Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Edit: Ann
Chương 62

Ngay khi Diệp Tử rời khỏi Vương phủ, Cố Yến cũng đi ra ngoài.

Bên trong y quán Vĩnh Xuân Đường, Cố Yến lẳng lặng ngồi trong sương phòng phẩm trà, không lâu sau, Bùi Qua bước nhanh tới.

Cố Yến đặt chung trà xuống, giương mắt nhìn hắn: "Điều tra được rồi?"

"Vâng." Bước chân Bùi Qua hơi dồn dập, trong mắt hiện lên một tia vui mừng khó kiềm nén, Cố Yến đã quen biết hắn lâu như vậy, còn chưa từng thấy vị thần y này bày ra bộ dạng kinh ngạc như vậy.

Như nhận ra bản thân thất thố, Bùi Qua hơi sửa sang lại y phục, hành lễ với Cố Yến: "Vương gia, tại hạ đã kiểm tra cẩn thận phần thuốc mà ngài đem tới, trong đó đúng là có một loại thảo dược không có trong phương thuốc ta khai."

Cố Yến không chút kinh ngạc, chỉ hỏi: "Có thể tra ra loại thảo dược đó là gì không?"

"Vấn đề ở đây." Bùi Qua nói, "Thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Tại hạ hành nghề y nhiều năm, nhưng loại thảo dược này tại hạ chưa từng thấy, thật sự không biết là gì. Nhưng mà....."

"Nhưng mà sao?"

Bùi Qua chần chờ một chút, lại nói: "Tại hạ có thể bắt mạch cho Vương gia trước không?"

Cố Yến đồng ý.

Bùi Qua ngồi cạnh Cố Yến, cẩn thận bắt mạch cho y. Một lát sau, hắn buông tay Cố Yến, đứng dậy: "Loại thảo dược được thêm vào thuốc này, không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới dược liệu, ngược lại còn làm cho thuốc phát huy tác dụng hơn."

Cố Yến gật gật đầu: "Ta đúng là cảm thấy gần đây thân thể khỏe lên rất nhiều, ý ngươi là đều nhờ loại thảo dược này?"

Bùi Qua nói: "Tại hạ kê cho Vương gia toàn là các loại thuốc điều dưỡng, vốn phải uống nhiều năm mới có hiệu quả. Nhưng nhờ loại thảo dược này, nếu Vương gia uống thêm vài ngày nữa, thân thể ngài có thể được chữa lành hoàn toàn."

Cố Yến như suy tư mà cúi đầu, trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại còn nhíu mày.

Bùi Qua chú ý tới phản ứng của Cố Yến, thử hỏi: "Vương gia, thứ cho tại hạ lắm miệng hỏi một câu, loại dược này là ai kê khai cho Vương gia?"

Cố Yến không trả lời.

Bùi Quan xem xét tình hình, vội nói: "Vương gia chớ trách, Vương gia đã đem thuốc đến cho tại hạ kiểm tra, trong lòng hẳn đã có phán đoán. Tại hạ chỉ có thể nói, người hạ dược chắc chắn không có ý hại Vương gia, Vương gia có thể yên tâm dùng."

Cố Yến trầm giọng nói: "Ta đã biết."

Bùi Qua hơi hé miệng, như là muốn nói gì, nhưng lại không dám nói ra.

Cố Yến không bỏ lỡ phản ứng của hắn, nhìn về phía hắn: "Ngươi muốn nói gì?"

Bùi Qua nói: "Ban đầu Vương gia để tại hạ điều tra phương pháp trị dịch bệnh, hôm nay Vương gia mang dược đến, tại hạ cảm thấy có chút manh mối."

Đôi mắt Cố Yến khẽ động: "Ý ngươi là...... Loại thảo dược kia?"

"Vâng." Bùi Qua nói.

Cố Yến nhấp ngụm trà, hỏi: "Loại thảo dược kia lợi hại đến vậy?"

Bùi Qua giải thích nói: "Trước tại hạ đã phát hiện ra, dịch bệnh kia không phải là một chứng bệnh đơn giản, người bệnh bị trúng một loại độc rất khó phát hiện. Tuy độc tính cùng nguồn gốc tạm thời tại hạ chưa điều tra rõ, nhưng nếu là chất độc, vậy nhất định sẽ có thuốc giải."

"Xét theo lượng thuốc mà Vương gia mang đến, loại thảo dược cho vào canh thuốc của ngài dường như có tác dụng giải trăm loại độc. Cho nên tại hạ mới nghĩ, Vương gia có thể nói người kê khai thuốc, cho tại hạ loại thảo dược kia để tiện nghiên cứu được không?"

Cố Yến không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Không được."

"Vương gia....."

Cố Yến nói: "Những thứ khác, ngươi muốn gì bản vương cũng có thể cho ngươi, duy chỉ có cái này không được."

Y nói xong, không đợi Bùi Qua trả lời, đứng dậy nói: "Chuyện này dừng ở đây, những gì liên quan tới loại thảo dược ngày hôm nay, Bùi đại phu chớ đề cập với người khác."

Bùi Qua chần chờ một chút, như muốn nói gì, lại chỉ hành lễ với Cố Yến, thấp giọng đáp: "Vâng."

Một nơi khác, Quảng Hư Tử cùng Diệp Tử đang ngồi trong quán rượu nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Quảng Hư Tử thoải mái tự nhiên uống trà, Diệp Tử lại cứng đờ, nhìn bên dưới, ngón tay hắn đã hơi hơi phát run.

Trước mặt hắn, là con mèo cam nằm chễm chệ trên ghế, ngửa ra chiếc bụng tròn mềm mại để Quảng Hư Tử xoa xoa.

Quảng Hư Tử một bên vuốt mèo, một bên nhìn về phía Diệp Tử, cười nhạo nói: "Sao Diệp tiểu công tử nhát gan như vậy, mèo này đáng yêu đến thế, có gì mà đáng sợ."

Diệp Tử trừng mắt liếc lão một cái, lặng lẽ dịch qua bên cạnh vài phần, thầm nghĩ nếu ngươi bị con mèo này đuổi chạy từ nhỏ, khó chịu liền cắn ngươi một cái, nhất định sẽ không cảm thấy nó đáng yêu.

Quảng Hư Tử thấy hắn như vậy, không nhiều lời nữa mà nói: "Ta ở đây đã lâu, khi mọi chuyện kết thúc cũng là lúc ta phải rời đi."

Diệp Tử ngẩn ra: "Đạo trưởng, ngài phải đi sao?"

Quảng Hư Tử cười nói: "Phải đi, nếu không đi, chỉ sợ Ôn gia sẽ nhìn ra được manh mối, Ôn tiểu tướng quân tuy là người học võ, nhưng cũng không phải một tên ngốc, bị ta lừa vài lần, hẳn có lòng phòng bị."

Diệp Tử thấp giọng chửi thầm một câu, lại nói: "Vậy khi nào đạo trưởng ngài đi, ta cùng Vương gia đến tiễn ngài."

Đôi mắt Quảng Hư Tử hơi trốn tránh một chút, như là không muốn gặp lại Cố Yến

Lão ho nhẹ một tiếng, nói: "Không cần, làm vậy các ngươi sẽ có chút bất tiện, lỡ như bị người ngoài phát hiện, lại có thêm rắc rối mất. Hôm nay chúng ta ngồi ở đây, coi như từ biệt cùng Diệp tiểu công tử đi."

Diệp Tử thấy lão đã quyết, cũng không khuyên nữa, nâng chén nói: "Hôm nay lấy trà thay rượu, tiễn đạo trưởng đi xa. Mong rằng đoạn đường sau này của đạo trưởng vạn sự bình an. Lần này nhờ đạo trưởng giúp đỡ, tương lai nếu có cơ hội, tất nhiên tình nguyện báo đáp ân tình đạo trưởng."

Quảng Hư Tử cười cười, không để bụng nói: "Báo đáp thì không cần, về sau nhất định chúng ta sẽ gặp lại, hy vọng lúc đó, Diệp tiểu công tử vẫn còn nhớ rõ bản tôn là được."

"Chắc chắn rồi."

Hai người cùng nâng chén uống cạn, Quảng Hư Tử buông chén trà, lại nói: "Còn một chuyện nữa, con mèo này....... "

Ánh mắt Quảng Hư Tử rơi lên con mèo béo nằm, mèo cam nằm ngửa trên ghế dài, bốn móng vuốt nhỏ hơi hơi cuộn lại, khẽ run rẩy, thoải mái đến mức giống như sắp ngủ.

Quảng Hư Tử nói: "Diệp tiểu công tử, lúc trước Vương gia đã nói với bản tôn, muốn để nó đi theo bản tôn. Hiện tại mọi sự đã qua, bản tôn cũng không muốn lấy đi thứ người khác yêu thương, Diệp tiểu công tử muốn suy xét lại một chút không, có muốn đưa xin mèo này hồi Vương phủ không?"

Mèo cam dường như hiểu bọn họ nói gì, đột nhiên mở mắt ra.

Móng vuốt nó tát bay tay Quảng Hư Tử, nhảy lên bàn, nhìn qua nhìn lại giữa hai người một lát.

Lần đầu tiên Diệp Tử bình tĩnh đối diện với nó như vậy, dùng hết mọi sức lực mới ép mình không co giò bỏ chạy. Hai bàn tay hắn để dưới bàn, tay nắm chặt vạt áo, run giọng: "À.... Nhị bảo.... Ngươi muốn trở về Vương phủ không?"

Mèo cam hếch đôi mắt tròn trịa lên liếc hắn, bỗng nhiên đi lên phía trước.

--!!!

Diệp Tử sợ đến mức tim đập mạnh muốn bay ra ngoài, trong não hắn chỉ còn nghĩ bản thân sẽ bị mèo cắn mất, cứu mạng.....

Nhưng mèo cam chỉ tiến tới gần, thân mật cọ cọ lên mặt Diệp Tử. Ngay sau đó, nó nhảy trở lại bên người Quảng Hư Tử, nằm xuống bên cạnh lão.

Quảng Hư Tử cười nói: "Xem ra vật nhỏ này còn rất thích bản tôn."

Sau lưng Diệp Tử toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi cũng tiêu tan đôi chút, nói: "Đã như vậy, đạo trưởng cứ mang nó đi đi."

Mèo cam đưa ra quyết định, Diệp Tử cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Để hắn ôm con mèo cam này về nhà, không chừng hắn sẽ bị dọa chết khiếp trên đường, hoặc bị con mèo cam này gặm hết lá và thân.

Hai người lại ngồi một lát, Diệp Tử từ biệt với Quảng Hư Tử, chậm rãi trở về Vương phủ.

Diệp Tử bước vào sân, Cố Yến đã về trước hắn một bước, đang ngồi bên án thư đọc sách. Diệp Tử đi vào, như làm ảo thuật lấy ra một túi bánh ngọt từ trong áo.

Diệp Tử ân cần nói: "Bánh hoa quế thơm ngọt ngào ở Thúy Uyển Các, món ngươi thích nhất đây nè."

Cố Yến buông sách, cười nói: "Về trễ như vậy là do đi mua thứ này?"

Diệp Tử ngồi xuống bên bàn, mở giấy gói ra, gắp một miếng đút cho Cố Yến: "Cũng không phải, ta tình cờ gặp được Quảng Hư đạo trưởng, tán gẫu với ngài ấy vài câu. Lão mấy ngày nữa sẽ rời khỏi thành Trường An."

Diệp Tử cũng gắp một miếng cho bản thân, mơ hồ nói: "Ngươi không biết đâu, thì ra Quảng Hư đạo trưởng là một nam tử trẻ tuổi đẹp trai, nhìn quen vẻ lão đạo sĩ rồi, thật là có chút lạ lẫm."

Cố Yến chậm rãi ăn miếng điểm tâm, mới nói: "Vậy sao, đẹp đến mức nào?"

Diệp Tử nghiêng nghiêng đầu, không vội trả lời. Cố Yến cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Ngoài mặt Diệp Tử nghiêm túc suy tư, kỳ thật hắn đang trộm nhìn thần sắc Cố Yến, trong lòng thầm kêu không ổn.

Sao người này có vẻ tâm tình không tốt?

Diệp Tử để tay lên ngực tự hỏi một chút, hôm nay hắn cũng đâu có làm sai gì đâu ta, chẳng lẽ vừa nãy hắn mặc kệ y không cho phép mà chạy ra ngoài, người này đến giờ vẫn còn giận sao?

Bỗng nhiên Diệp Tử hơi hối hận lúc nãy nói cho Cố Yến bộ dạng thực sự của Quảng Hư Tử, bình giấm của Cố Yến to như vậy, bây giờ chẳng phải càng tức giận hơn sao?

Diệp Tử mím môi, đi xuống ghế, câu lấy cổ Cố Yến ngồi lên đùi y, nhẹ hôn lên đôi môi lạnh lẽo, lấy lòng nói: "Kém hơn ngươi."

Diệp Tử chủ động nhào vào ngực làm cơn giận trong lòng Cố Yến tan đi đôi chút, nhưng y cũng không đáp lại, chỉ bình tĩnh nói: "Bên Thường Ninh quận chúa thế nào?"

Diệp Tử vội trả lời: "Đã đem tính toán của chúng ta nói với nàng, nàng muốn suy nghĩ thêm hai ngày, nếu nàng đồng ý, sẽ lập tức uống thuốc."

Cố Yến nhàn nhạt đáp, không nói gì nữa.

Diệp Tử bị y nhìn đến lạnh sống lưng, liền cúi người dụi dụi vào cổ Cố Yến như con mèo nhỏ: "Tử Thừa, có phải ngươi giận ta không? Ta mua bánh hoa quế bồi tội cho ngươi rồi mà, ngươi đừng giận nữa được không?"

Cố Yến nhắm mắt, lửa giận ở đáy lòng cuối cùng cũng bị Diệp Tử thổi tan đi.

Y duỗi tay ôm lấy eo Diệp Tử, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta ra ngoài."

Diệp Tử sợ y nổi giận với mình, vội vàng gật đầu đáp: "Ừm ừm, đi nơi nào?"

Cố Yến nói: "Y quán Vĩnh Xuân Đường."

Diệp Tử: "......"

Trong lòng Diệp Tử lại xuất hiện một loại dự cảm không lành, hắn lặng yên lùi về sau nửa phần, bị Cố Yến nắm lấy eo kéo về.

Diệp Tử cười gượng một tiếng: "Ngươi có chỗ nào khó chịu sao? Hiện tại đã đỡ hơn chưa?"

Cố Yến nói: "Không có, chỉ là cảm thấy thuốc Bùi đại phu khai cho ta rất hữu hiệu, muốn tìm hắn hỏi một chút là vì sao?"

Cơn ớn lạnh nổi lên sau lưng Diệp Tử từng đợt, hắn nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "....... Vì sao?"

Cố Yến nhàn nhạt nói: "Bùi đại phu nói, bởi vì thuốc ta uống, được bỏ thêm một loại dược liệu mới."

Diệp Tử ra vẻ kinh ngạc: "Cái gì, còn có chuyện như vậy?"

"Thuốc đều do Thu Đường và Thu La mang trở về từ y quán của Bùi đại phu, sao lại có thêm một loại dược mới? Không được, ta phải đi hỏi các nàng một phen mới được."

Hắn nói xong, liền đứng dậy, lại bị Cố Yến giữ chặt lại.

Cố Yến nắm lấy cổ tay Diệp Tử kẹp ra sau lưng hắn, cười như không cười nói: "Thuốc của ta đều do ngươi tự mình nấu, ngươi muốn đi hỏi ai?"

Tư thế này quá áp bức, Diệp Tử không khỏi tránh né một chút, đáng thương gọi: "...... Vương gia."

Thân thể hắn nghiêng người về phía sau, vừa lúc lộ ra phần gáy trắng nõn.

Cố Yến hướng lên, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên mảnh da thịt đó: "Còn không chịu thừa nhận?"

"A Tử, nếu ngươi đã muốn đem bản thân cho ta ăn, cũng không cần dùng cách này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro