Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
Vương Nguyên vừa bước vào cửa chính biệt thự, dì Lưu người giúp việc đã thân thiện xách dép lê đi tới bên cạnh Vương Nguyên, cung kính chào, "Cậu chủ!"
Vương Nguyên cười ngọt ngào, "Cám ơn dì Lưu!"
Bà Vương bước ra tươi cười đón con trai, vui mừng thốt lên, "Nguyên tử, con trai cưng của mẹ, mau để mẹ nhìn xem nào, hôm nay đi làm có mệt lắm không?"
Vương Nguyên đưa tay ôm bà Vương, nhỏ nhẹ nói, "Mẹ, con không mệt chút nào, bởi vì con rất yêu thích công việc này."
Bà Vương cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần như con gái của Vương Nguyên, không thấy có gì khác thường, lúc này mới yên lòng mà nở nụ cười, "Con cứ không chịu nghe lời ba mẹ, cứ ngoan ngoãn ở nhà với ba mẹ không tốt sao?"
Ông Vương nhàn nhã nở nụ cười ấm áp nhìn hai mẹ con, giọng nói hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc là chủ của một gia đình, "Bà cũng đừng khuyên con ở nhà! Tuy rằng nhà họ Vương chúng ta không cần con cái phải ra ngoài làm việc, nhưng mà con nó đã trưởng thành, dù sao cũng phải giao thiệp với thế giới bên ngoài!"
"Dạ, ba nói đúng đó!" Vương Nguyên lại đưa tay ôm lấy ông, cười vô cùng xán lạn.
. . . . . .
Một nhà ba người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, bà Vương thương xót hỏi thăm Vương Nguyên, "Nguyên tử, nếu như làm việc quá mệt thì đừng làm nữa, biết không?"
Vương Nguyên trấn an bà, "Mẹ, con biết rồi, con sẽ không để mình quá mệt mỏi."
Bà Vương từ tốn nói, "Nguyên tử, mặc dù ba mẹ không phản đối công việc của con, nhưng con cũng phải bớt chút thời gian ở bên cạnh hai lão già này chứ. . . . . . Ngày mai ba mẹ phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện, ba mẹ hy vọng con có thể tham dự buổi tiệc tối mai với ba mẹ. Con cũng biết, con lớn vậy rồi mà chẳng bao giờ chịu tham dự những hoạt động xã hội trong giới thượng lưu gì cả, rất nhiều chú bác và các anh đều chưa gặp con, ba mẹ muốn nhân buổi tiệc này để giới thiệu cho mọi người biết thiếu gia duy nhất của nhà họ Hạ chúng ta. . . . . ."
"Ối. . . .Tham dự dạ tiệc?" Vương Nguyên cười hì hì, "Mục đích của mọi người là muốn để cho con quen biết mấy 'anh' kia sao?"
Bà Vương thấy con gái nhìn thấu tâm tư của mình, vội đẩy đẩy chồng.
Ông Vương lên tiếng ho nhẹ, tiếp lời, "Con gái, ba mẹ càng lúc càng già rồi, ba mẹ đương nhiên mong muốn con sớm có thể tìm được một nơi thật tốt. . . . . ."
Vương Nguyên thoát khỏi vòng ôm ba mẹ, làm nũng nói, "Ba mẹ, con còn muốn ở bên ba mẹ vài năm nữa. . . . . . Con không muốn gả đi sớm như vậy đâu!"
Bà Vương vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vương Nguyên , "Ngốc ạ, con cũng đến tuổi lập gia đình rồi. . . .Ngày mai ba mẹ dẫn con đi gặp mọi người, đều là người có uy tín danh dự trong xã hội thượng lưu, ba mẹ cam đoan đều là thanh niên rất ưu tú."
Vương Nguyên u giơ tay lên che miệng ngáp, ngay sau đó đứng dậy, uể oải nói, "Ba mẹ, con buồn ngủ rồi, ngày mai còn có công việc rất quan trọng phải làm, chuyện này bàn sau được không ạ, con về phòng ngủ trước đây. . . . . ."
Dứt lời,Vương Nguyên chạy lên phòng mình trên lầu hai như lẩn trốn.
Trở về phòng,Vương Nguyên dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra ở trong mắt ba mẹ, chuyện lớn cả đời của mình đã vô cùng gấp rút rồi. . . . . .
Mình phải nghĩ ra cách nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro