Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Editor: Cá muối (saltfish_fry)
(Hãy đọc wattpad chính chủ nè, giao diện linh hoạt dễ dùng, được đọc off nữa, còn có thể đọc cmt của mấy thím vui tánh nữa, đọc trên mấy web ăn cắp làm chi tụi nó toàn chèn vô mấy cái hình quảng cáo thấy mà ghê thấy hơm. Ai lầm đường lạc lối về đây tui thương, ha)
---------

"Toang"

Chén trà rơi xuống đất vỡ tan. Người hất cái cốc xuống đất cũng không thèm nhìn lại, cầm lấy vali đặt ở cửa, đẩy cửa rời đi. Dấu ấn cuối cùng người đó lưu lại nơi đây chỉ còn tiếng đóng cửa nặng nề.

"Tiên sinh, cà phê của ngài đã pha xong, chúc ngon miệng ." Phục vụ đặt ly cà phê trước mặt tôi, cuối người rồi rời đi. Nhìn thân ảnh cô ấy đi xa, tôi không khỏi nghĩ mọi chuyện trên đời này có lẽ đã được định sẳn, định rằng mọi thứ đều sẽ rời khỏi tôi.

Sự việc xảy ra cách đây ba ngày, tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức, bật dậy khỏi giường mò mẫm nơi phát ra chuông báo, tìm cả nữa ngày, đồng hồ báo thức vang một lần lại một lần, nghe đến mức bực bội. Vì vậy liền xốc chăn lên, xốc luôn cả người đang nằm bò trên người tôi.

"Em làm gì vậy?" Người bị tôi nhấc lên còn chưa tỉnh hẳn, trong giọng điệu còn mang chút tức giận vì bị đánh thức.

"Em làm gì? Em đã nói bao nhiêu lần rồi? Lúc không cần đồng hồ báo thức thì lập tức tắt đi, để lại quấy rầy mộng đẹp của người khác, tại sao anh chẳng nhớ gì hết vậy." bị đồng hồ đánh thức, tôi không khỏi gắt gỏng khi thức dậy, lại thêm người kia tức giận với mình nên phát hỏa mà còn bị rót thêm dầu.

"Không phải anh chỉ không tắt đồng hồ báo thức thôi sao? Em có đến mức mới sáng sớm đã nóng nảy như vậy không?" Hắn đấm một quyền vào chăn, cắn chặt răn không nói thêm gì nữa, vươn tay cầm quần áo gấp trên tủ đầu giường đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Đồng hồ báo thức lại kêu. Tôi bực bội trở mình trên chiếc giường trống. Kết quả phát hiện ra âm thanh phát ra ở dưới gầm giường. Là điện thoại di động của tôi.

Tôi lấy dép lê kéo điện thoại dưới giường ra, tắt đồng hồ báo thức, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc lên rồi đuổi theo ra khỏi phòng ngủ.

"Ừm ... xin lỗi, sáng sớm hôm nay em không nên phát cáu với anh. Đồng hồ báo thức là của em, em quên tắt."

"Dư Tịch Dương, em cho rằng một lời xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề sao? Vấn đề của chúng ta không phải là chuyện mà em có thể giải quyết bằng cách xin lỗi. Buổi sáng tốt đẹp bị em làm rối lên hết. Em thất nghiệp là đáng đời." Hắn đứng trước gương thắt cà vạt, dùng ánh mắt hung tợn nhìn tôi một cái rồi đẩy cửa rời khỏi nhà đến ăn sáng cũng chưa ăn.

"Ha, ừ, em đáng bị thất nghiệp." Tôi vô lực ngã xuống ghế sô pha bên cạnh.

Thật ra tôi và cấp trên trong công ty trước bất hòa từ trước đến nay. Rốt cục vào hai tháng trước, vì một vấn đề trong dự án mà tôi đã cãi nhau với anh ta, thậm chí còn đánh nhau. Cuối cùng cửa kính trong văn phòng công ty bị vỡ, cấp trên vào bệnh viện còn tôi thì vào đồn cảnh sát.

Tôi bị đưa đến đó vào buổi trưa, cảnh sát đưa tôi đi chép biên bản, cấp trên nói rằng ông ấy không muốn dây dưa với tôi nữa nên không bắt tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi cần người đến bảo lãnh. Ngay từ thời khắc tôi đánh nhau, tôi thừa biết rằng công ty sẽ không muốn giữ tôi nữa, nên tôi cũng không hy vọng xa vời việc họ quan tâm đến tôi. Tôi đã cung cấp thông tin liên lạc của Hạ Triển cho cảnh sát. Trời đã khuya nhưng anh ấy vẫn không đến. Tôi hỏi cảnh sát thì họ nói rằng không liên lạc được với hắn. Tôi biết Hạ Triển thường xuyên đi công tác, có lẽ vì anh ấy quá bận rộn trong công việc đi. Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho mẹ tôi.

Đã lâu tôi không gặp mẹ. Kể từ khi ... từ khi ba năm trước tôi cùng Hạ Triển bên nhau thì đã không còn liên lạc. Mẹ tôi nói có một người con trai thích đàn ông khiến bà cảm thấy mất mặt.

Nhưng bây giờ, tôi vẫn phải nhờ bà đến bảo lãnh tôi.

''Mẹ", từ này gọi hai mươi mấy năm, ba năm rồi không gọi, khi đó gọi ra thế mà có hơi xa lạ.

Mẹ tôi quay đầu nhìn tôi, cái gì cũng không nói, vẻ mặt của bà giống hệt như ngày bà đoạn tuyệt với tôi, bà nói rằng tôi ở cùng cái người Hạ Triển kia sẽ không có kết cục tốt. Nhìn xem, nói không hẹn gặp lại cũng gặp lại ở đồn cảnh sát không phải sao. Bà chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi tiêu sái bỏ đi mà không quay đầu lại.

Cảnh sát trong đồn nhìn cảnh tượng khinh thường này vỗ vỗ vào lưng tôi an ủi: "Không sao đâu, bố mẹ mà, thật ra là đang lo lắng. Anh về nhà thành thật giải thích, về sau này đừng đến đây nữa, đừng làm những việc ngốc nữa" . Tôi cúi đầu gật gật. Từ đồn công an trở về nhà, tôi không biết phải hình dung tâm tình trong lòng mình như thế nào.

"Em thất nghiệp rồi." Tôi ngồi trên ghế sô pha cả đêm, đèn trong phòng cũng không bật. Đợi đến khi Hạ Triển về nhà tôi mới nhìn rõ thời gian trên đồng hồ treo tường cũng đã hơn hai giờ sáng.

"Thất nghiệp?" Đây là câu đầu tiên Hạ Triển nói khi nhìn thấy tôi trên sô pha, mà không phải là quan tâm đến vết thương trên mặt tôi.

"Ừ, hôm qua ở công ty em và cấp trên đánh nhau một trận, sau đó bị đuổi việc. Đồn cảnh sát đã cho người gọi cho anh rất nhiều lần nhưng không liên lạc được. Mẹ em ... mẹ em bảo lãnh em ra." Tôi ngoài miệng lầm bầm, nhưng thật sự trong lòng rất tủi thân. Tôi vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, cố gắng ôm lấy hắn. Nhưng anh ta như là hoảng sợ cái gì mạnh tay đẩy tôi ra.

"Anh ... Để anh xem xem, em không có rửa mặt sao? Trên mặt có chút bẩn."

"Không rửa, trên mặt bị xướt một chút nên tạm thời không thể đụng nước nên không rửa." Tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Rõ ràng làm việc về khuya nhưng trên mặt Hạ Triển không nhìn ra được một chút bộ dáng thức khuya nào, trên quần áo cũng không có nếp nhăn đáng lẽ phải có sau một ngày làm việc bận rộn.

"Buổi chiều anh đi đâu?"

"Anh?"

"Ừ." Tôi đi theo hắn vào phòng ngủ, thực ra tôi không phải muốn biết hắn làm gì, tôi chỉ muốn hắn quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút.

"Buổi chiều ..., buổi chiều anh đi thành phố bên cạnh, có một khách hàng quan trọng. Điện thoại hết pin nên không nhận được cuộc gọi của em."

"À. Vậy anh vất vả rồi. Anh muốn đi tắm không? Chúng ta đã lâu không cùng nhau tắm, anh có thể ... anh có thể giúp em được không? Tay của em không tiện lắm." Vì để bản thân trông đáng thương hơn chút, tôi giơ tay phải giơ lên ​​trước mắt anh, có quấn một miếng băng gạc dày nhưng thật ra vết thương cũng không lớn lắm.

"Đều là người lớn cả rồi, tính tình có thể bớt phóng túng có được không?" Anh cầm bộ quần áo vừa thay xong, đẩy tay tôi ra không liếc mắt nhìn dù chỉ một cái. "Đi vào chờ anh."

"Ừm"

Lúc đó, tôi thực sự lầm tưởng rằng anh đi làm về mệt không còn thời gian để chăm chút cho thói hay làm bộ của tôi. Nhưng sau lại tôi mới biết được rằng ngày hôm đó anh ta không có công tác gì cả, mà là hẹn với một người phụ nữ, triền miên cả đêm. Hắn không dám để tôi tới gần cũng vì sợ chứng viêm mũi của tôi phát hiện ra mùi hương trên người.

Anh ta bắt đầu làm chuyện đồi bại đó từ khi nào? Tôi không thể nói rõ. Tôi vẫn luôn là người có tính khí tồi tệ nhất, yếu kém lại giả tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy