Ngoại truyện 2: Cuộc Sống Ở Chung
Extra 2: Cuộc sống ở chung
Heeyeon từ ngày biết Taehuyng là hàng xóm, liền mặc kệ căn bếp nhà mình, mặt dày chạy sang nhà anh ăn chực. Anh cảm thấy cũng không có gì khác trước, chẳng qua là đổi cái địa điểm. Ở nhà mình càng tốt, thời cơ ôm ôm cáo nhỏ cũng nhiều hơn. Vì thế anh liền dung túng cho cô cái thói quen cứ đến bữa là cắp mông sang nhà mình.
Một hôm, Heeyeon ăn đến no căng, thoải mái híp mắt tựa lưng vào lòng anh, hưởng thụ việc người kia xoa xoa cái bụng căng tròn. Đột nhiên, cô nghĩ ra một chuyện, bèn đem hỏi:
" Anh Taehuyng , tại sao lúc em tỏ tình với anh, anh lại sập cửa?
_Khụ! – Taehuyng nghe cáo nhỏ nhắc đến chuyện đó liền cảm thấy xấu hổ, trầm mặc một lúc mới tiếp tục lên tiếng – À thì, anh vốn định thay đổi hình tượng của hàng xóm với em xong thì thú nhận. Ai dè chưa kịp thú nhận đã bị em phát hiện rồi, cảm giác giống như bị bắt gian ấy. Vì thế…vì thế…
_Vì thế anh liền sập cửa?
_Ừ – Taehuyng “Ừ” một tiếng nhỏ nhí như muỗi kêu.
_Ha Ha Ha – cô cười phá lên, bắt đầu trêu ghẹo nam thần – anh Taehuyng , không ngờ anh nhát gan như vậy.
_Anh cảm thấy cái này không thể gọi là nhát gan.
_Em không biết, đây chính là nhát gan. Ha Ha Ha.
_…
Cuộc đấu khẩu đang đến hồi gay cấn chợt cánh cửa bật mở, mẹ Heeyeon vô cùng bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà anh . Có thể con gái nhà mình được dưỡng đến béo tốt, bà nhìn không ra, vì thế vội vàng xin lỗi nói nhầm nhà, khép cửa lại. Heeyeon và Taehuyng hoàn toàn hóa đá, mãi một lúc sau mới hoàn hồn được. Cô tim vẫn đập thình thịch, quả thực cảm giác vừa rồi giống như bị bắt gian ấy, chỉ muốn đóng sập cửa ngay lập tức. Cô quay sang vỗ vai anh , đầy vẻ thông cảm:
" Anh Taehuyng , rốt cuộc em hiểu lòng anh rồi. Lúc đó anh đóng sập cửa lại, em cũng không trách anh đâu.
Taehuyng còn chưa kịp cảm động, cửa nhà đã bị mở ra lần nữa. Mẹ Ahn sau một hồi loay hoay trước cửa, rốt cuộc cũng nhận ra con cáo nhỏ béo múp, đang ngồi trong lòng người ta, chính là con gái mình. Bà run run chỉ tay vào Heeyeon , lúc này đang tiếp tục hóa đá:
_Con gái, sao con và Taehuyng lại ở bên này, phòng con ở bên cạnh cơ mà?
Cô còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã nhanh chóng đáp lời:
_Bác gái, đây là phòng con ạ. Vừa rồi Heeyeon ăn quá no nên con giúp em ấy xoa bụng thôi.
*******
Mẹ Ahn sau khi biết được anh thuê phòng sát vách với Heeyeon , liền dứt khoát bắt con mình cùng nam thần thuê chung một phòng, để tiện có người bảo ban, nhắc nhở. Được ở chung với nam thần, cô đương nhiên vô cùng vui vẻ, vừa đỡ tiền phòng, lại được ăn ngon, đáng kể nhất là việc nhà cũng chẳng phải làm gì mấy. Anh cũng không nói thêm câu gì, ngay lập tức xách đồ của cáo nhỏ sang nhà mình, bắt đầu cuộc sống ở chung.
Nhà trọ nho nhỏ có hai đôi dép lê, hai cái bàn chải đánh răng, hai cái khăn rửa mặt. Taehuyng nhìn trong nhà tràn ngập đồ đạc, trong lòng hạnh phúc dâng đầy, cuối cùng cũng lừa được cáo nhỏ đem về nhà rồi.
Anh híp mắt thỏa mãn nhìn cô mặc quần short ngắn , áo thun, đi dép lê loẹt quẹt khắp nơi. Cô lúc đó vừa sắp xếp đồ đạc xong, phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, liền quay ra hỏi anh:
" Anh Taehuyng , ở đây chỉ có một cái giường đơn thôi. Anh ngủ ở đâu?
_Đương nhiên ngủ cùng em rồi. – Người nào đó hoàn toàn không để ý, nói toẹt ra những gì đang nghĩ trong đầu.
_Không phải. Ý em là, anh ngủ dưới đất hay ngủ trên giường?
_Hả?
_Thôi được – cô nhìn bộ dạng ngây ngốc của người kia thở dài – anh ngủ dưới đất đi, em ngủ trên giường.
_Sao cũng được, miễn là anh ngủ cùng em – Taehuyng cười meo meo nói, hình như vẫn chưa nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Tối hôm đó, anh đánh răng xong, vui vẻ đi ra định chui vào chăn cáo nhỏ. Anh vừa nhấc chăn lên, đã nghe thấy tiếng Heeyeon lèm bèm nói:
_Sao anh lại lên đây?
_Anh ngủ cùng em mà. ~
_Hồi chiều không phải đã nói em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất à? Đây là giường đơn, làm sao nằm hai người được.
_Ơ…
_Em trải đệm cho anh rồi, mau đi ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi.
_…
Sau đó Taehuyng cứ thế bị Heeyeon đẩy ra khỏi chăn, rơi xuống đệm. Cáo nhỏ chẳng thèm liếc người ta thêm cái nào, cuộn chăn ngáy khò khò. Dọn đồ thật là mệt.
Anh nhìn cục bông cuộn tròn trên giường, có chút bất đắc dĩ, chẳng biết nên làm gì. Cuối cùng đành thở dài, tắt đèn đi ngủ.
Mười lăm phút sau, “bịch” một tiếng, cục bông trên giường tự động lăn vào lòng Taehuyng . Y hệt như cái lần bị mắc mưa anh phải ngủ lại nhà cô vậy. Nhóc con này mỗi lần ngủ say đều lăn lộn lung tung, có khi nào vì bị rơi nhiều quá, đầu va chạm lung tung nên mới ngốc như vậy không.
Anh cười cười, ôm cục bông chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn nghĩ thầm, hôm nào phải dẹp cái giường đơn đi, mua cái đệm hơi đôi về cho bảo bối thoải mái mà lăn lộn.
Thế là hai hôm sau, cái giường đơn đã được dẹp đi nhường chỗ cho cái đệm hơi đôi. Heeyeon thích thú ở trên giường mới nhảy nhảy mấy cái, rồi lại lăn một vòng, thế này thì không phải áy náy chuyện để cho anh nằm đất nữa rồi. Lớn như vậy, hai người lăn lộn thoải mái vẫn được.
Taehuyng từ đó hàng đêm đều có thể quang minh chính đại ôm cáo nhỏ đi ngủ, không cần đợi nửa đêm cáo nhỏ lăn vào lòng mình nữa. Giấc ngủ được đảm bảo, tinh thần mỗi ngày đều vô cùng sảng khoái.
—————
Cô vốn ỷ lại vào anh, anh lại nuông chiều cô nhóc, thế nên về cơ bản ở chung với nhau không xảy ra chuyện gì to tát. Duy có một lần, xảy ra một cuộc cãi vã nho nhỏ.
Taehuyng thích ngăn nắp, sạch sẽ, mọi thứ trong nhà đều phải sắp xếp gọn gàng, cẩn thận. Heeyeon lại là tên lười biếng, cẩu thả, bạ đâu vứt đó. Mỗi lần đều là anh đi sau mông cô nhóc, vừa nhặt đồ vừa cằn nhằn nhắc nhở.
Rốt cuộc, một hôm cô chịu không nổi, quay lại gắt lên với anh :
_Anh giống hệt mẹ em ấy! Suốt ngày cằn nhằn!
_Anh là muốn tốt cho em.
_Em không cần !
Heeyeon nói xong, bĩu môi phụng phịu chạy ra khỏi nhà, tìm đến nhà Hyerin kể khổ. Đi đến trưa, vừa chào tạm biệt Hyerin xong, bụng liền kêu réo, thế nhưng lại chẳng có đồng nào trong người. Rốt cuộc cô nhóc đành cắn răng quay về nhà mình.
Taehuyng không có nhà, để phần cơm cho cô trên bàn, bên cạnh là mẩu giấy vàng quen thuộc :
[Heeyeonie, anh thực sự chỉ muốn tốt cho em. Nếu anh nói nhiều quá thì xin lỗi em vậy, anh sẽ sửa dần dần. Đói bụng rồi thì mau ăn cơm đi, đừng bỏ bữa. Anh có việc của hội sinh viên nên đi trước.]
Heeyeon đọc xong, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào khó tả. Cô gắt lên như vậy rồi bỏ đi, anh không tức mới là lạ. Thế nhưng cuối cùng vẫn là lo cô bỏ bữa. Cô làm thế thật không phải.
Ăn xong bữa trưa, Heeyeon ngồi bần thần nghĩ lại những việc mình làm không đúng. Ở nhà cả buổi chiều, quyết định tự mình làm vài món sở trường, cũng chuẩn bị một mẩu giấy vàng nho nhỏ.
Taehuyng đi làm thêm, thật khuya mới về đến nhà, liền thấy Heeyeon ngủ gục trên bàn cơm chờ mình. Cũng không nỡ đánh thức nhóc con ấy dậy, nhưng không thể để bụng đói đi ngủ được, anh đành lay tỉnh cô.
Heeyeon mơ mơ màng màng mở mắt, đến khi nhìn rõ khuôn mặt anh liền xấu hổ cúi mặt xuống. Qua hồi lâu sau mới lí nhí nói :
" Anh Taehuyng , anh về rồi hả, ăn cơm thôi.
" Ừ, mau ăn thôi, anh cũng đói bụng rồi.
_Chuyện hôm nay….
_Sao ?
_Em xin lỗi…
_Ừ.
Anh xoa đầu cô cũng không nói gì nữa, ngồi xuống ăn cơm. Bữa cơm trôi qua vô cùng tẻ nhạt, Heeyeon bình thường hoạt bát, hay kể chuyện, nay lại ngồi im lặng nhai nhai, thật không thoải mái. Ăn cơm xong, cô tranh đi rửa bát, anh thấy lạ nhưng cũng không ngăn cản.
Anh phụ cất đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó liền nhìn thấy mẩu giấy nhắn nho nhỏ đính trên đó :
[Anh Taehuyng , là em sai rồi, từ giờ em sẽ giúp đỡ anh việc nhà, không bừa bãi như vậy nữa. Anh nấu cơm, em sẽ rửa bát. Anh lau nhà, em sẽ giặt quần áo. Anh đừng giận em.]
Anh phì cười, cất hết đồ ăn xong, liền đến đằng sau cô...
" Heeyeonie, anh không giận em.
Cô lúc này đang cất nốt cái đĩa cuối cùng lên tủ bát, đột nhiên nghe thấy giọng anh vang lên ngay đằng sau, liền giật mình suýt đánh rơi cái đĩa.
_Anh cũng cằn nhằn hơi nhiều, sau này anh sẽ từ từ nhắc nhở em.
_….
_Nếu em chia sẻ việc nhà với anh, anh sẽ rất vui.
_Được ! Được ! Từ này em sẽ rửa bát, giặt quần áo !
Cô nghe anh không giận mình, trong lòng liền vui vẻ, trong tích tắc lại biến thành cáo nhỏ nghịch ngợm, hoạt bát. Còn lời hứa rửa bát, giặt quần áo, Heeyeon nói được làm được. Từ đó Taehuyng nấu cơm, Heeyeon rửa bát, anh lau nhà, cô giặt quần áo. Nhà trọ nhỏ lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ và đầy ắp tiếng cười.
****
Ngoại trừ cuộc cãi vã nho nhỏ đó, cuộc sống ở chung của hai vị hàng xóm diễn ra vô cùng êm đẹp. Sáng sáng cùng nhau đánh răng, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối cùng nhau đi ngủ. Cuối tuần thì cùng nhau lười biếng ngủ đến trưa hoặc cùng nhau tổng vệ sinh nhà cửa. Có thêm Đô Đô suốt ngày gâu gâu quanh nhà, nhà trọ nhỏ liền biến thành gia đình ba người hạnh phúc tiêu chuẩn. Cha mẹ hai bên đều vô cùng hài lòng về kết quả này.
Vì thế hai người họ cứ vậy mà ở chung hết những năm đại học, sau này đi làm rồi lại tiếp tục cùng mua một căn hộ sống chung. Ngày ngày hạnh phúc.
Hoàn
" Cậu từng là tất cả trong tim tôi....nhưng cậu đâu nào hay biết. Nếu cậu biết có lẽ nó đã quá muộn rồi "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro