Chương 11: Khuất phục
Hai người đều bị tình dục chi phối hoàn toàn, Nhan Khanh để Lâm Dung ngửa ra sau, giữ nguyên vai trên mặt nước, hai tay chống lên ghế dựa, nâng mông lên, đón lấy từng đợt va chạm của hắn.
Dương vật của Lâm Dung vểnh lên cao cao, lúc này lại nhịp nhàng vung qua vung lại trong nước, Nhan Khanh cảm thấy rất đáng yêu, thế là uốn lượn đầu rắn xuống, hé miệng hút vào dương vật của cậu.
"Ừm a... Nhan Khanh... Nhan Khanh..." Cúc huyệt bị nhét đầy, dương vật lại được nhét vào khoang miệng rắn, Lâm Dung chỉ cảm thấy không có chỗ nào trên người khó chịu cả, thân thể hoàn toàn buông lỏng, mặc cho Nhan Khanh tung hoành.
"Bé cưng Dung Dung, em thật là mềm, thật chặt." Nhan Khanh yêu bộ dáng này của Lâm Dung chết mất, tiếng nói mang theo tình dục của cậu cũng có thể khiến dương vật của hắn càng lớn và cứng hơn, hắn liều lĩnh xông vào gây rối ở chỗ sâu trong cậu.
"Anh... Chậm tí... Đừng hút mạnh thế... Ừm..." Dương vật bị hút, Lâm Dung chịu không nổi, Nhan Khanh nuốt trọn hết rồi lại nhả ra, đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại trên cán, rồi lại đi xuống liếm trứng, đầu lưỡi thay nhau ôm lấy và liếm láp hai túi trứng, vốn Lâm Dung đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, làm sao chịu được kích thích như vậy, chưa đến mấy phút cậu đã bắn ra, như thường lệ, rắn lục nuốt hết tinh dịch của cậu.
"Hôm nay Dung Dung ngọt quá, có phải ăn dưa hấu nhiều lắm không?"
Lâm Dung đỏ mặt trừng Nhan Khanh, cậu mới không thừa nhận đâu.
Ăn dưa hấu là nơi đó ngọt à!
Miệng Nhan Khanh, quỷ gạt người.
Nhưng lần nào Nhan Khanh cũng nuốt hết tinh dịch khiến cậu cảm thấy giữa hai người có chút thân mật.
"Dung Dung không tập trung, phải phạt." Nhan Khanh thấy Lâm Dung nghĩ lung tung, thế là tăng cường độ ra vào của nửa người dưới, và mỗi lần tiến vào đều sẽ dùng bụng rắn ma sát cửa huyệt, chân rắn cũng cố gắng tách khe mông sang hai bên, phảng phất muốn mở rộng cửa huyệt hơn nữa.
Lâm Dung vừa mới bắn xong, cả người mềm nhũn, không có sức chống lại động tác của Nhan Khanh, cậu nằm trên ghế thở phì phò, huyệt sau càng thêm thả lỏng.
"Phạt... cái gì?"
"Phạt em, ăn hai cây côn thịt." Nhan Khanh nói xong, cũng thò một dương vật khác đến cửa huyệt, lui cây đang ở phía trong ra ngoài một nửa, cây mới thừa dịp chen nửa quy đầu vào khe hở.
"A! Đau quá! Đừng Nhan Khanh ơi!" Kích thước của Nhan Khanh quá lớn, ngay cả một nửa hai cây côn thịt cũng không chui vào được mà Lâm Dung đã đau đớn đến mức mông cũng run lên, cúc huyệt cũng vì thế mà khép chặt, hai dương vật của hắn đều bị kẹt một nửa ở trong, cả hai người đều không dễ chịu.
"Hừ... Thả lỏng một chút, Dung Dung... Tôi sẽ không làm em đau." Nhan Khanh muốn trấn an Dung Dung.
Đến tuổi này rồi Lâm Dung cũng chưa từng đau đến vậy, lập tức rơi nước mắt, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ ủy khuất.
Cậu giơ chân đạp thân rắn một chút, lại bởi vì tư thế hiện tại của hai người mà không dùng sức được, đành phải đấm tay vào thân rắn đang quấn ở trên ngực mình.
"Tên Nhan Khanh biến thái này, tôi không muốn làm với anh nữa đâu!" Lâm Dung vừa khóc vừa mắng, "Đau quá! Đau chết mất thôi! Anh cút ra!"
Đến cùng vẫn là thân thể mười bảy tuổi, vừa non nớt lại ngây ngô, Nhan Khanh không nỡ để cậu đau, nhưng bây giờ Lâm Dung đang kẹp rất chặt, hắn không thể lui ra, đành phải dỗ cậu.
"Dung Dung ngoan nào, xin lỗi em, là tôi không tốt, em thả lỏng một chút, tôi rút ra."
Lâm Dung nghẹn ngào hai lần, không yên lòng nói: "Anh đảm bảo sẽ rút ra chứ?"
Nhan Khanh đưa đầu rắn lại gần gương mặt Lâm Dung, dịu dàng liếm đi tất cả nước mắt: "Tôi đảm bảo."
Lâm Dung thả lỏng cúc huyệt, Nhan Khanh thuận lợi rút hai dương vật ra, chỉ dùng cây trước đó cắm vào, dịu dàng cọ xát bên trong, tới tới lui lui xẹt qua điểm nhạy cảm.
Khoái cảm dần dần chất thành đống, Lâm Dung bắt đầu loay hoay mông eo theo tiết tấu của Nhan Khanh, để dương vật đi vào càng sâu, lùi ra càng cạn.
Tốc độ của Nhan Khanh nhanh dần, càng ngày càng vào sâu hơn, đi đến chỗ sâu thì kiểu gì cũng dừng lại một chút, cọ trên cọ dưới, dường như đang tìm gì đó.
Cuối cùng, càng làm thì thân thể Lâm Dung càng mềm, càng thả lỏng, khi côn thịt cương lần nữa, Nhan Khanh tìm được nơi mềm mại đang đóng chặt ở sâu trong huyệt.
"A... Xót quá, có phải anh vào hơi sâu không..." Trên mặt Lâm Dung còn mang theo nước mắt, sắc mặt phiến hồng, mắt đầy xuân tình, răng cắn lấy môi để mình không kêu quá lớn tiếng.
Còn chưa đủ.
Nhan Khanh muốn cho Lâm Dung biến thành người của mình hoàn toàn.
Dù sinh lý hay tâm lý, hắn đều muốn hết.
Nhan Khanh bị ma quỷ ám, mặc cho dương vật của bản thân đâm sâu vào nơi mềm mại bên trong kia, bụng rắn dán sát vào cửa huyệt.
"Á... Quá sâu... Sao hôm nay lại vào sâu thế..." Lâm Dung bị ch!ch đến mức nước mắt sinh lý chảy xuống theo khóe mắt, nhưng kiểu kết hợp này lại để cho bản thân cậu nhịn không được mà muốn được yêu thương nhiều hơn, cậu ôm lấy thân rắn to lớn của Nhan Khanh, ma sát vào đầu vú nhạy cảm của mình, rồi lại ấn lấy đầu rắn, để hắn liếm dương vật đang cương cứng của mình.
Nhan Khanh tùy ý để cậu làm gì thì làm, vừa phun ra lại nuốt vào dương vật, vừa tập trung tinh thần đục mở nơi mềm mại kia.
Rốt cục nơi đó cũng có khe hở, nó giống như một con vật bé nhỏ mở một khe cửa nhỏ, chào đón khách đường xa đến đây.
Dương vật thô to của rắn không nhường nhịn mà xâm nhập vào cánh cửa nhỏ kia để tuyên bố chủ quyền.
"Á... Nhan Khanh..." Cả người Lâm Dung run rẩy, vừa thoải mái lại vừa đau, cậu nghe thấy tiếng va chạm và tiếng nước "ào ào" đầy kích thích truyền đến từ chỗ hai người kết hợp, chỉ cảm thấy thân thể của mình quá dâm đãng, như vậy mà vẫn chưa thỏa mãn.
"Dung Dung, sướng không?"
"Sướng... Anh đừng rút ra... Nhan Khanh..."
Nhan Khanh quấn chặt lấy thân thể Lâm Dung, ra vào trong huyệt tầm trăm lần, sau đó hai người cùng nhau bắn ra.
Tất cả tinh dịch của Nhan Khanh đều được bắn vào cửa nhỏ mềm mại kia.
Như một nghi thức nào đó, Nhan Khanh nhả dương vật Lâm Dung ra rồi lại rút dương vật đã mềm một nửa của mình ra. Sau đó hắn buông Lâm Dung và lùi về sau một chút, thân rắn cuộn lại từng vòng, lộ ra phần bụng và một dương vật vẫn còn cương cứng, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Lâm Dung, lúc này con ngươi dựng thẳng mang theo ham muốn chinh phục bẩm sinh.
Từ trên người Nhan Khanh, cậu cảm nhận được sự kính sợ mà bản năng động vật mang lại, Nhan Khanh không cần làm bất kỳ động tác nào, chỉ cần bộc lộ ra khí thế của động vật cấp cao trong chuỗi thức ăn, cậu là sóc chuột, sẽ không thể và cũng không dám cử động.
Lúc này Lâm Dung mới ý thức được rằng, mấy ngày nay giao phối với cậu, Nhan Khanh chỉ bắn một bên, bên khác thì mặc kệ.
Nhan Khanh vẫn luôn đặt sự thoải mái của cậu lên hàng đầu, nếu cậu không muốn hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Dường như Nhan Khanh... đối với cậu rất khác.
Bao giờ cũng rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn.
Lâm Dung quỳ xuống trước mặt Nhan Khanh, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng liếm láp dương vật đang cương lên.
"Ừm... Dung Dung ngoan." Là tiếng than nhẹ đầy áp lực của Nhan Khanh.
Dương vật to lớn vui sướng nhúc nhích trong miệng Lâm Dung, gai ngược cứng ngắc đều được thu lại, tựa như sợ làm đau miệng cậu.
Điều này khiến Lâm Dung hết sức thỏa mãn, giống như Nhan Khanh cũng truyền lại sự sung sướng này cho cậu.
Lâm Dung học theo động tác của Nhan Khanh, trúc trắc nuốt cán vào miệng.
Có chút tanh và hơi lành lạnh.
Lâm Dung nhắm mắt lại, nghe lời mà khẩu giao cho Nhan Khanh.
Đây là sự phục tùng trên tâm lý lẫn sinh lý, cũng là sự tùy hứng và phóng túng với nhau.
Cậu phảng phất cảm giác được rằng, từ khoảnh khắc này, đã có gì đó giữa hai người khác xa ngày trước.
Nhan Khanh đối với cậu, là mệnh lệnh, là nuông chiều và khao khát.
Mà cậu đối với Nhan Khanh, là thần phục, theo đuổi và dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro