức của hắn như là ở tầng tầng rừng rậm rạp, nơi đó mây khói lượn lờ, cái gì cũng đều không rõ ràng lắm.

Hai người đang nói, liền nghe thấy bên cạnh phòng truyền đến "Đông", "Đông" vài tiếng trầm đục,giữa ban đêm yên tĩnh lại là hết sức rõ ràng. Vội vàng chạy tới, nhìn thấy một tên thư sinh đang dùng đầu của chính mình hướng lên tường đập tới, bắt đầu chảy ra máu tươi, màu đỏ của máu nổi bật trên nền tường xanh trắng, hết sức bắt mắt. Thư sinh kia gương mặt không hề có cảm xúc, rõ ràng trên mặt đã đầy máu tươi,nhưng dường như hắn lại không hề có cảm giác đau.

"Không cần, ngươi mau đứng lại ~" Vương Tử Tiến thấy trong lòng một trận luồng gió lạnh thổi tới, vội muốn chạy tới ngăn cản tên thư sinh kia, nào biết lại bị Phi Tiêu một phen ngăn lại, "Ngươi đừng cản ta, mạng người quan trọng!"

"Bộ dạng của ngươi, cứu không được người khác, sợ còn để chính mạng mình cũng bị cuốn vào!" Y nói xong từ trên mặt đất nhặt lên hai chiếc lá, nắm ở trong tay, thổi một hơi, chỉ thấy chiếc lá kia "Vèo", "Vèo" hai tiếng bay đi ra ngoài, không nghiêng không lệch vừa vặn che lại đôi mắt đã trợn trắng của tên thư sinh kia..

Thư sinh kia lập tức liền như bất động thẳng tắp ngã trên mặt đất! "Chẳng lẽ là hắn đã chết?" Vương Tử Tiến thấy thế càng thêm sợ hãi.

"Không có, chỉ là hồn phách bị trấn trụ mà thôi, không lâu nữa sẽ tự khỏi!" Phi Tiêu đáp. Nói xong liền đi tới chỗ thư sinh kia bên cạnh cẩn thận kiểm tra, "Không có oán khí, một chút cũng không có, lại để oán quỷ này chạy thoát rồi!"

"Chúng ta như vậy đuổi theo hắn hình như cũng không phải biện pháp tốt, cần phải nhanh chóng tìm ra cửa địa môn ở nơi nào?"

"Cái gì môn a?" Còn có loại này môn?

"Cũng không xem như môn, nơi này ma vật có thể tồn tại lâu như vậy, hơn nữa phạm vi hoạt động cũng không lớn, phỏng chừng là có người cố ý triệu hắn lại đây, chính là ở nhân thế cùng địa phủ nối một cây cầu, chỉ cần cây cầu kia không có bị cắt đứt, nó liền có thể tự do lui tới với nhân gian, mà sau khi nó trốn trở về một chút oán khí cũng không còn sót lại, cho dù gặp phải đạo sĩ lợi hại e rằng cũng không cách nào tìm ra hắn."

Môn ~ kiều ~, là cái gì? Lại còn liên quan sinh tử , hết thảy đều xảy ra sau khi lão sinh kia bị đuổi ra đi, hắn lúc ấy hình như đã nói gì đó?

"Phi Tiêu, Phi Tiêu, ta đã nhớ một chuyện rất quan trọng, nhưng là bất luận như thế nào cũng nghĩ không ra, ngươi có thể hay không giúp giúp ta a?" Vương Tử Tiến vội la lên.

"Cái này, là giúp ngươi khôi phục ký ức ? Hay là sao?" Phi Tiêu bắt đầu tò mò.

"Không phải a, ngươi không phải có thật nhiều pháp thuật sao? Có thể hay không giống như lúc nãy đem ký ức của ta dẫn ra?"

"Ký ức liền như tơ, có hàng vạn sợi, ngươi để ta thử xem!" Phi Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Phải dùng loại pháp thuật nào đây?"

"Tận lực dùng biện pháp an toàn một chút a ~" Vương Tử Tiến nhìn bộ dáng của hắn, giống như không có gì nắm chắc, khó tránh khỏi nhút nhát.

"Liền dùng ly hồn đại pháp đi ~"

"Ai? Cái này nghe tới không an toàn lắm a?"

"Quản không được nhiều như vậy ~" y nói xong, Vương Tử Tiến chỉ thấy Phi Tiêu dùng một ngón tay thon dài điểm vào mi tâm của hắn,khiến hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng lên, cả người thế nhưng giống như đang bay lên, thật là thoải mái.

Hắn vừa mở mắt, thế nhưng thật là đã bay lên, nhìn thấy thân xác chính mình đang đứng ở dưới, không khỏi kinh hãi: "A a a a ~ ta còn chưa muốn chết a!" Muốn gọi thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chẳng lẽ thật sự đã chết?

Đang ở không trung, lại nghe bên tai vang lên âm thanh của Phi Tiêu: "Không cần sợ hãi, ta đây liền vào thân thể của ngươi đem trí nhớ của ngươi tìm ra, ngươi phải nhìn cho tốt a!"

Vương Tử Tiến lúc này mới an tâm, chỉ thấy hắn cùng Phi Tiêu đều là mặt không biểu tình, đứng đối diện nhau, qua hơn mười lăm phút công phu, không hề có động tĩnh, trên cây lá rụng đã bay xuống vài phiến ở trên người hai người.

Vương Tử Tiến bắt đầu nôn nóng, nhìn lại chính mình thế nhưng giật mình, gương mặt vẫn luôn bất động đột nhiên cử động, phát ra một chữ tới "Phù ~"

"A!" Vương Tử Tiến phát hiện thân thể kia đột nhiên giống như có dẫn lực đem hồn hắn hút trở về,giật mình mở mắt ra, lại thấy gương mặt Phi Tiêu đang ở trước mắt nhìn hắn, mới biết là linh hồn của chính mình đã trở lại.

"Thế nào? Ngươi vừa mới nhìn thấy gì?" Phi Tiêu vội vàng hỏi!

"Ta vừa mới chỉ nói một cái ' phù ' tự a!" Vương Tử Tiến nói xong trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, sự việc ngày hôm ấy ào ạt trở về, mặt lão sinh kia, hắn liều mạng chỉ vào nơi nào, còn có lời hắn đã từng nói: "Chớ có xóa phù chú kia , nó sẽ cứu tánh mạng các ngươi ~"

Đúng, chính là những lời này, lúc trước như thế nào cũng nhớ không nổi, câu nói quan trọng nhất, chính là một câu này!

"Xem ra ngươi không nghĩ được là do trí nhớ của ngươi bị người khác cố tình phong bế, phỏng chừng chính là người nọ làm!" Phi Tiêu nói, lôi kéo Tử Tiến cùng đi, "Chúng ta liền đi tìm chỗ phù văn kia đi!"

"Vì cái gì a? Người nọ thoạt nhìn không giống tinh thông tà thuật a! Phù văn kia, không phải hắn vẽ ra là để cứu tánh mạng chúng ta sao?"

"Hắc hắc, cứu tánh mạng các ngươi thì làm gì không cho các ngươi nhớ tới, sợ đó là vẽ ra để lấy tính mạng các ngươi mới là thật!" Phi Tiêu cười lạnh.

Vương Tử Tiến nghe xong không ngăn được sống lưng lạnh buốt, tình tiết này, hắn chưa bao giờ nghĩ đến!

Hai người một đường tìm đi, lại không cách nào tìm thấy chỗ vách có phù chú đó, bên trong đều có người hoặc là ngủ say hoặc là đốt đèn học đêm, tất cả là vì tiền đồ cuối cùng ngày mai mà cố gắng. Lại qua nửa canh giờ, cuối cùng quay lại chỗ gian phòng của Vương Tử Tiến, lúc này trăng đã lên giữa trời,thời gian sáng nhất trong đêm.

"Chúng ta nên làm thế nào cho phải?" Vương Tử Tiến hỏi Phi Tiêu, trong lòng nôn nóng vạn phần.

"Tìm lại một lần nữa đi, nhất định sẽ tìm được!" Phi Tiêu nói nhìn quanh bốn phía, lại thấy cách đó không xa một tên thư sinh đang ở múa bút thành văn, lúc này đã là đêm khuya, hắn lại tựa hồ không có ý định nghĩ ngơi.

"Ngươi xem bên kia!" Phi Tiêu nói kéo Tử Tiến một phen,chỉ thấy ánh nến ở gian phòng cách bên đang lay động không ngừng vào ban đêm giống như lửa ma trơi.

"Như thế nào?" Vương Tử Tiến nhìn theo hướng y chỉ, không thấy có gì không ổn, lại xem gã thư sinh mặt tròn kia liền cười: "Là Tông Chi!"

"Ngươi quen biết hắn?" Phi Tiêu không khỏi nghi ngờ nói.

"Đúng vậy, là ở trường thi quen biết, hắn là một người rất thân thiện!"

Phi Tiêu nghe xong lại không cho là đúng, "Ta như thế nào cũng không cảm thấy người này thân thiện?"

"Người ta nói lang cố hồ nghi (câu này có thể hiểu là người hay nghi ngờ), quả nhiên như thế!"

Vương Tử Tiến vừa dứt lời, liền nghe có người kêu hắn, "Vương huynh, ngươi sao lại tới đây?"

Hắn nghe xong âm thanh này, không khỏi sửng sốt, chỉ thấy Tông Chi đã ngừng bút, ngồi ở đó vẫy vẫy tay với hắn, vẫn là vẻ mặt đang cười, chỉ là nụ cười kia dưới ánh đèn mông lung thoạt nhìn lại có mấy phần hư ảo.

Vương Tử Tiến nhìn Tông Chi, chỉ cảm thấy việc này có gì đó không ổn, nhưng là nơi nào không ổn, hắn lại nói không thể trả lời.

Tông Chi gương mặt tươi cười,dưới ánh nến,khuôn mặt hắn sáng lạn như ngày hôm qua, rồi lại như thế xa xôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro