
(End)
Draco giãy giụa trong sự đau đớn giữa màn sương kia, ở thời điểm nguy cấp, cậu buộc phải thả tinh thần thể của mình ra nhưng cũng chẳng giúp ích được gì. Con rắn rấm trắng của cậu trông thật yếu ớt trước cái cái hố đen khổng lồ, giống như chỉ cần thổi nhẹ một cái thôi là nó sẽ tan xác. Cậu cố gắng bảo vệ nó, không để cho nó bị hút đi, cậu không biết khi tinh thần thể bị nuốt chửng thì sẽ để lại hậu quả gì, cậu có thể sẽ giống với những người dẫn đường đã rơi xuống giếng kia... Không, có lẽ đây chính là cái giếng, tinh thần thể của Voldemort là một cái giếng được giấu ở nơivực thẳm... Thứ này quá đáng sợ, cậu không nên đi vào, không nên xen vào chuyện của người khác.
"Xin ngài, chủ nhân, đừng... đừng..." Draco van xin, giọng nói của cậu đã hoàn toàn thay đổi, "Ngài nghe thấy tôi nói không? Chủ nhân, tôi là Draco---- chủ nhân!"
Màn sương đen tỏa ra khắp nơi, cuốn lấy con rắn của cậu và kéo nó vào bóng tối. Draco cảm thấy lạnh khắp cả người, cứ như bị bao bọc ở trong lớp băng, lớp sương mù lạnh lẽo kia ấn lên ngực cậu làm cậu không thở nổi.
"Chủ nhân, chủ nhân... Thả tôi ra, chủ nhân..." Năng lượng của cậu bị rút đi từng chút một, giọng nói càng ngày càng nhỏ, gần như không nghe được nữa. Ý thức của Draco dần dần mờ mịt, cậu xoay vòng trong cái hố đen ấy, càng ngày càng sâu, chỉ cảm thấy lớp sương mù kia đáng quấn lấy cậu giống như đầu lưỡi đang liếm cậu. Giữa lúc mơ màng, Draco nhớ tới một lần cậu bị lạc trong thế giới tinh thần, cậu giãy giụa giữa cơn bão lớn ở trong đó, vô lực và yếu ớt, một thứ sức mạnh đã đưa cậu ra ngoài, dẫn cậu ra khỏi nơi đó. Cậu tựa vào ngực của người đàn ông, trong hơi thở xen lẫn theo sự lạnh lẽo, cứ như lớp sương mù vô tận này.
Có lẽ là báo ứng chăng? Cậu mơ màng nghĩ, hắn đã từng cứu cậu một lần, bây giờ cậu trả lại cho hắn.
Tinh thần thể của cậu giãy giụa trong sương đen, thân thể con rắn bị sương mù uốn nắn thành nhiều hình dạng, Draco giật nảy và bị kích thích tới mức cả người nóng lên, không ngừng gào thét, cả cổ họng cũng khô rồi. Bóng tối xâm nhập vào trong tinh thần thể của cậu, trên lớp vảy của con rắn trắng xuất hiện những lằn đen, cậu chỉ cảm thấy đau đớn cùng tê dại, van xin thảm thiết, lại rên rỉ, gần như là bối rối.
"Chủ nhân, chủ nhân... là tôi, chủ nhân... chủ nhân..."
Con rắn trắng bị màn sương quấn chặt lấy, không cách nào giãy giụa được, chỉ có thể mặc cho màn sương di chuyển và vẽ lên người nó. Khi hoa văn cuối cùng trên vảy rắn được vẽ xong, hố đen đang xoay tròn bỗng dừng lại, một giây sau, sương mù khắp nơi xông thẳng vào miệng con rắn. Hoa văn trên khắp cơ thể nó sáng lên, nó lắc lư mạnh và phát ra tiếng thét thảm thiết.
Draco đang quằn quại và la hét, tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là có một sức mạnh băng giá đang tấn công cậu một cách hung bạo, như thể nó sẽ đập nát cơ thể cậu ra thành từng mảnh. Cơ thể của cậu như bị xé ra, linh hồn bị chấn động, tinh thần thể nằm trong vực thẳm đang không ngừng hét lên như thể bị tan ra. Lớp sương vẫn liên tục xâm nhập vào bên trong cơ thể của nó, cả người Draco đều lạnh ngắt, cậu tuyệt đối không chịu nổi được thứ sức mạnh này, nó quá mạnh, cậu nhóc nghĩ trong tuyệt vọng, cậu sẽ trở thành công cụ trút giận cho tinh thần thể của Voldemort, cậu sẽ chết mất.
"Không, chủ nhân, chủ nhân ..."
Hoa văn trên cơ thể con rắn trắng sáng tới mức không thể nhìn thẳng được nữa, cơ thể của nó bị sương mù đen vặn lại, lớp vảy nhô ra và nhanh chóng xuất hiện vết nứt như sắp sửa nổ tung. Draco không thể phát ra tiếng nữa, từ trường tinh thần của cậu bị ép tới giới hạn, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ nổ tung và chết mất.
Không, không... Cậu không muốn cứ thế mà chết, cậu không muốn...
Có lẽ là nghe thấy được tiếng gọi sắp chết đến nơi phát ra từ trong nội tâm của cậu, Voldemort chậm rãi mở mắt. Vòng xoáy trong cặp mắt đỏ máu kia hơi nhạt đi một chút, mặt không biến sắc nhìn cậu nhóc ở dưới người, áo chùng trên người cậu bị hắn xé tan tành, chỉ còn lại mỗi đồ lót, hắn dùng tay giật xuống, trực tiếp chạm vào nơi giữa mông của cậu, ngón tay cọ xát lấy và không chần chừ đi vào bên trong.
Cơn đau dữ dội của phần dưới do bị tách ra khiến Draco nhất thời co lại thành một quả bóng, sắc mặt tái nhợt đi, chân khép lại trong vô thức nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế tách ra. Cơ thể Draco rùng mình khi bị hắn đâm vào. Cậu nhắm chặt mắt lại, lực ép trong cơ thể tuôn ra theo nhịp đẩy của người đàn ông và từ từ quay trở lại cơ thể của người kia làm dịu đi một chút khó chịu của cậu.
Draco miễn cưỡng chịu đựng, Voldemort cũng không có chút gì là thương hại, vùng kín của hắn trước đây chưa làm qua, vừa chật lại vừa nóng nhưng lúc này lại chứa đầy thứ khổng lồ của người đàn ông, thật sự rất khó chịu.
"Đau, chủ nhân... đau quá..." Việc ra vào kịch liệt đã làm phần thịt trong huyệt mềm đi, Draco muốn dùng chân quấn lấy hắn để xin tha, nhưng hai chân lại bị người đàn ông đè chặt, không thể cử động được. Sương mù bên trong tinh thần thể từ từ chui ra ngoài, con rắn nhỏ rốt cuộc cũng ngừng việc bành trướng nhưng nhanh chóng bị lấp đầy lần nữa. Người đàn ông ép chặt cậu ở trên giường, ôm lấy cậu, để cậu ngồi trên đùi của hắn. Draco ôm lấy cổ hắn, lồng ngực của cậu ngột ngạt và đau đớn, cậu chỉ mong có thể giảm đi cảm giác này, nhưng nơi riêng tư bị hành hạ khiến cậu không tự chủ được mà vùng vẫy. Bàn tay của người đàn ông leo lên người cậu, hết vuốt ve rồi lại nhéo, để lại những vết hằn sâu và nông. Draco thở dốc rất mạnh, cơ thể cậu giật lên liên hồi, lắc lư dữ dội.
Bọn họ làm tình một cách dữ dội, lật qua lật lại ở trên giường, Draco cảm thấy cơ thể và linh hồn đều bị đốt lên, nhiệt độ xuất hiện và trào ra ở mọi lỗ chân lông siết lấy lý trí của cậu. Cậu có thể cảm giác được cơ thể của người đàn ông cũng nóng lên, hắn siết chặt lấy eo cậu, dấu tay đỏ chót in hằn trên đùi cậu, hắn cắn tới mức nát cả bờ môi của Draco. Hai chân yết ớt của cậu nhóc quấn lấy eo hắn, một đám sương mù đen kỳ dị quay quanh ngực cậu, quấn lấy tinh thần thể của cậu làm cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu không biết đó là thứ gì, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống kiểu này - dĩ nhiên là từ khi đặt chân vào căn phòng này, cậu đã gặp phải một số chuyện không tưởng tượng nổi.
Thứ sức mạnh hút lấy tinh thần thể đã không còn nhưng cơ thể Draco không thể chịu đựng thêm được nữa, lỗ nhỏ của cậu bị ma sát đến đỏ lên, người đàn ông bắn ra nhiều lần tạo ra một mớ hỗn độn. Eo của cậu đau tới mức không thể giữ thẳng được nữa, cả người thì bủn rủn, sắp sửa ngất đi rồi. Nhưng Voldemort hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, hắn nâng mông của cậu lên, Draco chẳng mấy chốc lại muốn khóc, chân của cậu đã mềm nhũn, cả hai chân không thể nào quỳ nổi nữa và run lên khi bị đâm vào.
"Chủ nhân, dừng lại, chủ nhân..." Cậu xin tha, cơ thể càng lúc càng nóng, nhiệt độ lấp đầy từng tấc trên người cậu làm đầu óc cậu không còn minh mẩn nữa, "Chủ nhân, xin ngài..."
Draco cuối cùng không còn ý thức nữa, con rắn trắng xinh đẹp hòa thành một thể với với thứ màu đen cuồn cuộn kia. Sức nóng kết hợp cùng với linh hồn bị đốt cháy làm cả người cậu run lên rất dữ dội. Khi người đàn ông dùng sức đâm vào sâu trong cậu và giải phóng trong người cậu, cậu cảm giác được có một thứ hơi thở lạnh lẽo cũng theo đó vào theo, từ từ tạo thành một 'kết', hòa quyện cùng với hương thơm dày đặc của trái táo gai từ cậu. Draco cuộn người lại, hơi run lên cũng như hoang mang và khủng hoảng trước sự thay đổi kỳ lạ của cơ thể.
Một cái hôn lạnh buốt rơi trên trán cậu, một giây này, tinh thần thể của Draco run lên, lớp sương mù đen kịt bay lên không trung, hết lan rộng rồi lại co rút, tạo thành một cái kết ấn cực lớn và chui trong cơ thể con rắn.
Draco chỉ thấy một màu đen trước mắt, cái gì cũng không rõ.
...
Hắn chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn về lớp sương mù đã che đi ở chỗ cửa ra vào, nơi đó có tiếng gọi của Tử Thần Thực Tử và cả tiếng va đập, giống như có một đám người dồn hết sức lực muốn xuyên qua nó. Hắn bình thản dời mắt và cúi đầu, nhìn về phía cậu nhóc nằm ở bên cạnh, cả người cậu trần trụi, trên người cậu phủ đầy dấu vết xanh và tím, giữa hai chân có chất lỏng không ngừng chảy ra xen lẫn với tơ máu chói mắt. Cậu vẫn còn hôn mê, mày nhíu lại rất chặt như gặp phải giấc mơ không được đẹp lắm.
Hắn đưa tay vuốt ve và chậm rãi xoa bóp, hắn cảm nhận được sự liên kết giữa bọn họ, cực kỳ dày, khắc sâu và lâu dài...
Hắn dùng cánh tay còn lại rút đũa phép ra, bắt đầu chữa trị giúp cậu.
Hắn lại cần phải tìm một dẫn đường mạnh mẽ cho đám Tử Thần Thực Tử rồi.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro