Chương 18
Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng không khỏi rùng mình, lại nghe chung quanh các thí sinh khác đang cười vang: "Ngươi định lừa ai, mau đi thôi, ngươi ~", "Nói dối cũng phải đáng tin hơn chút a ~"
Tiếng cười ở đây vẫn còn đang vang vọng,tiếng lão sinh kia kêu càng ngày càng xa: "Chớ có xóa phù chú kia a, có thể cứu tánh mạng các ngươi a ~"
Tất cả mọi người đều làm như không có chuyện, tiếp tục ngủ, Vương Tử Tiến gặp qua nhiều chuyện gan cũng lớn lên không ít, trong lòng an ổn hắn cũng đi ngủ.
Một đêm nay, lại là một đêm thái bình không có việc gì.
Ngày thứ hai, đó là ngày đầu tiên bắt đầu khoa khảo chính thức, Vương Tử Tiến viết lung tung đáp án, chính là bản thân viết cái gì cũng không biết, văn chương trong đầu không biết đã chạy đi đâu hết cả, cuối cùng mơ mơ hồ hồ viết loạn đầy hai tờ giấy. Giữa trưa có người đưa cơm lại đây,ăn quấy quá mấy miếng, buổi chiều lại là tiếp tục làm bài. Bất tri bất giác một ngày nữa lại sắp hết, trong nháy mắt, liền lại là buổi tối. Các thí sinh ai cũng thấp đèn, trong không gian ánh nến lấp lánh giống như lửa ma trơi, Vương Tử Tiến tuy ngủ rất sớm,nhưng bản thân hắn biết mình cùng công danh vô duyên, nghĩ lại số đáp án ban ngày hắn đã viết lại càng tin chắc điều đó.
Ngủ đến nửa đêm, lại bị một số thanh âm rất nhỏ đánh thức, bởi vì thanh âm này đến từ vách bên cạnh, cho nên tuy rằng không phải rất lớn, lại đủ để hắn phải thức dậy,ở giữa thỉnh thoảng có tiếng người đang khe khẽ nói chuyện, tuy nghe được không rõ ràng, nhưng là giống như đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng. Vương Tử Tiến trở mình, định ngủ lại, hắn không ngờ vừa nghiêng người, cả khuôn mặt liền hướng bên ngoài.
Chỉ thấy hai tên nha dịch đang nâng một cái chiếu, rón ra rón rén đi ra ngoài, dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt đủ để hắn nhìn thấy mọi thứ, Vương Tử Tiến thấy trong lòng "Lộp bộp" một chút, trước kia cũng từng gặp qua loại chiếu này,chính là lần trước thời điểm lúc Bảo Tài chết, lần này, chẳng lẽ là lại có người đã chết?
Lập tức cũng không dám tưởng tượng thêm gì, hắn vội vàng nhắm mắt muốn dỗ bản thân vào giấc ngủ, nhưng liền trong nháy mắt, Vương Tử Tiến thấy kia từ trong chiếc chiếu lộ ra một bàn tay, một bàn tay người hơn nữa lại còn dính đầy máu tươi , theo độ xóc nảy từng chút một đong đưa, chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm.
Vương Tử Tiến rốt cuộc không thể ngủ được nữa, hắn liền ngồi dậy, vừa tính đuổi theo đi ra ngoài mới nhớ tới trong lúc khảo thí không thể ra khỏi gian phòng này, nhìn bốn phía vách tường, giờ lại giống như là nhà giam, cầm tù sự tự do lại còn tràn đầy sợ hãi.
Phi Tiêu, Phi Tiêu, nếu là bây giờ có Phi Tiêu ở đây thì thật là tốt a, hắn ôm đầu gối ngồi ở góc tường, lại là một đêm mất ngủ, chỉ cần hắn nhắm mắt là bàn tay với máu tươi đầm đìa đó lại hiện ra, đó là tay ai, dưới chiếu kia lại là người nào? Bất tri bất giác, bình minh lại đến.
Ban ngày của ngày hôm sau, Vương Tử Tiến cả ngày đều ở trong trạng thái ngủ gà ngủ gật ,đáp án của bài thi lại càng thêm rối tinh rối mù, văn chương cũng là viết rắm chó không kêu. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, mỗi thí sinh đều đang chuyên tâm làm bài của mình, chẳng lẽ đêm qua phát sinh sự tình chỉ có một mình hắn biết chuyện? Nhiều người như vậy, đều không có ai phát hiện đêm qua có người đã chết sao?
Vừa nghĩ tới đó, bỗng dưng gương mặt của lão sinh kia lại hiện lên ở trước mặt hắn, tay hắn chỉ thẳng vào chỗ của Vương Tử Tiến nói: "Ta thấy được, hắn ở dưới đó, hắn đang ở dưới giường, tối nay người chết chính là ngươi ~" Vương Tử Tiến cả kinh: Dưới giường, dưới giường có cái gì sao? Nghĩ rồi hắn chậm rãi ngồi xổm xuống xem phía dưới phiến đá xanh kia có phát hiện cái gì không, chỉ thấy bên trong cao khoảng một thước tối om om cái gì cũng không có. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa muốn đứng lên, lại phát hiện trong một góc có cái gì đó màu trắng nhoáng lên, vội vàng chăm chú nhìn lại, lại là một cánh tay, một cánh tay dính đầy máu nằm ở đó.
"A ~" Vương Tử Tiến không ngăn được la lên một tiếng, liền giật mình đứng dậy, đầu gối hắn truyền đến cảm giác đau nhức, nước mắt đều đang chảy ra, hắn nhìn xung quanh mọi người đều đang múa bút thành văn, chính mình kia còn đang dùng phiến đá xanh kia đặt trên đầu gối làm như án thư dùng, thì ra chính mình vừa mới ngủ quên trên mặt bàn. Làm gì có lão sinh , làm gì có bàn tay đầy máu a?
"Nguyên lai là một giấc mộng ~" chỉ là mặt trời cũng đã sắp lặn về tây, ánh nắng chiều như màu máu đỏ cả nửa bầu trời, hắn không ngờ lại sắp tới buổi đêm nữa, nhìn thấy làn ánh sáng cuối cùng của bầu trời, Vương Tử Tiến trong lòng không ngăn được một loại cảm giác sợ hãi như ngọn núi đè chặt trong lòng, chính là một loại sợ hãi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Buổi tối, lại là một đêm trăng sáng sao thưa, Vương Tử Tiến một mình đốt nến ôm đầu gối mà ngồi một góc,chỉ cần qua hết đêm nay, chính là ngày khoa khảo cuối cùng, cũng không cần phải ở lại đây đối diện với quỷ quái của nơi này nữa, chỉ cần tối nay hắn không ngủ, sẽ không ai có thể hại hắn gì. Trong lòng hạ quyết tâm, liền phấn chấn tinh thần, nhìn ánh nến kia lay động, hắn bất chợt nghĩ tới: Chỉ cần ra khỏi nơi này, liền có thể thấy được Phi Tiêu a, cũng không biết hiện tại Phi Tiêu đang làm gì, chắc không phải lại đang ăn gà chứ? Phi Tiêu có lẽ cũng không biết hắn đang rơi vào hoàn cảnh như thế này a~.
Đang suy nghĩ nghĩ ngợi, giống như trong bóng tối có người túm lấy góc y phục của hắn, nhìn lại một chút, lại không thấy thứ gì, hắn vội cầm ánh nến đến nhìn kỹ , hắn dùng tay kéo vạc áo ở góc giường lên nhưng chúng không hề nhút nhích,trong lòng có chút buồn bực, ván giường kia rõ ràng là trơn bóng cái gì đều không có mà?
Dùng sức túm một chút, vẫn là bất động, đành phải đặt ánh nến xuống, bước xuống giường. Chỉ thấy ván giường kia một màu đen tuyền, dưới ánh trăng trông giống như một cái miệng cực lớn đang há ra chờ đợi cắn nuốt cái gì. Vương Tử Tiến thấy, không khỏi lại nghĩ tới giấc mộng buổi chiều. Nhưng tưởng tượng bất quá là giấc mộng Nam Kha, thật sự không được, y gom can đảm, cầm ngọn nến cong lưng đi túm lại y phục. Nhưng xiêm y kia dường như rất cứng rắn giống như có người đang nắm chặt đầu bên kia.
Bất đắc dĩ, Vương Tử Tiến đành phải căng da đầu đem ánh nến đặt ở trên mặt đất, chính mình nằm bò đi đến để nhìn xem là cái gì giữ lấy y phục của hắn, thế nhưng vừa thấy dưới giường lại có xuất hiện một người cũng đang quỳ rạp trên mặt đất, tóc dài che mặt, trong mắt toàn là tơ máu, Vương Tử Tiến bất giác sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, ngay cả kêu lên cũng không thể.
Chỉ thấy y phục của Vương Tử Tiến từng chút một, từng chút một bị túm đến dưới giường, hắn dùng sức giãy giụa nhưng cũng không thoát được, một lát sau, cả người đều theo xiêm y đi vào, chỉ cảm thấy trong bóng đêm từ dưới giường một bàn tay vươn tới,bàn tay ấy bóp chặt cổ hắn, bàn tay kia lại dường như không có da thịt, chỉ còn trơ xương trắng, lạnh băng cứng rắn, Vương Tử Tiến cảm thấy cả người mềm nhũn, nửa điểm sức lực cũng không sử dụng được, mồ hôi chảy ra ướt cả lớp áo, chỉ cảm thấy cổ chỗ như là bị kìm sắt kiềm trụ, hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt càng ngày càng đen, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Đột nhiên, bàn tay kia dừng lại một chút, Vương Tử Tiến không biết nơi nào có lại chút sức lực, một tay đem áo choàng xé rách, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng thoát được, đột nhiên cảm thấy bàn tay của mình truyền đến cảm giác đau,lòng bàn tay như có lửa đốt chính là đang đặt tay trên ngọn nến cháy, "Ai u ~, đau chết mất", hắn la lên một tiếng, vung tay, phát hiện chính mình đang ngồi ở ván giường, đôi tay cầm một đoạn mảnh vải, tự xiết cổ chính mình.
Hắn không ngăn được hoảng sợ, chỉ cần sử dụng thêm chút sức lực, sợ là cái mạng nhỏ liền không còn, vội vàng một tay đem mảnh vải kia ném đến rất xa, nhìn kỹ, lại là mảnh y phục của chính mình.
Nhìn chung quanh, Làm gì có ai bóp cổ hắn? Chỉ có khắp người hắn đổ đầy mồ hôi lạnh,vẫn đang ngồi trong góc, lại là một hồi ác mộng, chỉ là giấc mộng này cũng thật là quá đáng sợ đi.
"Tử Tiến, ngươi không có chuyện gì chứ?" Bỗng nhiên bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc.
"Phi Tiêu!" Vương Tử Tiến vừa quay đầu lại, liền lại thấy một gương mặt tuấn tú cười như không cười, còn ai khác ngoài Phi Tiêu.
"Ta không sao, chỉ là vừa mơ một cơn ác mộng thực sự rất đáng sợ, ngươi đã đến, thì tốt rồi ~" Vương Tử Tiến nói xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
"Chỉ sợ đây không phải là giấc mộng đơn giản như vậy, ngươi không nghĩ đến vì sao ta lại đến đây à?" Phi Tiêu từ trong lòng ngực móc ra một lá bùa, đúng là hai ngày trước y có đưa hắn một lá bùa, Lá bùa trong tay Phi Tiêu đã bị rách thành hai nửa. "Có ma vật tập kích ngươi! Nên ta lúc này mới tới đây!"
Nói xong y lấy tay móc từ trong ngực Vương Tử Tiến ra một lá bùa khác, chỉ là lá bùa vừa chạm tới tay đã nát vụn, vụn giấy lả tả rớt đầy đất, "Vừa mới lúc nảy, chính là nó giúp ngươi đem ma vật đuổi đi." Phi Tiêu nhìn số giấy đang rơi dưới đất nói
"Chẳng lẽ, chuyện vừa nảy không phải mộng, là sự thật?" Vương Tử Tiến hồi tưởng sự việc vừa rồi mình chứng kiến, không ngăn được tay chân lạnh lẽo.
"Đúng là vậy, hiện tại ta với ngươi cần đi bắt yêu vật đó lại!" Phi Tiêu xoay người liền đi ra ngoài.
"Ai Ai ai ~, ta không thể đi ra ngoài a, sẽ bị người khác phát hiện!"
"Ai nha nha ~, ngươi thật là phiền toái!" Phi Tiêu vẻ mặt không kiên nhẫn, giơ tay, đã đem quạt xếp cắm ở trên đầy Vương Tử Tiến, "Đi thôi, nhất định sẽ không có người phát hiện ra ngươi!"
"Cái kia, Phi Tiêu, có thể hay không thay đổi đồ vật cắm a, tương đối nhỏ một chút? Cái này quay đầu có không tiện a ~" Vương Tử Tiến vừa quay đầu, quạt xếp liền lung lay trái phải cảm giác bên tai sinh ra gió.
Phi Tiêu vẻ mặt không thay đổi, rút cây quạt, tùy tay nắm lên một cây bút lông cắm lên đỉnh đầu hắn, trong miệng còn lẩm bẩm, rồi mới nói: "Cái này có thể đi rồi phải không?"
Hai người đi ra khỏi gian phòng thi, tựa hồ thật sự không có người phát hiện bọn họ ra ngoài, Vương Tử Tiến trong lòng không khỏi mừng thầm, lại thấy dưới ánh trăng, hai người đều không thấy được bóng,có chút hoảng sợ, bên kia Phi Tiêu đang nhìn hắn cười trộm, xem ra chỉ có bọn họ hai người có thể thấy đối phương, người khác lại là không thể nhìn thấy bọn họ.
Chỉ thấy trời thu mát mẻ như nước, trăng sáng một vùng, trong đình viện rộng lớn, không thấy một bóng người, lại chỉ nghe trên mặt đất truyền đến "Sa", "Sa" thanh âm, lại không biết là nhà ai giờ này còn ở ngoài này, bước chân từng bước từng bước đạp lên cỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro