Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Transit Love - Mumumu-Mushen

Link chương 7: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b6e0b10a

——

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Chúng tôi đã từng chia tay một lần, khoảng ba tháng. Chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn đôi được thiết kê riêng mà tôi đã đặt mua sau khi chúng tôi quay lại với nhau. Không ngờ sau khi chia tay Jiyeon vẫn đeo nó.

Kim Jiyeon: Tôi chưa có suy nghĩ gì lớn về việc "chia tay", nó có cảm giác không thực tế. Chị ấy từng hứa sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời... Quả nhiên, những lời chị ấy nói khi chúng tôi yêu nhau chỉ tính bằng khoảnh khắc yêu nhau. Chị ấy đã cảm thấy ổn hơn về mối quan hệ của chúng tôi sau hai tháng kể từ khi chia tay, điều này khiến tôi khó chấp nhận vì tôi rất muốn được quay lại với nhau.

Kim Hyunjung: Tôi xin lỗi vì thái độ thờ ơ của mình và sẽ cố gắng hết sức để hòa hợp với em ấy như một người bạn. Tôi không muốn em ấy cảm thấy không thoải mái khi sống ở đó.

Kim Jiyeon: Chị ấy bảo tôi hãy tìm "hạnh phúc" ở người khác... Có vẻ như việc chia tay này cũng là để giải phóng tôi. Ôi, chị ấy thật giỏi đeo mặt nạ dịu dàng ân cần và nói những lời rất tổn thương. Dù chị ấy có hạnh phúc với người phụ nữ khác ngoài tôi thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng sẽ không chúc phúc cho chị ấy. Mặc dù những năm tháng tôi hẹn hò với chị ấy thật hạnh phúc và trọn vẹn, nhưng cái cách nó kết thúc lại rất tồi tệ. Lúc này tôi ghét chị ấy hơn bất cứ ai.

-Trường quay-

Yeonjung: Này, dù bây giờ tôi không tham gia show nhưng tôi cũng sẽ khóc mất. Trong quá trình chia tay và những cuộc trò chuyện của họ, tôi có cảm giác như mình đã nhìn thấy mối quan hệ thất bại trước kia của chính mình.

Yeoreum: Bởi vì hai người đã hẹn hò quá lâu rồi. Hơn nữa, Jiyeon còn nói rằng họ đã quen nhau hơn mười năm, cả đời có thể gặp được bao nhiêu người lâu như vậy chứ. Cuộc chia tay chắc hẳn đã ảnh hưởng nặng nề đến cô ấy.

Nhưng theo tôi, Hyunjung là người có trách nhiệm, trong những ngày qua, cô ấy chắc chắn có thể cảm nhận được Jiyeon vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, mặc dù cô ấy sẽ cảm thấy khó xử vì sự tương tác giữa Juyeon và Jiyeon nhưng cô ấy vẫn chọn cách để Jiyeon buông tay và cố gắng chấp nhận những cảm xúc mới.

Dayoung: Bạn có nghĩ có thể "transit love" trong thời gian ngắn như vậy không? Và làm như vậy cũng thật tàn nhẫn mà.

Yeoreum: Trong thư giới thiệu do Hyunjung viết, không khó để thấy cô yêu mến Jiyeon đến mức nào. Cô ấy không chỉ biết rất rõ về Jiyeon mà còn rất quý trọng Jiyeon. Khi cô ấy ngồi trước mặt Jiyeon và nói những lời lạnh lùng với người phụ nữ mình vô cùng yêu thương trong quá khứ, người ngoài cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Dayoung: Trong tình yêu, chắc chắn sẽ có một quá trình mà tình cảm dần nguội lạnh và thực sự đau đớn khi giai đoạn kiệt sức ập đến. Tôi không có cảm giác như đang xem chuyện tình của người khác, tôi cũng cảm thấy tình yêu của tôi như vậy. Theo quan điểm của Hyunjung, "cà phê" chỉ là nguyên nhân dẫn đến chia tay nên Jiyeon không cần phải xin lỗi và cô ấy cũng không cảm thấy ngày hôm đó Jiyeon đã làm sai điều gì cả.

Yeoreum: Nhưng đối với Jiyeon, việc chia tay vì "cà phê" là quá đột ngột. Cô ấy gần như hoàn toàn không chuẩn bị cho việc chia tay. Bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng việc chia tay này đã được Hyunjung "lên kế hoạch" trong lòng nên cô ấy cảm thấy Hyunjung rất theo chủ nghĩa cá nhân.

Yeonjung (giơ tay): Tôi muốn nói thêm rằng lời nói của Hyunjung thực ra rất mơ hồ. Cô ấy biết nói lời chia tay lần nữa sẽ mang lại tổn hại cho Jiyeon, và dưới tiền đề này, cô ấy vẫn hạ quyết tâm phải nói rõ điều đó với Jiyeon trực tiếp. Nhưng khi Jiyeon hỏi cô ấy, "Tại sao chị lại ghét em đến vậy và tại sao chị phải chia tay em?" Hyunjung lại do dự. Sau khi nghe thấy Jiyeon đầy lòng tự trọng xin lỗi mình, cô ấy cũng không nói nên lời. Cuối cùng, tôi cảm thấy rằng cô ấy chỉ đang vội vàng sắp xếp và kết thúc tình huống chia tay hiện tại bằng những gì cô ấy nói.

Yeoreum: Chà... Mặc dù lời nói của Hyunjung nghe rất bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc cô ấy nói, "Chị không thể để em đi và cũng không thể chúc phúc cho em trong lúc này", tôi có thể cảm nhận được rằng trái tim Hyunjung không phải hoàn toàn buông được Jiyeon. Thành thật mà nói, bản thân cô ấy cũng phải rất bối rối.

Dayoung: Được rồi, được rồi, chúng ta nên bình tĩnh lại. May mắn thay, hôm nay Hyunjung và Jiyeon không có "nhiệm vụ" riêng biệt gì đâu, hãy cùng xem các thành viên khác hiện đang làm gì nhé.

Tập.07 -- Chúng ta chỉ là người yêu cũ của nhau mà thôi

Ba thành viên đến siêu thị để mua sắm: Chu Sojung, Son Juyeon và Park Soobin.

Trước khi ba người trở về biệt thự ở Hannam-dong, họ đã đến quán cà phê do Juyeon giới thiệu trước đó.

[Phụ đề: Đến quán cà phê nổi tiếng với chủ đề cắm trại sang trọng]

Hôm nay là một ngày cuối tuần, có rất nhiều sinh viên và các cặp đôi ở khu vực trung tâm thành phố. Sojung cũng mất rất nhiều thời gian để tìm chỗ đậu xe bên đường.

"Mình nên uống gì đây ~"

Juyeon bước vào quán cà phê nổi tiếng đầu tiên cùng với Soobin và gọi món trước: "Tôi muốn một tách cà phê nóng."

Thời tiết hôm nay vẫn ở mức khoảng 30 độ, nhưng Juyeon vốn yêu thích đá lạnh, hiếm khi chọn đồ uống nóng. Soobin liếc mắt dò hỏi, Juyeon xoa xoa bụng, Soobin hiểu ý gật đầu.

"Chị nghĩ rằng sinh viên ngày nay sẽ không bị cản trở việc uống đá ngay cả khi họ đang trong kỳ kinh nguyệt chứ."

"Em cũng muốn được thoải mái như vậy nên em ghen tị với những người bạn có thể uống nước đá. Đáng tiếc, thể trạng của em lại không cho phép. Hai ngày qua em rất nhạy cảm và đau bụng khi uống nước lạnh lắm đấy."

Sojung vẫn đang đỗ xe, phía sau đã có rất nhiều người xếp hàng, Soobin sợ trễ thời gian nên dứt khoát giúp Sojung đưa ra quyết định: "Vậy thì một ly cà phê nóng, hai ly Iced Americano, và một bánh pho mát, cảm ơn."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: Tôi thích uống cà phê và ăn bánh pho mát. Soobin đã giúp tôi gọi những món mà tôi yêu thích, không ngờ em ấy vẫn nhớ sở thích của tôi, lúc đó tôi hơi ngạc nhiên.

——

Soobin đang tìm chỗ ngồi, đã bị thu hút bởi chiếc lều trưng bày trong cửa hàng. Trong lều có bàn ghế, trông giống như một không gian riêng tư và rất thoáng đãng. Cô vỗ vai Juyeon: "Chúng ta vào lều uống nước được không?"

"Cái gì cơ?"

Juyeon đang bận xem điện thoại, nhất thời nghe không rõ, cúi người áp tai gần sát môi Soobin: "Unnie, chị nói gì thế?"

Sojung đã đậu xe xong, vào muộn và dường như đang đi bộ một cách nhàn nhã. Từ cửa sổ nhìn vào, cô tình cờ nhìn thấy Soobin đang nói vào tai Juyeon, bước chân đột nhiên nhanh hơn.

"Chị nói là, chúng ta có thể lấy đồ uống và ngồi trong lều được không?"

"Cái này... không thể nào xảy ra được phải không?"

Sau đó Sojung cũng nhìn về phía Soobin chỉ, sau khi hiểu được chủ đề của hai người, cô bình tĩnh đưa ra quyết định: "Những chiếc lều này chỉ là đồ trang trí theo chủ đề thôi. Chúng ta hãy ngồi ở ghế bên cửa sổ đi."

"Được rồi." Soobin cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cô lại rất nghe theo lời Sojungnói.

"Ừm, unnie, tuy đề nghị của chị rất thú vị nhưng chân của em và Sojung unnie dài quá. Cho dù có vào được thì chúng ta cũng sẽ cảm thấy rất chật chội khi ngồi trong lều uống cà phê đấy."

Khi vô tình nhắc đến "chiều dài" của đôi chân mình, Soobin tỏ ra không nói nên lời, giơ nắm đấm giả vờ đánh Juyeon. Juyeon tự nhiên mỉm cười né tránh, nắm đấm yếu ớt của Soobin cuối cùng cũng rơi vào tay Sojung. Hơi ấm từ lòng bàn tay của Sojung bao bọc lấy những ngón tay của Soobin, đây có thể coi là lần đầu tiên cả hai "nắm tay" nhau sau hai năm kể từ khi chia tay.

Soobin rụt vai và rút tay ra khỏi tay Sojung. Sojung cảm thấy rất xấu hổ về phản xạ có điều kiện của mình, cô sờ sờ cổ mình, đột nhiên nói với lưng Juyeon:

"Chà... dáng người của Juyeon thực sự rất đẹp ~"

Bong bóng màu hồng giữa hai người bị Sojung cắt đứt và dập tắt.

"A?"

"Chị nói, làm sao vòng eo của Juyeon có thể được luyện tập tốt như vậy? Hahahaha."

Lời khen đột ngột của Sojung khiến Juyeon không biết vì sao cảm thấy xấu hổ. Cùng lúc đó, Soobin, người tự nhận mình có vẻ đẹp "suy đồi", cũng nhìn lại và mong được khen ngợi.

"Còn em thì sao?" Soobin cố ý hỏi Sojung.

"Em à ~ Em cũng có vóc dáng đẹp..."

Đôi mắt của Sojung cuối cùng cũng rơi xuống phía sau Soobin.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: Điều hấp dẫn nhất ở Soobin là làn da và cặp mông của em ấy. Dù chúng tôi đã không gặp nhau trong hai năm nhưng SNS của em ấy vẫn đăng tải những bức ảnh quản lý cơ thể hàng tuần, tôi biết rằng em ấy nhất quyết muốn tập thể dục. Vòng ba của em ấy là niềm ghen tị của hầu hết phụ nữ. Nhưng bây giờ chúng tôi... suy cho cùng, chúng tôi đang có quan hệ là người yêu cũ, tôi xấu hổ không nói ra nên không biết phải bắt đầu khen ngợi em ấy từ đâu vào lúc đó (cười khúc khích).

——

Soobin tự nhiên nhận ra ánh nhìn "bất lịch sự" của Sojung liền hỏi:

"Chị đang nhìn đi đâu thế, unnie ~"

"À ~ À... Nhưng nhìn Juyeon kìa, chân em ấy dài và thẳng thật đấy."

Vì Juyeon đang là "lá chắn" nên Soobin cũng đã lợi dụng tình thế và nói với Juyeon: "Tại sao chân em lại dài thế kia?"

"Các chị đừng có trêu em nữa."

Juyeon đang bối rối, rất khó hiểu, tại sao đột nhiên lại ngưỡng mộ thân hình của cô chứ?

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Juyeon (cười): Hahahaha, sao tôi lại cảm thấy gánh nặng thế chứ. Cuộc đối thoại giữa hai chị ấy rất thú vị. Họ (gần) bằng tuổi nhau nên có vẻ thân thiết hơn. Mặc dù chúng tôi đi chơi nhóm ba người nhưng tôi không cảm thấy bất tiện chút nào. Sojung unnie và Soobin unnie đều là những người rất thú vị.

——

Quán cà phê này đặc biệt nổi tiếng trên mạng xã hội thời gian gần đây. Vào cuối tuần, ngoài sinh viên, học sinh, nhiều cặp đôi và người nổi tiếng trên mạng cũng đến đây để hẹn hò và chụp ảnh.

Khi người lớn hòa vào đám học sinh và sinh viên, có cảm giác như đang quay lại thời đại học.

Lúc này, một cô gái với mái tóc nhuộm vàng bước vào quán cà phê, mặc một chiếc váy ngắn khoe lưng, trông rất hợp với mùa hè. Màu tóc quá sáng, và khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trông giống một thần tượng trẻ đang chờ ra mắt. Cô ấy đứng trước quầy gọi món, điều này chắc chắn đã thu hút sự chú ý của Soobin và những người khác.

"Này, tuổi trẻ tốt thật đấy ~ Bây giờ chị còn không đủ can đảm để nhuộm tóc vàng."

Soobin đã hoàn thành chương trình đại học 4 năm, rất xúc động và nói mình rất nhớ thời sinh viên.

"Nhưng không phải chị đang học cao học sao? Cơ hội đi học còn rất nhiều mà." Juyeon còn hỏi: "À mà, thời đại học chị đã yêu bao nhiêu lần thế?"

Juyeon không biết rằng Sojung và Soobin là một cặp, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề. Sojung nhìn điện thoại không nói lời nào, trong khi vẻ mặt Soobin lại khá bình tĩnh.

"Hai lần. Một lần là tình yêu ngu ngốc, bọn chị vội vàng chia tay. Lần còn lại..."

Ngón tay đang lướt màn hình điện thoại của Sojung cũng dừng lại, chờ đợi lời nói tiếp theo của Soobin.

"Lần còn lại thì, chuyện tình lại tan vỡ vì chị quá nhạy cảm."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Park Soobin: Tôi từng tưởng tượng rằng nếu khi ấy mình ích kỷ, nghĩ cho bản thân nhiều hơn và bướng bỉnh hơn thì tôi sẽ không tôn trọng và đồng ý để buộc chị ấy quay trở lại. Có lẽ chị ấy sẽ không rời Seoul để tiếp tục học cùng tôi, tôi biết lúc đó chị sẽ rơi vào tiến thoái lưỡng nan nếu phải rời xa tôi.

Q: Nếu Soobin nhất quyết đòi bạn ở lại Seoul thì bạn có ở lại vì cô ấy không?

Chu Sojung: (im lặng thật lâu mới lắc đầu) Không. Cho dù thời gian có quay trở lại hai năm trước, Soobin cũng sẽ tôn trọng ý kiến ​​của tôi và để tôi tự mình đưa ra lựa chọn. Em ấy không phải là người ích kỷ và luôn nghĩ đến người khác, chưa kể chính bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi quay lại Busan vào thời điểm đó.

Soobin là người đặt gia đình lên hàng đầu vô điều kiện, và tôi cũng vậy. Cho nên trong tiềm thức, có thể em ấy không dám cố ý giữ tôi lại, vì sợ sau này tôi sẽ hối hận.

Dù thời gian có trôi đi thì Soobin vẫn sẽ để tôi ra đi. Vì vậy, giả định này không tồn tại được.

——

Juyeon không biết rằng Soobin sẽ trả lời những câu hỏi thông thường của cô một cách nghiêm túc như vậy.

[Phụ đề: Vô tình nhắc đến X của người khác khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo]

Juyeon nhận ra mình đã nói quá nhiều nên không tiếp tục chủ đề nữa. Nhưng Juyeon cũng giỏi tạo ra bầu không khí năng động. Cô chuyển camera điện thoại sang chế độ selfie và theo gợi ý của cô, cả ba người đã chụp vài bức ảnh nhóm thật đẹp tại quán cà phê nổi tiếng này.

"Nhưng mà, mở một quán cà phê ở đây sẽ mang lại lợi nhuận rất cao dù có vào cuối tuần hay không đấy."

Trong khi Juyeon tiếp tục chụp ảnh xung quanh, Sojung, một người trưởng thành đã bước vào xã hội, thảo luận về "khu kinh doanh" hiện tại với Soobin.

Soobin rất thích thú với chủ đề "cắm trại" đặc biệt của cửa hàng và cách trang trí trước mặt: "Phía sau cửa hàng này không có bãi đậu xe sao? Xây dựng một bãi đậu xe trên mặt đất bây giờ thật lãng phí không gian. Em nghĩ nếu thuê khu vực đó để mở rộng cửa hàng để khách hàng có thể thực sự tận hưởng cảm giác hẹn hò trong lều thì độ nổi tiếng sẽ càng cao hơn. Những chiếc lều hiện nay chất đống ở đó chỉ để trang trí thì quá lãng phí đi mất."

Sojung đang ăn bánh ngọt hỏi: "Giá thuê khu này không hề rẻ, năm nay đã tăng bao nhiêu rồi nhỉ?"

"Unnie, chị đột nhiên hỏi về tiền thuê nhà hàng tháng thế?" Soobin cười nói: "Nếu chị tò mò, lát nữa chúng ta ra ngoài hỏi ông chủ nhé."

[Phụ đề: Khoảnh khắc bất ngờ về kiến thức bất động sản của Sojung]

"Diện tích ở đây không hề nhỏ, khoảng 2 triệu (KRW) sao?"

"2 triệu có đắt quá không?"

Juyeon vẫn còn là sinh viên, chỉ nhìn Sojung và Soobin thảo luận về giá nhà đất ở đây, cô không thể tham gia cuộc trò chuyện và bất đắc dĩ dang tay bày tỏ rằng mình nghe không hiểu gì.

(MC Yeoreum: Haha. Thấy vậy tôi lại nhớ đến lời của Jiyeon. Cô ấy nói rằng Juyeon vẫn còn quá trẻ. Tôi chợt hiểu ra khoảng cách "tuổi tác" như thế nào. Mặc dù bây giờ nhiều sinh viên cũng rất sớm phát triển, nhưng suy cho cùng, mọi người đều có kinh nghiệm cá nhân mới có thể cảm nhận trong cuộc trò chuyện như này.)

(MC Yeonjung: Đúng vậy ~ Trước mặt Sojung và Soobin, Juyeon vẫn là một đứa trẻ "không quan tâm đến chuyện đời thường".)

"Không thể nào, tiền thuê nhà 2 triệu một tháng đắt lắm." Soobin thay mặt Juyeon trả lời.

"Quán cà phê mèo mà chúng ta vừa đi qua tính phí 50.000 (KRW) một giờ để đi chơi ở đó. Chị nghĩ 2 triệu tiền thuê hàng tháng là cơ bản thôi."

Những sinh viên ngồi phía sau đang làm bài tập, thảo luận về các dự án nhóm ở trường đại học và lo lắng về các môn tự chọn trong năm.

Juyeon cũng là sinh viên, uống cà phê nóng và nói đùa với hai người đã bước vào xã hội quan tâm đến giá thuê nhà hàng tháng.

"Sau khi hai chị thảo luận về chủ đề này, hai người bây giờ càng ngày càng ngồi xa nhau hơn đấy, chẳng lẽ vấn đề này có mâu thuẫn nhiều vậy sao?"

(MC Dayoung: Juyeon đang tập trung chụp ảnh đẹp để chia sẻ trên SNS nên chắc cô ấy không có hứng thú tham gia cuộc trò chuyện của họ.)

(MC Yeoreum: Hahaha, sau khi bước vào xã hội, chủ đề được thảo luận quả thực đã khác rất nhiều so với thời sinh viên.)

"Tất nhiên là không rồi ~"

Sojung tiếp tục giải thích: "Khi chị từ Busan về lại Seoul, chị và các đối tác đã cân nhắc việc thành lập công ty riêng nên đã tìm hiểu giá đất ở đây."

Soobin lập tức hiểu ra: "Ra là vậy. Unnie, chị có bao giờ nghĩ đến việc một mình phát triển không?"

"Có chứ. Nhưng chị vẫn thấy nó quá mạo hiểm nên cuối cùng chị quyết định ổn định dự án phần mềm trực tuyến trước khi tính đến các kế hoạch độc lập khác."

"Softy (phần mềm âm nhạc) do chị sản xuất hiện nay cũng rất phổ biến phải không? Nó gần như trở thành xu hướng chủ đạo trong giới âm nhạc nước ta mà."

Juyeon là một người dùng trung thành của loạt phần mềm này: "Đúng vậy đấy, unnie, bạn bè của em cũng sử dụng phần mềm do chị phát triển để nghe nhạc. Em tin rằng sau khi chương trình này được phát sóng, sẽ có nhiều người muốn dùng nó nhiều hơn cho mà xem."

Q: Tại sao bạn lại mời Chu Sojung tham gia chương trình của chúng tôi, bây giờ có thể công khai được không?

Park Soobin: (cười) Sojung unnie thực sự là một thiên tài máy tính rất đặc biệt, chị ấy còn có thể chơi violin và hát rất hay, việc phát triển phần mềm này cũng chính là sự cống hiến của chị cho sự nghiệp âm nhạc của mình. Tôi hy vọng thông qua chương trình này, sẽ có nhiều người biết đến chị ấy và hiểu được ý định của chị trong lĩnh vực thiết kế phần mềm.

(MC Yeonjung: Wow ~ Soobin thật sự là... dù không còn hẹn hò thì cô ấy vẫn muốn "unnie" ấy phát triển sự nghiệp.)

(MC Yeoreum: Hình mẫu của những cô gái giàu có thì khác nhau. Nhưng có thể thấy rằng cô ấy vẫn ủng hộ vô điều kiện khả năng và tương lai của Sojung như thời đại học.)

(MC Dayoung (chống cằm thở dài): Cô ấy quả thực là một người bạn gái cũ "quá nhạy cảm" ~ Cuộc chia tay thật là đáng tiếc.)

(MC Yeonjung: Nhưng trong trường hợp này, Soobin cũng thích những người có tài năng âm nhạc đúng không?)

——

[Phụ đề: Lee Luda trở về Hannam-dong sau giờ làm việc]

14:00 chiều

"Tôi đã về rồi đây ~"

Luda cất tiếng chào sau khi bước vào, nhưng không nghe thấy phản hồi nào. Cô đi vòng quanh phòng khách và bếp, nghĩ thầm: "Mọi người đã ra ngoài hết rồi sao?"

Cô quay lại phòng ngủ đặt túi xách xuống, sờ cái bụng đói của mình, định vào bếp tìm thứ gì ăn. Đáng tiếc tủ lạnh không còn nguyên liệu gì, ngay cả bánh mì nướng và salad mà Hyunjung chuẩn bị cho mọi người hàng ngày cũng trống rỗng.

"Phần còn lại thì sao?"

Luda hiếm khi ở một mình trong cả biệt thự, hiện tại đang nói chuyện với camera trong bếp: "Có phải vì thời tiết đẹp nên mọi người ra ngoài không? Không có ai ở đây à?"

Cùng lúc đó, trong biệt thự vang lên tiếng chuông báo thức nhỏ của điện thoại, sau một thời gian ngắn nó đã được tắt đi.

Luda đang giao tiếp trực tiếp với camera, cô hành động như một con hamster nhỏ đột nhiên sợ hãi, tai giật giật, mắt đảo qua đảo lại để xác định hướng của âm thanh vừa rồi, sau đó quay lại phía camera và hỏi: "Hình như có người trên lầu à? Nếu đúng thì chỉ cần gật đầu thôi."

Đạo diễn đang theo dõi màn hình camera đã nhấn nút và di chuyển ống kính lên xuống để xác nhận.

Thấy camera thật sự sẽ đáp lại mình, Luda che miệng cười, chỉ vào camera: "Ở đây thật sự có người theo dõi chúng ta 24/24 sao? Thật thú vị. Để tôi lên lầu xem trước đã ~"

[Phụ đề: Trong phòng ngủ trên tầng hai, Kim Jiyeon vừa nói lời tạm biệt với Kim Hyunjung và trở về biệt thự một mình]

Trong khoảng thời gian Jiyeon trở về, cô kéo chăn lên quá đầu rồi rúc vào trong chăn, ống kính camera thỉnh thoảng ghi lại những tiếng nức nở phát ra từ chăn.

Jiyeon khóc đã mệt, cô ngồi dậy dựa vào gối một lúc, không muốn tỏ ra yếu đuối nên lau nước mắt, cố gắng vui vẻ làm việc.

Lúc này, cô nhận được điện thoại của một người bạn, sau khi cúp điện thoại, cô ngơ ngác nhìn danh bạ trên điện thoại, cuối cùng nước mắt không khỏi lăn dài trên má.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Trong những năm qua, tôi đã hoàn toàn bước vào cuộc sống của chị ấy và bạn bè của chị cũng là những người rất thân thiết với tôi. Ngày hôm đó tôi chợt nhận ra nếu quên đi chị ấy đồng nghĩa với việc tôi có thể mất đi rất nhiều bạn bè.

Lúc đó tôi cảm thấy rất có lỗi, nên...

——

Jiyeon đặt kịch bản phim truyền hình sang một bên, lần này cô mang một hộp khăn giấy vào trong chăn, theo thời gian, chăn bông bị bao bọc bởi một đống giấy bị vo tròn, thấm đầy nước mắt.

"Cốc cốc!"

Mặc dù cửa phòng ngủ trên tầng hai hé mở nhưng Luda vẫn lịch sự gõ cửa mà không xác nhận xem có ai ở bên trong hay không.

"Có ai ở đây không?"

Nghe thấy giọng nói của Luda, Jiyeon mở một góc chăn để lộ ra nửa đầu.

"Luda?"

Nghe thấy giọng mũi nghèn nghẹt của Jiyeon, khiến Luda rất lo lắng.

Luda nhớ lại Jiyeon đã rất buồn bã khi đến biệt thự vào ngày đầu tiên, và chính cô cũng là người đã không kìm được nước mắt đêm qua. Quả nhiên, mỗi người sống ở đây đều có sầu muộn trong lòng, đau khổ ở một nơi mà người ngoài không thấy được.

Luda không dám hỏi thêm câu nào nữa nên bước đến bên giường và chạm vào đầu Jiyeon.

"Unnie ~ Chị luôn ở nhà một mình à?"

Lần trước Jiyeon lén lút rơi nước mắt, cô đã bị Luda phát hiện, nhưng cô không ngờ lần này Luda lại một lần nữa phát hiện ra. Cô dụi mắt rồi ngồi dậy khỏi giường.

"Chị mới về cách đây không lâu thôi."

"Tâm trạng xấu sao?"

"... Chị chỉ đang đọc kịch bản." Jiyeon xấu hổ nói ra sự thật: "Chị quá nhập tâm với nội dung thôi."

"Thì ra là vậy."

Không muốn Luda nhìn thấy phòng mình bừa bộn, cô lặng lẽ nhặt những vụn giấy vo tròn rơi trên sàn và xung quanh chăn bông, ném vào thùng rác.

Mái tóc hơi rối của Jiyeon khiến Luda không khỏi muốn giúp cô ấy sửa lại.

Nhưng Luda ngừng tiến về phía trước, bởi vì mái tóc bồng bềnh và khuôn mặt với những nét đặc biệt của Jiyeon trông không tệ chút nào. Khuôn mặt cô ấy đầy tủi thân và tổn thương, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc, có vẻ như đến một người phụ nữ cũng sẽ dao động khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy.

Luda tìm thấy một chiếc gương trên bàn trang điểm, cô ngồi xuống giường của Jiyeon và đưa cho cô ấy.

Jiyeon nhìn vào gương và thấy mắt mình đỏ hoe, mí mắt sưng lên vì khóc, thậm chí lòng trắng mắt cũng đỏ ngầu.

"A ~ Chị khóc xấu quá, chị xin lỗi."

Cũng may hôm nay cô không đặc biệt trang điểm mắt, nếu không bây giờ đã là thảm họa rồi.

Điều này có được coi là xấu xí không? Có vẻ như các nghệ sĩ quá khắt khe trong việc quản lý bản thân. Luda mỉm cười và nói không sao cả, phụ nữ xinh đẹp không cần phải xin lỗi.

Jiyeon vỗ nhẹ má mình để thư giãn, nhéo khóe miệng cứng ngắc cố gắng gượng cười, nói với Luda: "Còn em thì sao, em nghỉ làm à? Chị nghe nói sáng nay em có việc đi sớm."

"Ừ. Mấy ngày tới em sẽ không quay lại bệnh viện nên em đã sắp xếp trước công việc của mình."

Không biết bụng ai kêu lên trước, sau khi hai người nói chuyện mới phát hiện cả hai đều chưa ăn trưa, Jiyeon còn nói rằng cô thậm chí không còn tâm trạng ăn sáng dù luôn đói bụng.

"Hôm nay thời tiết đẹp, sao chị không cùng em đi dạo nhỉ?"

Jiyeon gần như từ chối không chút do dự. Không phải cô không muốn ra ngoài, mà chủ yếu là vì cô lo lắng bầu không khí trầm buồn này sẽ ảnh hưởng đến Luda, và hình ảnh bây giờ cũng không thích hợp để xuất hiện trước ống kính.

"Ra ngoài đi mà ~"

Luda nhăn mũi, nắm lấy cánh tay Jiyeon như muốn nịnh nọt cô ấy: "Nhìn mắt chị sưng lên vì khóc kìa. Ở nhà lâu hơn chắc chắn sẽ chán đấy. Em đưa chị đi ăn mì soba thì sao?"

"Mì soba à?"

Luda đã khôn khéo dùng thức ăn để dụ dỗ Jiyeon.

"Đúng vậy, quán ăn đó cũng có thịt cắt miếng, bọc xà lách và dưa chua... Nếu chị không thích thì chúng ta cũng có thể ăn canh củ cải và thịt bò, thêm một bát cơm, gọi một phần cá đù vàng, thịt chua ngọt và lẩu cay."

"Được, được." Jiyeon vô thức sờ sờ cái bụng đói của mình: "Quán đó ở đâu thế?"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Tôi tự nhận bản thân mình là người thích ở nhà vào cuối tuần, nhưng tôi thấy Jiyeon unnie hôm đó tâm trạng không tốt, nếu ở trong phòng buồn chán thêm nữa, chị ấy sẽ phát ốm mất thôi. Vì thế tôi muốn đưa chị ấy đi dạo. Hơn nữa, tôi còn nhận được tin nhắn từ Jiyeon unnie thông qua chương trình, tuy không có ký tên người gửi nhưng tôi biết tin nhắn nói rằng chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau khi rảnh rỗi là do chị ấy gửi cho tôi.

——

[Phụ đề: Lúc này, Kim Hyunjung cũng đã trở về nhà ở Hannam-dong]

Hyunjung dừng xe, cô tháo kính râm đeo trước ngực, từ trên xe lấy ra mấy túi giấy đựng đồ ăn và tráng miệng, trong tay xách bốn túi giấy một lúc, những món đồ đó có vẻ khá nặng. Cô bước từng bước thận trọng dưới cái nắng chiều 30 độ C.

"Tít tít... Tít tít, bíp, xin lỗi, sai mật khẩu."

Cô dùng lực tập trung sức nặng của đồ vật trên tay trái hết mức có thể, cuối cùng dùng tay phải nhập lại mật khẩu một cách khó khăn.

Tiếng bấm mật khẩu ngoài cửa rất chói tai, Jiyeon vừa trang điểm và thay quần áo xong tình cờ xuống lầu tìm Luda, cô tưởng là thành viên khác quay lại nên vội vàng bước đến cửa để chào đón mọi người.

Ngón trỏ của Hyunjung đột nhiên buông xuống, cánh cửa được mở ra từ bên trong, người chào đón cô chính là Jiyeon, người khó đối mặt nhất vào lúc này.

"Chào mừng quay trở lại ~"

Jiyeon đã sửa soạn lại diện mạo của mình trước ống kính, thực sự là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, chỉ trong 40 phút, cô đã chườm đá lên đôi mắt sưng tấy vì khóc, trang điểm lại và sửa lại mái tóc. Vào lúc này, Jiyeon buộc tóc đuôi ngựa và đang mỉm cười rực rỡ, không hề giống như là người phụ nữ đã khóc và chia tay trước mặt Hyunjung vài giờ trước.

Đáng tiếc, người đứng ngoài cửa lại là người có thể xé bỏ mặt nạ của Jiyeon bất cứ lúc nào. Nụ cười của Jiyeon cứng đờ nửa giây, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười đối mặt với Hyunjung.

"Là chị sao ~"

"Ừm."

Giọng điệu khách sáo, nhưng chỉ có Hyunjung mới có thể cảm nhận được sự lạnh lùng khác hẳn trong giọng nói của Jiyeon.

Trong tay Hyunjung có rất nhiều đồ, nếu như theo lẽ bình thường khi chung sống, người đến mở cửa nhất định sẽ giúp đỡ mang một số thứ, giảm bớt gánh nặng cho đối phương. Nhưng lúc này ở đây chỉ có Jiyeon và Hyunjung, Jiyeon không cần phải giả vờ trước mặt người ngoài, cô nghe theo trái tim mình, quay ra phòng khách ngồi trên sofa như chưa có chuyện gì xảy ra và chờ Luda đi ra ngoài.

Hyunjung trước tiên đặt đồ xuống đất, thay giày, cởi khẩu trang rồi xách túi lớn túi nhỏ vào trong bếp. Cô đặt món tráng miệng mua cho Soobin sang một bên, hình như muốn lấy hết những món khác trong túi ra nhưng lại do dự không biết có nên lấy hay không.

"Ừm... em đã ăn gì chưa?"

Cô hỏi Jiyeon đang ngồi trên sofa chơi điện thoại di động.

Jiyeon vẫn giữ nguyên tư thế như chưa hề nghe thấy. Rốt cuộc thì, hai người đã có một cuộc trò chuyện tồi tệ vài giờ trước đó. Ngay khi Hyunjung chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, Jiyeon đáp lại với giọng buồn tẻ: "Vẫn chưa ~"

"Chị mua đồ ăn rồi, em có muốn ăn không?"

"Em..."

Luda đi ra khỏi phòng ngủ, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, cô không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng lại nhìn thấy Hyunjung đang ngơ ngác trong phòng bếp.

"Unnie, chị về rồi à."

"Ừm."

"Em và Jiyeon unnie chuẩn bị ra ngoài. Chị đã ăn trưa chưa?"

"Hai người ra ngoài ăn à?" Hyunjung nhìn đồng hồ, siết chặt túi trong tay, hỏi: "Em cũng chưa ăn trưa à?"

"Ừm, đã gần ba giờ rồi và em đói quá đi." Luda không chú ý tới Hyunjung đang do dự, liền quay người gọi Jiyeon: "Unnie, em chuẩn bị xong rồi. Bây giờ mình ra ngoài nhé?"

"Nào đi thôi."

Jiyeon đứng dậy và nhét điện thoại vào túi quần jean.

"Nè ~ Hyunjung unnie." Luda không quên hỏi Hyunjung: "Unnie, chị có muốn đi cùng bọn em không?"

"Ừ ~" Khóe miệng Jiyeon mấp máy, cô quay lại và nhìn Hyunjung với nụ cười rạng rỡ nhưng đầy thương mại: "Unnie, chị có muốn đi cùng không? Chúng ta định đi ăn mì soba."

"Ừm... không, chị đã ăn rồi."

(MC Dayoung: Nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không đi cùng. Xấu hổ quá.)

"Nhưng hai người định đi đâu? Có xa không? Có cần chị chở tới đó không?"

"Không cần đâu, Jiyeon unnie đã sắp xếp xe đến đón rồi."

"Ừm ~ Được rồi."

Sau khi hai người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Hyunjung. Cô lấy ra một ly Iced Americano, một ly coca, cơm lươn, sashimi và một suất hamburger đồ ăn nhanh từ hai túi giấy màu nâu.

Q: Tại sao bạn lại mua nhiều đồ ăn như vậy?

Kim Hyunjung: Có hai thái cực khi Jiyeon có tâm trạng tồi tệ, hoặc là em ấy đói và không thể ăn gì, hoặc em ấy ăn quá nhiều đến mức no bụng.

Q: Bây giờ bạn lại đề cập đến việc chia tay, bạn có bao giờ nghĩ rằng mối quan tâm như vậy sẽ trở thành gánh nặng cho đối phương không?

Kim Hyunjung: (cụp mắt, im lặng một lúc rồi cố gắng mỉm cười nói)... Thế thì không thể đói được phải không?

——

[Phụ đề: Vào một ngày cuối tuần đầy nắng, Kim Jiyeon và Lee Luda đi hẹn hò với nhau]

Hai người đến một quán ăn tên là "Hwajinpo" chuyên về ba loại mì lạnh soba truyền thống.

Vừa xuống xe và đi đến cửa, Luda đã rất mong đợi: "Unnie! Baek Jongwon cũng đã đến đây rồi đấy. Em đã luôn muốn thử ăn một lần."

"Đúng vậy ~ Mì lạnh soba có vị rất nhạt và không có nhiều người thích đâu. Không ngờ em cũng thích ăn."

Luda đang đói bụng, đã chú ý đến thực đơn ngay khi bước vào quán ăn và chỉ cho Jiyeon những món được đề xuất ở đây như một đứa trẻ con.

"Nhìn này, unnie, thịt lợn trắng, rau trộn và bánh bao hấp ở đây đều nổi tiếng cả."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Theo tôi, tính cách của Luda cũng tương đối sống nội tâm. Hôm đó em ấy ở cạnh tôi quá sôi nổi, tôi biết em ấy đang lo lắng tâm trạng tôi không tốt nên đã tạo không khí để tôi thư giãn. Tôi nghĩ tôi đã nói dối em ấy rằng tôi buồn vì đọc kịch bản... Tôi không muốn nói dối em ấy.

Nhưng may mắn là hôm đó Luda đã về trước, nếu ở biệt thự một mình với chị ấy, không biết cảm giác sẽ ra sao.

——

Vì đã quá giờ ăn trưa nên hầu như không có khách hàng nào trong quán ngoại trừ họ. Sau khi hai người ngồi xuống, Jiyeon thậm chí còn không tìm được cách gọi người phục vụ.

"Hửm, phục vụ đang nghỉ trưa à? Làm sao gọi món được đây?"

Jiyeon ấn vào góc bàn và nhìn quanh xem có ai trong quán ăn có thể gọi được không. Lúc này, Luda bất ngờ dùng miệng làm nhạc chuông phục vụ: "Ding dong! Ding dong! Phục vụ có ở đây không? Ding!!! Ding!!!!"

Vẻ ngoài dễ thương của Luda khiến Jiyeon không khỏi bật cười.

"Này ~ Luda à ~"

Jiyeon muốn ngăn cô ấy lại, nhưng Luda đã giả vờ khóc và nói: "Nếu họ không mang cho em một ít đồ ăn, em thậm chí không thể phát ra âm thanh 'ding dong' được nữa ~ Bụng em đói cồn cào rồi."

(MC Yeoreum: Tôi không ngờ Luda lại có mặt dễ thương như vậy. Cô ấy sẽ trở nên nói nhiều hơn trước mặt Jiyeon.)

"Em có muốn gọi thêm một phần thịt thường không?" Jiyeon cuối cùng đã nhận được thực đơn từ phục vụ, hỏi Luda: "Có kén chọn món gì không?"

Nhưng Luda lại nghiêm túc nói: "Unnie, bây giờ em có thể ăn được cả một con trâu lớn rồi đấy. Chỉ cần có trong thực đơn là món nào em cũng có thể ăn được."

[Phụ đề: Tình trạng khẩn cấp của Luda, cảnh báo đói bụng giai đoạn 2 được phát hành]

Thói quen ăn uống của Jiyeon và Luda rất giống nhau, và họ gần như có thể gọi chính xác những gì Jiyeon muốn ăn. Chưa đầy mười phút, món ngon đầu tiên được phục vụ là cá minh thái lên men và thịt lợn cuộn cắt miếng, người phục vụ còn đưa cho họ nhiều món ăn kèm khác nhau vì họ đang ghi hình.

Quán này cũng nổi tiếng với món cá minh thái nên hai người quyết định nếm thử trước. Luda cho biết cá minh thái được lên men kỹ và có hương vị mà cô chưa từng nếm trước đây, thậm chí giống như thịt lợn.

Jiyeon và Luda ngầm cuốn cá minh thái và thịt heo vào rau diếp, đồng thời thêm dưa chua bí mật, thêm hương vị nước sốt đậm đà vào vị mặn và cay, rồi cùng nhau thưởng thức món thịt nấu chín và bắp cải hấp dẫn đặc biệt.

"Nếu chị đang để bụng đói, ăn thịt trước chị có cảm thấy mệt không?"

"Không, thịt không có dầu mỡ gì, nên ăn rất ngon."

"Ừ ~" Luda nghiêm túc gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Trong khi họ đang nói chuyện, người phục vụ đã mang đến cho họ món ăn chủ yếu được mong đợi nhất, mì lạnh soba. Hai người nhìn chằm chằm vào món mì soba trước mặt.

Theo hướng dẫn của quán ăn, họ thêm súp kim chi củ cải, giấm, đường, dầu tía tô và mù tạt tùy theo thói quen ăn uống của mình. Jiyeon vừa trầm trồ vừa trộn mì: "Món này ngon không đùa được đâu ~" Chỉ vừa ngửi thấy, vị giác của Jiyeon hoàn toàn bị đánh thức, cảm giác khó chịu lúc sáng với Hyunjung ở công ty dường như đã hoàn toàn bị quên mất.

"Thế nào? Có ngon không?" Jiyeon hỏi.

Jiyeon thêm một muỗng mù tạt vào mì, trong khi Luda chỉ thêm một chút, mì của Jiyeon cũng cho ít đường hơn Luda nửa thìa. Luda đương nhiên hài lòng với món mì lạnh do mình nêm gia vị, nhưng cô cũng tò mò về món mì lạnh của Jiyeon.

Cô sửng sốt trước câu hỏi của Jiyeon, rồi nhìn vào bát của Jiyeon. Jiyeon hiểu ý cười: "Muốn nếm thử của chị không?"

"Em có thể được không?"

Dù sao thì hai người cũng đã quen nhau được vài ngày, cũng không thân thiết như vậy, Luda quả thực rất tò mò về mùi vị bát mì của Jiyeon, nhưng cô không ngờ rằng Jiyeon lại trực tiếp đẩy bát mì của mình trước mặt Luda.

"Em thử của chị đi."

"Vậy thì chị ơi, hãy thử của em nữa nhé."

Ngay khi Jiyeon nghĩ rằng Luda sẽ gắp mì trong bát của mình, Luda đã đứng dậy và lấy hai chiếc bát nhỏ mới, rửa bằng nước sạch, đổ mì vào bát và đưa cho Jiyeon, cô ấy cầm bát và đũa đã được lau chùi và chia sẻ phần ăn với nhau.

[Phụ đề: Kim Jiyeon và Lee Luda mỗi người cắn một miếng để kiểm tra món mì lạnh mà đối phương trộn, như thể họ đang tham gia một chương trình ẩm thực rất khắt khe]

"Mặc dù thành phần chỉ khác nhau một chút nhưng hương vị thực sự khác biệt."

"Hương vị của chị đậm đà hơn, thơm hơn và đầy đủ vị cay hơn."

"Mì của Luda khiến chị ​​cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút."

"So với của chị, em vẫn thích khẩu vị nhàn nhạt như thế hơn."

"Ừm, nó nhạt hơn một chút và vị ngọt cũng nhiều hơn của chị một chút, nhưng súp của Luda thì nhiều hơn chị, lại còn có dưa chua. Ăn chung với kim chi sẽ ngon hơn."

(MC Yeoreum: Tôi nhớ lần trước "Transit Love" của chúng ta biến thành show ẩm thực là nhờ Hyunjung và Soobin, nhưng không ngờ lần này lại là Jiyeon và Luda.)

(MC Yeonjung: Hahaha, có vẻ như chương trình của chúng ta cũng có thể nhận quảng cáo và tài trợ cho các loại đồ ăn khác đấy. Có vẻ như Luda rất khắt khe về đồ ăn trong những buổi hẹn hò này. món bào ngư chiên mà cô ấy ăn trong buổi hẹn hò với Sojung trông cũng rất ngon.)

[Phụ đề: Hai người trò chuyện sau bữa tối trở nên tò mò về cuộc sống của nhau trong biệt thự]

"Dạo này Luda có quen sống trong biệt thự chưa?"

"Chà ~ Em nghĩ mình rất may mắn vì đã gặp được một người bạn cùng phòng rất tốt."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Bạn cùng phòng của Luda là ai? Tôi nghĩ một lúc và nhớ ra đó là Soobin. Tôi không tiếp xúc nhiều với Soobin nhưng tôi biết chị ấy thích em ấy nhất trong số các thành viên và tôi cũng cảm thấy rất vui mỗi khi ở bên em ấy.

——

"À ~ Soobin."

"Đúng rồi. Tính cách của Soobin unnie rất thân thiện và có chút trẻ con. Tuy nhiên, điều khác biệt với một đứa trẻ là chị ấy sẽ chăm sóc em như một người chị và dạy em nhiều điều."

"Ừ ~"

"Dù là nói chuyện hay làm việc với Soobin unnie, em đều cảm thấy rất thoải mái."

(MC Yeoreum: Sau khi phát sóng vài tập đầu tiên, diễn đàn trên trang web chính thức của chúng tôi cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi dành cho Soobin.)

(MC Dayoung: Sau khi biết Soobin tham gia chương trình này vì cô ấy có thể quảng cáo phần mềm do Sojung thiết kế, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Và cô ấy vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Vì vậy cô ấy là người mà tôi nên học hỏi mặc dù tôi chưa học xong.)

"Bạn cùng phòng của chị... là Sojung unnie?"

"Ừ. Em cảm thấy thế nào khi hẹn hò với cô ấy?"

Ánh mắt của Luda trong sáng và bình tĩnh, cô không muốn nói chuyện sâu sắc về Sojung: "Không tệ, chỉ là... khá bình thường."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Sojung unnie rất dễ lo lắng và mất tự nhiên khi ở bên tôi. Hơn nữa mấy ngày nay tôi cũng không nhận được tin nhắn nào của chị ấy, tôi luôn cảm thấy chị ấy đang lo lắng, có lẽ X đang muốn lay động chị ấy sao? Tôi không biết trả lời câu hỏi của Jiyeon unnie như thế nào nếu không xác nhận đầy đủ X của Sojung unnie là ai. Tôi sợ nói sai điều gì đó.

——

Luda cũng hỏi câu hỏi tương tự: "Còn Juyeon thì sao? Sau khi chị hẹn hò với Juyeon, chị nghĩ gì về cô ấy?"

"Sao đột nhiên em lại tò mò về cô ấy thế? Em có cảm tình với cô ấy à?"

Cổ Luda hơi đỏ lên, phồng má, đổi lời: "Unnie, sao chị không nghĩ là em tò mò về chị chứ?"

(MC Dayoung: Ôi, trời ơi, có thể thản nhiên nói điều này được không? Tôi có cảm giác như Jiyeon sẽ hiểu lầm mất.)

(MC Yeoreum: Câu hỏi tu từ của Jiyeon cũng rất thú vị. Nếu Jiyeon biết Luda là X của Juyeon thì cô ấy nên cẩn thận trong câu trả lời của mình.)

(MC Yeonjung: A không ~ Khi nào tôi mới có thể trở nên thông minh như Luda? Tôi đã xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ Juyeon là X của cô ấy đấy.)

(MC Yeoreum: Hai người buột miệng nói ra mà không hề suy nghĩ. Có thể thấy chỉ số IQ của Luda và Jiyeon ngang nhau. Họ thăm dò lẫn nhau mà không để lộ khuyết điểm. Đó hoàn toàn là cuộc đối thoại giữa các chuyên gia ~)

——

"Unnie, sao chị không nghĩ là em tò mò về chị chứ?"

Khóe miệng Jiyeon lại nhếch lên, cô mỉm cười: "Juyeon..."

Nhưng cô hơi cau mày khi nói và tiếp tục: "Chị rời quê hương và đến Seoul để làm thực tập sinh khi còn là một thiếu niên. Ở độ tuổi của Juyeon, chị đã làm ở nơi làm việc được vài năm. Bọn chị rất hợp nhau, thật vui vẻ và chị rất thích cô ấy. Nhưng trong mắt chị, cô ấy chỉ như một đứa trẻ trong lúc này."

——

[Phụ đề: Vào lúc 17h30, một nhóm bốn người ở biệt thự chơi board game, thay phiên nhau nấu bữa tối]

Buổi chiều, bộ ba đi siêu thị mua sắm, khi trở về, họ ngồi với Hyunjung trong phòng khách trên tầng hai và chơi các khối Jenga.

Luật chơi là lần lượt rút các khối gỗ và hoàn thành các nhiệm vụ ghi trên đó. Hai người không hoàn thành nhiệm vụ hoặc nếu làm sập tháp gỗ sẽ bị coi là đã thất bại trong trò chơi và phải cùng nhau nấu ăn cho buổi tối.

Sojung vô tình làm đổ khối gỗ ở vòng đầu tiên và trở thành ứng cử viên đầu tiên nấu bữa tối hôm nay. Trong lượt chơi hai, để nâng cấp độ khó, Juyeon đặc biệt đặt ra sự kết hợp nhiệm vụ giữa các khối gỗ với các trò chơi "khó" hơn.

Soobin rút que gỗ ra trước, nhiệm vụ đầu tiên khiến cô rất xấu hổ.

"Hãy đan ngón tay của bạn với người chơi kế tiếp và nắm tay nhau trong một giờ?"

Soobin ngượng ngùng che miệng lại nhìn người chơi tiếp theo, Hyunjung, ra hiệu cầu cứu: "Unnie ~ Em nên làm gì đây?"

(MC Yeoreum: Nhiệm vụ rút khối gỗ này không dành cho bạn bè. Thật "khó" để làm điều đó trong những tình huống tương tự như "xã hội hóa" và khiến mọi người cảm thấy xấu hổ khi làm vậy.)

(MC Dayoung: Và!!! X của Soobin là Sojung cũng có mặt tại hiện trường. Cô ấy phải làm sao đây???)

(MC Yeonjung: Nếu Soobin chọn hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy sẽ nắm tay Kim Hyunjung trong suốt một giờ.)

(MC Dayoung: Nếu không thể hoàn thành trò chơi thì sẽ thất bại và cô ấy sẽ nấu bữa tối với Sojung. Thực ra thì cũng không tệ. Có vẻ như giữa Soobin và Sojung không có tình huống khó xử nào cả.)

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Nhiệm vụ này thật thú vị (phấn khích). Soobin unnie và bạn cùng phòng của tôi gần đây đã quay lại với nhau, chẳng phải ngày hôm qua họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ sao? Vì vậy, tôi quyết định giúp đỡ họ.

——

Juyeon đã nhầm lẫn X của mọi người, đang thúc giục: "Unnie, xét về mặt lương tâm thì nhiệm vụ này không khó chút nào. Chúng ta mới bắt đầu hiệp hai thôi mà, nếu cố tình thất bại thì sẽ rất nhàm chán, không có hồi hộp gì cả ~"

"Nhưng..."

Tầm nhìn của Soobin hướng về phía Sojung ngồi ở bên trái mình. Sojung ngồi nghiêng trên ghế lười, tay trái lo lắng sờ cằm. Mặc dù trong mắt cô ấy đang mỉm cười nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào những khối gỗ trên bàn. Bởi vì lo lắng bị phát hiện hai người là X của nhau nên Sojung không đáp lại ánh mắt của Soobin trước mặt mọi người.

"A ~ sao chị lại nhìn vào mắt Sojung unnie thế? Có phải là chị thấy khó chịu khi nắm tay bạn cùng phòng của em không?"

"Không phải vậy đâu mà ~"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Park Soobin: Nắm tay thực sự không khó. Nếu chọn bỏ cuộc, tôi cảm thấy Hyunjung unnie sẽ bị tổn thương vô hình. Tôi không cố ý "không thích" cô ấy chút nào, tôi chỉ hơi ngại ngùng thôi.

Mối quan tâm của tôi là Sojung cũng có mặt vào thời điểm đó, vì vậy tôi sẽ quan tâm hơn đến suy nghĩ của cô ấy. Nếu tôi thay đổi vị trí của mình và hôm nay Sojung cùng những cô gái khác nắm tay trước mặt tôi cả tiếng đồng hồ, tôi sẽ cảm thấy... kỳ lạ.

[Phụ đề: Park Soobin sẽ lựa chọn như thế nào khi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan?]

Soobin nói rất nhiều khi cô ấy trở nên nhút nhát và khuôn mặt cô ấy đỏ bừng rõ rệt. Hyunjung cũng bị ảnh hưởng khi ngồi cạnh cô ấy, cô đi chỉnh lại nhiệt độ điều hòa giảm hai độ.

Để giúp Soobin bước xuống bậc thang, Juyeon trước tiên đợi Hyunjung quay lại chỗ ngồi của mình, nắm tay phải của Hyunjung, rồi đan các ngón tay vào nhau.

Khi Hyunjung theo phản xạ nắm lại tay Juyeon, khiến trái tim Juyeon ấm áp.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Vốn dĩ tôi làm vậy là để gắn kết họ lại với nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy dũng khí nào để nắm tay Hyunjung unnie. Khoảnh khắc tôi nắm tay chị ấy, tôi mới nhận ra mình đang làm gì. Bàn tay chị ấy lạnh ngắt, các đốt ngón tay lộ rõ, lần chạm đầu tiên có cảm giác hơi cứng ngắc. Nhưng sau khi tay chị ấy thả lỏng ra... (Juyeon mỉm cười nhớ lại), chị ấy thực sự cảm thấy khá an toàn khi nắm tay nhau. Tôi chưa bao giờ nắm bàn tay nào lớn hơn bàn tay của mình cả.

——

"Nhìn xem!" Juyeon vỗ vỗ chân phải của mình, nhưng với vẻ mặt tự tin, cô giơ hai bàn tay đan chặt về phía Soobin: "Chỉ là nắm tay thôi."

Nói xong không quên hỏi ý kiến ​​Hyunjung: "Đúng không, unnie?"

Đột nhiên, mọi người đều hướng sự chú ý về phía Hyunjung.

Hyunjung buông tay Juyeon ra, có chút xấu hổ điều chỉnh tư thế ngồi nói: "Ừm... sao giống như chị thích nắm tay người khác vậy, sao không có ai hỏi chị có chịu hợp tác làm nhiệm vụ này không chứ?"

"Vậy chị ơi, chị ổn chứ?"

Hiện tại bầu không khí đã căng thẳng đến mức này, Soobin đành phải hỏi ý kiến ​​của Hyunjung. Tương tự như vậy, Hyunjung bị ánh mắt của cô ấy nhìn chăm chú, cuối cùng cũng đưa lòng bàn tay về phía Soobin và nói: "Vậy thì cứ làm thôi nào ~"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Việc tôi không hợp tác thì cũng kì lạ phải không? Và chỉ có một giờ thôi, thời gian chúng tôi ngồi chơi game trên tầng hai đã vượt quá một giờ. Chỉ là trò chơi thôi, không có gì đâu.

——

Sau khi Soobin và Hyunjung nắm tay nhau, họ cũng ngồi sát lại gần hơn. Sojung vẫn vuốt cằm, trên mặt không có chút nào bất mãn, nhưng hứng thú chơi game đã không còn cao như trước.

Soobin thỉnh thoảng sẽ quan sát vẻ mặt của Sojung, có lẽ đúng như cô nói, cô không thể không quan tâm đến X.

Tiếp theo đến lượt Hyunjung, cô gặp khó khăn khi hoàn thành nhiệm vụ bằng một tay. Cô cúi đầu cẩn thận đẩy nhẹ khối gỗ ra, bỗng nhiên phía sau có một đôi tay túm tóc cô, sợi tóc vốn đang xõa ra sắp chạm vào bàn đã bị người phía sau đơn giản buộc lại.

Sau khi Juyeon buộc tóc cho Hyunjung, cô cũng không quên giúp Hyunjung ấn nhẹ toàn bộ khối gỗ, cố gắng không để tháp Jenga rơi xuống.

Nhiệm vụ của Hyunjung tương đối đơn giản, cô cần chọn một biệt danh cho Juyeon lượt kế tiếp. Hyunjung hai ngày nay đều gọi cô ấy là "Eunseo", nhiệm vụ hầu như không tốn chút công sức nào đã hoàn thành.

Tiếp theo là Juyeon, theo lý mà nói, kết cấu của tháp gỗ ban đầu rất ổn định, không dễ gì bị mất  thăng bằng. Nhưng Juyeon không biết có phải cố ý di chuyển thanh gỗ cong vẹo phía dưới hay không. Đống khối Jenga này cuối cùng đã sụp đổ trong tay Juyeon chỉ 2 phút sau khi Hyunjung và Soobin nắm tay nhau.

"Ôi, em thua mất rồi."

"Đây là sao chứ, Juyeon! Không phải em nói như vậy sao? Nếu cố tình thất bại thì sẽ rất nhàm chán, em cố ý thua đúng không?"

Soobin cuối cùng cũng nhìn ra được suy nghĩ nhỏ nhặt của Juyeon, Juyeon rất thích nấu nướng, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy hợp tác nấu ăn với Sojung. Dường như cô ấy đã cố gắng rất lâu chỉ để dụ dỗ mình nắm tay Hyunjung. Kẻ xấu xa này!

Juyeon lè lưỡi với Soobin trong khi thu dọn các khối gỗ: "Cũng muộn rồi, Jiyeon unnie và Luda unnie sẽ quay lại sớm thôi. Chúng ta xuống nấu ăn đi. Hai người đừng có gian lận, em đã đặt hẹn giờ rồi, không được buông tay trước khi hết giờ đâu đấy."

Sojung đi xuống lầu trước, theo sau là Juyeon. Chỉ còn lại Hyunjung và Soobin trong căn phòng ở tầng hai.

Hyunjung có lẽ lo lắng rằng sẽ xấu hổ nếu lát nữa tình cờ gặp Jiyeon, vì vậy cô đề nghị Soobin nên ở trên lầu nắm tay nhau nghỉ ngơi, và sau đó sẽ xuống nhà khi đến giờ ăn.

Nhưng trước khi ý tưởng này được thực hiện, Juyeon xảo quyệt đã hét lên với hai người trên lầu: "Các chị em cũng xuống dưới đi, nếu chỉ giả vờ nắm tay thôi thì sao em biết được chứ?"

[Phụ đề: Kim Hyunjung và Park Soobin rõ ràng đã thắng trò chơi nhưng có vẻ như họ đang bị trừng phạt]

Mặc dù ban đầu cả hai có chút không thoải mái khi nắm tay nhau, nhưng Soobin là người nói nhiều, sự lúng túng nhanh chóng biến mất trong bầu không khí do Soobin tạo ra.

Hai người cùng nhau ăn tráng miệng, xem TV một lúc và trò chuyện với Sojung và Juyeon trong bếp.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: May mắn thay, tôi không đặc biệt bận tâm. Soobin trông rất vui vẻ, tôi có thể cảm nhận được sau ngày hôm nay, em ấy sẽ thích Hyunjung unnie hơn?

——

Jiyeon và Luda về đến nhà trước sáu giờ.

Hyunjung và Soobin đã thực hiện nhiệm vụ nắm tay nhau trong 25 phút. Hyunjung đang đi loanh quanh trong phòng khách nghe thấy tiếng khóa cửa liền kiếm cớ trở về phòng ngủ một mình. Từ lúc cô buông Soobin ra, Juyeon đã nói đùa:

"Em đang đếm thời gian đây, unnie, đừng cố gian lận đấy nhé."

"Mấy giờ rồi?"

Jiyeon vẫn chưa biết chuyện, đã được đồ ăn ngon buổi chiều chữa lành, tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô không để ý đến Hyunjung đang vội vàng chạy vào phòng ngủ, cô chạy đến chỗ bạn cùng phòng Sojung. bước nhẹ và hỏi, "Này, hôm nay đầu bếp Sojung của chúng ta làm gì vậy?"

Soobin sợ nắm tay Hyunjung sẽ khiến Sojung khó chịu nên muốn bước tới giúp Sojung và trò chuyện với cô ấy. Nhưng thấy Jiyeon nói chuyện với Sojung thân mật như vậy, cô lại quay người đi vào phòng khách.

"Wow, udon à? Mùi thơm quá à ~"

"Ừm." Sojung quay đầu lại nhìn Jiyeon đang phát ra âm thanh vui vẻ: "Sao thế, hôm nay tâm tình của cậu hình như rất tốt."

"Tất nhiên rồi ~ Tớ ăn đồ cậu nấu hàng ngày, sao thấy khó chịu được?"

Jiyeon cũng ăn hết chỗ nguyên liệu đã để sang một bên, hỏi: "Sao cậu lại làm món trứng cuộn vậy? Có việc gì cần tớ giúp không?"

"Tớ thấy trong tủ lạnh vẫn còn sashimi tươi, nên tớ đi làm thêm một ít sushi nữa. Nếu không ngày mai sẽ không còn tươi nữa."

"Sashimi? Tớ thích ăn lắm, cảm ơn nhé."

"Đừng vội cảm ơn. Sashimi không có trong thực đơn chúng ta mua hôm nay. Là Hyunjung unnie mua đấy."

"... Ồ."

Jiyeon ở bên cạnh lạnh lùng đồng ý rồi im lặng, Sojung thấy ngón trỏ của cô ấy đang chơi đùa với máy cắt trứng một cách chán nản, nên cô lại nói:

"Juyeon đang làm món sườn heo om. Cậu có thích ăn sườn heo không?"

"Có." Jiyeon im lặng đặt món trứng cuộn đã cắt của Sojung vào đĩa sạch: "Nhưng tớ và Luda ăn trưa muộn nên buổi tối không thể ăn nhiều được."

Juyeon đã lâu tìm cơ hội xen vào, nhân cơ hội hỏi: "Chị và Luda unnie chiều nay ở cùng nhau à?"

"Ừm, bọn chị đi ăn mì soba."

Soobin loay hoay với chiếc điều khiển từ xa trong phòng khách vì không tìm thấy bộ phim mình muốn xem, Luda tìm phim trên điện thoại và gửi cho Soobin.

Trong khi hai người đang thảo luận về một bộ phim, Hyunjung đã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay khác từ trong phòng ngủ, quay lại ngồi bên cạnh Soobin và vô thức nắm lấy tay phải của cô ấy.

Lần này nắm tay không có báo trước, Soobin bị hành động trực tiếp và thân mật của Hyunjung làm cho giật mình, khi cô dần dần cảm nhận được ngón tay mình đan vào ngón tay của Hyunjung, cảm giác trong lòng khiến vành tai cô chợt đỏ lên.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Park Soobin: Tôi sẽ vô thức quan sát biểu cảm của Luda.

——

Luda nhíu mày, rất bối rối trước hành động của họ. Mặc dù lúc này chiếc áo khoác dài tay của Hyunjung đã che đi đôi bàn tay đang siết chặt, nhưng Luda vẫn chắc chắn rằng mình đúng, họ thực sự đang nắm tay nhau?

Làm thế nào mà họ lại nắm tay nhau được? Không đời nào?

Và biểu cảm phức tạp của Luda cũng được Soobin chú ý đến.

Q: Tại sao bạn để tâm đến luda?

Park Soobin: Chúng tôi là bạn cùng phòng và có nhiều cơ hội trò chuyện riêng tư. Từ thái độ của em ấy với Hyunjung unnie và sự quan tâm thường xuyên của em ấy dành cho Hyunjung unnie, tôi nghi ngờ rằng em ấy là X của Hyunjung unnie.

Nhưng sau đó Luda lại nói sang chủ đề khác, tuy không biết em ấy có giả vờ không quan tâm hay không nhưng tôi cũng thấy thoải mái hơn một chút.

——

Luda nhận thấy có điều gì đó không ổn và mỉm cười hỏi: "Hai người đang bị phạt à? Tại sao lại đột nhiên..."

"Đột nhiên cái gì?" Jiyeon đến phòng khách với một quả táo trong miệng, liếc nhìn Hyunjung và Soobin, những người đang ngồi gần nhau, nhưng vẻ mặt của họ trông rất không tự nhiên, và hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Soobin giơ đôi tay đang được Hyunjung giấu trong tay áo lên và nói với Jiyeon: "Chúng ta đang hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi nên mọi chuyện trở nên như thế này đây."

(MC Yeoreum: Ồ ~ Lại mắc lỗi nữa rồi. Tốt hơn là nên nói thẳng với Luda thay vì Jiyeon.)

(MC Yeonjung: Hyunjung về phòng mặc thêm áo khoác, có lẽ vì muốn che giấu đi. Không ngờ lại có vẻ bản thân tự chuốc lấy thất bại.)

Hyunjung và Soobin cũng nắm tay nhau khi mọi người đang ăn, tay phải của Hyunjung vẫn có thể ăn được nhưng tay trái của Soobin có phần bất tiện.

Bữa tối hôm đó tình cờ Luda ngồi cạnh Soobin nên cô ấy giúp cô gắp rau và múc một bát canh súp sườn heo. Soobin thấy nó ngon, khen ngợi Juyeon hết lời, đồng thời giới thiệu cho Luda.

Nhưng miếng thịt hồi chiều trong bụng Luda vẫn đang trong quá trình tiêu hóa nên cô thực sự không thể ăn thêm được.

Juyeon tưởng rằng Luda không uống canh là vì lo bát cơm không đủ sạch nên đã đi lấy cho cô ấy một bát sạch khác.

"Cảm ơn."

Vì Juyeon đặc biệt đi lấy bát mới đưa mình, Luda cảm thấy xấu hổ vì chưa uống nước canh, nên cô đành phải múc một ít ra nếm thử.

"Ngon chứ?"

"Ừm."

Juyeon luôn nói chuyện nhẹ nhàng với Luda, với giọng điệu lịch sự và dò hỏi, hoàn toàn khác với thái độ của cô ấy với Sojung và những người khác lúc chiều.

Sojung cảm thấy hơi nghi ngờ khi thấy Juyeon mặc dù không nói nhiều với Luda nhưng lại chăm sóc cô ấy rất tốt. Chẳng lẽ Juyeon thích Luda?

Thời gian trôi qua nhanh chóng, khoảng thời gian nắm tay kéo dài một giờ giữa Hyunjung và Soobin cuối cùng cũng kết thúc vào giữa bữa ăn.

"Được rồi các chị ơi, nhiệm vụ kết thúc rồi." Juyeon cũng cười hỏi: "Tay hai người có đổ mồ hôi không?"

Trước khi Hyunjung và Soobin nói chuyện với nhau, Jiyeon đang lơ đãng ở bàn ăn tối, đã hỏi Juyeon trước:

"Tại sao hai người lại nghe lời em thế?"

Soobin dường như đã tìm được vị cứu tinh và phàn nàn với Jiyeon: "Em ấy thay đổi nhiệm vụ và tìm mọi cách để chúng ta nắm tay nhau! Cái cô gái này!"

"À, không phải là để giúp mọi người duy trì mối quan hệ dễ dàng hơn bằng cách chuyển sang một nhiệm vụ thân mật hơn sao ~"

Juyeon cả ngày không cùng Jiyeon tiếp xúc chút nào, nhân cơ hội này bày tỏ quan tâm:

"Unnie, chị có muốn ăn thịt không? Chị có muốn ăn súp không?"

Juyeon thậm chí còn dùng vá múc một miếng sườn ngon lành trong tô súp canh sườn heo.

Jiyeon từ chối trực tiếp: "Chị không muốn."

Bàn tay múc canh của Juyeon cứng đờ, sau đó cô đặt vá lại. Mặc dù những người khác đang trò chuyện về chuyện riêng của họ và không ai để ý, nhưng Jiyeon lại rất nhạy cảm với điều đó. Cô sợ Juyeon sẽ phản ứng với thái độ của mình nên cô giải thích với Juyeon: "Buổi chiều chị và Luda ăn quá nhiều nên không ăn được."

Vào buổi tối, tất cả các thành viên không chỉ nhận được tin nhắn từ tổ chương trình mỗi ngày mà còn nhận được thẻ nhiệm vụ mới.

Nội dung thẻ: "Tôi tin rằng tất cả thành viên trong vài ngày qua đã quen thuộc với nhau một chút phải không? Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ có chuyến đi chơi ba ngày hai đêm. Trong thời gian đi chơi sẽ có quy định nhận phòng mới, có thể chọn lại bạn cùng phòng, tối nay chúng ta hãy chuẩn bị hành lý cho chuyến đi ngày mai nhé."

【Thông tin】

Người bạn yêu thích hôm nay là ai?

Nhập tên người ấy và những điều cần nói với người ấy trong hộp thoại. 

Chúng tôi sẽ giúp bạn gửi tin nhắn ẩn danh.

——

"A!!"

23:00 khuya

Soobin sợ hãi trước bộ phim kinh dị, cuộn tròn trên sofa và lấy tay che mắt mình.

Và có cả Jiyeon đang xem phim bên cạnh, tối nay hiếm hoi ngồi một mình với Soobin.

Jiyeon không hề lay động trước vết máu trong màn hình, vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa. Thay vào đó, cô nói Soobin hãy thư giãn, nói rằng phần thực sự đáng sợ là ý nghĩa của toàn bộ câu chuyện và kế hoạch giết người có chủ ý của nhân vật chính. Những hiệu ứng đặc biệt của bộ phim này chỉ nhằm mục đích hù dọa mọi người.

Soobin nghĩ nghĩ, điều đó không đúng, tại sao Jiyeon lại biết tất cả vậy. Có lẽ đây không phải lần đầu cô ấy xem bộ phim này, vậy tại sao cô ấy lại muốn xem lại cùng mình?

"Unnie, chị đã xem bộ phim này chưa?"

"Hmm... Ừ, chị đã xem rồi. Phim này rất nổi tiếng nên chị định xem lại."

(MC Dayoung: Ha, tôi đoán Jiyeon đã cố tình ở trong phòng khách với Soobin.)

(MC Yeonjung: Phim này thuộc thể loại kinh dị. Nếu Jiyeon không đề nghị xem cùng Soobin thì có lẽ Soobin đã rủ Hyunjung... hoặc các thành viên khác.)

(MC Dayoung: Nếu Hyunjung ngồi đây thì tôi đoán tối nay Jiyeon cũng sẽ không thể ngủ ngon được.)

(MC Yeoreum: Đợi một chút! Tôi không thấy vậy. Lúc chiều, Luda cũng hết lời khen ngợi Soobin. Jiyeon chắc chỉ muốn nhân cơ hội đến gần Soobin hơn thôi, phải không?)

(MC Yeonjung: Vâng, có thể. Có lẽ Jiyeon tò mò không biết người phụ nữ thân thiết với Hyunjung bây giờ như thế nào. Soobin có sức quyến rũ gì mà có thể khiến cả Hyunjung và Luda hết lời khen ngợi cô ấy? Chắc chắn sẽ có chút tò mò với người đã phải lòng X chứ ~)

"Hmm... Ừ, chị đã xem rồi. Phim này rất nổi tiếng nên chị định xem lại."

"Ừm ~"

Soobin tuy không rõ ràng nhưng suy cho cùng, cô thực sự rất sợ khi phải xem một mình, đồng thời cũng cảm thấy an toàn khi có một người táo bạo như Jiyeon ở bên cạnh.

Soobin thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy một chai nước tinh khiết, nhưng nắp chai lại không mở được. Cô trượt tay và làm rơi chai nước xuống đất. Chai nước lăn mãi, lăn tới lối đi cách sofa bốn năm mét.

Soobin vẫn ôm đầu gối nhìn cái chai càng ngày càng xa.

Hành lang tối om, đèn đã tắt. Soobin rất lo lắng trước bầu không khí của bộ phim, không còn cách nào khác ngoài chọc chọc tay vào Jiyeon, người đang nghiêm túc xem phim.

"Chuyện gì vậy?"

"Em muốn uống nước."

Jiyeon nhìn về hướng ngón tay của Soobin.

"Tại sao lại có chai nước trên mặt đất thế?"

"~ Em làm nó lăn ra tận đó rồi."

Jiyeon có thể thấy rằng Soobin bị cảnh phim vừa rồi làm cho sợ hãi và không dám nhặt nó lên. Thế là cô đặt chăn sang một bên và giúp Soobin lượm lại mà không nói một lời.

(MC Dayoung: Soobin thực ra cũng có khía cạnh như vậy, khiến Jiyeon trông như một người mạnh mẽ ba đầu sáu tay.)

"Đã sợ như vậy, sao không bật đèn lên rồi xem chứ?"

"Không, không, không! Không có bầu không khí như thế này được đâu."

Jiyeon không còn cách nào khác là phải bỏ cuộc.

Nhưng sau khi Soobin lấy nước, cô vẫn mong chờ nhìn Jiyeon với ánh mắt cầu cứu.

"Lại có chuyện gì thế?"

Jiyeon khoanh chân ngồi lại trên sofa, cô vừa mới đắp chăn, lười chạy lại.

"Em còn muốn ăn gì nữa sao?"

"Không..." Soobin chỉ nắp chai nước cho Jiyeon thấy: "Do nãy em không vặn được nên mới trượt tay rơi xuống đất."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Soobin... quả thực là một người rất đặc biệt. Không biết trước mặt unnie, em ấy có như vậy không. Em ấy cho tôi cảm giác cần được người khác che chở, nhưng tôi biết em ấy rất thông minh. Có lẽ đây là những gì Luda nói, Soobin sẽ là một người bạn tốt nhưng cũng vẫn giữ bản tính trẻ con, điều này sẽ khiến mọi người muốn bảo vệ, đồng thời được chăm sóc bởi sự dịu dàng của mình. Đây cũng là một loại quyến rũ.

——

Jiyeon vặn mở nắp chai trong một lần.

"Ôi này, sao tay em hoạt động không tốt vậy?" Soobin nói: "Hôm nay em run nhiều quá, nắp chai cũng không mở được."

"Sao tay lại run thế? Chiều nay em có cầm vật gì nặng không?" Jiyeon hỏi.

"Không phải vậy đâu."

Khi Soobin nhìn thấy Jiyeon đang cùng cô xem phim và giúp vặn nắp chai, cô tạm thời cởi bỏ "sự cảnh giác" đối với Jiyeon và nói ra sự thật.

"Nói thật với chị nhé, vừa rồi khi nắm tay Hyunjung unnie, tay em run rất nhiều, không biết Hyunjung unnie sẽ nghĩ gì về mình nữa."

(MC Dayoung (che mắt): A ~ Tôi phải làm sao đây, Soobin à, người cuối cùng cô nên nói những lời này là Jiyeon đấy ~)

(MC Yeonjung: Xong rồi, xong rồi, muốn lao vào TV bịt miệng Soobin lại quá.)

(MC Yeoreum: Vậy đó, việc chúng tôi và khán giả ban đầu đoán sai cặp đôi X không thành vấn đề. Điều nguy hiểm nhất là các thành viên đã đoán sai kìa.)

——

"Thật à ~" Jiyeon ôm gối, tuy đang nói chuyện với Soobin nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào TV: "Sao vậy, trông cô ấy đáng sợ quá à?"

"Thật ra em vẫn luôn có một điều băn khoăn, hôm nay hiếm khi được ở một mình với chị, em cũng muốn hỏi ý kiến ​​của chị một chút."

Jiyeon vặn nhỏ âm lượng phim, đổi tư thế thuận tiện nói chuyện, đối mặt với Soobin hỏi: "Sao thế?"

"Hyunjung unnie là nghệ sĩ, và chị cũng vậy."

"Ừm."

"Nhưng em chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi."

Jiyeon có thể nghe thấy trong lời nói của Soobin có gì đó, nhưng mỗi khi nhắc đến Hyunjung, cổ họng cô bất giác nóng lên, trong lòng luôn có một cảm giác bất bình sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào. Jiyeon siết chặt chiếc gối ôm trước ngực, hắng giọng, dùng giọng tự nhiên hỏi cô ấy:

"Em sợ sẽ xảy ra tranh cãi nếu hẹn hò với cô ấy à?"

"Không, chúng ta mới quen nhau có mấy ngày, thậm chí còn không thể nói chuyện hẹn hò được."

Thái độ phủ nhận không cần suy nghĩ của Soobin khiến Jiyeon bình tĩnh lại một chút.

"Chỉ là... chúng ta không thể xem chương trình được phát sóng trong thời gian quay phim. Em không biết sau này biểu hiện hiện tại của em trên Internet sẽ như thế nào, liệu nó có gây ra bất tiện gì cho cô ấy hay không."

Jiyeon thở dài, vẻ mặt không hề thoải mái. Soobin đương nhiên nghĩ rằng đây cũng là rắc rối mà Jiyeon cũng là một nghệ sĩ, đã từng trải qua, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Jiyeon lại phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn thế này.

Cùng lúc đó, điện thoại của họ reo lên, chứng tỏ họ đã nhận được tin nhắn từ tổ chương trình gửi hôm nay.

[Park Soobin nhận được 2 tin nhắn]

"Tay của em còn lạnh hơn của chị ~ Em sẽ làm gì vào mùa Đông (nếu tay em lạnh như vậy) chứ?"

"Không ngờ em còn nhớ chị thích bánh pho mát. Chị không hề thay đổi, còn em thì sao?"

[X của bạn đã chọn bạn]


[Kim Jiyeon nhận được 2 tin nhắn]

"Hy vọng chị không quá mệt. Muốn đi ăn thì nhớ gọi cho em, bất kể lúc nào em cũng sẽ đi cùng chị."

"Ngày hôm nay của chị thế nào? Em thực sự muốn nghe những gì chị nói."

[X của bạn không chọn bạn]

Sau khi đọc tin nhắn, cả hai lần lượt đặt điện thoại xuống. Khuôn mặt của Jiyeon trông nghiêm túc hơn, cô nhận được tin nhắn từ người mà cô mong đợi, nhưng Jiyeon, người chưa bao giờ nhận được tin nhắn X, vẫn không thể không cảm thấy cô đơn.

Lúc này Soobin đang nói về những phiền toái ẩn giấu trong lòng, nhưng sau khi nhận được tin nhắn của Sojung, không hiểu sao bản thân cô lại cảm thấy an ủi phần nào.

Sojung lúc này đang thu dọn hành lý cũng nhận được tin nhắn sau:

[Chu Sojung nhận được 1 tin nhắn]

"Em thực sự hy vọng có thể nhìn thấy thành công của chị trong sự nghiệp. Chị rất tài năng. Đừng bỏ cuộc. Em sẽ luôn ủng hộ chị."

[X của bạn đã chọn bạn]

Sau khi Soobin nhận được tin nhắn, Jiyeon có thể nhìn thấy vẻ hài lòng trong mắt cô ấy.

Hyunjung dạo này chưa bao giờ gửi tin nhắn cho mình, vậy cô ấy sẽ gửi tin nhắn cho ai mỗi ngày?

Phải chăng là gửi cho người đang ở cạnh mình, Soobin? Trong mắt Jiyeon, Hyunjung quá lười biếng để đưa ra lựa chọn, một khi cô ấy có được một đối tác giao tiếp tương đối ổn định, cô ấy rất có thể sẽ gắn bó với người đó. Soobin là người phụ nữ đầu tiên trong tâm trí Jiyeon nghĩ rằng Hyunjung sẽ chọn đi chọn lại.

Jiyeon tiếp tục chủ đề với Soobin.

"Vậy là em... thích Kim Hyunjung?"

Soobin cũng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục thẳng thắn nói: "Em lo việc đi chơi riêng với Hyunjung unnie sẽ không thoải mái. Và em còn tưởng sẽ bị gánh nặng thần tượng làm cho áp lực. Nhưng bọn em đã có khoảng thời gian tuyệt vời trong buổi hẹn hò ngày hôm đó. Hơn nữa em đã ở bên cô ấy mấy ngày nay, khi ở cùng cô ấy, em cảm thấy cô ấy là người dễ gần, bề ngoài không hề lạnh lùng, nếu cô ấy tốt với ai đó thì cô ấy sẽ là loại người sẽ chỉ tốt với người đó thôi. Điều này rất giống với mẫu người lý tưởng của em. Em không thể nói dứt khoát rằng em thích cô ấy. Nhưng em cũng không thể nói rằng em không thích cô ấy."

Soobin sau đó nói với Jiyeon:

"Nhưng em nghĩ làm bạn với Hyunjung unnie thì tốt, còn hẹn hò với nhau thì không thích hợp, không hiểu sao trong lòng em lại có cảm giác như vậy. Ngược lại, em nghĩ chị có thể hợp với cô ấy hơn."

Chị có thể hợp với cô ấy hơn? Jiyeon cắn môi dưới, chẳng mấy chốc trong miệng có mùi máu. Cô gượng cười với Soobin và hỏi: "Tại sao?"

"Sự nghiệp là một khoảng cách, em không am hiểu về giới giải trí, cũng không có bạn bè trong ngành này. Dù ở đây bọn em rất hợp nhau nhưng suy cho cùng thì thời gian tiếp xúc không lâu và hiểu biết chưa đủ sâu. Hai người không hiểu nhau sâu sắc, nhưng em tin rằng chị và Hyunjung unnie sẽ có nhiều chủ đề để nói hơn, quan tâm đến thời gian làm việc không ổn định của nhau hơn, v.v., và sẽ hòa hợp hơn. Về phần em và cô ấy, hiện tại cả hai chưa thể có những cuộc trò chuyện quá sâu sắc. Em luôn cảm thấy vẫn có chút khoảng cách không rõ ràng với cô ấy."

Lời bày tỏ này nghe có vẻ chân thành và có cơ sở. Nhưng trong mắt Jiyeon, nó giống như lời nói "từ thiện", đồng thời cũng là đòn đánh thầm lặng đối với Jiyeon và Hyunjung, cặp đôi cũ đã đánh mất bốn năm bên nhau.

"Khi hai người ở bên nhau... điều họ cần nhất là cảm giác, điều đó không liên quan gì đến sự nghiệp cả." Jiyeon bề ngoài vẫn an ủi Soobin và nói: "Hơn nữa, các nghệ sĩ cũng giao lưu với người bình thường rất nhiều. Em không cần phải lo lắng như vậy đâu."

Có tiếng động phát ra từ căn phòng trên lầu hai.

Sojung không tìm được Jiyeon, liền thò đầu ngó vào phòng khách, nhìn thấy Jiyeon và Soobin đang trò chuyện nên đi xuống lầu.

"Jiyeon à."

"Ừm?"

"Hai người không thu dọn đồ đạc sao? Tám giờ sáng mai sẽ ra ngoài rồi."

Sau đó Sojung nói riêng với bạn cùng phòng của mình:

"Sao cậu không lên phòng trước nhỉ?"

Soobin và Jiyeon hẹn nhau xem phim, hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc, Soobin cảm thấy Sojung cắt ngang là rất thô lỗ.

"Chị không thể nói chuyện gì đó ở đây à?" Soobin hỏi cô ấy.

Sojung cảm thấy có chút áy náy, may mắn thay đèn trong phòng khách đã tắt, mọi người không nhìn rõ nét mặt nhau.

"Chị... muốn hỏi mượn Jiyeon một thứ."

"Vậy để mình lên trước."

Jiyeon không biết có nên cảm ơn Sojung vì đã xuất hiện hay không, vì vậy cô đã tạm biệt Soobin trước.

"Ngồi dưới lầu nói cái gì vậy? Trông cậu rất nghiêm túc."

"Nói về phụ nữ."

Sojung ngồi trên giường cô, hỏi Jiyeon: "Là ai?"

Jiyeon rút vali ra, lấy quần áo trong tủ ra, cho vào vali, cô quay lưng lại với Sojung và trả lời:

"Kim Hyunjung."

"Ồ ~"

Sojung nghe được tên Kim Hyunjung, trầm ngâm suy nghĩ nói: "Tớ rủ cậu lên phòng, bởi vì thực ra tớ có chuyện muốn cùng cậu nói."

(MC Yeoreum: Hôm nay có chuyện gì thế? Tại sao mọi người lại kéo Jiyeon trò chuyện tâm sự thế.)

(MC Dayoung: Hôm nay Jiyeon chúng ta đã chịu đựng quá nhiều rồi.)

Jiyeon có chút mệt mỏi nên chỉ đóng vali lại và lắng nghe những gì Sojung nói.

"Cậu nói đi."

"Ngày mai đi chơi, chúng ta phải ở bên ngoài hai đêm. Không phải tổ chương trình nói chúng ta có quyền chọn lại bạn cùng phòng sao?"

"Ừm."

"Jiyeon, có một người tớ muốn ở cùng hai đêm, nhưng tớ sợ cậu hiểu lầm, nên tớ phải nói cho cậu biết trước. Mấy ngày nay tớ và cậu ở cùng phòng rất vui vẻ. Tớ chọn người khác không phải vì tớ không muốn sống cùng cậu đâu."

"Đó là lý do tại sao cậu cũng có người mình thích à?"

"Cũng?"

Sojung nghĩ đến Soobin vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Jiyeon, cô rất nhạy cảm và hỏi: "Cái gì cơ?"

"Ồ không..." Jiyeon nhận ra mình đã lỡ lời, quả nhiên nửa đêm quá đa cảm thì không thích hợp, cô liếm môi nói tiếp: "Vậy đây có phải lý do cậu gọi tớ lên đây không?"

"Ừ. Tuy ngày mai tớ vẫn chưa biết chọn bạn cùng phòng như thế nào, nhưng tớ sẽ chọn người khác. Còn cậu thì sao, cậu có ai muốn ở cùng không?"

Jiyeon bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó.

"Nếu vậy ~ tớ cũng có người muốn ở cùng."

Những tin nhắn sau đây đã được những người tham gia khác:

[Son Juyeon nhận được 0 tin nhắn]

[X của bạn không chọn bạn]


[Kim Hyunjung đã nhận được 0 tin nhắn]

[X của bạn không chọn bạn]


[Lee Luda đã nhận được 1 tin nhắn]

"Hôm nay chị cũng được an ủi. Cảm ơn Luda ~"

[X của bạn không chọn bạn]

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro