Chương 21: Không nhớ
Tại sao chỉ thay mỗi chiếc quần lót đen?
Đương nhiên là sáng sớm thức dậy Lâm Dung phát hiện mình mộng tinh. Cậu thành thạo đứng dậy đổi quần khác rồi tiện tay ném chiếc quần bẩn vào sọt, định tối mới giặt.
Ai ngờ tự nhiên Lưu Tự lại dọn đi, giờ lại ở cùng một anh chàng đẹp trai, thế nên ý nghĩa của chiếc quần này trở nên hơi tế nhị.
Lâm Dung xấu hổ nên cũng không phát hiện Tần Ngôn có chút không thích hợp, chỉ nghe hắn ho một tiếng và nói câu "Tôi đi dọn phòng" rồi đi luôn.
Thừa dịp Tần Ngôn bận dọn phòng, Lâm Dung tranh thủ thời gian vọt vào nhà tắm giặt quần lót rồi ra ban công phơi. Cậu lười không lấy giá phơi áo xuống, đang nhón chân định kẹp đồ lót lên thì sau lưng đột nhiên có người nhích lại gần, ỷ cao hơn cậu, thế là thoải mái kẹp một bên quần giúp cậu, rồi lại thản nhiên lấy cái kẹp khác kẹp bên còn lại.
"Chuyện này... Tôi có thể tự làm," Lâm Dung quay đầu nhìn Tần Ngôn, có hơi ngượng ngùng, "Bây giờ chúng ta là bạn cùng phòng, anh không cần quá quan tâm tôi đâu."
Hai người cách nhau rất gần, Lâm Dung thấp hơn Tần Ngôn một cái đầu.
Người thiếu niên mười bảy tuổi trong trí nhớ đã cao lớn hơn, cũng tròn thêm một chút, giờ đây cũng biết xấu hổ nữa rồi.
Đôi mắt thật xinh đẹp, trông cái miệng này chắc hôn tuyệt lắm, thật muốn ôm lấy em ấy mà.
Trong lòng Tần Ngôn nghĩ thế nhưng ngoài miệng cũng không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Dung một lát rồi thò tay cọ vào chỗ giáp nhau giữa mặt và lỗ tai cậu.
Nhiệt độ cơ thể lành lạnh xẹt qua mặt, Lâm Dung vội vàng lùi về sau một bước: "Này, anh... anh làm gì thế!"
"Xin lỗi, chỗ này của cậu dính nước này," Tần Ngôn nắn vuốt xúc cảm giữa hai ngón tay rồi thu về, "Đúng rồi, lần này tôi đi gấp quá nên quên mang chăn ga gối đệm, cậu biết có chỗ nào gần đây bán không?"
"Siêu thị gần khu chung cư bên cạnh có bán đấy," Lâm Dung sờ mặt mình, kiềm lại cảm giác ngứa ngáy quái lạ vừa xuất hiện trong lòng xuống rồi bổ sung, "Anh nhớ mua đúng kích thước, lúc trước Lưu Tự lỡ mua size ga giường lớn hơn thế là cứ cằn nhằn với tôi rằng ngủ không thoải mái mãi."
Tần Ngôn cầm chìa khóa ra ngoài, một giờ sau mới xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
"Sao anh mua lắm thế?" Lâm Dung nghe được tiếng nên đến mở cửa giúp hắn thì nhìn thấy ngoài mấy túi chăn ga gối đệm trên tay thì hắn còn mang về bốn túi lớn, "Chẳng lẽ anh không mang đồ dùng hằng ngày đến à? Chỉ đi người không đến thôi hả?"
Tần Ngôn gật đầu: "Mấy món trước kia dùng đều để ở ký túc xá nhân viên trong khu du lịch, đi vội quá nên không mang theo, thế là tôi mua mới hết."
Lâm Dung ngồi trên ghế sa lon nhìn Tần Ngôn lấy từng món đồ ra, lấy đồ rửa mặt bỏ vào nhà vệ sinh và phòng ngủ, rồi lại mở tủ lạnh bắt đầu nhét đồ vào.
"Anh... định uống nhiều sữa bò thế? Ăn nhiều hoa quả đến vậy ư?" Lâm Dung thấy Tần Ngôn ôm hai hộp sữa tươi lớn bỏ vào tủ lạnh, còn có một hộp nho, kiwi, táo, một túi chuối tiêu, nhét đầy tủ lạnh trống rỗng.
Tần Ngôn nhìn chằm chằm vào bụng... Lâm Dung một chút, nói: "Sữa bò bổ sung canxi, hoa quả bổ sung vitamin và nước, mấy thứ này đều tốt cho sức khỏe cả, chúng ta có thể ăn cùng nhau."
Lâm Dung không còn gì để nói: "Anh bao lớn thế, sao nói chuyện y như mẹ tôi..."
"Tôi 25." Rắn nào đó có tuổi thật 150 giả bộ nai tơ, mặt không đỏ tim không đập mạnh.
"Ồ, thế anh hơn tôi năm tuổi."
"Anh biết chăm sóc người khác thế cơ á," Lâm Dung nhích lại gần Tần Ngôn, lấy cùi chỏ chọt chọt vào ngực anh, hỏi như ăn trộm: "Yêu chưa?"
Lúc Lâm Dung cười lên lông mày giãn ra, trông gương mặt chuẩn trứng ngỗng rất dễ chịu, đôi mắt to phảng phất như biết nói chuyện.
Tần Ngôn lập tức cảm thấy tim mình đập rộn ràng, hắn rũ mắt kiềm lại cảm xúc: "Yêu rồi."
"Tôi biết ngay, anh đẹp trai thế mà sao lại chưa yêu được chứ," Lâm Dung đặt tay lên vai Tần Ngôn, tiếp tục nhiều chuyện, "Yêu mấy người rồi? Bạn gái xinh lắm nhỉ?"
Tần Ngôn quay đầu nhìn bàn tay Lâm Dung đang đặt trên vai mình, thầm nghĩ sao tiểu tổ tông này vẫn giống trước kia thế, thích động tay động chân với hắn, miệng thì trả lời: "Rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp."
Lâm Dung vừa định nói gì đó thì bị Tần Ngôn cướp lời: "Tôi nói là bạn trai."
"Ồ?!" Lâm Dung trợn to mắt, nhưng cũng nhớ nhỏ giọng lại, "Anh là đồng tính hả? Hay là bi?"
Bi? Tần Ngôn nhíu mày, đó là gì thế?
"Tôi không phải bi."
Lâm Dung nghĩ rằng người ta đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm như thế thì mình hẳn nên quan tâm nhiều hơn một chút, thế là hỏi: "Vậy giờ hai người chia tay rồi hả? Tại sao lại chia tay?"
"Tôi nghĩ chúng tôi chưa chia tay nhưng em ấy lại nói tôi là bạn trai cũ."
"Cậu ta có tình yêu mới à? Hay là hết cảm giác yêu anh rồi?"
Tần Ngôn lắc đầu, Lâm Dung tự mình tưởng tượng ra một câu chuyện gửi gắm tình cảm sai lầm, cũng không muốn bóc vết sẹo của người ta nên cũng vờ thoải mái nói: "Cuộc đời ai mà chẳng gặp phải mấy đứa người yêu cặn bã đâu nè? Người yêu cũ của tôi cũng ra đi chẳng nói chẳng rằng, tôi xem như hắn chết rồi, thế là thanh tịnh."
Nhận được lời an ủi dở khóc dở cười này, nhất thời Tần Ngôn chẳng biết nên vui vì người yêu cũ của Lâm Dung là hắn hay nên khóc vì Lâm Dung coi hắn chết thật rồi.
Nhưng thấy sự quan tâm trong mắt Lâm Dung, trái tim và thân thể cô đơn mấy năm đều rục rà rục rịch.
Hắn bèn thuận theo động tác khoác lên vai mình của Lâm Dung kéo cậu vào trong ngực, một tay vỗ đầu cậu tay còn lại thì ôm lấy lưng cậu, còn mặt thì chen vào cổ Lâm Dung, giọng nói mang theo bảy phần thật tình ba phần dục vọng: "Tôi rất nhớ em ấy."
Lâm Dung thở dài, không những không đẩy hắn ra mà còn vỗ lưng an ủi, tỏ vẻ cậu hiểu mà.
Chóp mũi Tần Ngôn toàn là mùi hương của Lâm Dung, hắn hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi được vợ mình ôm vào ngực, nhưng có một việc mà hắn càng muốn biết hơn nữa.
"Vậy cậu có nhớ hắn không? Người yêu cũ đó."
Bàn tay vỗ lưng dừng lại, tiếng vỗ lưng cũng biến mất,
Trong khoảnh khắc này, cả phòng khách lớn chỉ còn tiếng kim giây tích tắc của đồng hồ treo tường, trái tim Tần Ngôn lo lắng không yên.
Qua một lát lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng trả lời đầy bình tĩnh của Lâm Dung.
"Không nhớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro