Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(7)

Ngày hôm đó trôi qua tựa như không có bất cứ thứ gì cải biến, nhưng lại giống như phát sinh ra cải biến. Bọn họ vẫn lên giường hệt như trước đây, ngoại trừ việc lên giường ra, bọn họ sẽ đi tới nơi khác một chút. Nó giống như là hẹn hò, nhưng nhiều khi họ chỉ tản bộ dọc theo bờ sông, nói vài câu đơn giản, thậm chí hôn cũng không có. Sau khi hưng phấn và mới mẻ ban đầu đi qua, Draco rất nhanh liền bắt đầu cảm thấy uể oải. Cậu không nhìn ra cảm xúc của Voldemort, cũng không cảm nhận được tình cảm của hắn, mặc dù hắn rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của cậu, nhưng Draco cũng không cho là hắn yêu cậu.

Chữ "yêu" này vừa nói ra khỏi miệng liền làm cậu cảm thấy hoang đường, nó cùng Voldemort quả thực không hợp nhau, hắn nhất định sẽ xem thường nó, cho rằng nó không nên tồn tại. Draco cũng thấy mình tham lam quá mức, chủ nhân của cậu đã bỏ ra rất nhiều thời gian trên người cậu, cậu không nên yêu cầu những thứ xa vời quá nhiều.

Hắn có lẽ chỉ muốn ân ái thôi, Draco nghĩ, hắn nuôi nhốt cậu, để cậu có thể thuận theo mà mở hai chân ra cho hắn...... Nhưng nghe lời và thuận theo cho tới bây giờ đều không phải bản tính của cậu.

Chẳng mấy chốc, bọn họ bắt đầu cãi nhau. Bản năng của Draco càng muốn nhiều hơn, cậu không muốn loại quan hệ mập mờ không rõ ràng này, cậu càng muốn hôn nhiều hơn, chào hỏi nhiều hơn, chứ không phải chỉ mỗi nhiệt độ ở trên giường. Nhưng Voldemort cũng không lý giải được nhu cầu này của cậu nhóc, hắn ngẫu nhiên dùng năng lực và thái độ la cậu, ở trên giường trừng phạt cậu, tra tấn cậu một lần lại một lần, khiến cậu thương tích đầy mình.

Dưới tình huống như thế, Draco nghênh đón lễ khai giảng. Nhưng Voldemort không cho phép cậu trở lại Hogwarts, hắn dùng chút biện pháp thuyết phục Lucius và Narcissa để họ đồng ý cho Draco tiếp tục đi theo hắn làm việc.

"...... Chủ nhân nói cho cha mẹ biết, ngài sẽ dạy con một chút tri thức không học được ở trong trường," Narcissa ôn nhu vuốt mái tóc của Draco, nhẹ nhàng nói, "Ngài cho là con rất có tiềm lực, muốn bồi dưỡng con."

Draco trầm mặc ngồi trên giường, cả người căng cứng, không nói lời nào. Trong lòng ngực của cậu kiềm nén một cỗ khí, không biết nên phát tiết ở chỗ nào. Cậu muốn cười lạnh, nhưng cha mẹ cậu là vô tội. Bọn họ không biết cái gì cả, cũng không nên biết những sự việc dơ bẩn này.

"Con không thích hắn," Cậu căm phẫn nói, "Con hận hắn, mẹ à."

"Những lời này đừng để chủ nhân nghe thấy," Narcissa giật mình, thấp giọng nói, "Nhịn một chút, Draco. Chủ nhân coi trọng con, đây là chuyện tốt."

Có nói thế nào đi nữa, bọn họ vẫn không có chút nào tiết chế khi lên giường như cũ. Draco có thể cảm nhận được việc người đàn ông gia tăng khống chế dành cho cậu. Hắn bắt đầu mang cậu theo bên người, mặc dù hắn chưa từng giải thích với cậu vì sao lại tới chỗ đó. Bọn họ đi qua rất nhiều nơi ở châu Âu, nước Pháp, Anh quốc, Thụy Điển, Tây Ban Nha, Voldemort giống như đang tìm ai, hắn giết vài người, ngay từ đầu Draco đã cảm thấy rất sợ hãi, đêm không thể ngủ say được. Có khi họ ở qua đêm trong quán trọ nhỏ, có khi tản bộ dưới sắc lam trong rừng cây, hắn mang Draco bơi lội ở bờ biển, cậu nhóc nở nụ cười với hắn, cởi sạch quần áo nhảy vào trong nước. Hắn đứng ở trên bờ lẳng lặng nhìn cậu, giống như đang nhìn một ánh trăng bay xa.

Bọn họ vượt qua ba tháng cực kì điên cuồng, vào cuối tháng mười một, Draco lâm bệnh nặng, cậu bị nhiễm một loại bệnh kỳ dị do vi khuẩn ở rừng cây của Luxembourg, liên tục phát sốt, hôn mê bất tỉnh. Cổ của cậu cực kì ngứa, mỗi lần ho là sẽ lưu lại máu đen, nhìn cực kì dọa người.

Voldemort đưa cậu vào một căn phòng ẩm ướt và lạnh buốt ở trong khách sạn dành cho phù thủy. Trong thời gian đó, ý thức của cậu rất mơ hồ, phần lớn là rơi vào mê man. Cậu chỉ nhớ rõ có một người luôn bồi cậu, đắp chăn cho cậu, cầm tay cậu. Khăn trên trán cậu không ngừng thay đổi, người đàn ông cho cậu uống rất nhiều thuốc đắng chát và khó ngửi.

Draco nóng tới mức khó chịu, độc dược cũng làm cho cậu không thấy đói bụng nữa. Cậu vẫn luôn khóc, dù cho Voldemort ôm cậu vào trong ngực, nước mắt của cậu vẫn không ngừng rơi. Cậu cảm thấy thân thể mình đang suy kiệt nhanh chóng, sinh mệnh của cậu đang xói mòn, cậu sắp phải chết, lần đầu tiên cậu ý thức được điểm này. Cậu cách tử vong gần tới cỡ nào, cậu đã ngửi thấy mùi của nó, cậu nói với Voldemort như vậy.

"Cậu không thể nào chết được," Người đàn ông kia nói vậy, cậu đã không nghe rõ được giọng điệu của hắn, "đừng có nói những lời ngu ngốc đó."

"Tôi đã phát sốt mấy ngày rồi, chủ nhân," Thanh âm của Draco cực kì khàn, "Toàn thân tôi đang bốc cháy...... Tôi có thể cảm nhận thịt của mình bị thiêu rụi. Ngài không phải chuyên gia về bệnh, tôi biết---- chữa khỏi cho tôi cũng không phải chuyện dễ dàng. Có lẽ ngài cũng sẽ bị lây bệnh, chủ nhân."

Cậu nói khô khốc, trong cổ họng của cậu chứa đầy đàm, tử vong hóa ra là một sự kiện sền sệt như vậy, cậu nghĩ, không gọn gàng và linh hoạt gì cả.

Voldemort dùng khăn mặt lau mặt cho cậu,  bên trong căn phòng nhiệt độ thấp này, ngón tay của hắn vẫn lạnh như băng, dài và nhỏ, dán lên gương mặt của Draco, để cậu cảm thấy vừa thoải mái, dễ chịu vừa thấy thật lạnh. Cậu nhóc muốn nắm chặt tay của hắn, nhưng tứ chi của cậu đã không nghe theo sai khiến của cậu. Cậu còn muốn hôn nữa, dù cậu biết cái này không đúng lúc gì cả.

"Cuộc đời ta đều đang đối kháng lại tử vong," Một lát sau, người đàn ông chậm rãi nói, "tử vong là một vấn đề khiến con người sợ hãi, Draco. Nhưng ta đã tìm được cách đánh bại nó...... Ở trên con đường này, ta đi xa hơn so với bất cứ ai."

"Ngài cũng ngửi qua mùi vị của tử vong sao, chủ nhân?"

"Cực kì khắc sâu," Hắn nói, dùng ngón tay vuốt ve mặt Draco, "Cậu sẽ không muốn nếm lại một lần."

"Tôi hi vọng trước khi chết có thể cùng ngài làm chút gì đó," Draco thì thào, "Tôi không nghĩ tới việc sẽ chết ở chỗ này...... Thật ngu xuẩn làm sao...... Tôi muốn nói là, có thể trò chuyện cùng tôi không, chủ nhân?"

"Ta đã nói rồi, cậu sẽ không chết."

"Tôi chỉ ước tôi không có sợ hãi như vậy," Cậu nói, "Có thể đừng nói cho cha mẹ của tôi biết được không? Tôi không muốn để họ biết sớm như vậy."

"Đừng nói nữa," Voldemort nói, "giọng của cậu càng ngày càng yếu rồi."

Hắn lại để cậu uống lượng thuốc không đếm nỗi, những thứ thuốc kia giống như có kịch độc, thiêu cháy yết hầu của cậu, làm cậu nôn khan nhiều lần. Draco gầy đi mấy cân, sắc mặt tái nhợt và tinh thần thì uể oải. Tin tức tốt duy nhất là cơn sốt cao của cậu rốt cuộc hạ xuống, mặc dù Draco cảm giác mình đã đi nửa cái mạng. Trong đêm, Voldemort vuốt ve cơ thể cậu, hắn dùng từng chút từng chút phép thuật để cậu khôi phục lại tri giác. Quá trình này rất đau, Draco cảm giác như bị rút gân bẻ xương, nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn nhìn hắn chăm chú, cậu nhớ lại điều họ đã nói, những cái hôn uyển chuyển để dời đi sự chú ý của cậu. Cuối cùng, cậu vẫn là đau tới phát khóc, cầu xin hắn đừng tiếp tục nữa, Voldemort cúi người hôn cậu, dùng bàn tay lạnh buốt vuốt ve thân thể cậu.

"Nhịn một chút, Draco......"

"Đau quá, chủ nhân---- Tôi không muốn chịu đau nữa, tôi cảm giác đùi tôi như bị rút gân vậy."

"Còn muốn cùng ta ra ngoài không?" Hắn nói.

Draco với hai mắt đầy nước mơ hồ gật đầu, hít mũi một cái.

"Vậy nhịn tiếp đi...... Cậu quá sợ đau, Draco."

"Cái này thật sự rất đau," Cậu nhóc hút khí, thanh âm nghẹn ngào, "Không có biện pháp nào khác sao?"

"Không có," Voldemort vuốt nhẹ chiếc cằm thon của cậu, "nhưng ta có thể ban thưởng cho cậu, nếu cậu muốn thứ gì......"

Draco nhắm mắt lại rồi mở ra. Cậu nhìn qua gương mặt như rắn của người đàn ông, trước kia cậu nhất định sẽ không tin, hắn sẽ giống như thế này, một tấc cũng không rời cậu. Mọi thứ hệt như một giấc mơ. Không, so với mơ còn đẹp hơn nữa......

"Tôi có thể không gọi ngài là chủ nhân được không?" Cậu nói, "Ý tôi là, tôi muốn có một cái xưng hô đặc biệt chút."

Voldemort hơi nheo mắt lại như có chút kinh ngạc. Nhưng hắn rất nhanh thu liễm lại tâm tình này, nói: "Cậu muốn xưng hô thế nào?"

"Tôi cũng không biết," Draco suy nghĩ, "Ngài có thể cho tôi biết tên thật của ngài không, chủ nhân?"

"Tên thật của ta," Voldemort nói, "Cậu biết mình đang nói gì sao, Draco? Không có ai sẽ hỏi tên của ta."

"Nhưng tôi muốn biết," Cậu nói, "Nếu như tôi sắp chết, tôi còn không biết trước kia ngài gọi là gì---- Tôi không biết ngài trước kia ra sao, tôi nhất định sẽ hối hận."

Voldemort nhìn cậu không nói. Tâm tình bất an của Draco đung đưa giữa không trung, cậu không biết hắn có phải  đã tức giận hay không. Đây chỉ là một yêu cầu rất nhỏ thôi, không phải sao? Cậu muốn biết tên của hắn, biết càng nhiều việc liên quan tới hắn, trước khi chết, cậu muốn gần hắn hơn một chút. Đương nhiên, hiện tại đã có hi vọng, hi vọng trong lồng ngực cậu đã nhảy vọt, giống như cái đêm họ ở bên bệ cửa sổ nhóm lửa......

Voldemort giơ đũa phép lên, tiếp tục thi chú trên cơ thể cậu. Đau đớn cùng ủy khuất làm Draco khóc lên, cậu giãy giụa thì bị người đàn ông không nói lời nào cố định ở trên giường. Cậu hết thét chói tai rồi lại khóc lớn, khi tất cả cuối cùng cũng kết thúc, cậu đã khóc đến kiệt sức.

Voldemort giải trừ câu chú, ôm cậu đến phòng tắm để tắm rửa. Bọn họ hôn nhau trong bồn tắm và đơn giản làm một lần. Voldemort tách hai chân Draco ra, giúp cậu khuếch trương vài lần, đi vào rất chậm. Draco ngâm người trong nước, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ẩm ướt trong nhiều ngày qua. Cậu từ khô ráo trở nên ướt át, từ thống khổ trở nên vui vẻ, từ từ vong đến sống lại.

Voldemort ở trên người cậu, Draco nhìn hắn, đưa tay chạm thân thể hắn. Cậu si mê nhìn hắn, dưới va chạm của hắn mà rên rỉ và cao trào. Bọn họ hôn đối phương không ngừng, Voldemort đem ngón tay đâm vào nơi sâu nhất của cậu nhóc, hắn thở hổn hển, nhìn chằm chằm cậu, dùng ngón tay giữ chặt cằm của cậu.

"Ta trước kia tên là Tom Riddle." Hắn bỗng dưng nói, Draco giật cả mình, "Khi còn học ở Hogwarts, ta là học sinh ưu tú nhất của trường."

Ngón tay của hắn dò sâu hơn một chút, Draco hít vào một hơi, cậu cảm giác sự tra tấn của hắn đã đi tới chỗ sâu, như là nước chảy trong thân thể cậu.

"Đã muốn biết, vậy ta sẽ nói cho em biết...... Em còn muốn cái gì? Đồ yêu tinh nhỏ không biết điều...... Ta cứu em một mạng, em hẳn là nên dùng mạng của mình để báo đáp ta, Draco."

Cậu sợ hãi kêu lên, thống khổ mà ngâm nga dưới sự tra tấn của hắn. Hô hấp của Draco ngâm trong nước, cả người đều chìm trong nước, người yêu của cậu lung lay cậu, đem lửa nóng của dục vọng vùi vào trong cơ thể cậu. Cậu bị làm tới mức mất đi ý chí, khi Voldemort ôm lấy cậu, cậu co lại thành một cục, nước mắt cứ rơi. Người đàn ông lau sạch cơ thể của cậu nhóc, ôm cậu trở lại trên giường.

"Em có thể gọi ta là Tom." Voldemort đắp chăn giúp cậu. Draco nhìn về phía hắn, không có lên tiếng.

"Nói chuyện, Draco."

"Tom." Draco nhìn hắn, "Em thích cái tên này. Nó hoàn toàn không dọa người."

"Đó là điểm mà ta không thích đấy."

"Ngài đã đủ dọa người rồi, không cần thêm cái tên dọa người----"

"Em là đang dạy ta làm thế nào để trở thành Chúa tể Hắc ám sao, Draco?"

"Ặc, ở phương diện này thì ngài là chuyên gia rồi," Draco phàn nàn, "Em giống như không phát sốt nữa, chủ---- Tom. Em khỏi hẳn rồi, đúng không?"

"Đương nhiên."

Draco miễn cưỡng trèo lên người hắn, tứ chi của cậu vẫn còn chút đau nhức. Cậu dùng sức hôn hắn một cái, ôm lấy cổ của hắn. Voldemort tắt đèn, hôn gò má cậu một cái. Hô hấp của hắn khiến Draco cảm thấy an ổn và mê muội.

Mà về sau, Voldemort không tiếp tục dẫn cậu ra ngoài nữa. Hắn đưa cậu về Trang viên Malfoy để cậu nghỉ ngơi thật tốt, nếu được thì tốt nhất là về trường luôn.

"Em không muốn về trường." Draco tức giận nhìn hắn, cậu cảm thấy không thể tin được, "Em không hiểu, ngài đã nói là còn muốn đưa em ra ngoài---- Ngài đã hỏi em có muốn cùng ngài ra ngoài hay không, ngài đã nói như vậy, ngài quên rồi sao?"

"Ta đổi ý," Người đàn ông nói, "rất rõ ràng là bên ngoài quá nguy hiểm đối với em, Draco."

"Nguy hiểm? Ngài cho em là đứa con nít ngây thơ, đúng không?"

"Ta cho là ta không cần nhắc lại việc em yếu cỡ nào." Voldemort tàn nhẫn nói. "Chuyện này cứ quyết định vậy đi." Hắn hầu như không chừa chỗ cho cậu phản kháng.

Draco cuối cùng vẫn quay về trường, cậu vắng mặt đã ba tháng, lại trải qua quá nhiều chuyện nên không có cách nào dung nhập lại hoàn cảnh chung quanh. Cậu không thể ổn định lại tinh thần học tập, cũng không có hứng thú cùng bạn học ngày xưa trò chuyện. Cậu nằm trên bàn nhìn đống chữ mơ hồ trên sách, trong đầu toàn là những nơi Voldemort dẫn cậu đi. Bọn họ xuyên qua con đường rét lạnh, vượt qua đầm lầy nguy hiểm, bôn ba ở địa phương không ánh nắng chiếu tới...... Cậu nằm trên giường bệnh, hắn lau người cho cậu hết lần này tới lần khác, vuốt ve cậu, đau đớn, nôn nóng, sợ hãi do cậu phát ra như ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, toàn bộ đều sinh ra từ tử vong, rồi biến mất cùng tử vong.

Có lẽ Voldemort cũng sợ hãi, hắn có khi nghĩ như vậy, hắn sợ hãi những việc không thể khống chế được, mà tử vong vĩnh viễn là kẻ thù lớn nhất của hắn.

Draco nhịn hai tuần lễ, vào đêm Giáng Sinh, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa mà ở trong phòng ngủ viết thư cho hắn, ở trong thư cậu viết 'Ngày lễ Giáng Sinh, em muốn cùng ngài ở cùng một chỗ. Chúng ta đi làm cái gì cũng được, nói chuyện hay tản bộ......' Cậu dừng bút, cuộn lá thư lại, có chút lo sợ, chậm chạp không dám cột thư lên đùi con cú mèo. Từ lúc họ bắt đầu lên giường, cậu chưa từng cách xa hắn lâu thế này. Hắn có thể đã thay đổi rồi không? Tình cảm của hắn dành cho cậu có lẽ đã biến mất...... Không, cậu thậm chí còn không thể xác định hắn có tình cảm với cậu không, hay tất cả chỉ là ảo giác ngọt ngào của cậu......

Cậu cuối cùng cũng không đem gửi lá thư ra ngoài, cẩn thận từng chút một nhét vào trong túi sách. Cậu không muốn vượt qua lễ Giáng Sinh một mình, nhưng cậu sợ đáp án kia hơn. Cậu hi vọng những cái ôm và nụ hôn kia ít nhất còn có thể lưu lại trong trí nhớ của cậu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro