CHƯƠNG 7: SỬA LẠI PHÒNG.
"Tôi vào đây". Gõ cửa nhưng không đợi bên trong trả lời Chung Quốc đã trực tiếp bước vào thư phòng của Kim Tại Hưởng.
Chung Quốc đứng trước bàn đọc sách chừng một phút, Kim Tại Hưởng còn bận bịu với công việc của mình, ánh mắt vẫn dán lên màn hình máy tính, không có ý định để ý cậu
Thấy anh như vậy, Chung Quốc cũng chỉ cười cười, sau đó vươn tay, "rất không cẩn thận" ngắt điện máy vi tính.
Cậu đứng trước mặt anh lại bị xem như là người vô hình, lớn từng này rồi chưa từng có đàn ông nào mà không để ý đến cậu như vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Có chuyện gì sao?".
Anh dù bận nhưng vẫn ung dung ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là không có cảm xúc, nhưng chỉ anh mới biết bản thân có bao nhiêu vui mừng.
Anh vui vì cậu đến tìm anh, dù cho biết là không có chuyện gì tốt, nhưng..............chỉ cần nhìn thấy cậu là khiến anh vui vẻ rồi.
Ai........... Chung Quốc thật không biết làm sao, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ anh vẫn giữ bộ dạng đầu gỗ bự, thật chẳng thú vị gì cả!
"Bác trai bác gái đã đi rồi sao?". Chung Quốc thoải mái ngồi đối diện anh, mắt nhìn trực tiếp vẻ mặt Kim Tại Hưởng.
"Ừ". Anh gật đầu, ngồi tựa lưng vào ghế, nâng mắt ngắm nhìn gương mặt của cậu
"Vậy chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc rồi". Chung Quốc hài lòng gật đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
"Tôi nói thẳng vậy! Tôi không muốn gả cho anh, điểm này có đủ khiến anh hủy bỏ hôn ước của chúng ta?". Cậu không chút sợ hãi nhìn anh, không thèm quan tâm đến ánh mắt anh khi nghe những lời này thì toát ra lửa giận.
Mím môi, Kim Tại Hưởng mắt lạnh nhìn Chung Quốc.
"Em có người đàn ông khác?". Anh nghĩ như vậy nên trong lòng cũng bốc lửa.
"Không có". Chung Quốc nhẹ nhàng lắc đầu.
"Lý do?". Anh muốn biết lý do vì sao cậu không muốn gả cho anh.
"Không lý do". Trên gương mặt xinh đẹp có chút đùa giỡn và dò xét.
Nghe câu trả lời của cậu, Kim Tại Hưởng chỉ yên lặng quan sát chàng trai trước mặt, chờ cậu nói tiếp.
Nhưng cậu cũng chỉ nhìn anh, không nói một câu.
Đợi lâu cũng không thấy cậu mở miệng, anh khó kiềm chế, lớn tiếng: "Giải thích rõ!".
Cậu hài lòng nhìn anh bị mình chọc đến nỗi giận: "Sự xuất hiện của anh không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi, tôi không yêu anh".
Ánh mắt anh luôn luôn lạnh như băng, lại bắt đầu xuất hiện một ngọn lửa, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu lan ra.
Cái gì gọi là anh không nằm trong kế hoạch cuộc sống của cậu một câu không yêu anh, anh nghe được tim cảm thấy thật đau."Tôi không muốn kết hôn, không muốn gả cho anh, cũng không muốn có một vị hôn phu ở Nhật Bản. Phải nói thế nào đây? Sự tồn tại của anh khiến cuộc sống của tôi bị quấy nhiễu".
Muốn cậu sống cả đời vì một người đàn ông, thật là buồn cười, cậu không cần!
Huống hồ......nếu như phải gả, thì cậu cũng phải cưới một người đàn ông biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, chứ không phải cái người từ đầu đến cuối chỉ mặt lạnh nhìn cậu như đầu gỗ bự này.
"Nếu tôi không đồng ý?". Anh khoanh tay trước ngực, chờ đợi đáp án của cậu
Cậu cũng có lúc tính toán sai đi, có bản lĩnh đến Nhật Bản tìm anh, nhưng lại không có bản lĩnh để rời khỏi Nhật Bản, rời khỏi nhà họ Kim.
"Lý do này vẫn không đủ để khiến anh từ bỏ ý định sao? Nếu những điều này vẫn chưa đủ thì.........những ngày tiếp theo của anh sẽ không dễ chịu đâu". Cậu cảnh báo anh, cậu cũng không tin anh sẽ không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của mình.
"Thật ra anh có thể có lựa chọn khác tốt hơn, lấy thân phận và địa vị của anh, cộng thêm gương mặt tuấn tú đẹp trai thì thiếu gì người muốn kết hôn với anh. Chỉ là đừng như một khối băng vậy, anh thật ra cũng rất hoàn hảo không phải sao?". Cậu ca ngợi anh, nhưng cũng không quên giễu cợt anh một phen.
Như một khối băng? Đáp án của cậu không khỏi làm anh nhíu mày.
Cậu cũng thật dũng cảm, dám nói như vậy ngay trước mặt anh.
Trước là nói anh giống đầu gỗ bự, sau lại là như một khối băng.
Thường thì nếu tính cách như vậy bị người khác nói ra nói vào, anh cũng không bận tâm vì thực chất con người anh là như vậy, nhưng cậu lại không hề lo sợ chút nào, cũng không che giấu suy nghĩ của bản thân, thật làm anh có chút bất ngờ.
"Suy nghĩ thế nào?". Chung Quốc vẫn nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Người đàn ông này luôn làm mặt lạnh thật khiến người ta đoán không ra ý nghĩ trong đầu anh, quá nguy hiểm, lại khó điều khiển.
Mặc dù khi nói những lời đó cậu vẫn tràn đầy tự tin, cho là bản thân có thể thuyết phục được anh, nhưng sự thật thì sao? Cậu không thể không thừa nhận, phần thắng này chỉ được khoảng một nửa thôi.
Nhìn anh, cậu có cảm giác giống như nhìn mình vậy, hai người họ thật ra tính cách khá giống nhau, đối với mọi chuyện nếu kiên trì thì phải kiên trì đến cùng.
"Thật xin lỗi, tôi từ chối". Kim Tại Hưởng thốt ra câu này, trong mắt mang theo ánh sáng tinh nhuệ.
Đợi cậu lâu như vậy, muốn anh buông tay là chuyện không thể nào.
"Tốt, vậy anh cứ chờ xem". Kim Tại Hưởng kiên trì khiến cậu cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng cũng có chút gì đó vui vẻ, bởi hành động cự tuyệt của anh, cũng bởi sự cố chấp của anh.
Anh cứ như vậy muốn cưới cậu?
Cậu nói với anh nhiều lời như vậy, anh vẫn muốn quấy nhiễu cuộc sống của cậu chứ gì!
Nếu mềm không được, cậu sẽ dùng cứng vậy.
Cậu cũng chả thèm quan tâm việc bộc lộ bản chất thật của mình ở trước mặt anh, bởi dù sao cậu cũng không cưới anh.
"Ngủ ngon". Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng quay người rời đi, đàm phán đến đây coi như kết thúc.
Chiến thuật lúc trước coi như thất bại, cậu phải nghĩ ra một kế hoạch mới thật hoàn hảo, phải làm thế nào mới khiến anh từ bỏ ý định cưới cậu
Cậu không che giấu sự tức giận của mình, không nể mặt anh cứ như vậy mà rời đi khiến anh khẽ nở nụ cười.
Cậu ấy thật không muốn gả cho anh? Cứ như vậy mà ghét anh?
Nhưng đáng tiếc, cậu càng không muốn, càng ghét anh, anh lại càng yêu, càng muốn cậu làm vợ anh, trở thành chủ nhà họ Kim.
Chàng trai này bất luận thế nào anh cũng muốn cho bằng được, coi như là trói thì anh cũng phải trói cậu mang lên lễ đường.
Chính thức triển khai hành động.
Sáng sớm một ngày nọ, Kim Tại Hưởng rời nhà sớm một chút.
Trước khi rời đi, anh đến trước phòng Chung Quốc, muốn xem cậu có còn ngủ hay không, nhưng lại nhớ đến cậu vì không muốn dùng cơm với anh nên mới trốn trong phòng không chịu ra ngoài, nên lại thôi.
Cuối tuần này, Chung Quốc yên lặng một cách lạ thường, không có bất kì hành động gì, khiến anh sinh ảo giác rằng cậu đang dần chấp nhận cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng trên thực tế, anh biết đó là chuyện không thể nào.
Dù cậu không làm bất kì hành động nào trêu chọc anh, nhưng thái độ trước sau lạnh như băng của cậu đối với anh cũng không khó nhận ra cậu không thích.
Anh đứng trước cửa phòng Chung Quốc một lúc sau mới rời đi.
Đợi đến khi anh rời đi, xác định anh đến công ty, lúc này cậu ở trong phòng mới bắt đầu mở cửa đi ra.
Cậu không nói hai lời lập tức đi vào thư phòng của anh, quan sát sắc thái u ám đến dọa chết người của căn phòng này.
Mấy ngày trước bước vào căn phòng này liền bị màu sắc khó coi muốn chết của căn phòng này làm cho tâm tình cũng không vui.
Há............Nếu anh vẫn muốn cậu trở thành chủ nhân ở nơi này, thì chắc hẳn cậu có quyền lợi chỉnh sửa nơi này đúng chứ?
Làm bộ an phận mấy ngày cậu đã sớm không chịu nổi.
"Chờ coi đi! Tôi không làm anh nổi điên đến chủ động hủy hôn, tôi, Chung Quốc sẽ theo họ anh". Cậu cười ra tiếng tràn đầy tự tin.
Nếu anh trở lại thấy kiệt tác hoàn mỹ của mình chắc hẳn là giận đến nghiến răng.
Cậu gọi một đám người đến, ai thấy cậu cũng rất cung kính, không chậm trễ.
" Cậu chủ, xin hỏi có chuyện gì?".
"Tôi muốn mọi người giúp tôi mang nơi này sửa sang lại một chút". Chung Quốc chỉ chỉ thư phòng đang rất ngăn nắp nói, làm mọi người có chút không hiểu.
"Cậu chủ, nơi này........rất sạch sẽ rồi ạ". Tại sao muốn sửa sang lại? Một người có vẻ từng trải không hiểu hỏi.
"Màu sắc này..........làm người ta nhìn vào thật mất sức sống, lạnh như băng không có tí nhiệt độ, vì muốn tốt cho cậu chủ tôi quyết định mang nó đổi thành màu khác, như vậy anh ta cũng sẽ không lạnh nhạt như vậy nữa, làm người ta khó mà thân thiết". Cậu chớp mắt nói, trên mặt toàn là vẻ lo âu và quan tâm đối với Kim Tại Hưởng.
Mọi người đối với lời nói của cậu cảm thấy rất đúng, đều gật đầu đồng ý.
Cậu chủ đúng là tính tình lạnh nhạt khiến người ta khó tiếp cận, bình thường chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia là đã làm bọn họ sợ hãi rồi.
Chỉ là.........................
"Nếu chúng ta đụng vào thư phòng của cậu chủ, cậu ấy nhất định sẽ tức giận". Lời của người nọ đưa đến cho mọi người một nhận thức mới, họ lại lần nữa gật đầu.
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lẽo và tàn khốc của Kim Tại Hưởng , trong lòng mọi người không khỏi rùng mình một cái.
Trên mặt cậu hiện lên nụ cười trấn an, trong lòng tràn đầy tự tin nói: "Đừng lo, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Ai thèm quan tâm anh có tức giận hay không, cậu đây chính là muốn chọc cho anh nổi giận đấy.
Cậu nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cầu xin nhìn mọi người.
"Được rồi! Nếu như cậu chủ đã lên tiếng vậy chúng tôi không thể không làm theo". Không thể chống lại đợt tấn công của Chung Quốc mọi người quyết định giúp đỡ.
"Tốt, vậy mọi người mang giấy dán tường này đổi hết đi, tôi muốn những màu sắc này.......Sau đó............".
Cứ như vậy, mọi người dốc toàn lực, mang thư phòng của Kim Tại Hưởng triệt để biến đổi thành một không gian ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro