Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Transit Love - Mumumu-Mushen

Link chương 22: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2ba0144f9

——

Điện thoại của Hyunjung để trên giường Jiyeon sáng lên. Jiyeon đang xem qua kịch bản, tưởng rằng đó là của mình nên liền cầm lên không cần suy nghĩ nhiều. Khi sờ vào ốp điện thoại, mới biết mình đã cầm nhầm điện thoại nhưng trình bảo vệ màn hình đã hoàn tất việc mở khóa bằng khuôn mặt và mở khóa giao diện xem trước tin nhắn.

(MC Dayoung: Rồi xong! Sao nó lại mở khóa được chứ?!)

(MC Yeonjung: Iphone có thể cài chế độ "khuôn mặt thay thế". Có lẽ điện thoại đã được thiết lập để mở khóa bằng khuôn mặt thay thế của Jiyeon khi hai người còn đang yêu nhau.)

(MC Dayoung: Ôi chúa ơi, cảnh tượng này chỉ được chứng kiến khi cặp đôi cũ sống cùng nhau thôi.)

(MC Yeoreum: Haha, tôi đoán chuyện như thế này chỉ xảy ra với cặp đôi cũ này thôi, dù sao họ cũng mới chia tay cách đây không lâu mà.)

Jiyeon không mở khóa giao diện thông tin nhưng cô đã lỡ xem được nội dung thông tin chung.

[Tin nhắn nhận được bởi Kim Hyunjung]

Bạn đã nhận được yêu cầu bổ sung cuộc hẹn từ Lim Yookyung, vui lòng đến vào chiều mai...

Một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang lật kịch bản, cô nhăn mặt nhìn chằm chằm vào thông tin xem trước trên màn hình cho đến khi ánh sáng màn hình tắt đi.

-Trường quay-

MC Yeonjung: Giờ tính sao đây? Tôi có hơi lo lắng, như thể đang nhìn trộm vậy. Ai có thể ngờ rằng Jiyeon lại nhìn thấy tin nhắn của Hyunjung! Đây là điều tuyệt vời mọi thời đại!

MC Yeoreum: Jiyeon chắc hẳn đang cảm thấy hơi chán nản? Sojung không hẹn hò một lần nào, nhưng Hyunjung lại có cuộc hẹn hò đến tận hai lần.

MC Dayoung: Chúng ta nên cá cược xem liệu Jiyeon có nói với Hyunjung rằng cô ấy đã xem tin nhắn hay không đi.

MC Yeoreum: Haha, tôi nghĩ cậu nên đoán xem Hyunjung có thú nhận với Jiyeon rằng cô ấy cũng có hẹn hò với Yookyung hay không. Nếu cô ấy không nói với Jiyeon, và Jiyeon thực sự đã biết rằng cô ấy sẽ có hai cuộc hẹn hò vào ngày mai. Chuyện này còn thú vị hơn nhiều.

MC Yeonjung: Wow, Yeoreum xấu xa quá đi (đùa thôi).

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Tất nhiên là tôi sẽ quan tâm đến thông tin đó. Nhưng lúc đó tôi càng tức giận hơn. Tôi vừa nói xong với chị ấy rằng Sojung không có ai để hẹn hò, nhưng chị ấy cứ nói với tôi... hết câu này đến câu khác.

Q: Bạn có từng nghĩ rằng Lim Yookyung sẽ chọn Kim Hyunjung không?

Kim Jiyeon: Vâng. Khi Yookyung lần đầu bước vào, em ấy tò mò về chị ấy hơn các thành viên khác.

[Cách đây không lâu]

Yookyung đang chọn đồ uống, Hyunjung ở trong bếp giúp cô ấy lấy chiếc ly trên tủ.

Khi Jiyeon thấy Hyunjung chưa quay lại chỗ ngồi, cô đã vào bếp giúp đỡ và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Em đã gặp chị ở quán cà phê ở tầng dưới đài truyền hình."

"Em biết chị à?

"Ừm, nửa cuối năm ngoái em cũng thường thấy Jiyeon unnie trên TV."

"Ừ, em có thường đến đài truyền hình không?"

"Em thực tập ở đài tin tức."

"À ~ Đài tin tức. Chiến dịch tranh cử mới bắt đầu gần đây. Cuộc sống thực tập sinh vất vả lắm phải không?"

"Không sao đâu, nhưng em không thể quay lại trường nên em thuê một căn nhà ở Gaohe. Chị sống ở đâu vậy?"

[Phụ đề: Lim Yookyung đã chủ động hỏi Kim Hyunjung nơi cô ấy sống]

"Thật trùng hợp là chị cũng sống gần đó."

"Vâng?!"

Yookyung nói: "Vậy có lẽ chúng ta có thể trở thành hàng xóm, buổi tối đi công viên sông Hàn đạp xe cũng rất tuyệt đấy."

Kim Jiyeon: Bởi vì dựa theo góc nhìn của Hyunjung unnie, tôi cũng có thể cảm thấy rằng Yookyung chú ý và quan tâm đến chị ấy nhiều hơn vào đêm hôm đó.

"Khi chọn ngày hẹn hò cho X."

Hyunjung muốn lên tiếng chọn trước, nhưng Yookyung, người cũng chú ý đến điều này, đã nói trước Hyunjung: "Em sẽ chọn trước."

Hyunjung không ngờ lại có sự hiểu biết ngầm như vậy với Yookyung. Cô đặt điện thoại xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Yookyung. Hai người nhìn nhau và mỉm cười. Sau đó Hyunjung nói với mọi người: "Xem ra chị cũng có thể lập tức đưa ra lựa chọn,để chị chọn trước thì như thế nào?"

Nói xong, cô nhìn Yookyung.

Jiyeon đã chú ý đến Yookyung từ lâu, và khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Jiyeon thấy rằng cả hai không hề tránh đi ánh mắt của nhau. Jiyeon im lặng nhìn Hyunjung lúc này đang bận đùa giỡn với Juyeon, không để ý đến sự giúp đỡ của cô sinh viên năm cuối đưa ra. Jiyeon cau mày không nói gì.

Kim Jiyeon: Vì vậy tôi không ngạc nhiên khi Yookyung chọn chị ấy.

[Phụ đề: Kim Hyunjung rời khỏi phòng tắm sau một thời gian dài]

Jiyeon đang dựa vào thành giường, vẫn đọc kịch bản, như thể xung quanh không có ai khác.

Hyunjung lau tóc, cầm chiếc điện thoại trên giường lên.

Sau khi đọc tin nhắn, cô mở miệng định nói với Jiyeon, nhưng Jiyeon dường như không có ý định nói chuyện với mình. Vì thế Hyunjung chúc ngủ ngon rồi đi xuống lầu.

"Đêm đầu tiên đã kết thúc như thế."

——

Tập 22 -- Trái tim bạn hướng về ai? 

"Sáng sớm hôm sau, Son Juyeon chậm rãi đi xuống lầu."

Cô bước vào phòng ngủ của Luda và ở lại một lúc, rồi buộc giây dày cho đôi giày chạy bộ và đặt lên tủ giày. Làm xong việc này, Juyeon đeo ba lô, đạp xe đạp màu trắng hồng ở ngoài cửa, mua một bó hoa bỏ vào giỏ trên đường đến tòa nhà B.

"Chào buổi sáng ~ Có ai dậy chưa vậy?"

"Lối vào bỗng chốc ồn ào."

Juyeon đi vào phòng khách rộng rãi, may mắn thay, sau khi đi tới đây vào tối hôm qua, cô đã biết phương hướng.

Sáng sớm, cửa phòng ngủ ở tầng một bên phải hé mở, cô bước lên gõ cửa.

"Có ai không?"

Juyeon mở cửa, nhìn chung quanh trên giường có dấu hiệu có người sinh hoạt, nhưng trong phòng ngủ lại không có ai.

Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Jiyeon ở trên lầu.

"Unnie, chị không mang theo váy ngắn à?"

"Cái này thì sao?" Giọng nói của Hyunjung cũng từ trong phòng ngủ của Jiyeon truyền tới: "Hay là cái này?"

"Jiyeon unnie? Chị dậy rồi à?"

"Juyeon?" Jiyeon ở cửa nói: "Chờ một chút."

Không lâu sau, Jiyeon đeo khẩu trang và đội mũ ra mở cửa.

"Chị còn chưa trang điểm."

"Unnie của em vẫn xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm mà."

Jiyeon mỉm cười: "Vào đi."

Đẩy cửa ra, có hai, ba bộ quần áo của Hyunjung trải trên giường Jiyeon. Trong phòng tắm vang lên tiếng ai đó đang thay quần áo, chiếc sofa đơn duy nhất trong phòng ngủ bị kéo đến cạnh giường, đối diện với cửa phòng tắm. Juyeon nhìn thoáng qua, có thể tưởng tượng ra cảnh sáng sớm Jiyeon ngồi trên sofa, chỉ đạo Hyunjung ra vào thay quần áo.

"Một tiếng trước."

[Phụ đề: Kim Hyunjung lên lầu để mượn túi đựng đồ mỹ phẩm cá nhân]

Jiyeon nằm trên giường, nửa nhắm mắt nhìn Hyunjung quay lưng về phía mình đang thoa mỹ phẩm, một cách lặng lẽ.

"Unnie, buổi sáng chị có kế hoạch gì vậy?"

"Đi chơi với Soobin." Hyunjung tiếp tục: "Tối qua, chị đã nhận được lời mời hẹn hò từ Yookyung."

"Kim Hyunjung thú nhận lịch trình hẹn hò của mình."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Tôi không mang theo mỹ phẩm và vì tôi phải sử dụng phòng tắm trên lầu nên Jiyeon và tôi không nên có bất kỳ bí mật nào với nhau vào những ngày này khi chúng tôi sống cùng nhau, vì vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn để hòa hợp với chúng tôi nếu chúng tôi thành thật với nhau.

——

"Ồ." Jiyeon ngồi dậy: "Sao hôm nay chị lại mặc đồ đen? Nhà tạo mẫu của chị không chuẩn bị cho chị à?"

"Chị tự phối tất cả đấy, trông không đẹp sao?"

Hyunjung mang mấy chiếc áo và quần trải lên giường Jiyeon để cô ấy giúp mình. Sau đó, Juyeon nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Luda? Bây giờ em đang nghĩ gì?"

Jiyeon và Juyeon dường như rất thích trò chuyện khi họ gặp nhau, và Hyunjung luôn có thể nghe thấy những lời thì thầm nhỏ khi thay quần áo trong phòng tắm.

"Có rất nhiều chuyện chỉ cần Luda unnie có muốn hay không, chứ không phải em có muốn hay không."

"Em có muốn quay lại với Luda không?"

"Cô ấy có nhắc đến em với chị không?" Juyeon có chút thất vọng: "Trước đây khi em theo đuổi chị, chị cũng thẳng thắn như vậy đấy."

"Em theo đuổi được chị à?"

"Ô ~ Unnie ~·~"

Giọng nói đau khổ của Juyeon cũng lọt vào tai Hyunjung.

"Không, ý chị là... Luda biết em không phải mẫu người lý tưởng của chị, nên ngay từ đầu cô ấy đã không nghĩ nhiều về chúng ta."

Trong vài ngày đầu tiên, Jiyeon và Luda đi ăn mì cùng nhau, vào ngày hôm đó Jiyeon đã thổ lộ tình cảm của mình dành cho Juyeon với Luda.

"Nhưng... em." Juyeon thở dài, ngã xuống giường Jiyeon: "Có một số chuyện không biết có nên nói với chị không, unnie."

Jiyeon cụp mắt xuống, đoán được phần khó nói trong lòng Juyeon. Cô liếc nhìn về hướng phòng tắm, sau đó giống như Juyeon nằm trên giường, hạ giọng xuống.

"Em có nghĩ Luda và Hyunjung unnie sẽ phát triển không?"

Jiyeon nói ra suy đoán của Juyeon khiến cô xấu hổ không nói nên lời. Juyeon nhìn cô bằng ánh mắt suy tư, thể hiện sự xác nhận, sau đó rũ mi.

"Nếu thật sự vẫn thích cô ấy thì em phải đấu tranh mới được." Jiyeon xoay người nằm ngửa lại, cô nhìn trần nhà nói: "Chị không hiểu Luda nghĩ gì, nhưng Kim Hyunjung sẽ không."

"Tại sao?" Nghe Jiyeon nói như vậy, Juyeon cảm thấy không thoải mái, càng tò mò hơn.

Jiyeon gác tay lên trán, hôm nay bị Hyunjung đánh thức quá sớm, bây giờ bản thân nằm trên chiếc giường êm ái, lại cảm thấy mệt mỏi. Khi Juyeon còn tưởng rằng Jiyeon đang bối rối buồn ngủ, liền nghe thấy Jiyeon nói bằng âm lượng trầm thấp: "Cô ấy không dám."

Từng lời Jiyeon nói đều vang vọng trong lòng Hyunjung. Có vẻ như cô cố ý nói vậy, nhưng nếu muốn Hyunjung nghe thì không có lý do gì Jiyeon lại thì thầm với Juyeon.

"Unnie không sao chứ?" Jiyeon giục: "Sao chị chưa ra ngoài?"

"Được." Hyunjung mở vòi nước, vô thức rửa tay, ý đồ rửa sạch nghi hoặc trong lòng, sau đó giả vờ như không nghe thấy gì, ngây thơ bước ra ngoài.

"Cái này thì thế nào?"

Hyunjung bước ra với thắt lưng xanh và quần jean trắng. Cô có thân hình cân đối, từng được huấn luyện viên yêu cầu đến phòng gym hàng tuần để tập luyện. Phần ngực, đường cong cổ và vai đã được huấn luyện viên rèn luyện gần như hoàn hảo trong năm qua. Cô có làn da trắng ngần và Jiyeon luôn cảm thấy Hyunjung trông tươi tắn và ăn ảnh hơn khi cô ấy mặc trang phục màu sáng. Mặc dù màu đen cũng tạo thêm điểm nhấn cho khí chất của cô ấy nhưng nó cũng có thể dễ dàng khiến cô ấy trở nên lạnh lùng và quay lưng lại với người khác, điều này không phù hợp với kế hoạch "hẹn hò" chút nào.

"Trông ổn đấy, chính là bộ này." Jiyeon đứng dậy thu dọn quần áo Hyunjung để trên giường.

Hyunjung không ngạc nhiên khi nhìn thấy Juyeon nằm trên giường Jiyeon, nhưng để "tẩy trắng" rằng bản thân không nghe thấy gì nên cô giả vờ: "Em đến mời Jiyeon đi chơi khi nào thế?"

Cô cầm chiếc đồng hồ thông minh trên đầu giường Jiyeon lên nhìn: "Mới có bảy rưỡi thôi ~"

Juyeon hơi nhướng mày nhìn Hyunjung, khóe miệng nở nụ cười tà ác.

"Hmm vâng ~"

Câu tiếp theo có vẻ như muốn nói, em đưa bạn gái cũ của chị đi hẹn hò, unnie của em sẽ không tức giận đâu đúng không ~

Hyunjung nhớ tới tối hôm qua mình đã giao phó Jiyeon cho Juyeon, cô còn có thể nói gì nữa.

Juyeon lại nói với Hyunjung: "Cho em mượn hồ bơi để tập thể dục nhé. Unnie, chị có muốn bơi với em không?"

"Không, chị không biết bơi."

"Thật sao?"

"Thật."

"Jiyeon unnie có biết bơi không?" Juyeon liếc nhìn Jiyeon, sau đó lại nhìn Hyunjung: "Sáng mai em muốn dẫn Jiyeon unnie đi chơi ở bãi biển, có được không?"

"Sao cũng được mà."

Khuôn mặt của Hyunjung không có biểu cảm nhưng có thể dễ dàng khiến mọi người thấy rằng: "Có chuyện gì vậy? Sao em lại hỏi chị cái này?"

"Unnie, hôm nay chị sẽ không tức giận nữa chứ?"

"Chị đã bao giờ tức giận chưa?"

"Tối hôm qua kìa."

"Chị không."

"Chị có."

"Chị đã nói với em là chị không có!"

Hyunjung giả vờ bước tới chặn miệng Juyeon, Juyeon liền đứng dậy chạy theo sau Jiyeon.

"Được rồi, được rồi, không, không, không hề."

Mọi người đều biết Juyeon đang nói đùa, Jiyeon đang ngồi gấp quần áo lại cười lớn.

Tiếng cười sáng sớm ở phòng ngủ Jiyeon có thể dễ dàng truyền đến phòng ngủ của Yookyung ngay đối diện. Nếu so sánh, phòng ngủ của Yookyung có vẻ vắng vẻ.

Yookyung xuống lầu pha cà phê, cô ngồi trên chiếc ghế cao trong bếp, ngơ ngác nhìn bó hoa trước mặt. Một lúc sau, Juyeon cũng đi xuống lầu.

Hai người chào nhau một lát, Juyeon cắm hoa mình mua vào bình, tìm mấy viên sỏi bên bể bơi rồi đổ vào bình cùng với nước. Cô vặn vòi nước, phun một ít nước lên cánh hoa, sau đó lặng lẽ nghe theo chỉ dẫn của Jiyeon để đến phòng ngủ của Dawon.

Yookyung dường như là người vô hình, cô ngồi lặng lẽ và nhìn Juyeon bận rộn một lúc lâu với vẻ mặt thờ ơ. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Dawon và Juyeon trong phòng ngủ, cô mới hơi cong khóe miệng.

Juyeon đã thay đồ bơi khi bước ra lần nữa.

Yookyung cắt một ít trái cây, sau đó đắp mặt nạ và ngồi bên bể bơi, đọc sách như thể không có ai khác.

Juyeon bơi ba bốn lần trong hồ bơi, khi cô bơi vào bờ, cô nhìn thấy Yookyung đã chuẩn bị một ly nước trái cây cho mình, vừa định nói lời cảm ơn, Yookyung đã đưa cho cô một chiếc khăn tắm khô.

Juyeon giơ hai tay lên, nước bắn tung tóe ra, ngồi trên bờ.

Lần đầu tiên cả hai có cuộc trò chuyện riêng tư. Juyeon nghĩ rằng mặc dù cô vẫn không biết Yookyung là ai, nhưng cô cũng không nên cố tình xa lánh vì mối quan hệ với Dawon.

[Phụ đề: Son Juyeon và Lim Yookyung ở một mình với nhau vào buổi sáng]

Thật khó xử khi không có cuộc đối thoại nào. Juyeon không thích bầu không khí ngột ngạt. Hai người đều là sinh viên nên có lẽ sẽ có điểm chung. Juyeon từ xa liếc nhìn cuốn sách ở góc bàn, hình như có bìa tiếng Anh, nhưng lại không thấy rõ viết gì.

"Em đang đọc sách sao. Em đọc sách gì thế?"

Văn xuôi? Bài thơ? Hay là tác phẩm của một nghệ sĩ nổi tiếng.

"Báo cáo nghiên cứu chuyên ngành."

"..."

Khác chuyên ngành nên không hiểu rõ, cô không biết phải trả lời thế nào và nhiệm vụ chủ động bắt chuyện đều thất bại.

Sau đó cố thay đổi chủ đề.

"Nước ép mới làm có ngon không?"

"Chỉ cần thêm dưa leo, táo và mật ong." Giọng Yookyung vẫn bình tĩnh.

Juyeon uống gần hết trong một hơi, còn tưởng mình khát nước.

"Cảm ơn."

"Nếu chị đối xử tốt với unnie của chị thì đương nhiên em cũng sẽ đối xử tốt với chị."

Unnie là ám chỉ Dawon.

Sau khi Yookyung đến đây, cô luôn có cảm giác Dawon đang cố gắng gượng cười, như người hướng nội buộc phải hòa nhập với mọi người vì không có lựa chọn nào khác. Cô không biết Juyeon vừa mới đi vào đã nói gì với Dawon, nhưng hiếm khi có thể nghe được tiếng cười chân thành của Dawon. Có vẻ như Dawon có nhiều khao khát chinh phục Juyeon trong chương trình này hơn Yookyung nghĩ.

Hyunjung cũng đến bể bơi, sau khi trở về phòng ngủ, cô nán lại rất lâu, bây giờ cô vuốt lại mái tóc dài và sửa lại bằng kẹp cá mập. Kiểu tóc nhìn có vẻ giản dị nhưng thực ra lại tốn rất nhiều công sức. Cần cổ trắng và bờ vai không bị mái tóc dài che khuất nhưng vẫn thanh thoát và trông tách biệt hơn.

Juyeon đùa giỡn, muốn kéo cô ấy xuống nước, nóng lòng muốn thử. Hyunjung đang muốn tránh khỏi chỗ này, cô mỉm cười lui về phía sau, dưới nền vẫn còn chút nước đọng lại, suýt chút nữa bị trượt chân. Cũng may Yookyung vội vàng đỡ cô đứng vững lại.

"Ổn chứ?"

Juyeon vội leo lên bờ.

Rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng hai người nọ lại xấu hổ quay mặt đi.

——

[Phụ đề: Kim Hyunjung lái xe đến tòa nhà A]

Tòa nhà A tương đối xa nên sẽ đi nhanh hơn một hoặc hai phút nếu ô tô tránh khỏi đường chính và đi đường tắt. Đó là con đường rải sỏi thường thấy ở vùng nông thôn với không gian xanh hai bên, khác với những con đường rải sỏi khó đi trong thành phố. Tương tự, ở đây không có nhiều phương tiện như ở Seoul. Việc đi lại ở nơi này rất tự do. Đây là địa điểm của khu nghỉ dưỡng, thường không có ai quan tâm đến việc ô tô chạy ngang qua đây. Hyunjung nhìn khung cảnh xanh tươi tuyệt đẹp, tự tin nhấn ga, động cơ chiếc coupe vang vọng trên con đường gần đó, phía sau bánh xe tung lên một đám bụi nhỏ, sau đó từ từ tan đi trong không khí.

Đường trải sỏi là con đường lý tưởng để chạy xe. Những viên sỏi trên đường có thể cung cấp đệm và giảm sốc, giảm chấn thương do chạy.

Nếu như tối hôm qua Juyeon chỉ quyết nhận rằng sáng nay cô ấy sẽ đi bơi ở tòa nhà B, thì Luda đã lên kế hoạch sẽ chạy bộ và hít thở không khí trong lành khi lần đầu tiên đến đây.

Trước khi ra ngoài, cô chỉ đơn giản là vạch ra một lộ trình trên bản đồ và chạy một vòng quanh Tòa nhà A, Tòa nhà B và Tòa nhà C. Ở vòng chạy thứ hai, cô nghe thấy tiếng động cơ của ô tô thể thao vang lên sau tai. Cô giảm tốc độ và tấp vào lề, nhưng âm thanh phía sau ngày càng yếu dần, chiếc xe phải rất lâu mới vượt qua cô.

Cô dừng chân và nhìn lại. Nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu bạc đậu ở phía xa. Cô không thể nhìn rõ ghế lái từ xa. Nhưng chiếc xe đang làm gì giữa đường không có cửa hàng hay nhà cửa ở hai bên? Cũng không thấy ai xuống xe trong một thời gian dài.

Cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, rẽ ở góc đường và chạy lên con đường nhựa bằng phẳng, nhanh chóng vượt qua tòa nhà A và chạy bộ về phía tòa nhà C, nơi cô ở. Trên đường đi, cô bắt gặp một gia đình ba người đang đi nghỉ. Cặp vợ chồng đang xách hành lý từ cốp xe, đứa trẻ gần 3 tuổi đã chủ động vẫy tay chào Luda. Luda cũng dừng lại và vẫy tay chào cô bé.

Lúc này, tiếng động cơ quen thuộc nhưng xa lạ phía sau lại đến gần, Luda nhìn lại thì thấy chiếc Mercedes-Benz đang chạy vào sân của tòa nhà A. Lòng Luda vô cớ chùng xuống. Người có thể đến tòa nhà A chắc chắn là một người mà cô biết rõ. Cô tò mò bước lại, hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Nhìn qua những tán cây rồi qua bức tường đá thấp, Hyunjung nhìn thấy Luda đang tiến đến tòa nhà A qua gương chiếu hậu. Đôi tay cầm vô lăng nắm chặt, các đốt ngón tay dần trắng bệch. Nếu như cô không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Jiyeon và Juyeon sáng nay, Hyunjung đã có thể từ từ bước tới chào Luda hoặc đưa cho cô ấy một chai nước. Nhưng cuối cùng, cô chỉ chậm rãi lái xe đằng sau cô ấy, nhìn bóng lưng cô ấy ngày càng xa.

"Em có muốn quay lại với Luda không?"

"Em có nghĩ Luda và Hyunjung unnie sẽ phát triển không?"

"Nếu thật sự vẫn thích cô ấy thì em phải đấu tranh mới được."

"Chị không hiểu Luda nghĩ gì, nhưng Kim Hyunjung sẽ không."

"Cô ấy không dám."

Hyunjung không hiểu tại sao Jiyeon lại chắc chắn như vậy, nhưng Jiyeon hiểu rõ Hyunjung, và quả thực cô ấy đã đoán đúng rằng Hyunjung "không dám".

Tại sao "không dám" thì quá phức tạp để giải thích chi tiết. Tuy nhiên, Hyunjung đã biết đến việc quay lại với Luda một lần nữa của Juyeon.

Khi biết mối quan hệ của Juyeon và Jiyeon đã kết thúc, liệu cô vẫn để Juyeon hẹn hò với X của mình, rồi bí mật theo đuổi X của cô ấy để câu trộm cô ấy sau lưng? Sau khi đến đảo Jeju, mọi chuyện dần thay đổi.

Phần trăm việc Hyunjung và Luda "thành đôi" cùng với phần trăm Luda và Juyeon quay lại với nhau, Hyunjung đã có câu trả lời và không muốn đào quá sâu.

Hyunjung đang suy nghĩ nghiêm túc đến mức không nhận ra rằng gương chiếu hậu đang hướng về phía mình.

Cô đang nhìn mình trong gương chiếu hậu, và cũng đang nhìn người nọ ở trong gương một lúc lâu.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Tại sao Hyunjung unnie không đến chào tôi? Chị ấy rõ ràng đã nhìn thấy tôi (nụ cười trên khuôn mặt tắt dần, đôi mắt cụp xuống và rơi vào trầm tư.)

Đôi tay buông thõng bên hông cô dần dần nắm chặt, quai hàm nghiến chặt lại, Luda không biết mình đang kìm nén điều gì, trong lòng có chút trống rỗng, nhưng cô cũng không muốn bầu không khí nặng nề. Đã có thứ gì đó vô tình nảy nở và hôm nay nó lại tự nhiên bị rơi ra, cảm giác như nó đã bị mất đi.

Có phải vì ngày hôm qua không gửi tin nhắn cho chị ấy không? Luda nghĩ, nhưng chị ấy cũng không gửi tin nhắn cho mình.

[Đêm qua, quán rượu]

"Chị xin lỗi, chị vô tình uống hết ly của em rồi. Chị sẽ rửa cho em một ly khác."

"Sao Luda lại không nghiêm túc xem video của mình thế?"

"Sao mặt em đỏ thế, Lee Luda?"

Nhìn thấy Juyeon lấy nho cho Luda, Hyunjung lại hỏi cô: "Em muốn ăn thêm không? Chị xuống bếp lấy thêm một ít. Chị thấy bên kia có một ít đấy."

Luda còn chưa kịp khách khí, Hyunjung đã đứng dậy rời đi.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Mọi người có nghĩ chị ấy muốn thân với tôi hơn vì chị ấy không đến đảo Jeju cùng tôi không? Ít nhất đó là trường hợp tối qua, nhưng có vẻ như đó chỉ là tưởng tượng của tôi.

——

Hyunjung xuống xe, đóng cửa xe lại, đi thẳng lên bậc đá, hướng về phía cửa nhà A mà không quay đầu lại.

Luda lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn đầy kỳ vọng nhìn Hyunjung, thầm mong cô ấy có thể nhìn lại. Nhưng không, Hyunjung bấm chuông cửa, Luda quay người rời đi sau khi cánh cửa được mở ra từ bên trong.

——

"Cuộc hẹn hò của Kim Hyunjung và Park Soobin."

"Tòa nhà A."

"Xin lỗi nhé, chị đến muộn."

"Không sao đâu, em đã sẵn sàng rồi."

"Thế đi nhé?"

"Chúng ta thử giày trước đã."

"Park Soobin đã chuẩn bị giày tập yoga."

"Hai người hẹn nhau đi tập yoga buổi sáng."

Hyunjung đang ngồi ở tiền sảnh, đôi giày tập đúng cỡ chân của cô.

"Em mua nó khi nào thế?"

"Em đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn qua điện thoại, em vừa đặt hàng trực tuyến." Soobin quỳ gối xuống và hỏi cô ấy: "Chị thấy thoải mái không?"

"Ừ, cảm giác rất thoải mái."

Hyunjung áy náy: "Xin lỗi đã làm phiền nhé, không ngờ em đã chuẩn bị giày từ trước."

Đôi mắt Soobin cong lên thành hình lưỡi liềm: "Đồ ngốc, chỉ là một đôi giày thôi mà."

"Sao em biết cỡ của chị?"

"Em đã tìm kiếm trên mạng và có vẻ như việc hẹn hò với người nổi tiếng có rất nhiều lợi ích."

Hai người trò chuyện rồi  bước ra xe.

"Hơi quen thuộc."

Soobin đang ngồi ở ghế phụ và thắt dây an toàn, rồi nói.

"Hả? Cái gì quen thuộc?"

"Cảm giác ngồi cạnh chị đấy." Soobin nói: "Chị còn nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta khoảng một tuần trước không?"

"Đúng vậy, chị nhớ rõ, thời gian trôi qua nhanh nhỉ." Hyunjung nói: "Thật ra chị cảm thấy có chút áy náy."

"Hả?" Soobin khó hiểu: "Tại sao?"

"Ở đây có người mới đến, hiếm khi em quay lại như thế. Có lẽ em muốn hẹn hò với người khác, nhưng em vẫn phải gặp chị."

"Không, không, tại sao chị lại nghĩ vậy, unnie? Không cần phải thấy có lỗi đâu."

"Nếu đó không phải là lựa chọn của X, chị có cảm giác như em sẽ muốn hẹn hò với người khác vì tính tò mò của mình phải không?"

"Không, em cũng rất vui khi được đi chơi với chị."

"Nên hôm nay chị đã thay đổi diện mạo rồi này."

"Hôm nay Kim Hyunjung đã đặc biệt buộc lại mái tóc dài của mình."

(MC Dayoung: Ôi trời! Thế đấy, chu đáo quá à.)

(MC Yeonjung: Chẳng trách cô ấy lại được nhiều người phụ nữ theo đuổi.)

Soobin kinh ngạc: "Là vì ​​em mà chị đổi kiểu tóc sao?"

"Có cảm giác tươi mát không?"

"Đẹp lắm. Vậy sau khi em quay lại, chị có cảm thấy em khác không?"

"Khác không à?" Hyunjung nhìn kỹ hơn: "Là tóc à?"

"Ừ, tóc của em cũng khác trước."

Hyunjung im lặng gật đầu, cô nhớ ra mình phải tìm kiếm điểm đến trước khi lên xe nên cầm điện thoại lên, chuẩn bị bật định vị.

Không cần suy nghĩ, Soobin lại hỏi: "Vậy tóc của em có gì khác biệt?"

Hyunjung nhướng mày, đặt điện thoại xuống và nhìn cô ấy lần nữa.

(MC lồng tiếng: Có gì khác?)

(MC lồng tiếng: Tóc mái của cô ấy mất rồi! Tóc mái của cô ấy!)

"Tóc mái của em đã thay đổi và còn nhuộm thành đen nữa?"

"Chính xác!" Soobin rất hài lòng với câu trả lời của Hyunjung.

"Như thế này thậm chí trông đẹp hơn đấy."

"Em nhớ chị nói chị thích tóc dài."

Hyunjung lại để điện thoại xuống, môi hơi nhếch lên: "Vậy em đi nối tóc à?"

Soobin mỉm cười mà không nói lời nào, chạm vào cánh tay của Hyunjung và yêu cầu cô ấy nhìn lại mình.

(MC Dayoung: Ồ không! Có vẻ như cô ấy đã nối tóc rồi. Tóc dài hơn trước. Thảo nào có thể uốn lọn tóc to như thế.)

(MC Yeoreum: Tôi luôn cảm thấy có gì đó trở nên đẹp hơn. Hoá ra kiểu tóc của cô ấy đã thay đổi rất nhiều.)

(MC Yeonjung: Thật sao? Cô ấy nối tóc vì Hyunjung à? Sojung thì sao?)

"Chị có thấy không?" Soobin vén tóc ra sau tai, đuôi ngựa của cô ấy đã dài hơn rất nhiều.

"Ừ, đẹp lắm."

——

Sojung tắt máy chạy bộ trong phòng khách, lau mồ hôi trên trán. Sau khi Soobin lên chiếc xe màu bạc bên ngoài cửa kính, cô vẫn không hề rời mắt. Không biết hai người trên xe đã làm gì. Xe dừng lại rất lâu mới nổ máy. Sojung nhấn nút máy chạy bộ và tiếp tục tập thể dục sau khi xe chạy mất.

"Trên đường nơi xe cộ đang di chuyển."

"Em rất vui khi trở lại."

"Thật à? Tại sao?"

"Chẳng phải mấy ngày nay em đã ở nhà sao? Em ra ngoài hít thở không khí trong lành. Bây giờ em cảm thấy như trở về mà không còn gánh nặng nào trên vai."

"Thật ra chị cũng vậy. Đã có một khoảng thời gian xung đột và khó khăn. Sau khi đến đảo Jeju, tâm trạng của chị có thay đổi một chút và chị cảm thấy như mình có một khởi đầu mới."

Soobin nhìn thật sâu vào mắt cô ấy, tựa hồ đang thăm dò ý nghĩa lời nói vừa rồi của Hyunjung.

"Dù thế nào đi nữa, hôm nay chúng ta hãy đi chữa lành nhé." Soobin thoải mái nói.

"Chúng ta sẽ làm gì nhỉ?"

"Thiền sao?"

"Ừ." Hyunjung nhớ lại: "Chị nhớ đó là nơi để thiền và yoga. Nó nằm trên bờ biển và môi trường cũng rất tốt."

"Trên đường tới đó, hai người đi ngang qua một nhà hàng ăn sáng và mua kimbap."

Sau khi lên xe lần nữa, Soobin đột nhiên đóng cửa sổ lại và tát vào cổ tay mình hai cái. Soobin lúc này cũng đang muốn vỗ nhẹ vào cánh tay của Hyunjung, Hyunjung khó hiểu rút ​​tay lại và hỏi cô ấy: "Sao chị cũng phải bị đánh thế này?"

"Hahaha, không không. Bởi vì em vừa nhìn thấy một con bướm trắng."

"Điều gì sẽ xảy ra khi nhìn thấy con bướm trắng?"

Nhìn thấy sự phản kháng của Hyunjung, Soobin tạm thời ngừng "đánh" cô ấy.

"Người ta nói rằng sẽ có điều gì đó khó chịu nếu chị nhìn thấy một con bướm trắng, nhưng nếu chị vỗ nhẹ lên cơ thể hai lần..."

"Em tin chuyện này sao?"

"Ừm." Soobin hỏi: "Chị có tin điều này không?"

Hyunjung lắc đầu: "Chị không có tin."

"Được rồi ~"

Soobin gắp một miếng cơm cuộn, hỏi: "Unnie, miệng chị có đủ to không?"

Hyunjung hiểu ý, mở miệng nhìn về phía Soobin, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, lái xe an toàn.

Sau khi được Soobin đút ăn, má cô ấy phồng lên. "Bệnh nghề nghiệp" của cô bất ngờ xuất hiện, cô nhận ra hình ảnh ăn uống như thế này thật không đẹp mắt.

"Haha." Soobin mỉm cười và đút cho cô ấy miếng thứ hai: "Không sao đâu, cách chị ăn rất dễ thương."

"Đừng đùa chứ."

"Dễ thương thật đấy, mở miệng ra lần nữa đi."

Cơm đã được đưa tới miệng, Hyunjung nhìn thoáng qua, thấy Soobin đã chu đáo đổi thành từng miếng nhỏ. Cô xấu hổ từ chối rồi ăn miếng thứ hai và thứ ba. Bữa sáng gần như đã hoàn thành trong khi Soobin đút cho cô ăn.

"Soobin, lát nữa nếu có động tác khó nào thì cứ bỏ qua đi nhé."

"Tại sao, em có thể chụp ảnh chị đang tập luyện."

"Vậy chị cũng sẽ chụp ảnh cho em."

"Haha, ban đầu em dự định hôm nay chúng ta sẽ đến phòng tập đấm bốc."

"Đấm bốc?"

"Ừm." Soobin nghiêm túc nói: "Khi còn nhỏ, em có ước mơ trở thành võ sĩ đấm bốc và nâng đai vàng!"

"Em?"

Hyunjung lấy mu bàn tay che lại khuôn miệng đang cười tươi. Vì Soobin còn quá nhỏ nên cô khó có thể tưởng tượng rằng Soobin sẽ đứng trong một trận đấu đấm bốc như vậy.

"Sao lại cười em ~"

"Không, tại sao em lại muốn trở thành võ sĩ đấm bốc chứ?"

"Thật đấy, ba em đã đưa em đi huấn luyện hơn mười năm trước, nắm đấm của em quả thực không đùa được đâu, em rất là mạnh mẽ."

"Rất mạnh mẽ, công nhận."

"Giáo viên thể dục ở trường tiểu học thường nói rằng ông ấy nghĩ em sẽ đến phòng tập thể dục vì em rất nhanh nhẹn."

"Hahahaha, em có nhanh nhẹn sao?" Hyunjung liên tục bị Soobin chọc cười.

"Em rất nhanh nhẹn." Đôi mắt của Soobin lại biến thành hình trăng lưỡi liềm đầy khoái cảm, cô mỉm cười: "Lần sau hãy thử nắm đấm của em mà xem!"

"Được rồi được rồi."

(MC Dayoung: Soobin thật giỏi trong việc làm mọi người vui vẻ. Hyunjung luôn luôn mỉm cười.)

"Hai người trò chuyện vui vẻ khi đến phòng tập yoga."

[Kim Hyunjung & Park Soobin - Yoga Verde]

"Sau khi hai người thay quần áo xong thì bắt đầu vào lớp."

"Tập yoga trên bãi cỏ ngoài trời."

Soobin chân trần đi tới, bước trên bãi cỏ mềm mại, tâm tình rất vui vẻ.

Hai người nhắm mắt lại và làm theo sự hướng dẫn của giáo viên.

Giáo viên: "Lần đầu làm sẽ hơi cứng người nên hãy duỗi thẳng ra, giống như duỗi cơ. Tiếp theo, duỗi tay ra."

"Xin hãy tiếp tục chạm vào ngón chân và dang rộng cánh tay của bạn càng xa càng tốt."

Soobin còn chưa đủ dẻo dai, cho nên thực hiện động tác này có chút khó khăn, cô nhìn về phía bên trái, không ngờ Hyunjung đột nhiên chạm vào ngón chân của cô ấy, cũng không phải quá khó khăn.

"Wow ~ Unnie, sao chị dẻo thế?"

Việc giãn cơ ít nhiều dễ dàng đối với những đứa trẻ lớn lên trong phòng tập. Giáo viên còn khen ngợi Hyunjung đã làm tốt.

Giáo viên: "Các bạn hãy quay mặt vào nhau và duỗi thẳng chân trái..."

Hai người ngồi nhìn nhau, duỗi người về phía nhau. Cả hai đều mặc bộ quần áo tập yoga bó sát và không ai biết phải nhìn vào đâu, còn Soobin thì hiếm khi ngại ngùng trước Hyunjung.

Giáo viên: "Đừng nhìn xuống, hãy nhìn nhau."

Nhưng Soobin chắc chắn rằng Hyunjung sẽ xấu hổ khi nhìn mình nên cô đã chủ động nói đùa để làm dịu bầu không khí.

"Unnie, xin hãy trông chừng em, nếu không cử động của em sẽ không đều."

"Ha ~" Hyunjung đột nhiên ôm eo cô ấy, có chút không muốn thực hiện động tác duỗi người này.

Soobin đã kịp thời đỡ cô ấy và nhờ giáo viên giúp đỡ.

"Bạn có bị thương ở eo không?" Giáo viên hỏi.

"Đúng vậy, tình trạng thắt lưng của tôi không được tốt lắm."

"Vậy Soobin, xin hãy đến giúp cô ấy."

Kỳ thực cũng không đau đến thế, nhưng Hyunjung vốn tưởng rằng làm như vậy có thể thoát khỏi sự xấu hổ này, nhưng không ngờ lại là tự chuốc lấy thất bại.

Giáo viên đặt thảm yoga của họ lại với nhau, yêu cầu họ dang rộng hai chân, đặt hai chân vào nhau, giữ chặt tay rồi từ từ duỗi thẳng eo.

Giáo viên: "Soobin, từ từ cúi xuống."

Hyunjung: "Vậy tôi có nên kéo cô ấy không?"

Giáo viên: "Ừ, dùng ít sức hơn, từ từ làm theo động tác của Soobin."

Tay Hyunjung gần như không dùng chút sức lực nào, nhưng lại nói: "Có đau thì hãy nói cho chị biết nhé."

"Ừ." Soobin cúi người xuống, đầu gần như chạm vào ngực Hyunjung.

(MC Yeonjung: Cái gì, đây là loại yoga gì thế? Rất thích hợp cho những cặp đôi tập với nhau, có thể giúp thăng hoa tình cảm.)

Giáo viên: "Được rồi, Hyunjung, nắm cổ tay cô ấy thử xem."

Soobin có làn da trắng trẻo, khoảnh khắc bàn tay mảnh khảnh của Hyunjung nắm lấy cổ tay trắng trẻo và thon thả của cô ấy, các MC trong trường quay đã phải thốt lên ngượng ngùng.

-Trường quay-

MC Yeoreum: Ôi chúa ơi. Những hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi.

MC Dayoung: Ai chọn đến đây để tập yoga thế? Tại sao lại như vậy... (shy.jpg)

MC Yeonjung: Nắm cổ tay Soobin tốt hơn là nắm tay. Ahhhhhh tôi không thể sống được nữa.

——

Giáo viên: "Bây giờ đổi sang Hyunjung và cúi xuống."

Hai tay đổi vị trí, Soobin muốn nắm lấy cổ tay Hyunjung, nhưng Hyunjung nghĩ nên nắm tay trước tiên, để cảm nhận cả bàn tay.

"Tay chị mềm hơn em nghĩ luôn đấy."

"Ừm."

"Ừm. Ngón tay của chị dài và mỏng quá, em còn tưởng nắm vào sẽ cứng. Không ngờ tay chị lại giống trẻ con..."

"A ~ Soobin à, đừng nói nữa... (ngại quá)."

Tai của Hyunjung đỏ bừng sau khi được khen ngợi. Soobin nói có phần cố ý, thấy vẻ xấu hổ của Hyunjung thật dễ thương.

"Unnie, có đau thì nói cho em biết nhé."

"Ừm."

"Có đau không? Chị có muốn em kéo thêm không?"

"Chị sẽ tự làm."

Giáo viên: "Các gân của chân trở nên cứng, vì vậy các bạn cũng có thể kéo chân một cách thích hợp."

"Unnie, chị có thể dang chân ra thêm được không? Có đau không?"

"Không đau đâu, không sao đâu."

"Wow, chị dẻo quá ~"

-Trường quay (ngại ngùng)-

MC Dayoung (với nụ cười trên môi): Hey ~

MC Yeonjung: Cả hai đều mặc trang phục tập yoga và có vóc dáng rất đẹp. Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

MC Yeoreum: Giọng nói quyến rũ cũng được hòa vào một cách tự nhiên.

MC Dayoung: Xin lỗi, đây có phải là yoga không? Yoga là như thế này à?

——

Cuối cùng là thiền.

Hai người ngồi bắt chéo chân, quay lưng lại, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng trong thiên nhiên và tiếng hót líu lo của các loài chim trong rừng.

——

"Son Juyeon và Kim Jiyeon hẹn hò."

"Này." Jiyeon lên xe của Juyeon, nhưng lại có vẻ thất vọng với Juyeon.

"Có chuyện gì vậy?" Juyeon hỏi cô ấy.

"Chị cũng muốn trở thành một tay đua mô tô nên chị tưởng em sẽ lái chiếc xe đó đến đón chị."

"Vậy chúng ta xuống xe thôi."

Không nói một lời, Juyeon tháo dây an toàn và bắt đầu mở cửa. Jiyeon níu cô ấy lại thật chặt.

"Này, này, chị chỉ nói vậy thôi. Đùa thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy, Juyeon cũng cười nói: "Được rồi, em cũng nói đùa. Xe em đậu gần nhà C. Nếu chị muốn ngồi, em sẽ đi cùng chị bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ mặt trời đã lên cao, buổi tối chạy xe mô tô sẽ thoải mái hơn."

"Ừm."

Trên đường đi, Jiyeon cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người không nói chuyện nhiều như lần hẹn hò đầu tiên, nhưng cũng không có vẻ ngượng ngùng.

Jiyeon bóc hai viên kẹo, đưa một viên cho Juyeon, còn viên kia nhét vào miệng. Với một ít đường có vị dưa hấu trên tay, Jiyeon tìm thấy một gói khăn ướt trong túi của Juyeon, có mùi bạc hà nhẹ và có mùi thơm dễ chịu.

"Trời sắp mưa à?" Jiyeon nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.

"Có lẽ là vào buổi chiều."

"Chúng ta thực sự sẽ chơi dưới nước à?"

"Không có, em chỉ cố ý trêu chọc cô ấy thôi." Juyeon hỏi Jiyeon: "Thật ra tối hôm qua em thấy cô ấy đã gặp rất nhiều khó khăn khi đưa ra lựa chọn."

Nhắc đến Hyunjung, Jiyeon nhìn ngón chân và thầm thở dài.

"Ừm chị biết."

"Em không ngờ cô ấy lại chọn em vì em đã kể chuyện tình cảm của chúng ta với cô ấy."

"Em đã nói gì với cô ấy?"

"Nói chúng ta không hợp nhau, v.v., tương tự như vậy."

"Vậy thì cô ấy vẫn chọn em ~"

"Chà, đó là lý do tại sao em nói em không nghĩ đến điều đó."

Chủ đề giữa hai người ban đầu là về thời tiết, nhưng vì chủ đề chung là "Kim Hyunjung" nên họ bắt đầu tâm sự.

Jiyeon: "Thật ra, đêm qua chị đã rất lo lắng."

"Lo lắng?"

"Đúng vậy, lúc mọi người được quyền lựa chọn, tim chị đập rất nhanh, lúc đó chị cũng không biết nên làm cái gì, có thể làm cái gì. Khi chị bảo Hyunjung unnie lựa chọn, kỳ thật chị cũng biết ban đầu cô ấy không muốn chọn em."

"Cô ấy muốn chọn Sojung unnie."

"Ừ, em cũng thấy à?"

"Giác quan thứ sáu đấy. Em có cảm giác như chị và Sojung unnie đang ngày càng thân thiết hơn."

"Cho nên sau khi chọn xong, chị rất xấu hổ. Chị không biết phải đối mặt với Sojung như thế nào sau đó, cũng không biết phải đối mặt với Hyunjung unnie như thế nào."

Cuộc trò chuyện tiếp tục khi chiếc xe rẽ vào một khúc cua cạnh bãi biển.

"Hôm nay cô ấy có hẹn với Soobin unnie phải không?"

"Ừm."

Juyeon hỏi: "Unnie, chị có quan tâm không?"

Jiyeon nghịch nghịch chiếc khăn ướt trong tay, gấp gọn gàng lại. Đôi mắt cô luôn cụp xuống. Một lúc sau cô nói nghiêm túc:

"Không sao đâu, chị thực sự không quan tâm đâu."

"Nếu Soobin unnie lần nào cũng chọn Hyunjung unnie thì chị có quan tâm không?"

"Nói thế nào nhỉ ~ Chị nghĩ chị hiểu cô ấy."

Juyeon nhớ tới lời nói lúc sáng của Jiyeon: "Cô ấy không dám", như thể cô ấy đã theo dõi từng bước đi của Hyunjung.

"Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chị sao?"

Khăn ướt cuối cùng được ném vào chiếc giỏ nhỏ dưới chân, Jiyeon ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng cũng mỉm cười.

"Này Son Juyeon." Jiyeon cười nói: "Em không thể nói thẳng thừng như vậy được."

"Hahahaha. Được rồi, em hiểu rồi."

"Còn em thì sao?" Jiyeon hỏi Juyeon: "Cô ấy ra khỏi phòng, nên em chỉ kể một nửa câu chuyện. Hiện tại em và Luda thế nào rồi?"

"Luda ​​unnie có lập trường của riêng mình và luôn rất độc lập. Em không thể ép buộc cô ấy, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

"Cô ấy có phải là mối tình đầu của em không?"

"Ừm."

"Người ta nói mối tình đầu thường khó quên. Không nhất thiết là con người, mà là cảm giác của mối tình đầu." Cô tò mò hỏi Juyeon: "Trước đây em có từng tìm kiếm bóng dáng của Luda trong chị không? Hãy nói thật cho chị biết."

Juyeon xoa mũi, vẻ mặt có chút sợ hãi: "Không có."

"Đồ nói dối, những người phụ nữ sống ở tầng một đều thích nói sự thật."

Jiyeon đang đề cập đến Hannam-dong, phòng ngủ của Juyeon và Hyunjung.

Juyeon cười khúc khích: "Thật ra lúc đó em không nghĩ mình còn có tình cảm với Luda unnie. Thật đấy, em thề. Chúng em đã không gặp nhau hơn hai năm rồi, những ngày tháng chúng em không hợp nhau còn dài hơn những ngày chúng em ở bên nhau."

"Còn bây giờ, sau khi sống cùng nhau hàng ngày thì sao?"

Juyeon nhớ lại thói quen của mình và thậm chí cả cỡ giày mà Luda mang. Nó đã khắc sâu vào xương tủy, vì đó lần đầu biết yêu nên cô đã tìm mọi cách để lấy lòng Luda, toàn tâm toàn ý ghi nhớ mọi chuyện.

Mực nước trong lòng vốn dĩ bình tĩnh, nhưng Luda vô tình chạm vào đã mở ra hộp bảo vật phong ấn trong lòng Juyeon, lập tức gây ra náo động, sóng biển cuồn cuộn suốt đêm, rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Juyeon suy nghĩ một lát, không biết tại sao lại ngừng nói. Khi Jiyeon nhìn thấy điều này, cô lập tức dừng lại và nhìn về phía xa mà không nói gì.

Juyeon hỏi Jiyeon: "Còn Hyunjung unnie thì sao? Cô ấy có phải là mối tình đầu của chị không?"

Jiyeon không trả lời ngay, cô nhéo lòng bàn tay, cắn môi nói: "Cô ấy còn 'đáng sợ' hơn mối tình đầu của chị."

[Phụ đề: Khi hai người đến gần địa điểm, bầu trời trở nên tối sầm và có vẻ như trời sắp mưa]

"Kim Jiyeon & Son Juyeon, Công viên đua xe trọng lực đảo 9.81 Jeju."

Tại đây, du khách có thể trải nghiệm cảm giác phấn khích khi xuống dốc với tốc độ 9,81m/s² đồng thời ngắm nhìn núi Chengshan và bãi biển xanh tuyệt đẹp.

Ngồi sau tay lái của chiếc xe GR (Gravity Racing) được phát triển bằng công nghệ độc quyền trên đường đua được tối ưu hóa cho cuộc đua trọng lực và tham gia vào cuộc đua thú vị! Người chơi cũng có thể trải nghiệm các hoạt động trong nhà như trò chơi laser và xe đụng.

Đua xe luôn là bộ môn yêu thích của Juyeon và cô không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi chơi nó theo nhiều cách khác nhau. Đồng thời, địa điểm hẹn hò do Juyeon chọn một lần nữa giành được sự ưu ái của Jiyeon.

"A a, chị rất thích nơi này, Juyeon."

"Em biết chị sẽ thích, bù lại sự tiếc nuối vì hôm nay không lái xe máy đến đón chị nhé."

Ngay khi bước vào sảnh dẫn đến phòng bán vé, cả hai phải đi qua hành lang của phòng triển lãm Gravity Traffic Jams. Thiết kế ánh sáng và trưng bày trong phòng mang đầy tính công nghệ và mMột trong những chiếc xe đua nguyên bản và giới hạn được trưng bày sau cửa kính để mọi người chiêm ngưỡng.

Jiyeon đi trên hành lang rộng rãi: "Chắc chắn là thú vị, chắc chắn là siêu vui!"

Juyeon cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi thấy tâm tình Jiyeon tốt hơn.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Jiyeon unnie ngày hôm đó đã rất vui vẻ và tôi thực sự cảm nhận được sự hạnh phúc và vị tha của chị ấy khi tham gia hẹn hò.

——

Sau khi mua vé thành công, hai chiếc khóa giống như đồng hồ treo trên cổ tay họ. Mỗi khi vào một cấp độ, sẽ cần phải đối mặt với máy AI để nhận dạng thông tin người chơi. Ngay khi đèn xanh nhấp nháy, cửa sẽ tự động mở ra, hiệu ứng ánh sáng và âm thanh rất sôi động.

"Wow ~ Đẹp quá ~" Jiyeon hỏi Juyeon: "Đẹp mà đúng không?"

"Chà, ở đây thú vị hơn Seoul nhiều."

Ngay cả thiết kế đèn chiếu sáng hoàn toàn trong suốt của thang cuốn cũng được ưa chuộng.

Khi cả hai đi lên thang cuốn, Jiyeon nói với vẻ xúc động: "Chị đã đến đảo Jeju nhiều lần, và có lần chị ở gần sân bay vì chị chỉ muốn nghỉ ngơi và đổi chỗ ngủ. Chị không biết ở đảo Jeju lại có một nơi như vậy. Đây là lần đầu tiên chị đến đây đấy."

"Ah ~ Thật ư. Không tệ phải không? Em nghĩ mỗi nơi chúng ta hẹn hò đều rất thú vị."

"Ồ đúng vậy!" Jiyeon vỗ vỗ Juyeon vai: "Em thật biết chọn địa điểm, thật tốt."

Thang cuốn rất dốc và cao tới ba hoặc bốn tầng.

Ngay khi bước ra khỏi cổng, có thể nhìn thấy sự bao la vô tận của núi và biển, cũng như vẻ đẹp độc đáo của hơn chục con đường mòn uốn lượn xuống núi.

"Trời ạ! Juyeon, ở đây đẹp quá  ~~ Thú vị quá đi."

Juyeon còn đang khử trùng tay, Jiyeon làm xong cũng đã đi xuống điểm xuất phát.

"Unnie, chậm lại."

"Nào, chị muốn chiếc xe này!"

[Phụ đề: Lái xe trọng lực dành cho 2 người]

Theo hướng dẫn của nhân viên, Jiyeon ngồi ở ghế sau và Juyeon ngồi ở ghế trước.

"Unnie, chị có muốn ngồi phía trước không?"

"Chị muốn ngồi phía sau. Vị trí này có vẻ thú vị hơn. Còn em sẽ điều khiển phương hướng."

"Được thôi." Juyeon ngồi ở phía trước, ghế lái rất thấp, giống như ngồi dưới đất: "Ôi chân em."

"Chân của em có khó chịu không? Mà này, đầu gối của em vẫn ổn, phải không?"

"Không sao đâu, em chỉ nghĩ là nó sẽ bị kẹt nếu em ngồi vào."

Jiyeon nhăn mũi: "Em và Kim Hyunjung có một điểm rất giống nhau."

"Hả chỗ nào?"

"Em luôn lo lắng chân mình không có chỗ tựa. Kỳ thật là bởi vì em quá gầy, xương bánh chè dễ bị va chạm, sẽ gây đau đớn, sợ bị thương."

"Hahahaha, nghe có vẻ đúng." Juyeon quay lại và hỏi Jiyeon sau khi thắt dây an toàn: "Chúng ta gọi tên cô ấy một cách riêng tư như thế được sao?"

"Chúng ta? Chỉ có chị thôi." Jiyeon ngây thơ cười: "Dù sao cô ấy cũng không nghe được. Nhanh chuẩn bị đi!"

"Được rồi, được rồi, chị sẵn sàng chưa? Chúng ta xuất phát thôi."

"Ah ~ đợi một chút! Đột nhiên chị thấy hơi sợ. Đây là đỉnh núi, lao xuống thế này luôn sao?"

"Đường quanh co và không nhanh lắm đâu. Nếu chị sợ, em có thể phanh lại."

Jiyeon kiểm tra, cô và Juyeon có dây an toàn khác nhau. Juyeon có hai dây an toàn trên vai và giữ toàn bộ cơ thể, và cái còn lại cài qua bụng, gần như dính chặt cả người trên xe. Còn cô chỉ có dây đeo ngang qua bụng. 

Và không ai trong số họ có mũ bảo hiểm!

Nhân viên dạy lại kiến ​​thức an toàn cho hai người: "Người ngồi ở ghế sau cứ ôm lấy người ngồi phía trước."

"Cái này có thực sự an toàn không? Sẽ không bị rơi ra phải không?"

Juyeon nắm tay Jiyeon: "Đừng sợ, đi với em thì sợ gì? Rất an toàn."

"Được, chị tin em." Jiyeon vỗ vỗ vai Juyeon: "Em phải ngoan ngoãn, không được đùa giỡn!"

"Em biết rồi, đi thôi!"

Chiếc xe di chuyển chậm rãi xuống núi với tốc độ ổn định, không ngờ câu nói đầu tiên của Jiyeon khi lái xe xuống núi là: "A! Trời đang mưa!"

[Phụ đề: Thời tiết ở Jeju lúc này đang mưa nhẹ]

"Vậy thì càng chân thật hơn." Juyeon có thể khiến bất kỳ chuyện tiêu cực nào trở nên thú vị: "Hãy tưởng tượng chúng ta đang truy đuổi tên tội phạm trước mặt, và trời bắt đầu đổ mưa."

"Hahahahaha, nhưng mưa đang rơi vào mặt chị. Lớp trang điểm của chúng ta sau một thời gian sẽ ra sao?"

"Vậy hãy để Kim Hyunjung đến giao đồ trang điểm đi."

Jiyeon cười sảng khoái, vỗ nhẹ vào vai Juyeon, như muốn dạy cho cô ấy một bài học: "Không được gọi cô ấy như vậy."

"Chiếc xe đang chạy trong mưa, tiếng nói ngày càng to hơn."

"Không phải chị đã nói rằng sau lưng có thể gọi tên cô ấy sao?"

"Nếu chị nói cô ấy nghe quen rồi thì sao!"

Phía trước có những khúc cua liên tục, tốc độ của xe tăng dần.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh ~"

"Chị có muốn phanh lại không?"

"Không không không!!!"

"Woo hoo ~ Đó chính xác là tăng tốc mà em thích. Chị có sợ không?"

"Không sợ, vui quá!!!!"

"Unnie, nhìn bên kia là núi Chengshan. Đẹp lắm. Nhìn lên đi!"

"Ah! Nhưng mưa đang tạt vào mặt chị này."

"Mấy phút sau hai người lái xe tới chân núi."

"Ha ~ Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi."

Xe đua chậm rãi xếp thành hàng, tiến vào khu vực quản lý, Juyeon nói: "Unnie, chị thấy đi lướt sóng với Sojung unnie hay lái xe với em vui hơn?"

Suy nghĩ một lúc, Jiyeon nói: "Chọn lướt sóng đi."

Cô đã chọn Sojung.

Juyeon ôm trán, giả vờ thất vọng.

"Không, bởi vì hôm nay trời mưa mà." Jiyeon cố gắng bù đắp.

"Buồn quá." Cô lại hỏi: "Cái nào thú vị hơn: chơi xe đua với em vào một ngày mưa, hay cuộc hẹn hò ngày hôm qua với Hyunjung unnie?"

"Chà... hãy chọn Kim Hyunjung."

"Bị mất hai bàn thắng, buồn của Son Juyeon."

Juyeon ôm ngực: "Trái tim em đau quá, chị rõ ràng là rất hạnh phúc khi vào đây mà."

"Ah, chị đã bảo bởi vì hôm nay trời mưa mà."

-Trường quay-

MC Yeoreum: Vậy hẹn hò với Hyunjung unnie và lướt sóng với Sojung unnie thì cái nào thú vị hơn? Hỏi cô ấy nhanh lên!!!!

MC Yeonjung: Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha.

——

[Phụ đề: Tòa nhà B]

Yookyung lấy túi xách, sửa lại mái tóc của mình trước gương lần cuối và chào tạm biệt Dawon.

"Em sẽ ra ngoài."

"Với Hyunjung unnie? Hay Luda?"

"Trước tiên em sẽ gặp Luda unnie vào buổi sáng đã."

"Trời đang mưa, đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng ~"

Yookyung lái xe đến tòa nhà C.

"Hi, Yookyung."

"Hi ~"

Luda lên xe.

"Lee Luda và Lim Yookyung trong buổi hẹn hò đầu tiên"

"Tối qua em ngủ ngon không?" Luda mỉm cười ngọt ngào với Yookyung.

"À, rất ngon."

"Chị chưa có bằng lái xe trong nước nên chị đã nghĩ chúng ta sẽ bắt taxi đến đó chứ."

"Gần đây em đi thực tập, thỉnh thoảng phải di chuyển giữa các đài truyền hình và trường học nên em lái xe của mẹ nhưng em vẫn là một người mới lái xe."

"Như vậy vẫn tốt hơn chị, rất mạnh mẽ."

Yookyung ngồi trong xe chần chờ một lát, tựa hồ hai người đang thăm dò lẫn nhau.

Cuối cùng, Luda đã thú nhận với cô ấy dựa trên cảm nhận của mình: "Thực ra, chị đã biết về mối quan hệ giữa Dawon và Juyeon. Chị nghĩ Dawon có lẽ đã nói với em trước khi em đến, phải không?"

"Nếu em không biết thì sao?"

Yookyung mỉm cười, thái độ không đồng ý của cô khiến Luda thở phào nhẹ nhõm, xem ra vụ cá cược là đúng, Yookyung thực sự sẵn sàng đến chương trình để "góp đủ số lượng".

Luda im lặng mỉm cười, Yookyung liếc nhìn cô và nhìn lại với một nụ cười rõ ràng trên môi.

"Chị rất thông minh, xem ra nếu hẹn hò với chị, em sẽ không thể giấu được bí mật của mình."

"Haha, phải không? Làm sao em thấy điều đó?"

"Chỉ là cảm giác thôi."

Yookyung tuy làm phóng viên thực tập chưa lâu nhưng đã tiếp xúc với nhiều người thuộc mọi tầng lớp, hơn những người bình thường trong xã hội. Mặc dù bề ngoài Luda trông ngọt ngào và dễ thương, sẽ không quá lời khi miêu tả cô ấy là kiểu người "vô hại" từ đầu đến chân, nhưng đôi mắt sâu thẳm và sắc bén cùng với bộ não luôn nhạy bén, rõ ràng. Từ cách cô ấy nói và đôi mắt của cô ấy, như con sói trắng nhỏ trên thảo nguyên vẫn cảnh giác với môi trường xung quanh và miễn nhiễm với mọi chất độc.

"Xe đã tới nơi."

"Không ai vội vàng ra khỏi xe."

"Em có thể biết tại sao tối qua chị lại gửi tin nhắn cho em không?"

"Em xinh đẹp như vậy, sao không cho phép người ta thích em được chứ?"

Phải chăng là bản thân đang suy nghĩ quá nhiều? Mặc dù Yookyung không nói gì, nhưng đôi mày hơi nhướng lên và đôi mắt trầm tư của cô ấy không thể lừa được Luda.

"Em nghĩ hôm nay chị sẽ hỏi em về Dawon, hay là... hỏi về quá khứ của Dawon và Juyeon?"

Vì Luda đi thẳng vào vấn đề nên Yookyung cũng rất hào phóng.

"Dawon unnie và em đã duy trì mối quan hệ qua tin nhắn trên điện thoại nhiều năm và chúng em rất hiếm khi gặp nhau. Vì vậy, em không biết nhiều về cuộc sống riêng tư của cô ấy trong vài năm qua. Em chỉ tìm hiểu về Son Juyeon trong những ngày em chuẩn bị đến đây."

Luda nhẹ nhàng nói: "Lần này em thực sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Chị không tò mò về câu chuyện của họ."

Liệu mình có nghĩ sai không? Chị ấy thực sự không muốn đề cập đến Dawon? Vậy tại sao chị lại gửi tin nhắn đó, có phải vì chị không biết gửi cho ai? Yookyung rất tự nhận thức và cảm thấy mình không phải là mẫu người mà Luda thích.

"Thật sao? Chị không tò mò về câu chuyện của họ, và chị không muốn biết Dawon unnie bây giờ nghĩ gì về Juyeon sao?"

"Dawon đến sớm hơn em, chị đã nhìn thấy rất nhiều điều và chị có nhận định của riêng mình. Hơn nữa, chị đã xa Juyeon hai năm, hai năm qua, chị không để ý đến cô ấy, cũng chưa bao giờ quan tâm đến cô ấy." Luda nói điều này và mỉm cười bình tĩnh: "Chị vẫn còn muốn chiếm giữ trái tim cô ấy một cách ích kỷ và không cho phép cô ấy tiếp xúc với những người phụ nữ khác sao?"

"Chị không trách Dawon unnie đã đến chương trình sao?"

Lúc này, cô thực sự thấy ghen tị với Dawon, Luda cuối cùng cũng hiểu rằng Yookyung có thái độ thù địch và phòng thủ với mình.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Yookyung có lẽ lo rằng tôi sẽ làm Dawon xấu hổ hoặc làm điều gì đó khiến Dawon cảm thấy bị tổn thương sau khi tôi biết về mối quan hệ giữa Dawon và Juyeon. Có thể thấy rằng em ấy đứng về phía Dawon và rất bảo vệ cậu ấy. Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng đã có hiểu lầm về Dawon vài ngày trước.

——

Ngoài cửa sổ có một con ong cô đơn đang hút mật trong những bông hoa, Luda đột nhiên nhớ tới vừa rồi xe của Hyunjung đậu ở phía sau cô, cô biết rõ ràng Hyunjung đang nhìn mình.

.... Tại sao chị ấy không đến chào? Không biết vết thương sau gáy Hyunjung đã lành chưa. Không biết thuốc mỡ mình đưa cho chị ấy trước khi rời đi tối qua đã được bôi chưa. Không biết hôm nay có bị ngứa hay đau gì không.

"Chị không trách Dawon unnie đã đến chương trình sao?"

"Không." Luda thở dài. Cô nhìn con ong ngoài cửa sổ và dường như đang thất thần: "Thích một người thì có gì sai chứ?"

Khóe miệng Luda hơi cong, giọng nói nhẹ nhàng nhìn ra đâu đó bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt có vẻ phức tạp nhưng dường như lại không có suy nghĩ gì, mà chỉ lơ đãng.

Yookyung đã nghiên cứu một số tâm lý học, giống như bệnh nghề nghiệp, cô sẽ học cách quan sát giọng điệu và biểu cảm của người đối thoại, khuôn mặt lạnh lùng của Luda ngày hôm nay dường như được bao phủ bởi một lớp màu xám mờ, khiến Yookyung không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Dù sao mấy phút trước Yookyung cũng đã đoán sai rồi.

Luda hiện tại đã trải qua sự thay đổi trạng thái trong mắt Yookyung. Luda là một người thông minh và độc lập. Thế giới của cô ấy là lấy chính mình làm trung tâm. Nếu cô ấy thực sự muốn quay lại với Juyeon, cô ấy sẽ có cách để khiến Juyeon phải lòng cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ qua sự tồn tại của Dawon và sẽ lợi dụng mọi thứ mà không hề bận tâm.

Suy cho cùng, Yookyung vẫn kém Luda hai tuổi. Có vẻ không hợp lý nếu một sinh viên đứng đầu trường y có kinh nghiệm và trí tuệ dễ dàng bị đánh bại bởi một sinh viên năm cuối về mặt ngôn ngữ.

Có vẻ như suy nghĩ của Dawon khiêm tốn hơn nhiều. Nếu cô ấy thực sự muốn quay lại với Juyeon, trước tiên cô ấy phải xác nhận tình cảm của Luda dành cho Juyeon là bao nhiêu.

Yookyung có linh cảm rằng nếu ai cạnh tranh với một người phụ nữ như Luda để giành cùng một người thì có lẽ họ sẽ thua.

"Nhân tiện, đây là đâu vậy?" Luda quay lại nhìn cô ấy.

Yookyung nói: "Gần đây có một nơi bán nến thơm đặc biệt, em muốn thử một lần."

"Nến thơm?"

Luda sửng sốt một lúc, trong đầu dường như đang nghĩ đến điều gì đó, có lẽ chính là đã nhìn thấy món quà Sojung đưa Jiyeon đêm qua. Yookyung thu dọn đồ đạc và xuống xe, cô đi theo cô ấy mà không cần suy nghĩ.

Đây là một tiệm trị liệu bằng hương thơm được thiết kế riêng.

"Chị có thích nến thơm không, unnie?"

"Ừ, chị thích. Bọn chị thắp nó hàng đêm trong phòng ngủ ở Hannam-dong."

Cô vừa nhớ ra, hóa ra vừa rồi  đang nghĩ đến cô ấy, Kim Hyunjung, người đã mua nến thơm cho phòng ngủ của họ khi mọi người mới chuyển đến.

Hơn nữa cô cũng nghe Soobin nói sở dĩ Hyunjung cho bọn họ nến thơm là vì đã tặng một cái cho phòng ngủ của Sojung trước. Giờ nghĩ lại, hẳn là Hyunjung chuẩn bị trước cho Jiyeon.

Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi giọng nói của người hướng dẫn: "Hôm nay chúng ta sẽ làm nến thơm và nước xịt phòng."

"Chúng ta là làm cho nhau, hay là chính mình làm vậy?" Yookyung hỏi.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, hai người không còn đơn giản coi lần này là "cuộc hẹn hò" nữa. Hơn nữa, giữa họ có nhiều mối quan hệ phức tạp. Có vẻ như khả năng cả hai phát triển thành một cặp là cực kỳ thấp. Tuy Yookyung không nói rõ ràng nhưng Luda cũng hiểu ý nửa đùa nửa thật.

Luda ngạc nhiên nhướng mày: "Dù thế nào đi nữa, Yookyung, chúng ta đang hẹn hò, và tất nhiên là chúng ta sẽ làm điều đó vì nhau rồi."

Trong khi nói chuyện, Luda đã bắt đầu cầm lên dụng cụ ống nghiệm mà cô rất quen thuộc.

"À ~ Được rồi, vậy em sẽ làm cái đó bằng cả trái tim mình."

"Tất nhiên là em phải cẩn thận rồi ~ Em phải cẩn thận trong mọi việc mình làm."

"Nhưng làm việc chăm chỉ chưa chắc đã được đền đáp, nếu nó bị phản tác dụng thì sao?"

"Nhưng mà cũng không phải bất lợi, ít nhất em biết nghề này có thích hợp với mình hay không, nếu cảm thấy không thích hợp thì hãy kịp thời ra ngoài, đừng lãng phí thời gian."

Luda nói với đối phương và chính mình.

"Điều quan trọng là phải ngăn chặn tổn thất kịp thời, nhưng không phải ai cũng làm được."

Yookyung chọn một mô hình hình trụ, đơn giản và không dễ mắc sai lầm, sau đó nói: "Có nhiều người muốn lao vào biển lửa, họ sẽ không nhìn lại cho đến khi đâm vào tường, và dù có bị tan thành từng mảnh, họ cũng sẽ không hối hận."

Tuy Luda tập trung vào công việc thủ công của mình, nhưng cô vẫn có thể trò chuyện: "Chị hy vọng em và chị sẽ không như vậy, ít nhất là ở chương trình này."

Mọi thứ chỉ bắt đầu như một cuộc trò chuyện đơn giản, nhưng cuối cùng cả hai bên đều có lời để nói, và họ đã chuyện trò một cách chân thành.

Yookyung trộn nguyên liệu và sáp rồi cho vào một chiếc hộp đựng có hình dáng kỳ lạ. Luda giúp cô ấy cầm chiếc khuôn có hình dáng đặc biệt.

"Em không sợ nhìn xấu sao?"

"Nhưng cái này... hình dáng này thật sự rất hấp dẫn đối với em. Cái này tuy không phải đẹp nhất, nhưng là đặc biệt nhất."

"Thật sự là hiếm thấy. Nếu phối màu sắc tốt, hiệu quả có thể sẽ tốt."

Yookyung nói: "Mang về Seoul và để ở phòng ngủ của chị nhé. Nhìn thoáng qua chị sẽ biết nó thuộc về em. Em sẽ có cảm giác khá là tự hào."

Luda nở một nụ cười đáp lại cô ấy.

"Đã đến lúc nến thơm đặc lại và hoàn thiện."

"Chúng ta có nên chụp ảnh không?"

"Được."

"Chị chụp ảnh đẹp lắm."

" Phải nói đến Yookyung chứ, em rất xinh đẹp. Có rất nhiều người trong trường đang theo đuổi em phải không?"

"Không có, em rất bận, dạo này em gần như không quay lại trường học, cũng không ở lại trường lâu."

"Bởi vì điều đó mà chị cùng Juyeon mới chia tay."

Yookyung hỏi: "Là vì hai người không thường xuyên gặp mặt sao?"

"Lúc đó việc học rất áp lực, báo cáo hàng ngày, báo cáo hàng tuần, báo cáo thí nghiệm theo yêu cầu của giáo sư..."

Yookyung cũng cảm thấy như vậy: "Em cũng vậy. Khi bận rộn, em thậm chí còn hiếm khi tham dự tiệc tối của bạn bè chứ đừng nói đến hẹn hò." Cô lại hỏi: "Chị có hối hận vì điều đó không? Chị có hối hận khi chia tay Juyeon vào thời điểm chưa thích hợp cho tình yêu không?"

"Bây giờ chị không hối hận. Nếu được trở lại lần nữa, có thể chúng ta vẫn có một kết cục giống nhau. Chị chỉ mong cô ấy không gặp phải một người chỉ biết mạnh mẽ và không để cô ấy vào vị trí quan trọng."

——

"Hắt xì!"

Trong nhà hàng phương Tây nơi họ đang dùng bữa, Jiyeon liên tiếp hắt hơi ba lần.

"Ai đang mắng chị thế này?"

"Kim Jiyeon và Son Juyeon đến quán cà phê để dùng bữa"

"Chị không sao chứ? Chị bị cảm à?" Juyeon bưng đĩa cơm đi tới, hai người ngồi cạnh nhau ở khu vực ăn uống có bậc thang.

"Chắc là không đâu, chỉ là ngứa mũi thôi."

"Có lẽ ai đó đang nghĩ đến chị."

"Ừ, chị cũng nghĩ vậy. Để chị làm, em nghỉ chút đi."

Jiyeon cắt bánh mì kẹp thịt thành từng miếng và cắt khoai tây chiên lớn thành bốn phần. Trong khoảng thời gian này, Juyeon nói sẽ tự mình làm, nhưng bị Jiyeon ngăn cản.

"Trước kia em giúp chị cắt rồi, hôm nay chị sẽ làm."

Đây cũng là một cuộc hẹn hò tương tự nhưng cảm xúc và suy nghĩ của họ đã thay đổi sau khi đến đảo Jeju.

"Này ~ Xong rồi."

"Cảm ơn."

"Thời gian trò chuyện sau khi ăn"

"Vậy chị định làm gì, unnie?"

"À ~"

"Đây là vấn đề không thể tránh khỏi, sáng sớm em mới kể chuyện của mình cho chị nghe. Nhưng dựa theo chuyện xảy ra tối qua, em nghĩ vấn đề mà chị đang gặp phải còn khó khăn hơn của em."

"Thật ra, Juyeon, chị rất thích cách chúng ta hòa hợp ngày hôm nay, kể cả đêm qua với mọi người."

"Tại sao, vì sau khi tiết lộ X, chị có thể mở lòng mình ư?"

"Ừ. Trước đây ở biệt thự thực sự rất khó khăn."

Juyeon "Ừm" một tiếng dài.

"Lúc đó chị rất tiếc vì em là bạn cùng phòng của Hyunjung."

"Không có gì đáng tiếc cả, không thử thì làm sao biết được ai phù hợp với mình?"

"Chị rất vui khi em nghĩ về chị như vậy, chị sợ khi nhìn lại, em sẽ cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian cho chị."

"Sao có thể như vậy được? Nếu không có chị, em cũng không biết mình muốn gì." Juyeon thản nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau đạt được thành công."

Jiyeon nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó khóe môi lại nhếch lên, trong mắt tràn đầy suy nghĩ.

Jiyeon tiếp tục: "Mục đích của chị khi tham gia chương trình này là để 'làm rõ trái tim mình'."

Juyeon yên lặng nghe.

"Bởi vì chị và cô ấy chia tay quá vội vàng. Bọn chị không bao giờ gặp lại nhau sau cuộc điện thoại chia tay. Cô ấy dường như đã biến mất."

"Thật sao? Nghe có vẻ vô tâm quá."

"Thật khó tin. Vì vậy chị đang tìm cơ hội để nói chuyện với cô ấy."

"Từ khi đến đây chị đã nói chuyện vui vẻ với cô ấy chưa?"

"Chuyện này đã xảy ra một lần trước đây nhưng cô ấy luôn nói về lý do tại sao hai người không thể tiếp tục hẹn hò với nhau."

"Hôm qua hai người có nói chuyện trên đường đến Jeju không?"

"Ừ. Thái độ của cô ấy vẫn như cũ."

Đôi đồng tử màu hổ phách của Jiyeon chậm rãi chuyển động, như thể cô nhớ ra điều gì đó.

"Nhưng sau khi đến đảo Jeju, cô ấy đã khác rất nhiều so với lúc còn ở Seoul."

Juyeon trên mặt cũng lộ ra một tia vui mừng, rất biết nghe lời: "Như thế nào thế?"

"Tối qua chị đã nhận được một tin nhắn từ cô ấy, điều mà trước đây chị chưa từng nhận được."

Juyeon hỏi: "Trước đây cô ấy chưa từng gửi tin nhắn cho chị sao?"

"Ừ. Và sáng nay cô ấy đã đến đánh thức chị dậy. Mặc dù cô ấy đến mượn sản phẩm chăm sóc da của chị nhưng dựa trên những gì cô ấy đã làm trước đây, chị nghĩ cô ấy sẽ tìm cách nhờ người khác mua một bộ giống hệt và gửi cho cô ấy. Cô ấy sẽ không tốn công sức mượn đồ của chị và gọi chị dậy."

"Chị có nghĩ là cô ấy cố ý làm vậy không?"

Ban đầu đó chỉ là suy nghĩ trong đầu Jiyeon, nhưng khi cô ấy nói ra, dường như phải tìm hiểu xem đó có phải là ý định của Hyunjung hay không. Bằng cách này, Jiyeon đã không nói sự thật nữa.

"Chị không biết nữa."

"Đúng rồi, Juyeon. Lần đầu tiên đến đây chúng ta không phải rất thân sao? Lúc đó cô ấy và Soobin rất thân thiết. Chị nhớ chính em là người luôn yêu cầu bọn họ nắm tay nhau, bọn họ có quan hệ rất tốt tại thời điểm đó."

Juyeon lập tức không có phản ứng, nắm tay là sao? Suy nghĩ một lúc, cô nói: "À ~ Đó là hình phạt của trò chơi. Chơi như thế này rất vui."

"Nói thật, lúc đó chị có cảm giác khủng hoảng, chị nhớ hôm đó đến lượt chị rửa bát, nửa đêm xuống lầu, em sợ chị lạnh nên mới đưa áo khoác của em cho chị."

"Một vài ngày trước."

Jiyeon đang rửa bát trong bếp và mặc áo khoác của Juyeon. Hyunjung tới rót nước đứng sau Jiyeon, ánh mắt không ngừng nhìn vào trên quần áo của Jiyeon.

——

"Unnie, chị có nhận thấy không?"

"Chị khẳng định có thể nhìn ra, nhưng cô ấy cũng không nói gì, từ khi chuyển đến cô ấy rất ít liên lạc với chị, nhưng có thể cùng em hòa hợp rất tốt."

"Chị có muốn nghe suy nghĩ của em không?" Juyeon thăm dò hỏi.

"Ừ." Trong mắt Jiyeon tràn đầy mong đợi.

(MC Yeonjung: Hai người rất giống nhau, đều đang bàn luận xem "ai phải lòng mình" sau lưng mọi người.)

"Giờ nghĩ lại, em không nghĩ cô ấy không quan tâm đến chị. Chị còn nhớ địa điểm hẹn hò đầu tiên của chúng ta không? Lúc đầu em chọn sông Hàn. Dù không phải là lựa chọn đầu tiên của em nhưng em cũng có ý định như vậy. Nhưng cô ấy nói bên ngoài nóng lắm, sợ chị tắm nắng nên em mới đổi sang địa điểm trong nhà."

"Vậy à ~" Jiyeon hỏi: "Đi sông Hàn cũng tốt, chị cũng không sợ nóng lắm. Em định làm gì vậy?"

"Đạp xe trên sông Hàn."

Bàn tay cầm chiếc khăn giấy của Jiyeon đang lơ lửng trên không một lúc rồi hỏi: "Đạp xe?"

"Ừm."

"Juyeon ~ Chị không biết đi xe đạp."

Juyeon vỗ trán, "Bụp" một tiếng thật lớn: "Khó trách cô ấy ngăn cản em đưa chị đi chơi ở sông Hàn."

Jiyeon vuốt tóc, nhìn cô ấy, ngơ ngẩn đến mức đỏ mặt.

"Vậy cô ấy có trả lại áo cho chị không?"

"Áo nào?"

"Tối qua cô ấy để quần áo của chị trong phòng ngủ. Em nhớ hôm qua cô ấy lên lầu nhưng không đưa cho chị phải không?"

"Không có ~" Jiyeon lắc đầu nguầy nguậy.

"Chị vẫn muốn quay lại với cô ấy à?"

"Nếu mấy ngày trước em hỏi chị, có lẽ chị sẽ nói có. Nhưng hai ngày nay, tâm trí chị thật sự dao động."

Juyeon trong lòng trống rỗng: "Bởi vì Sojung unnie sao?"

"Em có thể nhìn ra sao?"

"Haha, em không có." Juyeon cười nhẹ: "Là bởi vì thái độ của Hyunjung unnie ngày hôm qua."

"Sojung rất tốt bụng, chăm sóc chị rất tốt. Cô ấy ghi nhớ mọi điều chị nói và rất tốt với chị. Hôm qua chị nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô ấy, chị cảm thấy có lỗi với cô ấy. Chị muốn đi cùng cô ấy."

"Này này, các chị thật thú vị ~"

Sau khi bất ngờ nhận được thông tin đáng kinh ngạc, Juyeon mỉm cười đầy ẩn ý.

"Hôm nay chúng ta có thể ngồi đây cùng nhau và thổ lộ tình cảm, nhưng sao em lại có chút tổn thương thế này? Ở bên em, chị không thấy rung động sao?"

Giọng điệu thiếu nghiêm túc của Juyeon không khiến Jiyeon cảm thấy gánh nặng mà ngược lại khiến hai người nói chuyện sâu sắc hơn.

"Đúng là chị đã rung động vì Sojung. Chị cũng đã gửi tin nhắn cho cô ấy, thậm chí còn mua quà cho nhau."

"A ~ Đau lòng quá. Thôi chúng ta về nhà nhé?" Juyeon giả vờ tức giận đứng dậy nói muốn rời đi: "Sao em phải nghe chuyện này ở đây chứ??"

"Được rồi, ngồi xuống! Nếu gộp hai người lại với nhau, chị nghĩ Sojung có thể nghiêng về mẫu người lý tưởng của chị hơn. Hơn nữa, cô ấy sinh cùng năm với chị, hiện tại cô ấy đã có sự nghiệp riêng ở Seoul và đang phát triển rất tốt, chị thấy cô ấy thật tuyệt vời, đáng học hỏi và ngưỡng mộ. Hơn nữa, cách cô ấy làm việc tỉ mỉ rất có duyên."

"Ồ, em thua vì em còn trẻ."

"Ừ, ừ, chị thích người già hơn!"

"Hahahahahahahahahahaha."

-Trường quay cũng "hahahahahahaha"-

MC Yeoreum: Hai người họ hiện đang làm bài kiểm tra mở. Hoặc giống như trả lời câu hỏi sau bài kiểm tra.

MC Yeonjung: Tôi nhớ khoảng thời gian họ từng hẹn hò. Lúc đó cả hai còn nhút nhát, mơ hồ và dè dặt với nhau.

MC Dayoung: Giờ cũng ổn rồi. Có một người bạn mà cậu có thể nói chuyện như thế này là một điều xa xỉ trong chương trình này.

——

[Phụ đề: Cuộc trò chuyện tiếp tục]

"Nói thế nào nhỉ? Cũng là vì trạng thái khi ở bên Sojung rất khác nhau. Dần dần, luồng không khí và từ trường giữa Hyunjung unnie dường như đã thay đổi. Đặc biệt là khi đến đảo Jeju, chị cảm thấy rằng cô ấy hơi khác một chút. Có lúc cô ấy bắt đầu cư xử lạnh lùng với chị."

Hôm nay, khi Hyunjung lên lầu vào buổi sáng, lần đầu tiên cô ấy gọi Jiyeon thức dậy. Khi Jiyeon nghĩ rằng Hyunjung sẽ xuống rửa mặt với các sản phẩm chăm sóc da, vậy mà Hyunjung lại ngồi trên bàn trang điểm của Jiyeon để chăm sóc da cho đến khi cô ấy thay quần áo và ở lại thật lâu.

"Cô ấy đã tích cực hơn rồi à?"

"Chà. Nếu cô ấy thực sự thể hiện như vậy, tất nhiên chị sẽ rất vui. Nhưng em cũng biết rằng tối qua Sojung đã mua quà cho chị và bọn chị đã gặp riêng. Và tối qua chị đã nói chuyện với cô ấy về Sojung."

"Chị sợ rằng cô ấy hành động với chị như vậy vì cô ấy bị kích thích? Hay là cô ấy đã nhận ra rằng chị thực sự quan tâm đến Sojung unnie?"

"Chị luôn cảm thấy không thoải mái trong tim. Có phải chị quá tham lam không?"

——

"Kim Hyunjung & Park Soobin, Bữa trưa: Đậu phụ."

Quán nằm trên một căn gác xép bên bờ biển, tuy ngoài trời vừa mưa, không khí ẩm ướt và gió biển rất mát mẻ, hãy thưởng thức một món ăn ngon mà bạn chưa từng trải nghiệm ở Seoul.

Hyunjung đổ cơm vào súp đậu phụ trong khi Soobin chụp ảnh món ăn.

Có tiếng "click", Soobin kiểm tra ảnh và nói: "Em vừa chụp ảnh bàn tay của chị đấy."

"Chị nghe nói những người thích chụp ảnh đồ ăn không thích để tay người khác vô tình vướng vào bức ảnh khi đang chụp ảnh đâu."

"Cũng còn phải xem là tay ai. Bàn tay của chị đẹp quá." Cô đưa bức ảnh cho Hyunjung xem: "Nhìn xem, chụp có đẹp không?"

"Ừm."

Soobin mang rượu tới: "Unnie, chị có muốn không?"

"Chị không."

Bởi vì buổi chiều cô ấy phải gặp Yookyung.

"Uống một chút sẽ dễ trò chuyện hơn. Lát nữa chúng ta tìm tài xế cũng được mà."

Lòng hiếu khách khó có thể từ chối, hiếm khi Soobin quay lại và không muốn làm mất vui nên cuối cùng cô cũng đồng ý.

"Để em rót cho chị."

"Ừm."

Hai chiếc ly nhỏ cụng vào nhau và cả hai uống hết trong một ngụm.

"Wow, nó ngon quá. Đúng món tôi thích."

Nói xong, Soobin rót cho mình một ly nữa, rót đầy ly của Hyunjung.

Loại rượu này có chút cay, Hyunjung thích thứ gì đó nhẹ nhàng hơn. Cô chỉ nhấp một ngụm cốc thứ hai, sau đó gắp một miếng kimbap cho mình và Soobin.

"Ăn một ít đi, sẽ không dễ say đâu."

"Cảm ơn nhé ~" Soobin cúi đầu uống súp đậu phụ, sau đó chậm rãi nhai miếng kimbap do Hyunjung gắp.

"Cái này cũng ngon, thử xem." Hyunjung tiếp tục phục vụ Soobin.

Xa xa nơi đường chân trời và biển vẫn còn mây đen. Và nơi họ đang ngồi, mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây sau cơn mưa, trời sáng hơn ở phía xa nhưng không nóng nực. Cơn gió biển thổi qua, Soobin chợt mỉm cười khi nhìn thấy Hyunjung đang tự phục vụ cho mình một món ăn khác.

"Sao vậy?"

"Trước đây em chưa hiểu rõ về chị nên hôm nay gặp nhau như thế này, em chợt không biết nên nói gì."

"Hiểu rõ?" Hyunjung thấy điện thoại đặt trên bàn có vẻ bị dính nước nên dùng khăn giấy lau mặt trước và mặt sau rồi bỏ vào túi.

Sau đó nói với Soobin: "Hiểu chị có quá khó không?"

"Ermm, còn tùy vào thời điểm cụ thể."

"Thật sao? Chị rất đơn giản."

Soobin mỉm cười rồi nhấp một ngụm súp.

"Nóng!" Hyunjung cau mày, lo lắng nhìn đối phương. Nhưng Soobin đã nuốt xuống rồi.

"Không còn nóng nữa đâu." Soobin cười nói: "Unnie, chị căng thẳng quá vậy?"

"Người nào uống canh thế này cũng sẽ làm chị lo lắng."

Món súp đậu phụ mới phục vụ vẫn còn sủi bọt trong nồi đá. Cô không để ý đến việc Soobin đã để nó khô một lúc.

Soobin ăn rất ngon lành, hai người đang chăm chú trò chuyện, Hyunjung gắp thức ăn nóng hổi vào một chiếc bát nhỏ, chia ra để nguội cho cô ấy như đang chăm sóc một đứa trẻ.

Soobin trộn cơm vào bát canh, lại gắp một miếng lớn đậu hũ và rau trộn, bảo Hyunjung cũng ăn thử.

Cô ngẩng đầu, phát hiện Hyunjung đang nhìn cô với nụ cười như mẹ hiền, xuất phát từ trái tim.

"Chị cười cái gì thế?"

Hyunjung che miệng nói: "Bởi vì em ăn ngon như vậy, chị nhìn thấy rất hài lòng."

-Trường quay-

MC Dayoung: Hàm ý của câu này là cô ấy rất dễ thương phải không?

MC Yeoreum: Trong tập này, tôi cảm thấy Soobin cũng là một người mạnh mẽ ~ Đã bao nhiêu tuần rồi cô ấy mới được khán giả chúng ta nhìn thấy? Tôi đã không gặp cô ấy hơn một tháng rồi. Làm thế nào mà sự vắng mặt có thể được lấp đầy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

MC Yeonjung: Dù không tham gia vì một số vấn đề nhưng cô ấy vẫn có sự hiện diện mạnh mẽ.

MC Yeoreum: Đúng vậy. Nói cách khác, không phải sự hiện diện của Soobin quá mạnh mẽ mà là trong những tập mà cô ấy vắng mặt, chúng ta sẽ nghĩ về cô ấy thông qua sự tương tác giữa các thành viên, như thể cô ấy chưa bao giờ rời đi.

MC Yeonjung: Tái xuất nhưng liền mạch. Giống như cô ấy chưa bao giờ rời đi.

——

"Em và chị có sự khác biệt về tính cách. Em thích nói chuyện thẳng thắn, nhưng chị đôi khi nói vòng vo, khiến người ta phải đoán xem là chị đang nghĩ gì." Soobin tiếp tục chủ đề: "Cho nên em mới nói con người chị khó để mà hiểu thấu."

(MC lồng tiếng: Ghi nhận. Nếu Soobin nói được thì xin hãy nói nhiều hơn.)

Hyunjung nói: "Trước đây chị nói rất hấp tấp, nhưng sau đó chị dần dần im lặng. Nhưng nếu chị không nói, người khác sẽ khó hòa hợp với chị. Theo thời gian, đôi khi nói chuyện sẽ hơi mơ hồ hơn. Nhưng chị cũng sẽ thẳng thắn hơn với những người thẳng thắn."

"Em là kiểu người 'tấm gương'. Nếu người kia chân thành với em thì em cũng sẽ thành thật."

"Vậy nếu bây giờ chị nói chuyện thẳng thắn với em, em cũng sẽ nói thẳng sự thật cho chị chứ?"

"Có vẻ như trước đây chúng ta đã nói chuyện vòng vo rồi."

"Soobin, bây giờ mọi chuyện đã khác rồi."

Hyunjung chỉ ra rằng tối qua mọi người đều đã tiết lộ danh tính của nhau. Nó thực sự khác biệt, chúng ta không cần phải che giấu quá nhiều cảm xúc nữa.

"Phải."

[Phụ đề: Bắt đầu lại chủ đề chân thành]

Soobin một tay vuốt cằm, yên lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của Hyunjung.

"Thật lòng mà nói, những ngày em rời đi, chị rất buồn. Đêm em đi, chị cũng có suy nghĩ 'Hay là mình cũng rời đi'. Chị thường nghĩ về em. Không biết tại sao em lại ra đi, có phải là bởi vì chị hay không?"

Soobin cũng muốn thổ lộ điều gì đó, nhưng Hyunjung đã nói rất nghiêm túc trước khi cô nói xong, Soobin còn đợi cô nói tiếp.

"Để chị nói cho em biết điều này, chị tham gia chương trình này vì Jiyeon. Chị đến đây chỉ vì một mình cô ấy."

Hyunjung chỉ nói được nửa câu đầu, Soobin tựa hồ đã đoán được mục đích cuộc trò chuyện. Những cảnh tượng trước đây lần lượt tìm được mối liên hệ, chắp vá lại một câu trả lời mơ hồ trước mắt Soobin. Không biết có phải vì lòng kiêu hãnh hay không, nhưng trước khi chắc chắn câu trả lời là gì, cô đã gật đầu và chậm rãi lắng nghe.

"Ừ em biết."

"Em biết?"

Hyunjung có chút kinh ngạc, nhưng cô cảm thấy sau khi công khai quan hệ tình cảm, mọi người sẽ hiểu chuyện cũ. Soobin cũng là người thông minh, mặc dù không nhạy cảm như Luda, nhưng nghĩ tới cũng không có gì lạ.

Soobin trước đó có thể cảm nhận được Hyunjung thực sự không phải là "cô gái tường sắt", cô ấy chỉ không thể buông tay, như thể đang có điều gì đó trong lòng.

"Vậy chị đến đây cũng là để quay lại với nhau à?"

Trong mắt Hyunjung hiện lên một tia thất vọng, không hoàn toàn là do Soobin đoán sai mà có lẽ là do chính mình.

"Không phải." Hyunjung phủ nhận: "Chia tay thì vẫn tốt hơn."

Đôi mắt Soobin run run hỏi: "Chị quyết tâm như vậy sao? Sau mấy ngày quen nhau thì sao?"

"Mấy ngày nay chị thấy có lỗi với em. Bởi vì sau khi nhận lời tham gia, chị thấy mọi chuyện không đơn giản như chị nghĩ. Chị nghĩ mình đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định tham gia, nhưng bây giờ chị nhớ rằng mình chỉ mất ba ngày để nghĩ về nó. Chỉ có ba ngày, 72 giờ thực sự rất ngắn, bởi vì chị đã đánh giá thấp tình cảm, hoặc chị rất phiến diện và ích kỷ, và có lẽ chị chỉ nghĩ về bản thân mình khi bước vào 'Nhà chung', mọi chuyện xảy ra hàng ngày đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chị, kể cả cảm xúc và con người."

Hyunjung nhớ tới đêm qua Jiyeon có chút trách móc cùng mệt mỏi vì Sojung, lần đầu tiên Hyunjung thấy hoảng sợ.

"Jiyeon unnie cũng đang rung động, em có thể cảm nhận được."

(MC Yeonjung: Ôi chúa ơi ~)

"Cảm xúc phức tạp đến mức bắt đầu đảo lộn mọi kế hoạch của chị. Nếu chương trình này có kịch bản thì ngay ngày sau khi chị đến chị có thể xé nát kịch bản đi, vì điều đó đơn giản là không thể. Chị cảm thấy có lỗi với em vì chị không biết phải làm thế nào..."

"Chị không muốn 'transit', chị hy vọng có thể dùng chương trình này để khiến Jiyeon unnie từ bỏ mình. Nhưng chuyện này sẽ khó khăn hơn dự kiến ​​nên chị cũng suy sụp một chút trong những ngày sau khi em rời đi phải không?"

"Bây giờ em đã biết chị hành động là có mục đích này. Quay lại từ đầu, nếu chị và em chỉ ăn vài bữa rồi hẹn hò, rồi đột nhiên chị nói với em: 'Soobin, thực ra chị không muốn tìm người mới... chị rất lấy làm tiếc'..."

"Đừng xin lỗi, đây cũng chỉ là suy nghĩ của chị thôi."

"Nó khác. Khi đó, nếu nói trước những lời này, chị cảm thấy thật xúc phạm và có lỗi, nó sẽ rất tổn thương. Nhưng nghịch lý là, nói một cách lịch sự, chị nên nói trước với em tất cả những điều này, nếu không chị sẽ cảm giác như chị đang lừa dối tình cảm của em. Nhưng chị không thể nói rằng chúng ta không biết cảm xúc của nhau khi mới bắt đầu hẹn hò và chị không biết em nghĩ gì về chị. Sẽ thật kỳ lạ nếu nói trước điều này."

"Vậy thì hãy để em thổ lộ suy nghĩ của mình với chị. Nếu hôm nay chị hỏi em có muốn 'transit' hay 'quay lại' với người yêu cũ, em sẽ không thể trả lời được. Bình thường em hiểu rất rõ về bản thân mình, nhưng bây giờ em cũng bối rối. Ngoài Sojung, người duy nhất em hẹn hò là chị. Chị phù hợp với mẫu người lý tưởng của em về nhiều mặt, nên đúng là em thích ở bên chị. Đây cũng là sự thật. Nếu chúng ta kết thúc, chị cũng đừng cảm thấy có lỗi."

[Phụ đề: Park Soobin cũng bày tỏ cảm xúc của mình]

"Ngày em đi, Sojung đã uống rất nhiều rồi về nhà, tâm trạng rất đau khổ. Nhưng không biết có phải là vì em hay không."

"Kim Hyunjung đã chủ động đề cập đến Chu Sojung."

"Thật sự không có ai đề cập đến chuyện này với em cả." Soobin nói một cách chán nản và bất lực: "Ngày hôm đó em đã nói những lời nhẫn tâm với cô ấy. Sojung đến chương trình này là vì em. Nhưng tôi cũng có những suy nghĩ ích kỷ, lúc đầu em không muốn quay lại với nhau, vì em luôn tin rằng ngày mai chúng em sẽ lại chia tay vì vấn đề này, và ngày mốt chúng ta cũng sẽ chia tay vì vấn đề tương tự."

"Được rồi." Hyunjung rót cho Soobin một ly nước ấm, sau đó nghe cô nói.

"Em rất có lỗi với cô ấy, trước đây em để cô ấy đi, bây giờ em lại gọi cô ấy về, nói với cô ấy rằng em và cô ấy không thể ở bên nhau, cô ấy chắc chắn rất đau lòng. Sojung rất bận rộn, cô ấy chỉ có một hai ngày nghỉ hàng tháng ở Seoul. Cuối tuần cô ấy cũng bận rộn với công việc, và cô ấy là một nhân vật rất quan trọng trong công ty. Nhưng em đã gửi lời mời đến cô ấy và không mất nhiều thời gian để cô ấy phản hồi và nói rằng cô ấy có thể tham gia chương trình này."

Thời tiết bất định ở phương xa giống như tâm trạng bất ổn của Soobin ngay lúc này.

"Bây giờ thì sao? Liệu sau khi quay lại em vẫn có suy nghĩ như vậy chứ?"

Soobin nhìn Hyunjung, cô nhớ tới Sojung cầm một cái hộp rồi nói với cô, cô ấy muốn một mình gặp lại Jiyeon trước khi mọi người rời đi đêm qua; Cô nhớ tới bộ đồ ngủ Sojung mặc trước khi đi ngủ...

Ánh mắt của Soobin rất phức tạp. Hyunjung hồ nghi nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Sao vậy?"

"Em nghĩ rằng số phận và thời điểm rất quan trọng. Em và Sojung có thể không có đủ duyên phận, chúng em sẽ luôn bỏ lỡ nhau ở những thời điểm khác nhau."

Bỏ lỡ?

Hyunjung sửng sốt. Ý cô ấy là gì? Soobin đang nghĩ rằng Sojung có tình cảm với người khác sao?

Đó là ai?

"Em còn có chuyện tò mò muốn hỏi chị." Soobin chuyển chủ đề sang Hyunjung nói: "Cho nên mấy ngày nay chị vẫn có mục đích đến đây. Chị có muốn buông tay Jiyeon unnie không?"

"Em muốn nghe sự thật à?"

"Tất nhiên, bây giờ có điều gì chúng ta không thể nói không?"

"Không."

[Phụ đề: Kim Hyunjung đã thay đổi quyết định]

-Trường quay-

MC Yeonjung: Hả????!!!!!!

MC Yeoreum: Ý cô ấy là sao?

——

Soobin sau đó hỏi: "Chị không thể chịu đựng được việc rời khỏi cô ấy?"

Hyunjung không trả lời cũng không phủ nhận.

-Trường quay-

MC Dayoung: Tôi ngất mất thôi.

MC Yeonjung: Cô ấy muốn quay lại với nhau phải không???!!!!!

MC Dayoung: Có thể phát lại đoạn đó được không? Tôi muốn xem lại để xác nhận!

MC Yeonjung: Ôi trời ơi, trời ơi!

MC Yeoreum: Đêm qua Jiyeon đã nói, "Không thể bù lại được mười năm nếu đến trễ hơn có vài ngày sao?" Người xem trên mạng cũng để lại bình luận ở tập trước, mong Hyunjung nghiêm túc nghĩ kỹ lại. Tìm đâu ra bạn gái cũ luôn cho mình cơ hội như thế này chứ?

MC Yeonjung: Vậy tóm lại, Hyunjung cuối cùng cũng dao động sau buổi hẹn hò với Jiyeon ngày hôm qua??!!

MC Dayoung che miệng không nói nên lời: Tôi tưởng cô ấy vẫn quyết tâm chia tay. Chẳng lẽ là bởi vì có tình địch xuất hiện sao?

MC Yeonjung: Đảo Jeju thực sự là thành phố của tình yêu và điều đó không hề vô ích một chút nào!

MC Dayoung: Nhưng Jiyeon cũng đang trong tình thế đó. Có vẻ như bây giờ cô ấy không phải là Hyunjung nữa rồi...

——

[Phụ đề: Kim Hyunjung nhận được cuộc gọi từ nơi làm việc trên đường trở về]

Một giờ chiều, mặt trời lại ló dạng ở Jeju. Sau khi Hyunjung đưa Soobin về nhà, cô vội vàng rời đi.

"Unnie, lái xe chậm thôi, đừng vội."

"Được."

"Kim Hyunjung có lịch trình tạm thời cần phải đến Seoul."

Xin lỗi, chiều nay chị không thể hẹn hò với em được.

Hyunjung trở về tòa nhà B và đang chuẩn bị đồ để ra sân bay. Dawon là người duy nhất ở nhà, Hyunjung cảm thấy để Dawon nói với cô ấy bằng lời nói sẽ là bất lịch sự nên cô đã tìm một mảnh giấy ghi chú và viết câu này lên đó, đồng thời viết đại khái lý do tại sao bản thân phải rời đi.

"Xin hãy đưa nó cho Yookyung, cảm ơn em nhé."

"Không có gì, em sẽ nói lại với cô ấy."

"Tiêu đề: Tòa nhà A, ngôi nhà của Chu Sojung và Park Soobin."

"Ding dong ~"

Soobin đang pha cà phê thì chuông cửa reo. Lúc này sẽ là ai đến?

"Sojung ~~"

"Đây đây, chị đi mở cửa."

Sojung đang đun sôi để khử trùng ga trải giường, đêm qua ngủ xong cô cảm thấy ngứa ngáy.

"Em có đặt đồ ăn hả?" Sojung quay lại và hỏi Soobin khi cô bước ra cửa.

"Không, chẳng lẽ Hyunjung unnie để lại thứ gì đó cho em sao?"

"Hyunjung unnie?" Sojung mở cửa với vẻ thắc mắc.

Ánh nắng sau cơn mưa chiếu lên khuôn mặt của vị khách, cô ấy đang nhìn Sojung bằng đôi mắt tươi cười đầy mong đợi.

Mái tóc dài của vị khách bị gió thổi bay nhẹ trên xương quai xanh. Chiếc áo dây màu vàng cổ V để lộ hai dây vai màu đen vô tình hay cố ý, bên dưới chiếc quần denim sáng màu là đôi chân thẳng tắp.

"Xin chào ~" Giọng cô ấy ngọt ngào và tràn đầy năng lượng, và với lời nói này, mọi thứ trở nên sống động hơn.

"Jiyeon?"

Sojung có lẽ đang nghĩ rằng Hyunjung đang ở bên ngoài nên rất ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại vị khách bất ngờ.

"Surprise!"

Juyeon bước ra từ phía sau Jiyeon với một chai sâm panh và một hộp bánh cupcake dùng với tiệc trà.

Sojung bị Juyeon lớn tiếng dọa sợ, lùi về sau một bước, nhưng vẫn chặn cửa lại.

Jiyeon vỗ vỗ cái trán choáng váng của Sojung, đầu ngón tay cô cảm thấy lạnh lẽo.

"Tại sao cậu lại chết lặng đến nỗi không nhận ra tớ sau một giấc ngủ trưa thế?"

——

[Phụ đề: Sân bay Jeju]

Khi người đại diện của Hyunjung nhận được cuộc gọi, anh ta ậm ừ vài tiếng rồi rời khỏi phòng VIP.

Một lúc sau, những nhân viên từ tổ chương trình "Transit Love" lần lượt bước vào.

Hyunjung kinh ngạc tháo kính râm xuống, nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi về phía mình.

"Lim Yookyung?"

Tay đối phương đang nắm chặt giấy ghi chú của Hyunjung.

Đối với Hyunjung, Yookyung dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có trưởng thành và kiên định đến đâu cũng như kiểm soát cảm xúc của mình như thế nào thì cô ấy cũng không thể che giấu được vẻ mặt trẻ con của mình trong mắt Hyunjung.

Hyunjung nhếch lên nụ cười khó tin: "Sao em lại ở đây?"

"Em sẽ quay lại Seoul với chị!"

——

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro