Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20


Editor : Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 20:

Rời khỏi bệnh viện cũng đã là xế chiều, Taehuyng  đi được một lúc bắt đầu thấy hoa mắt, đành cố gắng lết đến quán bánh bao gần đó ăn tạm một chút. Anh vốn bị hạ đường huyết, bỏ bữa nhất định sẽ không ổn, thế nhưng ôm người đi bệnh viện quả thực không nhớ được chuyện ăn uống nữa.

Cắn một miếng bánh bao vào miệng, anh bắt đầu than ngắn thở dài tiếc bữa trưa hôm nay, lần đầu tiên hẹn đi ăn trưa thế là đi tong rồi. Cắn thêm một miếng, trong lòng lại thấy lo, Heeyeon ốm mê mệt từ sáng chắc chắn cũng không có gì bỏ bụng.

( vẫn nhớ đến người yêu )

Anh lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ quay lại bệnh viện, dù sao cũng có mẹ em ấy ở đó, bệnh lại không có gì nguy hiểm. Tốt nhất mình không nên vội vã quá, phải từ từ tiến tới mới được.

Ăn xong Taehuyng rảo bước đi về nhà, buổi tối anh còn phải đến chỗ làm thêm. Cánh cửa phòng Heeyeon  đã đóng chặt, nhưng tiếng Đô Đô đang rên ư ử bên trong vẫn lọt ra ngoài. Cô bị ốm chẳng ai cho nó ăn, cún nhỏ tội nghiệp chắc cũng đói meo từ sáng đến giờ.

Anh chậc lưỡi, nhớ lại Hyerin rút chìa khóa sơ cua ra từ chậu cây nhà mình, anh cũng thử tìm chìa khóa xem. Quả nhiên, chiếc chìa khóa vẫn ở chỗ cũ. Cầm chìa khóa trên tay, Taehuyng  trong lòng lại có chút khó chịu. Về sau nhất định nhắc nhở Heeyeon  cất chìa sơ cua cẩn thận một chút, tốt nhất chỉ nên để em ấy và mình biết là được.

Cửa mở, Đô Đô đói quá lúc này đang nhai cái giẻ lau bàn, vừa nhai vừa rên ư ử. Nó nhìn thấy Taehuyng bước vào bỗng vùng dậy, ra sức cọ cái đầu xù vào ống quần của anh . Anh bật cười, đúng là chủ nào tớ nấy, đều thích cọ cọ vào người anh, mặc dù cô chỉ là vô thức trong lúc ngủ.

_Đói rồi hả? Nhìn thấy tao liền mừng rỡ như vậy. Cũng may chủ mày ngốc, nếu không tao đã bị mày làm lộ rồi. Còn may là tao lấy ơn trả oán, tốt bụng đến cho mày ăn đó. Về sau giúp đỡ tao nhiều vào nghe chưa.

Đô Đô chẳng biết có nghe hiểu hay không, thấy Taehuyng  nói chuyện với mình cũng phấn khởi sủa “gâu, gâu” mấy tiếng. Anh đầu tiên đi tìm xem trong nhà cô có thức ăn cho chó không, thế nhưng trong nhà không phải đồ ăn vặt thì là mì tôm. Nhìn thấy anh cầm trên tay gói mì tôm, Đô Đô ở phía dưới vừa sủa vừa vẫy đuôi mừng rối rít. Nam thần dở khóc dở cười, không phải bình thường Heeyeon  vẫn cho nó ăn mì tôm đấy chứ.

Cất gói mì tôm vào, anh thở dài đành lấy đồ ăn mình mua dự trữ lúc nãy làm một bữa tạm tạm cho Đô Đô. Cún nhỏ thấy anh cất mì tôm đi còn cúp đuôi ủ rũ. Cô nhóc Heeyeon  nhìn qua chính mình còn chăm không nổi, lại chăm thêm một cún con. Đến giờ cả hai vẫn khỏe mạnh đúng là một phép lạ.

Đô Đô ăn một lúc thì no, lại quay ra đùa giỡn cái giẻ lau bàn. Anh lại thấy nó giống chủ, lạc quan vô tư, đói thì ăn, ăn xong lại giỡn, đáng yêu như nhau. Anh phì cười với mớ suy nghĩ của mình, sau đó quyết định để nốt đồ ăn mình vừa mua vào tủ lạnh cho Heeyeon . Đến lúc quay ra chuẩn bị đi làm thêm, nghĩ thế nào còn đính trên tủ lạnh một mẩu giấy note.

******

Cô truyền nước đến tối thì xong, người không sốt nữa nhưng vẫn rất mệt, bác sĩ nói chiều mai mới cho cô xuất viện. Heeyeon không thích bệnh viện, càng không thích nằm một chỗ như thế này, cô nhóc than ngắn thở dài:

_Chán quá, chán quá.

_Chán cái gì mà chán –  mama cốc nhẹ vào đầu con mình một cái – con nhóc chết tiệt, con xem rời nhà không bao lâu liền bị ốm. Cứ thế này làm sao mẹ an tâm được.

_Cũng mấy tháng rồi con mới bị ốm một lần mà, làm sao mà khỏe mãi được.

_Còn già mồm, mẹ nghe bạn con kể rồi, còn suốt ngày ra ngoài ăn linh tinh. Người đã gầy như cái que còn không chịu ăn uống đàng hoàng nữa.

_Mẹ này…- cô đang định chuyển chủ đề liền nghĩ ra một chuyện, lo lắng nói – A! Chết rồi! Còn Đô Đô thì sao, con đi rồi ai cho nó ăn bây giờ?

_Yên tâm, anh cho nó ăn rồi – Taehuyng  rất thích hợp xuất hiện chen vào một câu, sau đó quay sang chào mẹ cô – con chào bác.

_Chào con, con lại đến thăm Heeyeon  à? Nó khỏe rồi không có việc gì đâu, con đừng lo lắng quá, mai là được ra viện thôi.

" Anh Taehuyng , anh cho Đô Đô ăn rồi sao, thật tốt quá. Chiều mai em mới được ra viện, nhờ anh chăm nó thêm một ngày nữa nhé

_Ừ, đợi em nhớ thì Đô Đô đói chết rồi, yên tâm anh sẽ cho nó ăn đàng hoàng không phải ăn mì tôm đâu – anh vừa nói vừa liếc cô một cái.

_Ha ha, mì tôm cũng rất ngon mà. – cô gãi gãi đầu cười ngượng.

" Heeyeonie, không phải bình thường con vẫn cùng con cún ăn mì tôm đấy chứ? Không biết như thế dễ đau dạ dày lắm hay sao? – mama nhận thấy có điểm bất thường, ngay lập tức hỏi.

_Không có, không có … – thấy mẹ mình lại bắt đầu chủ đề ăn uống sức khỏe, cô vội vàng tìm cách đánh lạc hướng – phải rồi, hôm nay anh không đi làm thêm sao?

_Anh vừa từ chỗ làm thêm về, hôm nay xin về sớm một chút, ghé qua xem em thế nào.

_Cháu vừa đi học, vừa đi làm à? Thật là một cậu trai tốt.. – mama nghe thấy Taehuyng đi làm thêm, lại thấy cậu ấy đối xử rất tốt với con gái mình, ngay lập tức bắt đầu khen ngợi.

Cô vừa nghe mẹ mình khen, vừa trộm liếc anh. Nam thần thật tốt, cõng mình đi bệnh viện bỏ cả ăn, còn nhớ chăm cún nhỏ giùm mình, tối bận đi làm thêm cũng xin về sớm qua thăm mình. Người đâu thật tốt, ưu điểm đếm hết các đầu ngón chân, ngón tay cũng không hết, đẹp trai, hát hay, thành tích học tập tốt, biết kiếm tiền, còn quan tâm người khác…Chỉ có thể thao hơi dở, nhưng bỏ đi, điểm này không quan trọng. Nếu mình là con gái nhất định sẽ theo đuổi anh ấy.

Nghĩ đến đó, ánh mắt Heeyeon nhìn Taehuyng  đã bắt đầu có chút mê ly, nhìn qua còn tưởng cô muốn cọ cọ mái tóc xù của mình lên người người ta rồi. Cảm thấy mình bị nhìn, anh quay qua ngó cô một cái, trông thấy ánh mắt nọ trong lòng liền mừng thầm. Ngoài mặt nam thần cười nhẹ vô cùng bình thản, trong lòng phơi phới như gió xuân, hận không thể cười to thành tiếng, hình như mình sắp thành công rồi.

Bệnh viện cũng không cho người nhà đến thăm quá muộn, anh ngồi nói chuyện một lúc đã phải đứng dậy ra về. Mặc dù vậy nhưng lòng vẫn rất vui, đường về nhà bước chân lâng lâng như đang đi trên mây, cảm thấy ngày mình lừa được cáo nhỏ không còn xa lắm.

Buổi trưa hôm sau, Taehuyng  cũng ghé qua bệnh viện thăm cô. Anh còn hứa buổi chiều khi cô ra viện sẽ giúp cô nhóc đem đồ về nhà, dù chẳng có bao nhiêu đồ. Lúc Hyerin  và vài bạn cùng lớp đến thăm Heeyeon  đều thấy nam thần đã ngồi đó từ bao giờ. Hyerin  vô cùng nghi hoặc, tại sao đột nhiên nam thần lại thân thiết với cô ngốc này như vậy. Giờ Triết ngồi chung, buổi trưa đi ăn chung, người ta ốm còn vô cùng lo lắng, không phải nam thần có ý đồ bất chính đấy chứ. Hyerin nhìn một lượt từ đầu đến chân cô cũng không thấy có điểm gì đáng để cho người ta có ý đồ bất chính, bèn lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái này.

Heeyeon ra viện, mama vì thương con gái chưa khỏi hẳn nên quyết định ở lại mấy ngày chăm sóc cho cậu. Anh  vui vẻ cầm đồ, cùng hai mẹ con cô về nhà.

Trên cửa nhà cô có đến mấy mẩu giấy vàng, một cái là Taehuyng  dán lên vào buổi sáng hôm cô nhóc bị ốm, còn lại là do đêm qua tên nào đó vui vẻ không ngủ được thỉnh thoảng chạy sang dán thêm. Heeyeon  nhìn thấy giấy nhắn trong lòng cũng vui vẻ, có điều không vội đọc ngay, cô gỡ xuống bỏ vào trong túi áo.

mama nhìn thấy liền hỏi:

_Ai nhắn gì cho con đấy?

_À của hàng xóm ạ.

_Người ta có việc gì à, sao nhắn lại nhiều thế ?

_Không ạ, ngày nào cũng vậy mà, trao đổi tình cảm một chút thôi.

_Thế con cũng phải nhắn lại chứ, cứ thế không trả lời người ta à ? – mama thấy lạ nhưng cũng không quan tâm lắm, chỉ nhắc nhở con mình phải nhớ hồi đáp màn « trao đổi tình cảm » của hàng xóm.

_Vâng, để sau ạ. Con vào xem Đô Đô thế nào.

Taehuyng  nghe đến mấy chữ « Trao đổi tình cảm » chân có chút đứng không vững. Thì ra trước giờ ngày nào cậu cũng làm hoạt động trao đổi tình cảm với Heeyeon  nha.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro