Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quà sinh nhật của thúc phụ (2)

Tên gốc:【忘羡】叔父的生辰礼

Tác giả: 一只喵喵酱

Link raw: https://maoer780.lofter.com/post/3103d233_1ccfd37f5

Chú ý: Nhân vật có thể OCC nghiêm trọng. Cân nhắc trước khi đọc!

————

Ngày hè nóng bức, Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy so với nơi khác mát mẻ hơn, nhưng đối với đứa nhỏ vẫn là có chút không chịu nổi, đứa nhóc tinh lực tràn đầy, hai chân nhỏ ngắn một mẩu không ngừng chạy tới lui, Lam Khải Nhân theo sát ở phía sau, sợ hắn té ngã.

Chỉ chốc lát sau, nhóc con đã nhào vào trong lòng Lam Khải Nhân, bĩu môi không vui nói: "Nóng ~" một bên nói còn một bên lôi kéo y phục trên người.

Lam Khải Nhân lấy ra khăn vải lau mồ hôi trên mặt đứa nhỏ, tay từ cổ áo luồn vào sau lưng hắn sờ sờ, quả nhiên, một thân mồ hôi, áo trong đều ướt đẫm, ông bế tiểu Ngụy Anh lên trở về phòng, lấy nước lau sơ qua cho hắn, hỏi: "Còn nóng?"

Tiểu Ngụy Anh cười hì hì, lắc đầu như trống bỏi, tay nhỏ chỉ vào điểm tâm trên bàn, lanh lảnh nói: "Ăn!"

Đã qua buổi trưa, Ngụy Vô Tiện ngày thường vẫn luôn ngủ trưa, đứa nhỏ hưng phấn một hồi cũng mệt mỏi, trong miệng vẫn còn bánh đậu xanh, đầu nhỏ gật gù từng cái, Lam Khải Nhân lo lắng hắn bị nghẹn, nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn, dỗ dành nói: "A Anh ngoan, ăn xong điểm tâm rồi chúng ta ngủ tiếp ~"

"Ưm......" Tiểu Ngụy Anh nghe xong, mơ mơ màng màng lại nhai từng chút một, Lam Khải Nhân lại gọi hắn, hắn lại tiếp tục nhai, ước chừng một chén trà nhỏ (khoảng 10 - 15 phút), hắn mới ăn xong điểm tâm trong miệng, hắn cựa quậy thân thể ở trong lòng Lam Khải Nhân tìm một tư thế thoải mái, sau đó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đã lớn tuổi, Lam Khải Nhân nhìn thấy một đứa nhỏ như vậy, trong lòng thật sự rất yêu thích nó, ôm cả ngày cũng không muốn buông tay, cánh tay đau cũng luyến tiếc không chịu buông, ngay cả ăn cơm cũng là để đứa nhỏ ngồi ở trên đùi ông, một muỗng lại một muỗng đút sữa trứng cho đứa nhóc.

Tới buổi tối, khi Lam Vong Cơ đến đón tiểu Ngụy Anh, hắn đang nằm ở trên khuỷu tay Lam Khải Nhân mơ màng ngủ, mà Lam Khải Nhân ở phòng trong đi tới đi lui, cánh tay cũng đung đưa, nhẹ giọng ngâm nga ca.

Thúc phụ như vậy rất hiếm thấy, có lẽ khi y còn nhỏ thúc phụ cũng từng ôm y giống vậy, nhưng mà những ký ức hồi nhỏ, sớm đã không nhớ nổi.

"Vong Cơ." Lam Khải Nhân mặt mày đều hiện lên vẻ hiền từ, ông biết Lam Vong Cơ đã một ngày không gặp hắn, suy nghĩ một chút, vì thế nhẹ giọng nói, "A Anh ngủ rồi, chờ khi hắn ngủ sâu hơn thì ôm về đi."

Rất nhanh đã tới giờ Hợi, Lam Vong Cơ dùng áo ngoài tinh tế bao quanh lấy tiểu Ngụy Anh đang ngủ say, cùng ánh trăng đi về đến Tĩnh Thất.

Đứa nhóc dựa đầu vào cổ Lam Vong Cơ, mùi sữa của trẻ con truyền đến, bạch y tiên quân trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười nhạt, dịu dàng dưới màn đêm.

"Ca ca..."

Đứa nhỏ trong mộng nói mớ, hắn ở dưới hõm cổ y cọ cọ......

Sáng sớm ngày thứ hai, Lam Vong Cơ mới vừa rửa mặt xong, cửa Tĩnh Thất đã bị gõ vang.

Lam Khải Nhân tay cầm quyền để ở bên miệng khụ hai tiếng nói: "Con nên đi giảng học? Ta đến đón A Anh."

"Thúc phụ..." Lam Vong Cơ dở khóc dở cười, "Ngụy Anh vẫn còn ngủ."

"Ừm." Lam Khải Nhân gật đầu, "Con đi đi, ta chờ hắn tỉnh ngủ rồi ta sẽ dẫn hắn đi chơi."

Nhóc con ở trên giường nằm ngủ hình chữ X, chăn đắp ở trên bụng, ngón tay ngậm trong miệng, khóe miệng còn vô thức cười, Lam Khải Nhân càng nhìn càng thích, ngồi xuống mép giường chọc chọc khuôn mặt, nắm lấy tay nhỏ, chỉ trong chốc lát đã đánh thức tiểu đoàn tử.

Tiểu Ngụy Anh không ngủ đủ giấc, miệng mấp máy đã rầm rì muốn khóc.

"Ai nha, đừng khóc đừng khóc, bảo bảo đừng khóc ~ là thúc phụ không tốt, A Anh ngoan, chúng ta tiếp tục ngủ ~" Lam Khải Nhân đau lòng vỗ về hắn.

Chờ tiểu gia hỏa hoàn toàn tỉnh lại, đã là một canh giờ sau. (một canh giờ = hai tiếng)

Hôm trước Lam Khải Nhân đặc biệt phân phó môn sinh xuống dưới chân núi mua sữa bò, đút cho tiểu gia hỏa một chén sữa bò nhỏ, sau lại ăn mấy muỗng canh trứng, Lam Khải Nhân cùng tiểu đoàn tử lần nữa bắt đầu du ngoạn trong Vân Thâm.

Sau ngày hôm qua, tin tức Ngụy Vô Tiện thu nhỏ đã truyền khắp toàn bộ Lam thị, cho nên hôm nay ở những con đường mà đứa nhóc đi qua, sẽ luôn "Trùng hợp" gặp được rất nhiều môn sinh, đứa nhỏ nào cũng thích náo nhiệt, nhất thời cao hứng quơ chân múa tay.

Lúc đi ngang qua giáo trường, trùng hợp đang là khoá kiếm thuật, tiểu gia hỏa cảm thấy mới lạ liền lôi kéo Lam Khải Nhân chạy đến xem, nhìn trong chốc lát, liền ngo ngoe rục rịch, túm vạt áo Lam Khải Nhân, chỉ vào giữa giáo trường, mềm mại nói: "Muốn! A Anh muốn ~"

Lam Khải Nhân không lay chuyển được hắn, nhìn chung quanh, tìm thấy một nhánh cây hơi dày, vận chuyển linh lực, làm cho tiểu gia hỏa một cây kiếm gỗ nhỏ.

Tiểu đoàn tử tức khắc hoan hô giơ kiếm vọt đi, dọa Lam Khải Nhân tóc đều phải dựng thẳng lên.

"A Anh cẩn thận!"

Trong một tiết của khoá kiếm thuật, tiểu Ngụy Anh thì chơi vui vẻ, Lam Khải Nhân lại là thời thời khắc khắc cao cảnh giác, không dám thả lỏng một chút nào, sợ những đường kiếm của môn sinh làm hắn bị thương, cho đến khi tiểu đoàn tử mệt mỏi, chạy tới ôm lấy ông chân nói: "Xu phụ, nước nước ~"

Lam Khải Nhân vội vàng ngồi xổm xuống, cầm lấy bình nước mang theo đưa cho tiểu Ngụy Anh uống mấy ngụm.

Bất tri bất giác đã qua mấy ngày, hôm nay là sinh nhật Lam Khải Nhân, trong gia yến buổi tối, Lam Khải Nhân không khỏi nhìn về phía cửa, Lam Hi Thần thấy thế cúi đầu cười, hướng Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ đừng nóng vội, giờ này Vô Tiện hẳn là mới vừa tỉnh không lâu, Vong Cơ vẫn luôn trông chừng hắn."

Lam Khải Nhân giận dỗi nói: "Hồ nháo, Vong Cơ trông chừng đứa nhỏ thế nào? Ngủ trưa lâu như vậy, buổi tối hắn sẽ náo loạn."

Lam Hi Thần cũng không vạch trần ông, xem ra mấy ngày gần đây người quen thân với Ngụy Vô Tiện chính là Lam Khải Nhân, ngay cả thời gian ngủ trưa cũng là do Lam Khải Nhân tự mình chú ý đến.

"Xu phụ! Xu phụ!" Giọng nói của đứa nhỏ vang lên.

Lam Khải Nhân hai mắt sáng lên, đưa mắt nhìn qua, liền thấy cục bông trắng nho nhỏ nghiêng ngả loạng choạng chạy vào, trong tay còn cầm thứ gì đó. Ông vội vàng đứng dậy đón hắn: "A Anh chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã ~"

Nhóc con nhào vào trong lòng Lam Khải Nhân, ý bảo ông xem tay tay: "Xu phụ, hoa hoa tặng người ~"

Lam Khải Nhân cười tủm tỉm nhận hoa, không chút nào để ý đến việc mấy bông hoa này là giống mới được ông mua từ hai tháng trước, vừa mới nở...

"A Anh thật ngoan, thúc phụ rất thích!"

Gia yến ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hiếm khi có thêm mấy món điểm tâm, nội tâm của một đám tiểu bối đều thở dài, biết đây là vì chiếu cố khẩu vị của nhóc con, ai nấy cũng âm thầm cảm ơn Ngụy tiền bối. Gia yến ban đầu rất yên tĩnh, giờ lại có tiếng cười thanh thuý của trẻ con.

Vân Thâm Bất Tri Xứ so với sự ảm đạm ngày xưa, giờ đây càng thêm vài phần nhộn nhịp.

Khi Ngụy Vô Tiện khôi phục bộ dáng, sinh nhật Lam Khải Nhân đã qua vài ngày, hắn vẻ mặt buồn bực, nằm ở trên đùi Lam Vong Cơ than thở: "A!! Lam Trạm, làm sao bây giờ, ta đã bỏ lỡ sinh nhật thúc phụ, quà sinh nhật của người ta còn chưa làm xong nữa!"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về hắn: "Không sao, thúc phụ nói, ngươi đã tặng cho người món quà sinh nhật tốt nhất rồi."

End.

17/12/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro