Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

[Gà ba chân. Mọi người đều gấp thành chim.]

Editor: Gấu Gầy

Trời càng lúc càng âm u, Giang Trạc đi dọc bờ sông, tiện tay lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy phù, gấp thành hình con gà ba chân. Y đặt con gà ba chân xuống đất, ra lệnh: "Đi, tìm tiểu sư muội giúp ta."

Con gà ba chân vừa chạm đất liền vỗ cánh, "lạch bà lạch bạch" chạy vào rừng. Giang Trạc đứng tại chỗ đợi một lúc, lại lấy người giấy nhỏ ra, hỏi: "Huynh đệ, ta gấp ngươi được không?"

Người giấy nhỏ vừa mới chứng kiến tài nghệ gấp giấy của Giang Trạc, lúc này thấy đến lượt mình, vội vàng làm bộ yếu ớt, sợ y nhất thời hứng lên, gấp mình thành thứ gì đó kỳ quái.

Giang Trạc bị hắn chọc cười, tò mò hắn ngoài người giấy ra, hắn còn có thể nhập vào thứ gì khác không, đang định hỏi, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng truyền đến một tiếng chuông. Âm thanh "leng keng", "leng keng" từ xa đến gần, không lâu sau, Thiên Nam Tinh từ trong rừng chui ra.

Giang Trạc cảm thán: "Con gà ba chân này thật là hữu dụng."

Thiên Nam Tinh kéo theo kiệu hoa, khuôn mặt lạnh lùng: "Vừa rồi ồn ào quá, ta đoán là Thiên Mệnh Ti đến rồi, nơi này lại ở trong địa phận Trì Châu, người đến chắc chắn là Nguyệt Minh sư bá và Giang Bạch sư thúc. Lúc mấy người đánh nhau, ta đang ở bên cạnh xem, thấy huynh chạy về hướng này nên mới chạy theo."

Giang Trạc nói: "Tốt, may mà muội không lộ diện, nếu không Nguyệt Minh sư bá lại kêu muội chuyển sang môn hạ của ông ấy. Nhưng ở đây nhiều người như vậy, sao muội biết con gà ba chân này là ta thả?"

Thiên Nam Tinh nhìn con gà ba chân nhảy nhót quanh chân, giọng điệu phức tạp: "Ta biết... bởi vì mọi người đều gấp thành chim."

Giang Trạc nhấc con gà ba chân lên: "Thật ra nó cũng là chim, biết bay đấy nhé, muội xem."

Y buông tay, con gà ba chân vỗ cánh loạn xạ, loạng choạng bay lên rồi đâm đầu vào một cái cây, biến thành một tờ giấy nhăn nhúm, hỏng hoàn toàn.

Thiên Nam Tinh không nói nên lời, sợ y tiếp tục chủ đề này, bèn quay đầu, chỉ vào kiệu hoa phía sau: "Cô nương này rất tốt, chúng ta phải an táng cô ấy."

Giang Trạc cũng có ý này: "Đợi Minh Công tan biến xong, Thiên Mệnh Ti chắc chắn sẽ chọn một 'kế thần', đến lúc đó chúng ta đi theo hướng ngược lại."

Đây là một hiện tượng kỳ lạ. Trước kia chưa có Thiên Mệnh Ti, một khi thần linh tan biến, kế thần sẽ tự động xuất hiện, không cần ai nhúng tay vào. Nhưng sau khi Thiên Mệnh Ti xuất hiện, các thần linh ở khắp nơi đều bị gắn danh bài, kế thần cũng không còn tự nhiên xuất hiện nữa.

Sư phụ thường nói, thần linh là sinh linh được đất đai lựa chọn, vì được đất đai ban ơn nên bảo vệ đất đai, giữa bọn họ có một quy tắc riêng. Thiên Mệnh Ti làm việc trái với lẽ trời, sửa đổi thiên đạo, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.

Hai người lần lượt chỉ trích Thiên Mệnh Ti một hồi, không quay lại bến đò nữa mà đi sâu vào Minh Công Lĩnh. Nửa đêm gió to mưa lớn, hiện tượng dị thường trên trời kéo dài đến ngày hôm sau, khi kết thúc, Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đã đến bờ sông Lao Tâm. Nơi này núi non trùng điệp, cây cối xanh tươi, vì ít người lui tới nên có rất nhiều sơn linh ở đây vui chơi đùa giỡn.

Giang Trạc nặn ra mười mấy người đất, mỗi con một kiểu, sau khi dán phù chú lên càng thêm kỳ lạ. May mà những hồn ma không chê, lần lượt chui vào trong người đất, biến thành một đám sơn linh chạy nhảy. Giang Trạc chắp tay chào bọn họ: "Các vị tỷ muội, nơi này linh khí dồi dào, cũng coi như là nơi tốt. Ta được Minh Công nhờ vả, đưa các cô đến đây, cũng nên cáo biệt rồi."

Đám sơn linh nhỏ nhìn nhau, chen chúc đến trước mặt Giang Trạc, cũng giơ tay chào y. Chào xong coi như từ biệt, sau đó bọn họ chạy vào đám cỏ cây hoa lá, cũng không sợ người lạ, thì thầm với những sơn linh khác.

Thiên Nam Tinh nói: "Việc này đã xong, ta vẫn chưa hỏi, dưới sông có tim đèn của đèn dẫn đường không?"

Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Giang Trạc lấy đèn dẫn đường ra, đưa cho nàng xem: "Không có tim đèn, chỉ có mộ của trưởng lão Hồ Quỷ. Cây đèn này không biết bị người ta làm gì, ác linh bên trong hung dữ vô cùng, ngay cả lời ta cũng không nghe."

Thiên Nam Tinh nhận lấy cây đèn, quan sát một hồi, không nhìn ra gì, đành phải nói: "Vốn tưởng rằng ở Minh Công Lĩnh sẽ có manh mối, bây giờ xem ra, vẫn phải đi nơi khác."

Trong lúc hai người nói chuyện, sơn linh xung quanh đều vây lại. Những sơn linh này lâu ngày không gặp người, không có ác ý, chỉ là tò mò. Bọn họ leo lên vỏ kiếm của Thiên Nam Tinh, lại kéo tay áo Giang Trạc, nhìn hai người từ trên xuống dưới. Tay áo Giang Trạc bị bọn họ kéo ra rồi cúi đầu nhìn, vảy, giấy phù bên trong đều rớt xuống, ngay cả người giấy nhỏ cũng đang thẫn thờ ngồi trên đất.

Giang Trạc nhân cơ hội giới thiệu: "Ta nhặt được một người huynh đệ, muội xem..."

Y vừa nói đến đây, người giấy nhỏ liền bị mấy sơn linh tranh giành. Bọn họ không ai nhường ai, khiến người giấy nhỏ đứng cũng không vững, lắc lư cái đầu. Sơn linh tranh giành đến mức, chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, người giấy nhỏ bị xé làm đôi!

Giang Trạc thầm nghĩ: Hỏng rồi!

Y vội vàng nhặt người giấy nhỏ lên, nhưng người giấy nhỏ đã bị xé thành hai mảnh giấy nhỏ, nằm mềm oặt trong lòng bàn tay y, không nhúc nhích. Y đưa hai mảnh giấy nhỏ lên trước mặt, gọi mấy tiếng "huynh đệ", đối phương đều không có phản ứng.

Đám sơn linh biết mình gây chuyện, lập tức chạy toán loạn, biến mất không thấy tăm hơi.

Giang Trạc niệm chú vá lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, hai mảnh giấy nhỏ mềm nhũn, mặc cho y ghép lại.

Thiên Nam Tinh nói: "Tứ ca, huynh đệ của huynh chắc là giận rồi, không chào tạm biệt đã ra đi."

Trên đường nàng nghe Giang Trạc kể vài chuyện về người giấy nhỏ, biết người giấy này là vật nhập hồn, hỏng rồi thì không dùng được nữa. Đối phương có bản lĩnh lớn, chắc là không muốn đi cùng bọn họ, mượn cớ này để bỏ đi thôi.

Giang Trạc nói: "Hắn đi cũng không sao, chỉ mong hắn là người tốt, đừng đi làm chuyện xấu."

Y lo lắng về "đại hung" trên kiệu hoa, vốn định sau khi ra ngoài, sẽ giữ người giấy nhỏ bên cạnh, đợi làm rõ thân phận rồi mới sắp xếp. Ai ngờ trời không chiều lòng người, người giấy nhỏ lại bị rách. Giang Trạc trầm tư một lát, hai mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay bỗng nhiên tự bốc cháy.

Thiên Nam Tinh nắm chặt chuôi kiếm: "Tứ ca cẩn thận!"

Hai mảnh giấy nhỏ bùng lên một ngọn lửa, bao quanh ngón giữa của Giang Trạc, làm y hơi bỏng. Khi y nhìn lại, hai mảnh giấy nhỏ đã biến thành tro bụi, trên ngón giữa của y có thêm một vòng dấu ấn, giống như bị người ta buộc một sợi dây đỏ.

Thiên Nam Tinh thấy không có nguy hiểm, liền thò đầu lại gần: "Đây là cái gì?"

Giang Trạc nói: "Ta cũng chưa từng thấy, hình như là một loại chú pháp bí mật."

Y giơ tay lên, nhìn "sợi dây đỏ", thử thúc giục nó, nhưng nó không còn phản ứng. Y suy nghĩ một hồi, vì không nhìn ra manh mối nên đành gác chuyện này sang một bên: "Sư phụ có hồi âm không?"

Thiên Nam Tinh lắc đầu, Giang Trạc lấy hộp xương dưới tượng Đại A ra, đưa cho nàng. Nàng hỏi: "Đây là cái gì?"

Giang Trạc nói: "Là đất chứa ác khí của Thái Thanh, không biết ăn vào có hiệu quả gì không."

Thiên Nam Tinh gói hộp xương lại, trịnh trọng nói: "Ta hiểu rồi, đây là Tứ ca hiếu kính sư phụ, có yêu cầu gì về cách dùng cần ta chuyển lời cho sư phụ không?"

Giang Trạc hít sâu một hơi: "Ta chỉ muốn sư phụ xem qua, không phải muốn sư phụ ăn."

Hai người nhìn nhau không nói gì. Giang Trạc lại cúi xuống, nhặt mảnh vảy và giấy phù vừa rơi xuống, đồng thời dặn dò Thiên Nam Tinh: "Đây là vảy của Minh Công, muội cũng đưa cho sư phụ, đừng nói là đồ ăn... hửm?"

Hôm qua ở dưới sông, môi trường tối tăm, y không nhìn rõ. Lúc này được ánh sáng mặt trời chiếu vào, trên mảnh vảy lại xuất hiện một dấu hiệu mà y đã từng thấy. Dấu hiệu đó hình con hươu, còn in thêm vài đường vân hình ngọn lửa.

Thiên Nam Tinh cũng nhìn thấy, "ồ" lên một tiếng, nói ra lai lịch của dấu hiệu đó: "Tộc Tự Hỏa!"

Nàng say mê kiếm đạo, thật ra không hiểu biết nhiều về các tông phái khác, nhưng dấu hiệu này, nàng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Bởi vì thiên hạ có "tam hỏa", lần lượt là nghiệp hỏa Bà Sa của núi Bắc Lộ, Sóc Nguyệt Ly Hỏa của ác thần Thái Thanh, và Viêm Dương Chân Hỏa của tộc Tự Hỏa. Hai loại lửa đầu tiên đều là lửa thiêu tội, chỉ có loại cuối cùng, là lửa cầu nguyện thần linh.

Theo truyền thuyết, khi sáu châu loạn lạc, có một tộc người vì tránh chiến tranh, đã chạy đến đầm lầy phía nam, ở đó gặp được một con hươu ngậm lửa. Hươu mang đến cho họ ánh sáng và hơi ấm, được họ tôn làm thần đầm lầy, gọi là "Húc Liệt". Húc Liệt ban tặng Viêm Dương Chân Hỏa cho họ, từ đó họ đổi tên thành "Tự Hỏa", đời đời lấy việc thờ phụng lửa làm nghề.

Thiên Nam Tinh nói: "Tộc Tự Hỏa đã ẩn cư từ lâu, lại ở xa ngàn dặm, dấu hiệu của bọn họ sao lại xuất hiện trên người Minh Công?"

Giang Trạc cũng có cùng thắc mắc, lật mảnh vảy dưới ánh mặt trời xem xét vài lần, bỗng nhiên nghĩ đến, trưởng lão Hồ Quỷ từng nói, vì muốn triệu hồi Thái Thanh, ông ta đã hiến tế mười hai người Hồ Quỷ còn sống, bao gồm cả ông ta. Theo lý mà nói, ông ta đã chết, mà người chết thì không thể thi triển chú thuật! Nếu vậy, kẻ móc mắt Minh Công và thi triển lệnh chú lên Minh Công là ai?

—----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro