Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngủ nướng

Tên gốc:【忘羡】赖床

Tác giả: 線清茗

Link raw: https://hanguangjunyishangxian705.lofter.com/post/20173dd9_1ccfc2cfa

————

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy đẩy người nọ vẫn còn đang ngủ say. Dịu dàng nói: "Sắp đến giờ Tỵ, nên dậy rồi."

Nhưng người nọ một chút cũng không động đậy.

"Không phải nói hôm nay sẽ đi sớm đến xem hội sao?"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy giật giật, đem đầu rúc sâu vào trong chăn. Cách chăn lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì. Lam Vong Cơ nghe mất nửa ngày mới nghe ra câu "buồn ngủ" mang theo giọng khàn khàn.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, buộc phải kéo hắn từ trong chăn ra. Tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn ấm áp của hắn, vừa sờ vào đã bị Ngụy Vô Tiện nắm lấy để ở trên môi hôn lên, đầu lưỡi còn như có như không liếm qua mu bàn tay. Cảm giác tê dại này, làm Lam Vong Cơ hơi nhăn mày lại.

Hắn dùng giọng mềm mại lấy lòng nói: "Ai nha, ca ca tốt xin thương xót... Một lát nữa, cho ta ngủ thêm một chút..."

Lam Vong Cơ thanh đạm nói: "Lần trước bỏ lỡ màn múa rồng ở hội chùa."

Có một lần bởi vì cùng Ngụy Vô Tiện đến muộn, bỏ lỡ màn múa rồng xuất sắc nhất ở hội. Khi trở về vẫn luôn nói với Lam Vong Cơ "Đáng tiếc đáng tiếc", đáy mắt toát ra vẻ thất vọng, đến bây giờ Lam Vong Cơ còn nhớ rõ.

Ngụy Vô Tiện: "......" Hắn khẽ nhúc nhích, tựa hồ là muốn thoát khỏi sự trói buộc của cái giường mềm mại này.

Nội tâm giãy giụa một hồi, nhắm mắt lại bắt lấy tay Lam Vong Cơ làm bộ muốn hôn.

Lam Vong Cơ nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của hắn căn bản không muốn rời khỏi giường, dứt khoát nhéo cằm hắn hôn lên.

Vừa mới bắt đầu Ngụy Vô Tiện còn có thể phối hợp với động tác của y trong lúc ngủ, đầu lưỡi ở trong khoang miệng triền miên, mùi đàn hương quạnh quẽ mang hương vị lưu luyến kiều diễm. Không khí buổi sáng hình như nóng lên, nóng đến mức khuôn mặt Ngụy Vô Tiện trở lên đỏ bừng.

Nhưng đến gần cuối Lam Vong Cơ hôn càng lúc càng hung, một cái tay khác còn xoa bóp phần thịt mềm ở bên hông hắn, kích thích mãnh liệt này làm hắn không thở nổi, vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, ý bảo y làm nhẹ lại. Lam Vong Cơ cắn môi mỏng của hắn nói: "Không dậy nổi?"

"Dậy dậy dậy! Lập tức dậy!" Ngụy Vô Tiện đầu hàng.

Ngụy Vô Tiện giả bộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Ai nha ai nha, Lam Nhị công tử, thật có năng lực, là ai đã dạy ngươi?"

Lam Vong Cơ không đáp lời, nhướng mày vội vàng xoay người muốn giúp hắn lấy y phục, như đang cố che khuất sự cao hứng sắp tràn ra.

"Đứng lại! Không được đi!"

Lam Vong Cơ theo lời đứng im.

"Quay lại đây, ngồi xuống." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bên cạnh giường.

Lam Vong Cơ cũng nghe lời ngồi xuống.

Ngụy Vô Tiện: "Không cho nhúc nhích!"

Giọng điệu nghe có vẻ dữ dằn, nhưng không nghĩ tới, đối với Lam Vong Cơ thì chỉ giống như là một con hổ nhỏ hung dữ.

Nhìn bộ dáng nghe lời của y, Ngụy Vô Tiện cong cong khóe môi. Sau đó ở trên môi y nhanh nhẹn hôn lên, còn học bộ dáng của y, cắn môi dưới một cái.

"Bắt nạt Di Lăng lão tổ ta, ta đương nhiên sẽ trả thù, có phục hay không?" Ngụy Vô Tiện chống eo hùng hổ nói.

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Phục."

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn là bỏ lỡ màn múa rồng.

Nhưng mà, tương lai còn dài, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội, luôn có người nguyện ý đi xem cùng hắn.

End.

13/12/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro