Chương 7 (二)
"Ba!" Thiếu niên đột ngột trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm trực diện đối mặt cha. Đây cơ hồ là lần đầu tiên trong đời cậu, dùng loại thái độ kịch liệt mà cương quyết này đối diện với nam nhân trước mắt, có điều giờ khắc này trong ánh mắt kia không hề có mảy may sợ hãi, ngữ điệu ngược lại bình tĩnh dị thường, "Con không tin ba không nhìn ra con đối với trách nhiệm trên vai có bao nhiêu nhận thức và minh bạch. Con cũng biết, quy tắc trong thế giới của ba sẽ không dễ dàng vì suy nghĩ của bất kỳ người nào mà thay đổi, nhưng đó cũng không phải lý do để con từ bỏ truy đuổi [lý tưởng của mình]."
*chỗ trong [] editor tự thêm vào cho dễ hiểu ngữ cảnh của từ "truy đuổi"
Cậu bỗng nhiên nghiêng đầu, nói từng chữ từng chữ một, "Ba cũng không thể đánh cho nhận tội."
Từ nhỏ đến lớn, không cần phải nói tới chuyện trắng trợn không vâng lời như vậy, ngay cả nói một chữ "Không", Cảnh Triều cũng phải tỉ mỉ đắn đo, huống chi là chuyện thỉnh gia pháp này.
Cảnh Chí dựa vào ghế sofa đơn giản mà rộng rãi, tiếng thở ra mỏng nhẹ cho dù là giữa đêm khuya yên tĩnh cũng nhỏ tới mức không thể nghe thấy. Ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm nặng trịch hướng về phía thiếu niên đang quỳ, không chút nào ưu tư, trầm trầm nói, "Con đây là đang nói chuyện với ai đó?"
Đầu mày Cảnh Triều chợt nhíu lại một cái, yên lặng hồi lâu, mới từ vẻ mặt an ổn mà vững vàng nhưng tản ra khí tràng nồng nặc của cha bình tĩnh lại.
Cậu trước nay chưa bao giờ trong lúc chịu trách lại cùng cha tranh chấp trực diện như vậy. Đã đấu tranh giữ vững lập trường xong, nhưng trong chốc lát, lại vẫn cưỡng ép mình lãnh tĩnh lại, dùng thanh âm ẩn giấu run rẩy, cắn chặt khớp hàm, từng chữ tựa đao, "Đang cùng cha của con - người cha đã từng dùng hành động giáo dục con quyết không nhục chí, tự tin tự cường; người cha nói với con nếu là thứ mình muốn, thì phải dựa vào năng lực chính mình mà giành lấy, cũng là người cha vốn nên ủng hộ con, khích lệ con, tôn trọng quyết định của con."
"Hay cho hai chữ vốn nên." Dù là ánh đèn không đủ sáng, sắc bén trong con ngươi lạnh lẽo của Cảnh Chí vẫn đoạt hết tất cả ấm áp vốn sót lại không còn nhiều trong nhà, nếu nói vừa nãy lúc con trai không tuân mệnh lệnh thỉnh gia pháp của y đã khiến người ta rất bất mãn, Cảnh Chí thời khắc này, là thật sự tức giận, "Vậy ngược lại con nói thử xem, con làm con trai, vốn là nên làm cái gì?"
Câu hỏi này, dưới tình huống hôm nay tuyệt không có đáp án tiêu chuẩn. Cảnh Triều vốn am hiểu tâm tư cha mình làm sao sẽ không biết, thậm chí cong cong khóe miệng, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn ra xa, "Ba là đang nhắc nhở con, thân phận của mình."
"Không sai."
Lời nói thanh thanh nhạt nhạt, trong giọng nói không tìm ra được chút cảm tình nào, nhưng khi hai chữ kia phát ra, Cảnh Chí nhìn thấy đầu mày vô cùng giống mình lúc trẻ tuổi kia nhíu lại thật sâu. Y thấy rõ ánh mắt con trai mình sắc lại, tiếp đó mạch máu trên cổ nổi lên rõ ràng.
Thần sắc thiếu niên khiến người ta thấy được ác liệt và bướng bỉnh xa lạ, cẩn thận nhìn lại, lại nhiễm nửa phần quyết tuyệt nửa phần xót xa, câu chữ nhưng lại vang vang, "Vậy tại sao chú út có thể? Chẳng lẽ là vì chú út họ Phương còn con họ Cảnh sao?!"
"Ba!" một tiếng mãnh liệt nổ tung bên tai.
Cái tát giương cao mang theo cơn thịnh nộ hung mãnh của nam nhân mà đánh xuống, Cảnh Triều bị đánh đến lệch đầu sang bên nhất thời có chút nói không nên lời, bên tai vang lên ong ong.
Cậu rất ít khi nhíu mày, nghiêng gò má sưng cao đối mặt với con ngươi thâm trầm của cha, dù sao vẫn đang là thiếu niên mười sáu tuổi hào hoa phong nhã, bướng bỉnh và cố chấp theo bản năng trong nháy mắt ngập tràn toàn thân. Thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Chí giống như đánh phủ đầu mà dội nước lạnh lên thân thể thiếu niên, từ từ tưới tắt sức lực dồi dào bị tự ái mãnh liệt kích lên của cậu.
Cảnh Triều bắt đầu nhớ lại mình rốt cuộc đã nói cái gì, một lát sau, cậu rốt cuộc không cách nào thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác thâm hiểm của cha, cái đầu ngẩng cao rốt cuộc vẫn là rũ thấp xuống.
Một trận yên lặng khiến người ta bất an, thiếu niên há to miệng thở, lồng ngực phập phồng, nhịn xuống má trái đau đớn như thiêu đốt cũng không đưa tay lên xoa, thật vất vả siết chặt nắm tay muốn nói cái gì đó, lại bị bóng người Cảnh Chí "Phắt" một cái từ sofa đứng lên dọa sợ thu lại, sau đó nghe thấy bên tai vang lên thanh âm nghe không ra gợn sóng của cha, "Chuyến bay lúc một giờ bốn mươi. Đi xếp hành lý, mang theo roi mây của con—— đứng lên!"
Cảnh Triều từ trong khiếp sợ tỉnh lại nhận thức càng thêm rõ ràng, gò má bên trái lấy tốc độ da thịt có thể cảm giác được mà sưng lên, cậu kéo khóe miệng một chút, nhịn đau hướng về phía Cảnh Chí đã bước xa hai bước vội la lên, "Ba, tiểu Triều không có ý đó——"
Thiếu niên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Chí "Vèo" một cái như tên nhọn bắn tới chặn đứt, nửa câu khổ sở treo bên miệng, khóe môi hơi mở ra trong phút chốc liền trắng bệch không còn huyết sắc.
Cảnh Chí gọi đứng lên, trước giờ không nói lần hai, "Muốn quỳ thì quỳ đi, trước khi chú út con còn chưa nói tha lỗi cho con, không cần đứng lên."
------------
Lời tác giả:
Chiến tranh lạnh là đấu tranh tâm lý
Căn nguyên chuyện này, có lý tưởng có theo đuổi, tiểu Triều cũng không có lỗi gì
Làm cha nếu lúc này một gậy đánh chết, đánh vỡ là phẩm chất và khí độ của con trưởng, cái giá là tín nhiệm và thấu hiểu giữa cha con
Cho nên, y không thể
Y chỉ có thể từng bước từng bước, đợi cho thiếu niên, sơ hở trăm chỗ, quân tan lính rã, tường thành mình tự xây dựng, từ từ tan rã
Sau đó...
Sau đó à...
...
Ừ... Trứng Bùn đi thu thập cho tiểu Viễn trước (bên truyện 'An ca ký vi từ')... đợi sau này ta chậm rãi kể lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro