Cửa 10.
10.
Lưu Thanh Tùng dụi dụi mắt, bước tới cửa tiếp theo.
Hai mươi mốt tuổi.
Cháy bỏng, cuồng vọng, chàng thanh niên hai mươi mốt tuổi đã có tất cả những gì bản thân khao khát.
Lưu Thanh Tùng không biết năm ấy có điều gì khiến Lâm Vĩ Tường phải hối tiếc.
"Nhiệm vụ là hôn Lâm Vĩ Tường khi giành được chức vô địch."
"Hả?" Lưu Thanh Tùng cho rằng mình nghe nhầm, "Hai mươi mốt tuổi? Đây là điều anh ấy nuối tiếc sao?"
"Không hẳn là nuối tiếc, nhưng chắc chắn đây là điều duy nhất anh ấy muốn làm nhưng không thể làm trong năm này." Bé Diêm nói thêm, "Điều duy nhất."
Trong khoảnh khắc tột cùng hưng phấn, anh khao khát những cái đụng chạm thân mật nhất với người thân thiết nhất của mình. Ôm ấp không đủ, tiếp xúc da kề da cũng không đủ. Khi cơn mưa vàng rơi xuống, máu của Lâm Vĩ Tường sôi lên. Anh nhìn Lưu Thanh Tùng, trong lòng anh nảy sinh ý muốn hôn người ấy.
Có thể thứ ấy chưa phải là yêu, hoặc có thể đã là hơn cả yêu.
Lưu Thanh Tùng bước qua cửa, một lực hút mãnh liệt kéo anh trở về năm hai mươi mốt tuổi. Trước khi kịp phản ứng, ngón tay anh đã đánh vào nhà chính phát cuối cùng.
Nơi đây tràn ngập những thanh âm náo nhiệt, ánh đèn sáng chói, những mảnh vàng rải rác rơi xuống trước mắt anh.
Anh ôm lấy bên eo đau đớn, đôi mắt đẫm lệ nhìn về Lâm Vĩ Tường. Rõ ràng đây là cảnh tượng anh đã từng trải qua và nhớ tới vô số lần, vậy nhưng tại khoảng khắc này, anh cảm giác khó thở như mắc chứng tăng thông khí.
Lưu Thanh Tùng bị Lâm Vĩ Tường ôm vào lòng, vừa run rẩy vừa khóc, ghé vào tai Lâm Vĩ Tường, muốn nói chúng ta hôn nhau đi, muốn nói anh hãy hôn em có được không.
Anh há miệng, không nói ra lời nào. Lưu Thanh Tùng cắn vào dái tai của Lâm Vĩ Tường.
Lâm Vĩ Tường sững người, nhìn chằm chằm vào anh.
Lưu Thanh Tùng ngẩng đầu hôn anh, đưa lưỡi liếm đôi môi nứt nẻ của Lâm Vĩ Tường.
Những hạt mưa lấp lánh vẫn rơi, và tiếng ồn xung quanh như muốn nuốt chửng họ. Lưu Thanh Tùng giang tay ôm lấy lưng Lâm Vĩ Tường, chỉ muốn hôn anh một cái, không màng đến mọi thứ trên đời.
Rõ ràng là muốn đền bù cho quá khứ của Lâm Vĩ Tường, nhưng Lưu Thanh Tùng vẫn cứ khóc. Từ lúc bước đến thời gian và không gian này, anh đã hiểu ra tại sao Lâm Vĩ Tường lại khao khát một nụ hôn đến thế.
Chết tiệt! Cảm giác đứng trên đỉnh thế giới và hôn người mình yêu quá tuyệt vời. Điều quan trọng nhất là anh không cần phải chịu trách nhiệm. Làm xong cứ việc phủi mông rồi sủi đi, sẽ chẳng một ai nhớ đến cả.
Bé Diêm nhắc nhở anh đã qua màn.
Lưu Thanh Tùng bảo nó im lặng đi.
Kỹ năng hôn của Lâm Vĩ Tường năm hai mươi mốt tuổi vẫn còn hơi non nớt, điều này khiến Lưu Thanh Tùng càng thêm hài lòng - cuối cùng anh cũng không còn bị Lâm Vĩ Tường cười nhạo vì thở hổn hển sau khi hôn.
Một nụ hôn còn lãng mạn hơn cả kinh đô Paris.
Lúc họ buông nhau ra, Lâm Vĩ Tường ôm lấy khuôn mặt Lưu Thanh Tùng, hai mắt rưng rưng.
"Rồi tôi sẽ lại quên thôi, phải không?"
"Cái gì? Tại sao..."
"Tôi không biết nữa. Dường như tôi luôn quên mất một điều gì đó, nhưng làm sao tôi có thể quên được em? Lưu Thanh Tùng." Lâm Vĩ Tường nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh. "Rõ ràng những điều đó chỉ có em mới làm được, nhưng tôi lại chưa bao giờ bắt được hình bóng em..."
"Lâm Vĩ Tường, anh không quên em, anh không quên bất cứ điều gì cả. Là em đến muộn thôi."
Là do em đã vắng mặt, và giờ em đang bù đắp chúng, chứ không phải là anh đã quên.
"Chúng ta có còn gặp lại nhau không?"
"Em vẫn luôn ở bên cạnh anh. Lâm Vĩ Tường, chúc mừng anh đã giành được chức vô địch."
Cuối cùng, Lưu Thanh Tùng lại hôn Lâm Vĩ Tường thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro