Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Transit Love - Mumumu-Mushen

Link chương 16: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b8eff144

——

Tập 16 -- Vượt qua ranh giới

——

[Phụ đề: Chuyến đi của Kim Jiyeon và Chu Sojung đã kết thúc và đang trên đường trở về Seoul]

Jiyeon nhìn ra ngoài cửa sổ và lén lút ngáp dài, nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Sojung.

"Cậu có mệt không? Hôm nay cậu đã vận động rất nhiều."

"Không sao đâu." Jiyeon xoa mũi, thắt chặt dây an toàn và ngồi thẳng dậy, cố gắng phấn chấn lên.

Nhưng một lúc sau, mí mắt nặng trĩu không khỏi tự động nhắm lại mấy lần. Cô lắc đầu và tự nhủ mình không được ngủ.

Sojung nhịn không được nói: "Không sao, cậu có thể nghỉ ngơi mà."

"Thật ra tớ thích ngủ trong xe hơn, tớ ngủ trong xe ngon hơn là ngủ trong phòng ngủ."

"Thật hả? Bởi vì thường xuyên đi trên đường à?"

Sojung biết Jiyeon đang buồn ngủ, nhưng vì Jiyeon nhất quyết chịu đựng cơn buồn ngủ nên đành trò chuyện với cô ấy.

"Đúng vậy. Khi quay phim cổ trang, tớ thường đến vùng ngoại ô. Ở đó không có khách sạn và điều kiện lưu trú cũng không tốt. Tớ ngủ trên xe quản lý còn nhiều hơn trên giường."

"Thì ra là vậy."

"Tớ đã từng thử ngủ trong xe khi bị chứng mất ngủ..." Nói đến đây, khóe miệng nhếch lên của Jiyeon chìm xuống: "Bạn tớ sẽ lái xe và đợi để đánh thức tớ dậy."

"Cậu ngủ quên trong xe của cô ấy à?"

"Ừ." Jiyeon nói với nụ cười bất lực và tự ti, "Thật tuyệt vời. Tớ ngủ rất say và nhanh đến mức bản thân thậm chí còn không biết mình có thể bị bán đi."

"Nó cũng sẽ là vào ban đêm phải không?"

"Ừm."

"Người bạn của cậu thật tuyệt vời và sẵn sàng hy sinh thời gian ngủ để ở bên cậu."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: Người bạn đó là ai? Bạn cùng phòng hay người yêu cũ? Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng điều này không quan trọng, cũng không phải là điều cần phải tìm hiểu. Tôi sợ sẽ buồn nên không hỏi thêm nữa.

Kim Jiyeon: Vâng, là Hyunjung unnie. Có khi buồn ngủ, chị ấy sẽ lên lầu ngủ, có khi không nỡ đánh thức tôi nên ngủ với tôi trên xe. Ấn tượng nhất là lần chị ấy thức khuya để chở tôi ra khỏi thành phố (cười). Chị ấy nói xe đậu ở tầng dưới ký túc xá nhưng chị ấy không nỡ làm phiền tôi. Rồi chị ấy bị lạc vào lúc nửa đêm vì lái nhầm ngã tư và vô tình đi vào đường cao tốc. Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi thấy mình đang ở Daegu, bữa sáng do mẹ tôi nấu hôm đó là khoảng thời gian khó quên nhất.

——

"Cậu có dễ bị mất ngủ không?"

Jiyeon thú nhận: "Thỉnh thoảng tớ phải chịu áp lực rất lớn, cũng có những lúc tớ đang tham gia một bộ phim truyền hình."

"Khi bước vào đoàn phim?"

"Việc thiết lập nhân vật trong một số kịch bản có thể khiến người ta cảm thấy chán nản. Việc ghi nhớ lời thoại mỗi ngày và suy nghĩ về tâm lý nhân vật sẽ khiến tớ bị cuốn vào. Ban đêm tớ nhắm mắt lại và nghĩ về điều đó. Rất dễ bị suy nhược thần kinh và mệt mỏi, khi tỉnh dậy sẽ rất khó chịu."

Sojung gật đầu hiểu ý.

Hai người vẫn còn cách Seoul một tiếng rưỡi nữa. Sojung lại nói: "Ngủ đi. Khi đến nơi tớ sẽ gọi. Không cần phải đợi đâu."

Jiyeon vẫn cảm thấy xấu hổ: "Vậy ~ Nếu có thể ngủ được, tớ sẽ ngủ một lát. Nhưng chúng ta tiếp tục trò chuyện cũng tốt."

"Được rồi."

Sojung mở nhạc trên radio, tiếng nhạc êm dịu vang lên, hai người cả ngày đã cạn kiệt sức lực, hiếm khi có thể nghe nhạc để cơ thể và đầu óc được nghỉ ngơi vài phút. Khi Sojung chuẩn bị chuyển đài, cô phát hiện người ngồi ở ghế phụ đã dựa vào ghế, môi hơi hé ra mà ngủ thiếp đi.

Mặt trời lặn sau những đám mây, ánh sáng đỏ rực có chút chói mắt. Sojung đeo kính râm khi lái xe, hạ tấm che nắng trước mặt Jiyeon và tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ. Sợ Jiyeon mặc ít quần áo sẽ dễ bị cảm lạnh khi ngủ.

[Phụ đề: Xe vào thành phố Seoul]

Cả hai quay lại đúng lúc dòng người trong thành phố đang đông đúc. Ngã tư ngựa chật kín những nhân viên văn phòng tan làm và trẻ em đi học về.

Xe dừng rồi đi, không còn vững vàng như đường cao tốc êm ả. Tiếng còi cảnh sát giao thông rít lên ở ngã tư, Sojung đang dừng đèn đỏ, vô thức nhìn về phía Jiyeon.

Nhưng Sojung lại khẽ mỉm cười, tựa hồ Jiyeon rất mệt mỏi, thanh âm chói tai như vậy cũng không đánh thức được cô ấy. Cô nhớ tối qua cô ấy về phòng rất sớm, khi Sojung trở về phòng, Jiyeon nói rằng cô ấy đã ngủ rồi, bây giờ cô nghi ngờ rằng Jiyeon có thể đã không chợp mắt cả đêm, nếu không thì tại sao cô ấy lại buồn ngủ như vậy.

Lại là một ngã tư tắc nghẽn khác, và Sojung lại buộc phải đạp phanh. Lần này do quán tính, Jiyeon nghiêng đầu về phía trước trên ghế, cô lập tức nắm lấy dây an toàn rồi mở mắt ra.

"Hừ ~" Jiyeon nheo mắt nhìn con đường phía trước, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay khi nhắm mắt lại và mở mắt ra lần nữa, cô đã về Seoul.

Cô lại nhìn sang bên trái và thấy Sojung đeo kính râm lên sống mũi, dùng đôi mắt to nhìn lén mình.

"Đầu của cậu không sao chứ? Tớ tưởng nó sắp rơi ra rồi." Sojung nói đùa.

Jiyeon đỏ mặt và che mặt ngay lập tức.

Ánh mắt của Sojung dịu lại: "Cậu xấu hổ hả?"

"...Ừm."

Jiyeon mím môi, bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy: "Nhưng kỹ năng lái xe của cậu rất tốt, vừa rồi tớ ngủ rất ngon."

"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"

Chu Sojung: Tôi biết cậu ấy rất mệt. Lúc đầu, Jiyeon sợ bị mất lịch sự nên đã cố thức.

Kim Jiyeon: Tôi nói tôi cảm thấy có lỗi nên tôi sẽ không ngủ. Tôi cũng nói tôi sẽ nói chuyện với Sojung. Nhưng tôi đã ngủ quên trước khi kịp nhận ra (TT). Sojung cứ để tôi nghỉ ngơi, và tôi tỉnh dậy thì thấy chiếc áo khoác che chân tôi và tấm che nắng đã được hạ xuống mà tôi không hề hay biết. Cậu ấy rất ân cần và tốt bụng.

——

"Nhưng kỹ năng lái xe của cậu rất tốt, vừa rồi tớ ngủ rất ngon."

"Đúng rồi. Và tớ phát hiện ra rằng khi cậu ngủ, miệng cậu sẽ..."

"A!" Jiyeon hét lên, cảm giác buồn ngủ biến mất gần hết.

(MC Dayoung: Hả? Miệng cô ấy sẽ ra sao đây?)

(MC Summer: Niềm vui bí mật giữa những người bạn cùng phòng hả?)

Jiyeon mỉm cười, cố gắng lao tới bịt miệng Sojung: "Không cho phép cậu nói điều đó!"

"Sao thế, dễ thương mà." Xe đang di chuyển trong lúc kẹt xe, có người cho rằng hai người trong xe đang đánh nhau. "Chính là như vậy, Jiyeon, cậu chỉ là..."

"Yah! Không ~~ Cho ~~ Nói ~~" Jiyeon nhỏ giọng, kịp lúc tháo dây an toàn và bịt miệng Sojung lại.

"Hahahahaha."

Sau khi bình tĩnh lại một lúc sau cuộc cãi vã, cả hai vô thức cười vang trong xe.

Còn cách nhà hàng hơn 10km để ăn tối, Jiyeon nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, giọng nói trở nên dịu dàng: "Cậu mệt không? Tại sao trên đường không đánh thức tớ dậy?" Jiyeon lại ngáp.

Sau buổi hẹn hò ngày hôm nay, Sojung trở nên thân thiết hơn với Jiyeon nên cách cư xử của cô cũng trở nên thân thiện hơn. Chẳng hạn, khi cô ấy ngáp hay gì đó, cô ấy sẽ không kiềm chế hoặc cư xử đúng mực mà trở nên tự nhiên và chân thực hơn trước mặt Sojung.

"Tớ đã ngáp bao nhiêu lần rồi? Xin lỗi nhé, lẽ ra tớ nên thức với cậu." Jiyeon nói.

Sojung thay đổi giọng điệu bình tĩnh thường ngày, buồn bực nói: "Có lẽ tớ không thú vị. Lúc đi cậu cũng ngáp, lúc về cậu lại ngủ quên... ugh ~"

"Không, không." Đương nhiên không phải như vậy, Jiyeon cũng biết Sojung đang nói đùa, nhưng cô vẫn xua tay phủ nhận: "Đương nhiên không phải bởi vì buồn chán mà ngáp đâu."

Jiyeon nhìn Sojung và đột nhiên phụ trách quá trình: "Vậy hôm nay đi chơi với tớ như thế nào? Cậu có vui không?"

"Tại sao chủ đề đột nhiên thay đổi thế?"

"Làm ơn hãy trả lời."

"Vui chứ."

"Là bởi vì lướt sóng khiến cậu vui vẻ, hay là vì cái gì khác?" Jiyeon lại hỏi.

"Có lẽ tớ nghĩ thật kỳ diệu khi nhìn thấy có người ngủ trong xe của mình và tớ càng cảm thấy hạnh phúc hơn."

Nhìn thấy Jiyeon liếm môi, vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, Sojung lập tức đổi lời: "Được rồi, tớ không trêu cậu nữa, đã lâu rồi tớ không thấy thoải mái như ngày hôm nay, chắc là đổ mồ hôi rất nhiều khi vận động, phải không? Chơi với cậu tớ thấy rất vui."

[Phụ đề: Xe đến nhà hàng bên sông Hàn: BELLA CUCINA]

"Sao chúng ta đến đây sớm thế!"

Jiyeon bất cẩn nói.

Nhưng cô lại nhìn đồng hồ, tính cả thời gian kẹt xe, Sojung đã lái xe gần ba tiếng đồng hồ, nhưng đối với Jiyeon, đó chỉ là vấn đề trong lúc ngủ.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Ôi Chúa ơi, tôi thực sự đã nói "Chúng ta đến đây sớm thế" (che mặt và ôm chặt lấy cơ thể). Tôi buồn ngủ quá.

——

Jiyeon trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, cho dù Sojung không lên tiếng, Jiyeon cũng biến thành một con mèo đáng thương, lập tức chắp tay xin lỗi.

"Thật xin lỗi, đi đường xa như vậy, tớ lại nói năng tào lao, là bởi vì tớ chưa tỉnh lại, hôm nay tài xế Chu đã vất vả rồi."

"Nhưng đến rất nhanh. Tớ đã tìm ra đường đi ngắn hơn."

(MC Yeoreum: Haha)

(MC Dayoung: Bạn đang cười cái gì vậy?)

(MC Yeoreum: Tôi thích cô ấy.)

(MC Yeonjung: Tôi cũng nghĩ Jiyeon ẩn chứa sự dễ thương bẩm sinh trong cơ thể.)

(MC Yeoreum: Tôi đang nói về Sojung.)

(MC Yeonjung: ???)

(MC Yeoreum: Tôi thích yêu một người như cô ấy. Cô ấy có sự gần gũi và cảm giác an toàn khó cưỡng, cũng như tính cách thời thượng và mạnh mẽ có thể biến tất cả các cô gái xung quanh thành những cô gái nhỏ. Tôi tin rằng ngay cả nếu yêu người cùng tuổi, cô ấy sẽ có được một người phụ nữ dễ thương và vô tư như Jiyeon hay Soobin. Lý do tôi thích Jiyeon như vậy chắc là vì sự tồn tại của Sojung.

(MC Yeonjung và Dayoung: !!!)

(MC Yeoreum: Tôi luôn thích Sojung mà (ngại ngùng) và trước đây họ không tiến triển gì nên tôi rất ngại khi nói điều đó (đỏ mặt).)

[Phụ đề: Hai người xuống xe, tản bộ dọc theo đoạn đường ven sông đến nhà hàng]

Gió thổi qua, Jiyeon run rẩy ôm lấy cánh tay.

"Tại sao nhiệt độ lại giảm nhiều vào ban đêm thế này?"

"Cậu có lạnh không? Hay là quay lại lấy áo khoác trên xe nhé..."

"Không sao đâu, chúng ta sẽ đến đó sớm thôi."

Jiyeon nhìn con sông bên cạnh đoạn đường và nói: "Đã lâu không đến sông Hàn. Nước ở đây rất sạch và mùi hơi nước rất nồng."

"Cậu có muốn đi bơi không?" Sojung nói khi bước đi bên cạnh.

"Chúng ta chơi oẳn tù tì, kẻ nào thua sẽ bị đẩy xuống."

Cuộc trò chuyện giữa hai người đã đạt đến sự hiểu biết ngầm có thể được kết nối liền mạch.

"Cậu thực sự sẽ nhảy nếu cậu thua?" 

"Đương nhiên phải giữ lời, thua thì cậu nhảy, tớ thua cậu cũng nhảy."

Sojung không khỏi cười lớn: "Gì cơ?"

"Ai bảo cậu đưa ra đề nghị hay như vậy? Cậu làm mẫu trước đi. Nào, lại đây..."

Jiyeon đi bên cạnh Sojung, gần như bám vào người cô và cố tình đẩy cô về phía trước, khiến đường thẳng của Sojung ngày càng quanh co, gần như áp sát bờ sông, như thể cô sẽ bị Jiyeon đẩy xuống sông nếu không cẩn thận. 

Sojung giơ tay trái nắm lấy vai Jiyeon, tay phải giữ quanh eo Jiyeon ngăn không cho cô ấy làm loạn.

"Ôi suýt nữa thì rơi xuống rồi."

Jiyeon không đứng vững, khi bước đi loạng choạng, cô ôm lấy eo Sojung để giữ thăng bằng.

(Yeonjung: !!!)

(MC Dayoung: (che miệng) Họ đang ôm nhau à?)

Sojung cao hơn Jiyeon nửa cái đầu, khi họ ôm nhau, cơ thể của Jiyeon gần như áp chặt vào cơ thể của Sojung. Không ngờ, mọi người lại tưởng rằng họ là một cặp đôi yêu nhau không thể tách rời.

Gió bên bờ sông thổi rất mạnh, ôm nhau khi đi bộ có vẻ ấm hơn, nhưng cả hai đều đã ngầm thỏa thuận là không dùng lực nữa và dần dần giữ khoảng cách như cũ khi tiếp tục bước đi.

Nhà hàng được xây dựng trên sông, với dòng nước nhấp nhô dưới chân.

Jiyeon ngồi cạnh cửa sổ kính với tầm nhìn ra sông. Đây là một nhà hàng phương Tây với những chiếc bàn vuông, khăn trải bàn màu trắng, những chiếc cốc bóng loáng và nền nhạc piano. Khi màn đêm buông xuống, ngọn nến lờ mờ ở giữa bàn, bầu không khí này khiến Jiyeon có cảm giác như đang thực sự hẹn hò.

"Ừm..." Sojung nhìn thực đơn: "Jiyeon, cậu có đặc biệt muốn ăn gì không?"

Cô ngước lên và thấy Jiyeon đang cẩn thận lật qua danh sách rượu. Sojung ôm trán nhịn cười, sau đó nở nụ cười như người mẹ hiền hỏi Jiyeon: "Uống nữa à?"

"Hả?" Jiyeon ngước mắt lên đáp lại. Cô lại liếc nhìn người phục vụ và nói với Sojung: "Anh ấy đưa cho tớ danh sách rượu mà... TT ~"

"Một trong hai người chịu trách nhiệm gọi món chính, người còn lại chịu trách nhiệm gọi đồ uống."

Jiyeon tối nay vẫn gọi một chai rượu và liên tục mời Sojung uống một ít.

"Tớ không uống nữa."

"Tại sao? Uống một mình chán lắm."

"Tớ muốn lái xe."

Đôi mắt của Jiyeon dừng lại trên chiếc ly giữa hai người, hơi run lên, trong mắt hiện lên một nỗi buồn mơ hồ khó nắm bắt, nhưng chỉ chớp mắt trong giây lát khi chiếc ly của Sojung đã đầy rượu: "Tớ sẽ gọi tài xế, hôm nay cậu không được lái xe nữa, cậu mệt quá rồi."

"Cậu đang lo lắng về sự chăm chỉ của tớ phải không?"

Sojung đối mặt với Jiyeon, người đang ở rất gần. Lần này không có lý do gì để không ghi lại khoảnh khắc Jiyeon đang mất tập trung.

"Đúng vậy." Jiyeon đặt chai rượu xuống, thẳng thắn nói: "Lý do khiến người yêu cũ chia tay tớ là vì cô ấy mệt mỏi rồi."

Sojung cau mày: "Bởi vì lái xe?"

"Thật khó tin hả?" Jiyeon cúi đầu cười khổ: "Nhưng hình như chỉ là lý do đơn giản như vậy thôi."

(MC Yeoreum: Này, Jiyeon đang cố trốn thoát trong tiềm thức à? Dù nhìn thế nào thì việc "lái xe" cũng chỉ có thể coi là nguyên nhân dẫn đến chia tay.)

——

[Lúc chạng vạng, Kim Hyunjung và Lee Luda cũng đi ăn]

[Izakaya Churaumi, tầng hai]

Hai người đang ngồi ở nơi có thể nhìn thấy chợ đêm ở tầng dưới.

"Lát nữa ở đây sẽ đẹp lắm, tất cả đèn sẽ sáng lên."

Hyunjung và các nhân viên công ty đã đến đây một lần, vì không khí lãng mạn ở đây nên cô đã đưa Luda đến xem. Sau khi ngồi xuống, cô đặt điện thoại lên bàn, nhìn lại thì dưới điện thoại có một chiếc khăn giấy sạch.

Nhìn Luda lần nữa, Luda đang chậm rãi lau ngón tay.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, Hyunjung phần nào biết được, Luda thích sạch sẽ. Sau khi ngồi xuống lần nữa, Hyunjung lại nhét điện thoại vào túi.

"Xem thử xem em muốn ăn cái gì. Chị gọi món gà luộc tỏi tây nổi tiếng nhất ở đây, em có muốn ăn không?"

"Chà." Luda nhận lấy với nụ cười trên môi: "Chúng ta ăn tối ở đây có được không?"

Lần trước Hyunjung đón Luda tan sở, hai người ngồi trong xe thảo luận rất lâu mới quyết định ai nên lên lầu trước và phân chia thời gian như thế nào.

"Không sao đâu, hôm nay chị sẽ vào nhà sau."

"Nhưng lần trước em về nhà hơi muộn."

Giọng điệu của Luda có vẻ ngọt ngào. Cảnh này trông giống như Hyunjung nhất quyết dẫn dắt một học sinh giỏi tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc gia đình làm điều xấu.

Hyunjung ho nhẹ một tiếng, một lúc sau mới nói:

"Lần này chúng ta có thể lần lượt đi vào, hoặc là... thực ra, cùng nhau đi vào cũng không sao cả, không sao hết."

(MC Yeoreum: (Cười) giống như đang ngoại tình vậy.)

"Em cảm thấy trống rỗng sau khi tạm biệt Yangmal."

"Sau này em có thể gặp nó nếu muốn."

Sau này?

Trong mắt Luda không có quá nhiều mong đợi, cô vô thức coi lời nói của Hyunjung như một lời mời lịch sự trong tương lai, liệu họ có thể tiếp tục gặp nhau hay không vẫn còn là một câu hỏi. Luda sẽ không chỉ chấp nhận điều gì đó mà không nói một lời.

"Hôm nay trôi qua nhanh quá, ngày mai là thứ bảy rồi."

"Ngày mai chị dự định làm gì?"

"Ngày mai có thể có chuyện." Hyunjung nói: "Nếu là thứ bảy..."

"Chúng ta đã sống cùng nhau được gần nửa tháng rồi." Luda đặt đũa lên đĩa của Hyunjung, sau đó cô từ từ lau đũa của mình và nói tiếp: "Sắp đến lúc tiết lộ danh tính của mọi người rồi nhỉ."

Nghe suy đoán táo bạo của Luda, Hyunjung muộn màng phản ứng, cười nửa miệng.

"Chị có nghĩ vậy không, unnie?"

Hyunjung mím môi, hơi cong môi nói: "Không biết nữa."

Đúng vậy. Trong ấn tượng của Luda, Hyunjung chưa bao giờ chú ý cẩn thận đến các quy tắc ở đây và cô ấy làm mọi việc dựa trên sở thích của mình, giống như những người qua đường A, B, C và D trong truyện tranh mà tác giả thậm chí không vẽ lộ mặt. Cô ấy nói "Không biết", và Luda cũng không thấy ngạc nhiên.

Cô ghen tị với cách tránh xa mọi chuyện của Hyunjung, vì cô luôn nhạy cảm và thường suy nghĩ quá nhiều. Luda đặt đũa xuống, tâm trạng trở nên kém rõ ràng hơn khi hoàng hôn ngoài cửa sổ chìm trong ánh sáng của đèn đường.

"Nhưng em nghĩ tốt nhất là không nên biết."

"Tại sao?"

"Em... không thực sự muốn biết cho lắm."

"Em không muốn biết X của nhau à?"

"Ừm."

(MC Yeoreum: Nhưng chẳng phải Luda đã đoán đúng tất cả các cặp đôi ở đây rồi sao?)

(MC Dayoung: Có lẽ đây là học sinh top đầu. Trả lời đúng câu hỏi thì không còn mong chờ gì cả.)

"Nhưng..."

Luda không biết tại sao nhưng hôm nay cô ấy luôn ngần ngại khi nói chuyện.

Hyunjung cũng đặt đũa xuống, tiếp tục nói chuyện, chậm rãi nói: "Nhưng mọi người đều sống cùng nhau, nên không thể bỏ qua hành động của người khác. Mỗi người đều có cách đối xử với X và khuôn mẫu đối phó với tình cảm khác nhau. Một số người sẽ giấu đi, có người sẽ không giấu được. Trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta đều sống chung dưới một mái nhà, điều này dường như kích thích lòng ham muốn tìm hiểu của con người nên sẽ luôn có những người không thể kiềm chế được mà suy đoán, như vậy họ sẽ sớm biết được X của người kia.

Nên là, không phải là em không muốn biết, mà là em không muốn đối mặt với nó. Bởi vì em nghĩ là em đã đoán được rồi phải không?"

Bởi vì em đã đoán được rồi phải không? Câu hỏi tu từ này khiến trái tim Luda "thịch" một tiếng, như thể được chính Hyunjung cầm cốc nước ấm rưới lên trái tim cô. Ngực cô phập phồng, Hyunjung trước mặt thật xa lạ. Đây là lời nói dài nhất, logic nhất và đáng suy ngẫm nhất mà Luda từng nghe cô ấy nói trong những ngày qua kể từ khi quen biết nhau.

Trước khi nghe những lời này, Luda luôn cảm thấy mình là người nhìn thấu đáo nhất.

Luda không dám nhìn vào mắt Hyunjung, cô che tóc lại nói: "Không đoán được, cũng không muốn đoán."

"Thật sao ~"

Hyunjung thản nhiên cười nói: "Chúng ta dùng súp đi." Cô lại kêu người phục vụ một bát súp.

[Camera quay lại vài ngày trước, vào một đêm nọ trong một ngôi nhà Hanok, các thành viên đều đang dùng bữa tối ngoài sân]

Juyeon đang ngồi bắt chéo chân cạnh Hyunjung, thấp giọng hỏi Luda xem cô ấy có muốn ăn súp không. Luda gật đầu ưng thuận mà không để lại dấu vết.

[Camera quay lại Izakaya Churaumi vào lúc này]

Hyunjung dùng nước khoáng rửa sạch bát thìa, động tác tay cũng giống như Juyeon. 

[Camera quay lại vài ngày đầu tiên sau khi chuyển đến. Lần nào Son Juyeon cũng quay lại bếp để lấy cốc mới cho Lee Luda và rửa sạch bằng nước lọc]  

Mỗi động tác của Hyunjung vào lúc này gần như có thể trùng lặp với hình ảnh của Juyeon.

Sau khi rửa sạch, cô múc nửa bát súp, cắt thịt gà thành từng miếng nhỏ cho vào bát. Khi đặt chiếc thìa trước mặt Luda, Hyunjung cũng di chuyển chiếc thìa sang bên phải Luda. Có một chiếc khăn giấy được đặt ở bên trái bát súp để Luda có thể lau tay bất cứ lúc nào. Một loạt hành động được mô phỏng hoàn hảo cách Juyeon phục vụ súp cho Luda vào đêm đó.

(MC Yeonjung: Trời đất ơi ~ Vậy ra Hyunjung biết Juyeon là X của Luda rồi sao? Cô ấy đã âm thầm quan sát X đang chuẩn bị súp cho Luda?)

(MC Dayoung: Nhớ điều này từ khi nào thế? Có phải vì cách chăm sóc Luda của Juyeon đã bị vạch trần trước mặt Hyunjung lâu rồi không?)

(MC Yeoreum: Không phải cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Sojung và Soobin ngày đến Hanok à? Tôi nghĩ hai ngày đó cô ấy đã cảm thấy là suy đoán chắc chắn.)

(MC Yeonjung: Trời ơi, hình như cô ấy đang nói với Luda bằng ngôn ngữ cơ thể, dù em có muốn giả vờ không biết hay không thì chị biết Juyeon là X của em. Và chị cũng biết thói quen của em rồi ~)

(MC Dayoung: Cô ấy đang cố tình bắt chước Juyeon và phục vụ súp cho Luda phải không? Ôi chúa ơi! Không thể nào, không thể nào, sau này hãy dùng loại âm mưu này với tôi nhé ~)

(MC Yeoreum: Hãy nói thế này nhé. Không ai nói cụ thể với Hyunjung rằng Luda thích uống soda, phải không? Nhưng khi Hyunjung đến gặp Luda lần đầu tiên, cô ấy đã mang theo soda!)

Luda thích những người thông minh, và sau khi ở một mình với Jiyeon, cô nghĩ rằng Jiyeon cũng giống mình. Cô từng nghĩ rằng Hyunjung luôn làm ngơ với những gì đang diễn ra bên ngoài cửa sổ, và cô cũng tò mò tại sao Jiyeon lại có thể nhớ nhung về một người thờ ơ với mọi thứ như Hyunjung.

Trong vài ngày qua, mặc dù sống cùng một mái nhà với Hyunjung nhưng cô cảm thấy Hyunjung mơ hồ có cảm giác xa lạ với cảm xúc của mọi người, thậm chí còn tỏ ra thờ ơ với Jiyeon. Cô ấy luôn ngồi giữa đám đông với vẻ mặt điềm tĩnh và không suy nghĩ nhiều.

Thái độ thờ ơ của cô ấy với mọi thứ đã khiến Luda từng lật ngược phán đoán của chính mình và nghi ngờ liệu cô ấy có phải là X của Jiyeon hay không.

Vậy Hyunjung đang ẩn mình như một tấm gương sáng lúc này có phải là cô ấy thật không? Thực ra trong lòng cô ấy biết hết mọi chuyện nhưng lại tỏ ra không quan tâm khi những thứ đó chưa xâm phạm vào lãnh địa của mình, nói cách khác mục đích của Hyunjung không phải là "Transit" nên cô ấy bình tĩnh đón nhận mọi thứ xung quanh. Mãi cho đến khi cô có cơ hội cạy miệng cô ấy ra, cô mới có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn của cô ấy. Luda cho rằng Hyunjung sống rất trong sáng trong thế giới của riêng mình. Hôm nay, xem ra Hyunjung quả thực thích hợp làm nghệ sĩ, thực sự rất giỏi ẩn giấu mọi thứ.

Hyunjung không biết rằng Luda đang bối rối trước mặt mình, nhìn thấy Luda ngơ ngác nhìn mình, cô uống một ngụm nước đá để giải tỏa sự xấu hổ.

"Món gà này ăn với tỏi tây sẽ rất ngon. Hãy ăn súp khi còn nóng nhé." Hyunjung hất cằm chỉ vào món ăn trước mặt Luda.

Luda bây giờ tò mò về người trước mặt hơn là sự thèm ăn của mình. Vậy Hyunjung trông như thế nào trước mặt Jiyeon?

"Chị vừa nói có người có thể giấu, có người không thể giấu, vậy chị là ai?"

"Chị đoán mình là loại người không thể che giấu điều đó."

"Unnie, chị đã bao giờ khóc vì X kể từ khi chị chuyển đến chưa?"

Ánh mắt Hyunjung hơi dao động, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp khó thấy rõ: "Nếu vì X mà khóc xem ra không phải là chuyện tốt. Em không thể không rơi nước mắt khi cảm thấy bị tổn thương phải không?"

Thấy Luda không trả lời, Hyunjung mới ý thức được mình chưa trực tiếp trả lời cô ấy, liền nhấp một ngụm nước rồi nói thêm: "Chị chưa bao giờ khóc vì cô ấy."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Lúc đó, tôi không thể liên kết được sợi dây tình cảm giữa Jiyeon unnie và Hyunjung unnie trong giây lát. Dường như có một chút khoảng cách trong cảm xúc của họ sau khi chia tay, tôi không biết tại sao, nhưng tôi có ý nghĩ rằng họ có thể không phải là một cặp. Và sau khi Dawon gia nhập, tôi đã có những nhận định không rõ ràng.

(MC Yeoreum chợt nhận ra: A! Vậy là tổ tiết mục đã đồng ý để Dawon vào giữa!? Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?)

(MC Dayoung: ??)

(MC Yeonjung: Cậu đang nói rằng vì một số thành viên đã nhận ra danh tính của nhau từ rất sớm nên việc bổ sung Dawon vào đã làm gián đoạn dự đoán của mọi người. Bởi vì bây giờ có thêm một người nữa, điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa hai cặp trước đây là một cặp có lẽ là sai, và Dawon mới là cặp đúng.)

(MC Dayoung: !!!)

——

"Sao em lại hỏi vậy?" Hyunjung nói: "Thật ra chị vẫn luôn có một vấn đề, đêm đó em đã khóc. Em còn nhớ rõ không, ngày đó chúng ta cùng nhau ngồi ở trong phòng thực vật ấy?"

"Ừm."

"Em khóc vì X phải không?"

Luda không phủ nhận: "Em tưởng mình đã buông tay và điều đó không còn quan trọng nữa. Nhưng nhìn cô ấy thân thiết với người khác... làm em cảm thấy đặc biệt cô đơn."

"Bởi vì nó sẽ nhắc nhở em về khoảng thời gian hai người ở bên nhau?"

"Ừm. Tính cách của em dễ xúc động hơn. Nhiều chuyện trong quá khứ thỉnh thoảng sẽ còn nguyên vẹn trong trí nhớ của em vì điều gì đó hoặc một động thái nào đó của X."

"Em đã bao giờ nghĩ rằng điều khiến em khóc không nhất thiết phải là X của em mà có thể em đang nghĩ về quá khứ của mình chưa?"

"Có lẽ vậy. Em sẽ nhớ lại cảm giác tổn thương lúc đó."

Hyunjung cau mày, đặt ly rượu trong tay xuống: "Thật tệ phải không? Nếu nhớ lại quá khứ mà ngay lập tức buồn bã và khóc... Đó có phải là một mối quan hệ không tốt không?"

Luda chán nản tựa lưng vào ghế, trong mắt hiện lên sự do dự không thể giải thích được.

"Em có hối hận không?" Hyunjung lại hỏi: "Em có hối hận khi hẹn hò với cô ấy không?"

Luda suy nghĩ kỹ rồi nói: "Em không hối hận khi yêu cô ấy. Nếu có làm lại, em vẫn chọn hẹn hò với cô ấy. Lúc đó em cần cô ấy. Và nếu không có cô ấy, em sẽ không ngồi đây hôm nay." 

(MC Yeonjung: Juyeon được cộng điểm ~)

Hyunjung im lặng gật đầu.

Nhìn thấy Hyunjung đang cân nhắc, Luda nhanh chóng hỏi:

"Nếu có thể quay ngược thời gian, unnie, chị có hẹn hò với X lần nữa không?"

"Tất nhiên rồi."

Hyunjung gần như không chút do dự buột miệng nói ra.

(MC Yeonjung: Đúng rồi! Hiểu rồi!)

"Cho nên, đối phương là người tốt. Cho dù có rơi nước mắt, em cũng không hối hận khi hẹn hò với cô ấy." Luda dùng ống hút máy móc chọc vào đáy cốc và nói bằng giọng mà chỉ có mình mới có thể nghe: "Nếu bây giờ em muốn yêu lại, em chỉ muốn hẹn hò với người có thể cho em lời khẳng định chắc chắn."

Hyunjung tựa hồ không chú ý tới lời độc thoại của Luda, tiếp tục nói: "Thật ra, em nhỏ hơn chị mấy tuổi, thỉnh thoảng cũng nhắc đến trường học. Từ trường học đối với chị quá xa vời, cho nên chị luôn đối xử với em như một đứa trẻ."

Nhưng nhiều ý kiến ​​của Luda hôm nay đã gây ấn tượng với Hyunjung.

"Làm sao mà em trẻ hơn được? Em chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi thôi."

"Dễ thương, chị muốn nói rằng em thật dễ thương."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Suy nghĩ của Luda sâu sắc hơn tôi tưởng tượng, và suy nghĩ của em ấy cũng rất chín chắn. Cuộc trò chuyện của chúng tôi rất mang tính suy đoán. Và trong lúc trò chuyện với Luda, tôi cảm thấy "năng lượng tích cực" không thể giải thích được? Em ấy rất thú vị và tôi cảm thấy em ấy rất yêu cuộc sống. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy thoải mái khi có thể nói chuyện một cách tự nhiên.

"Nói mới nhớ, em đã thấy Jiyeon unnie cảm thấy khó chịu và đau đớn một vài lần."

Ly nước của Hyunjung lặng lẽ đặt lên bàn, nước trong ly khẽ dao động.

"Ồ, thật à ~"

"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"

Kim Hyunjung: ... Lúc đó, tôi muốn hỏi cụ thể... Jiyeon ở đâu và khi nào... (khóc). Nhưng xét cho cùng thì đó là một cuộc hẹn hò với người khác và có vẻ thô lỗ khi nói về em ấy. Hơn nữa... tôi không dám hoặc không muốn biết nỗi buồn của Jiyeon từ người khác. Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy em ấy khóc trong studio của tôi, tôi đã buồn suốt mấy ngày. Em ấy là một người rất thân thiết với tôi, trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với em ấy.

Lee Luda: Khi hẹn hò với Sojung unnie, tôi có thể cảm thấy người kia đã buông X, và chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng thân thiết hơn. Nhưng đối với Hyunjung unnie, đôi khi tôi không thể nhìn rõ suy nghĩ của chị ấy. Có lẽ tôi đã đoán trước được tình cảm của Jiyeon unnie dành cho chị ấy, nên tôi không muốn dễ dàng lấy đi sự chân thành của mình và đặt nó vào một nơi không xác định nên khi nói chuyện với chị ấy, tôi hiểu hoàn cảnh của chị ấy lúc này, và cũng cảm nhận được sự chân thành mà chị mang lại qua lời nói và hành động.

——

[Phụ đề: Dòng sông lấp lánh và bữa tối ấm áp dưới ánh nến]

Trong lúc hai người đang dùng bữa, một chiếc thuyền du lịch bốn tầng từ từ xuôi dòng sông bên ngoài cửa sổ kính. Nhà hàng được xây dựng trên sông. Theo góc nhìn của Jiyeon, dường như có thể đưa tay ra chạm vào thân thuyền và dòng sông ở ngay trước mặt mình.

"Wow, cảm giác thật thú vị." Jiyeon cũng nhìn thấy một số cặp đôi người nước ngoài đang chụp ảnh trên thuyền ngắm cảnh và tỏ ra ghen tị.

"Cậu đã bao giờ đi thuyền ngắm cảnh sông Hàn chưa?"

"Chưa, còn cậu thì sao?"

"Tớ cũng vậy. Nếu có cơ hội thì chúng ta hãy đi cùng nhau nhé."

Jiyeon tỉnh táo lại, cúi đầu cười nhẹ: "Ừ, được chứ."

——

Đối mặt với mì ống trước mặt, Jiyeon đặt một phần khác vào đĩa.

"Tớ không biết đây là loại mì gì, nhưng nó rất ngon."

Sojung hỏi: "Cậu có thích ăn mì ống không? Tớ rất giỏi (làm)."

Jiyeon vừa ăn vừa gật đầu, sau khi nuốt đồ ăn xuống, cô chậm rãi nói: "Tớ cũng có thể làm mì ống, nhưng tớ chỉ có thể làm Spaghetti sốt thịt cay cà chua thôi."

"Hmm ~ Việc đó hơi khó thực hiện." Sojung nhướng mày.

Jiyeon mỉm cười tự hào.

"Tớ thích món Spaghetti Bolognese đơn giản hơn." Sojung nói.

"Tớ cũng vậy." Jiyeon vô thức lau khóe miệng và muốn tiếp tục, nhưng Sojung đã ngăn cản cô.

"Đặc biệt là nước sốt trắng."

Jiyeon lập tức nói: "Tớ đang định nói điều này. Thật trùng hợp. Tớ rất mê Spaghetti sốt thịt trắng. Cậu cố tình nói vậy phải không? Cậu kiểm tra thông tin của tớ à?" Jiyeon nghiêng đầu: "Nhưng tớ không nói điều đó trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào."

(MC Dayoung: Hahahaha, di chứng của Juyeon để lại chăng?)

Sojung bĩu môi: "Tớ nghĩ cậu đã xem trộm thông tin của tớ mới đúng, từ đại học tớ đã thích Spaghetti sốt thịt trắng rồi."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Nó rất giống với những gì Sojung thích. Trải nghiệm rất giống nhau và thậm chí những câu chuyện cười cũng có thể được chọn ra một cách dễ dàng. Tại sao trước đây tôi không thấy cậu ấy thú vị như vậy? Tôi không phải là người ăn quá nhiều để béo, và tôi rất thích những món ăn ngon. Sojung cũng rất thích nó, và tôi biết cậu ấy cũng nấu ăn rất giỏi. Lúc đó, tôi nghĩ hẹn hò với Sojung sẽ rất thú vị.

——

Hai mươi phút sau khi ăn xong, phục vụ đến dọn đĩa, Sojung không biết để mắt vào đâu trong khi chờ đợi món ăn cuối cùng. Cô cảm thấy no và không muốn ăn quá nhiều. Trong khi uống rượu, cô tập trung vào Jiyeon trước mặt.

Cô nhìn cổ tay thon thả của cô ấy cắt miếng bít tết trên đĩa, đồng thời nhìn chiếc vòng tay lủng lẳng trên cổ tay thỉnh thoảng va chạm với đĩa ăn và phát ra âm thanh giòn giã. Cổ Jiyeon hình như bị muỗi đốt, vết hồng khá mờ nhạt.

"Cậu bị đốt khi nào thế?"  Sojung chỉ vào vết đỏ trên cổ cô ấy.

Jiyeon sờ lên, phát hiện không có ngứa. Cô lắc đầu: "Không biết nữa."

Jiyeon chú ý tới ánh mắt của Sojung, càng trở nên dè dặt hơn, không dám ngẩng đầu nhìn lại cô ấy. Sau khi nhai miếng thịt bò trong miệng, Jiyeon ngẩng đầu lên và nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Sojung đang gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, dường như đang trả lời tin nhắn công việc.

Jiyeon bất lực nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, hai má đỏ bừng.

(MC Yeoreum: Tôi phát hiện ra rằng Jiyeon không hề xấu hổ khi nhìn Sojung.)

(MC Dayoung: Ánh mắt của Sojung vẫn như thường lệ. Họ là bạn cùng phòng, và việc họ thỉnh thoảng không nói chuyện trong nhà là điều bình thường. Sojung có thái độ tự nhiên hơn, nhưng Jiyeon chỉ...)

(MC Yeoreum: Có vẻ như mối quan hệ của hai người đã thay đổi kể từ khi hai người đi chơi cùng nhau?)

(MC Yeonjung: Jiyeon có ngại ngùng không?)

(MC Yeoreum: Con người không phải là như vậy sao? Nếu có cảm tình với ai đó, họ sẽ xấu hổ khi nhìn thẳng vào người đó, và nói chuyện gì cũng sẽ thấy thú vị. Họ sẽ luôn muốn cười. Hai người họ cười không ngớt trên suốt chặng đường ngày hôm nay.)

Hai người im lặng không biết bao lâu, cho đến khi người phục vụ mang đĩa cuối cùng lên, họ mới bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Cậu có thấy khó xử không?" Sojung đang đề cập đến hai phút vừa qua khi hai người im lặng ở bên nhau, không làm gì và không nói gì.

"Ý cậu là cậu đang nhìn chằm chằm vào tớ mà không cử động phải không?"

Sojung ngượng ngùng cười: "Vừa rồi tớ không biết nhìn vào đâu, tớ thấy thời gian hơi muộn, còn tưởng rằng PD sẽ để chúng ta kết thúc cảnh quay, cho nên tớ cứ nhìn vào mắt cậu, nhưng cậu lại chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn tớ."

"Hahaha, cậu bắt đầu mắc 'bệnh nghề nghiệp' rồi. Đừng lo lắng, unnie của em sẽ xử lí mọi thứ ổn thỏa ở đây."

"Ha ~?"

"Sao vậy? Tớ lớn hơn cậu mấy tháng, cho dù cậu gọi tớ là unnie, thì cũng đâu có vấn đề gì. Gọi thử xem."

"Không muốn."

"Gọi đi, tớ muốn nghe."

"..."

"Ừm?"

"Unnie ~"

"Ôi!"

Thật sự gọi sao? Jiyeon thành công che mặt lại, trên môi nở nụ cười, mặt đỏ bừng. Sojung không hiểu tình hình hiện tại.

"Cậu bảo tớ gọi cậu là unnie, mà sao cậu lại đỏ mặt thế kia?"

"Ôi chao!"

——

"À mà, nói về mèo, trường đại học của em thường tổ chức cho mèo hoang ăn trong trường."

[Phụ đề: Kim Hyunjung và Lee Luda rất hợp nhau khi nói đến thú cưng]

"Khi em ở Hàn Quốc?"

"Không phải, khi em ở Mỹ." Luda thẳng thắn nói: "Lúc còn học đại học em có nuôi một chú chó con, nhưng tiếc là nó đã qua đời. Sau đó, em không dám động đến động vật nhỏ trong một thời gian dài. Trong suốt hai năm du học ở Mỹ, bạn cùng phòng nói với em rằng có một câu lạc bộ như vậy. Thời gian chăm sóc mèo hoang cũng sẽ chữa lành cho mình nên em tiếp nhận những con vật nhỏ đó lần nữa."

"Gia đình chị cũng có một chú chó sống cùng Yangmal vào thời điểm đó. Nhưng nó cũng đã qua đời."

Luda cau mày, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại nào đó, cô nhận ra mình hình như đã nói sai.

"Em xin lỗi, lẽ ra em không nên nhắc tới chuyện đó."

"Không có việc gì, tất cả đều là quá khứ rồi."

"Thật ra em đã nghe thấy X nhắc đến chuyện đó trong phòng X-chat."

"Thật sự là cô ấy đã nói với em chuyện này sao?"

"Ừ. Em hỏi cô ấy là chị thích gì, cô ấy nói sợ chị buồn và nói em đừng có nói về chó, cho nên em thấy có lỗi."

Trong lòng Hyunjung lại rối bời, nhưng không biết là vì bản thân nghĩ đến chú chó đã mất hay là Jiyeon mắt đỏ hoe đang ngồi xổm bên cạnh an ủi mình.

"Đừng xin lỗi nữa, nó đã đi đến một nơi tốt hơn và thú vị hơn. Mà này, chị cũng từng làm công việc tình nguyện cho mèo hoang, nhưng mà là ở Hàn Quốc."

Luda giơ ngón áp út lên nói, khoe khoang một chút: "Tuy chị có thể không tin nhưng em có một chiếc nhẫn bạc từ Tổ chức Mèo Đi lạc của Liên Hợp Quốc. Em chỉ có thể có được nó nếu phải làm nhiều việc tình nguyện thôi đấy."

Hyunjung sửng sốt một chút, sau đó nhìn Luda mà không khỏi cười lớn.

"Sao vậy?"

Hyunjung xắn tay áo khoác lên và cho Luda xem chiếc vòng tay cứu trợ từ Tổ chức Mèo Đi lạc của Liên Hợp Quốc.

"Đây là..."

Luda ngay lập tức nhận ra logo trên chiếc vòng tay và ngạc nhiên đến mức che miệng lại và không thể nói được lời nào trong một lúc lâu.

Hyunjung ngượng ngùng buông tay áo xuống: "Không thể tin được hả? Nói thật thì chị cũng vậy. Sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?"

"Unnie!" Luda ôm tim: "Sự trùng hợp này thật tuyệt vời. Chị không biết tim em bây giờ đập nhanh đến mức nào đâu. Làm sao chị lại có được điều này?"

"Nếu như em có nhẫn bạc." Hyunjung cong từng ngón tay, trong miệng đếm số năm: "Em mới nhận được một năm trước phải không? Còn chị đã đeo vòng tay như thế này được nhiều năm rồi."

Luda gật đầu như một kẻ ngốc, khiến Hyunjung bật cười.

(MC Dayoung: Hai người đang làm điều tương tự ở hai nơi khác nhau và nhận được vinh dự như nhau. Giống định mệnh quá đi.)

Sau khi đã nếm đủ rượu và đồ ăn, người phục vụ dọn vài chiếc đĩa ra và chiếc bàn trở nên rộng hơn rất nhiều.

"Năm nay em mới về Hàn Quốc phải không?" Hyunjung tán gẫu: "Ở trong nước hay ở nước ngoài thoải mái hơn vậy?"

[Phụ đề: Kim Hyunjung tính tình lạnh lùng, nhưng hôm nay cô ấy đã chủ động bắt chuyện nhiều hơn]

"Chị có tò mò về cuộc sống của em ở Mỹ không?" Luda hỏi.

Hyunjung nhìn vành ly thủy tinh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tò mò về cuộc sống của người Hàn Quốc ở Mỹ ấy à?"

"Em nghĩ không có nhiều khác biệt ngoại trừ chế độ ăn uống. Và em phải quay lại báo cáo vào nửa cuối năm."

"Học ngành Y hẳn phải mất nhiều năm."

"Ừm, tính cạnh tranh cũng rất nhiều, một người sẽ rất khó khăn nếu không có ai giúp đỡ bên ngoài. Nếu không phải có giáo sư quen thuộc mời em về Hàn Quốc thực tập lần này thì em sẽ không có cơ hội tốt như vậy ở nước ngoài."

Hyunjung trầm ngâm gật đầu.

Luda chống cằm bằng một tay và nhìn cô ấy. Luda uống một ít rượu, làn da trắng ngần của cô nhuốm một chút màu hồng. Đèn neon ngoài cửa sổ bật lên, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một bên khuôn mặt của Luda, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ. Luda ánh mắt có chút mơ màng nhưng lại sâu thẳm, như muốn đọc được suy nghĩ thực sự của đối phương thông qua biểu cảm trên khuôn mặt Hyunjung. Mỗi lời nói của Hyunjung đều mang lại cho Luda giác quan thứ sáu về "ngụ ý giữa các từ". Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Rối cuộc cô ấy là người như thế nào? Lời nào của cô ấy mới thật sự chân thành?

Rượu khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn, Luda rút lại sự quan sát ngắn gọn của mình và hỏi Hyunjung:

"Chị có thích đi du lịch không? Hay chị chỉ tò mò về cuộc sống ở nước ngoài thôi?"

"Chắc chắn rồi. Nói đến tính tò mò, em trong lòng chị giống như một học sinh đứng đầu vậy, chị luôn có thể biết được rất nhiều kiến thức từ em đấy."

"Thành thật mà nói, em coi việc học như một thú vui. Em cũng tham gia một khóa học mang tên "Tư duy xã hội học về tình yêu" khi rảnh rỗi vào cuối tuần."

"Cái gì? Xã hội học về tình yêu?"

"À, lúc đó có người theo đuổi em, nhưng em không biết phải từ chối thế nào. Em thấy sự hiểu biết của mình về cảm xúc dường như rất nông cạn. Vì vậy em đã tìm đến khóa học này trên mạng."

Một nụ cười khó tin xuất hiện trên khuôn mặt Hyunjung, và Luda nhếch lên khóe miệng khi nhìn thấy cô ấy cười.

Trước đây, Hyunjung quyết tâm ra mắt với vai trò ca sĩ và không có cơ hội vào đại học. Sau này, sau khi ra mắt, cô đọc rất nhiều sách, đồng thời viết nhạc và đọc nhiều tuyển tập thơ, bài viết tuyệt vời. Nhưng cô cảm thấy hàm lượng vàng trong não đương nhiên kém hơn so với sinh viên đại học. Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi chuyển đến, cô biết được Luda là một sinh viên Y khoa, và cô nhìn cô ấy với ánh mắt tôn trọng và đánh giá cao hơn.

"Rồi sao? Em học được cái gì?" Trong ánh mắt Hyunjung lộ ra một tia tò mò cùng khao khát tri thức.

Luda đang suy nghĩ, chậm rãi nói: "Ví dụ như trong sách nói tình yêu được chia thành 'cộng' và 'trừ'. Nếu chúng ta cho rằng kết cục của tình yêu là hai người sẽ ở bên nhau trọn đời, thì sau khi xác nhận mối quan hệ, ta sẽ thực hiện phép 'trừ' qua từng ngày. Vì đã có mục tiêu ở bên nhau đến hết cuộc đời nên việc chấm dứt mối quan hệ sẽ rất khó khăn và đau đớn, cũng như không thể tìm được lý do để chia tay."

(MC Dayoung: Nghĩ lại thì có vẻ hợp lý.)

(MC Yeonjung: Tại sao lớp học lại bắt đầu rồi?)

"Nếu vậy, phép 'cộng' thì như thế nào?" Hyunjung hỏi.

"'Cộng' vào thì khác. Cảm xúc dựa trên sự tích lũy từng ngày để xác định xem hai người có phù hợp với nhau hay không. Mục đích của việc hẹn hò là để cùng nhau sống tốt hơn. Chia tay trong giai đoạn này là quyền của nhau, không quan trọng là hai người đã hẹn hò được bao nhiêu năm.

Cá nhân em cho rằng một mối quan hệ tốt đẹp cần có sự lựa chọn và quyền 'chia tay'. Chính vì có thể xa nhau nên chúng ta sẽ trân trọng những ngày tháng bên nhau hơn. Không phải là chúng ta phải ở bên nhau vì chúng ta đã yêu nhau từ lâu. Thật khó để bị ràng buộc bởi thời gian và ý thức đạo đức tưởng tượng của chính mình. Có người sẽ tìm một tình yêu khác nếu không thể đi tiếp. Chỉ những người đã đi đến cuối cùng mới chọn hôn nhân làm cơ chế cam kết..."

(MC Yeonjung: Hình như tôi hiểu rồi.)

(MC Dayoung: Đây có phải là buổi hẹn hò với học sinh top đầu không?)

"Unnie, chị nghĩ đâu là đích đến lý tưởng cho tình yêu?"

(MC Dayoung: Khi học sinh đứng đầu đặt câu hỏi.)

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Nếu Jiyeon phát triển tốt hơn sau khi chia tay tôi thì đây là điều Luda đã nói, là "điểm đến lý tưởng cho tình yêu" của tôi.

——

"Unnie, chị nghĩ đâu là đích đến lý tưởng cho tình yêu?"

"Trong thời gian hẹn hò, mỗi người đều hỗ trợ đối phương rất tốt và trở thành một người tốt hơn. Cho dù cuối cùng họ không đến được với nhau thì đó cũng vẫn là một cái kết có hậu phải không?"

"Ừ. Một khi cảm thấy nếu cả hai chia tay thì tốt hơn, thì quyết định chia tay có lẽ sẽ tốt hơn."

Vẻ tươi cười trên mặt Luda dần dần tắt đi, sau đó khóe môi cong lên, lộ ra chút bất lực.

"Đó là lý do hồi đó em chia tay X. Chị thì sao?"

"Cũng có thể là vậy ~"

——

[Phụ đề: Chu Sojung và Kim Jiyeon hẹn hò bên bờ sông lúc hoàng hôn]

"Ấn tượng đầu tiên của cậu khi lần đầu tiên gặp tớ là gì thế?"

Jiyeon hỏi Sojung trước.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..." Sojung nghĩ tới chuyện xấu hổ, cười nói: "Tớ đã mang vali của cậu lên."

"Đúng vậy, Sojung, sao cậu tốt bụng thế này?"

"Không, không. Lúc đó tớ đang suy nghĩ." Sojung giả vờ coi chiếc ly trên bàn ăn là vali của Jiyeon. Cô chỉ vào chiếc ly và nói: "Tổ chương trình định thử mình phải không?"

Jiyeon chống cằm và nghe "lời phát biểu" của Sojung với một nụ cười trên môi.

"Cậu biết đấy, khi một số nhân viên đi phỏng vấn, họ sẽ gặp người lao công đóng vai trò thực sự là chủ tịch hội đồng quản trị dưới tòa nhà văn phòng, và họ cũng sẽ nhìn thấy một số giấy vụn được đặc biệt ném trên đường, v.v."

Jiyeon vẫn xoa má mình, mỉm cười gật đầu đáp lại.

"Nên tớ nghĩ, à ~ mình nên mang nó lên lầu. Có lẽ có một câu chuyện đằng sau chiếc vali này."

"'Câu chuyện' đó chính là tớ, được cậu mang về."

(MC Dayoung: Oh ~ Họ đều giỏi nói 'lời yêu thương', tôi đã học được rồi ~)

(MC Yeoreum: Nhìn lại tập đầu tiên, Sojung trông giống như người rất hợp để kết hôn. Nếu tôi là Jiyeon, tôi sẽ có ấn tượng đặc biệt với cô ấy, và có lẽ tôi đã có ấn tượng tốt về cô ấy rồi.)

(MC Yeonjung: Đúng vậy, ít nhất ấn tượng đầu tiên là ấn tượng tốt.)

(MC Dayoung: Khi hai người đứng cạnh nhau, có cảm giác như một bộ phim hài lãng mạn thú vị, khiến người xem cảm thấy thoải mái.)

"Tớ có thể được coi là một người nhạy cảm." Sojung nói khi cả hai nói về cảm xúc của nhau: "Nhưng tớ đã học được cách che giấu nó sau khi trở nên tự lập."

"Sojung, đôi khi tớ cãi nhau với cậu chỉ để trêu chọc cậu thôi."

"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"

Kim Jiyeon: Tôi rất thân với Sojung nên tôi lo lắng những gì mình nói sẽ bị hiểu lầm. Ví dụ, thường nói những câu như "Này, cậu có muốn nhảy xuống không?" hoặc "Yah, đừng có làm như thế này". Khi Sojung nói rằng cậu ấy cũng rất nhạy cảm, tôi đã nghĩ xem liệu hành động và lời nói của mình đôi khi có quá thẳng thắn hay không, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ bị tổn thương vì điều này.

Chu Sojung: Tôi không cảm thấy bị tổn thương. Jiyeon khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Cậu ấy rất tốt bụng, và tôi biết cậu ấy như vậy là vì lòng tốt của cậu ấy. Tôi cũng hay đùa giỡn với cậu ấy, chỉ để làm cậu ấy vui. Tôi nghĩ "đó chính là tính cách của cậu ấy." Hơn nữa, những cuộc trò chuyện chân thành như thế này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi rất hợp nhau, không cần phải dùng từ "hiểu", tốt nhất là hãy hòa hợp một cách tự nhiên.

——

Người phục vụ cuối cùng cũng bưng món tráng miệng cho hai người, Jiyeon cắn một miếng, Sojung hỏi cô ấy nó có mùi vị như thế nào. Jiyeon lập tức cau mày nói rằng nó không ngon.

"Vậy tớ sẽ nhờ người thay đổi nó."

"Không không không, nếu không ngon thì cứ để tớ ăn một mình thôi, cậu cứ nhìn tớ ăn đi."

Jiyeon cắn thêm một miếng nữa, rõ ràng là rất ngon, nhưng cô lại nói mùi vị không ngon lắm. Sojung lập tức hiểu được ý tứ của Jiyeon, hai người im lặng đưa mắt nhìn nhau, nheo mắt cười.

Món tráng miệng là bánh kem, nhưng thìa của Sojung lại không múc hết vào sâu bên trong lớp kem, Jiyeon lấy thìa từ tay cô ấy và nói: "Đây, phần này ngon nhất đấy, há miệng ra nào." 

Đây không phải là lần đầu tiên được đút ăn nên Sojung tự nhiên ngậm lấy miếng kem do Jiyeon đưa.

——

[Phụ đề: Ở biệt thự Hannam-dong]

Mùi thịt bò hầm bay ra từ phòng bếp.

"Nước sốt cũng rất ngon, em có muốn nếm thử không?" Dawon làm theo sự hướng dẫn của Juyeon, để Juyeon nếm thử.

"Vừa miệng rồi. Lúc nãy chị nói gì à?"

"Chắc là do em vừa mới dậy nên chưa tỉnh táo."

"Em xin lỗi ~ Vừa rồi em vẫn còn buồn ngủ."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Nam Dawon: Juyeon nói rằng ăn cháo không có vị nên khi rảnh rỗi em ấy làm thịt bò xì dầu để vừa ăn vừa uống cháo.

[Phụ đề: Lee Luda về nhà trước]

"Kim Hyunjung cũng vào nhà khoảng mười lăm phút sau."

Luda cũng đi vào bếp và tình cờ nhìn thấy Dawon đang "gọi" Juyeon.

"Juyeon, tìm một cái nồi nhỏ hơn đi." Dawon bận rộn chỉnh bếp ga, thản nhiên nói.

Juyeon đi tìm cái nồi, bị Luda giữ vai ngăn lại.

"Để chị tìm cho."

Sau khi Luda đưa đồ cho Dawon, cô tỏ ra quan tâm đến Juyeon.

"Hôm nay em không ngủ à? Sao em chạy lung tung trong bếp nhiều thế?"

Juyeon nói: "Dawon unnie muốn học cách nấu thịt bò. Em đang dạy cô ấy."

Dawon vô tình trả lời:

"Dạy cái gì chứ? Em chỉ cho chị một ít lời khuyên thôi." Dawon nhăn mũi, giọng nói rất ngọt ngào.

Luda không vội quay lại phòng, ban đầu cô im lặng, vẻ lạnh lùng thấy rõ trên gương mặt. Cô vào bếp rửa tay, sau đó quay lưng lại, mặc kệ Dawon có mặt ở đó, trực tiếp đặt mu bàn tay lên trán Juyeon, tay còn lại đặt lên trán mình.

"Hôm nay em thấy ổn hơn chưa?" Cô hỏi.

Bởi vì tay Luda quá lạnh nên Juyeon cố tình tránh né, nhưng Luda không hề có ý định dừng lại mà xuyên qua lớp áo chạm vào lưng cô.

"Em vẫn đổ mồ hôi à?"

Luda vừa mới rửa tay, thậm chí còn sờ lưng cô xuyên qua lớp áo, Juyeon đều kinh ngạc.

Dawon liếc nhìn về phía hai người, sắc mặt tối sầm.

(MC Dayoung: Đây là phim cung đấu à? Tôi có cảm giác như Luda cố tình làm vậy, "Hôm qua ai bảo cô ôm em ấy trước mặt tôi vậy?")

(MC Yeonjung: Luda: Tôi không phải là người dễ bị bắt nạt, muốn chiến không!)

(MC Yeoreum: "Mong muốn kiểm soát" khủng khiếp này xuất hiện ngay lập tức. Không phải cô ấy vừa nghĩ Hyunjung là người như thế nào sao?)

(MC Dayoung: Tôi thích xem cuộc chiến thầm lặng giữa những người phụ nữ như này quá.)

Dawon cảm thấy mình thừa thãi, tình thế có chút xấu hổ, liền gắp thịt bò lên: "Đến lúc lấy ra rồi, để nguội một lát rồi ăn thôi." Cô tự nhủ rồi đi đến nhà hàng.

"Ding dong ~"

Lúc này chuông cửa hiếm khi vang lên. Có vẻ như có một nhiệm vụ sắp tới? Hyunjung lúc này vừa thay quần áo đi đến nhà hàng gần cửa nhất, vừa tự hỏi vừa chạy ra cửa. Quả nhiên, cô quay lại với một "thẻ nhiệm vụ" trên tay.

Bốn người họ tập trung lại xem thẻ nhiệm vụ.

"Lúc này chương trình mang tới thẻ nhiệm vụ, là mời chúng ta ra ngoài ăn tối hả?" - Juyeon.

"Vậy chúng ta còn cần nấu ăn không?" - Dawon.

Hyunjung và Luda vẫn im lặng, ánh mắt tập trung vào nội dung trong phong bì.

[Nội dung thẻ]

Vui lòng di chuyển đến địa điểm sau ngay bây giờ: Số 40, Jeongryeong-Dong 27-Gil, Seongbuk-Gu, Seoul.

——

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: Lúc đó tôi hơi lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta gặp nhau tối nay? Ngày mai là thứ bảy phải không?

——

-Trường quay-

MC Yeonjung: Ồ? Liệu X có được công khai sớm như vậy không?

MC Dayoung: Ôi chúa ơi, nó đến rồi!!!!

MC Yeoreum: Nhanh vậy hả?

MC Yeonjung: Đợi một chút, có vẻ như X sắp lộ diện thật rồi! Hôm nay là ngày thứ mười một, chương trình của chúng ta dự kiến ​​sẽ ghi hình trong nửa tháng.

MC Yeoreum: Chà, nếu không thì chẳng có lý do gì để tập hợp mọi người lại cả. Chẳng phải lần trước chúng ta tụ tập bên nhau đã tiết lộ nghề nghiệp và tuổi tác của nhau sao?

MC Yeonjung: Nhưng cũng có thể là tổ tiết mục chỉ mời bọn họ đi ăn thôi?

MC Dayoung: Chương trình sẽ tổ chức tiệc chào mừng Dawon hả? Không đến không được mà.

MC Yeoreum: Tôi không nói với cậu đâu, kể từ khi chúng ta theo dõi chương trình này, chúng ta đã trở nên nghi ngờ rất nhiều thứ, hahaha.

——

[Phụ đề: Kim Jiyeon đang ăn tối ở ngoài, nhận được tin nhắn từ chương trình]

[Nội dung tin nhắn: Vui lòng di chuyển đến địa điểm này càng sớm càng tốt]

Cùng lúc đó, Sojung cũng nhận được tin nhắn từ tổ chương trình.

"Vậy bây giờ chúng ta quay lại không?"

"Chúng ta hãy quay lại."

"Tớ gọi tài xế."

Sojung muốn nói rằng cô có thể thu xếp việc này, nhưng Jiyeon đã gọi điện và đưa ra quyết định nên cô im lặng đứng dậy thanh toán hóa đơn trước.

——

[Phụ đề: Những người đang ở nhà chung thì lấy xe của Nam Dawon đi tới đó]

Hyunjung ngồi ở ghế phụ nhìn vào định vị, giúp Dawon chỉ đường. Luda ngồi ở ghế sau thản nhiên hỏi: "Tối nay sẽ có người mới đến à?"

Hyunjung trả lời: "Thật sao? Có thể lắm. Diễn biến hiện tại luôn đáng ngạc nhiên."

Juyeon có hai X, giờ rất nhạy cảm với những chủ đề như vậy và giữ im lặng với những suy nghĩ trong đầu. Ngược lại, Dawon ngồi ở ghế lái lại rất bình tĩnh và điềm đạm, thậm chí còn trả lời bằng giọng điệu mong đợi: "Nếu thật sự có người mới ở đây thì đêm nay sẽ càng thú vị hơn."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Tôi cảm thấy rất lo lắng vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Dawon unnie bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, thật bất ngờ.

——

[Phụ đề: Đã đến Jeongryeong-Dong 27-Gil, Seongbuk-Gu]

"Nhóm bốn người đã đến trước."

Đây là một nhà hàng phương Tây với chủ đề thiết kế hiện đại. Nhà hàng có một chiếc bàn vuông dài dành cho sáu thành viên. Trên đó là đĩa ăn, rượu, ly, dao và nĩa.

"Chờ một chút." Hyunjung đi vào đầu tiên và nhìn lướt qua: "Có chỗ cho 8 người không? Thật sự có người mới à?"

Dawon phía sau nói: "Unnie, chị đếm chén đi, ngồi hai bên thôi."

"1, 2, 3, ..., à ~ có 6."

Có ba chỗ ngồi ở bên trái và bên phải của bàn ăn.

Bốn người ngồi ngẫu nhiên ở hai bên bàn ăn. Hyunjung ngồi ở ghế đầu tiên bên phải. Juyeon đang nói chuyện với Hyunjung nên ngồi cạnh Hyunjung. Dawon ngồi đối diện với Hyunjung, ở ghế đầu tiên bên trái.

Luda rửa tay và quay lại ngay khi bước vào cửa, cô nhìn thấy hai bóng người đứng rất gần nhau, họ đang gọi đồ ăn. Dawon chào Luda bằng một nụ cười im lặng. Dawon kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra và ra hiệu rằng Luda có thể ngồi cạnh. Nhưng Luda tối hôm qua vẫn lo lắng Dawon ôm Juyeon trong bếp nên cô rất không thoải mái khi ngồi cạnh Dawon nên lựa chọn vị trí ngồi ở ghế thứ ba bên trái, cách một ghế.

"Tớ sẽ ngồi đây, nếu không chúng ta sẽ ngồi thành một đống." - Luda.

"Được." - Dawon.

"Chúng ta có nên ăn một chút trước không?" - Juyeon.

"Được chứ, em có thể uống chút rượu vang đỏ trước." - Dawon.

"Luda ​​unnie cũng uống rượu vang đỏ không?" - Juyeon.

"Chị muốn sâm panh." - Luda.

"Có sâm panh ở đây." - Hyunjung.

"Cheers!"

"Cheers!"

"Lúc đầu chúng ta sẽ đợi mọi người đến rồi mới bắt đầu, nhưng bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bữa ăn luôn."

——

[Phụ đề: Chu Sojung và Kim Jiyeon đến Jeongryeong-Dong]

"Hẳn là ở chỗ này, ngay ở chỗ này." Sojung đẩy cửa kính ra giúp Jiyeon.

"Cảm ơn." Sau khi Jiyeon bước vào, hai người theo sự chỉ dẫn của người phục vụ đi lên lầu.

Jiyeon thấp giọng hỏi Sojung bên cạnh: "Ngủ trong xe có thoải mái không?"

"Đúng vậy." Sojung sắc mặt đỏ bừng, cô vặn cổ nói: "Cậu mát xa cũng cảm thấy rất thoải mái."

Jiyeon cũng cười ngượng ngùng.

"Mọi người tới rồi à?" Juyeon nhìn thấy hai người đi vào cửa trước: "Vị trí là ngẫu nhiên, các chị muốn ngồi chỗ nào cũng được."

"Không phải nó được chỉ định sao?" - Sojung.

"Không có chỉ định." - Dawon.

Sojung ngồi gần Juyeon, và Jiyeon cuối cùng cũng ngồi giữa Dawon và Luda.

Jiyeon vẫn còn nhạy bén, nhìn thoáng qua cô nhận thấy khăn trải bàn ở ba vị trí bên cô có màu sắc khác với ba chiếc khăn trải bàn ở đối diện. Thoạt nhìn, khăn trải bàn trên ghế của Hyunjung, Juyeon và Sojung đều có màu trắng nhưng có viền màu xanh nhạt. Bởi vì trong nhà Hanok đã có tiền lệ chọn thẻ bài nên Jiyeon cảm thấy việc sắp xếp chỗ ngồi tối nay chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cô muốn nói với Luda ngồi bên cạnh, nhưng hai người chỉ nhìn nhau. Luda dường như đã nhìn thấu tâm trí Jiyeon, thấp giọng hỏi cô: "Chị có muốn đổi chỗ với người đối diện không?"

Jiyeon cảm thấy khó tin, hóa ra Luda đã phát hiện ra từ lâu. Vì thế cô cười nói: "Thôi khỏi đi, chị rất tò mò nhiệm vụ tối nay là cái gì."

Hyunjung thường giản dị hơn trong những bữa tối trang trọng nên cô tự động đảm nhận nhiệm vụ cắt gà quay. Cô cắt hai phần thịt gà quay đặt giữa bàn ăn, đặt món mì ống vừa được người phục vụ đưa đến gần đĩa của Jiyeon.

Jiyeon liếc nhìn tay cầm đĩa của Hyunjung, sau đó lập tức quay mặt đi. Vừa rồi cô đã ăn rất nhiều với Sojung, nên không thấy đói chút nào. Đĩa thức ăn trước mặt khiến cô không muốn động đến dao nĩa nữa.

Mặt khác, Dawon đang ngồi cạnh Jiyeon, thấy hơi ngại ngùng, nhìn thấy đồ ăn chất đống trước mặt, cô nhanh chóng cảm ơn: "Cảm ơn Hyunjung unnie, bọn em có thể tự làm được mà."

"Không sao đâu, em có muốn rót thêm rượu không?"

Dawon suy nghĩ một lúc: "Em muốn uống Coca. Trên bàn phía sau chị có gì không?"

"Không có, ở đây chỉ có rượu vang đỏ và sâm panh. Đợi chút, để chị đi lấy."

Dawon chưa kịp nói: "Đừng, đừng lo." Hyunjung đã đứng dậy, từ tủ đông tự phục vụ phía sau lấy ra mấy lon Coca.

"Cảm ơn chị đã quan tâm nhé Hyunjung unnie."

"Không có gì."

"Chị quả thật là người có tấm lòng nhân hậu, như hoa nở trong..."

"Hahahaha, được rồi được rồi, chị không giúp nữa, chị chỉ tự cắt đồ ăn và tự lấy đồ uống, đừng khen chị nữa."

"Hahahahaha"

Dawon không lớn tiếng, nhưng sự tương tác thú vị giữa hai người khiến Juyeon và Jiyeon nhận ra rõ ràng, và thậm chí cả Luda ngồi ở xa cũng để ý.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Dawon cũng rất thân với Hyunjung unnie. Juyeon và Hyunjung unnie có ngoại hình rất giống nhau nên có lẽ họ là mẫu người lý tưởng của cậu ấy.

(MC Yeoreum: Haha, có vẻ như mẫu người lý tưởng của Luda và Dawon giống nhau. Hahahahahah.)

——

Jiyeon và Sojung đã rất mệt mỏi sau khi chơi cả ngày. Luda nhận thấy trạng thái của hai người họ, trước tiên cô hỏi Sojung: "Chị có uống rượu không? Mặt chị đỏ bừng lên kìa."

"Có một chút."

"Hôm nay chị có đi đâu đó chơi không? Sao lúc về lại mệt thế?"

Juyeon giúp Jiyeon treo túi lên, vừa nhìn thấy trong túi dường như có hai chai xịt chống nắng và đồ trang sức bằng vỏ sò. Trong đầu cô có một dự đoán sơ bộ.

Jiyeon bình tĩnh nói: "Hôm nay chị đi lướt sóng với Sojung."

"Woah, lướt sóng à? Thời tiết này chơi đùa dưới nước chắc là vui lắm đây." Dawon ghen tị nói.

"Ừ." - Jiyeon.

"Thảo nào trông mệt mỏi đến thế." - Luda.

"Hôm nay trời nắng lắm, hai chị có thể lướt sóng ở đâu thế?" - Juyeon.

"Ở công viên lướt sóng." - Jiyeon.

"Nơi ở bãi biển ngoài trời? Cái nơi mà gần đây lên TV nhiều và rất nổi tiếng sao?" - Dawon.

"Ừ." - Jiyeon mỉm cười.

"Wow ~" "Wow ~" "Wow ~" - Dawon, Luda, Juyeon.

(MC Dayoung: Hahahahahahaha, phản ứng của họ buồn cười quá.)

(MC Yeoreum: Không hiểu sao, lướt sóng khiến tôi vô cùng tự hào, giống như đang cưỡi tên lửa vậy.)

(MC Yeonjung: Hả? Không phải là đang quảng cáo đấy chứ?) (Nhận xét đã được chỉnh sửa)

Hyunjung không biết nhiều về công viên lướt sóng, hỏi: "Hai người lướt sóng trên biển phải không?"

Jiyeon sau đó trả lời: "Không hẳn, bên đó có một bể tạo sóng nhân tạo. Đó là một nơi rất lớn. Một số người chơi cũng luyện tập ở đó."

"À ~ vậy à ~"

"Clip phỏng vấn cá nhân (phỏng vấn chéo)"

Kim Hyunjung: Jiyeon thực sự trông không có sức sống cho lắm khi em ấy đến nơi, như thể em ấy vừa mới ngủ dậy. Nhưng nghe em ấy nói về việc lướt sóng khiến tôi thấy hứng thú. Em ấy khá thích các môn thể thao ngoài trời, mặc dù em ấy quá lười để ra ngoài khi đi du lịch nhiều lần nhưng nếu có ai đó đưa em ấy đi chơi cùng, em ấy sẽ rất thích thú. Hmm... Nếu so sánh cuộc hẹn hò của em ấy với Sojung và tôi với Jiyeon thì đó hẳn là một cuộc hẹn hò không thể tưởng tượng được. Tôi không đủ can đảm để xuống nước và Jiyeon cũng không đề cập đến kế hoạch hẹn hò như đi lướt sóng vì em ấy biết rằng tôi sợ nước.

Q: Bạn ghen phải không?

Kim Hyunjung: Lúc đầu tôi cảm thấy ghen tị, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng em ấy sẽ tự mình giải quyết mọi việc, Jiyeon luôn xử lý các vấn đề trong các mối quan hệ một cách bình tĩnh hơn tôi.

Kim Jiyeon: Khi tôi mới bước vào cửa... thành thật mà nói, tôi đã nhìn thấy ánh mắt của chị ấy. Bởi vì hôm trước chúng tôi cãi nhau không vui, hơn nữa tôi cũng không nói rõ sáng nay đi chơi với Sojung, tôi sợ trong đầu chị ấy sẽ có suy nghĩ. Nhưng tối hôm đó chị ấy rất thân với Dawon, tôi cứ nghe thấy hai người họ trò chuyện bên tai... ừm, có lẽ chị ấy không quan tâm nhiều đến tôi nên sau đó tôi cũng không lo lắng nhiều nữa.

——

Juyeon ngồi đối diện với Jiyeon, thấy ly của cô ấy vẫn còn trống, liền mang sâm panh đến cho Jiyeon: "Unnie, chị có muốn uống không?"

"Được rồi, một chút thôi."

"Chị đã uống rượu với Sojung unnie hả?"

"Ồ, bọn chị vừa ăn một ít."

Jiyeon nhớ tới bệnh tình của Juyeon còn chưa khỏi hẳn, cô nhìn chằm chằm vào nửa ly sâm panh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời sau khi suy nghĩ hai lần, cô chậm rãi nói với Juyeon: "Uống ít lại nhé."

Juyeon có lẽ rất ngạc nhiên trước sự quan tâm này, nở một nụ cười vô hại với Jiyeon: "Ừm, em biết mà."

——

[Phụ đề: Các thành viên vẫn đang suy nghĩ về mục đích của bữa tiệc tối nay]

Sojung: "Vậy là thẻ nhiệm vụ tối nay vẫn chưa xuất hiện à?"

Luda: "Vẫn chưa. Em đoán là, hoặc thêm người mới hoặc công khai X. Sẽ là một trong hai."

Luda vừa nói xong, một người phụ nữ mở cửa bước vào. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy. Người phụ nữ đi một đôi giày da màu đen, tất dài, đeo một chiếc tạp dề màu đen trắng trên tay, cầm hai món salad và nói: "Bây giờ có tiện dọn bữa tối không?"

"A ~ Em tưởng thực sự có người mới tới cơ ~"

"Được chứ, cảm ơn cô."

Nhưng sự xuất hiện của người phục vụ không hề vô ích. Sau khi đặt món salad xuống, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì. Cô đưa nó cho Sojung, người ở gần cô nhất.

[Phụ đề: Chu Sojung đọc nội dung thẻ nhiệm vụ mới]

"Nội dung nhiệm vụ: Du lịch đến đảo Jeju..."

[Nội dung nhiệm vụ]

Để du lịch đảo Jeju, ba thành viên ngồi bên phải bàn tối nay (khăn trải bàn màu xanh nhạt) được quyền lựa chọn đối phương và cùng nhau hoàn thành hành trình từ Seoul đến đảo Jeju.

Lưu ý 1: Đối với hình thức đề cử 1:1, trường hợp đề cử nhiều lần thì người được gọi tên sẽ là người lựa chọn cuối cùng;

Lưu ý 2: Bạn cũng có thể chọn X cho ngày khởi hành đến đảo Jeju.

Vui lòng gửi tên của người bạn muốn chọn.

-Trường quay-

MC Yeonjung: Ồ?! Đợi một chút.

MC Dayoung: Hóa ra chỗ ngồi 'ngẫu nhiên' hôm nay cậu ngồi cũng rất quan trọng và cậu vẫn có quyền lựa chọn.

MC Yeoreum: Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ là chọn ai đó đi cùng từ Seoul đến đảo Jeju.

MC Dayoung: Có vẻ như mọi người sẽ đi máy bay cùng nhau. Bay đến đảo Jeju vào ngày mai có thể coi là một buổi hẹn hò riêng tư tuyệt vời, nó sẽ rất đặc biệt.

MC Yeonjung: Chuyến bay hẹn hò từ Seoul đến đảo Jeju.

MC Yeoreum: Chúng tôi cần giúp khán giả nhìn lại vấn đề. Bây giờ ngồi ở phía bên phải bàn ăn, ba người có quyền lựa chọn tối nay là: Kim Hyunjung, Son Juyeon và Chu Sojung. Trong số đó, X của Hyunjung là Jiyeon, X của Juyeon là Luda và Dawon, còn X của Sojung thì không có mặt.

——

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Hyunjung: ~ Tôi không ngờ mình lại có thể đưa ra lựa chọn như vậy.

Kim Jiyeon: Hai người đi đảo Jeju một mình với nhau? Còn cách hẹn hò như vậy nữa à?

Lee Luda: Tôi đang mong chờ liệu sẽ có người mới tham gia hay không. Nếu ngày mai tôi ở một mình, tôi sẽ rủ thành viên cuối cùng đến sân bay đảo Jeju cùng tôi (cười). Đây là những gì tôi nghĩ. Tôi thực sự không thích việc "chọn" và "được chọn". Tôi mong rằng không ai chọn tôi, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất căng thẳng. Chương trình này thực sự, thực sự làm được rất nhiều điều trong cuộc sống mà tôi cực kỳ ghét.

Son Juyeon: Trong lòng tôi đã có người muốn lựa chọn. Nhưng tôi cũng sợ bị từ chối.

Chu Sojung: Tôi biết ngay nên chọn đi cùng ai. Có lẽ sẽ vui lắm đây.

Nam Dawon: (Che mặt) Nếu thứ tự đã được định, Juyeon nhất định sẽ chọn Luda, và em ấy sẽ bắt đầu cảm thấy lo lắng trước tiên.

——

[Tiêu đề: Kim Hyunjung, Son Juyeon và Chu Sojung đã gửi tên những người họ muốn hẹn hò]

(MC Dayoung: Việc chọn lựa kết thúc sớm vậy sao? Ahhhhhh, tôi muốn biết liệu Hyunjung có dành lựa chọn của mình cho Ludaaaaaaa.)

(MC Yeoreum: Tôi cá năm đô la rằng Hyunjung chắc chắn sẽ chọn Juyeon.)

(MC Dayoung: Còn có quy tắc như vậy nữa à? Không phải Juyeon là người có quyền lựa chọn sao?)

(MC Yeoreum: Không có quy định nào là không thể gửi đến 'người gửi', nhưng việc này rất rủi ro và khả năng bị chọn ra là rất cao.)

(MC Yeonjung: Haha, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Hyunjung có vẻ như chọn đi cùng người mà cô ấy cảm thấy thoải mái nhất nên tỷ lệ trúng đích của bạn cùng phòng sẽ rất cao.)

[Phụ đề: Họ sẽ cùng ai đến đảo Jeju?]

--Quảng cáo--

/Thời gian quảng cáo xe của Kim Jiyeon 32s

/ Thời gian quảng cáo kem của Son Juyeon 12s

/Thời gian quảng cáo mỹ phẩm của Kim Hyunjung 23s

(MC Dayoung: Tại sao lại bắt đầu quảng cáo thế?)

(MC Yeoreum: Chương trình đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Một cuộc thăm dò độ nổi tiếng không chính thức gần đây đã được đăng trên Internet. Thứ tự các quảng cáo được sắp xếp dựa trên thứ hạng độ nổi tiếng.)

(MC Yeonjung: Juyeon rất nổi tiếng trong giới sinh viên đại học thế hệ 20. 92% phiếu bầu của cô ấy là do giới trẻ thế hệ 20 bình chọn. Cô cũng được khán giả đánh giá là người được khán giả mong đợi nhất về nhan sắc, chiều cao, học lực, điểm số, sự nghiệp và thậm chí cả một mối tình đầu đáng ghen tị.)

(MC Dayoung: Luda và Sojung cũng nổi tiếng không ngờ. Tuy nhiên, do hầu hết các thành viên đều là nghiệp dư và sẵn sàng cống hiến hết mình cho sự nghiệp ngoài đời nên không có thời gian quảng cáo. Khán giả có thể chú ý nhiều hơn đến SNS công khai của các thành viên nhé.)

(MC Yeoreum: Tập tiếp theo sẽ tiếp tục vào ngày 10/5 (ngày kia).)

(MC Yeonjung: Chúc mọi người ngủ ngon, ngủ ngon ~)

————————

"Bonus - Hậu trường trường quay"

PD: Tiếp tục sau 10 phút nghỉ giải lao nhé!

Dayoung: "Wow ~ Các cậu ơi, tôi đi trang điểm lại đây!" Cô xỏ dép vào và đi theo thợ trang điểm về phía phòng khách.

Sau khi Dayoung rời đi, Yeonjung vỗ vai Yeoreum: "Hyunjung được yêu thích thứ ba phải không?"

"Tôi không biết. Chỉ có ba thành viên này có hợp đồng quảng cáo, cho nên chỉ có ba quảng cáo này được phát sóng."

"Cho tôi xem kết quả bỏ phiếu với."

Yeoreum đưa kịch bản cho cô: "Hồ sơ biểu quyết sẽ được bàn giao sau khi công ty quản lý xem xét xong. Chúng ta chỉ có trách nhiệm sắp xếp cho phù hợp."

"Nhưng lúc buổi chiều tôi xem, Hyunjung vẫn là người được yêu thích nhất. Tại sao trong vài giờ lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Thống kê phiếu bầu có vấn đề gì không?"

Trước khi Yeonjung có thời gian tìm hiểu, PD đã cố tình cất kịch bản của mình xuống: "Hai người đi thay quần áo trước đi, không có nhiều thời gian đâu."

"Vâng ~ đi thôi Yeonjung."

"Ồ được."

——

[Phần 01 chưa được cắt vào phim chính]

Hyunjung và Luda sánh bước trên con đường dốc trở về biệt thự.

Luda nhìn bóng của hai người liên tục bị đèn đường kéo dài ra ngắn lại, vô cớ nói với Hyunjung: "Nếu thứ bảy lại phải chọn người để hẹn hò, chị cũng không cần phải chọn em."

"Tại sao?"

"Em không muốn nhận tin nhắn hay yêu cầu hẹn hò vì "lịch sự" hay "xấu hổ". Ví dụ, em không nghĩ chúng ta phải gửi tin nhắn cho nhau tối nay chỉ vì hôm nay chúng ta có hẹn. Chị nên lựa chọn tự do cho mình.

"Em có suy nghĩ tuyệt thật đấy."

Nghĩ rằng Hyunjung sẽ nói điều gì khác, Luda cố gắng nhìn thẳng vào mắt Hyunjung, nhưng Hyunjung lại rất nghiêm túc bước về phía trước, như thể cô ấy đã trở lại với bộ dạng không hề biết gì của mình.

Luda cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, rồi nói tiếp: "Nhưng nếu chị thực sự phải lựa chọn, lần sau chị sẽ chọn ai để hẹn hò thế?"

"A?"

Hyunjung dừng lại, ánh mắt nhìn lại Luda cho thấy sự bối rối của cô ấy. Không phải chỉ vài giây trước cô ấy đã tạo dựng được một hình ảnh rất ân cần và kiên cường sao? Người phụ nữ trước mặt cô thực sự quá dễ thương.

Nhìn thấy Hyunjung sửng sốt, Luda ngượng ngùng cắn môi dưới, mặt và cổ đầy ửng đỏ, xấu hổ tự nhủ: "Aisshh, nếu mà bị hỏi điều này, sẽ không còn vui nữa, không còn ngầu nữa đâu."

Hyunjung bỏ lớp phòng ngự, không khỏi bật cười.

(MC Dayoung: Aww,  Luda đáng yêu quá.)

(MC Yeoreum: Đó có phải là âm thanh mà Luda tạo ra không? Cô ấy đang hành động quyến rũ à ~)

(MC Yeonjung: Vâng, tôi cũng để ý.)

(MC Dayoung: Ngọt ngào quá ~)

Luda vội vàng nghiêm túc nói: "Nhưng không sao đâu. Em tôn trọng sự lựa chọn của mọi người. Và em biết rằng chị có thể hiểu được cảm xúc của em."

"Em có những suy nghĩ gì?"

"Ví dụ như em không chọn chị, đó không phải là vì em ghét chị. Chị chắc chắn cũng như vậy, và nhất định phải có lý do tại sao chị làm như vậy. Giống như lần trước em đã làm vậy đấy."

"Lần trước? Lần từ chối chị ở Hanok à?"

"Ôi ~" Người này sao có thể hay nhắc lại chuyện cũ như vậy? Luda nhịn không được, lần này đỏ mặt kéo cánh tay Hyunjung: "Hyunjung unnie ~~~~, thật sao? Em thực sự xin lỗi mà. Sẽ không bao giờ có lần sau đâu ~~ tuyệt đối không!"

"Hahaha, chị thực sự không trách em đâu."

"Nếu chị có người muốn nhắn tin hoặc hẹn hò, và thật khó để đưa ra lựa chọn, hãy loại em ra! Đừng cân nhắc em và đừng gửi tin nhắn cho em."

Hyunjung sửng sốt: "Đúng vậy! Không phải em vừa mới đồng ý chị không cần lựa chọn em sao? Chị hiểu rồi."

Luda đột nhiên không nói nên lời, cô cảm thấy khó chịu, như thể bản thân chỉ đang tỏ ra lịch sự và cô ấy thực sự coi trọng điều đó.

Hyunjung cố ý nói lời này, quả nhiên, Luda sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, luôn luôn có hiệu quả. Có lẽ vì Luda say nên tối nay cô ấy trông giống như một con chuột hamster bám vào Hyunjung.

"Nhưng thật ra, những lời vừa rồi em nói với chị đều là sự thật. Bởi vì em sợ chị cho rằng em chỉ nói đùa nên em nhắc lại."

"Chị biết, chị cũng nghiêm túc mà."

"Hẹn hò với em rồi, chị giờ chắc cũng biết em xinh đẹp, tài năng, thông minh và dễ thương thôi, thế là đủ rồi."

"Luda, em thật là ~" Hyunjung lại dừng lại, cô nuốt nụ cười trên môi trong tuyệt vọng, dường như vẫn còn đỏ mặt vì chính Luda, thậm chí còn che mặt lại: "Em say quá rồi à? Luda ~ "

"Sự thật mà."

"Được rồi." Hyunjung giơ một tay lên trời, nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đập xuống: "Ghi nhận!"

"Như vậy em sẽ không cảm thấy tổn thương. Cho dù chị không chọn em để hẹn hò, hoặc nếu hôm nay chị không nhắn tin cho em, em cũng sẽ không buồn."

Ánh mắt Hyunjung bỗng nhiên dịu đi, hiện rõ vẻ ấm áp. Cô nhìn Luda rồi ngừng nói.

Không khí yên tĩnh mấy giây, Luda lại ồn ào: "Chậc, nhưng khi em nói điều này, chị cảm thấy bị tổn thương phải không?"

Hyunjung lại mỉm cười, nụ cười trong đêm yên lặng, giống như cốc nước ấm mềm mại mà Luda đã để dành cho Hyunjung trong lòng. Cô chạm vào đầu Luda, hơi hé miệng khi nghĩ rằng mình sẽ nói điều gì đó, nhưng rồi cô chỉ thở dài.

"Về thôi nào."

——

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro