Chương 2
Edit by Muội
Chương 02
---
Đến ngày thứ năm sau khi trở về, Ôn Vịnh Đường mới biết trong nhà có thêm một vị khách.
Khi mới nghe tin này, Ôn Vịnh Đường bàng hoàng như bị sét đánh, y còn tưởng đám người hầu nghe mấy tin đồn nhảm nhí ở đâu đó, dám bịa chuyện về ông chủ. Những ngày đầu khi về ở cùng với Ôn Minh Ngọc, đúng là y đã từng lo lắng như vậy, sợ đối phương sẽ có gia đình riêng rồi bỏ rơi mình. Có điều thời gian nhanh chóng xua tan nỗi bất an của Ôn Vịnh Đường, Ôn Minh Ngọc đúng là quân tử biết giữ lời hứa, năm đó hắn đã từng hứa với cha của Vịnh Đường, sau đó chăm lo từng li từng tí cho Vịnh Đường đến năm 17 tuổi, yêu quý y hơn cả người cha ruột của y. Mà nay, Vịnh Đường đã sống cùng với Ôn Minh Ngọc được 13 năm, chẳng cần nói đến chuyện sinh con nối dõi, chú của y còn không có nỗi một người phụ nữ nào ở cạnh bên, làm sao có thể lòi ra một đứa con trai ngoài ý muốn cơ chứ?
Lo lắng suốt một buổi chiều, cuối cùng Vịnh Đường cũng không nhịn được mà hỏi Ôn Minh Ngọc trong bữa cơm chiều, nào ngờ đối phương lại bình tĩnh cho y một câu trả lời khẳng định. Tuy nhiên khi nhắc đến đứa con trai từ trên trời rơi xuống này, không những Ôn Minh Ngọc chẳng có vẻ vui mừng gì khi được làm cha, mà hắn còn có chút phiền chán không sao tả xiết. Hắn bảo Ôn Vịnh Đường không cần để ý chuyện này, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm đi. Sức khoẻ của Ôn Minh Ngọc từ trước đến nay không tốt cho lắm, sức ăn cũng ít hơn người bình thường, nhưng trước đây hắn sẽ chờ Ôn Vịnh Đường cùng nhau rời bàn, hôm nay bỗng khác lạ, chắc chắn là tâm tình không tốt.
Mặc dù xưa nay chú đối xử nhẹ nhàng, yêu thương dịu dàng với y, nhưng Vịnh Đường vẫn sợ Ôn Minh Ngọc. Tính tình của Ôn Minh Ngọc không quá nóng nảy, thậm chí có thể nói là người bình tĩnh hiếm có. Nhưng những người nắm quyền lâu năm đã không còn cần dựa vào vẻ bề ngoài để thể hiện uy quyền của mình.
Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến lòng người run sợ. Vịnh Đường không có năng lực gì khác, nhưng y rất giỏi nhìn mặt đoán ý của chú, y biết rõ lúc nào nên bướng bỉnh, khi nào phải ngoan ngoãn, chẳng hạn như bây giờ là lúc y nên giữ im lặng, làm một đứa cháu ngoan.
Vịnh Đường không hỏi thêm câu nào nữa, nỗi lo trong lòng vơi đi rất nhiều. Y chợt nhận ra một điều, khi người em họ mà y chưa từng gặp mặt này đến Long viên, Ôn Minh Ngọc cũng đang đến Tấn An với y. Mà nay hai người về Long viên đã gần một tuần, Ôn Minh Ngọc vẫn không hề thông báo mình có thêm một đứa con trai với bất cứ ai, thậm chí còn chưa từng đến gặp con trai một lần nào. Theo tính cách của Ôn Minh Ngọc, nếu hắn quan tâm người nào thì nhất định sẽ không vứt người đó vào cái xó xỉnh nào đấy không thèm để tâm, nếu hắn làm như vậy, thì chỉ có một lý do mà thôi.
Ôn Minh Ngọc không hề thích đứa con trai ruột này, hắn ghét cậu, thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt cậu, bởi vì nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tâm tình của hắn, Ôn Minh Ngọc chưa bao giờ để bản thân mình chịu thiệt.
Một khi đã như vậy, Vịnh Đường không ngại gây rắc rối cho vị khách không mời mà đến, dù sao người này cũng khiến chú y không vui. Bất cứ ai khiến Ôn Minh Ngọc không vui, y đều có lý do chính đáng để dạy người đó một bài học.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Minh Ngọc ra ngoài làm việc, vừa hay cho Vịnh Đường có một cơ hội thích hợp. Y nóng lòng đến mức không kịp dùng bữa sáng, dẫn theo người hầu của mình đi về phía Bắc uyển. Chỗ này quá hẻo lánh, Vịnh Đường sống ở Long viên đã nhiều năm cũng bước vào đó chưa được bao lần, như vậy y càng thêm khẳng định cho suy đoán của mình. Nghĩ đến đây, Vịnh Đường đang phơi phới trong lòng quay đầu lại, hỏi người hầu đi theo mình: "Tiểu An, hôm qua tôi cho cậu đi tra một thứ, cậu đã tra ra chưa?"
Lư An là bạn chơi cùng được quản gia đặc biệt lựa chọn cho Ôn thiếu gia, nó đã làm bạn với Vịnh Đường mấy năm trời, thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo, giành được sự ưu ái của chủ nhân. Nó vừa bung dù cho Vịnh Đường, vừa đỡ cánh tay y, nghe vậy cười đáp: "Con đã biết sơ lược rồi, công tử đó họ Thịnh, tên chỉ có một chữ Hoan, nhỏ hơn cậu một tuổi, mẹ là người Diêm thành. Con đã nghĩ mọi cách để tìm hiểu chuyện của thiếu chủ nhân năm đó, thiếu chủ nhân quen biết với mẹ của Thịnh công tử ở nước Pháp, chắc chắn hai người đã phát sinh quan hệ vào lúc đó."
"Ồ? Nó không phải họ Ôn à?" Ôn Vịnh Đường không muốn nghe tình trường của chú ruột nên lựa ra phần mà y quan tâm nhất đặng tìm hiểu.
Thật ra vấn đề này không cần người thứ ba trả lời, Vịnh Đường đã tự có đáp án. Ôn Minh Ngọc sẽ không cho người mình ghét một danh phận, nếu người đó không thay họ đổi tên thì đã định sẵn là không được đề vào gia phả của nhà họ Ôn, càng không thể kế thừa cơ nghiệp của Ôn Minh Ngọc, tạm thời Vịnh Đường không cần lo lắng cho địa vị của mình.
Lư An mỉm cười với Vịnh Đường, nói sang chuyện khác: "Khi người mà con hỏi thăm nhắc đến chuyện này, con đã nghi ngờ. Nếu mẹ của Thịnh công tử gặp thiếu chủ nhân ở nước ngoài, vậy thì gia cảnh chắc chắn phải giàu có, hoặc quyền quý, sao có thể bỏ mặc Thịnh công tử lưu lạc ngoài đường như tên ăn xin thế chứ? Con cứ hỏi tới, mới biết được nội tình đáng kinh ngạc."
Nó bám vào vai Vịnh Đường, ghé sát tai y, hạ thấp giọng ra vẻ thần bí: "Nhà họ Thịnh buôn bán lâu đời, sự nghiệp thịnh vượng, nhưng vào năm mẹ của Thịnh công tử về nước thì nhà họ Thịnh lại đắc tội với một quan chức chính phủ quan trọng, bị tra ra cấu kết với bọn cướp, buôn lậu súng ống đạn dược, cả nhà bị tống vào tù, nhà họ Thịnh suy tàn từ đấy."
Quá khứ bi thảm của người khác giờ lại trở thành chuyện giải trí cho Vịnh Đường, y nghe rất nhập tâm, hỏi với vẻ khoái chí: "Cho nên từ đó đến nay họ chỉ có thể kiếm sống bằng cách đi ăn xin à?"
Lư An lắc đầu, gương mặt hiện chút vẻ khinh thường: "Sau khi gia đình gặp biến cố, Thịnh tiểu thư không có cách nào kiếm sống, còn ôm thêm đứa con, nên không ai muốn cưới ả. Không bao lâu sau, ả chuyển vào ở hẻm Pháo Hoa, trở thành một người..." Dù sao thì nó cũng nhỏ tuổi, cũng biết ngại khi nói ra hai từ đó, nên nó làm mặt quỷ ra ám chỉ cho Vịnh Đường.
Vịnh Đường nghe xong, trong lòng khinh thường sinh ra chút khoái trá, cau mày nói: "Thật ghê tởm, cái nhà này làm mọi cách để vào được đây, cũng không sợ làm bẩn mắt chú."
Lư An nói: "Thiếu gia, không còn người nhà, Thịnh tiểu thư chết rồi. Thiếu chủ nhân có lòng từ bi nên mới đón công tử về Long viên."
"Hừ, chỉ sợ mẹ nó còn chưa kịp nhắm mắt, vị công tử ấy đã bám rít theo chú, nóng lòng muốn trở thành thiếu gia nhà họ Ôn rồi." Vịnh Đường giậm chân vài cái, muốn làm cho bông tuyết dính dưới đế ủng của mình rơi ra. Băng tuyết bị giẫm đạp nhuộm một màu nâu đen xấu xí, tên thiếu niên đột nhập vào Long viên cũng giống như lớp tuyết bùn lầy đọng dưới lòng bàn chân của y, vừa bẩn thỉu vừa kinh tởm. Vịnh Đường không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải tìm cách khiến nó chủ động biến mất.
Trong khu phía Bắc yên tĩnh vô cùng, đâu đâu cũng là rừng trúc rộng lớn, màu xanh lơ trong băng tuyết lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có tiếng tuyết rơi rào rạt trên cành lá. Vịnh Đường lên đường vội vã, nên không mang theo bếp lò cầm tay, mười ngón tay bị đông lạnh đến sưng đỏ cứng đờ. Y đưa tay lên miệng hà một hơi, đưa mắt nhìn quanh kiếm người hầu, chỗ này quá xa lạ với y, không có người dẫn đường, Vịnh Đường không biết phải tìm mục tiêu ở đâu.
Cũng may khu phía Bắc không lớn, y đi loanh quanh mấy vòng như ruồi mất đầu, cuối cùng cũng tìm được một hành lang dài ẩn mình trong rừng trúc sâu thẳm. Cuối hành lang là một khoảng sân nhỏ, bài trí rất đơn giản, lúc Vịnh Đường đi tới, có một nam một nữ đứng trong hành lang quay lưng về phía y, không biết họ đang làm gì.
Em gái tầm tuổi dậy thì [1], mặc một cái áo bông ngắn màu xanh cùng với quần bông, tóc tết thành bím dài buông xuống một bên vai, đây là trang phục hầu gái rất phổ biến của Long viên. So với em, trang phục của người còn lại hơi dị, trong thời tiết lạnh giá như vậy, mà cậu chỉ mặc một cái sơ mi trắng không vừa vặn cùng quần tây đen, cổ tay áo rộng rinh xắn lên khuỷu tay, để lộ hai cánh tay vừa thon vừa trắng. Vịnh Đường để ý thấy đối phương cầm cái xẻng, đang xúc tuyết rất chuyên chú, theo động tác của cậu, chút bùn tuyết bắn lên ống quần, khiến Vịnh Đường phải cau mày lại.
[1] Gốc là đậu khấu niên hoa (豆蔻年纪): Dùng để chỉ một cô gái trong độ tuổi từ 13, 14 tuổi đến 15, 16 tuổi.
"Này," Y không nhịn được lên tiếng: "Bây có biết cái đứa mà chú tôi nhận về đang trốn đâu không?"
Hai người đang bận rộn bị y chen ngang, cả hai đều quay đầu lại nhìn. Nha hoàn trông thấy là Vịnh Đường, vội vàng chắp tay, cúi đầu cung kính gọi: "Thiếu gia."
Vịnh Đường không đáp, y lạnh lùng nhìn thiếu niên bẩn thỉu. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy gương mặt của đối phương, Vịnh Đường liền kết luận đây chính xác là người mà y tìm kiếm. Nghiêm túc mà nói, gương mặt của thiếu niên này không giống Ôn Minh Ngọc, tuy Ôn Minh Ngọc là mỹ nam hiếm có, nhưng hắn đã nắm quyền nhiều năm, trên nét mặt luôn ẩn chứa vẻ uy nghiêm, trông đáng sợ hơn cả vẻ đẹp của hắn. Chàng trai trẻ trước mặt có đôi mày đen, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như hai nguồn suối trong vắt, ngay cả khi không cười cũng tràn đầy tình cảm, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn y chăm chú, vẻ mặt lạnh lùng lại kiêu căng thật sự rất giống Ôn Minh Ngọc khi còn trẻ, chứng tỏ giữa bọn họ quả thật có quan hệ huyết thống không thể tách rời.
Chỉ có những người cực kỳ thân thiết với Ôn Minh Ngọc mới có thể phát hiện ra điểm này, cảm giác bất an vừa mới lắng xuống lại nổi lên trong lòng Vịnh Đường, y biết Ôn Minh Ngọc chắc chắn cũng đã có kết luận này. Mặc dù bây giờ chú y rất yêu chiều y, nhưng về lâu về dài, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không bị huyết thống ảnh hưởng, nếu ngày đó thật sự đến, thì y nên làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Vịnh Đường u ám, thô lỗ nói: "Là mày à?"
Thiếu niên không nhìn y nữa, vuốt phẳng cổ tay áo lộn xộn của mình, đưa dụng cụ trong tay cho nha hoàn, bảo: "Xong rồi."
Buông lời xong, cậu quay người đi về phía một căn phòng riêng ở cuối hành lang, mở cửa bước vào, lại chuẩn bị đóng cửa ra vẻ ta đây từ chối tiếp khách. Vịnh Đường chưa kịp lên tiếng, Lư An nhanh hơn y lao về trước, chặn giữa hai cánh cửa, túm lấy cánh tay của Thịnh Hoan: "Công tử Thịnh, xin đợi một lát, thiếu gia nhà tôi muốn nói chuyện với ngài vài câu, mong ngài nể mặt."
Thịnh Hoan rất ghét tiếp xúc cơ thể với người lạ, hôm nay cậu ăn mặc mỏng manh, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương xuyên qua lớp vải mỏng trên cánh tay, dán chặt vào làn da của cậu. Cậu dùng sức hất tay ra, đẩy vai đối phương, hạ giọng: "Tránh xa tôi ra."
Mặc dù cậu không có ý uy hiếp gì, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hung ác, Lư An chỉ là một thiếu niên lớn hơn cậu không bao nhiêu, nó sợ đến mức lùi vài bước, hoang mang nhìn Vịnh Đường.
Thân tín bị dạy bài học ngay trước mặt, chuyện này khiến Vịnh Đường vốn đã không vui càng thêm tức giận, y không khỏi chế nhạo: "Lần đầu gặp mặt mà mày đã định tấn công người hầu của tao à, vị thiếu gia này lớn lên ở phố hoa, sao không học được cách hiếu khách của phố hoa vậy?"
Lời nói của y đều chỉ ra lai lịch khó nói của Thịnh Hoan, rõ ràng là muốn kiếm cớ làm ầm ĩ lên. Đáng tiếc lời nói công kích không có tác dụng với Thịnh Hoan, cậu nhìn Vịnh Đường, nhận ra đây là thiếu niên rất thân thiết với Ôn Minh Ngọc đêm qua. Thịnh Hoan ghét đụng phải rắc rối, cũng không thích tranh luận, cậu kiềm chế cái gai mà mình vô tình phô bày ra, vẻ mặt trở nên bình tĩnh đến chết lặng, chủ động nhượng bộ: "Xin lỗi, tôi không có người dạy, tôi cũng không được học, mời ngài về cho."
Vịnh Đường lại không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, y bước đến trước mặt Thịnh Hoan, vừa lúc chặn giữa hai cánh cửa, nhìn chằm chằm đối phương: "Mày đuổi tao đấy à?"
"Không dám." Thịnh Hoan cụp mắt xuống, lùi về sau mấy bước làm như sợ hãi.
Đối thủ trở nên kính cẩn dè dặt, ngược lại càng khiến Vịnh Đường bất mãn hơn. Nghĩ tới sau này mình phải cạnh tranh với một người như vậy, đối với y mà nói chính là một sự sỉ nhục cực lớn, y ghét cay ghét đắng nhìn kỹ gương mặt tuấn mỹ của Thịnh Hoan lần nữa, đột nhiên nhếch mép, lộ ra nụ cười trêu chọc nham hiểm: "Mày đẹp thật đấy, khiến tao có một thắc mắc." Y đưa tay về phía Thịnh Hoan, đầu ngón tay nâng cằm đối phương: "Trong số những vị khách từng đến thăm nhà mày, người ta thích mẹ mày, hay là thích mày hơn nhỉ?"
Còn chưa kịp suy nghĩ, Thịnh Hoan đã hành động theo bản năng. Cậu túm cổ tay của Vịnh Đường, vặn mạnh một cái, bẻ nguyên cánh tay của đối phương ra sau lưng. Vịnh Đường lớn lên dưới sự chăm sóc trong lòng bàn tay của người lớn, cơ thể mỏng manh yếu đuối, làm sao chịu được sự tra tấn như vậy, lập tức kêu la oai oái. Lư An đứng bên cạnh sợ đến mức hồn phi phách tán, nó nhào lên đánh Thịnh Hoan loạn xạ, nhưng bị Thịnh Hoan ghìm chặt vai, bẻ cánh tay một cách gọn gàng.
"Mày thật sự cho rằng mày chính là thiếu gia nhà họ Ôn à?" Vịnh Đường không ngờ cái người cùng lứa tuổi có vẻ im lặng lại sống nội tâm này dám ra tay với mình, trong lòng vừa giận vừa sợ, y liếc nhìn Lư An đau đớn lăn lộn trên đất, đè nén nỗi nhút nhát chỉ thẳng Thịnh Hoan: "Tao phải báo cho chú biết, để chú dạy mày biết bản thân mày ở đâu!"
Chỉ cần Thịnh Hoan động tay, thì cậu khó có thể kìm nén được cơn giận của mình, cậu bước lên một bước tới gần Vịnh Đường, muốn đẩy ra cái ngón tay của y đang chỉ thẳng vào mình.
Vịnh Đường tưởng Thịnh Hoan ra tay nữa, nên hoảng loạn rút tay về, nhưng khi bước qua ngưỡng cửa thì không may bị vấp ngã, đầu va vào nền đá xanh, một vũng máu chậm rãi lan ra từ bên dưới.
Thiếu gia quý giá không rên tiếng nào mà bất tỉnh nhân sự, nhiều người hầu hay tin liền chạy tới, hô to gọi nhỏ từ hành lang bên kia đến bên đây, vây quanh Vịnh Đường. Mặc dù tất cả người hầu ở đây có thể đoán được ngọn nguồn của vụ tai nạn, nhưng không ai thèm truy cứu Thịnh Hoan. Cho dù Thịnh Hoan phải chịu đựng bao nhiêu sự ghẻ lạnh thì cậu vẫn là đứa con nối dõi của Ôn Minh Ngọc, ngoại trừ chính Ôn Minh Ngọc ra, chẳng ai dám khiến vị khách có thân phận đặc biệt này bị khó xử.
Sự náo nhiệt ngắn ngủi ở khu phía Bắc nhanh chóng tiêu tan, Thịnh Hoan đứng trong hành lang trống trải một lúc, cả người rét run vì gió thổi. Cậu về phòng mặc thêm áo khoác, im lặng ngồi xổm dưới hiên nhà, cậu nhặt chậu hoa bị đá đổ lên, vốc một nắm đất lẫn với tuyết nhét trở vào chậu. Hoa trong chậu đã khô héo, cành khô yếu ớt nghiêng về một bên, Thịnh Hoan cố gắng dựng thẳng nó dậy nhưng đáng tiếc lần nào cũng thất bại.
Mặt cậu vô cảm, đầu ngón tay run rẩy khó lòng nhận ra, cậu cứ lặp đi lặp lại hành động vô nghĩa này một cách máy móc.
Thịnh Hoan nhớ lại ánh mắt của Ôn Minh Ngọc nhìn mình đêm đó, so với ánh mắt ấy, băng tuyết trong tay cậu trở nên ấm áp hơn nhiều.
Cậu ý thức được có lẽ mình ra gây ra đại hoạ, lúc này cậu mới cảm thấy hơi sợ.
👉🏻👈🏻
Hello é ri bó đi, lần này mình căm bách với một bộ truyện vô cùng mới ✨ Vốn là mình định không đăng truyện trên nền tảng này nữa, nhưng ngứa tay, với mình chắc chắn bộ này sẽ không bị gõ đầu như mấy bộ kia, nên thôi, đăng luôn cho rồi hehe.
Về bộ này thì mình đọc tới đâu edit tới đó à, nội dung kể về quá trình trưởng thành của bé thụ và tình cảm giữa thụ và công, mấy chương đầu chems của hai người không nhiều đâu, và công rất không thích thụ, nhưng mình đọc sương sương thì hiểu ra lý do vì sao ha. Bộ này mình chưa đọc hết nên không spoil đâu nha, hí. Với mình cố gắng dịch sát nghĩa nhất có thể, có nhiều từ cổ khó hiểu huhu, nên thời gian edit cũng lâu hơn hẳn mấy bộ cao H mình từng edit.
Bộ nì í hả, H ít lắm, hehe :))
Ban đầu mình định để tên là Ngắm Trăng Sáng, nhưng đọc một chương ngẫu nhiên thì mình hiểu lí do vì sao tác giả lại đặt tên là Vọng Minh Nguyệt, nên mình để như vậy luôn nè.
Trả lời câu hỏi cho nhiều bạn nhe 🥰
1. Hiện tại mình sẽ không đăng bất cứ bộ cao H nào lên Wattpad nữa. Và mình đang cố gắng tìm cách tạo web hoặc tạo blog hoặc tạo Wordpress để đăng truyện, thời gian có vẻ khá lâu, mọi người chờ mình nha.
2. Mình không biết sao link Drive các bạn không truy cập được í :(( cái này mình bó tay luôn huhu, mình đã chỉnh sửa quyền truy cập rồi nhưng không hiểu sao mọi người vẫn không truy cập được :((
3. Hiện nay mình vẫn đang cố gắng lấy lại bộ truyện Đường Thiên, nhưng có lẽ kết quả không khả quan cho lắm :(( bên Wattpad đã im lặng không hề phản hồi gì về yêu cầu của mình, nhưng không trả cũng không sao, mình edit lại cũng thường thoai, haha.
4. Mình vẫn đang edit truyện, không drop, chỉ là dạo trước mình có tình yêu mới nên bỏ bê quá :(( với công việc của mình ngày càng bận, đi làm về tới là dí đầu đi ngủ liền :(( nên edit được nhiêu hay nhiêu thôi, mà qua đợt này, mình vẫn còn edit mấy bộ dang dở, chỉ là không đăng lên đây thui.
Vậy nhaaaa, mình yêu thương mọi người rất nhiều và cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua <3. Chúc các bạn đọc truyện mới này thật vui vẻ nè, ngược lành chành bành luôn 🥰 hí, khi nào có chỗ đăng truyện mới thì mình thông báo cho nè, đừng lo nheeeeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro