Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 (一)

"Báo biểu tháng trước còn chưa có?" Ngón tay hiện khớp xương rõ ràng lướt kéo thật nhanh trên tablet, Cảnh Chí một bên sải bước về phía phòng làm việc, một bên cũng không quay đầu lại mà hỏi thư ký trẻ tuổi đi theo sau lưng.

Thư ký Chung theo Cảnh Chí cũng đã năm năm, tuổi tác sau ba mươi thực sự là thời kì sự nghiệp thăng tiến, mỗi ngày đi làm cũng là một bộ dáng vẻ toàn lực ứng phó, "Sáng nay tôi đã giục rồi, buổi chiều phỏng chừng là có thể xuất."

Người đàn ông đẩy cửa phòng làm việc, quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt không tính là quá lạnh, "Phỏng chừng?"

Năm năm, đủ để người trẻ tuổi này đối với tính cách của vị Đại đương gia bước đầu hiểu rõ, nghe câu hỏi có chút không kiên nhẫn của người ta, cũng chỉ cúi đầu nói, "Trước ba giờ."

Tâm tình Cảnh Chí mấy ngày này rất tế nhị, đây đã là nhận thức công khai của tầng quản lý cao cấp trong toàn công ty cùng mấy thư ký phụ tá thiếp thân của y, cuộc họp sáng nay cũng chỉ là xác thực chuyện này mà thôi. Ngay cả em trai ruột sớm đã một mình đảm đương một phía, Nhị đương gia trước nay của công ty, đều bị ngọn lửa vô danh này vô tình lan đến, những người khác làm việc cũng càng giống như đi trên băng mỏng.

"Còn đứng ở đây làm gì?" Cảnh Chí ngồi sau bàn làm việc, phút chốc thấy người trẻ tuổi còn không có ý muốn đi, chân mày càng nhíu chặt, "Hao tổn dự toán của dự án nộp lên so với thực tế sai số lớn như vậy, đi gọi người phụ trách dự toán đến gặp tôi!"

"Vâng." Thư ký Chung vội lên tiếng đáp lại, thật ra anh trước mặt cấp dưới hay cấp trên đều là khí vũ bất phàm, nhưng là tùy ý là ai đối mặt với Cảnh Chí tâm tình không tốt, không khỏi liền có chút câm như hến.

Xoay người một cái, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn đang cầm một chồng văn kiện, vì vậy lại lập tức quay trở lại, có chút xin lỗi đem đồ trong tay đặt lên khu vực làm việc ở hướng mười giờ của Cảnh Tịch.

"Cảnh Tổng, đây là bản sắp xếp lịch trình và đại cương hội nghị cho chuyến công tác tới thành phố B vào thứ sáu của ngài."

Cảnh Chí không ngẩng đầu, "Ừ, để đó đi."

"Đường hàng không tư nhân không sắp xếp được, hôm nay cần phải đặt vé máy bay." Thư ký Chung tự quyết chuyện này, "Sáu giờ tối thứ sáu có tiệc tiếp khách, ngài xem vé máy bay đặt chuyến lúc một giờ bốn mươi được không?"

"Ừ." Cảnh Chí không chút do dự đáp lại, lại ký một phần văn kiện, "Đem giúp tôi ly cà phê."

"Được." Thư ký Chung hơi do dự một chút, thoáng cân nhắc, rồi vẫn lắm miệng hỏi một câu, "Vậy, đặt cho tiểu thiếu gia cùng một chuyến ạ?"

Lời vừa dứt, Cảnh Chí cuối cùng cũng từ văn kiện trong tay ngẩng đầu lên, nhưng cái ngẩng đầu này cũng không phải dấu hiệu gì tốt lành, sắc mặt lạnh như băng cùng con ngươi ác liệt thẳng tắp nhìn chằm chằm người trẻ tuổi vừa đặt câu hỏi, chậm rãi trầm giọng, từng chữ từng câu đều như băng cứng nện xuống, "Ai nói với cậu nó cũng cùng đi?"

Câu hỏi vặn lại mang ý nghi vấn kia vừa tới, trong thần sắc nghi ngờ của thư ký Chung tăng thêm vài phần sợ hãi.

Lề thói và khí độ của trưởng tử Cảnh gia tự nhiên không phải là nhốt ở nhà học mấy chương trình học tinh chuẩn kia mà luyện thành. Từ sau khi tự mình tiến vào công ty, tất cả đàm phán và hội nghị lớn nhỏ, chỉ cần Cảnh Chí cảm thấy cần thiết, tất nhiên sẽ gọi Cảnh Triều theo cùng. Đặc biệt là mấy chuyến công tác đường gần, chỉ cần không đụng phải mấy kỳ thi lớn, Cảnh Chí cũng tận lực an bài vào cuối tuần, đem con trai mang theo bên người làm thư kí mà sai bảo.

Lần này, thư ký Chung cũng xem như chuyện đương nhiên mà tùy tiện mở miệng, cũng là bởi vì, "Tiểu thiếu gia hôm nay còn cùng tôi muốn sắp xếp lịch trình, hỏi tôi chuyện đường bay..." Người đàn ông chỉ chỉ phần văn kiện mới vừa rồi đặt trên bàn, "ppt* của hội nghị, tất cả đều là tiểu thiếu gia chỉnh sửa qua... tôi còn tưởng rằng..."

*powerpoint, bản trình chiếu được tạo thành từ phần mềm Microsoft PowerPoint

Thư ký Chung không nói tiếp được nữa, bởi anh thấy sắc mặt Cảnh Chí như là từng tầng từng tầng chà qua mực mà trầm xuống, con ngươi sâu thẳm lộ ra sắc bén bất thiện, quả nhiên, ở bên người Đại đương gia năm năm, cũng vẫn không thể hoàn toàn sờ thấu sóng cả mãnh liệt của y mặt không biểu tình.

"Đem cà phê tới." Cảnh Chí trong chốc lát liền khôi phục lại giọng điệu nhàn nhạt như lúc thường. Y bây giờ cũng không rảnh rỗi gì mà đi phân tích ý đồ của con trai, "Nếu cậu đã tưởng rằng nhiều như vậy. Đặt mấy vé tùy cậu đi."

Người trẻ tuổi cả người thẳng thớm âu phục đậm màu nháy mắt hóa đá, tầm nhìn lơ lửng bất định hướng phía trước, trước khi thư ký Chung tự cho rằng mình am hiểu đối nhân xử thế còn chưa kịp nghĩ ra phải đáp lại--

"Ring ring ring~"

Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, chỉ thấy Cảnh Chí phía sau bàn nhìn cũng không nhìn mà rút ra chiếc điện thoại di động bị đè dưới cùng trong chồng ba chiếc, ánh mắt mang chút lưu luyến không rời dời khỏi văn kiện trong tay nhìn về phía điện thoại, nhưng một khắc kia nhìn thấy tên hiển thị, trong mắt như bị ném một viên đá lớn nặng trình trịch.

Trong nháy mắt rượt qua nút trả lời đặt lên tai, giọng đã khôi phục vẻ trầm tĩnh vững chắc như lúc thường, "Chào thầy Chu, tôi là cha Cảnh Triều, Cảnh Chí."

Tuần này trôi qua đặc biệt chậm, tựa như thời gian đều bị rã thành từng giây, phơi ra dưới ánh mặt trời cuối đông biếng nhác, không thấy được điểm cuối.

Hai cha con không ai nói đến chuyện đi công tác cuối tuần, chẳng qua thỉnh thoảng lúc Cảnh Trăn cùng Cảnh Chí đàm luận công tác, sẽ nói đến tiến triển bên chỗ Phương Chu. Vào lúc này, chú Hai còn sẽ ý vị thâm trường liếc về phía tiểu Triều một cái, nhưng là Cảnh Chí lại là căn bản ngay cả một cái ánh mắt cũng lười lưu lại cho con trai.

Tỷ như...

"Tiểu Triều, ppt dùng trong cuộc họp sở nghiên cứu kia đều là con chỉnh sửa?" Cảnh Trăn và Cảnh Chí mới vừa chạy xong năm cây số đi phía trước, hai đứa con trai lặng lẽ lau mồ hôi theo phía sau.

"Đúng vậy, chú Hai." Cảnh Triều cung kính đáp.

Cảnh Trăn cười, "Tài liệu tham khảo cũng chằng chằng chịt chịt ba trang, con đây là muốn chú út con làm báo cáo học thuật?"

Bước chân Cảnh Triều bỗng nhiên liền có chút gấp rút, theo bản năng từ phía sau liếc nhìn cha vẫn luôn một mực trầm mặc, "Thật xin lỗi, chú Hai, tiểu Triều về sau chú ý."

Cảnh Trăn lúc này mới quay đầu nhìn đứa trẻ lòng đã hết hi vọng, trong ánh mắt tăng thêm vài phần không biết làm sao cùng chút ý tứ khác, "Con nói con sửa đổi lớn như vậy, chú út con vạn nhất đụng phải vấn đề gì, chẳng lẽ một bên mở họp một bên gọi điện thoại hỏi con?"

Lần này, không cần chú Hai đánh mắt ra hiệu, Cảnh Triều cũng nghe ra được ý người là gì. Sắc mặt vừa chạy xong lại càng đỏ ửng lên, môi mím thật chặt, ánh mắt thế mà lại không chút nào né tránh, chú Hai trắng trợn tạo cơ hội cho cậu như vậy, cậu...

Chỉ vừa do dự một chút quay lại, ánh mắt Cảnh Chí liền hướng tới bên người Cảnh Trăn quát, "Đi đường của em đi, im miệng."

Thời gian lại chầm chậm trôi qua, cũng đã gần đến tối thứ năm, cố tình là, tối đó Cảnh Chí có xã giao.

Làm xong chuyện của mình, kiểm tra qua bài học của tiểu Tịch rồi dành thời gian cùng nhóc luyện đàn xong, Cảnh Triều từ lầu hai đi xuống, liền thấy Viêm Yến ngồi trên ghế sofa, "Mẹ, muốn ăn chút trái cây không ạ?"

Hễ là Cảnh Chí buổi tối không về nhà ăn cơm, bất luận là tăng ca hay xã giao, Viêm Yến cũng luôn ngồi dưới phòng khách lầu một một bên đọc sách một bên chờ Cảnh Chí về nhà. Từng có lần cứ vậy mà chờ đến hơn ba giờ sáng, buổi sáng hôm sau Cảnh Triều tuổi hãy còn nhỏ liền lấy lí do không chăm sóc mẹ kỹ càng mà bị phạt, tuy chỉ là bị phạt thể năng cảnh cáo, nhưng Viêm Yến sau khi biết được lại là cực hiếm mà cãi nhau một trận với Cảnh Chí. Đứa nhỏ vốn chưa từng thấy qua ba mẹ cãi nhau bao giờ, từ đó về sau, luôn muốn phải kỹ lưỡng nhìn thấy mẹ đi nghỉ ngơi rồi mới tự mình quay về phòng riêng.

"Không cần." Viêm Yến dùng tay kẹp lấy trang sách, cười chúm chím khẽ lắc đầu một cái, "Lại đây, ngồi chơi với mẹ một chút."

Cảnh Triều rất tự nhiên ngồi xuống bên mẹ, nghiêng đầu nhìn, tầm mắt đột nhiên dừng lại, "Đừng nhúc nhích-"

Thiếu niên đưa tay vạch ra phần tóc mềm mại rũ bên tóc mai, dè dặt mang theo ánh mắt tinh nhuệ như nhà khảo cổ học lựa ra một cọng, nhìn kỹ rồi cau mày, tựa như con nít mà hơi hơi bĩu môi, "Mẹ có tóc bạc rồi."

"Mới một cọng có là gì đâu." Viêm Yến bật cười, cưng chiều đẩy tay thiếu niên ra, "một hồi đếm thử ba con có bao nhiêu."

Cảnh Triều nghe vậy, tay rũ xuống không tiếng động đặt trên đầu gối, đáy mắt rõ ràng mang chút che đậy, nhưng vẫn như cũ vô tình nhìn ra được lúng túng và khó xử.

Làm mẹ tự nhiên sẽ cảm giác được cảm xúc biến hóa của con trai, nghiêng đầu nhìn gương mặt trước mắt có bảy phần tương tự chồng mình, cùng ý chí thiếu niên không che giấu được trên khuôn mặt kia, đột nhiên đưa tay vỗ một cái lên bả vai Cảnh Triều chẳng biết từ khi nào đã trở nên kiên nghị đáng tin như vậy, nửa đùa giỡn mà trêu, "Làm sao, không muốn?"

"...Mẹ." Ung dung thản nhiên dùng mười mấy năm luyện thành chậm rãi tan rã, thiếu niên mặc dù không trực tiếp cự tuyệt, nhưng trên mặt lại chân chân thật thật viết thật to hai chữ không muốn.

"Chuyện này mà cũng không sai được con, bỏ đi." Muốn con trai cùng chồng làm ra động tác thân mật như vậy thực ra là không thể nào, vì vậy chỉ đành lùi một bước, cánh tay chọt chọt về phía thiếu niên, "Đi nấu canh giải rượu cho ba con, chắc cũng sắp về rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro