Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Thành thật mà nói, Jeong Jihoon không quá kinh ngạc khi Park Dohyeon xuất hiện trước cửa nhà mình. Nhưng vì lúc đầu không nhận ra nên cậu tưởng đó là người hàng xóm tầng trên hoặc tầng dưới đã bấm nhầm tầng thang máy.

Jeong Jihoon đang cùng đồng nghiệp nói chuyện điện thoại, bàn giao công việc còn dang dở. Khi nhận ra người đàn ông với chiếc cà vạt xộc xệch và có mùi rượu nồng nặc đứng trước cửa là ai, cậu theo phản xạ đưa tay ra bịt miệng Park Dohyeon lại để anh không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đầu dây bên kia gọi tên cậu đến lần thứ hai Jeong Jihoon mới định thần lại. Cậu nhanh chóng xác nhận lần cuối rồi lập tức cúp máy. Park Dohyeon từ đầu đến cuối đều rất hờ hững,  chỉ khi Jihoon buông tay ra, anh mới nhướng mày trêu trọc.

Jeong Jihoon không có lời nào để nói với anh, cậu quay người nhập mật khẩu và vào nhà trước, nhưng khi đóng cửa lại theo thói quen, cậu bị một lực khác chặn lại, Jihoon buông tay ra không do dự như thể cậu không quan tâm.

Tuy rằng Park Dohyeon đã theo cậu vào tận trong nhà, nhưng Jihoon hoàn toàn không muốn để ý đến sự hiện diện của anh, cậu đi thẳng vào phòng tắm. Khi Jihoon bước ra, Dohyeon nằm trên sofa nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, anh liếc nhìn cậu một cái rồi lại nằm xuống.

"Hôi quá, anh còn định nằm đó trong bao lâu?" Jeong Jihoon cuối cùng cũng mở lời, nhưng điều cậu thực sự muốn nói là tại sao Park Dohyeon vẫn còn chưa đi? Tất nhiên với giọng điệu ấy, Park Dohyeon chắc chắn hiểu ý cậu, nhưng anh không bỏ cuộc.

Như để chứng minh điều ấy, Dohyeon ôm đầu đứng dậy, anh nhìn Jihoon với ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng.

Cậu chịu không nổi bộ dạng này của anh ta, rõ ràng cậu chưa làm gì nhưng lại vẫn như cũ cảm thấy chột dạ. Anh nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu mỉm cười, đẩy vai Jihoon rồi đi thẳng về phía phòng tắm.

Park Dohyeon bước ra từ phòng tắm chỉ với một chiếc khăn quấn trên người, đi đến tủ lạnh.

"Có gì ăn không?" Dohyeon hỏi

"Không." Jihoon có chút tức giận. Cậu nhìn phần thân trên trần trụi của anh và giận dữ nói.

"Ồ"

Dohyeon không để ý đến cảm xúc nhỏ kia của Jihoon, anh lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.

Thấy anh vẫn đứng trước tủ lạnh, cậu cũng không nói gì thêm, chỉ đi đến, lướt qua cánh tay anh lấy lon bia mà cậu đã mua từ hôm qua. Vốn dĩ định xem trận đấu tối nay, nhưng cậu cảm thấy tâm trạng mình xấu đi vì sự ghé thăm của Park Dohyeon, dù vậy Jihoon cũng không có ý định thay đổi kế hoạch của mình. 

Park Dohyeon cuối cùng cũng dời mắt khỏi điện thoại. Nhìn thấy cậu cầm non bia, anh có chút bối rối: "Uống được không?"

Jihoon cho rằng một người như Park Dohyeon, kẻ vừa ra khỏi quán bar với mùi rượu nồng nặc trên người đứng trước cửa nhà cậu,  không có tư cách hỏi cậu câu này với giọng điệu khiêu khích. Cậu nghịch ngợm đặt thẳng lon bia lên bụng trần của Dohyeon.

"Yah, Jeong Jihoon!" Park Dohyeon vì cảm giác lạnh buốt trên bụng mà lùi lại hai bước, sau đó nhìn vẻ mặt vô cảm cuối cùng nở một nụ cười vì tức giận của cậu, thu tay lại rồi đi đến sofa.

Dù vậy Dohyeon vẫn bước tới, ngồi ở đầu bên kia của sofa, lấy một lon bia và uống cạn. Trận đấu đang tiến tới điểm mấu chốt, Jihoon nhìn chăm chú vào màn hình TV. Anh nhớ rằng khi còn học trung học, cậu rất thích những môn thể thao cần sự di chuyển nhanh nhẹn.

 Jihoon uống rất nhanh, chẳng mấy chốc mà mặt cậu trở nên đỏ bừng, những lon bia rỗng nằm la liệt trên mặt bàn.

"Có nhất thiết phải uống nhanh như vậy không?" Dohyeon nhìn nửa lon bia sót lại trong tay, "Mùi vị cũng không ngon lắm."

Jihoon không trả lời. Cậu không thể nói với anh rằng bản thân uống nhiều như vậy để khiến chính mình thả lỏng và dùng cồn làm tê liệt thần kinh, như vậy sẽ không cảm thấy đau như trước đây mỗi khi anh tiến vào, cậu đã thông minh hơn trong vài năm qua.

Trận đấu kết thúc, đội Jihoon yêu thích giành chiến thắng khiến cậu vui vẻ, thậm chí nhìn Park Dohyeon còn có chút thuận mắt. 

Ít nhất khi Dohyeon ôm cậu, Jihoon đã không tát vào mặt anh ta. Park Dohyeon hôm nay có chút kì quái, anh chỉ ôm lấy cậu dưới lớp chăn như con tằm trong vỏ kén. Anh hôn lấy môi cậu, dải những nụ hôn nhỏ vụn vặt, nhẹ nhàng và mềm mại như lông vũ khiến Jihoon cảm thấy thập phần xa lạ.

Cậu nhận ra đầu lưỡi của Dohyeon đang khuấy động trong khoang miệng mình, không ngừng liếm láp nơi từng là răng nanh của cậu. Jihoon hơi khó chịu, cậu quay đầu né tránh nhưng như cũ lại bị Dohyeon kéo trở lại để tiếp tục nụ hôn.

"Nhổ khi nào?" Dohyeon hỏi một câu không có đầu đuôi nhưng Jihoon biết anh đang nhắc đến cái gì, hơn nữa cậu cũng biết nếu cậu không trả lời, anh sẽ tiếp tục ép buộc cậu bằng nhiều cách khác.

"Khoảng hai năm trước, ban đầu tôi chỉ muốn nhổ răng khôn, nhưng sau khi niềng răng thì nó hoàn toàn bị mài phẳng, nếu không thì lúc nào nó cũng cọ vào lưỡi, dễ bị chảy máu."

Jeong Jihoon kể chi tiết về cách bác sĩ xử lý chiếc răng nanh của mình, rồi đột nhiên im lặng. Vì cậu chợt nhớ lại lần đầu tiên cậu và Park Dohyeon lên giường, chiếc răng nanh của cậu đã làm rách lưỡi anh, khi hôn nhau còn cảm thấy vị máu, khiến anh sợ đến mức suýt ngất.

Park Dohyeon rõ ràng cũng nhớ tới chuyện này khi cậu nói đến, thế nên anh mới buông lỏng bàn tay đang nắm lấy mặt cậu khống chế, trầm mặc không nói gì. Sau đó anh cảm nhận được bàn tay của Jeong Jihoon dưới chăn chạm vào thắt lưng anh rồi lần mò vào trong quần lót, đùa nghịch với dương vật của anh.

Dohyeon bắt lấy tay Jihoon, "Sao?"

Jeong Jihoon trở nên mất kiên nhẫn khi thấy Park Dohyeon cố tình hỏi cậu dù biết rõ, "Muốn làm thì nhanh lên, ngày mai tôi còn rất nhiều việc."

"Vậy thì ngủ đi." Dohyeon gỡ tay cậu ra, tiếp tục ôm cậu vào lòng như ôm một chiếc gối ôm dài. Khi nhìn thấy Jihoon đưa tay ra ngoài chăn, anh nắm bàn tay cậu đem lại vào trong rồi nhỏ giọng: "Không được, như vậy ma sẽ cắn lấy ngón tay của em mất."

May mắn thay, đèn đã tắt và Dohyeon không nhận ra điều kỳ lạ ở Jihoon. Nếu để ngón tay và ngón chân bên ngoài chăn khi đi ngủ vào ban đêm, chúng sẽ bị ma cắn - đây là lời nói dối mà Dohyeon đã từng nói để lừa Jihoon đắp chăn cho cẩn thận. Cậu đã tin nó trong một thời gian dài, dù biết là nói dối, cơ thể cậu vẫn như cũ không quên được.

Ngủ ở tư thế này rất khó chịu, Jihoon đã cố gắng lý luận điều đó với Dohyeon, nhưng hơi thở đều đều sau gáy cậu quá thu hút sự chú ý, cậu cứ như vậy mà mơ hồ thiếp đi.

Khi Jihoon tỉnh dậy, anh đã rời đi với bộ vest mà cậu chỉ dám mặc khi đi phỏng vấn, thậm chí bộ quần áo bẩn đêm qua của anh cũng không mang theo. Khi đến cổng công ty, trong lòng cậu vẫn còn đang mắng chửi Park Dohyeon. 

Sau đó, Jihoon phát hiện ra thẻ công ty của cậu đã bị mất rồi, cậu nhớ rõ mình đã để nó ở cửa ra vào.

Taxi dừng trước của tòa nhà tập đoàn Park, Jihoon đã do dự rất lâu cho đến khi người tài xế nhìn cậu với ánh mắt lạ lùng và nhắc nhở cậu đã đến địa điểm, Jihoon trả tiền với tâm trạng trĩu nặng và không còn cách nào khác ngoài bước vào trong tòa nhà.

"Xin chào, cậu muốn tìm ai?" Nhân viên lễ tân mỉm cười chào hỏi khi thấy Jihoon đến gần.

Jeong Jihoon suy nghĩ một lát, "Ừm... tôi muốn tìm Park Dohyeon."

Nhân viên lễ tân có chút kinh ngạc trước vị khách gọi tổng giám đốc bằng tên thật này, cô nhanh chóng hỏi lại: "Anh có hẹn trước với tổng giám đốc không? Nếu không, tôi e là có chút không tiện."

Suy nghĩ một lúc, cậu đành phải yêu cầu lễ tân cho gọi điện thoại. Mười phút sau, trợ lý của Park Dohyeon đi giày cao gót 10cm xuất hiện ở quầy lễ tân, nhìn thấy Jihoon, vẻ mặt cô khó hiểu nhưng cũng cung kính dẫn cậu lên lầu, điều này thu hút sự chú ý của các nhân viên.

Để thể hiện thái độ thân thiện, người trợ lý bắt chuyện với Jihoon trong thang máy, "Tại sao anh không gọi trước cho Park tổng? Tôi có thể sắp xếp sớm hơn cho anh."

"Xin lỗi, mọi chuyện có hơi đột ngột." Jeong Jihoon chân thành hối lỗi. Cậu biết mình đã trì hoãn thời gian của trợ lý nên giải thích thêm:  "Tôi không có số của Park Dohyeon."

Nghe vậy, người trợ lý im lặng không thể tin được.

"Tổng giám đốc còn đang họp, phiền cậu ở phòng khách chờ một lát." Trợ lý dẫn Jihoon đến phòng tiếp khách, mang cho cậu một tách cà phê, đợi đến khi cuộc họp kết thúc.

Trong thời gian đó, ngoại hình của cậu nhanh chóng được bàn tán xôn xao, điện thoại của trợ lý cũng nhận được nhiều lời hỏi thăm tò mò của mọi người.

"Cậu chàng đẹp trai đến gặp tổng giám đốc kia là ai vậy?"

"Có vẻ như có mâu thuẫn gì với giám đốc."

"Cậu ấy gọi giám đốc bằng tên riêng, trông không giống như đến để xin việc."

....

Người trợ lý nghe những lời suy đoán kỳ quặc của họ và không bình phẩm gì, chỉ trầm ngâm rồi nói: "Đó là em trai của giám đốc."

Sau khi cô nói, mọi người lại càng thảo luận nhiệt liệt hơn.

"Không phải tổng giám đốc là con một sao?"

"Sau khi giám đốc tiền nhiệm về hưu, ông chỉ bàn giao quyền quản lý công ty cho giám đốc Park hiện tại."

"Không thể là con ngoài dá thú được! Trông họ còn chẳng hề có nét giống nhau."

Thật ra cũng khá giống. Người trợ lý thầm nói với bản thân, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Cậu ấy là con riêng của mẹ kế tổng giám đốc."

Để dừng cuộc thảo luận này lại, cô nói thêm: "Đừng buôn chuyện trong giờ làm việc, nếu để Park tổng thấy sẽ gặp tai họa."

Jeong Jihoon không biết bản thân đã lang thang trong tâm bão bàn tán trong bao lâu, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng cậu và Park Dohyeon là anh em trên mặt pháp lý, nhưng mọi chuyện cũng chỉ có vậy.

Khi biết Jihoon đến công ty gặp mình, Dohyeon ngạc nhiên đến nỗi làm chệch chữ ký trên giấy, khiến nó lem một vết mực dài. Anh xử lý xong công việc thì đã là rất muộn rồi. Vốn dĩ nghĩ rằng Jihoon đã rời đi từ lâu, nhưng trợ lý lại nói rằng cậu ấy vẫn đang đợi anh.

Đây là lần đầu Jihoon đến công ty nhà họ Park, khi anh mở cửa bước vào, bóng người đang nằm dài trên sofa khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.

"Chúng ta đi ăn thôi, anh hơi đói." Park Dohyeon nhìn túi đồ ăn nhẹ trống rỗng trên bàn và hỏi Jeong Jihoon.

Jihoon cũng đã sớm đói, cậu gật đầu một cách vô lực.

Jihoon do dự một lúc rồi mới lên xe, cuối cùng mở cửa sau. Cậu đợi một lúc không thấy Dohyeon có ý định lái xe mới hỏi: "Còn gì nữa sao?"

Dohyeon cầm điện thoại, không ngẩng đầu, chỉ dùng tay phải gõ nhẹ lên ghế phụ:  "Anh không phải tài xế của em."

Jihoon không còn cách nào khác đành miễn cưỡng ngồi vào ghế phụ. Vừa lên xe, cậu đã nhìn thấy thẻ công tác của mình bị Dohyeon tùy ý vứt vào hộp đựng đồ. Jihoon giật lấy cái thẻ, tức giận nói: "Anh cảm thấy trêu trọc người khác như thế này rất vui à?"

Vì bị mất thẻ công tác, Jihoon mất chuỗi điểm danh hoàn hảo trong tháng. Cậu không chỉ phải mời đông nghiệp uống ca phê để xin lỗi mà còn phải chen chúc vào ngày cuối tuần để kịp thời gian, tiến độ của dự án cũng vì vậy mà bị kéo xuống.

Dohyeon nhìn vẻ mặt giận dữ của cậu và nhận ra mình đã làm sai điều gì đó. Sáng nay lúc ra ngoài, anh nhìn thấy thẻ công tác của Jihoon, bức ảnh khi cậu vẫn còn hai chiếc răng nanh, anh cầm lên xem một lúc, nhưng vì vội mà anh đã quên đặt lại chỗ cũ.

 Anh không thể giải thích với Jihoon rằng vốn dĩ anh vô tình cầm thẻ công ty của cậu vì anh cảm thấy hình ảnh trước kia của Jihoon với hai chiếc răng nanh thực sự rất đáng yêu.

Nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, Dohyeon mím môi, cuối cùng nói xin lỗi.

Jihoon cảm thấy kinh ngạc khi anh có thể nói xin lỗi với cậu một cách dễ dàng như vậy. Cậu im lặng, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại, "Không phải anh nói muốn đi ăn sao? Đi nhanh đi."

Đi ăn với Jihoon không nằm trong lịch trình của Dohyeon hôm nay, anh chọn ngẫu nhiên một nhà hàng. Cho dù có anh cũng sẽ không dành thời gian chuẩn bị để làm hài lòng cậu, thay vào đó, anh thấy hứng thú với việc cậu ngồi đối diện anh với một thái độ khó chịu hơn. 

Nhưng Park Dohyeon cũng quên mất rằng họ đã không gặp nhau trong gần năm năm, người ngồi đối diện cũng không còn là người trong kí ức năm xưa nữa. Jeong Jihoon cầm thực đơn và gọi món, thậm chí không hề ngước mắt nhìn anh hay hỏi Park Dohyeon muốn ăn gì.

Jeong Jihoon đến nhà Park khi cậu mười sáu tuổi. Ngày đầu tiên đến đây, cậu đã bị lạc và không cẩn thận rơi xuống hồ bơi, là Park Dohyeon đã tốt bụng vớt cậu lên, khi ấy anh mới biết cậu là người con trai mới của cha mình.

 Park Dohyeon đã quên mất những lời nói ác ý mà anh đã nói với Jeong Jihoon khi ấy. Anh chỉ nhớ rằng lúc ôm lấy Jihoon trong làn nước, cơ thể em rất nhẹ, cánh tay và chân thon dài vì bản năng sinh tồn mà dán chặt lên người anh như một con bạch tuộc. Điều khó nói chính là, Park Dohyeon đã nổi lên phải ứng sinh lý với em trai mới của mình trong lần đầu tiên gặp mặt.

Đã lâu không gặp, Jihoon dường như đã cao và có da thịt hơn. Dohyeon nhìn tay áo ngắn của cậu và hỏi: "Em có muốn mua quần áo mới không?"

Jeong Jihoon đang ăn "à" một tiếng, sau đó nhìn bộ quần áo quen thuộc của bản thân trên người Park Dohyeon - anh đã mặc bộ đồ đó cả ngày hôm nay, nhưng nhìn chúng có vẻ không vừa vặn, vai của anh hơi chật. Jihoon thầm so sánh mình với Park Dohyeon, vai cổ rộng khiến anh trông cường tráng và mạnh mẽ hơn cậu một chút.

Nhưng cho dù Park Dohyeon có giặt quần áo rồi mới trả lại cho cậu, Jihoon chắc chắn cũng sẽ không mặc lại nữa, thế nên cậu gật đầu.

Hai người đàn ông trưởng thành đi mua sắm tại trung tâm thương mại với mục đích rất rõ ràng. Người bán hàng đưa vài bộ đồ để Jihoon thử, cậu có thân hình cao ráo nên trông rất hợp. Suốt thời gian đó Dohyeon chỉ nói chuyện điện thoại, chẳng hề để ý đến bên này, anh đợi đến khi Jihoon chọn được đồ rồi thanh toán là xong.

Jeong Jihoon cuối cùng cũng cau mày khi Park Dohyeon có ý định đưa cậu về nhà, nhìn thấy vậy Dohyeon nói thêm: "Quần áo của anh vẫn còn ở chỗ em."

Jihoon lập tức trả lời: "Tôi ném đi rồi."

"Ồ?" Dohyeon cười lời, "Đó là một lý do tồi tệ, Jihoon à."

Nó đúng thật chỉ là một cái cớ. Quần áo tối qua của anh vẫn còn trong giỏ quần áo nhà cậu, Jihoon không dám vứt đồ của anh đi khi chưa được phép.

Khi Park Dohyeon ép cậu vào vách tường rồi hôn lấy, Jihoon đã thầm nghĩ: Anh ta thậm chí còn nói dối tệ hại hơn.

"Jihoon, thở đi."

Khi giọng nói của anh vang bên tai, Jihoon mới định thần lại. Cậu chợt nhận ra điều gì đó rồi bắt đầu thở dốc. Nếu không có Dohyeon nhắc nhở, có lẽ cậu sẽ khiến chính mình nghẹn chết vì thất thần.

"Hôn anh chán đến thế sao?" Dohyeon buông tay ra, nhìn cả cơ thể Jihoon mềm nhũn yếu ớt như sắp ngã, anh lại đưa tay đỡ cậu.

"Ồ, dù sau nó cũng chẳng phải chuyện gì thú vị." Jihoon như thể luôn vô ý chạm vào vảy ngược của Park Dohyeon, thậm chí còn muốn kéo nó xuống.

Một người sẽ không bao giờ có thể tách rời hoàn toàn những người và những thứ đã đi cùng người đó, bất kể thời gian có trôi qua hay không gian có thay đổi hay không, ngay cả khi bạn nghĩ mình đã quên đi hoàn toàn, chỉ cần có người lật góc trang giấy đã che lên, những điều ấy sẽ trở lại, hiện lên một cách rõ ràng. Thời khắc Park Dohyeon tiến vào bên trong cậu, Jeong Jihoon cuối cùng cũng thấy lại rõ con người của mình trước đây.

Jihoon đau đớn tột cùng, nhưng cậu cũng chỉ giãy giụa phản kháng một cách có lệ. Park Dohyeon nắm lấy tay cậu đè lại, ý vị cảnh cáo trong hành động quá rõ ràng. Jihoon chỉ có thể yếu ớt ngã xuống giường, nhìn thẳng lên trần nhà, đôi mắt bị ánh sáng kích thích đột nhiên muốn bật khóc.

Dohyeon cảm thấy không được thoải mái, cơ thể Jihoon căng cứng, xiết lấy anh chặt đến mức anh không thể cử động dù chỉ nửa phần. Có lẽ cuối cùng lương tâm của Park Dohyeon cũng nhận ra, anh bắt đầu xoa dịu cơ thể Jihoon, những ngón tay thon dài dừng trước ngực, xoa nắn hai nụ hoa nhỏ, quan sát phản ứng của cậu. Đó có lẽ là cực hạn những gì Park Dohyeon có thể thực hiện.

Jihoon nhận ra rằng nếu đêm nay cậu không thể khiến Park Dohyeon thoải mái thì sự tra tấn này sẽ không thể kết thúc một cách nhanh chóng. Nhưng kỹ năng dạo đầu của anh vẫn thực sự rất tệ.

"Park Dohyeon." Jeong Jihoon run rẩy gọi anh, "Hôn em."

Jihoon cuối cùng cũng chịu nghiêm túc hôn môi với Park Dohyeon, khoái cảm nhanh chóng ập tới, anh tùy ý đùa bỡn đầu lưỡi của cậu. Ban đầu cậu không dám phát ra âm thanh, chỉ chậm dãi khiến bản thân thả lỏng cơ thể.

Khi thấy Jihoon chủ động nâng hai chân lên, Park Dohyeon cắn môi dưới của cậu rồi bắt đầu trừu sáp từ từ. Cậu chậm rãi bị anh đưa đẩy, tuy rằng biểu tình cậu ủ rũ nhưng trên thực tế đã mặc anh tùy ý xâu xé cơ thể mình.

Dohyeon đợi cho cậu có thời gian thích ứng, sau khi nghe Jihoon nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, rốt cuộc từ bỏ thái độ kính nhi viễn chi* của mình, cảm thấy hài lòng, anh bắt đầu đâm rút và đưa toàn bộ chiều dài của mình chôn sâu vào cơ thể Jihoon.

Thân dưới Jihoon gần như cứng đờ vì đau. Cậu vỗ vào cánh tay Dohyeon muốn đẩy anh ra nhưng eo đã bị anh siết chặt khiến cậu không thể động đậy nổi.

Park Dohyeon tiếp tục ra vào không thương tiếc, Jihoon cắn vào vai anh như để trả đũa, nhưng hành động ấy lại trông như thể cậu đang ôm chặt lấy anh, cậu không ý thức được chính bản thân đang khóc, cũng không phát hiện Dohyeon từ lúc nào đã buông eo cậu ra rồi ôm cậu vào lòng.

Dohyeon vẫn không ngừng ra vào, khoái cảm dần dâng trào sau những đau đớn. Bụng dưới của cậu nhô lên, Jihoon dần đánh mất lý trí, phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại. Cơ thể cậu vừa đau vừa sướng đến phát run nhưng vẫn cố gắng nuốt vào dương vật của anh.

Khi mọi thứ kết thúc, ý thức Jihoon đã trở nên mơ hồ, Park Dohyeon bắn vào trong cơ thể cậu, một lượng tinh dịch ấm nóng không thể nuốt hết rỉ xuống hai bắp đùi trắng nõn vì bị chà sát mà trở nên ửng đỏ. Park Dohyeon không hề có ý định xin lỗi dù đã bắn vào Jeong Jihoon.

Đôi mắt Jihoon hơi ửng đỏ, thoạt nhìn qua có chút đáng thương. Cậu choáng váng, ý thức mơ hồ nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy bả vai Park Dohyeon, vươn đầu lưỡi liếm láp những dấu răng bản thân đã để lại trên vai anh như một con mèo nhỏ quấn người đang liếm láp viết thương cho chủ nhân.

Ánh mắt Dohyeon dịu dàng, anh ôm lấy Jihoon chặt hơn, má áp má cậu, nhẹ giọng trìu mến gọi: "Jihoonie."

Có lẽ ý thức của Jihoon thực sự vẫn chưa quay lại, nếu không cậu đã không mềm mại đáp lại anh như vậy: "Vâng, anh hai."

--tbc--











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro