Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

["Cung thỉnh tiểu quỷ khiêng kiệu—"]

Editor: Gấu Gầy

Minh Công Lĩnh có vị trí đặc biệt, nằm ngang qua Xi Châu, sát cạnh sông Lao Tâm, là nơi tương đối quan trọng trên tuyến đường thủy của Thiên Mệnh Ti. Vì vậy thủ tục giấy tờ ra vào nơi này vô cùng rắc rối, với danh tiếng "tà môn ngoại đạo" của Bà Sa Môn, chắc chắn không thể nào thông qua được. Thiên Nam Tinh tìm đường khác, dẫn Giang Trạc từ núi Tam Dương vào Thương Xuyên, rồi từ Thương Xuyên... vòng một vòng lớn, cuối cùng lên bờ tại một bến đò.

Trong núi nóng ẩm mưa nhiều, Giang Trạc vừa xuống thuyền đã uể oải. Nhân lúc Thiên Nam Tinh đi dò la tin tức, y đến quán rượu bên cạnh uống rượu.

Vì bến đò này đơn sơ, quán rượu cũng tạm bợ, chỉ treo một lá cờ rượu rách nát trước cửa để mời khách. Giang Trạc vén rèm bước vào, bên trong lác đác vài người, nhìn dáng vẻ cũng là "tà môn ngoại đạo", đang trò chuyện.

"Ta từ phía nam đến, trên đường nghe người ta nói Minh Công Lĩnh gần đây thường xuyên xảy ra chuyện lạ, chết không ít người."

"Ta cũng nghe nói, ban đầu là các cô nương trong làng gần đó lần lượt lăn ra chết, sau đó đến cả trong trấn cũng bắt đầu có người chết. Nhà người ta còn chưa kịp an táng, nửa đêm đã có quỷ gõ cửa."

"Quỷ ở đây đều nghe theo sai khiến của Minh Công, chuyên đến nhà khiêng xác! Các ngươi nói hắn có xấu xa không? Đến cả xác chết cũng muốn tranh giành với người ta."

"Đừng nói là 'khiêng xác', người ở đây đều gọi chuyện này là 'đón dâu', Minh Công đang đi từng nhà đón dâu đấy!"

"Phải nói Minh Công Lĩnh này phong thủy không tốt, gặp phải vị thần như Minh Công, từ khi hắn xuất hiện đến nay, không biết đã đón dâu bao nhiêu lần rồi nữa? Thế mà hắn vẫn chưa hài lòng, còn muốn ngày càng nhiều hơn."

"Nếu không phải có Thiên Mệnh Ti chống lưng cho hắn, ta thật sự không chịu nổi chuyện này!"

"Thật kỳ lạ, ác danh của Minh Công ai ai cũng biết, vậy mà Thiên Mệnh Ti lại làm ngơ."

"Chuyện này ngươi không hiểu mà, Minh Công tuy có sở thích ăn thịt người, nhưng lại có thể phù hộ cho Minh Công Lĩnh năm nào cũng được mùa. Nếu không có hắn, nơi này e rằng đã biến thành vùng đất hoang rồi."

"Ôi, những nhà có con gái ở gần đây đều chạy hết rồi... Thật là tội nghiệp!"

Bọn họ nói đến đây, thấy có người bước vào thì im bặt. Giang Trạc tò mò, đi đến quầy gọi rượu, chỉ mong đám người này tiếp tục nói chuyện. Nhưng bọn họ thấy Giang Trạc ăn mặc sang trọng, sợ là người của Thiên Mệnh Ti cải trang vi hành nên liếc mắt nhìn nhau rồi chụm vào một góc như chim cút, không nói một lời.

Giang Trạc đành bỏ cuộc, y cầm bình rượu ra ngoài, đứng bên cạnh lá cờ uống. Một lát sau, Thiên Nam Tinh quay lại, nói với y: "Ta đã dò la được, trong núi có một con sông Hắc Xà, miếu Minh Công nằm trong con sông đó."

Giang Trạc nói: "Nằm trong con sông đó?"

Thiên Nam Tinh gật đầu: "Nghe nói khi ngôi miếu đó được xây dựng, vốn là để thờ cúng sơn thần ở đây, ai ngờ bị Minh Công nhìn thấy. Hắn rất thích, bèn giáng mưa điều chỉnh dòng sông, nhấn chìm ngôi miếu đó, bây giờ không phải là ở trong sông đó sao."

"Hắn đúng là quen thói ngang ngược." Giang Trạc thấy trời đã tối, cất bình rượu, "Lát nữa nhân lúc trời tối, chúng ta vào đó xem sao."

Hai người nghỉ ngơi một lát ở bến đò, đợi đến đêm mới vào núi. Địa thế trong núi hiểm trở, mây mù bao phủ, trời tối càng khó đi. Bọn họ đi bộ gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến trước một tấm bia đá. Tấm bia đá này cao ngang người, phủ đầy rêu và lá rụng, dùng Chú Thần Ngữ ghi lại công tích của Minh Công, giống hệt tấm bia mà Lưu bá và những người khác gặp trên núi Tam Dương.

Giang Trạc nhìn con đường mòn bên cạnh tấm bia, trên đó vẫn còn dấu chân người vừa mới đi qua: "Kỳ lạ thật, ai cũng thích đi cúng bái vào ban đêm. Đi, đi xem náo nhiệt."

Miếu Minh Công nằm trong sông, người thường chắc chắn không vào được, để tỏ lòng thành kính, người dân địa phương lại xây dựng một "điện Cung Hương" bên bờ sông, coi như là chỗ thay thế cho miếu Minh Công. Khi Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đến nơi, đang có một đám người thắp đèn trong điện.

"... Minh Công đón dâu... là chuyện hỷ sự thăng thiên... cô đừng khóc, cũng đừng làm loạn..."

Đám người này đều mặc áo ngắn rách rưới, quỳ xuống thắp hương, nghe một người ăn mặc như thầy cúng tụng niệm.

"Đêm nay hầu hạ Minh Công... người dân trong núi đời đời kiếp kiếp thắp đèn Trường Minh cho cô..."

Một cơn gió âm u thổi qua, xua tan màn sương mù, hóa ra những ngọn đèn được thắp trong điện đều là đèn Trường Minh. Thầy cúng vung cây gậy đầu rắn, xoay quanh một vật được bọc bằng vải trắng, thỉnh thoảng lại làm động tác đánh xuống. "Loảng xoảng", "loảng xoảng", những chiếc xương trang trí trên cây gậy của bà ta lắc lư nhịp nhàng.

Điện Cung Hương này rất giống miếu Minh Công, chỉ là ở cửa có thêm hai chiếc thuyền, chuyên dùng để chở đồ tế lễ. Tiếng tụng niệm của thầy cúng trong điện vẫn tiếp tục, gió thổi những cây cổ thụ xung quanh tạo thành những bóng hình kỳ quái, xa xa, dường như có tiếng khóc ai oán của một cô nương.

Thầy cúng dừng động tác, cầm lấy một ngọn đèn Trường Minh vừa thắp, nói với mọi người: "Ta đã đuổi hồn ma của nàng ấy đi rồi, các ngươi đi đi."

Đám người nghe lệnh đứng dậy, người nông dân dẫn đầu đội nón lá, bế ngang vật được bọc bằng vải trắng. Bọn họ ra khỏi điện Cúng Hương, kéo hai chiếc thuyền ở cửa xuống, vừa tấu nhạc vui vẻ vừa đi về phía sông.

Lúc này, người nông dân bỗng nhiên khóc lên: "Người trong làng nhớ ơn con, cha sẽ thắp đèn cho con trong miếu, con đừng oán hận ai cả... lấy Minh Công rồi, tuyệt đối đừng quay đầu lại..."

Những người đi theo phía sau cũng khóc lên, bọn họ như những hồn ma phiêu dạt bên bờ sông, thu hút những đốm lửa ma trơi. Đợi thuyền xuống nước, đám người ngồi lên thuyền, chèo ra giữa sông. Lúc này trời đã rất khuya, nước sông đen như mực, không nhìn thấy gì bên dưới.

Người nông dân từ từ mở tấm vải trắng ra, Giang Trạc nhìn rõ, bên trong tấm vải trắng bọc một cô nương mười sáu mười bảy tuổi! Nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt xanh xao, rõ ràng đã chết từ lâu. Hai tay nàng bị trói ba vòng, siết chặt đến tím bầm, trông rất đau xót.

Đám người ném vài đồng xu xuống sông, rồi múc nước sông, tưới lên người thiếu nữ. Cha nàng lau nước mắt khóc lớn, tiếng khóc càng lớn, những đốm lửa ma trơi xung quanh càng dày đặc. Trong núi dường như có tiếng cáo hoang kêu thảm thiết, hòa cùng tiếng khóc, khiến màn đêm càng thê lương quỷ dị.

"Minh Công đón dâu," đám người quỳ xuống giữa sông, múc nước đồng thanh nói, "Cung thỉnh tiểu quỷ khiêng kiệu—"

Chỉ nghe thấy tiếng "loảng xoảng", "loảng xoảng", một chiếc kiệu hoa cũ kỹ từ khúc quanh của con sông lắc lư xuất hiện. Chiếc kiệu hoa nhấp nhô, những chiếc chuông nhỏ ở bốn góc không ngừng kêu leng keng, giống hệt âm thanh mà thầy cúng vừa tạo ra, nhưng vị trí khiêng kiệu trống không, không có một bóng người!

Đám người này rõ ràng đã quen với cảnh Minh Công đón dâu, từng người hai mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng rùng rợn này trong tiếng "loảng xoảng". Kiệu hoa lắc lư đến gần, người cha giơ tay, đẩy con gái vào trong kiệu. Không ngờ đúng lúc này, cô nương đã chết bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào cha mình.

Một người nói: "Không ổn rồi, kéo dài quá lâu, hồn ma quay lại rồi!"

Con ngươi thiếu nữ đảo ngược, đã có hình dạng không phải người, tóc và móng tay mọc dài ra: "Ta không lấy... khà khà khà..."

Cha nàng sợ hãi ngã dúi dụi sang một bên, kêu lên: "Nhanh, nhanh kéo rèm lại!"

Đám người xúm lại, cùng nhau đẩy thiếu nữ vào trong kiệu. Tay chân nàng đã bị trói chặt từ trước, bên trong không biết có phù chú gì, khiến nàng không thể thoát ra được. Nàng kêu lên thảm thiết: "Cha!"

Tiếng kêu này như sấm rền, đau đớn xé lòng. Nhưng cha nàng như bị ma ám: "Kiệu hoa đã đến rồi, không thể hối hận! Con ngoan, con còn tâm nguyện gì không? Cha sẽ thay con thực hiện..."

Ông ta vừa nói vừa dùng hết sức ấn chặt con gái vào trong kiệu hoa. Thiếu nữ hét lên: "Ông là cha kiểu gì vậy? Ông là cha kiểu gì vậy!"

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh buốt ập đến, lật úp chiếc thuyền. Mọi người rơi xuống sông, nước bắn tung tóe. Giang Trạc đặt một chân lên càng kiệu, giữ vững chiếc kiệu hoa đang xoay tròn.

"Làm gì vậy?" Y cười như không cười, "Người ta đã nói không lấy, các ngươi lại giả điếc."

Nước sông lạnh buốt, người cha run rẩy: "Xong rồi... xong rồi! Làm hỏng chuyện của Minh Công, năm sau sẽ gặp đại họa..."

Ông ta vừa dứt lời, trên sông đột nhiên nổi sóng, cuốn đám người tứ tán. Bọn họ nhìn chằm chằm về phía xa, đều hoảng sợ: "Minh Công, Minh Công đến rồi!"

Lúc này lửa ma trơi đã phủ kín mặt sông. Giang Trạc mượn ánh sáng xanh lam lập lòe của lửa ma trơi, nhìn thấy thứ gì đó đang bơi đến.

"Ào—"

Đường sống lưng màu nâu của nó như một ngọn núi nhỏ, lúc ẩn lúc hiện trong nước. Kiệu hoa bị sóng đánh, đáng lẽ phải lắc lư, nhưng có Giang Trạc ở đó, nó lại vững như bàn thạch, nữ tử bên trong im thin thít.

Minh Công xoay quanh kiệu hoa, những con sóng tạo thành vòng tròn. Trên núi "ầm ầm" vài tiếng, sấm sét nổi lên, lời đồn quả không sai, Minh Công xuất hiện là kéo theo mưa bão. Vì vậy, trong núi nổi gió lớn, tay áo Giang Trạc phồng lên, bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng. Nhưng kỳ lạ là, khi mưa vừa rơi xuống, Minh Công lại chìm xuống sông, biến mất.

Thiên Nam Tinh đứng từ xa nói: "Tứ ca, hắn nhận ra mùi của huynh, chắc là chạy mất rồi."

Giang Trạc nói: "Để ta xuống xem sao."

Nói xong, y khẽ đẩy kiệu hoa, đưa về phía Thiên Nam Tinh. Thiên Nam Tinh giữ vững kiệu hoa, chợt nhớ ra điều gì: "Khoan đã! Tứ ca, huynh không mang theo mặt dây chuyền san hô..."

Mặt sông sóng nước cuồn cuộn, tứ ca của nàng đã không còn bóng dáng.

Giang Trạc vẽ một lá bùa tránh nước, xuống nước mà không bị ướt. Y đi theo Minh Công một đoạn, nhưng Minh Công bơi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Dưới nước tối om, Giang Trạc gọi đèn dẫn đường ra, cảm nhận được Truy Tung Phù ở gần đây. Y đi theo cảm giác, chẳng mấy chốc đã tìm thấy miếu Minh Công.

Miếu Minh Công này còn lớn hơn cả lúc ở núi Tam Dương, phía trước có hai cây cột đá, nhìn giống như đang mô phỏng hai cây cột chống trời — Điều này Giang Trạc rất quen thuộc, vì núi Bắc Lộ chính là một trong hai cây cột chống trời. Y đến gần xem, phát hiện trên hai cây cột đá đều khắc đầy Chú Thần Ngữ. Xung quanh quá tối, chỉ dựa vào đèn dẫn đường không thể nhìn rõ chi tiết. Giang Trạc miễn cưỡng nhận ra vài chữ, nào là "chân vương", nào là "ghi danh", dường như là một bài văn ca tụng công đức.

Y nghi ngờ đây là do Thiên Mệnh Ti dựng lên, nhưng thật sự không nhìn rõ, bèn bước lên bậc thang vào miếu Minh Công, định vào trong xem thử. Vào trong, phát hiện bên trong không có chút nước nào, giống như đang ở trên đất liền.

Bên trong chỉ có một bàn thờ cao bằng hai người, trên đó đặt bài vị của Minh Công. Giang Trạc ngửi thấy mùi tanh nhẹ, đoán là Minh Công thường nằm nghỉ ở đây, mài mòn bốn góc của bàn thờ. Y lên bàn thờ, đang quan sát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kiệu hoa "loảng xoảng", "loảng xoảng".

Lạ thật, chiếc kiệu hoa vừa rồi đã giao cho Thiên Nam Tinh, sao lại có thêm một chiếc nữa?

Giang Trạc quay đầu lại, thấy mấy con quỷ mặt xanh nanh vàng đang ra sức khiêng một chiếc kiệu. Chiếc kiệu này trông rất bình thường, không khác gì chiếc kiệu vừa rồi, nhưng điều kỳ lạ là, trên kiệu chi chít bùa chú.

[Thiên Phù hàng vạn ác, chân ý phá hung tà.]

Hai lá bùa dẫn đầu, lại đều dùng để trấn áp "đại hung"!

—----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro