Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 18: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ÁO ĐEN.

Ba ngày sau.

"Tôi mời các người đến đây chơi phải không? Kim ngạch kinh doanh của nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì? Trả lời". Ngồi trong phòng họp, ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, lại vô cùng sắc bén, quét mắt nhìn mỗi một người có mặt, giọng nói lạnh như băng.

"Tổng, tổng giám đốc, là anh muốn chúng tôi, chúng tôi............". Một người chủ quản bị anh chỉ tay, lắp bắp muốn mang mọi chuyện nói rõ ràng, nhưng ánh mắt kia của tổng giám đốc thật quá dọa người, cứ nhìn thẳng vào anh giống như có một chút không vui sẽ giết anh vậy.

Ôi ôi ôi.......làm sao lại như vậy, rõ ràng là lúc trước anh ta yêu cầu mọi người, gác công việc qua một bên để chuẩn bị hôn lễ, tại sao lúc này lại trách mọi người như vậy? Ôi ôi ôi...............

"Nửa tháng sau tôi muốn thấy kết quả khiến tôi hài lòng". Cả người Kim Tại Hưởng vô cùng lạnh lẽo, so với trước kia càng thêm đáng sợ.

Vừa nói xong, anh lập tức rời đi, bỏ lại các vị chủ quản vẫn còn ngồi ở vị trí cũ.

"Anh thật ngu!". Kim Tại Hưởng vừa đi, sau đó mọi người xác định cửa đã đóng lại, liền thả lỏng thở ra một hơi, tiếp đó cả đàm người quay đầu mở miệng mắng tên chủ quản mới vừa rồi nói bậy.

"Tôi.......tôi chỉ nói sự thật! Thật sự là tổng giám đốc muốn chúng ta gác công việc sang một bên đi chuẩn bị hôn lễ, không phải sao?". Bị mọi người mắng cho một tiếng, người đàn ông vẻ mặt vô tội, oán trách.

"Nhưng bây giờ Tuấn thiếu gia đã bỏ đi, anh còn nói làm gì nữa? Cố tình muốn làm tổng giám đốc khó chịu à". Thật là không nhìn hoàn cảnh mà nói chuyện. Nữ chủ quản lắc đầu thở dài.

Một khi anh nói như vậy, tâm trạng của tổng giám đốc sẽ càng thêm tệ, lúc đó mọi người còn thảm hơn.

"Vậy phải làm sao bây giờ?". Mọi người đều biết Tuấn thiếu gia không nói một lời liền bỏ đi, tổng giám đốc của ngày trước lại trở về rồi...........không! Phải nói là còn tệ hơn, ngày trước anh chỉ lạnh lùng làm người ta không dám đến gần, bây giờ còn thêm dễ dàng nổi giận, càng làm cho người ta khó có thể hiểu được.

Lúc này lại không liên lạc được với lão tổng, nghỉ xem những nhân viên nhỏ nhoi như bọn họ thì phải làm gì bây giờ? Ai biết được Tuấn thiếu gia có trở lại hay không? Với lại vì sao phải bỏ đi chứ? 

Chẳng lẽ mọi người lại quay về với những ngày thê thảm như trước kia sao?

"Tôi, tôi biết rồi". Ngồi ở một góc khuất, một vị nam chủ quản đột nhiên lên tiếng.

"Biết gì?". Mọi người đồng thanh lên tiếng.

" Tuấn thiếu gia thừa dịp tổng giám đốc đi công tác lén trốn đi". Anh dựa theo tình hình thực tế nói với mọi người.

"Sao có thể!". Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, ý nói chính là không tin.

"Thật. Tôi không nói xạo". Biểu hiện trên mặt mọi người khiến anh xấu hổ vội vã giải thích.

"Nếu như Tuấn thiếu gia trốn đi, cậu ấy sẽ đi đâu? Tổng giám đốc có đi tìm cậu ấy không? Vì sao lại không tìm được". Vài người ra sức ủng hộ Chung Quốc , đặt ra vấn đề hỏi ngược lại anh.

Làm thế nào bọn họ cũng không tin nam thần sẽ dùng cách này bỏ đi.

"Tôi.....tôi không biết". Người đàn ông bị hỏi đến không thể trả lời được, ảo não cúi đầu.

Anh chỉ nghe bạn bè nói thôi à! Những thứ khác làm sao anh biết được.

"Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, bây giờ phải nghĩ cách giúp tổng giám đốc, nếu không mọi người sẽ không thể trải qua những ngày tốt lành". Một người trông có vẻ lớn tuổi thấy mọi người cãi nhau thì giận đến nổi đứng lên đập tay xuống mặt bàn.

"Dĩ nhiên chỉ có mang Tuấn thiếu gia trở về mới giải quyết được mọi chuyện". Một người đề nghị, mọi người ăn ý gật đầu.

"Vậy làm thế nào mới tìm được?".

"Tôi nghĩ tốt nhất là nên tìm người giúp, thám tử tư thì thế nào?". Người đàn ông lớn tuổi đề ra phương pháp hữu ích nhất.

"Có thể, còn phải kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của cậu ấy, nếu cậu ấy thật sự bỏ đi có thể sẽ trở về Trung Quốc". Mọi người anh một câu tôi một câu đưa ra biện pháp.

Vì nghĩ cho tương lai của mình, mỗi người đều nghĩ hết cách cũng chỉ muốn Chung Quốc trở về.

---------------------------------------------------------------------------------

Kim Tại Hưởng lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, toàn thân tản ra sự tức giận mãnh liệt.

Cậu không nói một lời nào đã bỏ đi, vì sao?

Anh đánh mạnh xuống mặt bàn, muốn tìm chỗ phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng mình.

Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy anh yêu cậu nhiều, cẩn thận che chở, cưng chiều cậu nhiều bao nhiêu sao? Chẳng lẽ anh đối với cậu còn chưa đủ tốt? Tại sao?

Tại sao cậu có thể, tại sao cậu có thể làm tổn thương anh như vậy.

Vì anh không nỡ xa cậu quá lâu, nên công việc trong năm ngày anh mang rút lại chỉ trong ba ngày là hoàn thành, ai ngờ khi anh trở về, lại không gặp cậu hơn nữa cậu đã đến Zehder.

Đáng chết! Kim Tại Hưởng không nhịn được lại đập bàn.

Nhìn một đống công việc trước mắt, anh bây giờ, chỉ muốn bay đến Zehder nhanh một chút, dẫn cậu trở về.

Lúc anh trở về thì phát hiện không thấy cậu đâu, anh đã phái người đi tìm cậu, cũng thấy hồ sơ xuất cảnh có tên cậu, biết cậu đến Zehder, xem ra là có liên quan đến em gái cậu.

Nhưng có chuyện gì lại khiến cậu bỏ đi gấp như vậy, lại chỉ đi một mình?

Ngày mai, ngày mai anh nhất định hoàn thành đống công việc phiền phức này, sau đó anh muốn đến Zehder tìm cậu, trói cậu mang về, trước khi hết tuần này bắt cậu phải trở thành vợ anh!

Chung Quốc ngồi ở bàn phía ngoài trong một tiệm cà phê, sức lực cứ như bị rút cạn.

Thực ra lúc ngồi lên máy, cậu đã thấy hối hận, cậu không muốn bỏ đi, nhưng không đi không được, bởi máy bay đã cất cánh rồi.

Anh đi công tác trở về chưa? Chắc không nhanh như vậy, cậu còn nhớ anh phải ở lại Hong Kong năm ngày mới đúng.

Vốn định tìm được Chi Liễn, sau đó sẽ gọi báo tin với anh, ai ngờ tìm mất hai ngày, vẫn không có chút tin tức nào của Chi Liễn, cậu hoàn toàn không có thời gian để gọi điện thoại cho anh, cuối cùng hôm nay nhớ ra phải gọi điện thoại, nhưng điện thoại của anh vẫn cứ không có tín hiệu, điện thoại của cậu lại hết pin, điều này làm cậu đã phiền lại càng thêm phiền.

Chung Quốc không nhịn được nhíu mày, cậu dùng sức xoa trán, trong lòng buồn phiền, không biết làm thế nào cho đúng.

"Xin hỏi, cậu là Tuấn thiếu gia phải không?". Một người đàn ông toàn thân mặc âu phục màu đen, đeo kính đen, đi đến trước mặt cậu.

"Có chuyện gì sao?". Trên mặt Chung Quốc nở nụ cười, trong lòng bắt đầu cảnh giác.

"Phu nhân của tôi muốn nói chuyện với cậu, xin mời cậu đi cùng tôi một chuyến".

"Phu nhân?". Là nhân vật nổi tiếng nào? Chung Quốc cau mày, trong đầu suy nghĩ.

"Vâng". Không cho phép Chung Quốc cự tuyệt, anh vươn tay làm động tác xin mời, một chiếc xe cao cấp màu đen lập tức dừng ngay trước mặt cậu.

"Vậy sao?". Chung Quốc cười cười nói, nhìn dáng vẻ của anh dường như cũng không có ý đồ xấu, nếu muốn mời cạu đi gặp mặt một chút, dĩ nhiên cậu sẽ không từ chối, với lại cậu cũng muốn nhìn xem vị phu nhân kia rốt cuộc là người thế nào lại có khí thế lớn như vậy, thậm chí còn biết cậu.

" Cậu chủ!".

Đột nhiên, một vài tiếng kêu gọi, khiến Chung Quốc đang định bước vào xe thì cơ thể chợt dừng lại.

Cậu vừa quay đầu, trên mặt liền xuất hiện sự khó tin và kinh hãi.

"Không thể nào". Không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Chung Quốc khẽ nói, cả người sững sờ.

" Cậu cậu chủ, chúng tôi đã tìm được cậu ". Mấy vị chủ quản trong tập đoàn Kumamowa và những người làm trong nhà thở hổn hển đứng trước mặt Chung Quốc nhìn thấy Chung Quốc cứ như nhìn thấy chúa cứu thế, nắm tay cậu không chịu buông.

"Người........mọi người sao lại ở đây?". Chung Quốc nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn đám người này.

"Chúng tôi đến đề tìm cậu". Vẻ mặt những người làm lớn tuổi vừa lo lắng vừa hoảng hốt, dáng vẻ thật làm người ta không nỡ, một đống tuổi rồi mà còn phải cực khổ bôn ba.

"Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?". Chung Quốc nghiêng đầu khó hiểu, vẻ mặt mọi người giống như là xảy ra chuyện nghiêm trọng, chắc không phải là xảy ra chuyện nghiêm trọng gì chứ!

"Tổng giám đốc phu nhân, xin cậu nhanh trở về cùng chúng tôi!". Một vị chủ quản nhìn Chung Quốc khẩn cầu.

"Tổng giám đốc vừa không thấy cậu liền nổi giận, nóng nảy đến dọa người, làm mọi người cũng sắp bị dọa chết".

"Anh ta lại giống như lúc trước, chỉ mới một ngày thôi đã khiến tất cả mọi người thật sự sợ hãi".

"Hai người còn trẻ tuổi có gì thì từ từ nói, sao nói đi lại đi như vậy!".

Mọi người nghĩ là Chung Quốc và Kim Tại Hưởng cãi vã với nhau chuyện gì đó nên mới bỏ đi, mọi người anh một lời, tôi một lời, muốn khuyên Chung Quốc trở về bên cạnh Kim Tại Hưởng , thậm chí còn quyết định, nếu cậu chủ từ chối, bọn họ có trói, cũng phải trói cậu mang trở về.

"Vậy sao?". Nghe mọi người nói như vậy, trên mặt Chung Quốc có chút ngọt ngào, cậu nở nụ cười hạnh phúc như dòng nước ấm nhẹ nhàng lướt qua trái tim.

"Cho nên xin cậi chủ theo chúng tôi trở về". Mọi người đồng thanh nói, vẻ mặt rõ ràng mang theo mong đợi.

"Nhưng..........tôi còn chưa tìm được Chi Liễn..................." Chung Quốc nghĩ đến Chi Liễn, trong lòng hơi đấu tranh, nếu cậu đi như vậy Chi Liễn sẽ thế nào?

" Cậu chủ..........".

Chung Quốc có chút bối rối lắc đầu, cậu cũng rất muốn trở về........nhưng mà.......

"Nếu cậu thật sự có việc gì khó nói có thể trở về nói chuyện với cậu chủ một chút, dù là bao nhiêu, nhiều chuyện khó giải quyết thế nào, chỉ cần cậu mở lời cậu chủ nhất định sẽ giúp cậu Được không? Theo chúng tôi trở về trước đi! Nếu không trở về tất cả mọi người chúng tôi phải từ chức tập thể". Mọi người không ngừng gào khóc, thật giống như truyện xảy ra vô cùng nghiêm trọng.

"Được rồi! Dù sao mọi người cũng đã đuổi đến đây, vậy tôi theo mọi người trở về một chuyến".

"Thật chứ?". Mọi người thấy cậu đồng ý không khỏi vui vẻ hoan hô lớn tiếng, chỉ còn chưa ôm lấy cậu mà khóc lớn thôi.

"Vậy, vậy chúng ta đi nhanh một chút đi". Chung Quốc nhấc chân định bước về phía trước, đột nhiên nhớ ra chiếc xe và người đàn ông mặc đồ đen kia.

"Ủa? Người đâu?". Vừa quay đầu, không biết từ lúc nào chiếc xe và người đàn ông kia đã biến mất không còn bóng dáng.

" Cậu chủ?". Người làm nhìn Chung Quốc đứng tại chỗ bất động, tò mò lên tiếng gọi.

"Không có gì. Chúng ta đi thôi". Lắc lắc đầu, Chung Quốc không để tâm cười cười, cùng mọi người đi đến sân bay.

Cho đến khi xe của bọn họ rời đi, một chiếc xe hơi màu đen khác và chiếc xe vừa rồi mới từ một chỗ cách đó không xa chạy ra.

"Thật đáng tiếc! Cứ tưởng sẽ có thể nói chuyện với anh ba". Cửa sô thủy tinh của chiếc xe từ từ hạ xuống, nhìn qua là một cô gái yếu đuối, trong mắt có chút tiếc nuối không nỡ, trong miệng khẽ bật ra tiếng thở dài nho nhỏ, nhìn về hướng Chung Quốc rời đi.

"Vậy thì ngăn cậu ấy ở sân bay". Người đàn ông bên cạnh mở miệng đề nghị.

"Anh sao lại như thế! Cậu chủ gì đó trong lời bọn họ, dường như gấp muốn chết, nếu giữ anh ấy ở lại đây, anh ấy sẽ nổi giận".

Hai ngày nay, nghe nói có một chàng trai người Châu Á luôn đi tìm mình, cho nên bọn họ mới điều tra xem, không ngờ lại là Chung Quốc.

Mà vừa rồi cô còn vui vẻ muốn gặp mặt anh ba, không ngờ lại xuất hiện một đám người.

Có lẽ, cô cần phải gọi điện thoại về nhà, hình như mọi người đều nghĩ là cô mất tích, không phải cô chuốc lấy rắc rối à?

Nhưng mà, chắc cô sẽ bị ba mẹ mắng rất thẳm, không bằng.........ở lại bên cạnh người đàn ông xấu xa này tâm trạng sẽ tốt một chút, cô sẽ xin anh tìm giúp số điện của các chị em khác cũng tốt.

Lâu rồi không có liên lạc, không biết mọi người sống như thế nào.

"Vậy em cũng đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, em là của tôi, nếu muốn cũng chỉ được nghĩ đến tôi". Trong lời nói của người đàn ông mang theo sự ghen tức, xoay người cô lại đồng thời lúc nói xong cũng che lại môi cô.

"Anh........ưm......".

Người con gái không cam lòng lén trừng mắt: đồ đàn ông keo kiệt, cũng đâu phải nghĩ đến người đàn ông khác, mà là cô đang nhớ anh của cô!!!

Lâu rồi không có gặp mặt, nghĩ một chút cũng không cho? Quỷ hẹp hòi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro