Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9.1 ( thượng)

Đọc chương này nghe bài Lừa dối hay niềm đau nghe nó hay vl 😂
__________________________

Mân Thạc cầm bức thư trong tay, sau khi đọc hết một lượt, sắc mặt trong chốc lát hết trắng rồi xanh, hết xanh lại chuyển thành tím.

Cơn giận bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, xé nát vụn tờ giấy "Toàn những lời xằng bậy! Kẻ này thế nhưng tâm tư lại ngoan độc như thế, đã chết còn muốn hại người khác sao?!"

Mân Thạc nhìn tên lính Ngự lâm quân thần sắc sợ hãi đứng hầu bên cạnh, giọng căm phẫn nói "Quật nát thi thể hắn, ném tới vùng hoang vu uy cẩu cho trẫm!"

Nói xong, Mân Thạc liền phất áo xoay người, rời khỏi Lưu Vân Các, Ngự lâm quân cũng vội vàng theo sau.

Nội dung Nguyễn Oa viết trong bức thư kia, chủ yếu nói về một chuyện.

Năm đó Chung Đại làm phản là xuất phát từ di chiếu của tiên đế và Khương hoàng hậu. Thiên Triều có thể mau chóng khôi phục non sông như thế, tất cả là nhờ Chung Đại ở Kim Ma làm nội ứng.

Khương hoàng hậu trước khi chết đã giao thân thể cho Chung Đại, buộc y ở Kim Ma một bên làm nội ứng, một bên kiềm chế quyền thần ở bờ bên kia, thẳng đến khi Mân Thạc lớn lên, có thể chân chính nắm giữ hoàng quyền.

Mà Chung Đại cam nguyện xả thân chịu chết, chịu nhục, là vì y yêu mẫu thân của Mân Thạc - Khương hoàng hậu.

Cho nên, y sẽ thành toàn nguyện vọng của nàng.

Mân Thạc bừng bừng thịnh nộ, xăm xăm đi xuống. Sau khi lao ra khỏi lầu các, đứng trước quảng trường tế thiên, một trận gió lạnh ào qua, đầu óc quay cuồng mới dần bình tĩnh lại.

Hắn cảm thấy hai chân như nhũn ra, chầm chậm đi đến bên cạnh bạch ngọc chiêm tinh luân bàn[1], tay chống lên bàn thạch lạnh lẽo.

Những năm ở nam ngạn, rồi một năm ngự giá thân chinh kia... nếu đúng như lời Nguyễn Oa nói, vô số chuyện ngỡ là bất ngờ cùng may mắn, tất thảy đều có thể giải thích.

Còn nhớ mùa thu năm mình mười tuổi ấy, có đoàn thương nhân lưu quốc từ Tây Vực đi vào nam ngạn, mang theo cả một số lượng lớn chiến mã huyết thống thuần chủng thân hình cao lớn khỏe mạnh, kèm theo đó là vũ khí tối thượng, nhưng triều đình lúc bấy giờ vì mới cống nạp cho Kim Ma nên bạc trong quốc khố không đủ mua lại.

Thiên Triều vừa phải cống nạp, cùng lúc còn phải dự trữ cho chiến tranh, nhân dân nam ngạn nhiều năm dưới mức thuế nặng nề, đã sớm không chịu nổi mà đi chiếm đoạt cướp bóc.

Về sau, nghe nói Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng đã vét cạn bảo khố riêng, mua lại toàn bộ số ngựa và vũ khí đó.

Nhưng mà, ngay tại mùa thu một năm ấy, khắp đầu đường cuối ngõ bắc ngạn cũng đồng thời lan truyền tin đồn Chung Đại bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân, cưỡng ép mua thấp bán cao đồ cổ tối trân quý hòng thu tiền trục lợi cho bản thân.

Lúc nấy giờ, Mân Thạc oán hận Chung Đại đến thâm sâu, cũng không suy được rằng, hai sự kiện này thật ra có rất nhiều liên hệ với nhau.

Bây giờ nghĩ lại, mới thấy quá ư trùng hợp.

Còn cả khi bản thân đại giá thân chinh, Kim Ma khi còn đang giao chiến mà kho lương ở hậu phương đã bị đốt trụi, tuyến tiếp viện cũng theo đó mạc danh kì diệu bị gián đoạn... Mà người phụ trách tiếp tế ở hậu phương, đúng là Chung Đại.

.........

Đương nhiên, những điều đó... cũng có thể xem là vô tình trùng hợp mà thôi.

Dù sao cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh.

Nếu chân tướng đúng như lời Nguyễn Oa nói, giả sử có hỏi Lăng Trục Lưu và Giản Tùng, hai người cho dù có biết thì thể nào cũng giấu nhẹm.

Trong thư của Nguyễn Oa, còn nhắc tới chuyện gặp mặt ở Hạnh Hoa Lâu năm ấy.

Hắn nói rằng, hắn và Chung Đại từ nhỏ đã kết thành bạn bè tương giao, cho đến trước hơn mười ngày Chung Đại làm phản, hai người vẫn còn gặp mặt.

Khi đó, Nguyễn Oa hai mươi tuổi.

Gặp lại ở Hạnh Hoa Lâu, Nguyễn Oa đã hai mươi sáu, tướng mạo không hề thay đổi nhiều, cho nên, Chung Đại không thể không nhận ra Nguyễn Oa. Một khi đã như vậy, y cũng không có khả năng không nhận ra Mân Thạc.

Trước mắt, chỉ cần chừng này chứng cứ, đã có thể xác định.

.........

"Quay về Cần Chính điện, gọi quản sự đại thái giám lại đây."

Nghĩ đến đây, Mân Thạc không chút do dự phân phó nội thị đứng cung kính bên cạnh.

Thanh âm tuy rằng vẫn cứ như cũ, trầm ổn kiên định xứng tầm với một bậc đế vương, nhưng bàn tay trong tay áo lại run rẩy không ngừng.

Nếu chuyện này là thật... vậy thì, hắn phải đối mặt với Chung Đại như thế nào đây?

Một trung thần chịu nhục vì nước vì dân?

Hay là một tên gian phu tư thông với mẫu thân của chính mình?

Nếu phải lựa chọn, hắn thà rằng giữ nguyên như hiện tại.

Thế nhưng... Mân Thạc chưa bao giờ là người che mắt cụp tai, lừa gạt chính bản thân mình cả.

Vô luận như thế nào, hắn cũng phải biết chân tướng cho bằng được!

**********

Tử y đại thái giám chưởng quản thay đổi nhân sự - Quế công công - rất nhanh bị gọi đến Cần Chính điện diện kiến Mân Thạc.

Quế công công vốn có một khuôn mặt tròn dễ gây thiện cảm, bộ dáng chừng trên dưới bốn mươi. Hắn vừa nhìn thấy Mân Thạc đã vội vàng quỳ trên mặt đất.

"Nguyễn Oa năm đó vào cung, có phải do ngươi phụ trách hay không?" Mân Thạc ngồi thẳng người ở long ỷ, cao cao nhìn xuống hắn.

"Bẩm bệ hạ, khi tên tặc tử Nguyễn Oa vào cung, nô tài chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa được làm quản sự." Quế công công nhanh miệng "Quản sự khi đó là Lâm công công... Tuy vậy, lúc đó nô tài đã thấy tên tặc tử ấy rất không bình thường, trong mắt luôn có cỗ hung quang..."

"Được rồi được rồi." Mân Thạc đánh gãy lời hắn.

Thái giám trong cung, người lên kẻ xuống, lúc cúi đầu khi lại giẫm đạp lên đầu kẻ khác, hắn không có kiên nhẫn nghe mấy thứ đấy, chỉ vào trọng tâm "Vậy, Chung Đại và Nguyễn Oa có biết nhau không?"

"Thưa, có ạ." Quế công công cúi đầu "Nô tài không dám giấu diếm. Khi Chung Đại vào cung là mùa đông nguyên niên[2] Kiến Thuần, do chính tay nô tài và Lâm công công trên đường đi công vụ mua vào, chung một nhóm với Nguyễn Oa... Hai người tình cảm rất tốt, sau vì Chung Đại được Thánh đức minh từ Khương hoàng hậu dẫn đi nên hai người bị tách ra, nhưng cho đến khi trưởng thành, vẫn thường xuyên gặp nhau."

Sắc mặt Mân Thạc nhất thời thay đổi.

Mặc dù bằng chứng thời gian không chính xác, nhưng khi trưởng thành, có một số người trước sau vẫn trẻ như thế, dung mạo không thay đổi nhiều.

Nguyễn Oa nói không hề sai.

Mà trên Hạnh Hoa Lâu, Chung Đại bỏ qua Mân Thạc lúc ấy đã trở thành hoàng đế địch quốc. Chuyện trọng đại sống còn như vậy, rõ ràng không phải bởi vì Nguyễn Oa.

**********

Tim Mân Thạc đập mạnh và loạn nhịp một lát, hướng Quế công công phất tay "Không có chuyện gì nữa, đi xuống đi."

Quế công công thuận theo, đứng dậy lui ra ngoài cửa, Mân Thạc lại phân phó nội thị đứng bên cạnh "Truyền Lăng Trục Lưu và Giản Tùng tới đây."

Lăng Trục Lưu và Giản Tùng đều đang ở trong cung xử lý chính vụ, còn chưa hồi phủ, chỉ chốc lát đã nhận được lệnh đứng trước mặt Mân Thạc.

"Các ngươi giấu trẫm tốt lắm!" Mân Thạc trừng mắt, nhìn hai cố mệnh trọng thần, cười lạnh một tiếng "Trẫm không hỏi nhiều, chỉ muốn biết hai chuyện. Thành Phục năm thứ năm, bút tiễn mua quân mã chuẩn bị cho chiến tranh kia đến tột cùng là từ đâu mà có?! Thành Phục năm thứ mười, trong trận đánh Kim Ma ở Lục Dã Thành, là ai đốt kho lương của bọn chúng?!"

Lăng Giản hai người nhìn nhau, tâm rúng động.

Mặc dù không rõ Mân Thạc làm sao biết được, nhưng câu hỏi đã rõ rành rành như vậy, chắc chắn hắn đã biết chuyện.

Một khi đã như vậy, tiếp tục giấu diếm cũng chỉ vô ích. Nhìn thần tình thái độ của Mân Thạc, nói không chừng còn có thể đánh mình vào tội khi quân phạm thượng.

Thế là sau đó, hai người bèn bất đắc dĩ mà nói ra toàn bộ chuyện tình năm đó.

Mân Thạc không nói một lời nghe hai người nói xong, tay đập mạnh lên bàn, giận tím mặt, quang mang rét lạnh như mũi tên bắn ra "Đại sự đã bấy nhiêu năm như thế, tại sao lại không nói với trẫm, giấu diếm trẫm kín như bưng! Có phải khinh trẫm tuổi còn nhỏ hay không?!"

Lòng hắn đến lúc này đã hoàn toàn rối bời.

Những lời Nguyễn Oa nói, bây giờ đã có thể chứng minh đó hoàn toàn là sự thật!

Như vậy cũng có nghĩa chuyện Chung Đại tư thông với mẫu thân của mình, tám phần không thể chối cãi.

Hắn gần như bùng lên sát ý.

Nếu Lăng Trục Lưu và Giản Tùng biết chuyện gièm pha bê bối này, hắn sẽ lập tức lấy tội khi quân, đem hai người diệt khẩu!

"Hạ thần không dám."

Lăng Trục Lưu hoảng hốt giải thích "Lúc trước, đây đều là phân phó của Minh từ hoàng hậu, thần cũng không biết dụng ý là gì."

Đứng trên lập trường của bọn họ, chỉ có thể giải thích như vậy.

Cũng không thể nói trắng ra là do mẫu thân của Mân Thạc lo lắng Mân Thạc và Chung Đại tình cảm quá sâu, từ đó sinh ra rắc rối và tai họa cho con đường trở thành đế vương của Mân Thạc.

Nếu như thế, hoàng đế chuyên sủng Chung Đại đang đứng ở trước mặt, còn có thể giấu mặt vào đâu được đây?

Mân Thạc nghe bọn họ trả lời xong, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, giận đến cả người run bần bật, nửa ngày không thốt nổi thành lời.

Hai người này, chỉ phụng mệnh làm việc, nhưng câu trả lời của bọn họ, đã cho thấy chuyện kia gần như là xác thực.

Nếu không có gièm pha, vì sao mẫu thân hắn nhất định bắt Chung Đại chết cho bằng được?

Trong lòng hắn, một bên căm tức mẫu thân của chính mình, một bên oán hận Chung Đại.

Nhưng tối ghê tởm nhất chính là, ngai vàng mà mình đang ngồi đây, hoàng quyền mà mình nắm trong tay đây, thế nhưng lại dựa vào loại giao dịch dơ bẩn này đổi lấy.

Lăng Giản hai người không hề biết suy nghĩ trong lòng Mân Thạc, chỉ cúi gằm mặt quỳ trên mặt đất, chờ Mân Thạc tiếp tục hỏi.

"Cút! Đều cút hết cho trẫm!!"

Mân Thạc cắn răng nửa ngày, bỗng nhiên vớ lấy chén trà ném vào Lăng Trục Lưu và Giản Tùng.

Mặc dù bị ném trúng nhưng hai người cũng không dám né, Giản Tùng bị nước trà hắt vào ướt cả nửa vạt áo sau, vội vàng cùng Lăng Trục Lưu nhanh chóng lui ra.

Hai người vừa rời khỏi phòng, Mân Thạc liền ngồi phịch tại chỗ, ngây ngốc cả buổi, đột nhiên đứng phắt dậy bước ra ngoài.

Ngày thường hoàng đế xuất môn, ấn theo lệ phải có người đi theo bên cạnh hỏi mình đến nơi nào.

Nhưng hiện giờ, hai mắt Mân Thạc che kín hồng ti, thần sắc tàn nhẫn dữ tợn, khuôn mặt tuấn mỹ đoan chính vặn vẹo đến cực điểm, nội thị bên người không ai dám hỏi, chỉ biết đi theo phía sau hắn.

**********

Cửa lớn phòng ngủ của Võ Dao cung bị Mân Thạc hung hăng một cước đá văng ra.

Cung nữ nội thị hầu hạ trong phòng thấy ánh mắt hung bạo của Mân Thạc, nhanh chân rời khỏi phòng.

Mân Thạc cài then chốt cửa lại, chỉ vài bước đi đã đến trước mặt Chung Đại, hung ác trừng mắt nhìn y một lát, bỗng nhiên túm lấy cổ áo y, nhấc y ném tới long sàng rộng lớn.

"Khen cho một cái trung lương... Hảo cho một cái chịu nhục, xả thân vì nước..."

Mân Thạc nhìn y, giận đến xanh mặt, môi run run không ngừng.

Lòng Chung Đại bỗng ầm một cái!

Không! Hắn không có khả năng biết được...

Mân Thạc bỗng nhiên phủ phục đè lên Chung Đại, vươn tay kéo lấy dải lụa rực rỡ buộc sa trướng trên đầu giường, quấn vào cổ Chung Đại, cầm hai đầu dây, hung hăng xiết chặt "Một khi đã như vậy... trẫm cho ngươi toại nguyện!"

Chung Đại vùng vẫy, nhưng tứ chi vô lực dần, không hề giãy giụa nữa, chỉ mặc Mân Thạc bài bố.

Mân Thạc nhìn Chung Đại hai mắt mở lớn mất hồn, sắc mặt tím lại, một nỗi sợ hãi bỗng dưng ùa tới, áp đảo cơn giận.

Nếu cứ xiết như thế, Chung Đại của hắn sẽ chết mất.

Hắn sợ hãi buông tay, Chung Đại cuối cùng cũng có thể lấy lại hô hấp, ho khan kịch liệt.

Mân Thạc cắn môi dưới, cắn đến bật máu, lòng vừa tức vừa giận.

Sau khi nhìn Chung Đại một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cười lạnh "Được... được lắm. Nếu ngươi có được Thánh đức minh từ Khương hoàng hậu, bây giờ bị trẫm trẫm thượng cả đời, coi như là báo ứng của ngươi vậy!"

Mân Thạc chán ghét oán hận mẫu thân của hắn ra mặt, trước mặt Chung Đại, gọi thẳng thụy hào[3] của mẫu thân hắn.

Nói xong, hắn bắt lấy vạt áo Chung Đại xé toạc, kéo tiết khố của y xuống, khi chính mình cũng lột sạch, liền mạnh mẽ áp lên người Chung Đại.

Chung Đại nghe trọn những lời hắn nói, nhưng do vừa bị xiết chặt cổ, đầu óc vẫn còn choáng váng. Thẳng đến khi Mân Thạc tiến vào cơ thể y, bắt đầu hung hăng va chạm, mới gần như tỉnh táo lại.

Nhất thời, xấu hổ và giận dữ luân phiên không thể kiềm chế xông thẳng lên não.

Y giận đến phát run, nâng tay lên, dồn hết khí lực toàn thân trút cho Mân Thạc một cái tát.

Tuy rằng thân thể suy yếu, đánh cũng không mạnh, nhưng lại vang dội dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro