Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: HIỆN TẠI VÀ NỖI NHỚ.

Ban đêm yên tĩnh, trong thư phòng rộng lớn, Kim Tại Hưởng khẽ tự người vào ghế, trên tay cầm một tấm ảnh nhỏ.

Anh nhìn tấm ảnh trên tay mình, gương mặt cương nghị lạnh lùng dần thay đổi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt khiến người khác phải say sưa.

Nhẹ vuốt gương mặt chàng trai nhỏ trong hình, mắt, mũi và môi.

Trong mắt anh lộ rõ tình cảm mà trước nay chưa từng có.

" Không bao lâu nữa.....em sẽ trở thành vợ tôi........".

Trong phòng họp to lớn tập trung đầy đủ tất cả các chủ quản, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi, cúi đầu im lặng không nói.

Lúc này không khí như đóng băng, khiến mọi người ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra.

Hôm nay là hội nghị hành chính cứ nửa tháng diễn ra một lần, mà chủ tịch dĩ nhiên là tổng giám đốc của bọn họ........ Kim Tại Hưởng.

Ngồi ở vị trí tổng giám đốc, toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh như băng khiến người khác phải khiếp sợ, đôi mắt sắc bén thâm sâu giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của kẻ khác, khiến mọi người ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cũng không có.

Kim Tại Hưởng giọng nói lạnh lẽo hỏi:" Đây chính là báo cáo tháng này của các người? ".

Người đàn ông này thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, anh giương bắt quét nhìn mỗi một nhân viên có mặt tại đó, trên mặt không chút biểu cảm, khiến người khác khó mà biết được anh ta đang nghĩ gì.

Trong lòng mọi người không ngừng gào khóc. Khuôn mặt tổng giám đốc luôn lạnh như băng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm người ta sợ hãi.

Tập đoàn tài chính Kumamowa là tập đoàn lớn đứng nhất nhì tại Nhật Bản.

Ở nơi này cạnh tranh kịch liệt, đời sống kinh tế lại rơi vào thời kì khó khăn, tiền lương mỗi nhân viên tại đây so ra với những tập đoàn khác chỉ có hơn chứ không có kém.

Tuy nhiên, để có thể làm việc trong công ty này cũng phải là người thực sự có năng lực, không chỉ vậy mà còn phải thực sự giỏi, một khi năng lực không đủ sẽ rất nhanh bị đào thải, cạnh tranh hết sức kịch liệt.

Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người mong muốn được vào làm tại tập đoàn Kumamowa.

Ở Nhật Bản, chỉ cần có thể tiến vào nơi này, chính là chứng minh năng lực của bản thân tài giỏi hơn người.

Nhưng, ngoại trừ yêu cầu cao, cạnh tranh ác liệt, thì điều khiến người ta sợ hãi chính là......... Những ai làm việc tại đây nhất định đều bị dọa cho mất hồn mất vía khi nghe được giọng nói của tổng giám đốc bọn họ.

Không phải vì giám đốc xấu mà dọa chết người, ngược lại anh còn rất đẹp trai.

Chỉ là khuôn mặt đó, 1 năm 365 ngày đều y chang nhau, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi.

Rất nhiều người muốn gần gũi anh, từ đó có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Kumamowa, nhưng hễ nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo vô tình kia thì bị dọa cho phải rút lui.

" Ngẩng đầu lên ". Thanh âm Kim Tại Hưởng không lớn, nhưng giọng điệu lại đầy quyền uy khiến kẻ khác bị áp lực, làm những người có mặt tại đây ai cũng run rẩy.

" Xem ra tôi đã phí công nuôi các người một thời gian dài ". Kim Tại Hưởng khẽ nở nụ cười nhưng ý cười lại không nằm trong mắt.

" Bắt đầu từ ngày mai đừng đến đây nữa ". Anh đứng lên, lạnh nhạt nói ra một câu như vậy sau đó bước đi, trong phòng chỉ còn lại gương mặt kinh hãi của các chủ quản.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Chung Quốc nhàn nhã ngồi tại tiệm cà phê, cậu ngồi bàn phía ngoài, hưởng mặt trời của buổi hoàng hôn.

Cậu nhẹ nhàng nâng lên tách cà phê, tỉ mỉ thưởng thức, sau đó mệt mỏi gục xuống bàn hai mắt hơi nhắm lại.

Cơn gió ấm áp khẽ thổi qua, nhẹ đung đưa những sợi tóc ngắn của cậu hương thơm nhàn nhạt trên người cũng theo gió lan tràn khắp nơi.

Những người đàn ông liên tục tranh giành, mong có thể ngồi gần vị trí của chàng trai xinh đẹp, bọn họ ngửi thấy hương thơm từ người cậu, ai nấy đều mê muội nhìn.

Cậu mở ra đôi mắt sáng như sao nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của mình, cử chỉ không khỏi tản ra nét mị hoặc.

Nâng tách cà phê uống một ngụm, cảm nhận vị ngọt dần lan tràn trong miệng, cậu hài lòng cười......... ngọt, rất ngọt.

Đàn ông chung quanh bởi vì cậu cười mà trở nên kích động.

Rốt cuộc có người không nhịn được :" Thiếu........thiếu gia......".

Chung Quốc nhướng mày, ngước nhìn gương mặt người đàn ông đỏ như trái cà chua, cậu mỉm cười quyến rũ đem chút nữa câu mất linh hồn tên đàn ông.

" Cậu........cậu thật xinh đẹp.......". Tên đàn ông lắp bắp :" Tôi...tôi có thể hay không xin, xin mời cậu uống tách cà, cà phê? ".

Sự trầm mặc và nét cười dịu dàng trên gương mặt cậu khiến tên đàn ông đứng trước mặt cậu khẩn trương, lau một ít mồ hôi trên trán.

Nghe xong lời anh ta nói, cậu vẫn giữ nét cười điềm đạm dịu dàng, từ từ liếc về những tên đàn ông phía sau.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy có cơn gió lạnh khẽ quét qua trong lòng làm anh ta không tự chủ run rẩy đứng thẳng.

Thật lạ, mặt trời lớn như vậy sao lại thấy lạnh? Anh ta không nhịn được xoa xoa hai cánh tay mình, cảm thấy kì quái liền quay đầu tìm hiểu.......

Trời!..........Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những tên đàn ông phía sau ai nấy cũng đều dùng ánh mắt như tên bắn nhìn anh, dọa anh sợ đến mức ngay cả hít thở cũng không thông.

Chỉ với bộ dạng như vậy cũng muốn đến gần chàng trai xinh đẹp kia? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật không muốn sống! Mọi người không ngừng nhìn về phía tên đàn ông không biết lượng sức kia, ánh mắt ai cũng đều bắn ra những tia khinh bỉ và xem thường.

Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, đầu anh ta buồn bã rời đi.

"Ai...........". Cậu bất đắc dĩ thở dài.

Thế nào mà lại thiếu tự tin đến vậy? Nói không chừng cậu sẽ gật đầu đồng ý với anh ta thì sao.

Cậu nhìn về phía đối diện tiệm cà phê, nơi đó là cao ốc tập đoàn tài chính Kumamowa, mà cậu ngồi đây chính là đợi một người.

Đợi người nào? Ha ha ha! Có lẽ là một người đàn ông hạnh phúc nhất cũng đáng thương nhất.

Nếu anh cưới cậu, đó là anh không may mắn. Nhưng nếu anh biết điều,đồng ý việc hủy hôn với cậu, vậy........đó là may mắn của anh.

Đừng tưởng rằng cậu quên anh, người đầu tiên trong đời không coi trọng cậu, tên con trai xem thường cậu.

Không sai! Cậu còn nhớ anh, cái tên đầu gỗ bự Kim Tại Hưởng có lẽ lúc đó vì quá nhỏ tuổi nhưng cậu không bao giờ quên anh đã xem thường cậu.

Muốn cưới cậu, nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!

Vốn dĩ cuộc sống hiện tại của cậu không cần đến đàn ông, nên cậu không thể cưới anh được, dù cho anh có tiền, có địa vị, cậu cũng chẳng thèm quan tâm.

Chỉ là......cậu có phần mệt mỏi, vuốt vuốt đôi mắt, đã đợi lâu như vậy vẫn không gặp được người muốn gặp.

Anh đúng là thật bận rộn!
Cậu vươn tay chống cằm, ngồi suy nghĩ, tiếp tục đợi người.

Mặc dù cậu nói với các chị nên tìm một người đàn ông đến đóng kịch, nhưng suy đi nghĩ lại, cậu quyết định dùng biện pháp khác nhanh hơn, cậu tin tưởng với khả năng của mình, chắc chắn có cách khiến người đàn ông kia phải chủ động hủy hôn.

" Thiếu gia xinh......xinh đẹp.....".

Cậu ngẩng nhìn người vừa phát ra tiếng nói, gương mặt nhẹ nở nụ cười mê người.

Lại nữa, hôm nay đã là người thứ 13 rồi.

Không nghe thấy anh ta nói gì với cậu cả, chỉ thấy anh ta nói xong không đến mười giây lại đi mất. Những tên đàn ông này, nói chuyện với cậu không đến ba câu thì biến mất, thật là.........làm người ta cảm thấy thỏa mãn. Không sai! Đúng là thật thỏa mãn.

Ha ha ha! Có ai lại không biết cậu chính là lấy việc được người khác tiếp cận, nghe người ta khen ngợi mà trở thành thú vui, thậm chí còn nghe không biết chán? Đây là sở thích từ lúc nhỏ của cậu, có người khen ngợi mới cho thấy được sức quyến rũ của bản thân, không phải sao?

Đột nhiên, cậu phát hiện phía đối diện cậu một chiếc xe hơi tư nhân cao cấp, nhìn thấy một người đàn ông biểu cảm lạnh lùng đi ra cửa chính, tiếp đó anh ta ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.

Chính là anh ta? Cậu nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu rõ, trong mắt to rõ ràng hiện lên nho nhỏ toan tính.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Căn phòng làm việc xấp xỉ gần năm mươi mét vuông, toàn bộ đều là màu tối.

Tại nơi này, bất cứ thứ gì từ ghế sofa, khay trà, cho đến bàn làm việc, cứ hễ là đồ vật thì hầu như đều lấy màu chủ đạo là màu tối.

Nó thâm trầm, nặng nề khiến người khác cảm giác như nơi này không heed có chút sức sống.

Chủ nhân căn phòng này, Kim Tại Hưởng đang tiến về phía cửa sổ, anh đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, chân mày nhíu lại.

Cậu bỏ trốn!

Nghĩ đến việc bản thân đã chờ đợi cậu rất lâu nhưng cậu lại bỏ trốn, vốn dĩ vẻ mặt đã lạnh như băng, nay vẻ băng lãnh lại tăng lên gấp bội, ánh mắt sắc bén lại như bốc lửa.

Nhìn công văn chất đống trên bàn anh lại cảm thấy chán ghét, chỉ muốn nhanh đến Đài Loan tìm lại vị hôn thê của mình, anh nghĩ mình đã biết nguyên nhân cậu bỏ trốn là gì rồi.

Mười hai năm trước, khi anh biết vị hôn thê của mình chính là cậu, để đón nhận cậu anh bắt đầu giữ khoảng cách với các chàng trai khác, cố gắng phát triển sự nghiệp để khi cậu trở thành vợ của anh, trở thành một chàng trai được người người ngưỡng mộ.

Kết quả thì sao? Cậu lại bỏ trốn! Vì sao chứ?

Anh vẫn luôn quan tâm cậu, hễ là chuyện liên quan đến cậu anh biết rất rõ, nên lúc biết cậu bỏ trốn, trong thời gian ngắn nhất anh tìm chị cậu là Chung Ngọc hỏi thăm cậu đã đi đâu, chị cậu nói cậu đi tìm anh, nhưng đã hơn một tháng sao cậu vẫn chưa xuất hiện?

Chẳng lẽ cậu có người đàn ông khác? Anh nheo mắt, trong lòng nhanh chóng dâng lên một ngọn lửa giận.

Trong lòng mang nhiều nghi vấn cùng tức giận, anh chờ cậu lâu như vậy, chờ đến đến kết quả lại thế này anh tuyệt đối không chấp nhận.

Một tuần nữa, nếu cậu vẫn không xuất hiện vậy..........chính anh sẽ đi tìm cậu mang cậu trở về!

---------------------------------------

Plz vote for meeeee :< Huhu công sức gần 2 tiếng để viết 1 chap đó ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro