Chap 1
Khi biết vị hôn thê cùng với đối tác làm ăn lừa lấy toàn bộ tài sản của mình, sau đó dứt khoát mà lựa chọn bỏ trốn, Nhiễm Trạch mua về hai bình thuốc ngủ với một con dao sắc bén, trịnh trọng đặt bọn chúng trong ngăn kéo. Sau đó vô cùng mệt mỏi bất lực mà nghỉ ngơi một chút, chờ cơn đau đầu dịu bớt, hắn khóa kỹ cửa nhà, thay bộ quần áo ra ngoài đi dạo.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách dùng loại nào, nếu như uống thuốc ngủ, lúc đầu buồn ngủ, không lâu sau toàn thân co quắp, không ngừng nôn mửa, tử trạng thê thảm; Đổi thành dùng dao rạch cổ tay, tạo thành một vết cắt thật sâu, ngâm mình ở trong bồn nước nóng, mắt thấy một bồn nước trong đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, chờ hàng xóm bên cạnh ngửi thấy mùi hôi, cảnh sát phá cửa mà vào, thi thể trong bồn tắm đã như cá thối rửa, nhung nhúc dòi bọ và chất dịch cơ thể.
Cả hai phương pháp chết này hiển nhiên không đủ thể diện, không thể nào phù hợp với thân phận địa vị của hắn.
Mặc dù Nhiễm Trạch bây giờ phải ở trong tình trạng khốn cùng, nhưng trước khi tuyên cáo phá sản, hắn là một thanh niên tốt được người người ghen tỵ, tốt nghiệp thạc sĩ nước ngoài, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn cao lớn, tại chỗ mình ở cùng với mấy bạn bè đáng tin kinh doanh một công ty đầu tư, tài sản vượt qua nghìn vạn, lúc phải đính hôn thì vị hôn thê là bạn cùng học cao trung với hắn, gia cảnh không tồi, vừa xinh đẹp vừa thanh nhã.
Nếu như không phải thực sự cùng đường, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ tới cái chết. Nhiễm Trạch đi lẫn vào cả nam lẫn nữ trên con đường ở phố đi bộ, khắp nơi xa hoa trụy lạc, những đôi tình nhân nắm tay nhau cười nói khoa trương, một vài cô gái ăn mặc sành điệu đi tới, Nhiễm Trạch cảm thấy có chút chua xót, nếu như là năm xưa hắn sẽ trưng ra một nụ cười lễ độ, lắng nghe các cô nói chuyện thảo luận nhiệt tình, hắn hiểu rất rõ mị lực nam tính của mình, nhưng bây giờ hắn chỉ là mặt không thay đổi cúi đầu mà đi, cảm giác toàn thân trên dưới toát ra sự nghèo túng cùng mùi hôi tuyệt vọng.
Hắn mặc chiếc áo gió đắt tiền số lượng hạn chế cùng quần jean hoàn mỹ, ngoại trừ giày da dính chút bụi thì không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự nghiệp của hắn chuyển hướng đột ngột, đang dần đi tới đây vực sâu.
Ngay buổi sáng hôm nay, hắn nhận được thông báo giục tiền từ thẻ tín dụng ở ngân hàng, sau đó vị hôn thê phát tới tin nhắn chia tay, nữ nhân xinh đẹp cùng "Bạn thân đáng tin" của hắn cao bay xa chạy, mang đi hết tất cả vốn tài chính và khách hàng lớn của công ty, chỉ chừa cho hắn hai vạn tiền phụ cấp thôi việc.
Đối phương đã sớm có âm mưu, tiền trích phần trăm làm vô cùng cẩn thận, cảnh sát cùng Nhiễm Trạch đều bó tay chịu thua. Phong quan và thể diện năm xưa đều không còn xót lại chút gì, giang sơn mà hắn đã bỏ ra biết bao thời gian công sức trong sáu năm làm ra ở thành phố này, trong một đêm trôi theo dòng nước.
Nhiễm Trạch kéo cái xác không hồn đi du đãng, vô tri vô giác đi tới trước gian hàng một thầy tướng số, ông lão coi bói mặc một bộ trường bào bằng vải bông màu tro giống hệt như thời Minh Thanh, một cái nghiêng mực cổ, vẻ mặt phảng phất như đang mộng du. Con đường dành riêng cho người đi bộ người tới kẻ lui đông đúc tấp nập, chỉ riêng giang hàng của người này lại vắng ngắt, lão lại không chút nào để ý, ngửa mặt "ngắm" bầu trời đêm, trong miệng nói lẩm bẩm:
"Vị bằng hữu này, gần đây không thuận lợi đúng không!? Tới tính một lần, không chính xác không lấy tiền."
Nhiễm Trạch nhìn xung quanh trái phải, xác định ông bác là nói với mình liền hết hồn đi ra phía trước.
Ông bác quái dị vươn cánh tay gầy trơ xương, sờ sờ lòng bàn tay Nhiễm Trạch, lại sờ sờ mặt của hắn: "Ờm, năm nay phạm Thái Tuế*, sự nghiệp không thông thuận, hôn nhân cũng không thuận, để lão đây nhìn kỹ cho cậu hơn chút nào. . ."
(* Phạm Thái Tuế tức là mỗi năm khi tương trùng cùng với sao Thái Tuế (sao Mộc) thì con giáp đó ắt có những khó khăn không thể tránh khỏi. Dựa vào mức độ tương trùng khác nhau thì mức độ trở ngại của các con giáp cũng khác nhau. Người phạm Thái tuế tâm tính bất an, nhân sự bất hòa, cảm thấy bị áp lực lớn về công việc, môi trường làm việc không tốt, bị sự hạn chế của điều kiện bên ngoài, cảm thấy bị bức bách. Lại thêm năm phạm Thái Tuế dễ phát sinh nhiều biến đổi, dễ có sự di chuyển, ngoại xuất, kết hôn, sinh con, chia tay...)
Giọng nói của ông lão mang theo chất giọng nông thôn khàn khàn hiền lành, đầu óc Nhiễm trạch dột nhiên mông lung mơ hồ, cảm giác hành động của mình rất hoang đường nực cười.
Hắn chưa bao giờ tin số mệnh, từ lúc hắn bắt đầu dốc sức lăn lộn ở xã hội, liền tin tưởng vững chắc không có bất kỳ ngoại lực nào có thể cải biến cuộc sống của chính bản thân, tất cả mọi thứ mà bản thân có đều là hắn liều mạng mới kiếm được, mọi thứ đều là hắn nên được, hắn không hề thua thiệt bất kỳ kẻ nào!
Ông lão kia dùng cái tay đầy hơi lạnh chạm vào trán Nhiễm trạch, đưa ra một số phán đoán mơ hồ, nếu như Nhiễm Trạch lúc này còn bảo trì bình tĩnh, nhất định sẽ rõ ràng, cái bói toán nhìn như đúng đúng này kỳ thực thả ở nơi nào cũng đều chuẩn xác, nhưng lúc này hắn tinh thần đang vô cùng áp lực, chỉ nghe được phân nửa liền ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất tự lẩm bẩm: "Tôi đối với cô ấy là thật tâm thật dạ, cô ấy muốn gì tôi cũng đồng ý, tôi hợp tác với gã ta nhiều năm, mỗi lần chia hoa hồng đều chưa hề bạc đãi gã, nhưng bọn họ vậy mà nảy sinh gian tình, bọn họ ở cùng một chỗ ngầm mưu tính hãm hại tôi! Trách không được bắt đầu khoản một năm nay, mỗi lần đầu tư đều kết thúc thất bại, toàn bộ là bọn họ giở trò quỷ!"
"Các người không phải nói thiện ác có báo ứng sao? Tôi tự hỏi không có làm sai bất cứ chuyện gì, vì sao lại lưu lạc tới kết cục như bây giờ? Tôi không phục!" Hắn tức giận kéo tóc mình, "Thứ sáu tuần sau chính là hôn lễ của chúng tôi, cô ấy làm ra một bộ mặt thiện giải nhân ý (giỏi đoán ý người, thân thiện), nói tạm thời không được như ý cũng không sao, chúng ta cùng cố gắng lần cuối cùng. . ."
Nhiễm Trạch nhớ lại bản thân dễ tin cùng với lần cố gắng cuối cùng, thống khổ cắn chặt môi.
Một tháng trước, phía đối tác công bố tìm được một hạng mục đầu tư có thể kiếm bộn mà không lỗ, muốn thu mua một quán bar thịnh vượng, quán bar kia nằm ở chỗ phố xá sầm uất, tối đa nửa năm, lợi nhuận quán bar liền có thể làm tiền vốn của hắn đông sơn tái khởi, hắn là người từng trãi trong lĩnh vực cổ phiếu chứng khoán, chỉ cần có tiền vốn, tất cả đều gần trong gan tấc!
Đương nhiên, ông chủ nơi đó đưa ra bảng giá vượt ra khỏi năng lực chi ra của Nhiễm Trạch, lại nghe đồn quán bar có liên quan đến kinh doanh trái phép, sau khi cùng phía đối tác thảo luận nhiều lần thậm chí nhờ phía cảnh sát làm rõ một ít chuyện ngoài sáng trong tối của nơi này, giá cả rốt cục cũng đè đến thấp nhất. Hắn đặt vào toàn bộ tài sản, không nghĩ tới thủ tục bán trao tay mới vừa làm thỏa đáng, phía đối tác liền lật mặt đem quán bar nâng lên giá cao đầu cơ trục lợi bán ra, cuốn tiền cùng vị hôn thê của hắn mà chạy! (khúc này tui chém gió đại pháp)
"Đương nhiên, chúng ta dùng qua một ít thủ đoạn không tốt lắm, nhưng việc buôn bán không phải làm từ thiện, điểm này mọi người đều biết, cũng đều có thể lý giải. . . " Hắn giận dữ nhìn lão đầu coi bói đối diện, khàn giọng nói: "Trên đời này còn có cái gì đáng tín nhiệm, còn có cái gì có thể quyến luyến, ta còn không bằng đi tìm chết. . ."
Hắn bỗng nhiên đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt: "Đúng, tôi đã nghèo xơ xác, đã vào đường cùng rồi, chỉ có thể đi tìm chết! "
Lão già coi bói ăn không nói có mà gật đầu, hỏi Nhiễm Trạch ngày sinh tháng đẻ, ngửa mặt bấm ngón tay tính nhẩm, bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, quá sợ hãi nói: "Không tốt, sắp có tai họa rồi! "
Lão không để ý Nhiễm Trạch truy hỏi nữa, ngồi chồm hổm dưới đất nhanh chóng bắt đầu dẹp quầy, từ phía sau lấy ra một cái bao da trâu nát màu đen, đem mảnh vải trải trước mặt cùng cái cờ viết " Thiết khẩu trực đoạn" (miệng sắt chỉ nói lời ngay thẳng) toàn bộ nhét vào, cầm lên chén trà đem lá trà đổ lên mặt đất, thậm chí tháo kính bỏ vào túi trong -- Nhiễm Trạch phát hiện mắt lão già này thật ra hoàn hảo không chút tổn hại hiên tại đang lấm la lấm lét nhìn ngó xunng quanh.
Theo ánh mắt của lão mà nhìn về phía sau, thì ra là một đội mặc đồng phục giữ gìn trật tự đô thị đang bước đi tới, đến mức nhóm người bán hàng rong đều nghe mà biến sắc, từng người thu dọn đồ đạc chuồn mất.
Nhiễm Trạch ở trong lòng mắng to hoang đường, móc ra mười nguyên ném cho lão đầu nhi liền xoay người rời đi, lão đầu nhi kia lão đầu nhi kia đẩy một chiếc xe đạp kiểu cũ, một đường chạy chậm đuổi theo hắn, đem tiền một lần nữa trả về tay Nhiễm Trạch, hướng về phía hắn cười cổ quái, lộ ra hai hàm răng vàng: "Quy tắc nghề của chúng ta, không thu tiền người chết."
Lão già kỳ quái liếc mắt nhìn kỹ Nhiễm Trạch: "Có lỗi quá, cậu bạn tuổi còn trẻ lại bị oan nghiệt quấn thân, gieo gió gặt bão, mùng chín tháng bảy thiên khắc địa xung, lệ quỷ lấy mạng chạy trời không khỏi nắng, câu đó, đi tìm chùa mếu quyên chút công đức đi ! Lão hủ hiện tại tự thân khó bảo toàn, không thể giúp cậu. . ."
Nhiễm Trạch lại càng hoảng sợ, nhớ tới thuốc ngủ và lưỡi dao bị khóa ở trong ngăn kéo liền đi nhanh hai bước: "Sư phụ, có biện pháp hóa giải hay không? Đại loại như chuyển một cái bàn, sửa lại phong thuỷ. . ."
Hắn đi theo xe đạp của lão xem bói, bước nhanh chạy qua đoạn đường này, quẹo vào một cái hẻm nhỏ mà nhóm trật tự đô thị tuyệt đối không thể lục soát, lão già xuống xe, lại đem kính râm gác ở trên mũi xoay người đem trên dưới Nhiễm Trạch quan sát toàn thể một lần: "Người thanh niên, tâm nguyện của cậu, chỉ có một biện pháp, cậu theo lão đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro