Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3.2

Trở lại Tiễn Phong viện, Mân Thạc lập tức vui vẻ ôm lấy chiếc hộp đựng dế đính tử kim, lôi Chung Đại cùng đi vào tiểu hoa viên tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót véo von.

Khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ thoáng lướt qua. Mân Thạc đem hộp đựng dế đặt trên thạch bàn, mở nắp, rồi mới tháo sợi tơ vàng buộc giữa hoành cách[4] ra, bứt một cọng cỏ khều khều trêu chọc.

Hai chú dế béo tốt đen thùi vểnh râu dò xét, sau đó rất nhanh bò qua lại, bắt đầu cắn xé.

Mân Thạc ghé vào mép bàn, một bên xem, một bên vỗ tay trầm trồ thích thú. Chung Đại ngồi ở ghế đá đối diện, sủng nịch nhìn hắn mỉm cười.

Khi hai chú dế đang đá nhau hăng say, có cung nữ đi tới truyền lời “Kim công tử, nương nương có việc tìm ngài.”

“Được, ta lập tức tới.” Chung Đại vội vàng đứng lên, lại nhìn tới Mân Thạc nói “Điện hạ chơi thì chơi, nhưng đừng quên bài tập ngày hôm nay, lão sư sẽ kiểm tra đó.”

“Được rồi được rồi, nếu ngươi không ở đây, một mình ta chơi còn hứng thú gì nữa.” Mân Thạc chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu thu gom hộp dế lại, mặt xụ xuống “Ta trở về phòng làm bài tập.”

Chung Đại cười, xoay người đi ra khỏi tiểu hoa viên, hướng về chỗ Khương quý phi – Thiêm Hương các – đi đến.

Y là người chăm nom, trông giữ, nhìn Mân Thạc lớn lên. Ở mặt ngoài tuy là chủ tớ, thực tế tình như thủ túc.[5]

Mân Thạc thuở nhỏ đã cùng Chung Đại quấn quít hồ nháo thành thói quen, cái gì cũng không kiêng kỵ. Mân Thạc sinh ra ở hoàng thất, tình thương của phụ mẫu so với tình huynh đệ với y, ngược lại còn không thắm thiết bằng.

Chung Đại đi vào chính sảnh Thiêm Hương các, nhìn thấy Khương quý phi một thân gấm bào vàng ánh đỏ, tóc mây vấn cao, thân thể mềm mại yêu kiều nghiêng nghiêng dựa vào nhuyễn đệm, bên người còn có một cung nữ quen thuộc hầu hạ, đang chờ y.

Chung Đại tim đập như hươu chạy loạn, không dám nhìn thẳng vào dung nhan của nàng, hướng nàng khấu đầu rồi mới đứng lên, cung kính đứng thẳng, chờ nàng nói chuyện.

“Ngày đại quân Thiên Triều bắc hạ đã định, là sau năm ngày nữa.” Khương quý phi nhìn y, khinh đạm miêu tả, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Chung Đại ngắn gọn trả lời.

“Còn có, ngươi ở trên chiến trường phải học hỏi kinh nghiệm, lo chuyên tâm làm chuyện chính. Còn các phương diện khác, chuyện Mân Thạc, ngươi cũng biết… Hắn thật sự rất thích ngươi.” Khương quý phi cười cười “Thường thì tuổi nhỏ, thích một người nào đó tất sẽ nũng nịu càn quấy, cũng không hẳn là chuyện xấu… Nhưng là năm nay hắn đã tám tuổi, chuyện như thế không thể lặp lại được. Ngươi lần này đi ra ngoài, có lẽ cũng đến một năm rưỡi, để cho hắn kiềm chế lại, biết rõ ràng vị trí thân phận của mình.”

“Vâng.”

Người được xưng là hoàng tử, tương lai đều là dưới một người trên vạn người, thậm chí có thể là bậc cửu ngũ chí tôn. Đối với mọi người, hoàng tử có thể là vua, quan hệ có mà như không có này, không nên để nó ràng buộc tình cảm sâu hơn được.

Nếu không, đối với người đứng nơi đầu sóng ngọn gió như hoàng tử mà nói, không thể nghi ngờ là một nguy hiểm khôn lường.

“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.” Khương quý phi vươn ngón tay ngọc ngà nhỏ dài, nhu nhu thái dương chính mình “Mấy ngày nay nên làm gì thì cứ làm cái đó, cứ thường xuyên lui tới cùng hắn học và nghỉ ngơi là được, không cần nói những lời này của ta, khiến ngươi cùng Mân Thạc vô tình bất hòa. Chuyện này, chờ sau khi ngươi đi, để cho chính hắn hiểu ra là tốt rồi.”

Suy cho cùng vẫn là cốt nhục chính mình thân sinh, huống hồ mới chỉ là đứa nhỏ tám tuổi, vẫn là không nỡ để hắn lập tức chấp nhận sự thật lãnh ngạnh tàn khốc này.

“Vâng, thần xin cáo lui.” Chung Đại lui vài bước, xoay người đi ra khỏi thính môn.

Khương quý phi giơ bàn tay, nhìn đến chiếc nhẫn thúy ngọc trên ngón tay, khóe môi câu lên một cái cười khẽ.

Chung Đại đứa nhỏ này, cuối cùng cũng được bồi dưỡng dạy dỗ. Năm đó, quả nhiên chính mình không nhìn nhầm người.

**********

Ngày đó, đại quân Thiên Triều bắc hạ, Mân Thạc ôm chặt Chung Đại khóc rống một hồi, cầm rất nhiều đồ chơi yêu quý đưa cho y, lại một đường tiễn y ra đến cửa cung, lúc này mới luyến tiếc không rời trở về Ngâm Phương cung.

Nếu không phải là chủ nhân tiễn người hầu, còn khóc đến rối tinh rối mù, e ngại người bên ngoài nhìn thấy cười chê, chỉ sợ Mân Thạc đã một đường tiễn y đến quân doanh.

Tổng soái đoàn bắc chinh họ Trì, là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm chốn sa trường. Bên dưới hắn có bốn phó soái, dưới bốn phó soái gồm tám tướng quân, dưới tám tướng quân, mỗi người lại có hai phó tướng.

Mà quân binh lại trực tiếp ở dưới tay phó tướng, mỗi tiểu đội gồm ba trăm người.

Đại quân đã đi được hơn một tháng, từ kinh thành một đường đi tới biên cảnh phương bắc.

Cảnh phồn hoa đô hội chốn kinh thành, đã không còn cảm nhận được. Càng đi về phía bắc, cảnh tượng càng hoang vu thê lương.

Bởi vì Kim Mã mấy năm nay luôn tiên tục càn quét cướp đoạt, dân chúng lầm than, khắp nơi đều có người chết đói. Rõ ràng xuân phong tháng tư, là lúc mà cây cỏ sinh sôi nảy nở, hoa khai ươm trái, vậy mà vừa đến phụ cận biên cảnh, lại ngay cả một ngọn cỏ non đều không thấy, cây cối cũng trụi lủi, không có lá cũng không có vỏ, đều bị mọi người đói thành cuồng bóc lấy ngốn cho no bụng.

**********

Chung Đại cưỡi một con ngựa màu trắng xám, thân mặc hắc giáp, dẫn ba trăm binh dưới trướng cùng đại quân đi cuối cùng đầy hùng dũng, oai nghiêm.

Mọi người đều biết, chỗ dựa phía sau của y chính là vị Khương quý phi được tối sủng ái, ai cũng không dám đắc tội, nhưng đồng thời cũng đều xem thường y.

Một đường đi, nhiệm vụ phân cho y, đều là việc nhỏ chỉ cần chút sức là làm được.

Chung Đại không để trong lòng, chỉ hết sức cố gắng hoàn thành nhiêm vụ thật tốt, khiến cho người bên cạnh ít nhiều thay đổi ấn tượng với y.

Chúng soái nhìn kết quả. Tuy rằng không đảm nhiệm trọng trách, nhưng làm việc cũng được đánh giá là cần cù cẩn thận, thông minh linh hoạt, có thể cùng binh lính dưới trướng đồng cam cộng khổ, lung được lòng người, lại càng không tỏ ra dáng vẻ kiêu căng bệ vệ, ỷ thế hiếp người.

Hơn nữa lại còn trẻ, sau này tuyệt đối sẽ công thành danh toại.

Nhưng e ngại tầng quan hệ với Khương quý phi kia, ai dám để cho y lên chiến trường, phục tùng mệnh lệnh chân đao chân thương[6] đổi lấy công lao? Nếu y chết trận, vạn nhất vị nương nương kia giận chó đánh mèo, ai sẽ chịu trách nhiệm? Y vốn cũng có khả năng tiềm tàng, bất quá vẫn chỉ dám để cho y ở hậu phương làm nhiệm vụ trụ cột.

Dù sao trong trận chiến này, y không có công lao cũng có khổ lao, đề bạt thăng cấp cho y thêm một hai bậc để phô trương, cũng không phải là không được.

Khi đại quân Thiên Triều đi đến biên cảnh Ti Ấp, lương thảo mang theo cũng đã sắp cạn. Nhưng may mắn thu được tin tức, hai ngày nữa hậu phương sẽ cung cấp, cũng bớt lo lắng hơn.

Ti Ấp, là thành trì giáp giới giữa Thiên Triều và Kim Ma.

Bất quá, nói là thành trì, không bằng nói nó là một tòa thành quy mô lớn, Thiên Triều dựng nên để chống cự lại quân đội Kim Ma. Bên trong thành không có người dân, không có sự sống, thường xuyên cư trú chỉ có quân đội, dựa vào lương thảo hậu phương đưa tới duy trì cuộc sống.

Nhưng điểm đóng quân mấu chốt này cách đây không lâu đã bị Kim Ma mạnh mẽ đại giới công chiếm. Chiến dịch đầu tiên của Thiên Triều, chính là muốn đoạt lại Ti Ấp này.

Rạng sáng ngày thứ hai ở biên cảnh, đại quân Thiên Triều bắt đầu phát động công thành.

Chung Đại cùng tiểu đội của mình đương nhiên bị lưu lại bản doanh, phụ trách tuần tra cùng trông coi lửa trại.

Kim Ma tựa hồ cũng rất coi trọng điểm trọng yếu này, đổ một lượng quân lớn bằng mọi gia đoạt được nơi này, bên trong còn bố trí quan đội hơn năm nghìn binh lính đóng lại.

Nhưng Ti Ấp dù sao cũng là vì chiến tranh mà kiến tạo, dễ thủ khó công, trận này nhất định sẽ quyết định cục diện chiến tranh, theo đó chiến đấu từ sáng sớm đến khi chạng vạng, mới hoàn toàn chấm dứt.

Trong lúc này, tiểu đội Chung Đại ở hậu phương, ngay cả nửa điểm dao quang kiếm ảnh cũng chưa gặp. Nghĩ đến người khác trên chiến trường lập công, chính mình chỉ có thể ở lại nơi đóng quân quanh quẩn, khó trách binh lính oán khí tận trời. Cũng may Chung Đại từ trước đến nay đối xử với mọi người không tồi, mới không có náo loạn lên.

Trận thứ nhất đại thắng, toàn quân rộn rã, vui mừng phấn khởi kéo nhau đi vào Ti Ấp.

Quân đội Thiên Triều dự định ở Ti Ấp một hai ngày, chờ đợi hậu phương cung cấp lương thảo, rút ra một phân đội đóng phía sau Ti Ấp, một lần nữa đại quân bắc hạ, cùng Kim Ma chính thức giao chiến.

Tuy rằng chưa chính thức công bố danh sách đội quân sẽ ở lại phòng thủ Ti Ấp, nhưng từng tướng soái trong lòng đều rõ, Chung Đại cùng tiểu đội của y, chắc chắn sẽ bị lưu lại.

Bởi vì từ bây giờ về sau, Ti Ấp không thể nghi ngờ là nơi an toàn nhất giữa chiến tuyến.

Toàn quân tiến được vào Ti Ấp, sắc trời đã tối đen, người ngựa đều không chống cự được cơn mệt nhọc, đại quân liền đi vào giấc mộng. Chỉ có mấy tiểu đội đến ca vẫn còn tuần tra bên ngoài tường thành.

Đêm nay, vốn không phải đêm Chung Đại cùng đội của mình trực đêm, nhưng từ việc bàn tán của binh sĩ từ chiến trường trở về, y biết được tình hình chiến đấu ban sáng, trong lòng luôn ẩn ẩn bất an, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, liền một mình trở dậy, đi dạo bên tường thành.

Ban đêm vốn yên tĩnh vô cùng, trên bầu trời tinh không nguyệt ẩn, Chung Đại chỉ cầm một cây đuốc bằng nhựa thông trong tay, ở trong gió phách phách bạch bạch cháy, chiếu sáng lên bốn phía tường thành ám xanh nhiễm đầy vết máu.

Thời điểm cùng thời tiết như thế này, cho dù thị lực có tốt đến mấy thì tầm nhìn vẫn vô cùng hẹp, đối việc tuần tra vô cùng bất lợi.

Nếu đại địch….. lúc này phát động tập kích ban đêm thì sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đó, Chung Đại nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười.

Ti Ấp nổi danh dễ thủ khó công, hiện tại trong thành đóng nhiều quân như thế, lại được quân trang hoàn mĩ, cho dù quân địch có đột ngột tập kích, cũng khẳng định sẽ vô ích, tổn binh hao tướng uổng phí mà thôi.

Nhưng mà, nhưng mà….. Trong lòng cứ bồn chồn lo lắng một điều gì đó, không thể nói đó là gì, nhưng dự cảm đó sẽ là tai họa ngầm then chốt khiến quân ta thất bại.

Vẫn là cảm thấy chính mình có điểm buồn lo vô cớ, Chung Đại thở dài, đang chuẩn bị xuống khỏi thành lâu, trở về ngủ, bỗng nhiên lại nhìn ra bên ngoài tường thành Ti Ấp, tựa hồ thấy được trong màn đêm mịt mờ bát ngát, một ngọn đuốc, lại tiếp một ngọn đuốc bùng sáng lên.

Ngọn đuốc đỏ cam nhanh chóng làm thành một vòng tròn dày và hoàn hảo, chiếu sáng nửa không trung, đem cả Ti Ấp vây ở bên trong.

Bên dưới cây đuốc chính là binh tướng Kim Ma hồng y kim giáp, cờ xí bay phấp phới đầy hung mãnh.

Chung Đại kinh hãi, đồng thời nghe được tiếng khua gõ inh tai từ trên thành lâu vang vọng. Hiển nhiên, nhóm tuần tra cũng đã phát hiện được tình hình, vội vàng báo động toàn thành.

Bên trong Ti Ấp đèn đuốc nối tiếp nhau cháy rực, vừa rồi vẫn là một đêm yên tĩnh, rất nhanh đã ồn ào nhốn nháo như nước ùng ục sôi trào.

Chung Đại chỉ cảm thấy ngực bị xiết chặt, bỗng nhiên hiểu được dự cảm vừa rồi của mình rốt cuộc là cái gì. Y vội vã xuống tường thành, hướng về doanh trại trong thành chạy không ngừng.

————————-

[1] Kim ngọc anh lạc: Chuỗi ngọc vàng (?)

[2] Tiểu mạo tử: hao hao giống như vậy a *mặc dù cái này hiện đại mất rồi =__=*

[3] Tẩy tảo: Người quét tước, giặt giũ.

[4] Hoành cách: Phần giữa ngực và bụng.

[5] Tình như thủ túc: Như tình anh em.

[6] Chân đao chân thương: Đao thật thương thật.

————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro