Chương 6
Vừa nghe nhạc vừa đọc truyện nhé!
Chuyển Ver : Devil_Than
Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa sổ [ Chương 6 ]
✍
Sáng nay Taehuyng thức dậy cảm giác bệnh đã đỡ nhiều rồi, chỉ duy có cổ họng vẫn còn hơi rát. Không biết là do thể chất của anh thực sự quá tốt hay do thuốc hàng xóm mua cho hiệu quả nữa. Bình thường cảm cúm cũng phải ăn đủ mệt hai ba ngày.
Người khỏe thì đương nhiên tâm trạng cũng vui, anh khe khẽ huýt sáo, thong thả thay quần áo muốn ra ngoài một chút. Hôm nay không có tiết buổi sáng nên anh định tới siêu thị mua đồ thuận tiện dạo chơi một chút, dù sao hôm qua nằm ở nhà cả ngày cũng có chút ngột ngạt.
Ra khỏi cửa, anh vươn vai hít một hơi thật sâu, không khí lúc sáng sớm tuy hơi lạnh nhưng thật trong lành. Bình thường đều đi làm tới khuya mới về nên sáng hôm sau đều dậy muộn, không thì cũng vội vàng đi đến trường. Đã rất lâu rồi mới được một hôm dậy sớm khoan khoái như thế này.
Taehuyng theo thói quen lúc quay lại đóng cửa sẽ để ý xem trên cửa nhà mình có gì mới hay không, không thấy gì thì sẽ liếc mắt lên cửa nhà hàng xóm. Thấy hai mẩu giấy mình viết ngày hôm qua vẫn còn nguyên trên cửa, đầu tiên có chút thất vọng sau đó lại cười rộ lên. Cô nhóc hàng xóm không những thích xù lông mà còn là một con heo tham ngủ. Sáng hôm qua chắc dậy muộn không kịp đi học nên mới xủng xoảng một trận, hôm nay chắc chắn cũng ngủ đến mặt trời chiếu tới mông mới dậy.
Đứng trước cửa nghĩ nghĩ một lúc, ánh mắt anh lại vô tình liếc đến khóm hoa thạch thảo mình trồng trước nhà. Anh có chút ngạc nhiên, khóm hoa thạch thảo này trồng từ lúc chuyển đến, cũng đã gần một năm rồi, bình thường do anh bận rộn ít tưới tắm nên chỉ có vài bông hoa lác đác trên lá xanh. Hàng xóm cũng chỉ mới chuyển đến đây gần một tuần mà hoa đã nở rộ thành một mảng màu tím xinh đẹp.
Khóe miệng Taehuyng chậm rãi cong lên, cô nhóc hàng xóm cũng thật tốt bụng, bị mình trêu đùa đến xù lông mỗi ngày nhưng vẫn mua thuốc cho mình, còn tưới hoa cho mình. Ừm, cô còn có cái giọng trong trẻo mềm mượt rất không giống vật nhỏ thích xù lông, không biết trông bộ dạng thế nào.
Taehuyng vừa chầm chậm bước xuống cầu thang đi siêu thị, trong đầu vừa cố gắng tưởng tượng bộ dáng cô nhóc hàng xóm. Chắc cũng sẽ giống mèo con cún con gì đó, mắt tròn tròn, lúc nào xù lông mặt sẽ nhăn lại, còn phải rất ngố nữa, bộ dạng dễ trêu chọc. Đúng vậy, nhất định trông cô gái nhỏ sẽ giống như mình nghĩ.
*****
Quả nhiên giống như Taehuyng dự đoán, Heeyeon hôm nay lại nằm ườn đợi mặt trời chiếu đến mông mới dậy. Cũng may hôm nay cô cũng không có tiết buổi sáng nên dậy muộn cũng không sao cả.
Đánh răng rửa mặt xong rồi mà cô vẫn còn đang trong tình trạng ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở bước về phía tủ lạnh lục lọi tìm đồ ăn. Từ lúc cô chuẩn bị đi học xa nhà mama đã dạy cho cô một khóa huấn luyện nấu ăn đặc biệt. Có điều nấu ăn cũng cần có năng khiếu nha, Heeyeon học nấu ăn đến mức mười đầu ngón tay đều quấn băng cũng chỉ biết nấu mì, luộc rau linh tinh gì đó thôi. Vì thế đi học xa nhà, biện pháp tốt nhất là cơm tiệm và đồ ăn sẵn.
Heeyeon mắt nhắm mắt mở, tay sờ tủ lạnh, sờ mãi cũng không thấy gì ngoài nước lọc và sữa tươi. Cô ỉu xìu ôm tủ lạnh ngủ tiếp. Đến khi bụng kêu rột rột khó chịu mới ngóc đầu dậy quyết định ra ngoài tìm đồ ăn sáng.
Cô thay một bộ quần short, áo phông ra khỏi nhà đi mua đồ ăn sáng. Lúc khóa cửa liền sửng sốt nhìn thấy tận hai mẩu giấy dán song song trên cửa nhà mình. Đầu tiên là nghĩ, tên tự luyến nhà bên khi nào thì nhiều lời như vậy. Sau đó ngẫm lại có lẽ tên kia bị ốm ở nhà một ngày, cảm thấy tịch mịch nên định bày trò con bò trêu mình, đêm hôm chạy sang dán giấy nhớ.
Mặc dù biết nội dung trên mẩu giấy có lẽ không tốt đẹp hơn những lần trước bao nhiêu nhưng Heeyeon vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có điều đọc xong rồi, cô lại ngay lập tức xù lông.
Mẩu giấy thứ nhất_______
_Mặc dù em mua thuốc cho tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi không thể vì thế mà dối lòng mình được. Thành thật xin lỗi, chữ cậu vẫn xấu lắm. Chúc em tập viết thành công.
Mẩu giấy thứ hai________
_Em hát được lắm. Nhưng tại sao hát tốt như vậy mà chữ lại không tốt? Hơn nữa con người còn thích xù lông? Tôi không thể nào hiểu được...
Heeyeon cảm thấy cục tức của mình dâng đến tận cổ rồi. Tên khốn, mỗi ngày hắn đều phải chê chữ cô xấu mới chịu được chắc? Nhắc đi nhắc lại làm cô muốn phát điên. Nào là cảm kích, nào là hát được lắm, đến cuối cùng vẫn là muốn chê chữ cô xấu có phải hay không.
Hít một hơi thật sâu, Heeyeon tự dặn mình phải bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Với cái người mặt dày tự luyến thích khen mình, chê người như này càng tức giận hắn càng vui. Mình phải tỏ ra mình đại lượng, không chấp nhặt, như vậy mới được.
Nghĩ thật kỹ, cô bình tĩnh viết một mẩu giấy vàng dán lên cửa nhà hàng xóm, còn cố gắng viết thật chậm rãi nắn nót. Nội dung mẩu giấy thể hiện đúng tinh thần quảng ái, rộng lượng, không để ý tiểu tiết.
Sau khi đọc kỹ lại cảm thấy không có vấn đề gì nữa cô mới gật đầu hài lòng đi xuống lầu kiếm đồ ăn sáng, mà có lẽ tìm đồ ăn trưa mới đúng, giờ cũng gần đến bữa trưa rồi. Tội nghiệp bụng nhỏ một buổi sáng không được ăn gì, cũng chẳng còn sức mà kêu thành tiếng rột rột nữa.
*****
Taehuyng đi mua đồ ở siêu thị, vì thật lâu mới có thời gian đi nên dứt khoát bê về một đống đồ, kết quả cũng gần trưa mới bước chân ra khỏi siêu thị. Gần đến bữa trưa rồi, đầu giờ chiều lại có tiết học nên cậu quyết định giải quyết bữa trưa ở ngoài.
Tay xách một đống đồ bước vào tiệm cơm gà gần nhà, anh ngồi xuống gọi một suất. Mặc dù gần đến bữa trưa nhưng vẫn chưa đến giờ cao điểm, trong quán cũng không đông khách lắm.Trong lúc chờ đồ ăn Taehuyng đặc biệt chú ý đến vị khách ngồi bàn đối diện với mình.
Cô chắc là một sinh viên, cũng trạc tuổi anh , có thể nhỏ hơn một chút gì đó. Da rất trắng, mắt rất to, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhưng một kẻ tự luyến về nhan sắc của mình như Taehuyng đâu phải đơn giản bị bề ngoài hấp dẫn. Cái anh chú ý là tướng ăn của cô sinh viên đó kia.
Rõ ràng bộ dạng vô cùng đáng yêu, tại sao tướng ăn lại khó coi như vậy, ăn đến mức mồm miệng đều bóng loáng mỡ gà. Cô ăn không nhanh, rất từ tốn, nhưng mỗi lần đều nhai phồng cả miệng y hệt chuột hamster. Hơn nữa chỉ tập trung cúi đầu ăn, không hề ngẩng đầu lên nhìn người khác. Mà có lẽ cô cũng ăn gần xong rồi. ( nghe tả mà cũng thấy cưng nữa )
Lúc cô sinh viên bên kia ăn xong ngồi lau miệng thì đồ ăn của anh cũng được đem ra. Anh cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn bỏ qua vị khách thú vị bàn đối diện.
**Tớ là giải phân cách cute**
Heeyeon đi ăn cơm gà, vì bụng bị bỏ đói một buổi sáng nên ăn đặc biệt ngon, cô nhóc cúi đầu ăn cơm vô cùng vui vẻ. Lúc ăn xong ngẩng đầu lên chợt phát hiện nam thần Kim Taehuyng đang ngồi ăn đối diện với mình, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Cái người tên Kim Taehuyng ngay từ lần đầu nhìn thấy Heeyeon đã đặc biệt chú ý. Bộ dạng khí chất của anh ta đi đâu cũng đều dễ dàng nổi bật nên chỉ một cái liếc mắt cô cũng có thể nhận ra ngay.
Có điều nam thần tướng ăn cũng thật khó coi quá đi, tại sao phải cúi sát xuống cái đĩa như vậy. Chẳng lẽ anh ta bị cận nên không nhìn rõ đồ ăn??
Tuy nhiên dù tướng ăn xấu thì bộ dạng vẫn đẹp. Người đẹp trước mắt không nhìn thật uổng phí, vì thế nhân dịp quán chưa đông khách nên Heeyeon thảnh thơi uống nước nhìn nam thần cạp đĩa.
( *chậc chậc* cuối cùng hai người cũng gặp nhau ! )
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro