Chương 5
Transit Love - Mumumu-Mushen
Link chương 5: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b6afabc6
——
Tập 05 -- Ghen cũng là yêu?
[Phụ đề: Nơi hẹn hò của Kim Hyunjung và Park Soobin: Nhà hàng "Myth Jokbal (Hongdae)]
Một bàn đầy đồ ăn ngon được bày trước mặt hai người. Soobin cho biết các ngày trong tuần Hyunjung ăn quá ít và gần đây lại không tham gia một sự kiện nào nên cô đã gọi một phần lớn "món ăn làm đẹp thần thánh" cho cô ấy. Theo lời của Soobin, nó là một món ngon tương tự như chân gấu.
"Cái đĩa này là món gì?" Hyunjung rót nước đá hỏi.
"Chân giò heo ~"
Soobin lo lắng Hyunjung sẽ cảm thấy nặng nề, liền nói thêm: "Cốt lõi của món ăn này là thịt đùi heo, không nhiều mỡ, khi ăn có đầy đủ collagen, chị nhất định sẽ thích."
(MC Yeoreum: Tiết mục quảng cáo của Soobin trong chương trình của chúng ta có thể được một số nhà quảng cáo yêu thích.)
Hyunjung cũng lo sợ sự thèm ăn của mình sẽ trở thành gánh nặng nên cô bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ ăn nhiệt tình."
Soobin lại hỏi: "Tôi cũng gọi bánh gạo chiên cay, được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề. Cô thích gọi món nào cũng được. Tôi cũng muốn ăn thử."
"Tuyệt vời."
Hyunjung hoàn toàn làm theo mong muốn của Soobin, thái độ này khiến Soobin rất hài lòng.
Thịt chân giò ở nhà hàng này thích hợp cho cả mỡ lẫn nạc, được nấu mềm và dẻo đến mức gần như tan chảy trong miệng. Ngay cả khi bạn ăn tất cả những gì bạn muốn, bạn sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Theo gợi ý của Soobin, Hyunjung bọc chân giò lợn với nhiều hương vị khác nhau cùng với rau diếp, nước sốt đặc biệt, tỏi băm, v.v. rồi nhét chúng vào miệng.
"Như thế nào?"
Soobin đầy mong đợi hỏi.
Hyunjung phồng má, mơ hồ nói: "Ăn rất ngon, lại không có chút dầu mỡ nào."
Sau khi nhận được phản hồi tốt, Soobin càng giống một "người mẹ" chăm sóc đặc biệt cho Hyunjung, lần lượt làm món cơm nắm cá ngừ cho Hyunjung, độ ngon được cô ấy nhất trí khen ngợi.
(MC Yeoreum: Đây có phải là một chương trình mukbang không? Thực tế là toàn về việc ăn uống.)
(MC Dayoung: Đây không phải là lần đầu tiên hai người đi chơi. Sáng đầu tiên thức dậy họ đã cùng nhau đi mua bánh mì. Có lẽ họ đã ngầm hiểu nhau về khái niệm "ăn uống" rồi.)
"Bây giờ chúng ta nên gọi nhau bằng gì thì tốt hơn nhỉ?" Soobin hỏi.
Hyunjung giúp Soobin làm món cơm nắm trứng cá, nói: "Tôi sinh năm 1994, còn cô thì sao?"
"Tôi sinh năm 1996, tôi có thể gọi cô là unnie được không?"
"Chắc chắn rồi." Hyunjung cúi đầu cười nham hiểm nói: "Đã như vậy, tôi có thể nói trực tiếp với cô được đúng không? 'Yah! Park Soobin!' Nói kiểu này này ~"
"Cái này... được được."
Soobin là một cô gái nho giáo rất coi trọng phép xã giao. Mặc dù hai người chênh lệch tuổi tác nhưng họ chỉ mới quen nhau được vài ngày... Soobin vẫn có chút xấu hổ.
Hyunjung cười nói: "Chị đùa thôi, không cần phải làm gánh nặng cho Soobin đâu ~"
Hai người cụng ly một cách thân thiện và chính thức quen biết nhau.
Đối với buổi hẹn hò này, Soobin đã chuẩn bị trước một thứ tương tự như "thẻ hỏi đáp", khiến Hyunjung lại bật cười và nói rằng bản thân có cảm giác như đang được một phóng viên nghiệp dư phỏng vấn.
"Câu hỏi đầu tiên."
(MC Yeoreum: Soobin lại bắt đầu làm công việc của chúng tôi rồi.)
(MC Dayoung: Tôi tin rằng những người hâm mộ tò mò về Hyunjung cũng sẽ thích xem những câu hỏi đáp đầy cảm xúc riêng tư như thế này.)
"Chị thể hiện thái độ như thế nào với người mình thích? Là kiểu thể hiện rõ ràng hay là kiểu lo lắng đến mức không biết diễn đạt như thế nào?"
"Còn em thì sao?" Hyunjung đang bận giúp Soobin sắp xếp bàn ăn bừa bộn trước mặt, đầu tiên hỏi Soobin: "Em thuộc loại nào?"
"Ermm."
Mặc dù Soobin vừa dựng cho mình một "buổi phỏng vấn nhỏ" nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Hyunjung khiến cô lặng lẽ đặt "thẻ câu hỏi" trên tay xuống, hai người trò chuyện như thể đang hẹn hò.
"Em là kiểu người thẳng thắn và em sẽ thể hiện điều đó một cách rõ ràng."
Hyunjung sau đó nói: "Chị không thể biết mình sẽ cư xử như thế nào. Nhưng chị thực sự không thích những người thể hiện sự 'giả tạo' trong các mối quan hệ của họ."
"Một mối quan hệ 'giả tạo'?"
Soobin đối với chủ đề của Hyunjung rất có hứng thú, cô nhìn ánh mắt Hyunjung, cẩn thận lắng nghe, chờ đợi cô ấy nói tiếp.
"Chị không thích những người hay nói dối, cũng không thích những người kiêu ngạo và thô lỗ. Chị đã gặp ở nơi làm việc những người bày tỏ tình cảm với chị hoặc bạn bè của chị. Họ tự gọi mình là kiểu người thích bày tỏ cảm xúc. Nhưng hành động của họ lại không quan tâm đến cảm xúc của người khác, quá thẳng thắn và có thể trở thành gánh nặng."
"Hmm ~" Soobin gật đầu đồng ý, có lẽ đang nghĩ đến những người tương tự xung quanh mình.
"Một khi em chống cự và từ chối, một số người sẽ cho rằng em nhàm chán và đó là lỗi của em, điều đó thật khó chịu. Mặc dù chị không thể biết mình sẽ bày tỏ tình cảm của mình với ai đó như thế nào nhưng chị thực sự không thích kiểu người mà chị vừa đề cập."
(MC Yeoreum: Hyunjung đã giải thích rất tốt.)
(MC Dayoung: Nhưng... sao tôi có cảm giác như Hyunjung đã nhìn thấy cảnh hẹn hò của Jiyeon vậy? Juyeon là người "thẳng thắn" như Soobin đã nói. Nhưng cô ấy không nên là loại người như Hyunjung nói.)
"Vậy yêu cầu của chị khi hẹn hò là gì? Hoặc chị thường thích đi hẹn hò ở đâu?"
"Ừmm khi chị thân mật với bạn gái, chị có xu hướng làm theo những gì người kia muốn. Đó thường là nghe theo quyết định của người khác."
Soobin gật đầu đã hiểu khi đối mặt với những đĩa đồ ăn mình đã gọi trước mặt.
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Park Soobin: So với các tiền bối, tôi thích giao lưu với bạn cùng tuổi hoặc các hậu bối hơn. Mặc dù Sojung hơn tôi vài tháng nhưng lúc đó chúng tôi là bạn cùng lớp nên dễ nói chuyện hơn và chị ấy thường đưa tôi đến bất cứ nơi nào tôi muốn.
Sở dĩ tôi không thích yêu người lớn tuổi hơn mình là vì tôi nghĩ đối phương có thể quá cẩn thận với mình, chẳng hạn như "Soobin, đây không phải là nơi thích hợp, điều đó thì sẽ tốt hơn." Tôi rất là không thích loại tiền bối này.
Nhưng hôm nay sau khi hẹn hò với Hyunjung, tôi phát hiện cô ấy tuy lớn tuổi hơn nhưng là người sẵn sàng lắng nghe ý kiến của bạn gái và tôn trọng ý kiến của người khác, tôi nghĩ điều này là rất tốt.
Kim Hyunjung: Tôi chỉ không muốn đưa ra quá nhiều lựa chọn. Khi hẹn hò, chẳng phải bạn chỉ muốn cả hai được hạnh phúc sao? Và nếu đang hẹn hò, chúng ta cũng có thể hiểu đối phương thích gì, thích đi đâu... Vì vậy, tôi là người biết lắng nghe chứ không phải là người thích kiểm soát người khác. Tôi chỉ mong người kia được vui vẻ.
——
"Unnie..."
Soobin đột nhiên bình tĩnh lại. Hyunjung hỏi có chuyện gì, ánh mắt Soobin nhanh chóng nhìn sang bên phải, sau đó lập tức trở lại bình thường.
Hyunjung nhìn theo ánh mắt cô ấy, là mấy nữ sinh đang chào đón Hyunjung. Cô lễ phép gật đầu với họ.
"Đây là tình huống khi đi chơi với thần tượng sao? Khi đi với X có gặp phải tình huống này không vậy?"
Soobin vô tình nhắc tới X của Hyunjung. Hyunjung không trực tiếp trả lời mà chỉ nói vài câu mơ hồ. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào đồ uống gần như đã uống xong trước mặt và nói:
"Soobin, em có muốn thêm chút rượu không?"
"Soju? Bia? Tại sao đột nhiên chị muốn uống thế?"
"Chắc là do ánh nắng đẹp đấy? Thời tiết rất thích hợp để uống rượu."
Hyunjung tự nhủ. Cô yêu cầu ông chủ đưa cho họ một chai rượu soju ít cồn và bia tươi, nhưng Soobin nhắc nhở lát nữa họ sẽ phải lái xe đến nơi khác để hoạt động, và cuối cùng chỉ xin ông chủ hai lon đồ uống.
Nhìn thấy Hyunjung mở lon với vẻ mặt nghiêm túc, Soobin nhớ lại khoảnh khắc gặp Hyunjung trong bếp vào buổi sáng, cô hỏi: "Chị ơi, chị có khó chịu khi thức dậy không?"
"Không. Có chuyện gì thế?"
"Em tưởng chị không vui khi chị thấy em sáng nay."
(MC Dayoung: Buổi sáng à? Cô ấy đang nói về những phút giây Hyunjung và Jiyeon ở một mình với nhau phải không?)
"Thật sao?" Hyunjung khoanh tay trước ngực: "Đừng hiểu lầm, chỉ là nhìn mặt chị không biểu tình, nên người ta cho rằng chị đang khó chịu. Nhưng thật ra tâm tình của chị cũng bình thường thôi."
"Em hiểu rồi. Ít nhất là, hiện tại tâm trạng chị rất tốt nhỉ. Lúc đầu chúng ta ngồi trên xe em cũng đã hiểu lầm chị."
"Hiểu lầm gì vậy?"
"Em cảm thấy chị có điều gì đó khó chịu luẩn quẩn mãi trong lòng. Trên đường tới đây chúng ta cũng không nói chuyện nhiều."
Hyunjung rót đồ uống vào cốc của Soobin và nói: "Vậy thì em không hiểu lầm đâu."
"Hả?"
"Cảm giác có chút xấu hổ." Hyunjung hoàn toàn là kiểu người thành thật: "Vì lúc đó chị không biết phải nói gì. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, chị cảm thấy rất thoải mái khi ở bên em. Nó thoải mái hơn nhiều so với việc gặp một nhóm người trong biệt thự."
Hyunjung cũng nhắc tới X của Soobin, hỏi: "Đã bao lâu rồi em chưa ghé thăm nhà hàng này, em có thấy bất tiện khi dùng bữa ở đây không?"
"Sẽ không đâu." Soobin mỉm cười, vẻ mặt thoải mái: "Em và cô ấy đã xa nhau nhiều năm, những ký ức tồi tệ đó cũng gần như không còn nữa."
"Tại sao em lại chia tay?"
Sau khi đặt câu hỏi, Hyunjung có lẽ cảm thấy không thích hợp nên nói thêm: "Nếu cảm thấy không tiện thì không cần phải trả lời đâu, xin lỗi."
"Không có vấn đề gì cả."
Soobin căn bản không có để ý, dù sao bản thân cũng đã dẫn đối phương tới nhà hàng nơi có kỉ niệm với người yêu cũ. Cô lại nói:
"Cô ấy có những thứ mà cô ấy nhất quyết theo đuổi, và em cũng có những thứ mà em nhất quyết muốn có được. Em nghĩ khoảng thời gian mọi người biết nhau và nền tảng xã hội của họ rất quan trọng. Hừmm... Có lẽ là bởi vì lúc đó không có duyên phận, nên khó tránh khỏi việc bỏ lỡ nhau."
Soobin nói xong, nhìn vào mặt Hyunjung, nói: "Chị thì sao, unnie? Tại sao chị lại chia tay với cô ấy?"
"Bởi vì chị mệt rồi."
Hyunjung cụp mắt xuống, nói: "Chị mệt mỏi, chán nản, không muốn lại tranh cãi cùng một vấn đề nữa... Cho nên chị từ bỏ, và không muốn tiếp tục nữa."
Nói xong, hai mắt Hyunjung đỏ hoe, nhưng trên mặt lại tràn ngập nụ cười hiếm thấy. Cô ngẩng đầu lên hỏi Soobin: "Chị là một người tồi tệ phải không?"
Ánh đèn trong nhà hàng càng chiếu sáng đôi mắt đẫm lệ của Hyunjung, nhưng khi cô chớp mắt vài lần, những giọt nước mắt tưởng chừng như không có lại lập tức biến mất.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Park Soobin: Tôi không biết và cũng không tiếp tục hỏi về quá khứ của chị ấy. Nhưng tôi luôn cảm thấy có một câu chuyện còn dang dở trong giọng nói và ánh mắt của chị ấy khi kể về một mối quan hệ cần phải kết thúc. Hình như... trong đôi mắt ấy hiện lên một loại không cam lòng... tự giễu? Chuyện có thể không đơn giản và thoải mái như chị ấy nói. Ánh mắt của chị ấy lúc đó rất phức tạp, tôi cảm thấy có lẽ chị ấy vẫn chưa buông bỏ được mối quan hệ trước đây. Có lẽ chị ấy đã chia tay X cách đây không lâu.
(MC Yeonjung: Wow ~ Soobin luôn có thể nhìn thấy một khía cạnh mà chúng ta không thể nhìn thấy. Và phân tích của cô ấy rất chính xác. Cô ấy rất nhạy cảm với cảm xúc và chi tiết của mọi thứ.)
(MC Dayoung: Trước đây cô ấy từng nghi ngờ liệu Juyeon và Luda có phải là một cặp hay không. Nếu lúc đó tôi nghe lời cô ấy thì tôi đã không nhận nhầm couple rồi.)
(MC Yeoreum: Có vẻ như Soobin là ACE giấu mặt. Chúng ta cần xem thêm những cuộc trò chuyện từ góc nhìn của Soobin.)
——
Hyunjung ngẩng đầu lên hỏi Soobin: "Chị là một người tồi tệ phải không?"
Soobin nhìn chằm chằm vào mắt Hyunjung mà không nói một lời, sau đó mỉm cười và lên tiếng để phá bỏ sự bối rối: "Nếu những người chia tay với em bị xếp vào loại 'người xấu', thì người đã chia tay em là đồ tồi tệ nhất."
——
[Phụ đề: Vào lúc 14 giờ chiều, Chu Sojung và Lee Luda cuối cùng cũng đến nhà hàng "Hải sản HAERANG"]
"Hắt xì!"
Sojung hắt hơi ngay khi cô bước vào cửa hàng.
"Chị không sao chứ? Điều hòa ở đây có lạnh quá không?" Luda lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, có lẽ ai đó đang nhắc đến chị."
Hai người là những người cuối cùng trong ba nhóm ăn trưa.
"A ~ vừa rồi em dùng nhiều sức khi chơi máy đấm bốc quá." Luda vung tay và nói: "Cái khát vọng chiến thắng chết tiệt này."
Sojung lại nhìn Luda với nụ cười trên môi: "Nhưng điểm trung bình của em vẫn cao hơn chị rất nhiều mà, chỉ là đòn cuối cùng của chị mạnh hơn thôi."
Người phục vụ trong nhà hàng đưa ly và nước đá cho họ, Sojung đang định rót nước cho Luda, nhưng Luda lại hành động nhanh hơn và tráng cốc bằng nước uống trước.
[Clip phỏng vấn cá nhân]
Chu Sojung: Tôi có thể cảm thấy Luda thích sạch sẽ. Sau khi chúng tôi chơi với máy đấm bốc, Luda lau tay bằng khăn ướt nhiều lần trong xe.
Chúng tôi đến nhà hàng và Luda lau ly cho tôi. Ngay cả cái bàn cũng được Luda lau sạch khi chúng tôi đang trò chuyện.
Tôi nghĩ cô ấy có thể mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, nhưng cô ấy không thể hiện điều đó một cách rõ ràng và sẽ không tạo gánh nặng cho người khác trong việc chăm sóc đặc biệt cho cô ấy. Cô ấy chỉ dọn dẹp đồ đạc của mình một cách lặng lẽ và ngăn nắp.
——
Sojung lặng lẽ nhìn Luda dọn dẹp bàn ăn. Vì Luda vừa nói cánh tay của mình bị đau nên Sojung đương nhiên cầm lấy dụng cụ nướng thịt và đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là chiên bào ngư. Tuy nhiên, nơi này khác với những nhà hàng hải sản khác, sở dĩ quán này không lớn là vì mỗi bàn đều do ông chủ hoặc người học việc của ông ấy phục vụ.
Bào ngư tươi được chiên chín trên đĩa sắt, khi bào ngư chín một nửa, ông chủ lấy thịt bào ngư ra, bỏ nội tạng và vỏ, thêm muối và bơ rồi chiên bào ngư cho đến khi chín hẳn. Mùi thơm béo ngậy của bơ và vị ngon của bào ngư hòa quyện vào nhau khiến nó mềm và hơi giòn trong miệng. Theo gợi ý của chủ nhà hàng, Sojung cho thêm một ít nấm kim châm và nấm hương cua, nấm hấp thụ độ tươi của bào ngư và mùi thơm của bơ khiến hương vị rất đậm đà nhiều lớp.
Sau khi ông chủ rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Sojung và Luda.
"Thế nào? Nó có ngon không?"
Luda ngước mắt lên và hỏi Sojung.
Sojung liên tục gật đầu: "Nhà hàng này mặc dù khó tìm, nhưng cũng đáng giá đấy chứ."
"Em cũng thấy nhớ món bào ngư ở nhà hàng này khi đang học ở nước ngoài. Nguyên liệu ở nơi này cũng là ngon nhất trong số những nhà hàng hải sản mà em từng ăn."
"Có vẻ như Luda rất đam mê ẩm thực nhỉ."
Sojung nhớ tới ngày hôm qua cô cùng Jiyeon đi chợ hải sản, liền nói: "Chị phát hiện em và Jiyeon đều thích hải sản. Hôm qua chị cùng Jiyeon đi chợ hải sản, ở đó rất náo nhiệt. Nhưng chưa có nhà hàng nào chuyên nấu ăn như thế này cả."
"Ừm ~"
Luda nhấp một ngụm rượu soju chanh, hơi cau mày, nhưng lập tức thả lỏng: "A ~ lạnh quá."
Cô "đông cứng" đến mức vai co rúm lại và nhẹ nhàng đan tay mình lại với nhau, khiến Sojung lại bật cười.
[Clip phỏng vấn cá nhân]
Chu Sojung: Dễ thương quá (Sojung mô tả cách Luda uống rượu đá với vẻ mặt nữ tính) A ~ Luda... Toàn bộ cơ thể toát lên sự dễ thương và vẻ đẹp trí tuệ. Hai tính từ tưởng chừng như trái ngược nhau lại có thể xuất hiện thay thế cho nhau trong Luda. Cô ấy thật sự rất thú vị.
——
"Hôm nay chị mới phát hiện ra sự khác biệt của em đấy." Sojung vừa ăn vừa nói.
"Có gì khác à?"
Sojung chỉ vào bên trong cổ tay mình rồi chỉ vào cổ tay Luda: "Chị mới phát hiện ra ở đây có hình xăm."
"À ~ Cái này à."
Luda giơ cổ tay lên, hôm nay cô không đeo đồng hồ, vì vậy cô vẫy con cá sấu nhỏ màu xanh lá cây trước mặt Sojung, đây là hình xăm cô thường che trong ngày làm việc và nói: "Em cũng có xăm ở mắt cá chân và lưng nữa."
Khi nói chuyện, cô cũng cho Sojung xem những hình xăm đầy màu sắc khác nhau trên mắt cá chân của mình. Sojung hỏi: "Sau lưng thì sao? Sau lưng xăm hình gì?"
"Ưm... Đây là bí mật, người nào cưới em thì mới được biết thôi à."
"À, chị xin lỗi ~" Sojung nghĩ rằng mình đã vô tình đề cập đến điều gì đó rất riêng tư và nhanh chóng xin lỗi.
"Haha, không không, em chỉ đùa thôi."
Luda sau đó nói: "Chị có xăm không?"
"Xăm hình hả? Tất nhiên là không."
"Giáo sư của chị rất bảo thủ và ông ấy quan tâm đến mấy chuyện này. Nên chị không thể để lộ hình xăm của mình khi làm việc. Còn anh trai chị, anh ấy nói rằng anh cũng không thích bạn gái mình có hình xăm."
"Nhưng mọi người luôn có những điều họ muốn làm và họ cũng không thể ngừng xăm mình được."
"Vậy chị ơi, chị có yêu cầu gì khác về ngoại hình của bạn gái tương lai không?"
Sojung nhìn bào ngư đã được nấu chín, không chút do dự đáp: "Có vẻ như không có."
"Có vẻ như không có?" Luda lặp lại: "Có phải vậy không, hay là thật sự không có?"
Nói xong, không hiểu sao hai người lại nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
"Vậy chị thích gì? Chị chỉ thích đĩa bào ngư trước mặt này à?"
Sojung bị Luda trêu, gần như muốn khóc: "Không mà, chị thật sự không có yêu cầu gì cả."
Chỉ cần ở trước mặt Luda, Sojung sẽ vô thức nở nụ cười.
——
[Phụ đề: Kim Jiyeon và Son Juyeon, vô tình đến địa điểm hẹn hò thứ hai]
"Trung tâm trò chơi trải nghiệm năng động, có thể xả stress thoải mái"
"Unnie."
Juyeon tự nhiên đổi cách nói chuyện thân thiết với Jiyeon trong trung tâm mua sắm: "Unnie, ở đây có một hội trường trải nghiệm năng động trong nhà, nổi tiếng lắm."
"Chắc em chơi những trò này rất giỏi phải không?"
"Chà, em hoàn toàn thích chơi mấy trò này."
"Thật hạnh phúc khi nghĩ rằng chúng ta có thể giải tỏa áp lực cùng nhau"
Bước đầu tiên để vào trung tâm trải nghiệm năng động là lấy thẻ trò chơi.
Juyeon đã đưa tấm thẻ có ngày sinh nhật của Jiyeon "0819" cho Jiyeon trước. Jiyeon rất nhạy cảm với sự kết hợp của bốn con số này và ngay lập tức quan sát biển số của Juyeon: "Của em là..."
"Số của em là 0817, là ngày hẹn hò hôm nay của chúng ta." Sau đó Juyeon chỉ vào thẻ của Jiyeon và nói: "Số của chị là 0819, là ngày sinh nhật chị."
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Son Juyeon: Tôi cũng đã chọn trước những thẻ trò chơi này. Tôi hy vọng buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi có thể mang lại những kỷ niệm khó quên cho Jiyeon unnie.
(MC Yeoreum: Wow ~ Trời ơi, tôi biết tôi nói từ "chu đáo" nhiều muốn chán rồi, Juyeon quả thực không chê vào đâu được.)
Kim Jiyeon: Tôi không ngờ em ấy lại làm được nhiều việc như vậy. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác đặc biệt đến thế. Nhưng đồng thời, tôi cũng tò mò liệu em ấy có làm điều tương tự nếu hẹn hò với các thành viên khác hay không.
——
Hai người đến hội trường trải nghiệm sôi động trong khu nhà rộng lớn, được bao quanh bởi âm nhạc, trông rất phấn khích, hiển nhiên là bọn họ cũng thích nơi này.
Đột nhiên có tiếng "bùm" từ loa trong nhà, đó là âm thanh đáng sợ phát ra từ phòng game bắn súng 4D bên cạnh. Jiyeon giật mình đến mức lùi lại và va vào vòng tay của Juyeon ở phía sau. Đây là sự tiếp xúc thân thể mà Juyeon không ngờ tới, tai cô ấy đột nhiên đỏ bừng. Jiyeon cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh và giữ khoảng cách với Juyeon.
"Chà, hiệu ứng âm thanh ở đây đáng sợ thật đấy." Jiyeon lên tiếng giảm bớt sự xấu hổ.
"Chị có sợ không?"
"Không sao đâu. Chị chỉ không thích bị sợ hãi đột ngột thôi."
Jiyeon nắm lấy cánh tay của Juyeon và đi đến một trong những khu trò chơi nổi tiếng: "Đây có phải là trò bắn cung không?"
Thí sinh đầu tiên thách đấu là Jiyeon. Sau khi vào vị trí bắn, cô bắn trong vòng ba giây. Đạo cụ trò chơi bay năm mét và bắn trúng vòng mục tiêu điện tử trên màn hình lớn. Vẻ ngoài nổi bật và cuốn hút khiến các nhân viên xung quanh phải thốt lên.
Bảng điện tử: "8 điểm"
Juyeon cũng reo hò, ở một bên vỗ tay cổ vũ. Jiyeon đang chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Juyeon cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được khi nhìn thấy cô ấy bình tĩnh rút mũi tên.
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Son Juyeon: Thật ra tôi đưa Jiyeon unnie đến đây chơi, là vì tôi cũng muốn thể hiện tài năng của mình nhưng không ngờ chị ấy lại làm tốt như vậy. Bắn cung dường như là chuyện dễ như ăn bánh đối với chị ấy, chị ấy có kỹ năng vận động rất tốt.
Kim Jiyeon: Khi còn làm thần tượng, tôi đã tập luyện chuyên nghiệp để tham gia các đại hội thể thao dành cho thần tượng. Mức độ này không có là gì đâu.
——
Lượt bắn thứ hai của Jiyeon cũng nhận được số điểm cao là 9 điểm.
Để thể hiện bản thân, Juyeon đã đặc biệt chọn một cây cung với mũi tên nặng hơn Jiyeon. Nhưng cô không nghĩ rằng điều này lại khiến mình cảm thấy bất an.
Cung tên quá nặng, khiến Juyeon phải tốn rất nhiều công sức mới kéo được mũi tên ra.
"Hãy siết chặt mũi tên hơn, khi em cảm thấy mũi tên sắp rơi thì hãy buông tay và bắn." Jiyeon đang ở bên cạnh quan sát Juyeon, đã kịp thời giúp đỡ và động viên cô ấy.
(MC Yeoreum: Thật hiếm khi thấy Jiyeon nhiệt tình như vậy. Hôm nay Juyeon đã chọn đúng địa điểm rồi.)
[Phụ đề: Juyeon sắp thể hiện kỹ năng bắn cung của mình]
Tuy nhiên, cung tên không thể theo kịp mong muốn của Juyeon, cô vừa buông tay, mũi tên vẫn ở trên cán cung, không bắn ra.
Juyeon càng căng thẳng hơn, cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên, Jiyeon đã nhiệt tình bước tới nắm lấy tay phải của Juyeon và giúp cô điều chỉnh khoảng cách giữa phần thân dưới và hai chân. Cơ thể hai người vô thức ép vào nhau.
(MC Dayoung: Ôi trời, Jiyeon định điều chỉnh tư thế cho Juyeon hả? Trò chơi này có sự tiếp xúc cơ thể bất ngờ thật chứ.)
Không biết là mùi hương trên cơ thể Jiyeon say mê hay là ngực cô ấy vô tình chạm vào lưng Juyeon, khiến vành tai Juyeon đột nhiên đỏ bừng.
"Là như thế này sao?" Juyeon dưới sự hướng dẫn từng bước của Jiyeon hỏi: "Đặt tay vào đây phải không?"
Juyeon không biết là bản thân thật sự không hiểu hay là muốn Jiyeon dạy lại mình.
"Đúng vậy, vừa rồi em dùng sức quá nhiều, phải khéo léo vận dụng sức lực, muốn làm như vậy thì bắn như thế này."
"Ừm."
[Phụ đề: Sau khi thay đổi tư thế, Son Juyeon sẵn sàng bắn tên]
Ý định của Juyeon là nhắm tới vòng 10 điểm, nhưng tiếc là cuối cùng cô chỉ giành được có 5 điểm.
"Juyeon à ~"
Khi Juyeon chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Jiyeon đã đứng sang một bên và gọi tên Juyeon với chất giọng thân thiết.
"Juyeon à ~ Đi thôi!"
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: (mỉm cười) Khi chị ấy gọi tên tôi, tôi không biết là giọng chị ấy hay hay là tên tôi nghe hay trong miệng chị ấy nữa.
——
[Phụ đề: Kim Hyunjung và Park Soobin hướng tới địa điểm hẹn hò thứ hai từ Hongdae]
"Thời tiết trở nên mát mẻ hơn vào buổi chiều nhưng chặng đường đến buổi hẹn hò cũng đặc biệt dài"
"Chị ơi, chị có biết gì về xe ATV không?"
Trên đường đến đó, Soobin nói: "Đó là một chiếc xe địa hình một chỗ ngồi có mui trần với bốn lốp dày có thể lái trên đường núi ấy."
"Ừm ~" Hyunjung vừa lái xe vừa gật đầu: "Có nghe nói, nhưng chị chưa thử."
Sau gần hai tiếng lái xe, cả hai đã đến một địa điểm địa hình ATV ngoài trời ở ngoại ô Seoul.
Tổ chương trình đã chuẩn bị trước cảnh quay, Soobin vừa xuống xe đã chỉ vào một chiếc xe địa hình màu hồng trên sân tập: "Em muốn chiếc này. Còn chiếc màu xanh kia chị thấy sao?"
"Ừ, chị lấy chiếc đó cũng được."
Cần phải đội mũ bảo hiểm trước khi lên xe, Soobin mặc đồ bảo hộ rất khéo léo vì đây không phải lần đầu cô đến đây. Nhưng Hyunjung không bao giờ tìm được cơ hội trèo lên xe vì cô còn không thể cài dây mũ bảo hiểm.
"Để em giúp chị."
Soobin đã đội mũ bảo hiểm, đi vòng sang phía Hyunjung để giúp cô ấy cài dây.
Đầu của Hyunjung nhỏ hơn nhiều so với Soobin tưởng tượng, Soobin lại hỏi: "Unnie, em đang đội mũ trẻ em, chị có muốn đổi thành mũ trẻ em không?"
"Cái này không phù hợp với trẻ em vì nó có thể làm nặng tóc của chúng đấy."
Hyunjung lo ngại về hình ảnh của mình, đành từ bỏ ý định này.
"Vậy em giúp chị thắt dây đai lại, nếu chật quá thì cứ nói với em nha."
"Ừm."
Bởi vì Soobin giúp Hyunjung đội mũ bảo hiểm nên mặt hai người gần như chạm vào nhau. Khi gió thổi qua, đuôi tóc của Soobin chạm vào chóp mũi Hyunjung, Hyunjung xoa mũi mình, vừa để cô ấy cài cho mình, vừa giúp Soobin chỉnh lại tóc.
(MC Dayoung: Ôi, đây là hành động thân mật nhất trong số ba cặp đôi đang hẹn hò đấy.)
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Park Soobin: Mặc dù dạo này tôi có tiếp xúc với Hyunjung unnie ở biệt thự nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy ở gần như vậy. Mũi của chị ấy rất cao, điều này đặc biệt ấn tượng. Bởi vì tôi ghen tị lắm (cười).
——
Cả hai leo lên chiếc xe ATV tương ứng của mình và trong khi chờ đợi sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Soobin nói với Hyunjung: "Lần cuối cùng em lái xe này là khi em còn học đại học."
"Em có đi cùng người đó không?"
Mặc dù Hyunjung không đề cập đến X của Soobin nhưng Soobin có thể hiểu "người đó" nghĩa là gì.
"À... đúng vậy, nhưng hình ảnh đó quá mơ hồ."
"Vậy em có nhớ phải bắt đầu như thế nào không?"
Hyunjung không muốn đi sâu vào vấn đề, cô chỉ vô tình nhắc tới danh tính của đối phương mà thôi. Ngay sau đó, cô háo hức vặn tay cầm, bỏ qua khoảnh khắc xấu hổ khi nhắc đến X vừa rồi.
"Unnie, nhấn vào chỗ này nè."
Theo lời nhắc nhở của Soobin, Hyunjung nhấn nút khởi động.
Nghe thấy tiếng động cơ khởi động, Hyunjung vặn tay cầm: "A ~ Chính là như vậy phải không?"
"Này này!" Soobin lấy điện thoại di động ra nói: "Unnie, tư thế này trông chị rất đẹp trai đấy."
"Vậy à."
[Phụ đề: Sau đó, cả hai chụp ảnh kỷ niệm và ảnh đôi trong buổi hẹn hò đầu tiên của nhau]
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, hai người đã tự mình lái chiếc xe địa hình vượt qua những cung đường núi.
Bất ngờ là Hyunjung lái xe rất tốt, với vẻ mặt rất điềm tĩnh và thích nghi với xe ATV nhanh hơn dự kiến. Vì nhấn ga quá tự tin nên cô bỗng nhiên trở thành một tay đua chạy quá tốc độ.
Cả hai đang lái xe qua một con suối theo lộ trình và Soobin tăng tốc để đuổi kịp Hyunjung đang chạy phía trước. Lái xe trên sông đầy sỏi khó khăn hơn trên đường bộ, những va chạm mạnh khiến Hyunjung phải giảm tốc độ.
Hyunjung bất ngờ phanh gấp do va chạm với một tảng đá lớn, và Soobin, người đang bám sát phía sau, đã bất ngờ tông vào đuôi xe của Hyunjung. Cú va chạm khiến chân Soobin vô thức phải kiễng chân lên để giữ vững, nhưng bắp chân lại vô tình va chạm với thân xe và bị trầy xước da. Nhưng lúc đó cô không để ý, phải đến khi hai người đi qua suối trở lại mặt đất, cô mới dùng nước sạch rửa sạch vết máu đang rỉ ra.
Q: Tại sao khi chân bị thương bạn lại không nói với Kim Hyunjung?
Park Soobin: Không có đau đến thế đâu. Và không khí lúc đó rất vui, chiều hôm đó chúng tôi đều vui vẻ nên tôi không nhắc tới vì sợ sẽ làm hỏng cuộc vui.
——
Trước khi cả hai rời khỏi khu vực chạy xe việt dã, Soobin nhận thấy có một nơi đặc biệt bán phụ kiện dành cho cặp đôi và cũng có rất nhiều bức ảnh chụp các hoạt động team building.
Cô chạy về phía trước để nhìn vào bức ảnh, trước khi Hyunjung đi theo cô, Soobin lấy điện thoại di động ra chụp ở một góc bức ảnh.
"Em đang chụp ảnh gì vậy?"
Hyunjung mua hai cây kem, đi tới trước mặt cô hỏi.
Soobin quay đầu lại, cô không trực tiếp trả lời Hyunjung mà tập trung ánh mắt vào cây kem trước mắt. Cô cầm lấy cây kem, làm vẻ mặt cường điệu khen ngợi: "Ồ! Làm sao chị biết em thích hương vị này?!"
"A?" Hyunjung phục hồi tinh thần lại nói: "À ~ Chị ngẫu nhiên chọn hai vị và mua vì chúng trông rất ngon."
"Cảm ơn chị nha."
Soobin rất vui vẻ, liếm một lớp kem rồi kéo Hyunjung đến quầy bán đồ lưu niệm.
Trên đó có trưng bày một chiếc vòng tay có hình chiếc xe địa hình bốn bánh nhỏ nhắn tinh xảo, dễ thương đến mức Soobin rất thích thú.
"Unnie, chúng ta mua vòng tay đôi nhé! Vì chúng ta đã ở đây nên mua một món quà lưu niệm ở đây nhé?"
"... Quà lưu niệm?"
"Vâng, nhìn nè!"
Soobin giơ món đồ mình thích lên trước mặt Hyunjung, nhưng không hiểu sao Hyunjung lại sửng sốt trước lời nói của Soobin, sau đó cô ấy mỉm cười gật đầu với Soobin:
"Ừ, thích thì mua thôi."
"Tuyệt vời!"
Hyunjung đang định thanh toán thì Soobin đã mang hai chiếc vòng tay gần như giống hệt nhau đến quầy đóng gói, nhanh chóng trả tiền.
——
[Phụ đề: Chu Sojung và Lee Luda, đến Cáp treo Ganghwado đang nổi tiếng nhất trên MXH Instagram]
Từ đây đi cáp treo lên núi, 20 phút ngắm phong cảnh dọc đường và không gian riêng tư có thể khiến các cặp đôi xích lại gần nhau hơn.
Đây là nơi Sojung chủ động đề nghị sẽ đến sau bữa ăn.
"Luda, chúng ta sẽ chụp ảnh ở đó có phải không?"
Trước mặt Sojung là bức tường hoa hồng, nơi các cặp tình nhân đến check-in. Có sáu, bảy người ở gần đó đang đợi để được chụp ảnh. Luda cũng từ cuộc tiếp xúc giữa hai người trong phòng thực vật đêm qua biết rằng Sojung rất thích chụp ảnh nên đã đồng ý mà không chút do dự.
(MC Dayoung: Đây là một gợi ý hay ho trong buổi hẹn hò. Hầu hết những người chụp ảnh ở đây đều là các cặp đôi nên sẽ có giá trị lưu niệm rất lớn.)
"Xin chào ~"
Khi đến lượt họ chụp ảnh, Sojung chạy tới hỏi một người dì đang đứng xem: "Dì có thể chụp ảnh cho bọn cháu được không?"
Cô nói rồi đưa chiếc máy ảnh trong túi cho người dì ăn mặc thời trang trước mặt. Đối phương sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của cô.
Dì cầm máy ảnh của Sojung, liếc nhìn Luda phía sau Sojung, và khen ngợi Sojung: "Bạn gái của cháu còn đẹp hơn những bông hoa này nữa là."
Sojung cảm thấy xấu hổ trong tích tắc. Cô quay đầu nhìn Luda, may mắn thay Luda đang nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp nên không nghe thấy những lời này.
Hai người đứng trước bức tường trải đầy hoa hồng, đột nhiên xấu hổ vì ý tưởng tạo dáng thân mật.
Dì chụp ảnh cũng nhiệt tình hướng dẫn: "Hai đứa có thể ôm nhau."
"A ~ không không, chúng cháu..."
Sojung xấu hổ đến nỗi trán đổ mồ hôi, nói lắp bắp. Cô chỉ dám đến gần Luda chứ chưa bao giờ dám chạm vào cô ấy.
"Nếu hai đứa đứng gần hơn, vậy thì có thể nắm tay nhau." Dì đang đợi chụp ảnh lại vẫy tay ra hiệu cho hai người lại gần.
Lúc này, Luda chủ động nắm lấy cánh tay của Sojung, cô hơi nghiêng đầu về phía Sojung và làm vẻ mặt vui vẻ, dì ngẫu nhiên nhấn nút chụp và nắm bắt thành công khoảnh khắc hẹn hò lần đầu tiên của hai người.
(MC Dayoung: Tôi thấy Luda rất thích cười và nụ cười của cô ấy đặc biệt xinh đẹp.)
Tiếng "tách tách" thoáng chốc biến mất, nhưng Sojung lại vô tình đỏ mặt nói rằng vẻ mặt vừa rồi của mình có vẻ hơi cứng ngắc. Luda cũng xấu hổ trước sự nhút nhát của Sojung và không còn cách nào khác là đánh vào vai Sojung.
"A ~ Unnie, thật là, sao chị còn xấu hổ hơn em thế?"
Nhìn khung cảnh từ xa giống như một cặp đôi đang yêu nhau đang tán tỉnh nhau.
Sau khi kiểm tra ảnh, Sojung hỏi Luda: "Biểu cảm của chị cứng nhắc quá, tốt nhất chị nên chụp một bức ảnh khác."
"Vậy thì, chị cứ thoải mái đi, em không có ăn thịt chị đâu."
"Được rồi, lần này chị phải quản lý biểu cảm của mình cho thật tốt."
Dì qua đường nhìn hai người bàn luận với vẻ mặt buôn chuyện, không hề có chút sốt ruột.
Cuối cùng, cả hai có được 5 bức ảnh cặp đôi với nhiều tư thế tạo dáng khác nhau trước bức tường hoa. Sojung cúi đầu 90 độ để bày tỏ lòng biết ơn với dì qua đường.
"Cảm ơn dì ạ."
Trước khi rời đi, dì ấy còn nhắc nhở Sojung: "Đưa bạn gái con lên núi nhanh lên đi, trời có thể sẽ mưa sớm đấy."
"Dì ơi, thực ra cô ấy không phải là bạn gái của con..."
"Vậy con nhanh chóng theo đuổi đi, dì cảm thấy hai đứa rất xứng đôi!"
(MC Yeoreum: Hahaha, hôm nay dì thực sự là người có công lớn đấy ạ, dì đã làm cực kì tốt.)
Sau khi làm xong các thao tác phòng chống dịch bệnh, hai người bước vào cáp treo từ từ đi lên. Đối mặt với khung cảnh tuyệt đẹp dưới chân và xung quanh, cả hai ngồi đối diện nhau trong im lặng.
"Ở đây thật đẹp." Luda tựa trên cửa sổ cáp treo và nhẹ nhàng nói.
Sojung chụp ảnh phong cảnh, đồng thời chụp góc nghiêng của Luda đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Ừ, hai năm nay khách du lịch nước ngoài đến cũng nhiều hơn nữa."
Sojung lại hỏi: "Trước khi ra nước ngoài em đã từng tới đây chưa?"
"Chưa từng." Luda thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút chán nản: "Em học y rất áp lực, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi ra nước ngoài, em chưa bao giờ có cơ hội về nước để ngắm cảnh. Hôm nay là lần đầu tiên đấy."
"Chị đến đây ba năm trước, lúc đó khu vực này còn chưa phát triển, toàn là cỏ dại thôi."
Để chỉ cho Luda, Sojung đã di chuyển từ vị trí đối diện với Luda đến bên cạnh Luda, và hai người rất thân thiết với nhau.
"Các nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng đã được xây dựng ở đây trong hai năm qua."
"A ~ Đúng rồi. Bên đó rất đẹp. Nơi có màu đỏ là gì vậy?"
"Hả? Ở đâu?"
"Đó kìa."
Luda nhẹ nhàng nắm ngón trỏ của Sojung chỉ về phía bên kia và di chuyển đến nơi cô muốn biết.
(MC Yeonjung: Ôi ôi, cô ấy nắm ngón tay của đối phương kìa.)
(MC Dayoung: Khoảng cách và cuộc trò chuyện giữa hai người lúc này khiến bầu không khí trở nên rất mơ hồ.)
"À, ở đó, phía dưới có sân chơi trẻ em và hồ bơi. Đây là nơi được quản lý giống như khách sạn, cũng có thể đi nghỉ dưỡng. Chị nghe nói mấy tháng trước có thêm một nhà hàng Michelin nữa."
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Sojung có lẽ đã nhận ra hai người ngồi quá gần nên mới lịch sự di chuyển về vị trí ban đầu.
"Unnie, chị từng đến đây với X phải không?"
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Lee Luda: Sojung unnie, dù đối phương có nói gì thì chị ấy cũng sẽ cẩn thận lắng nghe và giao tiếp với họ, tôi cảm thấy chị ấy là một người rất tốt bụng. Vì vậy, tôi tò mò làm thế nào chị ấy chia tay X.
——
"Unnie, chị từng đến đây với X phải không?"
"Cũng không hẳn. Lúc đó chị đi cùng các bạn cùng lớp đại học và cô ấy cũng nằm trong số đó."
Luda nhìn Sojung và nói: "Em có thể biết tại sao chị lại chia tay với người yêu cũ không?"
"Đó là vì khoảng cách và... tham vọng phát triển khác nhau ~"
Sojung trả lời sau khi suy nghĩ cẩn thận.
Cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, phủ lên khung cảnh xung quanh như một lớp sương mỏng.
"Ừm." Luda đồng ý với lời nói mà Sojung đang cân nhắc, cô đưa tay ra từ cửa sổ nhỏ, chạm vào cơn mưa mù sương và lặng lẽ trả lời: "Khoảng cách và những hướng đi khác nhau trong cuộc sống có lẽ là điều khó chịu nhất khi chúng ta đang yêu nhau."
"Còn em thì sao?" Sojung hỏi: "Tại sao lại chia tay?"
"Bởi vì... không thể yêu được nữa."
Giọng điệu của Luda bình tĩnh đến mức cô tưởng mình đang nói chuyện của người khác.
"Không thể yêu?"
"Ừm. Bởi vì lúc đó em không biết yêu, lẽ ra em không nên làm tổn thương người khác, cho nên..."
[Phụ đề: Lee Luda che giấu cảm xúc gì?]
——
"A a a a a a a a a!"
"Wow wow wow! Em sắp lao xuống đây!!!"
[Phụ đề: Ở nơi khác, Kim Jiyeon và Son Juyeon tiếp tục trải nghiệm những trò chơi thú vị trong nhà]
Lần này hai người họ đi tàu lượn siêu tốc thực tế ảo trong nhà. Từ góc nhìn của khán giả, hai người đang ngồi cạnh nhau, nắm tay nhau thật chặt, nhìn trái nhìn phải rồi nhìn vào không khí.
Chuyển sang màn hình VR, cả hai đang đứng trước một góc ngoặt 90 độ chuẩn bị lao vào vùng biển theo góc thẳng đứng.
(MC Yeoreum: Wow, ở đây nhìn vui quá. Tôi cũng muốn thử.)
(MC Dayoung: Những trò chơi giải trí thú vị thực sự có thể nâng cao cảm xúc. Nhìn hai người họ nắm tay nhau thật chặt kia kìa.)
Ở góc độ VR, chỉ cần nhìn vào màn hình cũng đã là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Jiyeon không hài lòng khi chỉ ôm Juyeon bằng tay phải của mình, vì sợ hãi và phấn khích nên cô dùng cả hai tay ôm lấy tay trái của Juyeon, gần như đến mức các ngón tay đan vào nhau.
"A, Juyeon à, sắp ngã rồi!"
Đột nhiên, màn hình đột nhiên trượt xuống, tư thế hai người ngồi cũng linh hoạt nghiêng xuống theo màn hình, cả hai thường phát ra âm thanh như tiếng vẹt kêu.
Sau khi tàu lượn lao xuống, cả hai phải đối mặt với một đoạn leo dốc nhanh chóng, sau đó là đoạn dốc lao xuống đột ngột.
Cơ thể hai người lắc lư từ bên này sang bên kia khi ghế rung chuyển, khiến họ không thể không đắm chìm trong trải nghiệm chơi game.
Sau khi trò chơi kết thúc, Juyeon chu đáo giúp Jiyeon tháo kính VR ra.
"Juyeon, chị cảm thấy... có chút buồn nôn."
Jiyeon ôm ngực, cảm thấy trống rỗng và choáng váng sau khi trở lại thế giới yên bình.
"Thật sao? Vậy thì đi nhanh thôi..."
"Không, chị chỉ cảm thấy như vậy thôi. Chị thực sự không muốn nôn." Sau khi trở lại mặt đất, Jiyeon thở dài: "Oa, đã lâu rồi chị không cảm thấy phấn khích như vậy, hôm nay vui quá đi."
Hai cô gái còn chụp ảnh đôi ở bức tường ngoài của trung tâm trải nghiệm. Sau khi Jiyeon xuất hiện trước công chúng, nhiều khách hàng quen thuộc của trung tâm mua sắm đã tụ tập lại để xem. Jiyeon lại đội mũ và khẩu trang lên, muốn đưa Juyeon đến gara để lấy xe rời đi.
Tuy nhiên, Juyeon đang cầm máy ảnh của Jiyeon và cô ấy đang ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa để chụp ảnh mình. Ngày càng có nhiều người đến gặp Jiyeon, điều này khiến Jiyeon rất xấu hổ. Cô bảo Juyeon đứng dậy, nhưng Juyeon nghĩ góc nhìn đẹp nên nhất quyết muốn chụp vài bức ảnh trước khi bỏ cuộc.
"Thật ra vừa rồi em không cần phải làm vậy đâu. Tấm hình đầu tiên chụp rất đẹp."
Sau khi hai người trở lại xe, Jiyeon nhìn bức ảnh rồi nói.
"Nhưng chị nhìn từ góc độ đó trông đẹp lắm mà."
Juyeon nhất quyết muốn hướng tới cái kia, hy vọng có thể được Jiyeon đồng ý.
"Chà, chụp tốt lắm, cảm ơn em nhé."
Jiyeon không còn cách nào khác đành bỏ cuộc và khởi động xe.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Nghề nghiệp của tôi khá đặc biệt...nhưng Juyeon chỉ là một tay nghiệp dư bình thường. Mặc dù chúng tôi đang ghi hình chương trình nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ em ấy nhiều nhất có thể. Tôi không muốn em ấy bị chụp ảnh và đăng ngẫu nhiên lên Internet.
Son Juyeon: Nghĩ lại, tôi vui quá đến mức quên mất chị ấy là nghệ sĩ. Chị ấy có lẽ sợ bị quá nhiều người nhận ra, nhưng thực ra chị ấy muốn bảo vệ tôi nên đã vội vàng rời đi.
——
Khi xe của Jiyeon rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, bên ngoài trung tâm thương mại bắt đầu mưa nhẹ. Thấy thời tiết u ám, Jiyeon đề nghị uống rượu gạo. Vì vậy, trên đường trở về biệt thự, hai người đã mua hai chai đồ uống mang đi, đồng thời còn gói thêm một ít kimbap và bánh xèo kim chi.
Đi ngang qua siêu thị, bên trong vang lên một bản nhạc vui tươi quen thuộc. Juyeon nhìn vào cửa kính của siêu thị, có khoảng tám màn hình điện tử đang phát MV chính mà Hyunjung đã phát hành vài tháng trước.
Tuy nhiên, Jiyeon liếc qua không đồng tình và đi ngang qua, Juyeon đuổi kịp và bắt chuyện bên cạnh Jiyeon:
"Em thực sự không ngờ rằng mình lại có thể sống cùng với người nổi tiếng trên TV."
Jiyeon hiểu rằng cô ấy đang nói về Hyunjung, nhưng cô vẫn cố tình kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt trắng trẻo của mình trước mặt Juyeon và nói:
"Màn hình LED của trung tâm mua sắm bên cạnh vẫn đang chiếu bộ phim truyền hình chị đóng vai chính. Ở đó, em cũng có thể phát hiện ra rằng người mà em hẹn hò hôm nay cũng là một ngôi sao lớn."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: (vẫn mỉm cười) Vẻ mặt "ghen tị" của Jiyeon unnie vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi. A ~ Đáng lẽ lúc đó tôi nên khen ngợi chị ấy, làm sao tôi có thể bày tỏ sự quan tâm của mình đối với thành viên khác trước mặt chị ấy được chứ? Có lẽ chị ấy sẽ thấy phiền nếu tôi bày tỏ sự "ưu ái" của mình với các nghệ sĩ khác? Có lẽ là vậy thôi.
(MC Yeonjung: Này, lý do tại sao cô ấy nhạy cảm là vì cô đã nhắc đến X của cô ấy đấy, Juyeon à ~)
[Phụ đề: Biệt thự Hannam-dong]
Vào buổi tối, Jiyeon và Juyeon là những người đầu tiên trở về biệt thự.
Jiyeon mang thức ăn vào phòng bếp và nhìn quanh lần nữa, nhưng không có ai ở đó.
Juyeon ra khỏi phòng ngủ cũng nói: "Xem ra bọn họ vẫn chưa trở về."
Cơn mưa rào ngày càng nặng hạt bên ngoài, Jiyeon im lặng nhìn chằm chằm vào cửa kính trong suốt trong sự bàng hoàng.
"Unnie, chị đang nghĩ gì vậy?"
"Ồ không có gì."
Jiyeon thu lại ánh mắt trống rỗng và nằm dài trên sofa trong phòng khách.
"Ôi, chị thực sự muốn ngủ khi trời mưa."
Nghe được giọng nói lười biếng hiếm thấy của Jiyeon, Juyeon mỉm cười. Cô đặt rượu gạo và đồ ăn mang về ngay ngắn trên bàn cà phê, rồi nói với Jiyeon đang ôm gối trên sofa: "Chị có muốn ăn một chút trước khi đi ngủ không?"
"Chị chỉ nằm một lát thôi, sẽ không có ngủ đâu."
"Chỗ này có vẻ rất nổi tiếng."
"Sao cơ?" Jiyeon bối rối hỏi.
"Bạn cùng phòng của em ấy, cô ấy cũng chỉ thích nằm ở đây thôi đúng không?"
"Ồ ~"
Có lẽ đang nói đến người kia, Jiyeon buông gối, ngồi dậy khỏi ghế, nói: "Chị không nằm nữa, ăn chút gì đi, trời mưa thì phải vừa uống rượu gạo vừa ăn kim chi vừa nghe tiếng mưa rơi chứ."
"Ừ!" Juyeon vui vẻ đồng ý: "Cũng nên có chút nhạc nền thích hợp nữa."
Hai người ở một mình trong biệt thự, để tạo chút không khí, Juyeon tìm album nhạc vừa nghe được ở trung tâm thương mại trên điện thoại. Một lúc sau, bản ballad trong album gần đây nhất của Hyunjung được phát trên loa trong phòng khách.
Chỉ mới nghe được vài nốt nhạc trong 2 giây, Jiyeon đã ngừng rót rượu gạo cho Juyeon, cô nhạy cảm nhận ra và hỏi Juyeon: "Sao đột nhiên lại muốn nghe bài hát này thế?"
"Bài hát này trước đây đã từng được phát trong phòng làm việc của em, nhưng không ngờ nó lại được bạn cùng phòng của em hát. Em nghĩ nó rất thích hợp để nghe vào ngày mưa."
Juyeon lại hỏi Jiyeon: "Chị đã nghe bài này chưa?"
Jiyeon nhấp một ngụm rượu gạo, biểu cảm ẩn sau mép cốc: "Đúng vậy, chị đã nghe rồi."
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Kim Jiyeon: Tất nhiên là tôi đã nghe tất cả các bài hát của chị ấy, và... (cười gượng) Tôi đã viết bài hát mà Juyeon phát cùng với chị ấy.
(MC Dayoung: Ôi trời ơi ~)
Kim Hyunjung: Năm đó tôi mới bắt đầu ra mắt với tư cách nghệ sĩ solo và sức ảnh hưởng của album đầu tiên không được như mong đợi. Nhân lực công ty giao cho tôi cũng giảm đi một nửa. Jiyeon khuyên tôi đừng nản lòng, và em ấy cũng làm việc "bán thời gian" khi rảnh rỗi với tư cách là người quay phim, chuyên viên trang điểm và kiểm duyệt cho tôi. Nhiều bài hát của tôi đã được viết với sự giúp đỡ của Jiyeon.
——
"Mẫu người lý tưởng của chị là gì vậy?"
Juyeon muốn hỏi Jiyeon câu này khi đang hẹn hò, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Cô không dám nói cho đến khi trở về biệt thự.
"Mẫu người lý tưởng? Hừm."
Jiyeon đáp lại câu hỏi đột ngột của Juyeon: "Đột ngột như vậy?"
"Em hỏi trực tiếp quá phải không?"
Jiyeon đặt đũa xuống, nhấp một ngụm rượu, nghiêm túc nói: "Nói thế nào nhỉ, có lẽ chị thích kiểu tsundere hơn?"
"Đó có phải là kiểu người dường như không quan tâm nhưng luôn chăm sóc chị không?"
"Chà, có lẽ vậy. Chị thích những người tinh tế và kín đáo."
"Còn ngoại hình thì sao?"
"Ngoại hình cũng vậy. Kiểu người có vẻ ngoài lạnh lùng, hoặc có khí chất riêng... nhưng cũng rất dịu dàng và ân cần với chị."
"Thế này có lạnh lùng không? Chị có thích điều này không?" Juyeon giả vờ đổi sắc mặt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hỏi: "Chị thích người lãnh đạm sao?"
"Đương nhiên không phải là thờ ơ rồi!"
Jiyeon biết Juyeon đang đùa và mỉm cười giải thích: "Phải là kiểu người chỉ chú ý đến mình chị thôi."
——
"Chờ một chút, chân của em bị gì đấy?"
Hyunjung nhìn thấy chân trái của Soobin bị thương trên đường trở về.
"Đồ ngốc, sao vừa rồi em không nói cho chị biết? Lỡ bị nhiễm trùng thì sao?"
Trong khi đang lái xe, Hyunjung cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi để mù quáng tìm kiếm băng cứu thương trong xe.
"Không có chuyện gì đâu."
Để Hyunjung lái xe an toàn, Soobin giữ bàn tay đang tìm kiếm thứ gì đó của cô ấy xuống: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
"Em bị thương khi nào?" Hyunjung nghĩ nghĩ, nhanh chóng tự trách mình: "Vừa rồi là do tông vào xe chị sao?"
"Ừm."
"Yah, Park Soobin! Em có phải là kẻ ngốc không? Em nên nói với chị ngay lúc đó chứ."
Thật không ngờ, câu nói đùa bình thường "Yah, Park Soobin" trưa nay lại trở thành sự thật. Soobin cảm thấy những gì phát ra từ miệng Hyunjung vào lúc này buồn cười không ngờ, ngồi bên ghế phụ cười vang.
Nhưng Hyunjung chỉ cảm thấy mình bất cẩn, lúc lên xe cô thậm chí còn không chú ý đến bước đi lúng túng của Soobin. Cô lập tức quay đầu xe, lái xe đến phòng khám y tế gần đó.
——
"Wow, trời mưa lớn quá."
Một lát sau, Sojung vội vã quay lại Hannam-dong, đầu tiên cầm một chiếc ô xuống xe, sau đó mở cửa hành khách và đưa Luda ra ngoài, cả hai chạy vào biệt thự cạnh dưới chiếc ô.
Nghe thấy âm thanh từ lối vào, Jiyeon ngẩng đầu nhìn.
Juyeon đi tới cửa chào hai người trước, nhìn thấy quần áo và tóc của Luda bị mưa làm ướt, cô lập tức chạy vào phòng chứa đồ.
Jiyeon đi theo bước chân vội vã của Juyeon, nhìn sang, một lúc sau, cô thấy Juyeon chạy lại cửa chính với một chiếc khăn tắm mới và đưa cho Luda.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Juyeon là kiểu người... vô tình quan tâm đến người khác. Tôi nghĩ, nếu hôm nay em ấy không hẹn hò với tôi, có lẽ em ấy sẽ rất chu đáo khi hẹn hò với người khác.
(MC Yeoreum: Điều này quả thực có thể xảy ra. Mặc dù Jiyeon không biết Luda là X của Juyeon, nhưng Juyeon luôn tạo cho mọi người ấn tượng là người rất quan tâm.)
——
Juyeon chạy tới lối ra vào, đưa khăn tắm cho Luda rồi nói: "Lau đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Cảm ơn."
Luda cảm ơn Juyeon, nhưng ánh mắt không dừng lại ở cô ấy, sau khi thay giày, cô đi thẳng vào phòng khách. Cô nhìn hai đôi đũa đặt trên bàn cà phê, hỏi Jiyeon trên sofa: "Cả hai vẫn chưa ăn tối à?"
Juyeon đến bên cạnh Luda trước tiên trả lời: "Ừ." sau đó cô hỏi: "Còn cô thì sao?"
"Chúng tôi đã ăn rồi."
"Cô đã ăn ở đâu? Cô đã ăn gì?"
Juyeon hỏi Luda một cách suôn sẻ, cuộc trò chuyện giữa hai người đến rồi đi như thể họ là bạn bè quen thuộc.
(MC Yeoreum: Luda và Juyeon hiếm khi tương tác. Đây là cuộc trò chuyện tự nhiên nhất mà tôi từng thấy giữa họ đấy.)
Nhưng Luda dường như không muốn ở lại phòng khách nói chuyện quá lâu, quần áo vô tình bị ướt khiến bản thân rất khó chịu, cô chỉ muốn về phòng thay đồ ngay lập tức.
Không biết là vì lười đồng ý hay vì nguyên nhân khác, nhưng cô không để ý đến câu hỏi quan tâm của Juyeon mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Juyeon nhìn bóng lưng Luda không nói gì, không biết có phải do mình nói quá nhiều hay không. Đúng lúc này, Sojung đi vào sau, trả lời:
"À ~ Chúng tôi trở về sau bữa tối dưới chân núi ở khu thắng cảnh Ganghwado."
Juyeon quay lại nhìn bóng lưng Luda: "Ồ, vậy hả ~"
"Mọi người đang ăn gì vậy?"
Sojung đi đến sofa bên cạnh Jiyeon rồi ngồi xuống.
Jiyeon nhìn ra ngoài cửa sổ không còn động tĩnh gì nữa, chính sự lõm xuống đột ngột của chiếc ghế khiến cô tỉnh táo lại:
"Bọn mình đã mua bánh xèo kim chi, cậu có muốn ăn không?"
Jiyeon lấy từ trong túi ra một đôi đũa dùng một lần và đưa cho cô ấy.
——
Trời đã tối mịt nhưng Soobin và Hyunjung vẫn chưa trở về.
Thức ăn còn lại trên bàn dần nguội đi, bốn người ngồi lại với nhau trò chuyện về ngày hẹn hôm nay. Nhưng Juyeon là người tinh ý, thỉnh thoảng lại để ý tới Jiyeon, bởi vì nếu ngoài cửa có chút chuyển động nhẹ, Jiyeon luôn là người đầu tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không tập trung vào cuộc trò chuyện giữa mọi người.
"Chị có mệt không, unnie? Chị có muốn về nghỉ ngơi trước không?"
Juyeon quan tâm đến Jiyeon.
Luda nhìn hai người rồi nói với Juyeon: "Unnie? Đã tiết lộ tuổi của mình chưa?"
"Ồ, còn cô thì sao?" Juyeon nhìn Sojung.
Sojung cũng gật đầu: "Chúng tôi cũng vậy, tôi phải gọi là Luda unnie."
"A?"
Jiyeon, cùng tuổi với Sojung, ngạc nhiên nhìn Luda, sau đó quay lại xác nhận vẻ mặt của Sojung: "Thật sao?"
Luda tự nhiên hiểu câu nói đùa của Sojung, cô không những không giải thích mà còn nghiêm túc xác nhận và cùng nhau lừa gạt Jiyeon. Điều này càng khiến Jiyeon bối rối hơn.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Nếu Sojung phải gọi là Luda Unnie thì Luda và Hyunjung unnie có bằng tuổi nhau không? Hyunjung unnie sinh vào mùa đông cuối tháng 12. Khả năng cao là Luda lớn tuổi hơn Hyunjung unnie.
... (bối rối) Nhưng tôi nghĩ họ đang nói đùa. Tôi nghĩ Luda trông trẻ hơn tôi khoảng hai tuổi.
——
Sojung chia sẻ những bức ảnh chụp trong ngày vào album ảnh trên điện thoại của mình và chọn một vài bức để chia sẻ với mọi người.
Jiyeon nghiêng đầu nhìn vào điện thoại của Sojung: "Đây có phải là bức ảnh cậu chụp hôm nay không?"
"Ừm, đúng rồi."
Luda ở bên kia cũng đề cập: "Phong cảnh nơi đó rất đẹp."
"Thật sao?" Jiyeon ngưỡng mộ những bức ảnh phong cảnh do Sojung chụp: "Có vẻ như nơi này rất phát triển. Tôi đã không đến đó nhiều năm rồi. Thậm chí còn có cáp treo có thể lên núi nữa à?"
"Ừm, vâng."
Lúc này dưới cầu thang bên ngoài có chút động tĩnh, rất nhanh cửa ra vào liền mở ra.
[Phụ đề: 8 giờ tối, Kim Hyunjung và Park Soobin trở về nhà chung ở Hannam-dong]
"Hai người đã về rồi à? Hai người đã đi đâu vậy? Sao về muộn thế?"
Sojung đứng dậy hỏi đầu tiên, khi đi tới cửa, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên bắp chân quấn băng gạc của Soobin.
"Chân của cô bị sao vậy? Tại sao còn phải băng bó???"
Sojung thậm chí còn nhìn thấy Soobin đi khập khiễng và nhanh chóng bước tới đỡ cô ấy.
Hyunjung cảm thấy rất xấu hổ: "Buổi chiều chúng tôi ra ngoài chơi không cẩn thận bị thương, là tại tôi lúc đó không cẩn thận, không để ý đến Soobin bị thương. Vừa rồi trên đường tới đây, chúng tôi đến phòng y tế bôi thuốc, bác sĩ nói hai ngày nay cố gắng không chạm vào nước, xịt thuốc sẽ nhanh lành hơn."
Luda nghe thấy tiếng động liền đi tới, khi nhìn thấy thuốc trong tay Hyunjung, cô có thể đại khái hiểu được vết thương của Soobin, đồng thời an ủi Soobin rằng vết thương đó sẽ khỏi trong vòng một tuần.
"Ừ, vết thương nhỏ thôi mà."
Soobin sợ sự quan tâm quá mức của Sojung sẽ gây ra sự nghi ngờ, nên cô giữ khoảng cách với Sojung một chút, vừa nói chuyện vừa đi đến phòng khách để đặt túi xách xuống, sau đó quay sang đám người Sojung và nói lại: "Mọi người đừng lo, nếu không phải Hyunjung nhất quyết đưa tôi đi khám bác sĩ, thú thật tôi cũng không coi trọng vết thương này lắm."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Chu Sojung: Soobin từng rất quan tâm đến cơ thể của mình, nếu cảm thấy không thoải mái chút nào, em ấy sẽ đi kiểm tra, nếu có vấn đề về da, em ấy sẽ đến gặp bác sĩ ngay lập tức. Tôi không ngờ rằng em ấy đã thay đổi rất nhiều sau hai năm không gặp.
Nói thật, hôm đó trời mưa to, em ấy hẹn hò với cô Hyunjung về rất muộn, nên tôi hơi lo lắng. Suy cho cùng, chúng tôi chỉ mới ở cùng nhau được vài ngày trong biệt thự này, và Soobin là người duy nhất tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng và dựa dẫm. Sau đó nhìn thấy chân em ấy bị thương, tôi gần như không nhịn được hỏi cô Hyunjung. May mắn thay, Soobin đã thay đổi chủ đề, nhưng tôi không ngờ rằng đêm đó tôi sẽ mất bình tĩnh như vậy.
——
Không chỉ Sojung quan tâm đến Soobin, dù Jiyeon vẫn ngồi nguyên tư thế trên sofa nhưng ánh mắt cô lại dán chặt vào áo khoác của Soobin.
Soobin đang mặc đồ của Hyunjung, làm sao Jiyeon lại không biết chứ? Ngay cả những người hâm mộ thường xuyên theo dõi Hyunjung cũng có thể nhận ra.
Mặc dù bên ngoài mưa đã tạnh một lúc nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa Soobin bị thương nên Hyunjung rất tự nhiên lấy áo khoác từ ghế sau xe khoác lên người Soobin. Và cô không biết rằng vừa trở về biệt thự, cô sẽ đụng phải Jiyeon đang ngồi trong phòng khách, cô thậm chí còn không chú ý đến Jiyeon đang ngồi trên sofa cách đó không xa, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Q: Bạn có quan tâm đến Kim Hyunjung không?
Kim Jiyeon: Tôi không thể nói rằng tôi không quan tâm chút nào, nhưng... Rốt cuộc, tôi vừa mới trở về sau cuộc hẹn hò với người khác. Ừm... Nó chỉ là một bộ quần áo thôi, tôi thực sự không quan tâm đến nó.
(MC Dayoung: Nhưng xét theo biểu hiện của Jiyeon thì có lẽ cô ấy rất lo lắng đấy.)
(MC Yeoreum: Jiyeon cảm thấy có chút lừa dối ~)
(MC Yeonjung: Rốt cuộc thì, Jiyeon và Hyunjung đã chia tay cách đây không lâu. Nhìn thấy đồ của người yêu cũ được người phụ nữ khác mặc quá nhanh, ngay cả những người bạn rất thân cũng có thể tự hỏi liệu mối quan hệ của họ có tốt ở một mức độ nào đó hay không.)
(MC Dayoung: Ai cũng có tính chiếm hữu cả. Việc Jiyeon không vui vì điều này là điều dễ hiểu thôi. Nhưng may mắn là cô ấy không thể hiện ra ngoài. Dù sao thì đó cũng là mối quan hệ với người yêu cũ và cô ấy phải tiếp tục giả vờ "không quen" với Hyunjung.)
——
Sau khi trở về biệt thự, Soobin cởi áo khoác đưa lại cho Hyunjung, và Hyunjung mang đồ trở lại phòng ngủ, thay một chiếc áo dài tay rồi mới quay lại phòng khách.
Cô lấy lon Coca mát lạnh trong tủ lạnh rồi uống hai ngụm trước khi giãn cơ, cô cảm thấy rất mệt mỏi như thể hôm nay đã lái xe cả ngày.
Trên sofa trong phòng khách, bên cạnh Jiyeon chỉ còn một chiếc ghế trống, Hyunjung từ xa tìm kiếm những vị trí thoải mái khác, cuối cùng kéo chiếc sofa lười ở góc phòng khách lại gần góc chéo cách Jiyeon không xa và ngồi xuống.
(MC Yeoreum: Hyunjung vẫn cố tình tránh mặt X của mình.)
Juyeon nằm ở một bên trên sofa, hỏi Hyunjung bên cạnh: "Hôm nay như thế nào? Hai người chơi ở đâu vậy?"
"Chúng tôi đã lái một chiếc ATV tại địa điểm chạy xe việt dã ở ngoại ô."
Sojung vẫn đang bí mật nhìn Soobin, nói: "Thật sự rất dễ bị thương ở nơi đó và thời tiết hôm nay không tốt."
Hyunjung giải thích: "Thời tiết khá tốt khi chúng tôi khởi hành. Trời không nóng lắm và có vẻ như cũng không có mưa. Trời chỉ bắt đầu mưa sau khi chúng tôi kết thúc."
"Ừ ~"
Juyeon không thấy được Sojung tựa hồ có điều gì muốn nói, vẫn là bày ra hứng thú với thể thao ngoài trời, nói: "Nhưng chạy xe địa hình chắc sẽ thú vị lắm, tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được lái loại xe đó ngay cả trong những ngày mưa. Phải thử cho biết chứ."
"Ừ, đã lâu rồi tôi không được vui vẻ như vậy."
Hyunjung đang định tiếp tục bày tỏ cảm xúc của mình về trải nghiệm hôm nay thì bị Jiyeon đang ngồi trên sofa cắt ngang.
Jiyeon nói với Juyeon: "Tôi nghĩ phòng trải nghiệm năng động mà chúng tôi đã đến cũng rất tuyệt ~ Thời tiết buổi chiều thực sự không tốt và mọi người có thể chơi nhiều trò chơi trong nhà, rất thú vị và an toàn."
Vì hôm nay hẹn hò với Jiyeon, và vì mình đã chọn địa điểm hẹn hò nên Juyeon gật đầu nói: "Ừ, đúng là vậy đấy."
Hyunjung im lặng cười một tiếng, nhưng vẻ mặt lập tức bị chiếc lon đặt cạnh miệng giấu đi.
(MC Dayoung: Ahhhh, tôi phải làm gì đây.)
(MC Yeoreum: Đây có phải là cuộc chiến không có mùi thuốc súng không? Cuộc trò chuyện của họ thú vị quá đi.)
Chiếc lon vừa đưa lên miệng va chạm với chiếc vòng tay lủng lẳng trên cổ tay Hyunjung, tạo ra âm thanh chói tai.
Juyeon nhìn thấy trên chiếc vòng tay mới toanh của Hyunjung là một chiếc xe địa hình mini, liền hỏi:
"Cái này dễ thương quá. Cô mua nó ở đó à?"
Hyunjung theo ánh mắt của Juyeon liếc nhìn chiếc vòng tay, trong lòng bất ngờ không thể giải thích được, đầu ngón tay cầm lon nước trở nên trắng bệch khi nhìn bằng mắt thường.
Q: Tại sao lúc đó bạn lại lo lắng như vậy?
Kim Hyunjung: Bởi vì đó là món quà lưu niệm tôi đã mua trong lần hẹn hò đầu tiên với Soobin. Khi yêu Jiyeon, chúng tôi đã hứa sẽ mua quà lưu niệm mỗi lần đi du lịch. Tiếc là chúng tôi không có nhiều cơ hội đi du lịch, đồ đôi thì nhiều nhưng quà lưu niệm lại không mua nhiều. Hai chúng tôi đều cảm thấy rất tiếc. Lúc đó tôi hơi lo lắng về suy nghĩ của Jiyeon.
——
"Cái này dễ thương quá. Cô mua nó ở đó à?"
Hyunjung theo ánh mắt của Juyeon liếc nhìn chiếc vòng tay, trong lòng bất ngờ không thể giải thích được, đầu ngón tay cầm lon nước trở nên trắng bệch khi nhìn bằng mắt thường.
May mắn thay, Jiyeon dường như không chú ý đến, cô thu dọn thức ăn thừa trước mặt như không nghe thấy, rồi đi vào bếp.
"Cho tôi xem với." Sojung ngồi ở một bên nghịch điện thoại tỏ ra rất có hứng thú hỏi: "Ồ ~ đây là kỷ niệm của buổi hẹn hò đầu tiên à?"
Nhìn thấy Jiyeon đi xa, Hyunjung đáp: "Ừ, tôi mua ở khu vực chạy xe việt dã."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Chu Sojung: Khi tôi tham gia MT ở trường đại học vài năm trước, tôi và Soobin cũng đã cùng nhau đến khu vực chạy xe việt dã đó. Soobin là kiểu người thích chụp ảnh kỷ niệm và mua đồ làm quà lưu niệm. Tuy nhiên, ở đó chúng tôi chỉ chụp ảnh với các bạn trong lớp, lúc đó chưa có đồ lưu niệm bày bán nào có thể lấy về sưu tầm được. Tôi nghĩ Soobin đã gợi ý mua chiếc vòng tay trên tay cô Hyunjung, đây có vẻ là điều Soobin sẽ làm.
——
Cùng lúc đó, Jiyeon mang thức ăn thừa vào bếp để phân loại rác. Thật không may, Soobin đang chiếm bồn rửa bát và giặt sạch một chiếc khăn vuông.
Jiyeon chất bát đĩa và đũa bên cạnh bồn rửa, muốn đợi Soobin rửa xong rồi mới tiếp tục. Jiyeon dựa vào tủ, thấy Soobin đang lau chùi một chiếc khăn vuông nhỏ rất cẩn thận, liền hỏi cô ấy: "Cô thích dùng khăn tay hả?"
Soobin tưởng rằng mọi người đều đang ở phòng khách, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Jiyeon, cô mới nhận ra cô ấy cũng đã vào bếp.
"Ừ, tôi thích dùng cái này hơn khăn giấy. Có lẽ đó là thói quen từ nhỏ của tôi. Tôi quen dùng khăn vuông để lau mồ hôi."
Sau khi Soobin rời đi, Jiyeon đứng một mình trong bếp rửa bát. Khi đang dọn bồn rửa, bất ngờ có một tiếng "cạch" và Jiyeon vô tình làm rơi một thứ gì đó giống như một chiếc vòng tay vào bồn rửa.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Tôi đã chú ý đến chiếc vòng tay của chị ấy khi hai người quay về. Chiếc vòng tay đó không phải phong cách thường ngày của chị ấy nên tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra. Tôi nghĩ đó hẳn là đồ đôi mà họ đã mua từ buổi hẹn hò hôm nay.
Nhưng... nhưng khi Juyeon hỏi chị ấy về nguồn gốc của món đồ lưu niệm, tôi vẫn không muốn tận tai nghe điều đó. Cảm giác có chút... khó xử.
——
Lúc Soobin đang giặt khăn tay, cô lo lắng sẽ làm mất chiếc vòng tay nên đã tháo nó ra và đặt sang một bên. Nhưng cô không ngờ rằng mình lại để quên nó ở bên bồn rửa, lại vô tình bị Jiyeon đụng rơi vào trong bồn.
May mắn thay, trong bồn rửa chén có một chiếc túi lưới và chiếc vòng tay không bị trôi xuống ống cống.
Soobin quay lại phòng ngủ bôi kem dưỡng da tay thì thấy cổ tay trống rỗng nên quay lại bếp. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Jiyeon đang nhặt chiếc vòng tay của mình từ trong bồn rửa lên.
"À, đó là của tôi đấy."
Soobin đi được mấy bước thì nói với Jiyeon: "May mà nó ở đây, tôi tưởng làm mất rồi, hôm nay tôi mới mua đấy."
"Đây là cái gì vậy?" Jiyeon giả vờ không quan tâm hỏi: "Trông giống như đồ đôi nhỉ."
"Ừm."
Soobin rửa sạch chiếc vòng tay và lau nước bằng giấy ăn, cô có vẻ rất trân trọng nó và nói: "Tôi đã mua cái này khi đi đến khu vực chạy xe việt dã với Hyunjung unnie."
Jiyeon lau mặt bàn, bình tĩnh nói: "Cô ấy thật lãng mạn ~ Cô ấy còn mua đồ lưu niệm cho cặp đôi nữa chứ."
Soobin tự nhiên không hiểu được những giả định và phỏng đoán trong lời nói của Jiyeon, cô khẽ mỉm cười không nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng trở lại phòng khách. Cuối cùng, Jiyeon một mình trong bếp trông thật cô đơn.
(MC Yeoreum: Này, tôi nghĩ Jiyeon đã hiểu lầm rồi.)
(MC Dayoung: Chắc hẳn cô ấy đã nghĩ rằng chính Hyunjung là người đề nghị mua quà lưu niệm. Cô ấy đã hoàn thành lời hứa giữa hai người khi họ yêu một người khác. Nhưng cô ấy không biết rằng chính Soobin là người đã đề nghị nó, và chính Soobin là người đã trả tiền cho nó.)
(MC Yeonjung: Cậu không nên hỏi với ý nghĩa giả định, vì đây là cách dễ gây hiểu lầm nhất.)
Khi Jiyeon quay trở lại phòng khách và tất cả các thành viên lại tập hợp lại, nhân viên đã đưa thẻ nhiệm vụ tiếp theo.
"Lần này là loại thẻ gì đây ~"
Juyeon vừa nói vừa mở thẻ nhiệm vụ hôm nay ra.
Nội dung thẻ: "Bây giờ bạn có thể tiết lộ "tuổi" của mình tại đây."
"Ai nói trước đây?"
Jiyeon lại nở nụ cười thoải mái, nhìn Luda bên cạnh và nói: "Cô Luda? Cô có muốn nói trước không?"
"Ồ..." Luda đặc biệt nhìn Sojung vừa mới nói đùa về tuổi của cô, sau đó mỉm cười nhìn Jiyeon, nói: "Thật ra... tôi không phải 'Unnie', tôi sinh năm 1997."
"A ~ Tôi biết ngay là cô đang nói dối tôi mà! Vừa rồi tôi suýt nữa đã tin vào điều đó rồi."
Jiyeon giả vờ tức giận và nói tiếp: "Ngày tôi và Sojung đi mua hải sản, chúng tôi đã tiết lộ tuổi của nhau."
Sojung cũng cười nói: "Đúng vậy, Jiyeon và tôi đều sinh năm 1995."
"A ~" Soobin thở dài chỉ vào hai người: "Vậy hai người không chỉ là bạn cùng phòng, còn là bạn cùng tuổi ~"
"Ừ, đúng rồi ~"
Jiyeon xác nhận, cô và Sojung giơ tay lên trời để thực hiện động tác "đập tay" trong sự đồng ý ngầm.
Hyunjung nhìn Jiyeon vui vẻ giao lưu với những người khác, im lặng nói:
"Có vẻ như tôi là người lớn tuổi nhất ở đây. Tôi sinh năm 1994."
"Wow ~" Jiyeon thay đổi tư thế, khoanh chân ngồi trên sofa, giả vờ ngạc nhiên về tuổi tác của Hyunjung, nhưng cô hầu như không nhìn sang cô ấy và nói: "Cô ấy có khuôn mặt trẻ như vậy, tôi không thể nhận ra rằng cô ấy sinh năm 1994 đấy."
Ánh mắt của Juyeon đảo qua đảo lại giữa Jiyeon và Hyunjung, im lặng.
Soobin cũng nói tiếp: "Mọi người ơi, tôi sinh năm 1996."
Sau đó, cô nói với người cuối cùng chưa được tiết lộ là Juyeon: "Cô sinh viên này, cô chắc chắn là người trẻ nhất ~"
Juyeon ngượng ngùng nói: "Ừm, các chị à, em sinh năm 1998."
Nhưng Juyeon giải thích với Jiyeon đang ngồi bên cạnh: "Nhưng vì sự kiên trì của em, em đã được nhận vào Khoa Mỹ thuật của Đại học Seoul và em đã học lại trong một năm. Nói chung, các bạn năm 1998 của em đã đi làm rồi, và họ trông rất giống em như chưa tốt nghiệp."
Jiyeon nhìn qua Hyunjung và ngọt ngào đáp lại Juyeon: "Được rồi, được rồi, chị hiểu rồi."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Chu Sojung: Tôi cảm thấy khí chất của Juyeon lúc đó hơi xẹp xuống. Mấy ngày nay em ấy chăm sóc mọi người rất nhiệt tình, cái gì cũng hiểu biết, cái gì cũng làm được, như một người chị mà mọi người có thể dựa vào. Tôi không ngờ đó lại là maknae có sự chênh lệch tuổi tác lớn như vậy. Cách em ấy giải thích cho Jiyeon thật dễ thương.
[Phụ đề: Liệu mối quan hệ của họ có thay đổi vì tuổi tác của họ bị tiết lộ không?]
"Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện đơn giản hơn nhé ~ Mấy ngày trước tôi đã dùng kính ngữ với mọi người, cảm giác xa lạ quá đi." Jiyeon nói.
Sojung cũng đồng tình: "Ừm, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều lắm."
Soobin: "Ừ, cứ thoải mái giao tiếp nhé." Cô lại nói với Juyeon: "Juyeon ơi, hôm nay maknae của chúng ta có vui vẻ không vậy ta?"
Câu này lại khiến mọi người bật cười.
(MC Yeoreum: Bây giờ coi như chương trình của chúng ta vừa mới bắt đầu thôi nào.)
(MC Yeonjung: Đúng vậy, dạo này mọi người đã trở nên thân thiết với nhau hơn.)
[Phụ đề: Hôm nay ai là người khiến bạn hạnh phúc?]
Trong khi nhiều người đang trò chuyện thì điện thoại của họ nhận được tin nhắn từ tổ chương trình hôm nay.
【Thông tin】
Bạn có thích buổi hẹn hò không?
Hôm nay ai làm bạn hạnh phúc?
Gửi tin nhắn có tên người ấy và những điều bạn muốn nói với họ, và chúng tôi sẽ truyền tải nó đến họ một cách ẩn danh.
——
23:00 khuya
Trong khi chờ đợi câu trả lời từ tổ chương trình, Jiyeon ngồi một mình trong phòng khách và chuyển từ chương trình này sang chương trình khác trên TV. Chiếc điều khiển từ xa liên tục bị nắm chặt trong tay cô, hiển nhiên là đang thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn nhất quyết tìm một bộ phim đáng xem.
"Chị ơi, chị không ngủ được à?"
Luda gần như không có gì để nói tối nay, bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ thoải mái.
"Em đã tắm rửa chưa?"
Jiyeon tò mò không biết Luda đang làm gì trong phòng khách vào lúc này, và liệu cô ấy có lo lắng như mình không.
Luda đi vào phòng bếp: "Em hơi đói, em muốn làm gì đó để ăn."
Cô không quên hỏi Jiyeon: "Chị, chị có muốn ăn gì không?"
"Không cần đâu, chị xem phim rồi ngủ thôi."
Luda ở một mình trong bếp, còn Jiyeon thì im lặng ngồi trong phòng khách.
Một lúc sau, Juyeon từ trong phòng ngủ đi ra. Theo hướng của cô, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Jiyeon. Cô lại ngồi cạnh Jiyeon như thể không có ai khác xung quanh và nói với vẻ quan tâm:
"Sao chị vẫn chưa lên lầu ngủ vậy?"
Giọng điệu rất nhẹ nhàng.
(MC Yeoreum: Sau khi hẹn hò, thái độ của Juyeon đối với Jiyeon càng trở nên rõ ràng hơn.)
(MC Dayoung: Cô ấy dường như không nhận ra rằng X của mình đang ở trong bếp cách đó không xa.)
(MC Yeonjung: Có cảm giác như giữa ba người này sẽ có hiểu lầm mới đấy.)
Hôm nay đi chơi cả ngày, Jiyeon thực sự có chút mệt mỏi, tuy không biết vì sao cô nhất quyết ở lại đây không lên lầu, nhưng cô cũng lười đáp lại.
"Chỉ xem phim trước khi đi ngủ thôi."
Thái độ của Jiyeon có vẻ mệt mỏi và chiếu lệ, hoàn toàn khác với vẻ mặt vô tư vui đùa ban ngày. Nhưng Juyeon vẫn nằm nửa người bên cạnh Jiyeon, cô dựa vào ghế sofa, dùng tay trái gác đầu, thỉnh thoảng nhìn sang khuôn mặt của Jiyeon. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng Jiyeon đang ở trong phòng khách vì tâm trạng không tốt.
"Unnie ~"
"Ừm?"
Juyeon có điều gì đó muốn nói, nhưng đôi mắt của Jiyeon đang dán chặt vào màn hình TV, cô ấy đang xem phim và không để ý đến cô.
Bài hát mở đầu của bộ phim đột nhiên khiến phòng khách trở nên sôi động, nhưng tâm trí của Juyeon lại không ở trên màn hình TV. Cô đưa tay chạm vào tấm chăn đắp trên chân Jiyeon, rồi chạm vào mu bàn tay của Jiyeon xuyên qua tấm chăn. Jiyeon khẽ rút ngón tay lại và nhìn Juyeon.
"Sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói với chị à?"
Giọng của Jiyeon trầm đến mức gần như bị tiếng TV át đi. Nhưng dưới góc nhìn của Juyeon, dưới ánh sáng mờ ảo vào lúc này, khuôn mặt của Jiyeon được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh của màn hình vô cùng xinh đẹp, giọng nói của cô ấy cũng rất nhẹ nhàng và ấm áp.
"Em..."
Tay của Juyeon vẫn còn đặt trên chăn, nhưng lời nói của cô đã bị Hyunjung đột nhiên rời khỏi phòng ngủ cắt ngang.
Năm phút trước, Hyunjung tắm xong và sấy tóc, nhưng phát hiện bộ quần áo hôm qua cô giặt sạch vẫn còn phơi ở trong phòng giặt, nên cô mặc áo phông vào rồi đi vào phòng giặt lấy.
Cô không thể tưởng tượng được rằng lúc nửa đêm đi ngang qua phòng khách, cô sẽ nhìn thấy Jiyeon và Juyeon cùng nhau ngồi trên sofa.
Bóng đèn lớn trong phòng khách đã tắt đi, Hyunjung dựa vào ánh sáng trong bếp, hành lang và TV để hiểu tình huống trong phòng khách mờ mịt. Điều quan trọng là Hyunjung vừa mới tháo kính áp tròng sau khi tắm, từ góc nhìn của cô, Juyeon gần như đang dựa vào Jiyeon, và cả hai đang nắm tay nhau trong chăn.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Hyunjung: Có vẻ như hôm nay hai người họ đã thân thiết và có nhiều tương tác hơn rất nhiều. Tâm trí tôi quả thực đang rối loạn. Tại sao họ đã đạt đến mức độ này chỉ sau một ngày chơi?... Mặc dù không đến mức ghen tị nhưng tôi vẫn tò mò về những gì họ đã làm ngày hôm nay. Tôi không khỏi quan tâm đến chuyện này, cảm giác... có phải nó tiến triển quá nhanh không?
——
Đôi mắt của Jiyeon sáng lên, như thể cô cuối cùng đã đợi được Hyunjung xuất hiện, nhưng cô vẫn khó chịu vì Hyunjung đã đến phòng khách vào lúc này. Cô biết tư thế hiện tại của mình với Juyeon là hiểu lầm, nên cô nhanh chóng di chuyển trên sofa và ngồi thẳng dậy.
Đương nhiên, Hyunjung cũng không có dừng lại nhìn kỹ hơn, cô chỉ mơ hồ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục đi đến phòng giặt đồ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi đi ngang qua bếp, cô bỗng nhìn thấy Luda.
"Ối?" Hyunjung bị bóng lưng của Luda làm giật mình, cô không ngờ rằng ngoài hai người trong phòng khách, còn có một người khác trong phòng bếp. Cô nhẹ nhàng thở ra và vỗ nhẹ vào ngực mình.
Nhưng bóng lưng của Luda có vẻ không ổn nên Hyunjung dừng lại và chậm rãi bước tới.
——
Mì ống trong lò vi sóng nóng hổi, Luda vừa lấy ra, liền chú ý tới Juyeon đi tới phòng khách. Mặc dù cô không thể nghe rõ lời thì thầm của Juyeon và Jiyeon, nhưng hình ảnh mơ hồ từ phía sau của cả hai khiến Luda cảm thấy rất khó chịu.
Q: Tại sao bạn không nói nhiều sau khi đi hẹn hò về hôm nay?
Lee Luda: Khi tôi nhìn thấy X của mình ngày hôm nay, tôi dường như nhìn thấy hình dáng của người đã theo đuổi tôi say đắm vài năm trước. Em ấy cũng không thể giả vờ quan tâm đến ai đó... Dù chúng tôi đã chia tay từ lâu, sau đó tôi ra nước ngoài và hoàn toàn mất liên lạc với em ấy. Nhưng thành thật mà nói, tôi dường như không thể chấp nhận việc thấy em ấy thân mật với người khác.
[Camera phát lại cảnh quay, Juyeon thường chú ý đến Jiyeon sau khi về đến nhà. Tất cả điều này đã được nhìn thấy bởi Luda, người đang ngồi sang một bên]
Có lẽ trí nhớ của tôi vẫn còn đọng lại chuyện hai năm trước khi mà trong lòng em ấy chỉ có tôi (cười gượng), nên tôi cảm thấy hơi khó chấp nhận được.
(MC Yeoreum: Dường như trong hai năm qua, Juyeon đã bước ra khỏi mối quan hệ cũ, nhưng Luda vẫn mắc kẹt trong quá khứ. Nhưng... mối quan hệ đó đã kéo dài hai năm qua rồi.)
(MC Yeonjung: Thực ra cũng bình thường thôi. Nếu là tôi, dù mười năm sau chia tay tôi cũng không thấy phiền đâu!)
(MC Dayoung: Tôi tò mò về chuyện tình của Luda. Tôi nhớ cô ấy có nhắc với Sojung rằng lý do chia tay là vì lúc đó cô ấy "không biết yêu". Phải chăng cô ấy đã hối hận vì mối quan hệ trước đây của cô ấy đã dẫn đến điều này?)
——
"Luda."
Mắt Luda đỏ hoe, nhưng cô ấy không có vẻ như đã khóc, nhưng ai cũng có thể thấy rằng cô ấy đang có tâm trạng không tốt.
"Em có chuyện gì vậy?" Hyunjung hỏi.
Hyunjung đi đến bên cạnh Luda, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy như muốn an ủi. Nhưng sau khi lòng bàn tay cảm nhận được khoảng trống trong quần áo của Luda, Hyunjung đột nhiên đỏ mặt, cô lễ phép thu tay lại và giấu sau lưng.
"Em tìm không thấy mù tạt... nên..."
Mặc dù Luda mỉm cười nhưng giọng cô ấy có chút phiền muộn. Hyunjung tự nhiên có thể nhìn ra, Luda tâm tình rất chán nản, chỉ là cô ấy không trực tiếp nói ra mà thôi.
"Sojung để mù tạt vào ngăn thứ hai phía trên, để chị giúp em lấy."
Sojung quả thực đã đặt chai mù tạt ở vị trí tương đối cao, cho dù Luda có tìm được cũng phải kiễng chân mới có thể với tới. May mắn thay, Hyunjung cao hơn đã đưa tay lấy xuống cho cô ấy, đồng thời đặt trước mặt cô ấy những loại gia vị khác mà Luda có thể dùng.
"Em muốn... bỏ mù tạt vào mì ống hả?"
Đây là cách nấu gì vậy? Hyunjung tò mò hỏi.
Nhưng vẫn không có phản hồi từ Luda. Luda quay đầu lại, quay lưng về phía Hyunjung, cuối cùng không kìm được rơi một giọt nước mắt.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Lee Luda: Lúc đó tôi chỉ muốn ở một mình. Sự quan tâm của Hyunjung unnie và cách chị ấy nhiệt tình giúp tôi lấy đồ... Không biết sao nữa, sự quan tâm và dịu dàng bất ngờ đó khiến tôi muốn khóc.
Q: Bạn có cảm thấy buồn khi thấy sự tương tác giữa Son Juyeon và Kim Jiyeon không?
Lee luda: (lắc đầu rưng rưng nước mắt) Không hẳn. Trong ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp và gặp phải một số vấn đề khó khăn mà tôi không thể làm gì được nên tâm trạng hôm nay của tôi bị công việc hủy hoại.
Sau khi trở về, tôi thấy Juyeon, người tôi quen duy nhất trong biệt thự, đầu óc đã hoàn toàn ở nơi khác. Tôi có chút cô đơn và bất lực.
... Có lẽ vì tất cả những cảm xúc đó đều bộc phát trong chốc lát nên tôi đã không cầm được nước mắt trước mặt Hyunjung unnie.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Hyunjung: Luda dường như đột nhiên bật khóc, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra... Tôi sợ thấy con gái khóc, cũng không biết phải dỗ dành em ấy như thế nào. Tôi có nên lấy mù tạt cho em ấy không? Có lẽ tôi quá phiền phức (gãi đầu tiếc nuối, lưỡng lự 5-7 giây mới nói tiếp) Đáng lẽ nửa đêm tôi không nên ra phòng khách.
——
Luda quay đầu lại, quay lưng về phía Hyunjung, cuối cùng không kìm được rơi một giọt nước mắt.
Khi Hyunjung muốn hỏi lại cô ấy xem cô ấy có thấy khó chịu không, Luda đã đặt đồ trong tay xuống và một mình đi ra ngoài sân.
Hyunjung lo lắng đuổi theo.
Cửa kính trong suốt phát ra một tiếng "rầm" nhỏ. Juyeon và Jiyeon đều quay đầu lại.
Hyunjung và Luda cùng nhau bước vào phòng thực vật, cây cảnh to lớn bên ngoài cửa sổ kính đã che khuất tầm nhìn của họ trong phòng khách.
"Họ đang làm gì ở đó vậy?"
"Ai cơ?"
Juyeon không nhìn rõ là ai đi ra ngoài, nhưng cô biết trong đó một người nhất định là Hyunjung vừa mới đi qua.
Jiyeon xỏ dép vào và muốn đi nhìn xem. Nhưng sau khi đứng dậy, cô nhận ra mình không nên quan tâm nên lại dừng lại.
Juyeon vẫn đang dựa vào sofa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Jiyeon, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: Khi tôi trở về từ cuộc hẹn ngày hôm đó, tôi có giác quan thứ sáu rất mạnh. Tôi cảm thấy Jiyeon unnie quan tâm hơi nhiều đến bạn cùng phòng của mình. Tôi nhớ rằng "mẫu người lý tưởng" mà chị ấy nhắc đến có hơi giống Hyunjung unnie, nên tôi đoán rằng chị ấy sẽ thích những người phụ nữ như Hyunjung unnie hơn. Hơn nữa, nghề nghiệp của họ cũng như nhau nên rất hợp để nói chuyện riêng tư.
Tối hôm đó, tôi về phòng ngủ và suy nghĩ rất nhiều nên đến gặp Jiyeon Unnie một mình.
——
"Quên đi, chị sẽ không xem (bộ phim) nữa."
Jiyeon bực bội tắt TV. Nói xong, cô chào Juyeon và nói muốn lên lầu ngủ.
Juyeon đi theo Jiyeon lên cầu thang.
"Chị đi lên phòng đây."
Vừa nói xong, cô nhìn thấy một bàn tay ấn vào lan can trước mặt mình, tạm thời chặn bước chân cô đi lên lầu.
"Đợi một chút!"
Jiyeon hiểu rằng tối nay cô ấy có chuyện muốn nói, liền nhìn Juyeon với vẻ hiểu chuyện.
"Chuyện gì vậy?"
"Chị có thể đợi cho đến khi chị chọn em tối nay được không?"
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro